← Quay lại trang sách

CHƯƠNG MƯỜI BA

Tư lại cất tiếng gào khan khan:

- Con Miến đâu! Tiên sư con đĩ. Mày lại bỏ tao để đi với thằng nào rồi? Có vào đây với ông không, ông mà ra ông vớ được thì ngắn hai dài một đừng có trách nhé!

Mụ Đống và Miến, vợ Tư đang cọ cái chum sành để muối dưa nén vụ tới. Mặt ai nấy càu cạu. Chả ai đáp cho Tư lấy một lời. Chán tai quá rồi. Mà thằng ông mãnh quá quắt quá thể! Đấy, nó lại đập giường đập chiếu và ở tận ngoài sân còn nghe rõ tiếng thở hồng hộc và tiếng rên hầm hầm của nó:

- Con Miến đâu! Tiên sư con đĩ. Mày thấy tao ốm, mày bỏ tao đi với giai, hả!

Đừng chẳng được, lần này mụ Đống bỏ cái chum đấy, xếch hai ống quần, quay mặt vào buồng Tư, gắt:

- Mới có chập tối. Còn để nó làm chứ. Không làm thì lấy gì mà đổ vào mồm, mà để cho mày cơm no bò cưỡi, hả!

Dứt lời, vừa thõng tay, mụ già quay lại đã thấy vợ Tư ngoắt tay búi tóc, sõng sượt: “Bà để nó đấy cho tôi”, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe tiếng Tư sừng sộ vọng ra:

- Con đĩ nào léo nhéo cái gì ngoài ấy thế?

Mụ Đống vỗ ngực đánh bẹt:

- Tao! Tao vừa léo nhéo đấy. Mày muốn gì?

- Tôi gọi con Miến vợ tôi. Can hệ đ. gì đến bà!

- Rõ đồ vô phúc chưa! ốm thì nằm đấy nghỉ. Thèm cái gì thì nuốt vào bụng. Không nuốt được thì chịn vào bờ tường, gốc cây, bể nước kia kìa!

- Tôi đ. có ốm!

- Rõ kẻ cởi truồng, người xấu hổ chưa! Chơi bời bừa bãi, bạ đâu cũng gí vào, giờ đã biết thế nào là khốn khổ rồi chứ?

- Bà mà nói nữa là tôi không nể đâu!

- Thèm nữa thì ra công viên gọi một đứa lại, đưa cho nó một chục nghìn rồi tốc váy nó lên. Mà bà nói cho mày biết, con Miến nó là con tốt nhịn đấy, vào đứa khác ấy à, nhường ăn nhường mặc thì được chứ nhường c. cho ai thì đừng có hòng.

Vợ Tư múc gầu nước hất vào lòng chum, lạu bạu:

- Bà nói làm gì cho nó phí lời. Loại người này cứ cho mẹ nó vào tù thì mới yên chuyện.

- Chả phải bàn! Thằng Túc được mấy năm rồi. Rồi cũng đến lượt nó thôi. Dơ dáy quá rồi! Giang mai rồi, lậu rồi, chưa chừng siđa rồi củng nên. Người hay chó đực, dê đực mà khiếp quá!

- Kìa, bà!

Miến buông rơi gầu nước, thét to, thuận tay kéo mụ Đống về phía mình. Một chiếc đòn gánh từ trong buồng thình lình bay vụt ra, sượt qua mụ Đống, rơi xuống phía mấy luống hồng. Tư đã đứng ở cửa, tay chống cây gậy, hai chân chạng rộng, cái quần ta lụng thụng, mặt hốc hác, mắt lỗ đáo, tóc rụng chỉ còn lơ phơ ít sợi trên thóp.

Hai người đàn bà lảng ra khỏi cái bể nước. Tư chống gậy, lạch cạch đi ra, rồi đứng lại ở giữa sân, trỏ tay vào buồng mụ Đống, nơi vợ y vừa tọt vào, rít: “Mẹ tiên nhân mày, không có mày thì ông kiếm đứa khác. Mày tưởng chỉ có mày có thôi, hả!”. Nói rồi khạng nạng cất bước, nhưng chưa tới cổng đã lăn kềnh ra đất, ôm hạ bộ quằn quại.

