← Quay lại trang sách

CHƯƠNG MƯỜI HAI

Cuối cùng thì anh hạ sĩ cảnh vệ Thịnh vay được tiền của Trung Tâm đã tiếp tục lộ trình truy đuổi tên Mồm lệch trốn tù và đã tóm được nó tại một làng nhỏ ngoại ô thành phố Vĩnh, trong nhà một thôn nữ xinh tươi và nhẹ dạ. Cô bé mười bẩy tuổi nữ sinh lớp mười một, khóc rưng rức xót thương người tình, đấng nam nhi chí khí hơn người, lại một lần nữa rơi vào vòng bất hạnh. Chà, thế nào mà con gái ngày nay dễ động lòng trắc ẩn và cả tin thế! Gặp Mồm lệch ở ga Ninh Bình, nhờ nó mua vé, và được nó dắt tay chen huých lên tầu, cô đã rưng rưng cảm động. Trên toa tầu hành trình hơn trăm cây số, nghe nó tâm sự: Bố nó là ông Đại sứ ở Nhật Bổn, là con người độc đoán, bắt nó phải theo học ngành nông nghiệp ở Nhật, nhưng nó quyết thực hiện ỷ chí của nó, và đã trở thành anh kỹ sư địa chất, để thực hiện mộng ước giang cánh tung bay vào trời cao biển rộng như chim phượng hoàng. Xảy ra đụng độ quyết liệt còn là vì bố nó bắt nó phải kết hôn với một cô gái lai Mỹ nhà giầu mà nó không yêu. Hai cha con từ nhau, nó bay về nước với hai bàn tay trắng, nhưng trai nam nhi công danh chớ vội nợ nần chớ lo, nó sợ gì! Nó đã là kỹ sư địa chất. Nó đang có trong đầu một kế hoạch vĩ đại: Lọc nước biển lấy vàng. Phát minh này chỉ nay mai được thực hiện thì nó sẽ là tỉ tỉ phú. Nhưng thủ trưởng của nó là một thằng đểu, đã hớt tay trên phát minh của nó và định hãm hại nó bằng cách thuê bọn lưu manh đâm xe ô tô cho chết nhưng không được nên đã kiếm cớ đuổi việc nó. Cô bé vừa mủi lòng, vừa cảm phục, mời nó về nhà và trên quãng đường từ ga xe lửa về nhà chưa đầy ba cây số, vừa hiến dâng tấm thân trinh nữ cho nó, cô vừa thút thít: “Anh ơi, thế thì trời sắp đặt anh đi cùng chuyến tầu này với em rồi”.

Bây giờ thấy Thịnh bước vào nhà cùng hai người công an xã, dựng nó dậy, lôi nó ra sân, còng tay lại, cô sững sờ thất lạc cả ý thức. Cứ như trong giấc mộng kinh hoàng, thoắt cái người tình tài năng và khí phách phi thường của cô bỗng chốc hóa thành tên tù trốn trại thảm hại. “Mẹ mày, mày làm khổ bao nhiêu người!”. Thịnh dong nó ra tới giữa cánh đồng, cho nó ba cái bạt tai. Nó van xin. Thịnh đe: Mày về Trại mà hé răng ra với thủ trưởng Lập là bị ông đánh thì mày chết với ông. Rồi gầm: “Đồ súc sinh! Ông sinh ra có phải là để làm cái việc khốn nạn là trông coi rồi đi bắt lại mày đâu!”.

Thịnh uất. Uất lắm. Hay hớm gì cái việc đi coi tù. Tự hào gì cái việc trông coi lũ trộm cắp, giết người, cướp của! Thú vị gì khi tiếp xúc với toàn là những cặn bã dơ bẩn của xã hội! Đúng là cái công việc đốn mạt. So sánh sao được với công việc của người kỹ sư, người bác sĩ, người thợ, hay như người chiến sĩ canh gác hải đảo Trường Sa tít tắp ngoài mù khơi, người đi tìm quặng lặn lội trong rừng sâu, núi hiểm, người chui xuống lòng đất đào than, suốt ngày trong bóng tối âm u. Chẳng qua là vì xã hội phân công, vì bổn phận, như thủ trưởng Lập vẫn hay thường nhắc. “Tôi có thích làm giám thị tù không? - Thủ trưởng Lập nói - Nói thẳng là không! Nhưng ai cũng không làm thì không còn gì là xã hội nữa. Xã hội là sự tổ chức. Các cá thể phát triển là cá thể có tính tổ chức cao”. Tinh thần bổn phận nâng đỡ con người. Tinh thần bổn phận khiến thủ trưởng Lập không suy sụp, tê bại, khùng điên sau sự việc đau đớn, tan nát tâm thể nọ. Người vợ của ông, ai ngờ lại là người tà dâm cuồng dục đến mức hư bại cả nhân cách thế! Thịnh không giận thủ trưởng Lập. Thịnh chỉ thương ông. Thịnh căm giận bọn tội phạm. Bọn tội phạm là những kẻ vô liêm sỉ. Vô liêm sỉ không biết ngượng thì tức là không thể giáo hóa được. Phạm tội, bị bắt vào đây lẽ ra chúng phải hiểu rằng: Thế là đã được hưởng sự khoan hồng quá lớn của xã hội; vì bao giờ chúng cũng được nhận sự trừng phạt ở dưới mức tội lỗi. Đúng là thế. Là tù nhân mà chúng đâu có bị cực hình, sỉ nhục? Vẫn ăn no, ngủ yên. Ốm đau được khám chữa cẩn thận. Khối đứa lưu manh chuyên nghề mà vào đây béo trắng ra đó thôi. Đi làm thì ai mà chẳng phải đi làm. Làm để hiểu ra giá trị của lao động, để học lấy một nghề lương thiện. Khác chăng là chỗ chúng bị cai quản, mà cai quản là tất nhiên chứ. Tù gì mà tối còn được xem tivi, được nghe đài, được đọc báo, được học văn hóa, chính trị, được ca hát, viết báo. Lại được học nghề. Con người ta khác con vật là ở chỗ có nghề nghiệp, biết sử dụng công cụ lao động làm ra một cái gì đó, một bắp ngô, một quả bí, một viên gạch, một bản thiết kế, một bài thơ. Thịnh cũng sẽ phải có một nghề, sau thời gian làm nghĩa vụ trông coi bọn người hư hỏng mà quá sung sướng này. Bọn người này phải gọi là ông tù, chứ đâu phải là thằng tù. Phạm tội bị tù mà chúng có biết thân đâu. Đó, thằng Kơn trọc trùm băng cướp Nhà hàng Đại Dương lẽ ra phải chịu tử hình, thế mà không hiểu sao nó chỉ lĩnh án tù hai mươi năm. Vậy mà nhập trại một cái là quậy phá luôn. Nó xưng là đầu gấu. Cắt động mạch cổ tay, bọn lính cũ không phục, nó quấn dây cao su đốt cháy cả bàn chân, ra gan anh hùng. Ông Lập quát: Già lừa ưa nặng, cho nó vào nhà kỷ luật, cùm chân lại. Nói là nói vậy, chứ vẫn cho nó đi bệnh xá chữa và nhẹ nhàng khuyên bảo nó. Còn cái thằng Mồm lệch. Hôm ấy trời đang nắng, chợt lắc thắc mấy hạt mưa. Nhìn về phía núi, Thịnh bỗng ngẩn người. Lưng trời ai vừa phóng tay vẽ một vòng cung ngũ sắc, lung linh như chiếc cổng vòm chia đôi thế gian với bên kia là một xứ sở hư huyền thế! Thịnh ngơ ngẩn trước một tiên cảnh mộng mơ và những lẽ huyền vi vừa phát sinh từ chiếc cầu vồng, đến lúc nhớ ra thì thằng Mồm lệch đã biến đâu mất rồi.

