CHƯƠNG MƯỜI MỘT
Mùa hạ ấy, đối với Khanh là một dấu lặng dài. Sau chuyến đi Liên Minh không thành vì gặp bọn cướp đường, nàng theo đoàn đi diễn suốt ba tháng liền và cũng như Điền, nàng sống trong những cảm xúc thật nồng nàn giữa không khí hội hè mùa xuân nơi các tỉnh miền biên.
Trở về thành phố cuối tháng Chín, khi cúc đã nở hoa vàng ánh ở những dải phân cách đường cao tốc hai chiều xe và gió thu đã ràn rạt thổi vào các ngõ phố, Khanh có cảm giác, nàng như vừa tình một giấc mơ dài.
Vòng thời tiết tuần hoàn đều đặn đã lặng lẽ đưa mùa thu đến cho con người. Hạt mưa nhỏ lại và những cơn mưa thưa thớt dần ở cuối mùa hạ đã chuyển tiếp dần dần thành những đám mưa bụi đầu mùa, để sau đó hiện ra những ngày thu đặc trưng thật trong trẻo và êm đềm.
Thành phố bỗng trở nên duyên dáng lạ lùng. Toàn bộ sự náo nhiệt và hỗn tạp của đời sống như bị hút lên và tan biến trên trần mây cao bổng. Ngõ phố xa lạ hẳn. Gọn ghẽ, quang quẻ để một tiếng rao hàng vang vổng lên tận trời cao và vuốt dài đến tận cùng ngõ hẻm. Nên đã có lúc Khanh ngẩn ngơ như gặp phép lạ đang biến đổi mỗi chi tiết của đời sống thường ngày. Biến đổi ngay ở cái đám người ô hợp mà ngẫu nhiên trở thành môi trường sống của Khanh. Có một ngày tất cả như bỗng nhiên biến sạch khỏi nơi này, như từ trước tới nay họ chưa hề có và những ngày qua chỉ là một giấc mê dữ của Khanh mà thôi. Thằng Túc ngủ với vợ thằng Tư, lại còn chém trọng thương thằng Tư, nó đã bị bắt và kết án tù tám năm từ dạo vào đông năm ngoái. Thảo vẫn còn ở trại giam. Nhưng, chẳng phải chỉ có vậy. Mà đã có lúc, như lúc này, tất cả, tất tất cả, từ mụ Đống rài rạc đến ả Lụa nặc nô, thằng Tư và cô vợ mắc bệnh động kinh, lũ trẻ con hỗn như gấu cũng biến sạch như lá khô bị gió quét vậy. Khanh thật kinh sợ bọn người hạ lưu, tư cách kém cỏi này, đặc biệt là thằng Tư. Thằng Tư, thằng Tư đã thực sự là một tên du côn hung hãn, một con quỷ dâm dục. Nó ve vãn vợ thằng Túc đi tù. Nó xán lăn vào chị ta khiến vợ thằng Tư đã có lúc uất quá, xô vào can và lên cơn kinh giật sùi bọt mép, chết giấc. Đã bao lần nó đạp xích lô đón đường Khanh, dở tỉnh dở say giở trò sàm sỡ với Khanh. Lại có đêm đùng đùng đập cửa buồng Khanh. Huy đã một lần xô xát với nó. Huy tố cáo nó ăn cắp quần áo lót của Khanh và bắt nó phải chấm dứt trò đồi bại nọ. Nó uất, nó chửi lại Huy và văng cái bơm lên phang vào đầu Huy, may mà Huy tránh kịp.
Đã biến vào hư vô tất cả lũ người vô nhân cách, các câu chuyện bẩn tưởi, các quan hệ thú vật. Tan biến tất, để trả lại ngôi nhà và cảnh quan trầm lắng, dịu hiền trong sạch cố hữu xa xưa, thời khu vườn hồng đua nở những đóa hoa bảy cánh mà Điền đã bắt gặp và lưu dấu thành một kỷ niệm tươi đẹp siêu thường, thời Khanh sống với ba mẹ, hạnh phúc trọn vẹn đến mức chỉ mong vợ chồng, bố mẹ, con cái mãi mãi được như thế, không thay đổi.
