← Quay lại trang sách

CHƯƠNG MƯỜI BẢY

Điền đã chết! Đó là một sự thật!

Sự thật này một lần nữa chứng tỏ mọi sự vô lý còn đang tồn tại trên thế gian này, và tiếc thay cho Điền, con người ưu tú trên mặt tiền sân khấu cuộc đời bỗng nhiên lại bị sa vào cái rối ren bẩn tưởi của một thế giới già cỗi bốc mùi. Tên Tư đại lưu manh đã vấy bẩn lên Khanh và anh. Cơn uất giận không thể kìm nổi của anh thể hiện ở những cú đấm để bịt mồm tên ác dâm đang nổi cơn thèm muốn đã là thời cơ để ông Hói loại trừ kẻ gần cận đã biết quá rõ sự kém cỏi và các thói hư tật xấu của mình. Ông Hói đang theo gương Lý Thông cướp công Thạch Sanh. Ông muốn độc quyền lập công trong vụ án Nhà hàng Đại Dương, đặc biệt là hoàn thiện lôgic tư duy về một đường dây tội phạm quốc tế mà Điền đã có công phát hiện. Kẻ sáng tạo bị cướp trắng tay xưa nay không còn là chuyện hiếm. Đại lực sĩ Hécquyn có thể chết vì vi trùng uốn ván. Người anh hùng có thể ngã quỵ vì nọc chó dại. Kẻ siêu nhân có thể bại liệt vì một nghịch lý nhỏ nhoi. Thời gian lại không ủng hộ Điền. Toàn ngành đang học tập sáu tiêu chuẩn đạo đức của người chiến sĩ an ninh, hoàn cảnh khách quan vô tình về hùa với ông Hói. Bản án hạ tầng công tác, điều chuyển Điền đi nơi khác vì lý do: không đủ phẩm chất người sĩ quan trinh sát, đã được thủ trưởng cấp trên Trung Tâm ký ngay sau báo cáo thiên vị đầy ác ý của ông Hói.

Trái tim Điền tan nát, tinh thần Điền suy nhược, buồn thay cũng không phải chỉ là do ngón đòn hiểm ác của ông Hói. Điền rơi vào cơn lao lung, vì trớ trêu quá, bỗng nhiên, anh trở thành kẻ có can hệ đến vụ án Tư giết vợ, và quan hệ giữa anh và Khanh bỗng dưng phủ bóng mờ. Vụ án và tất cả những gì xảy ra tệ hại quá, nó khơi lên cảm giác lỗi lầm trong anh và Khanh. Khanh và anh cùng bị vấy bẩn.

Không! Anh không bao giờ tin vào những lời lẽ bỉ ổi của Tư. Tư là gã mắc bệnh tâm thần hoang tưởng. Tư là kẻ dối trá. Lời lẽ của y là sằng bậy, bịa đặt. Khanh là phụ nữ đoan chính. Nàng là tuyết băng trinh. Một tình yêu trong trắng, duy nhất, tuyệt đối đã gắn kết nàng với anh. Tình yêu chân chính giữa anh và nàng loại trừ sự phản bội. Nó giống như đức tính can đảm, nó ở ngoài vòng giả tạo. Anh đã tin nàng như tin chính bản thân anh.

Đinh ninh như vậy mà cũng có lúc anh ngẩn ngơ, thất thần. Một xôn xao, một bợn cợn, một suy tư, một ngơ ngác. Rồi chợt đau xé đến lặng người, vì ảnh hình cô tiếp viên Mai trần trụi, hai bầu ngực tím bầm những vết răng của anh chủ Kơn trọc như những ám ảnh bám riết trí nhớ dồn dập hiện ra. Để cuối cùng chế ngự mình là một nỗi sầu cổ độ về một sự thiếu hoàn thiện, tình trạng bất toàn, bất cập của cuộc sống đã dìm nghỉm anh vào nỗi giày vò hủy hoại.