Tóm được Mồm lệch về, ông Lập quát mắng nó một trận, bắt nó làm kiểm điểm và biệt giam nó một tuần. Giận lắm thì củng đến vậy thôi. Nghĩ nó hung hãn, nhưng cũng nghĩ nó là đứa u mê phải giúp nó ra khỏi vòng tăm tối.

Hôm nay lại phải cho nó đi làm rồi. Nó lại về đội bốn, do Thịnh cầm súng cảnh giới hàng ngày. Tất nhiên là từ đây, Thịnh không thể lơi lỏng nó. Đứng trên một mô đất cao, khẩu AK bắt chéo qua trước ngực, Thịnh đưa mắt quan sát. Cao một mét bảy mươi hai, người cân đối, thanh mảnh. Mặt Thịnh còn đẹp hơn. Trắng trẻo, hai má phơn phớt lông tơ, đặc biệt cái gò mũi cao và hai con mắt sáng trưng như mắt trẻ. Thịnh còn hoàn toàn là một thiếu niên học sinh mới lớn. Thịnh mặc quân phục, đeo súng trông thật gọn ghẽ, và đẹp như người mẫu, như tranh cổ động. Giá như Thịnh không phải đứng gác ở cái thung lũng ngô đang kết bắp, rậm rà xanh ngút ngát đến tận chân giông núi đá kia để trông coi ba chục phạm nhân đang cặm cụi làm cỏ ngô! Ba mươi tên, toàn những kẻ bất trị, lơ là một tí là chúng có thể cướp súng bắn vào mình, gây án, tẩu thoát, hoặc ít nhất củng gây sự đánh nhau được. Đêm qua một tên ngáy quá to làm mấy đứa nằm cạnh không ngủ được. Thì hôm nay, lợi dụng chỉ có chúng với nhau, chúng có thể trừng phạt tên nọ ngay. Vì một lời nói, vì một điếu thuốc lá chúng có thể đánh chửi nhau, xô xát nhau. Chưa kể lúc này, không để mắt tới là những tên nghiện oắt xà lai đã đến mức giãn đồng tử, dẫu đang cai nghiện, cũng có thể lỉnh ra một góc khuất nào đó để tiêm chích, hút hít. Thuốc ở đâu mà chúng có để xài? Có cả trăm cách. Gần đây lại phát hiện, người nhà chúng đến thăm, bôi thuốc phiện lên tóc chúng, về trại chúng vờ gội đầu để lấy lại số thuốc đã dính ở tóc. Quá đáng quá thể! Sống theo luật giang hồ, quen thói bạo liệt để thỏa dục, những tên hiếu sát, có thể lợi dụng lúc này để thanh toán lẫn nhau. Không loại trừ một tên nào, kể từ thằng nhóc mười sáu tuổi giết anh lái xe ôm ở Lao Cai cho đến lão già Ngọc Khiển mấy chục năm móc túi ở ga Nam Định, tất cả đều là những kẻ cuồng dục, đầu óc toàn tơ tưởng việc cưỡng bức đàn bà, lúc này tha hồ mắt la mày lét, kiếm cơ hội thỏa mãn thú tính. Lại đã có cặp đã bắt tình với nhau, lợi dụng lúc này rúc bờ bụi làm tình với nhau, rồi có mang, rồi sinh con đẻ cái, gây ra bao điều phiền toái. Nếu ai có hỏi đặc điểm nổi bật nhất của phạm hồi này là gì, thì Thịnh có thể nói ngay: đó là tính trơ lì. Bọn này không biết xấu hổ là gì! Đến cả người thân chúng cũng thế. Đi thăm tù mà quần áo xanh đỏ lại còn cười nói toe toét, hớn hở cứ như đi chơi hội hè vậy. Thịnh hồi còn đi học, một lần mẹ cho năm nghìn để đóng tiền mua sách giáo khoa, trên đường đến trường thấy có hàng táo dầm, mua mấy quả, hụt mất năm trăm, về nói dối mẹ là đánh rơi, cả mấy năm sau và bây giờ nhớ lại, Thịnh còn đỏ mặt ngượng ngùng. Không còn liêm sỉ thì không là con người được đâu!

Thịnh là con người tự trọng, Thịnh không phải là anh hèn. Thủ trưởng Lập đã có lần hỏi các chiến sĩ: “Các đồng chí thử hình dung xem: một hôm, đang canh gác phạm, bỗng dưng cả bọn họ nhất loạt nổi cơn phản loạn, xô tới bao vây đồng chí, với gậy dao trong tay, ba chục tên hoàn toàn có thể sát hại đồng chí, thì đồng chí có sợ không?”. Thịnh lắc đầu. Chết trong chiến đấu với cái ác độc, Thịnh đâu có ngại. Vì thà rằng cứ trắng đen dàn mặt nhau như thế. Đằng này, tức nổ con mắt ra mà có được động đến thân thể chúng, thậm chí quát mắng chúng cũng không được!