Bữa cơm dọn trên bàn, bao giờ cũng là một bữa tiệc sang trọng, ngon lành. Dẫu trên nền khăn trải bàn trắng tinh là đĩa cá tẩm bột mẹ rán, loang thoáng mấy cọng thìa là xanh rải trên những lát cà rốt, su hào thái hạt lựu và màu vàng rộm của da cá rán già. Dẫu đơn sơ chỉ là đĩa rau muống luộc xanh ngắt, bát nước chấm trong màu hổ phách, lát chanh mỏng và quả ớt đỏ chót cùng khúc cá thu kho đỏ sậm, đĩa moi hồng hồng rang lẫn khế nhỏ như băm. Với mẹ, nghệ thuật nấu ăn là sáng tạo những bức tranh tính vật.
- Cám ơn em đã cho anh và con gái một bữa ăn ngon và đẹp. Khanh có biết vì sao cá voi nó khỏe không? Vì nó ăn moi!
Má mẹ ửng đỏ trong ánh cười và câu nói của ba. Quan hệ vợ chồng, bố mẹ, con cái thân mật mà quý trọng. Mẹ nói: “Ở gần ba, chúng ta sẽ thông minh hơn”. Ba là một tổng kho hiểu biết. Cuộc sống bao giờ cũng đáng yêu thêm vì một câu chuyện lạ. Ba nói: Những con vật chạy nhảy nhiều, như con dê, người ta có thể ăn tái được. Các con vật ở dưới nước thường khỏe hơn các con vật ở trên cạn. Ba nói: Gần thiên nhiên mới đạt được chân lý. Phụ nữ gần với thiên nhiên hơn nam, có đời sống tình cảm phong phú hơn nam. Duy lý của người đàn ông phải đi qua sông tình mới đến bờ minh triết. Mẹ đặt bát cơm, mắt trào lệ sung sướng và lo âu. Hạnh phúc biết bao cảnh sống gia đình này. Một hạnh phúc viên mãn trời cho, không có sự cố gắng nhân tạo. Như áo trời không thấy đường may. Như con người đẹp ở tư thế nghỉ ngơi tự nhiên hơn tư thế nghiêm nghị. Ông trời đâu có là một viên hình sự nhẫn tâm, không muốn có hình thái hạnh phúc lý tưởng cho con người!
Không cần biết đến sự đổ vỡ bất thần một năm sau đó khi mẹ mắc bệnh hiểm ra đi, bỏ lại hai cha con, ngày nối tiếp ngày lúc đó là những bức tranh liên hoàn khung nạm vàng ròng. Trong đó, mỗi con người như những nhân vật của một cuốn tiểu thuyết hay, đều sống chân thật, với chính mình, đam mê nhau và đẹp đến rực rỡ. Tất cả đều đạt đến tuyệt đỉnh được hình dung như sự bình hành đối xứng và thanh tú trong các mối quan hệ uyển chuyển, biến huyền và tự do.
Ôi, tự do! Hôm nay, Khanh trong cảm giác hoàn thiện tuyệt vòi nọ, là một kẻ tự do trong một khung cảnh tự do, vì xung quanh nàng là đổi khác hoàn toàn. Mẹ con bà cháu mụ Đống kéo nhau về quê ăn giỗ từ hai hôm nay, để lại ngôi nhà và một cảnh quan tỏa ánh hồi quang cho nàng. Khanh sung sướng vì tự do, Khanh mong nhớ và ngóng đợi Điền về.
Nghẹn hơi vì cảm giác choáng ngợp, vì cầu được ước thấy, xách cái làn ra chợ, đứng giữa những tíu tít mời chào, Khanh ngẩn ngơ không hiểu mình ra đây làm gì và định mua những gì. Từ ngày ba mất, nàng không hay đi chợ. Ăn uống một mình, giản tiện lắm. Thêm bạn bè thì rủ nhau ra hiệu, ra quán. Nhưng, hôm nay thì không thể thế. Hôm nay Điền đã về. Hôm nay là bữa ăn do chính tay nàng sửa soạn.