Điền bỗng trở nên một con người khác lạ với mình. Tuổi mới hai mươi sáu mà chỉ sau mấy tháng trời tự giày vò đã bạc phếch nửa mái đầu. Mặt anh ngang dọc nét nhăn như dao khía. Mắt anh lặng tờ, hun hút cái nhìn thê thảm. Thu mình lại, anh ngơ ngác như vừa đánh mất một vật báu và trong vô vọng, chỉ còn biết loay hoay với nỗi phiền muộn của chính mình.

Ngày qua, nỗi buồn lớn lao ngày càng trở nên sâu nặng vì cảnh bạn bè chia hai ngả. Số đông vốn ganh tài được dịp dè bỉu, nhạo báng, xa cách, số khác, dẫu có nửa tin nửa ngờ, nhưng trong vòng khống chế của ông Hói, cũng nghi ngại không dám gần gụi tiếp xúc; thói đời phù thịnh chứ không phù suy, một lần nữa được chứng minh. Tính sĩ diện góp phần dẫn đến tình trạng cô độc ngày càng cực đoan. Mặc cảm bẽ bàng, khiến anh không đủ can đảm để gặp lại Khanh. Tình hình càng trở nên phức tạp vì công luận thành phố bỗng lại ồn ào hẳn lên với việc tòa phúc thẩm quyết án tử hình Đỗ Văn Tư, trong đó, mặt trái của dư luận, một lần nữa lại nổi cơn cuồng phong xóc mói Khanh và bẻ quẹo toàn bộ sự thật. Nắm thời cơ ông Hói dựa vào quyền lực ra sức bôi nhọ Điền, rêu rao rằng Điền vừa là kẻ đã lợi dụng tình yêu của Khanh vừa là kẻ bị Khanh lợi dụng lại.

Đã vượt quá ngưỡng chịu đựng, cốc nước cay đắng đã tràn đầy, người trương căng vì những nén chịu tích tụ, một ngày nọ, Điền đã đi thẳng vào buồng ông Hói.

- Tôi nghĩ rằng, ông không có quyền dựng chuyện nói xấu cô Khanh.

Điền cất tiếng đột ngột ngay khi ông Hói chỉ tay vào cái ghế trước bàn mời anh ngồi. Nghiêng mặt, nhe nhe hàm răng xỉn, ông Hói thả cái cười sâu hiểm vô thanh vào lớp ngôn ngữ được thời đắc thế của kẻ tiểu nhân:

- Ô, tưởng chuyện gì! Về chuyện đàn bà con gái, tôi cũng có chút ít kinh nghiệm có thể bàn với đồng chí!

- Tôi nói về người phụ nữ tôi yêu!

- Ô hay! Thế đồng chí đã hiểu thế nào là đàn bà chưa? - Đưa hai ngón gãi gãi cái mũi sần sùi, giấu cái cười nhủm nhỉm, ông Hói tiếp - Đàn bà dễ yêu và dễ mất. Nó là nước hoa thơm, dễ bốc hơi. Và nói chung, không thể tin. Vì sao đồng chí biết không?

Đưa mắt nhìn ra cánh cửa đã khép, ông Hói nhoai người trên bàn, hạ giọng như tâm sự:

- Người đã trải đời nói thế nào về đàn bà, đồng chí có biết không? Đàn bà là nguyên nhân của mọi sự rắc rối! Chẳng ai thoát khỏi nọc độc đàn bà cả. Còn quan hệ vợ chồng căn bản là quan hệ sinh lý. Cạnh nhà tôi đó có một cặp vợ chồng xích lô. Đánh chửi nhau vô hồi kỳ trận. Động tí là vác dao vác gậy ra xử nhau. Cứ tưởng là tan cửa nát nhà đến nơi rồi. Vậy mà không. Cứ đến tối, lôi nhau lên giường là êm ru hết. Là mọi sự đều êm đẹp hết... Hờ hờ... đàn bà là dâm đãng đệ nhất. Không dâm sao gọi là đàn bà! Đấy, đồng chí biết chuyện vợ đồng chí Lập chứ? Rõ là quê mùa chân chất mà bỗng dưng đổ đốn ra nhé! Còn trường hợp người yêu của đồng chí, cô ấy có khá hơn vợ Lập; nhưng đồng chí ơi, chim khôn chết mệt vì mồi, người khôn chết mệt vì lời nhỏ to. Thằng Tư đểu cáng hàng ngày nó ở gần, nó tỉ tê...