Trong đội bốn có ba chục phạm này, Mồm lệch là một thằng ương bướng lếu láo nhất. Nó ở cùng nhóm với thằng Túc. Thằng Túc bị tù vì cưỡng bức chị dâu và chém trọng thương anh ruột. Hai đứa này lại cặp kè với thằng Chín giết vợ. Thằng Chín là thợ xẻ ở Hòa Bình. Nó mê con em vợ. Một hôm nó rủ cả vợ và em vợ đi chơi Hồ Sông Đà. Ra tới giữa hồ, nó cùng con em vợ bất thình lình cầm mái chèo đập vào đầu vợ rồi đẩy chị ta xuống hồ. Vợ nó, dân chài lưới bơi giỏi, tỉnh thức, bám vào mạn thuyền. Nó liền lấy bơi chèo đập nát tay vợ, đẩy ra rồi dìm người đàn bà xuống. Vào tù lĩnh án chung thân, nó cứ nhơn nhơn, có bận sổng tù ra còn trêu chọc đàn bà con gái ở các xóm thôn lân cận.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ba tên tướng sĩ tượng này, cứ xểnh ra lại díu vào với nhau bàn tính chuyện suy đồi. Như lúc này, Chín ở ruộng bên, Mồm lệch cạnh thằng Túc, hai đứa làm thì ít, chỉ chăm chăm nói chuyện với nhau.

- Thế nào, thằng Thịnh nó táng cho mày mấy cái bạt tai hay mấy cái báng súng, Mồm lệch?

- Ăn thua mẹ gì. Vả lại, tính ra tao vẫn lãi. Lãi to ấy chứ.

- Lãi cái mẹ gì?

- Hôm từ Trại ra, tao về tới nhà con bé lúc nửa đêm. Gọi cửa, nó nhìn thấy tao, mừng rú lên, nhảy lên bá cổ tao. Thế là tao đè ngay em xuống sàn bếp. Ui cha, đùi em rảnh như đùi dế. Vú em nhọn cứng như đầu đạn, hồng như quả dâu. Mà ngẩu pín dê tao vừa xơi xong phát huy tác dụng mãnh liệt!

- Rõ thằng nói phét. Đêm tối nhìn thế đ. nào được.

- Biết chứ. Phải nói là em đẹp một cách tàn bạo. Mà em mới hứng khởi làm sao. Bụng em cứ nẩy pinh pinh. Chẳng khác gì lần đầu...

- Thế hóa ra...

- Cách đây mười năm tao đã cho một con nhà quê một trận mê tơi. Buồn cười, tao về làng gặp nó, nháy mắt hẹn nó ra bờ đê. Chơi xong, hỏi nó, nó bảo: tưởng gì, chứ như việc vừa rồi thì từ hồi mười tuổi đi chăn trâu, bọn con trai đã từng thế rồi.

Túc há hốc mồm:

- Thế hóa ra mày mới cũng đã biết đến mấy cái bướm!

- Ha há... Sao mày lớn tuổi mà ngu thế. Thế mày biết được bao nhiêu cái?

- Tao tưởng tao phải biết hơn mày chứ!

- Chúng mày đều là bọn đụt cả.

Chín khoe, Túc liếm môi. Thằng Chín kể, nó đã ngủ với cả ba chục con đàn bà rồi, nhưng nó vẫn chỉ thích mỗi con em vợ. Con này đẹp lẳng lơ, đặc biệt là đồng cân đồng sức và ngùn ngụt như lửa khi chạm vào nó. Nghe nó nói mà Túc thèm. Túc nhớ tới vợ Tư. Con đàn bà trông thế mà khi cởi áo ra, nở nang quá. Ngực, bụng nó cứ như làm bằng cao su, mịn láng. Vú vê, eo hông thì đặc biệt mềm mại, óng mượt, nhìn vào cứ như mê dại đi. Thật khác hẳn con vợ nó. Con vợ nó như khúc giò nạc, đườn đưỡn, chả có lý thú gì. Vậy mà thằng Tư lại thèm rỏ dãi ra là thế nào? Vừa rồi con vợ nó vào thăm nom nó, nó hỏi thẳng việc đó, cô ả bảo từ ngày nó bị đi tù, cô ả thường về bên nhà mẹ đẻ ở bên Gia Đồng, liệu có phải thật là vậy không? Thằng Tư là thằng ác dâm, trẻ không tha già không thương. Nó ngủ với cái Lụa chán chê rồi, Túc nghi nó ngủ với cả vợ Túc rồi cũng nên, nên Túc cưỡng con vợ nó là để trả thù đó thôi. Thằng Tư vô luân, đểu giả. Nó ăn cắp quần áo lót của Khanh. Nó đang rình mò cô gái. Nó rắp tâm chiếm đoạt cô gái đó. Nó bảo: vợ chồng là quan hệ con đực với con cái. Đàn bà ai mà không dâm. Không dâm sao gọi là đàn bà. Cô Khanh khác cái Lụa, cái Thảo hoặc vợ nó là ở cái cách dâm thôi. Nếu bọn nọ là đồ tiện dâm thì Khanh là cao dâm, ấy thế!

- Ơ, thằng Mồm lệch đâu rồi nhỉ?

Chợt nhớ, Chín quay người sang ruộng ngô bên. Quái! Vừa thấy ông con giời ở đây, giờ đã biến đâu. Hay nó lại giở trò độn thổ, xuống âm ty địa ngục hay rúc bụi trốn chạy lần nữa? Lần nữa thì lão Lập nó cho bịt mắt dựa cột đấy, chứ đùa. Hay là nó vừa được con bé nào tiếp tế cho cái gì, lỉnh ra một chỗ, ăn một mình. Hay nó nhận được tín hiệu của đại ca Kơn trọc của nó. Thằng Kơn trọc quả là gan cóc tía thật. Vào đây rồi còn dở trò tự thương để dọa dẫm đồng bọn và giám thị, quản giáo. Nghe thằng Mồm lệch nói những ngày chúng sống ở Nhà hàng Đại Dương mà thèm. Cứ như đế vương. Muốn con nào là được con đó. Bọn này chắc thế nào rồi cũng sẽ rủ nhau trốn trại thôi, vì nghe nói chúng có đồng bọn rất đông và có cả mạng lưới ở nước ngoài nữa kia.

Đưa tay gạt những thân ngô rườm rà lá nửa khô nửa xanh sang hai bên, Chín rẽ lối sang ruộng ngô bên. Theo sau nó là Túc. Hai đứa qua một ruộng ngô nữa, vẫn không thấy Mồm lệch đâu. Nhìn quanh, sinh nghi, Chín liền nhằm phía chân giông đá trống vắng đi tới.

Nơi này ruộng ngô áp chân núi thưa thoáng, cỏ xanh mượt, có một chục con dê đang từ đó leo lên sườn núi. Mồm lệch đang ở đây. Nó lẻn ra đây từ lúc nào? Chỉ biết khi Chín đi tới thì đã nghe thấy đúng là giọng nó đang tán tỉnh một cô gái.

- Chào em gái xinh đẹp. Dê ăn thì mặc nó ăn. Nghỉ tay ngồi uống chén nước trà với anh đã nào!