Ở dẫy hàng cá, ngay tại gánh hàng đầu tiên sát cổng chợ, Khanh mua được một cá chép lớn chừng một cân rưỡi. Không mặc cả, nàng trả hai mươi nhăm ngàn đồng, cho con cá vào làn, xách về sắp tới nhà thì sực nhớ còn thiếu thìa là, ớt tươi và cà rốt. Lát sau về tới nhà, qua cánh cửa buồng hé mở, thấy Điền đang nằm duỗi dài với cuốn tiểu thuyết Ông già và biển cả của Hêminhuê che mặt, nàng liền rón rén xách cái thớt ra bể nước. Con cá chép lớn được mổ moi ruột, rửa sạch, khía vẩy rồng thật khéo, đặt trong rổ nhựa cho ráo nước. Bếp dầu lên ngọn xanh lơ. Vừa nhớ lại cách thức làm món cá tẩm bột mẹ vẫn thường làm, Khanh vừa bóc tỏi, rửa hành, thái cà rốt, su hào và trộn trứng gà với bột. Chảo mỡ sôi nổ lép bép, thả con cá vào, đẩn nó ra giữa chảo cho mỡ ngập tràn lên thân cá, thấy cái đuôi cá cong vênh lên vì gặp nóng, nàng mới thở phào.
- Em không biết làm món ăn như mẹ em đâu. Em vụng lắm. Em không biết làm phụ nữ, không biết làm vợ, làm mẹ. Em là cái chuối hột mà anh.
Khanh nói như buột miệng. Nàng hồi hộp quá. Đó là lúc Điền đã tỉnh giấc. Năm giờ sáng nay, Điền mới xuống tầu Thanh Hóa đến đây, giờ trở dậy, rửa mặt ngoài bể nước xong, đi vào bếp, đứng đằng sau nàng, đặt nhẹ một bàn tay lên bờ vai nàng. Đã mấy năm trời hai người chưa gặp nhau. Khoảng cách đột ngột bị thu hẹp và mất biến. Nàng thấy tim đập rung lồng ngực và bàn tay nàng như tự động xoay ngược van bếp dầu cho ngọn lửa nhỏ lại. Quay lại, nàng kêu nho nhỏ nửa như nũng nịu, nửa như bồn chồn: “Chờ em rửa tay cái đã nào”. Thì đã như bị hút vào gương mặt Điền vừa hơi cúi xuống, với tiếng gọi thầm thì và náo nức vô cùng.
Rồi sẽ đến một ngày như trong ao ước thăm thẳm hiện ra, một ngày tách ra khỏi mọi ngày. Điền có cảm giác đã vượt một quãng đường rất xa, đã bỏ lại tất cả nhọc nhằn, vất vả. Đã vượt qua tất cả những hỗn độn mịt mù u ám rối ren. Đã vượt qua nỗi sợ hãi, hoang mang của chính mình. Đã trở nên trong trẻo, lành mạnh và khỏe khoắn vì đã tận tụy hết mình với cuộc sống, vì đã nhận ra cái chật hẹp của chân trời, mà không bị chai cằn, dạn dĩ, buồn chán. Đã nhận ra cái tận cùng và cái vô hạn. Nhận ra phẩm giá của con người là cái tài sản vô giá, thiêng liêng và tình yêu là cứu cánh, là năng lượng của đời sống, là cái tính túy duy nhất được chắt lọc ra từ những bộn bề ngổn ngang đau đớn ở cuộc đời. Đã linh cảm về một bến bờ vừa đặt chân tới!