Khiếp quá mất thôi! Tư đang bị lậu tái phát. Cái cục báu của nó sưng bằng cái ấm tích. Mụ Đống bắt lũ trẻ con sơ tán hết về quê vì sợ nước đái mang vi trùng thứ bệnh quỷ ấy của Tư lây sang chúng. Khanh cũng lánh đến nhà Thục bạn gái ngủ nhờ cả tuần rồi.

Tư lây bệnh này từ bọn các cô điếm lai Tây. Nó chữa chạy bí mật. Chả ai biết. Cho đến một hôm Lụa kêu trời, chửi nó, đuổi nó ra khỏi buồng, mọi chuyện mới vỡ lở. Thì ra từ lâu nó đã ăn ở với em gái và mắc căn bệnh phong tình gớm guốc này. Mụ Đống ôm đầu kêu: “Tôm lộn cứt lên đầu rồi. Cái nhà này mạt vận rồi”. Nó cười khềnh khệch kêu, đó là nó theo gương cha mẹ. Mụ Đống tím mặt. Ai nói mà nó biết mụ đã ngủ với anh trai mụ trước khi lấy chồng. Để đêm tân hôn, thằng chồng thứ nhất của mụ, thằng bố đẻ ra cả Tư, lột trần mụ ra dần cho một trận tơi bời, bắt mụ phải khai thật. Mụ đã phải khai thật. Nhưng, cứ tưởng thằng chồng ái ố mĩ miều lắm, hóa ra cũng tuồng mèo mả gà đồng, đầu đường xó chợ. Mà sao cái giống đàn ông xấu xí ấy nó lại khỏe thế. Đêm bảy ngày ba với vợ chưa chán, nó còn đi chơi nhà thổ. Rồi cả đến khi mụ ở cữ thằng Tư, đưa đứa cháu gái mới có mười sáu tuổi tên là Thụy lên giúp việc, lão cũng dỗ ngon dỗ ngọt nó, làm cho nó bụng tướng lên, rồi dắt nó đi biệt xứ. Dân làng bảo: lão là nòi con rồng đa dâm. Rồng là loài đa dâm lắm. Nó phủ ngựa sinh ra giống long câu. Nó phủ chim sinh ra giống phượng hoàng. Nó phủ lợn sinh ra con voi. Mẹ lão nằm ngửa tênh hênh ở bờ sông sau khi cắt cỏ về mệt quá, thấy con rồng áp lên người, về có chửa sinh ra lão. Lão đẻ ra thằng Tư dâm dê này.

Tư phóng đãng, túng dục từ nhỏ. Ba tuổi nó đã xưng bông bống, lên tầm bỏi. Từ tuổi nhi đồng nó đã thắc mắc về con chim của con trai, cái bướm của con gái. Tuổi thiếu niên của nó ám ảnh toàn chuyện đàn ông đàn bà. Mười sáu tuổi nó đã đi chơi điếm gọi là đi tầu nhanh ở ngoài Công viên Độc Lập, ở quanh hồ Thái Thanh.

Càng lớn tuổi Tư càng đam mê sắc dục. Tuổi thanh niên của nó được ghi nhận bằng tính chất dê đực liên tục cương cứng, để thỏa mãn cần đến ít nhất ba lần tám chục con dê cái. Con quỷ râu xanh này ngày đêm săn tìm đàn bà. Nó dụ dỗ gái nhẹ dạ. Nó tư thông với vợ bạn. Nó loạn luân với em gái. Nó quấy rối tình dục đám đàn bà con gái chợ búa. Nó là tên thủ dâm, tên ác dâm, tên khổ dâm, là cơn dục bệnh hoạn, là kẻ thuộc loại người theo sách nhà Phật là không thể khuyên can, dạy dỗ được.