Chín tọt ra khỏi ruộng ngô. Sững lại, Chín liền toét miệng cười. Cô gái chăn dê là một phạm nữ xinh xắn, mặt trắng, mày đen, ngực nhu nhú sau làn áo len xanh cộc tay, rất thùy mị lành hiền. Nếu không có bộ quần áo mầu xám xỉn thì ai dám bảo cô là phạm nhỉ?

- Chào em gái. Thật là diễm phúc cho anh hôm nay được gặp em đây.

Chín, như quạ thấy gà con, xán ngay tới. Mồm lệch dang tay ngăn, giữ quyền chủ động:

- Đừng làm em sợ, anh Chín. Ngồi đây em. Anh xin giới thiệu với em, anh tên là Tuấn Tú, tốt nghiệp kỹ sư địa chất ở Nhật Bản.

Mồm lệch nhấc cái bi đông khỏi vai, đặt xuống bờ ruộng cỏ. Người nữ phạm cầm cái roi tre, tay cắp nón, vẫn đứng yên. Cô chính là Thảo, con gái mụ Đống mẹ kế của Khanh, bị án tù mười năm vì phạm tội ngộ sát; nhờ lao động chăm chỉ, đã sáu lần được giảm án, nay cô còn phải thi hành án hơn hai năm nữa là mãn hạn. Cô đang đi chăn đàn dê của Trại.

- Em ở bên phân trại nữ nhỉ?

Chín lại dấn lên, bắt chuyện.

- Vâng.

- Em vào đây lâu chưa?

- Thế các anh, còn ở đây bao lâu nữa?

- Ờ, ba cái chuyện vặt. Ở tù như chửa, ra tù nghĩa là đến tháng thì đẻ. Đơn giản vậy thôi. Bộ em chưa đẻ lần nào? Còn anh ấy à? Nhà anh là ở Beclin, Pari, Niu oóc cơ. Này, nghe nói bên trại các em, nhiều em hay bị bệnh hít tê ri đang đêm cởi hết quần áo, giẫy đành đạch, nếu vậy anh có thuốc chữa hộ cho đấy.

Mồm lệch kéo tay Chín. Chín là thằng lõi đời, háo gái, thô lỗ trắng trợn, sẵn sàng hớt tay trên của nó. Chín hất tay nó, nhìn chằm chằm vào bụng dưới người con gái.

- Được thấy em, anh sung sướng quá. Ái khanh hơn ấn phong hầu, em có nghe thấy câu hát đó không?

- Thôi đi, ông Chín.

- Ơ kìa, em là của mày đấy à?

Chín đã bước tới sát Thảo. Nó đưa tay tóm cổ tay cô, nhấc lên:

- Trời, tay em là tay tiên nữ. Cho anh hôn cái. Anh phải cám ơn thượng đế vô cùng, vì thượng đế đã tạo ra đàn bà các em. Chà! Có đàn bà, bọn anh mới thấy đời là ý nghĩa. Để đáp lại lòng tốt của các em, bọn anh phải có trách nhiệm giúp các em để các em thấy đời không trống rỗng. Bọn anh phải lấp đầy các em.

Mồm lệch huých vai, mắt gườm gườm nhìn Chín, Chín vẫn nhe nhởn:

- Thôi đi ông. Để tôi cho em tôi nghe chuyện này. Em biết rồi chứ, thượng đế sáng tạo ra tất tất cả. Mọi thứ ngài sáng tạo ra thoạt đầu đều xấu xí rồi dần dần mới hoàn thiện đẹp dần lên. Riêng có một thứ thì không thể. Nó là cái bướm của em. Ngay từ lúc thượng đế tạo ra cho đến giờ nó vẫn không thay đổi, nó vẫn đẹp tuyệt mĩ!

- Đồ đểu!

Thảo quay phắt đi. Nhưng Chín đã dang tay ngáng, cười khằng khặc.

- Bỏ ra!

- Ơ kìa! Em đi đâu thế. Đó là sự thật. Không tin thì anh sẽ chỉ cho em thấy. Mà lúc này đây, không ăn cũng thiệt, không chơi cũng già, em à.

- Đồ khốn nạn!

Lúc ấy, Thịnh vừa đi can thiệp vụ cãi cọ của hai gã tù, quay lại mô đất, không thấy bóng ba tên tướng sĩ tượng Túc, Chín, Mồm lệch đâu, phát hoảng liền sục vào khu ruộng ngô rậm.

Vạch lá ngô, Thịnh đi sùng sục. Lúc sau dừng lại chợt nghe thấy tiếng lá ngô xào xạc ở phía chân núi, liền hướng về phía đó, xăm xăm bước. Đứng sững lại, Thịnh nghe thấy tiếng người kêu khan khan, và tiếng thằng Túc hét to: “Chúng mày đểu, ăn mảnh không cho ông biết nhá!”.

Chín và Mồm lệch lúc đó đã vật ngã Thảo xuống rãnh ngô. Một đứa mặc cô gái vung tay đấm túi bụi, cứ cúi xuống kéo cái áo len cộc tay ngược lên đầu cô để che mặt cô, trong khi thằng kia mặt đỏ hăm đang hí hởn tụt hai ống quần cô.

- Bỏ tao ra! Quân khốn nạn!

- Đừng thế! Quý vật đãi quý nhân mà em!

- Bỏ tao ra! Bỏ tao ra! Ối anh công an ơi!

Nghe tiếng cô gái giãy giụa kêu ngàn ngạt, Túc nhao tới, nhảy tâng tâng khoái trá. Rồi chợt, y cúi xuống. Chín vừa cưỡi lên bụng cô gái và ập người lên ngực cô, nhoài hai tay ra giữ hai cánh tay cô. Thảo quẫy. Thảo đạp. Thảo gào, Mồm lệch đang ghìm chặt hai cổ tay Thảo, bỗng dưng nhảy thách lên. Nó bị Thảo cắn. Cái áo len màu tím tụt qua đầu, Thảo nghển cổ dậy.

- Thằng khốn nạn!

- Ơ ơ…

- Đồ chó! Vợ mày sẽ bị thằng khác nó hành, mày có hiểu ác giả ác báo là thế nào không?

- Ơ! Cái Thảo!

Túc thót người giật bắn, mặt ngây tán tàn. Thịnh nhảy ba bước dài vọt tới đúng lúc đó.

- Chúng mày làm cái gì thế! Đứng lại!

Khẩu súng AK rê một vòng cung nhỏ. Túc, Chín, Mồm lệch định quay đầu chạy, khựng lại, cúi mặt run rẩy. Thảo bò dậy tóc tai rũ rượi, Thịnh nhào ngay tới, thuận đà vung cánh tay, nghiến răng: “Đồ chó!”. Người nữ tù ngã phệt xuống đất, rồi ngước lên ngơ ngác nhìn gương mặt trẻ măng, đang hằm hằm của Thịnh, và ôm mặt bật khóc tu tu.