Căn buồng tĩnh lặng hoàn toàn. Ánh sáng một sớm mùa thu đang lên lọt qua khuôn cửa sổ giao thoa với màu vôi tường xanh mơ trở nên thật dịu dàng thân mật. Khanh thấy mình mềm lả sau cái hôn dài, rồi lưng nàng được xiết lại vì một sức ép êm dịu, ngực nàng căng mọng lên đột ngột đến mức tựa như hàng khuy áo tự động bật ra. Nàng thấy khuôn ngực trần của mình và không ngờ nó trắng hồng và phồng mịn đến thế. Phụ nữ đẹp có lẽ chỉ có nàng là không khỏa thân ngắm mình trước gương. Lớn tuổi, nghĩ đến lúc dâng hiến cả tâm hồn và thân thể cho người đàn ông mình yêu, nàng thấy xấu hổ và sợ hãi: sao lại có thể thô lỗ như thế nhỉ? Nhưng bây giờ, lạ thế, nàng không thấy xấu hổ, không thấy ngượng ngùng và sợ hãi. Mặt Điền vừa áp vào bầu ngực nàng tỏa một áp lực mỗi lúc một tăng nhưng dễ chịu lạ lùng. Mọi tiếp xúc đều dễ chịu và tràn đầy tình âu yếm. Nhất là khi cả hai đã dắt nhau tới chiếc giường nệm còn ấm hơi Điền khi nẫy. Họ đã trở thành hai năng lượng tự phát lòng ham muốn bộc lộ tình yêu mến với người mình tôn thờ. Họ cùng nhận ra lúc này đây, họ cần được tôn vinh dưới một hình thức trực tiếp là cơ thể họ hiện ra trọn vẹn trước mắt người yêu dấu. Và trong phút chốc, như đi tới nấc siêu hình trong cảm nhận, họ nhận ra sự hòa hợp tuyệt đỉnh là hai người chắp lại thành một, đó chính là cách thể hiện yêu đương đẹp nhất, khi ấy người nọ ở trong và tồn tại ở người kia. Tình yêu là một tâm hồn trong hai thân xác.
Một ngọn lửa có hai nguồn đã bén. Khanh hơi co người chống lại một cái đau nhói giật tưởng tượng ở chiều sâu. Bối rối, nàng thấy mặt Điền ở trên mặt mình và cơ thể nàng đột ngột trĩu nặng như một thứ quả chín mọng. Cái sụt hẫng tạo nên một cơn rùng mình chạy suốt sống lưng nàng đột ngột xuất hiện, cơn đau từ một điểm xuyên suốt truyền lan lên ngực, lên vai, tỏa đều ra hai chân nàng, lắng dịu dần, biến thành cơn đê mê khiến nàng khép mắt, thả lỏng hai khớp vai vì có cảm giác thuyền đã đến bến!
Mọi cử động đều nhẹ nhàng và mê mẩn như đang kiếm tìm cái bí ẩn ngọt ngào, đắm say. Da thịt trần trụi mà gây niềm hoang tưởng. Ngực nàng căng phồng và hai bầu vú như hai sinh vật nhỏ chứa chan ký ức thừa kế, mời gọi môi Điền, áp vào ngực Điền như hai đóa sen hồng phong nhị. Cảm giác mãn nguyện và đòi hỏi như những đợt sóng vỗ đều đều vào nàng và Điền. Cuối cùng, nàng nhận ra, dường như cả Điền và nàng đều chịu sự chi phối của một đấng siêu nhân, cùng đột nhiên bừng dậy niềm khát khao cuồng si. Nàng rướn cao khỏi mặt đệm, hai tay vít đầu Điền xuống đôi môi chín mọng của mình với tiếng rít chói tai.
- Anh! Anh! Em phải giữ anh ở trong em mãi mãi để từ nay không cho anh đi vào nơi hiểm nguy nữa. Yêu em đi, anh!
Cơn hứng khởi đã nổ bùng. Cả hai như đã tìm được điểm tựa ở nhau, đã tìm thấy một nhịp điệu chung. Họ đã yêu nhau, đã đợi chờ, đã đi tới. Đã cởi bỏ hết nhớ mong, khắc khoải, sợ sệt, lo âu. Họ đã đạt tới sự vô hạn và tự do. Vì đã nhận ra tình yêu là lẽ sống và ở mức cao nhất, là sự dâng hiến bản thân mình cho người mình yêu thuộc giới tính khác. Cái bí ẩn dường như đã được phát hiện. Mặt hai người tươi như hoa. Cuộc ái ân vừa ở thế dắt dìu vừa như hối thúc. Hai bàn tay nàng liên tục xoa vuốt bờ vai Điền và lần rờ trên những đốt sống lưng của anh. Nàng như bối rối, như muốn tỏ bày, lại như muốn kìm nén.