Người vợ hiện thời là vợ thứ ba của Tư. Người vợ thứ nhất là gái quê làm cấp dưỡng ở công trường thủy lợi. Chị mất tích trong một lần đi phép. Lúc đó Tư đã có quan hệ tình ái với một cô bán hàng quà. Cô này ăn ở với Tư được hai năm thì lăn đùng ra chết, sau một cơn đau bụng dữ dội, khi chết lưỡi lè đen sì. Khi ấy, Tư đã công khai ăn ở với cô vợ hiện thời tên Miến ở quê lên, giã giò thuê cho một hàng giò chả trong ngõ. Cả hai cái chết của hai người vợ đều không truy cứu được nguyên nhân. Tư có vẻ hợp với Miến ở sức khỏe, thói gian giảo và cơn ham mê tình dục. Sau những phút bị căn bệnh động kinh cục bộ hành hạ, cơn ham mê của thị bột phát nhiều lúc như động loạn. Cả hai đều là con thú, đêm đêm vục đầu vào thú vui nhục thể và cùng quan niệm rằng: vợ chồng chẳng qua chỉ là hai kẻ đàn ông đàn bà ngủ chung giường, và có thể làm tình với nhau bất cứ lúc nào.

Bây giờ, trong cái cộng đồng người này có tới bốn người đàn bà, không kể mụ Đống và Miến vợ y. Đó là Xuyên vợ Túc, Lụa, Thảo và Khanh. Ôi, Khanh! Khanh! Nguồn cơn rối loạn mê sảng của những thèm khát âm thầm của Tư. Với Tư, Khanh là vẻ đẹp nhục cảm hiện ở da thịt, ở mỗi chi tiết đàn bà trên cơ thể nàng. Lửa dục bốc cháy âm ỉ ngày đêm trong tưởng tượng bệnh hoạn của Tư, đã có lúc biến hắn thành những cơn săn đuổi điên rồ. Hắn đón đường nàng, hắn tìm cách gần gụi nàng. Gặp phản ứng quyết liệt của Khanh, sau những bối rối vì khoảng cách không sao lấp đầy được, hắn lại rực lên ý chí bất cần liều lĩnh. Khanh! Khanh là trái cấm càng lúc càng trở nên xa lạ kích thích cơn thèm khát được chiếm lĩnh của hắn. Giày vò thân thể nàng là ao ước ngày đêm giầy vò hắn. Phát hiện trong túi hắn những chiếc quần lót và nịt ngực của Khanh, Miến đã phát dại vì cơn ghen lồng như đối với nhiều trường hợp tương tự nhưng sau cùng đã phải nín thít: “Mày có muốn như hai con vợ trước của tao không?”. Hắn chẹn hai tay vào cổ chị, chị nín thít cả lúc giao hoan với hắn. Cơn hứng của chị tắt nghỉm vì hắn sùng sục trên người chị mà miệng gào tên Khanh. Dạo này chị đã yếu sức, cơn động kinh thi thoảng lại xảy ra, chị nằm chết giấc cả giờ.

Với Lụa, Tư đã vài lần chung đụng và hắn coi nó như một con điếm chợ rẻ tiền, có thể gọi vào buồng bất cứ lúc nào để giải khuây và kiếm cảm giác lạ. Lụa cũng đâu có kém cạnh. Ả coi thằng anh cùng mẹ khác cha như một khách làng chơi, ăn bánh xong là trả tiền, kéo quần lên là bai! Thảo cũng là một mục tiêu Tư theo đuổi, nhưng hắn chưa kịp hành động. Vả chăng, lúc này hắn đang bị Khanh và Xuyên vợ Túc hút hồn.

Xuyên là một phụ nữ đầy đặn, trắng trẻo. Chị là phu hồ ở công trường xây dựng, chịu khó lao động, được cử đi học bổ túc văn hóa, rồi làm cán bộ công đoàn chuyên trách. Tính chị dịu dàng, hiền hậu, thương chồng quý con. Người phụ nữ có vẻ như cam phận này thể hiện nữ tính rõ rệt nhất ở sự nhịn nhường khép nép và ít lời. Về hưu trước tuổi, chị thuê một chỗ ngồi ở chợ, buôn ít hàng khô để kiếm tiền nuôi chồng và hai đứa con. Túc là thằng vô tích sự, lại biếng lười thối thây. Hắn chỉ có mỗi một nghề chơi gà chọi. Hắn hành tiền Xuyên, động một tí là thượng cẳng tay hạ cẳng chân vợ. Nhưng chẳng mấy khi Xuyên to tiếng than vãn, trách oán. Chị không đáo để, mồm năm miệng mười, sai ngoa như Lụa. Với Tư, chị là một miền đất lạ. Nhiều lần chở gánh hàng của chị ra chợ, hắn đã trắng trợn gạ gẫm chị và có lần dừng xe định đưa chị vào nhà trọ. Một lần hắn đã sáp tới. Chị đang ngủ bỗng thấy bị đè áp xuống, liền vùng dậy, tay đẩy, chân đạp. Tư như con thú, bật ra rồi lại xô tới. Bị chị cắn vào mặt, hắn bắn ra cửa và gặp lúc Túc về. Trọng tội ấy của thằng anh được thằng em ghi sổ nợ.