Như chợt nhận ra sự vô lý của mình, môi mím chặt, mắt mưng mưng đau đớn, Thịnh hạ khẩu súng ngang tầm ngực ba tên tù, tay đặt vào cò súng, quát vang cả thung lũng: “Lũ đốn mạt! Không nhẽ tao cho tất cả chúng mày một băng để bớt đi mấy con dòi bọ”. Rồi anh thõng tay thẫn thờ. Trước đây anh có thô bạo, tục tằn thế đâu!

*

* *

Chiều hôm đó, Lập vừa tiếp nhận thêm tên trùm cướp chuyến xe của đoàn ca kịch dân tộc trên đường 12Y lĩnh án tù hai mươi năm và một tên tù chung thân vì tội giết người. Bốn mươi lăm tuổi, người kềnh càng như con cua bể, mặt rậm lông, mũi hếch, mõm dô, mắt lươn, hàm răng nhọn tua tủa, trông diện mạo đã thấy không ra giống người, tên này phạm tội giết vợ bằng thạch tín pha vào đồ ăn thức uống mỗi ngày một ít. Công an phải đào mộ, khám nghiệm thi thể đã rữa nát của người đàn bà, mới tìm thấy chất thạch tín đầu độc đọng lại ở tóc nạn nhân.

Đưa tên dã nhân nọ vào trại xong, Lập ngồi nghe Thảo trình bày hoàn cảnh gia đình, và kể lại đầu cuối sự việc vừa xảy ra. Nghe cô vừa nói vừa ủ ê khóc, tưởng tượng ra cái cảnh người nữ tù sống với những mụ Đống, thằng Tư, ả Lụa, bao nhiêu ý nghĩ u ám ghê rợn và buồn nản về con người nẩy ra từ buổi quả tang thấy vợ ngoại tình với lão Ngộ thợ mộc, lại như mây đen dầy đặc ùn ùn kéo về che phủ đầu óc Lập.

Lập ghê tởm quá lũ người này. Lập muốn gầm lên, muốn thét lên. Rằng tại sao lại có thể gọi chúng là con người được! Bởi vì, nói cho đúng, xét trong lịch sử hình thành sự sống thì con người đã ra đời ở trong thế tương giao, có thể sánh cùng các thực thể vĩ đại như trời, như đất kia. Trong vạn vật, có cái gì có thể sánh với con người về sự thông thái và sự khôn ngoan! Ở gần con người, ngọn lửa có khí mà không có sinh, loài cây cỏ có sinh mà không có tri giác; loài cầm thú có tri giác mà không có nghĩa tình. Con người có đủ khí, sinh, tri giác và nghĩa tình. Con người cao hơn tất cả; vì có tâm, có trí, vì phân biệt được phải trái, vì biết yêu biết ghét, tìm hiểu được vạn vật và sử dụng được vạn vật. Con người không đồng hóa với giới tự nhiên như muông thú, con người tách mình ra khỏi giới tự nhiên sinh vật. Hãy cứ thử quan sát xem, trong lúc ở khuôn mặt khỉ nhu cầu ăn uống tạo nên nét nổi bật về cấu tạo bộ xương thì ở con người, cấu trúc gương mặt nổi bật lên lại là dấu ấn tinh thần.

Con người có tư cách có tư thế lớn lao. Con người không phải cầm thú, càng không phải ác thú. Vậy mà sao nó lại đốn mạt, man rợ, độc ác thế? Không phải là con thú mà sao nó lại hành động một cách u mê, ngoạn lộng, bị dục vọng nấu nung bùng cháy thành một đóa hoa lửa thiêu đốt, trở thành một kẻ sát nhân, tên ăn thịt đồng loại.

Không! Cái ác là một sự sống. Mà sự sống thì tinh vi đến mức ta chỉ có thể hiểu được nó bằng trực giác của ta. Chứ không thể dựa vào trí thông minh vốn dùng để chế tác và sử dụng khí cụ để tìm hiểu sự sống được. Trực giác giúp ta hiểu sự sống bằng sự thông cảm sâu sắc với sự sống. Chẳng hạn, một sớm mai, từ nhà lên trại, Lập dắt chiếc xe đạp ra cửa bỗng nhận ra bánh sau của chiếc xe đã xẹp hơi. Một thằng bé trạc mười tuổi ở đầu xóm, cắm vòi bơm vào dận mấy nhát, lốp xe sau của anh đã căng tức, búng thử nghe pinh pinh. Thò tay vào túi, giật mình vì cái ví tiền để quên ở nhà, Lập liền ngượng nghịu xin lỗi chú bé và hứa ngày mai sẽ trả nó. Có gì đáng phải áy náy hoặc nổi giận nhỉ, số tiền chỉ là năm trăm đồng, giá một chén nước chè! Chú bé cũng lạ gì ông thiếu tá người làng. Vậy mà chẳng nói chẳng rằng, chú bé nọ ngồi thụp xuống, đưa tay giật phắt vòi bơm ra và ấn ngón trỏ vào hạt gạo chiếc đầu van, để xì cho bằng hết số hơi đã theo vòi bơm vào lòng săm. Tháo hết hơi trong săm ra, nó được gì? Cứ để hơi trong đó, thì nó có thua thiệt gì thêm đâu. Đằng nào thì cũng đã vậy. Ngồi xuống, phải thêm một động tác xì hơi, nó chỉ hơn được cái là hả giận, là có được một hành vi đáp trả việc ông khách quên ví tiền, là trả đũa Lập. Cái ác đã có sẵn trong thằng bé? Củng như thế, ông Hói khi hành hạ ngấm ngầm độc địa người vợ trẻ ngoại tình. Và thằng Nghiệm, khoái trá khi bầy trò hạ nhục Điền?

Thiếu úy Khuynh đã chết vì bị bọn lưu manh đánh đập. Đưa tang Khuynh, Lập vô cùng thương xót bạn. Nhưng nghe Điền kể, anh củng cho rằng, thích thú khi hạch lạc đôi nam nữ mua bán tình dục nọ, Khuynh cũng đã thể hiện chút ác độc hèn mọn ẩn nấp ở trong con người anh.

Vậy thì nếu cái ác đã có mầm sẵn ở trong con người, tội ác là biểu hiện tính vô đạo đức vĩnh cửu có ở trong con người, nghĩa là bản năng đã có thì nó sẽ phải bộc lộ, và bộc lộ với tất cả sức mạnh ẩn chứa ở trong nó. Cái ác là cái hung tính, có xung lực vô hạn!