- Em, anh yêu em nhiều hơn em tưởng.
- Em yêu anh hơn anh nghĩ.
- Anh yêu em.
- Anh ơi, vì sao cái lúc thằng Nghiệm nó định sỉ nhục anh, em lại đến? Vì sao trong chuyến đi gặp toàn rủi ro của đoàn em, khi bị bọn cướp chặn đường anh lại tới? Cuộc sống sao kỳ diệu thế, anh?
- Vì anh yêu em! Vì chúng mình yêu nhau.
- Em yêu anh như yêu cuộc đời này.
Môi họ rối rít chằm bặp, cố gắng bộc lộ thật đầy đủ cảm xúc sâu kín nhất của mình, chân thật, và dữ dội như cơ thể họ đang cuồn cuộn bốc lửa. Mặt họ mỗi lúc một thấm đẫm nỗi hoang mê và xa lạ. Họ không nhận biết được xung quanh. Không biết là cánh cửa vẫn hé mở và cổng ra vào chưa khóa. Nhưng lúc này, có gì là quan trọng với họ! Dẫu là mụ Đống trở về. Dẫu là thằng Tư dắt vợ hay đưa ả gái điếm nào về. Dẫu là lũ trẻ con mất dạy tò mò nhòm ngó. Lúc này chỉ có họ với nhau. Lúc này, như chợt thức tỉnh trong mê man, Khanh chợt níu Điền, kêu nghẹn: “Đừng, anh!”. Điền vừa nhổm dậy, hai con mắt bị hút vào hai bầu ngực nàng và lướt cái nhìn dọc theo tấm thân tuyệt mĩ của nàng liền đổ ập xuống cất tiếng thì thầm và run rẩy: “Em đẹp quá, Khanh ơi!”.
Một kích thúc từ bên trong trỗi dậy, cả hai đều trương căng, mạnh mẽ khác thường. Họ cuống quýt gọi nhau, giống như một con tàu tăng tốc, như cuộc đua nước rút, như bến bờ đã ở trong tầm mắt và trong đà hăm hở, cuối cùng, họ đã dìu nhau nhoai tới, sau một hụt hẫng, kiệt lực và trôi dạt. “Anh xin lỗi em”. Điền nói qua hơi thở, mắt nhắm nghiền. Mắt mở lớn, giàn giụa lệ, Khanh khóc vì sung sướng vì mãn nguyện. Lát sau, nàng đỡ Điền xuống cạnh mình, tung cánh chăn len mỏng đắp cho Điền. Và ngồi lên, tìm cái áo che ngực.
- Gì thế em?
- Cấm anh đấy? Lúc nãy anh nhìn gì em thế?
- Anh có cảm giác ngực anh ôm đầy hoa sen, hoa hồng. Em có hiểu anh không khi anh nói, anh yêu thương tất cả những người phụ nữ đẹp. Anh thấy họ tội nghiệp lắm và anh tìm mọi cách để cố cứu trợ họ.
- Em hiểu!
- Trông thấy một người phụ nữ đẹp là anh lại liên tưởng đến em. Anh yêu em vô cùng, Khanh à.
- Em củng yêu anh vô cùng!
- Khanh à! Có lẽ anh không thể tiếp tục làm công việc của anh lâu dài đâu. Anh hay mủi lòng lắm. Anh luôn xót xa khi thấy người lầm lỡ, nhất là phụ nữ đẹp. Anh chẳng thể nào quên được cảnh cô Mai thất thần kinh sợ khi anh đạp cửa buồng vào bắt Kơn trọc. Anh giận Khuynh cũng là vì thế. Mấy tháng trước, anh gặp hai trường hợp tương tự trong một đường dây buôn bán vận chuyển thuốc phiện từ Sơn La về Cửa Lò Nghệ An. Một người là một phụ nữ dân tộc Dao. Chị ấy đẹp. Mỗi sáng chị ấy đứng rắc ngô cho đàn gà cả trăm con ăn ở sân, trông rực rỡ như một vườn hoa, anh lại nghĩ đến lúc chị ấy bị bắt mà không dám nhìn nữa. Một người phụ nữ đẹp nữa quê ở Bắc Giang, vợ một trùm ma túy. Chị ta có cái răng khểnh rất có duyên. Anh đã nhiều lần nói xa xôi bóng gió để ngăn cản chị ấy, nhưng không được. Nên cuối cùng đành phải bắt. Bắt mà anh ân hận suốt mấy ngày.