Bây giờ thì hình như thời cơ đã ở trong tầm tay Tư rồi. Tư quyết thỏa mãn thèm muốn, cũng là cách hắn trả thù Túc về tội Túc đã cưỡng chiếm vợ hắn. Túc đã đi tù. Và với thời gian, Tư hy vọng Xuyên hình như đã khuây quên cái thằng chồng hung hăng vô nghề ngỗng nọ. Tiếc thay, Tư đã chưng hửng: phòng xa, Xuyên đã bỏ về quê mẹ.

Với tên ác dâm, hành vi đồi bại của nó chỉ có ngục tù và cái chết mới có thể can ngăn được. Chứ còn bệnh tật với nó, ăn thua gì. Vì cái giống ấy sức lực nó vốn cương cường. Tư khỏi bệnh thật nhanh, chỉ sau mấy liều thuốc đặc hiệu, uống như lấy lệ.

Thế là tuần trước còn thấy Tư chống gậy khạng nạng, ngật ngưỡng từng bước chân, tuần sau đã thấy nó phanh áo, khệnh khạng hai chiếc chân vòng kiềng guồng bàn đạp chiếc xích lô, miệng ông ổng: “Trăng lên đỉnh núi mu rùa. Cho anh đụ cái...”. Còn hôm nay, giữa trưa chang chang Tư hồng hộc đạp xe về nhà. Tư vừa nốc gần lít rượu thuốc. Rượu thuốc ngâm ngọc dương, cá ngựa và hải cẩu hoàn, uống vào, cả người đỏ cháy lên và có cảm giác dựng đứng hết cả lên, từ cái chân lông. Vứt cái xích lô đấy, Tư đi qua cái sân vắng, nhận ra nhà mụ Đống vẫn còn khóa trái cửa. Mụ đi lễ tám chùa quanh vùng với đám các mẹ đồng bóng từ hôm qua, giỏi lắm cũng phải nửa đêm mới về. Tư về bất thình lình, vì đang đứng vơ vẩn ở cổng chợ Đồng Giao thì hắn thấy bóng Khanh đi trên vỉa hè phố Lý Thường Kiệt, và theo sau Khanh một quãng nữa thì hắn tin chắc là Khanh trên đường trở về nhà.

Khanh đã về nhà. Điều đó được ghi nhận bằng cái cửa sổ buồng nàng mở ra bên ngoài một cánh, để hở một phần chiếc màn cửa trắng thêu đăng ten. Khanh về nhà vì đã lâu nàng chưa về. Nàng chưa về vì nàng rất không muốn về nơi để lại những kỷ niệm buồn đau về cha nàng và mới chỉ nghĩ đến cảnh sống hiện thời cạnh mẹ con mụ Đống nàng đã thấy ghê sợ rồi. Nàng định bụng sẽ tìm một nơi ở mới, hiển nhiên là phải thế, vì lễ cưới của nàng với Điền đã được hai người bàn định là sẽ tiến hành vào đầu mùa đông này. Họ sẽ sống bên nhau trong một căn buồng nhỏ, sơ sài tiện nghi cũng được, miễn là ở một nơi khác, cách biệt cái ổ quỷ này.