Chợt nhớ đến cảnh tượng làm tình dữ dội của người vợ và tên Ngộ ác dâm thợ mộc, lại như nghe thấy tiếng rên rỉ khoái lạc của người vợ trong cơn hứng dục, Lập xây xẩm cả mặt mày. Anh đứng dậy, mặt bệch bạc, ngực xẹp lép như hết hơi. Hất tay ra hiệu cho cô Thảo về đi, sau đó, Lập bước ra ngoài nhà. Sương đêm mung lung chỉ lát sau đã phủ trùm lên bóng hình ông giám thị.

Sương đêm càng lúc càng dày đặc. Tầm mắt mỗi lúc một thu hẹp. Giơ bàn tay lên, người giám thị không nhìn rõ từng ngón tay mình. Vậy mà chân ông vẫn chậm rãi bước. Ông đi kiểm tra khu giam giữ phạm nhân như công việc thường đêm. Nhưng kìa, ông bỗng đột ngột dừng chân.

- Chào ông giám thị!

- Ông là ai? Là phạm nhân mới nhập trại à? Tại sao ông lại lọt ra đây?

Sao lại thế nhỉ? Sao trước mặt Lập lại là một cái bóng trắng? Cái bóng trắng phớ trước Lập vừa lờ mờ hiện ra. Hay đó là một ông già, một ông giáo làng bị phạt năm năm tù vì tội vận chuyển một bánh thuốc phiện nhập trại cuối năm rồi? Mà tại sao giờ này ông lại có mặt ở ngoài khu giam giữ?

- Thưa ông giám thị. Xin ông cho tôi có đôi lời phân giải. Không phải là tôi đang thực hiện một cuộc trốn trại đầu. Số là tuổi đã cao, tôi thường xuyên mất ngủ, nên đêm đêm vào quãng này, hồn tôi thường thoát khỏi cái thể xác khốn khổ của tôi để đi vơ vẩn ngoài trời.

- Nghĩa là tôi đang gặp và nói chuyện với một linh hồn một bóng ma?

- Ông giám thị hiểu như thế cũng được.

- Vậy thì có điều gì cần nói thì ông nói đi!

Tiến lên hai bước chân, cái bóng trắng đã gần như áp sát Lập. Và anh nhận ra tiếng nói của cái bóng trắng này nghe thật điềm tĩnh, khúc triết:

- Thưa ông giám thị. Kể từ ngày tôi bị giam ở đây, tôi nghĩ ngợi nhiều lắm. Tại sao tôi, một người thầy bao nhiêu năm đã từng là tấm gương cho học sinh, lại bỗng nhiên đốc chứng làm hoen ố đời mình? Tôi đã không giữ được điều người xưa vẫn dạy: Tri túc tâm thường thái. Vô cầu phẩm tự cao - Nuốt một hơi ngắn, cái bóng trắng nói tiếp - Đó là một lẽ. Còn một lẽ khác nữa. Hàn Phi Tử người Trung Hoa thời cổ thừa kế quan niệm bản tính con người là ác, cho rằng: con người hành động thuần túy là vì lợi ích ích kỷ tầm thường. Theo ông: xét đại cục thì bầy tôi trung thành với vua không khác gì bầy hươu đi kiếm cỏ. cỏ ở đâu nhiều thì hươu đến. Mọi cái đều quy về lợi ích cá nhân hết. Vì vậy, ông chủ trương phải ngăn trừ, tiêu diệt cái ác không phải bằng giáo dục đạo đức, mà là bằng hình pháp, trừng phạt. Ông giám thị có đồng ý như thế không?

- Xin cứ nói tiếp!

- Riêng với tôi, tôi không bao giờ đặt mình vào số đông nằm trong đại cục nọ. Tôi nhớ, hồi đầu tôi đi dạy học, sinh hoạt phí của tôi chỉ là hai mươi cân thóc và mười đồng phụ cấp. Tôi nhớ, hồi mới lập trường, tôi đã bỏ tiền riêng để mua giấy bút cho các em học sinh nghèo. Gặp năm mất mùa, dân phải ăn cả lá dâm bụt, lớp học chủng chẳng, có hôm tôi bê cả một rổ khoai đến cho các em ăn. Tôi có hai đứa con. Vợ tôi lại yếu đau luôn. Lại có lúc tôi bị hàm oan. Ông bố tôi bị quy là địa chủ trong cải cách ruộng đất, uất quá, thắt cổ tự tử. Mấy chục năm bị đối xử nghiệt ngã, tôi vẫn chỉ là ông giáo tiểu học dân lập, không được học lên, không được tuyển vào biên chế. Nhưng tôi vẫn tháng ngày tận tụy, miệt mài với công việc. Không than vãn, không cẩu thả, trong hoàn cảnh ấy, rõ ràng phải là người tư cách không tầm thường, có phải không ông giám thị?

Thấy cái bóng trắng ngừng lời, Lập liền bậm môi, khe khẽ:

- Những người như thế có thể mắc lỗi lầm, nhưng dứt khoát họ không phải là nhũng kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân!

- Cám ơn ông giám thị - Đưa tay lên quệt đuôi mắt, cái bóng trắng tiếp - Nằm trong tù, co cánh tay gối đầu qua nhiều đêm trường không ngủ, tôi mới nhận ra rằng, trong cái thế giới nhà tù này có đủ cả vạn sự. Giàu có. Ô trược. Nghèo hèn. Tỉnh táo. U mê. Còn đời sống thì lúc nào cũng vậy. Nó chẳng tốt lên mà cũng chẳng xấu hơn. Lúc nào nó cũng có sự biến hoại, phù hư. Và con ngườỉ thì bao giờ cũng có một loại không có chân ngã. Họ không có cái trí tuệ minh đạt. Họ không vui cái vui thanh nhã cầm kỳ thi họa. Mà vui cái đam mê sắc dục, danh vọng, tiền tài, bài bạc, rượu chè, chiếm đoạt, thống áp người khác. Nói kỹ hơn về dục chẳng hạn. Sinh ra là người ai cũng có lòng ham muốn. Có ái thì có dục. Trai gái muốn chung sống ái ân. Đó là tự nhiên, đó là thiên lý. Nhưng dục cũng có khuynh hướng đi đến túng dục, đa dục, đắm dục bừa bãi. Lúc cái tư dục không phù hợp với thiên lý, mặc sức hoành hoành thì gây rối loạn. Lỗi lầm sinh ra từ đam mê. Từ cái đơn giản nẩy ra cái phồn tạp là vậy. Hàn Phi Tử nói: Khổng Tử chủ trương dùng nhân để trị nước, đó là biện pháp của thời người ít của nhiều, còn bây giờ người khôn của khó, người người tranh giành nhau, vậy phải dùng kỷ cương, pháp luật để kiềm tỏa cái ác, ông giám thị ạ.