- Thế còn người vợ thứ nhất của ông?

- Cái gì?

- Người vợ trước của ông?

- À, thế đồng chí cũng biết con vợ trước của tôi à? Ai kể cho nghe thế. À mà tôi có thèm giấu đâu. Người ta lấy đĩ về làm vợ, chứ không ai như tôi lấy vợ về để nó làm đĩ. Nó -là - một - con - đĩ.

- Một - con - đĩ - bị - ông - tống tiền.

- Cái gì?

- Một con đĩ bị ông tống tiền!

Không thể nhịn được nữa rồi. Ông Hói chồm tới nắm cổ áo Điền. Mặt ông xùi lên những lỗ sẹo đo đỏ, mắt ông tóe lóe những tia gai góc, bộc lộ đến tận cùng uy lực áp đảo đối phương của một kẻ lõi đời và tàn bạo. Ông gầm:

- Câm mồm ngay, thằng đểu, thằng ngu. Xài đồ thừa của thằng Tư côn đồ mà còn lên mặt làm phách, hả! Mày nên nhớ, đến con rắn độc bất ngờ gặp trong mà cua tao cũng không chịu thua đâu nhá!

Điền giật ra khỏi tay ông Hói, đứng vụt lên, tay chộp cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh nặng trịch. Mặt Điền đỏ ứ vì cảm giác bị sỉ nhục nặng nề quá mức. Đây là lần bị sỉ nhục tàn tệ, trắng trợn hơn tất cả mọi lần, và lần này kẻ bị sỉ nhục nặng nề là cả Khanh lẫn Điền.

- Này, nghe đây, thằng lưu manh đội lốt lãnh đạo kia - Điền gào - Xưa thì cao giọng khoe rằng: Ở đồn Phước Lung ba tháng liền không ngủ; nay thì xoen xoét cái miệng lên giọng hiểu đời, đạo đức giả để răn dạy thiên hạ. Mày là một kẻ bịp bợm, đểu giả, ác độc nhất mà mọi người đều đã biết nhưng chưa có dịp vạch mặt. Mày ăn hối lộ, mày bao che tội lỗi, mày đối xử tàn tệ với phụ nữ, áp chế kẻ dưới, nịnh nọt người trên. Mày là kẻ phạm trọng tội. Mày không có quyền phán xử ai hết!

Giơ cái gạt tàn thuốc lá lên cao, Điền giáng xuống trước mặt bàn ông Hói ngồi với tất cả sức nặng của một cú đánh trả quyết liệt và căm hờn. Cái gạt tàn thủy tinh vỡ nát thành mấy chục mảnh trong bàn tay nhoe nhoét máu của anh.

Chiều hôm đó, Điền nhận quyết định chuyển ngay về Trại Tam Giang làm chiến sĩ cảnh vệ.

Trại Tam Giang và Lập đã giúp Điền bước dần ra khỏi cơn khủng khoảng tâm thần. Lòng đang tê điếng vì người vợ hư hỏng, trước tình cảnh Điền, Lập bỗng nhận ra bổn phận của mình. Dằn nỗi buồn riêng, anh tự nhận trách nhiệm làm chỗ tựa đỡ cho Điền vượt qua cơn hoang mang. Vợ Lập đã bỏ nhà đi cùng tên Ngộ thợ mộc. Nghe nói chị đã có thai với hắn. Trôi dạt vào Đắc Lắc, người đàn bà bây giờ mới tỉnh thức khỏi cơn mê lú, đã nhắn người quen về xin Lập tha thứ, nhưng lời nhắn chưa kịp tới tai Lập, chị đã chết trong khi sinh nở. Nhìn bạn đang cắn răng chịu đựng nỗi đau nhân thế bại xuội cả con người, Điền cũng nhận ra, mình không còn có lý do nào nữa để kéo dài thêm những ngày sống buồn nản. Người mang trách nhiệm chống lại cái ác bị chính cái ác tấn công hủy diệt. Không ai có thể biệt lập với cuộc sống. Sống với cuộc sống là phải nhận từ nó tất cả đau khổ buồn phiền. Và phải giữ được nhân cách lớn cả trong những hoàn cảnh như thế.