Vắng người có ít ngày căn buồng đã như bỏ hoang. Mạng nhện giăng thõng ở góc tường. Mưa mùa thu ủ dột để lại hơi ẩm ở lớp vữa ngoài tường. Sàn nhà nhớp nước và ở trên mặt chiếu có những chấm mốc li ti. Âm ẩm cả xấp quần áo nàng treo ở trong tủ. Căn buồng thiếu hẳn sự ấm cúng, sạch sẽ. Tuy vậy, nàng vẫn đứng lặng giây phút vì từ cõi sâu xa, nhận ra hơi hướng thân thiết của nó. Nhất là khi thoạt mở cửa bước vào, nàng nhìn thấy chiếc nệm giường hơi xô lệch như lưu giữ bóng hình cuộc yêu đương của nàng với Điền hôm nào. Phút giây ngọc ngà quý giá ấy là đây và ảnh hình của nó ở từng thời khắc lại như hiện hình trong óc nàng. Cái bếp dầu hạ thấp ngọn lửa. Tiếng nàng kêu nho nhỏ: “Chờ em rửa tay cái đã nào”. Cảm giác mềm lả sau cái hôn dài. Áp lực tăng dần nhưng dễ chịu ở khuôn ngực. Ngực nàng căng phồng, như hai đóa sen hồng, chứa chan ký ức thừa kế. Cơn cảm hứng nổ bùng và niềm phấn hứng lan tỏa vì sự hòa nhập. Và sở nguyền ao ước được sống mãi mãi bên nhau của cả hai người, nhất là sau khi cả hai cùng rùng mình kinh sợ trong cái linh giác bất thường do câu chuyện về hòn Vọng Phu ở Động Tam Thanh trên xứ Lạng gợi nên. Ái ân không chỉ là nó, đã biến thành biểu tượng của tình yêu ở thế tương hợp tuyệt đỉnh.

Ngây ngây vì hồi tưởng, lát sau như sực nhớ, nhìn thấy cái lỗ thông hơi, thấy đã xám mờ ánh hoàng hôn, Khanh mới bắt tay vào công việc thu dọn nhà cửa. Chính lúc ấy, vừa nhấc cái chổi quét nhà, nàng đã để buột tay rơi. Có tiếng gõ cửa dò dè.

- Ai đấy?

Thót mình, Khanh đứng dậy, nhìn ra cửa, và cảm giác không an toàn lập tức chế ngự nàng. Cánh cửa đã được khóa chốt từ bên trong theo thói quen của nàng và sự nhắc nhở của Huy, nhưng lúc này đây, căn buồng bỗng trở nên chống chếnh thế nào, nỗi vắng vẻ như nhiễm điều hung hiểm khiến nàng đã có cảm giác lo sợ ngay từ khi nàng mở cổng đi qua cái sân vào buồng mình, giờ đây đã như tăng thêm trọng lượng.

- Ai đấy?

- Tôi đây! Mở cửa! Tôi có việc cần gặp cô!

Không còn nghi ngờ gì nữa. Kẻ đang thúc cửa là Tư. Tư cởi trần, ngực săm hình đàn bà lõa thể, vắt cái áo phông trên vai, mắt thô lố vằn tía máu đỏ, răng nhe gằm ghè, tay lay lay quả đấm cửa và giọng y mỗi lúc một trở nên ráo riết khác thường:

- Mở cửa! Mở cửa đi, Khanh!

Nghe thấy tiếng Tư thúc giục liên tiếp, Khanh liền giật lui. Và đứng lại ở cạnh cái bàn nhỏ, nàng run hết cả người. Khanh không phải là một thiếu nữ ươn hèn. Nàng khôn ngoan can đảm như đã từng khôn ngoan can đảm trong cái lần gặp bọn cướp Phong Lai trên Quốc lộ 12Y. Nàng biết cách tự vệ. Nhưng, tại sao Tư lại có thể càn rỡ như thế và sự thế biết đâu mà lường, vì lúc này đây nàng đã ở trong tình trạng thân cô thế cô hoàn toàn.

- Ông đi đi, không tôi kêu lên bây giờ.

- Đừng có điệu nữa. Mở cửa ra!

- Ông đi đi! Ông cút đi!

- Mở cửa ra! Con đĩ non.

Quả đấm cửa xoay lạch sạch. Tư đã nổi cơn cuồng chấn. Tư đã nổi máu hung hăng. Cùng với những quả đấm giáng mạnh vào cánh cửa, những cú hích vai từ bên ngoài đã khiến cả cái khuôn cửa gắn vào tường củng đã rung bần bật và từ kẽ nứt giữa khuôn gỗ và bờ tường, bụi vôi đã lả tả rắc xuống nền nhà.