- Nhưng, bây giờ đâu có phải là của cải đang nghèo đi!

- Thưa ông giám thị, xin ông cho tôi nói tiếp. Hàn Phi Tử chủ trương pháp trị. Ông cho rằng, nếu không có cái uy của cây roi, không có hàm thiếc dây cương thì dù có tài giỏi như Tào Phụ cũng không thể khiến ngựa chạy theo ý mình. Nếu không có cái thế của sự oai nghiêm, không có phép thưởng phạt thì dù là Nghiêu - Thuấn cũng không trị được nước. Chế ngự được bầy tôi, theo ông là nhờ ở hai cái cân: Hình và Đức. Khen thưởng là ân đức, giết tróc là hình phạt. Con hổ khiến được con chó là nhờ có nanh vuốt. Đó là nói hình ảnh. Không có nanh vuốt uy nghiêm thì không ngăn được cái dục của người này tàn hại người khác.

- Được! Nhưng đó là mới nói đến sự ngăn chặn. Như vậy, lòng tư dục là tồn tại bất biến? Tội ác của con người là không thể tránh được, là vô phương cứu chữa?

- Thưa ông giám thị. Về vấn đề này thì ý kiến của Vương Xung người Trung Hoa thời cổ đáng để chúng ta suy ngẫm: Vương Xung chủ trương có ba hạng người có tính khác nhau. Hạng thượng, tính thiện. Hạng trung, tính không thiện không ác. Hạng thứ ba là hạng dưới, tính ác, khí cục hèn mọn, bất di. Hạng này ngày đêm có cái hố lửa ngùn ngụt cháy trong lòng. Nó có nhu cầu tăm tối bệnh hoạn là đam mê quyền lực thống áp, hiếp đáp, giầy đạp, sai khiến, hạ nhục người khác.

- Như vậy là có một loại người không có hy vọng cải đổi tư cách? Và xã hội đang hàng ngày hàng giờ đẻ ra chúng? Như vậy cũng có nghĩa rằng, chẳng bao giờ chúng ta được sống trong hạnh phúc cả. Vì con người là kẻ phá hoại hạnh phúc của chính nó.

- Thưa ông, trong sách nhà Phật, người ta cũng đã nói: Có người loại tính không thể khuyên can, uốn nắn, ví dụ: tham lam lấp lương tri, ham đắm sắc dục, ngang tàng bạo ngược, đớn hèn nhút nhát, khờ dại lù đù, gây gổ cãi cọ, tập tục si mê, tư cách đê tiện... Vậy thì phải có pháp luật để khiến họ ẩm thực phải có hạn lượng, y phục phải biết tiết chế, cửa nhà phải có pháp độ, đồ dùng phải có ngữ có hạn. Luật pháp như cái chết, không trừ một ai, nó là vậy đó, thưa ông! - Cái bóng trắng ngập ngừng một lát, rồi giọng hơi cất cao lên tí chút - Và hôm nay được vinh dự gặp ông, dông dài đánh trống qua cửa nhà sấm như thế cũng cốt để xin phép ông cho tôi được bầy tỏ tám lòng kính mộ với ông thôi. Những ngày vừa qua, ông đúng là người ngất ngư như ngồi trên ngọn cỏ, nhưng ông sau trước vẫn là một cây cột trụ vững vàng. Xem như cách ông đối xử với phạm nhân tên Doãn và cái chết của anh ta vừa rồi, thấy ông thật sự là một con người chân chính, chí lý chí tình!

Đăm đăm hai con mắt nhìn cái bóng trắng, gương mặt ướp lạnh sương đêm của Lập chợt như trầm xuống. Nỗi đau đời vẫn đang ngấm ngầm giằng xé trong anh. Còn lâu vết thương này của anh mới có thể dịu bớt cơn đau, dẫu mọi người vẫn cùng chia sẻ với anh và anh không bao giờ có thể gục ngã vì nỗi đau ghê gớm này.

Trời vừa tang tảng sáng. Cái bóng trắng đã tan biến khi khí dương tràn đầy mặt đất. Lập dụi mắt. Một giấc chiêm bao vừa cùng anh đi qua một đêm dài. Bừng tình, đúng lúc anh nghe tiếng kẻng khua giật giọng báo hiệu điều chẳng lành ở ngoài cổng Trại. Và cùng với nhịp điệu gắt gỏng, gấp gáp của tiếng kẻng báo động là tiếng người la hét, hô hoán ầm ĩ ở sau hai cánh cổng Trại.

Nhìn ra phía cổng Trại, quên phắt ngay tấn bi kịch riêng tư, ý thức bổn phận trỗi dậy, Lập vội nhún chân chạy vụt lên. Đã đến giờ đi làm. Lố nhố bóng phạm nhân xám xám ở sau hai cánh cổng vừa hé mở. Hạ sĩ Thịnh tay cầm tiểu liên đang nấp sau một gốc cây mít già, ngọn súng chĩa vào căn phòng thường trực lúc này vừa sập cửa. Dừng lại cạnh một thanh tà vẹt vừa phát ra hồi âm thanh cấp báo còn khe khẽ đung đưa, Lập nhận ra một người thượng sĩ vừa chạy ra từ phòng thường trực, tay ôm cổ, tay víu lấy anh. “Có chuyện gì thế?”. Lập gằn hỏi và gạt người thượng sĩ về sau, dấn lên sau một gốc nhãn. Anh nhận ra hạ sĩ Thịnh cũng vừa nhảy một bước dài tới cạnh anh và chĩa ngọn tiểu liên vào căn phòng thường trực lúc này đang ồn ào tiếng đập phá, quát to:

- Người ở trong phòng thường trực khôn hồn thì bước ra ngoài, giơ tay lên đầu hàng. Nếu không, tôi sẽ bắn!

- Nghe tôi, hãy khoan!

Nhập vai người chỉ huy, Lập giơ tay nói to để ngăn Thịnh và khom người, nhanh nhẹn vượt qua cái sân trống, nhảy qua một chiếc ghế đá và tiến sát tới cái bể nước chỉ cách phòng thường trực chừng dăm bước chân. Người thượng sĩ tay ôm cổ, quay lại cố gào hết cỡ:

- Báo cáo thủ trưởng. Tên phạm Kơn trọc đang đập phá trong phòng thường trực!