Điền về Trại Tam Giang nhận nhiệm vụ chiến sĩ cảnh vệ được một tuần thì xảy ra việc thằng Mồm lệch trốn tù lần thứ hai. Anh đề nghị Lập cho mình dẫn một tổ ba chiến sĩ đi bắt lại tên tù ương bướng này. Dựa trên các nguồn tin tin cậy, Điền dự đoán Mồm lệch trốn trại lần này có quan hệ đến một âm mưu khá phức tạp. Lâu nay Mồm lệch và Kơn trọc tuy vẫn bị giam trong trại, nhưng có dấu hiệu chứng tỏ chúng có liên hệ với bọn bên ngoài và xa hơn. Điền nghĩ tới thằng Nghiệm; Mồm lệch chẳng là chân tay của thằng Nghiệm từ thời còn là học trò đó sao? Vỉệc Kơn trọc không bị án tử hình hoặc tối thiểu là tù chung thân, bấy lâu vẫn là câu chuyện nổi cộm trong dư luận, gần đây càng trở nên nhức nhối với Điền. Đây đó đã có người nói tới ông Hói với nhiều dị nghị. Rằng ông đã ăn tiền để làm sai lệch hồ sơ, giảm tội lỗi của Kơn trọc, hạ tên đầu sỏ xuống vai một kẻ a tòng. Chính là thằng Mồm lệch đã nói vậy và khoe, nó đi tù nhưng được tiếp tế không thiếu một thứ gì, đại ca nó ở nước ngoài hứa: nó ra tù là lập tức hôm sau có mặt ở Mátxcơva hay Béclin rồi. Chắc chắn thằng theo đóm ăn tàn này có biết hiện thời thủ lĩnh nó ở đâu, làm gì? Ấy là chưa kể sự việc thằng Lùn trong câu chuyện Con gián anh đã kể cho cô Phấn kế toán nghe hồi nào; theo như gã bán súng thì thằng Lùn này mua khẩu súng cho tên Nghiệm và như vậy hiển nhiên là bọn này lâu nay vẫn có liên hệ ngầm với nhau. Anh tiếc không báo cáo chi tiết này cho Trung Tâm và cũng quên, không bảo Lập bắt tên Mồm lệch khai báo về thằng Nghiệm. Cả vụ chúng đánh trọng thương thầy giáo Bình dạy Văn nữa, đã có ai biết tội chúng đâu. Giữa anh và bọn nó, về cá nhân, nợ nần còn chưa được thanh khoản.

Ba giờ sáng, chia tay nhau ở cổng trại, bỗng nhiên Lập và Điền ôm chầm nhau. Nhìn nhau qua làn mưa xám, hai con người đang đau khổ nhận ra bạn mình đang thương mình đến xót xa. “Mình rất không muốn cậu đi chuyến này”. Lập nói. Điền lắc đầu: “Yên tâm! Mình sẽ thắng lợi trở về”. Lập cắn môi: Ừ, nhất định là thế. Về lần này, mình và cậu sẽ cùng nhau đi gặp Khanh. Khanh khác hẳn trường hợp vợ mình.

Ô tô chuyển bánh.