- Anh!
- Em hiểu anh không? Anh muốn kể em nghe cảm giác của anh sau lần bắt bọn cướp đường ở Quốc lộ 12Y.
- Chúng em gọi lũ này là bọn cướp Phong Lai. Còn các anh là Lục Vân Tiên.
- Sau lần ấy, bọn anh đi các tỉnh vùng biên. Mùa xuân ở đây đẹp thế nào chắc em cũng đã biết. Anh ao ước sau này có lúc nào nhỉ, anh và em cùng được đi vãn cảnh ở đấy cùng nhau. Chà, chùa Song Tiên, chùa Diên Khánh, đỉnh Mẫu Sơn cao hơn ngàn mét, đẹp như tiên cảnh, toàn những cảnh sắc tuyệt thú. Tuy nhiên, anh không thể quên cảm xúc của mình khi đến Động Tam Thanh ngắm hòn Vọng Phu.
- Hồi còn ba me, em có nghe ba me em nói đến xứ Lạng, đến hòn đá hình người đàn bà ôm con chờ chồng ở Động Tam Thanh.
- Anh nghĩ, ông trời trên cao xanh kia thấu hiểu con người cùng nỗi đau nhân thế của họ sâu xa đến thế nào mới có thể tạc được hình tượng người vợ ôm con chờ chồng kỳ thú và xót xa đến thế! Anh đã ứa nước mắt và nghĩ đến những chuyện xa xôi. Nghĩ đến những người phụ nữ. Nghĩ đến em.
- Anh!
Một cơn rùng mình cùng lúc từ hai người truyền lan sang nhau. Im lặng, trong một linh cảm hòa đồng cảm, Khanh níu chặt Điền. Lát sau, nàng nép vào ngực anh, khim khíp mắt, run rẩy:
- Anh yên tâm. Em cứng cỏi và can đảm. - Rồi lặng phắc đi mấy phút sau nàng mới lại ngước lên, nhìn Điền, khẽ khàng - Nhưng thôi, nói chuyện khác đi. Xứ Lạng mộng mơ! Ba em cũng nói vậy, còn mẹ em thì biết bài ca dao: Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa. Có nàng Tô Thị có chùa Tam Thanh. Rồi thế nào chúng mình cũng lên xứ Lạng, cũng đi thăm chùa Song Tiên, chùa Diên Khánh, đỉnh Mẫu Sơn, anh à.
- Nhất định là thế rồi!
- Chúng mình sẽ mãi mãi sống cùng nhau.
- Và sẽ…
- Sẽ gì nào, anh?
- Sẽ yêu nhau mãi mãi! Như lúc này đây, anh muốn...
- Vâng! Em lúc nào cũng chiều anh. Em chỉ muốn được đền bù những vất vả hiểm nguy của anh, chỉ muốn anh được hạnh phúc bên em thôi.
- Anh cũng vậy. Anh rất thích được yêu em!
- Em cũng rất thích được anh yêu. Thậm chí có lúc em muốn kêu to lên, anh có cười em không?
- Anh lại sợ em cười anh, vì lúc ấy anh như kẻ khác, hung tợn quá chừng!
Khanh khe khẽ cười và lần này thì nàng chủ động vòng tay xiết chặt Điền vào ngực mình.
Nửa giờ sau, trở dậy mặc lại áo quần, Khanh nhận ra mới có thế mà quần áo đã bắt sương ẩm sì, và đi vào bếp nàng liền bật cười. Con cá chép trong chảo mỡ cạn đã cháy đen, khô khốc.