Chà, Kơn trọc! Kơn trọc tham lam, bạo ngược, ham đắm sắc dục, tư cách đê tiện. Kơn trọc, kẻ không thể khuyên can, uốn nắn. Thoát khỏi án tử hình nhờ bố mẹ có tiền của lo lót, lĩnh án tù hai mươi năm vào đây, nó đâu có biết đến ăn năn sám hối. Không! Nó vẫn chứng nào tật ấy. Vào Trại được ba hôm, nó đã tự thương để ra oai, đã tuyên bố: nó sẽ vượt ngục để giết bằng được người đã bắt nó; người bắt nó, nó biết, chính là Điền. Nó nói: Điền cũng là kẻ thù không đội trời chung của một thằng bạn nó từ thời còn đi học; thằng này hiện đang ở nước ngoài. Nó xưng là đại bàng, đầu gấu, nó bắt tất cả phạm nhân trong buồng phải thần phục. Sau khi đã cắt động mạch tay, biết rằng trước đây có tên xưng đầu gấu được phạm chấp nhận vì đã dám lặn xuống hố nước thải sau bếp, lại dám rúc xuống nằm dưới hố xí để ém mình trốn trại, nó liền thọc cả cánh tay đang bị lở loét xuống thùng phân để tỏ rõ khí cốt bậc anh chị. Vẫn chưa được bọn phạm trong buồng kính nể, nó liền quấn săm xe đạp vào chân đốt. Cái thằng liều lĩnh, ngạo ngược quá thể! Ngạo ngược đến mức, lâu lâu không thấy cha mẹ lên tiếp tế nó lại viết thư về, báo cho họ biết: hẹn tuần sau không thấy nó sẽ về cắt cổ cả nhà.

Lần này thì cái thằng bất trị xếp lớp cuối cùng ở hạng người thứ ba, theo phân chia của nhà Phật, vốn là loại khí cục hèn mọn, bất di, rắp tâm trốn trại. Nó trốn trại không phải bằng cách đào tường, khoét gạch, độn thổ, hay lừa lúc cảnh vệ lơ là sơ ý trốn lủi. Nó trốn trại bằng con đường đi qua cổng trại một cách ngang nhiên. Nó đi qua phòng thường trực ở cổng trại dưới hình lốt một nữ chiến sĩ cảnh sát.

Làm thế nào mà Kơn trọc lại hóa thân được dưới cái lốt một nữ chiến sĩ cảnh sát? Sau này khi đã thu thập đủ tất cả các dữ kiện ta có thể lập được một câu chuyện có hệ thống tình tiết khá ly kỳ như sau. Trong một lần gặp gia đình lên tiếp tế, tên phạm trọc đầu này yêu cầu mẹ hắn đem lên cho hắn một bộ tóc giả con gái, và một bộ nữ cảnh phục. Làm thế nào để đưa những thứ đó qua cổng trại được, vì quy định rất nghiêm ngặt: mỗi lần phạm đi làm về đều phải khám xét kỹ lưỡng. Bọn bất lương vốn lắm quỷ kế. Kơn trọc quỷ quyệt yêu cầu mẹ hắn chôn những thứ hắn yêu cầu ở một khu đất cạnh nơi hàng ngày hắn vẫn đến đập đá. Moi được bộ quần áo và mớ tóc giả gái lên rồi, làm cách nào đưa lọt vào trại được? Kơn trọc tính kế. Hắn đặt tất cả những thứ nọ dưới đáy một chiếc xô nhựa hàng ngày do điều kiện trại thiếu nước dùng, phạm vẫn được phép xách đi để lấy nước tắm giặt sau khi lao động. Trên những thứ nọ là mớ quần áo của hắn đã sát xà phòng nhơm nhếch chưa kịp rũ. “Sao không giặt giũ cho xong đi?”. Người gác cổng trại thấy mớ quần áo nhớp nhúa nọ, ngại bẩn, nhón hai ngón tay nhấc lên tí chút như lấy lệ, hất hàm hỏi rồi lại bỏ xuống. Chỉ chờ có thế, Kơn trọc đã thò tay xuống bóp mớ quần áo cho phòi bong bóng bọt xà phòng, rồi giải thích rằng: nước suối hôm nay đục quá, hắn không muốn giặt. Diệu kế đã thành.

Người thượng sĩ bị thương ở cổ kể:

- Tôi ngồi ở trong phòng chợt thấy một nữ cảnh sát tóc xoăn đi qua, liền cất tiếng hỏi. Thì người này ngoái lại đáp rằng: Em ở bên phân trại nữ, sang làm việc với thủ trưởng Lập, nhưng thủ trưởng hẹn ngày mai. Nói rồi cô ta đi thẳng ra cổng. Chính cái lúc cô ta ngoái lại ấy, tôi bỗng phát sinh nghi ngờ. Trông dáng cô ta vai to hông hẹp rõ dáng đàn ông. Mắt cô ta lại xếch như mắt sói. Cổ chiếc áo quá khổ so với người cô ta, nên để hở một ít da phía trên ngực, lạ cái ở đó sao lại có mấy vết săm màu chàm sẫm. Mặt khác lại thấy chân trái đi ngường ngượng thế nào. Thế là tôi đứng phắt dậy, quát: “Cô kia, đứng lại!”. Biết là lộ rồi, nó liều nhảy bổ vào phòng, bóp cổ tôi. Vật lộn với nó, nó cắn cổ tôi, tôi vùng được ra cửa, khua kẻng báo động. Nó đóng ập cửa lại, lục lọi bàn tủ, tìm vũ khí.

Lục tung hai cái ngăn bàn chỉ thấy mấy tờ báo cũ, Kơn trọc lúc này quay sang lay cánh cửa chiếc tủ đứng ở góc phòng, hắn chắc mẩm sẽ kiếm được một khẩu súng ở đó. Nhưng đang mắm môi mắm lợi dồn sức vào bàn tay vặn chéo cái khóa, và hai chiếc đanh khuy đã cong veo, sắp bật ra khỏi lỗ, tên lưu manh đầu sỏ bỗng buông tay rụng rời.

- Phạm nhân Kơn! Dừng tay lại ngay!

Cùng với tiếng quát lẫm liệt, cánh cửa bị đạp mở tung và hiện ra ở khuôn cửa thân hình Lập chắc nịch, lừng lững khí lực. Sự ngay thẳng, chính trực đã được bộc lộ đến tận cùng và đang trở thành một sức mạnh áp đảo. Trên khuôn mặt vuông vức đầy tình thần duy lý, ý thức bổn phận, phăng phắc như tạc từ đá ra của Lập, hai con mắt khổ đau thâm trầm của anh đang lặng thầm cháy sáng ánh lửa căm hờn.

Kơn thõng tay cúi đầu, lặng lẽ đi ra. Qua mặt Lập, nó bỗng giật mình, né vội một bên, đưa tay lên che cái đầu lởm khởm chân tóc mới mọc. Lập nhổ bọt, quay đi.

Thịnh bẻ quặt hai cánh tay nó ra đằng sau, bập vòng thép, rồi đẩn nó đi:

- Rồi pháp luật sẽ nói chuyện với mày!