- Ông làm cái gì thế! Ai cho phép ông gây rối loạn, phá phách thế này, ông Tư?

Áp vai vào cánh cửa, Khanh quát. Nhưng do động tác chống trả này, nàng hiểu chẳng chóng thì chầy, cả hai cái chốt sắt cũng sẽ gẫy và hai cánh cửa sẽ bật tung. Tư đang là con thú sổng chuồng. Tư là cơn phóng dục liều lĩnh.

- Mở cửa ra! Mở ra! Khôn ngoan thì mở cửa ra, không tao vào được tao sẽ giết.

Tư đã là kẻ mất trí rồi. Một cái móc giữa níu hai cánh cửa cong vêu, phía trên và phía dưới cánh cửa đã hở hoác và cái then trong ổ khóa sẽ bị gãy khục chỉ là trong nhãn tiền.

Cách! Không còn là dự đoán nữa. Tên ác dâm đã hiện ra giữa hai cánh cửa mở toang ngay trước mắt Khanh. Trên người nó chỉ độc chiếc quần sịp ngắn ngủn đã tụt xuống dưới háng. Mặt nó cháy đỏ. Răng nó nhe nhe và rớt dãi nhểu ở hai bên mép. Nó thở hổn hển theo nhịp quả tim lồng. Và thật khủng khiếp, trong nắm tay phải giấu ở đằng sau lưng nó là một lưỡi dao nhọn sáng loáng.

Đứng sau vật chướng ngại là cái bàn nhỏ, Khanh đã kịp thời nắm chặt một cái cọc màn đầu đẽo nhọn. Mặt nàng căng nhức và tím tía, mồ hôi vã ướt đầm lưng áo. Nàng hụt từng hơi thở ngột. Nàng đang đứng cheo leo bên bờ tuyệt vọng và nàng đau đớn nhận ra cuộc sống sao quá éo le. Đã được xếp sắp trong tiền định rồi hay sao mà hôm nay tất cả mụ Đống, vợ Tư, vợ Túc đều đi vắng và đang ở nhà bạn sao bỗng dưng nàng lại háo hức trở về căn buồng này với cảm hứng bồng bột là để sống lại những kỷ niệm hoan lạc với Điền và bây giờ phải hứng chịu tai họa này. Ôi, Điền! Anh ở đâu lúc này? Nàng kêu thầm trong óc trong khi hai mắt đã ứa lệ.

Dừng lại ở ngưỡng cửa chừng một phút như để thở, để lấy lại sức, để dự tính, Tư mới đặt chân vào trong buồng. Con quỷ dâm dục bước chầm chậm. Mỗi giây lúc này nặng nhọc một khổ hình chịu đựng. Lăm lăm trong tay chiếc cọc màn, Khanh thấy người căng nhức như sắp nổ tung. Và quả nhiên, nàng đã nổ tung. Chiếc cọc màn, từ tay nàng bỗng buột rơi và nàng như tan biến thành trăm mảnh, xụm rơi lả tả xuống sàn nhà. Có bóng một người đàn bà vừa tất tả đi qua sân. “Chị Miến!”. Từ đôi môi nàng nứt ra một tiếng gọi hoang mang trước khi nàng bất tỉnh vì đã cạn kiệt sức chịu đựng.

Miến, vợ Tư vừa qua sân, bước lên hiên nhà. Chị đã trở về như một ngẫu sự, có lẽ vì đang vẩn vơ ở cổng chợ Đồng Giao, bỗng nhiên chị nhác thấy Tư hôm nay sao bỗng dưng hấp tấp đạp xe về nhà vào lúc trời còn sớm như thế này. Từ lâu chị đã biết tà ý của Tư. Chị là đàn bà. Chị có cái tinh quái nhạy cảm của đàn bà. Chị đố kỵ, ganh ghét Khanh và cũng xót cho Khanh.

- Đồ quỷ! Làm cái gì thế này! Rõ ê chề nhục nhã chưa!

Chị chỉ kịp kêu có vậy là đã quay đầu chạy vì Tư vụt quay lại, nhảy tới như vồ lấy chị, để nghiền nát chị.