Khanh hoàn toàn không hay biết Tư đã về từ lúc nãy. Cùng vợ về quê ăn giỗ với mụ Đống, hắn phóng về trước và dẫn về buồng mình một người phụ nữ. Nào có phải ai xa lạ, người phụ nữ đó là Lụa, em gái cùng mẹ khác cha với Tư. Chúng biết là Điền đang ở trong buồng Khanh. Chúng trút áo quần, quần thảo nhau ngay trên sàn đá.
- Anh thay quần áo để đầy em giặt cho.
Lát sau, Khanh nói khi Điền trở dậy, ngồi vào bàn ăn.
- Đừng quan tâm săn sóc anh, đàn ông như thế hèn yếu đi đấy.
- Anh nói y hệt thằng Huy.
- Huy là người tốt lắm. Trông mặt nó anh cũng biết. Nó là sự hảo tâm có từ gốc bản thiện. Em cũng vậy.
- Thấy cái gì có thể làm được mà không làm thì em áy náy. Chẳng hạn, mưa xuống, ngoài sân có quần áo ai phơi mà họ đi vắng thì cất hộ họ. Chẳng hạn, thấy một hành khách ở nhà ga vì lỡ độ đường ngửa tay xin tiền, em không thể không cho. Em không nghĩ đó là lòng tốt.
- Nó là sự tự nhiên của cái chuối hột thôi!
- Nhưng vừa rồi em đã từ chối không giúp Chương đoàn trưởng của em một việc. Vợ Chương năm ngoái không hiểu sâu nông đến mức nào, nhưng đã dính líu đến một đường dây buôn ma túy xuyên quốc gia. Em nghi, họ giầu bốc lên, có tiền tậu đất, xây cái nhà cả tám chín trăm triệu là vì thế. Bọn tội phạm chủ yếu vụ này bị bắt, khai ra vợ Chương. Án tù loại tội vợ Chương mắc thuộc khung hình phạt du di từ tám đến mười năm tù giam. Ông viện trưởng viện kiểm sát thành phố lại là một người nghiền ca kịch dân tộc. Ông rất quý trọng em. Biết vậy nên Chương tha thiết nhờ em đến nói giùm với ông ấy. Cũng có ý nhờ em nói với anh và ông Hói. Còn anh ta, anh ta chạy đủ cách. Kể cả cách em không đủ gan nói lại anh nghe.
- Em xử sự thế là phải.
- Ở phố Hàng Chanh có một người tàn tật, hai chân liệt cứ tối là lê ra ngoài đường xin ăn. Gặp là em phải cho tiền, không cho thì thấy mình tàn nhẫn. Sau, có người bảo: Nó lừa đấy, cả ngày nó đạp xe chạy lông nhông, tối đến nó mới vào vai này. Nghe vậy, nhưng gặp người nọ bò lê ăn xin là em không thể đừng. Thà bị lừa còn hơn thấy mình nhẫn tâm. Ở trường hợp vợ Chương cũng có lúc em đã nghĩ: Thôi, mình cứ nói giùm mà không được, chắc chắn là không được, có phải được lòng anh ta không, vậy mà rồi em không sao thực hiện được. Anh biết Chương là người thế nào chưa? Tráo trở, lật lọng như lật bàn tay. Bà vợ anh ta củng chẳng kém. Ngọt thì ngọt như mía lùi. Đang chị chị em em mà choảnh hoảnh đổi giọng mày mày tao tao ngay được.
- Trong vụ này, anh nghĩ em đúng. Tất nhiên là sẽ có điều phiền phức cho em. Người đang nắm chức quyền rất sợ bị lộ tẩy trước mặt mọi người. Ông Hói nhà anh cũng vậy. Nhưng mà...
- Sao, hả anh?
- Em ngồi sang đây với anh đi. Vừa rồi anh có lại thăm thầy giáo dạy Văn của chúng mình.
- Tôi không thể nào quên hoa lilas với hoa hồng.
- Thằng Nghiệm giờ là trùm một băng đảng mafia ở bên Đức. Nó có chân rết tổ chức về tận thành phố mình.
- Không nói chuyện nó nữa đi anh. Nghe tin Khuynh chết em sợ quá. Mê thấy anh bị đánh em cứ bần thần cả người. Em phải đến cô đồng hỏi. Cô đồng bảo: số em là số nhạn sống với ruồi. Cung phu xấu lắm. Tháng này có tiểu hạn. Nhà cô có điện, đưa cho cô 45 ngàn, tức nửa số 90 là mệnh của em để cô cúng cho. Em muốn sống mãi thế này với anh.
- Anh nhất định sẽ sống mãi mãi cùng em!
Vòng tay qua sườn Khanh, Điền kéo sát người phụ nữ yêu quý vào ngực mình. Tràn ngập sung sướng mãn nguyện, Điền rạo rực:
- Anh còn sống thật lâu với em. Hồi ông nội anh còn, một hôm giữa giờ ngọ, cụ xem tử vi và tướng số cho anh. Cụ nói: Con sẽ thăng quan, nhưng thăng quan không phải để hưởng lạc, mà là nhẫn nhục phụ trọng. Phụ là chịu, trọng là gánh nặng. Làm quan là để gánh trách nhiệm nặng nề. Đó là tư cách của người quân tử. Nhân sinh bách tuế vi kỳ. Con sẽ sống tròn một trăm tuổi, nếu con qua được cái đại hạn ở tuổi hai mươi sáu. Lúc con mất, trước ngực con ôm đầy hoa hồng. Nhưng, thật ra, trẻ hay già, đều không quan trọng. Quan trọng và con phải nhớ là: khi ta chết, ta chẳng còn gì ngoài những thứ ta đã cho kẻ khác!
- Anh sẽ sống đến tuổi một trăm!
- Em có biết, những lần anh sung sướng vì cảm nhận ra vẻ đẹp và điều kỳ vĩ của cuộc sống mà anh thiết tha được dâng tặng là từ những gì không? Sau này là hình ảnh em buổi chiều anh đến khi em đang tưới những khóm hồng. Còn lần đầu tiên là, từ vầng trăng rằm. Trông thấy vầng trăng tròn, vàng tươi phồng nở nhô lên sau hàng tre ngoài bờ ruộng trước cửa nhà, anh ngơ ngác: “Ơ, cái gì mà to đẹp lạ lùng thế!”. Rồi hốt hoảng, anh chạy lại ôm chầm lấy cha anh và oà khóc. Một bận khác, anh đi câu ở một cái giếng hoang trong ngôi chùa đổ trong làng. Thả mồi xuống, thấy oẵng một tiếng và đầu cần câu trĩu nặng. Anh liền giật lên. Ôi, cái gì thế này? Một con cá rô già đen bóng, to bằng bàn tay! Nó quẫy, nó giẫy đanh đách. Anh cầm cái cần đầu dây lẵng nhẵng con cá bung bênh đánh võng vừa chạy vừa khóc gọi bố. Về tới nhà, vứt cái cần câu ở sân, anh đâm bổ vào buồng! Bố anh đi vắng. Con cá nằm dưới đất chốc chốc lại giật đánh phật và búng mình tung lên. Nó khỏe quá. Anh mới mười tuổi. Sợ là một chuyện. Mà anh còn phục nó quá. Nó dương vây, dương ngạnh cương cứng cả thân mình thật dũng mãnh. Nó ra các thế võ tự vệ. Nó quyết ra khỏi tình trạng bị mắc câu. Anh không dám lại gần nó. Con chó mực, con mèo mướp nhà anh mon men lại gần, thấy nó đánh mình tách một cái, liền chạy biến. Lát sau không hiểu nó đi đằng nào mất, chỉ còn trơ lại cái dây câu không lưỡi buộc ở đầu cần. Anh nghĩ, nó đã lóc bằng được để trở về cái giếng hoang của nó.
- Anh!
- Sức sống của anh như con cá rô đó, Khanh à!
Khanh nghển lên, vít cổ Điền, ghé tai anh, thì thầm:
- Anh à! Em sẽ sinh cho anh một đứa con trai giống hệt anh! Anh có thích không?
- Anh cám ơn em. Nhưng nó phải giống cả em nữa cơ!