Sương giăng trắng mờ trên những khu đồng vừa quang bông lúa. Nước đọng trên những dấu chân người dẫm trên mặt ruộng đón nhận ánh dương, phản quang, hắt lên trời những đốm sáng lóng lánh. Trong xe, chỉ có ánh lửa lập lòe của điếu thuốc cháy trên môi người chiến sĩ lái xe. Trước mặt Điền là Thịnh, một dáng nét cao gầy thanh nhã khe khẽ lay động theo nhịp xe lắc. Điền không biết rằng trong bóng tối lờ mờ của lòng xe, Thịnh đang nhìn anh bằng cái nhìn suy tưởng. Thịnh đã trải qua gần hai năm trời trong trách vụ cảnh vệ này rồi. Nhớ lại những ngày đã qua, Thịnh không khỏi mỉm cười. Mẹ anh, chị anh, ông anh rể anh, quả là những người yêu thương, lo lắng nhất trần đời cho anh. Nhưng, ở đời ngoài tình thương yêu còn cần một sự sáng suốt, và nếu vậy thì cái ấn tượng anh nhận được từ gương mặt ba anh trên chiếc ảnh thờ là đúng. Ba anh là một sĩ quan đặc công đã hy sinh trong cuộc chiến tranh cứu nước vĩ đại vừa qua. “Cuộc sống ấy mà, nó rộng lớn lắm, vấn đề không phải là lựa chọn, mà là làm chủ mình”. Ông đã nói vậy bằng cả cuộc đời chân chính của ông qua gương mặt, ánh mắt ông trong tấm ảnh thờ. Và ông đã đúng. Chung quy tất cả là từ con người. Ở đâu thì con người cũng có thể trở nên có ích và cao đẹp. Và càng ở những nơi gian khó hiểm nguy thì con người lại càng phải giữ được mình ở thế tương phản. Thủ trưởng Lập là thế, và bây giờ Điền cũng vậy. Họ đau đớn, nhưng trong sáng, đẹp đẽ vô ngần.

- Thủ trưởng Điền có hút thuốc không?

Chiến sĩ lái xe quay lại, tay đưa bao thuốc lá. Điền khe khẽ lắc đầu, nhưng cầm bao thuốc đưa Thịnh.

- Em cám ơn. Em không hút thuốc.

- Từ lúc là học sinh có hút không?

- Mẹ em cứ thi thoảng lại khám cặp em. Ngửi thấy hơi thuốc là chết với cụ.

Thu người lại, Điền khe khẽ thở một hơi dài. Lạ lùng thế, hai mươi sáu tuổi rồi mà thời học sinh mới như ngày hôm qua. Cả Thịnh cũng vậy chăng? Thời gian! Thời gian như chiếc ô tô đang băng về phía trước, đang bỏ lại sau nó những gì không bao giờ gặp lại. Điền đang bỏ lại phía sau mình những niềm vui thơ dại, hồn nhiên, những sợ sệt, hoài nghi, để bây giờ có cảm giác đã khôn lớn vì cảm nhận được nỗi nhọc nhằn gánh vác trên vai. Và nhận ra cái đẹp của tình yêu thật sự là không có điều kiện, là không so bì và duy nhất. Tình yêu của anh với Khanh, giờ đây anh đã nhận ra nó ở chiều sâu bản thể, nó là hằng số của đời anh; đó chính là lòng trọng danh dự, là tình yêu thương con người, lẽ phải, là tinh thần xả thân, là cái động lực huyền diệu của sự sống say mê để hoàn thành chức trách của anh.

Bao lâu nay nghĩ tới điều tốt đẹp là anh nghĩ tới Khanh. Một hành trình dài dặc từ vùng rừng núi hoang vu, trở về trên con tầu chạy đêm ở trạng thái bất toàn, qua các miền đất lạ, giáp mật với tử thần, khi thất bại ê chệ, lúc được hưởng phép lạ của thần linh thoát hiểm, trước sau anh vẫn là một con người không biết giả dối, trung thực với chính mình, có ý chí lớn lao và là một kẻ tận hiến mình cho tình yêu cho mọi sự tốt đẹp, cao cả của cuộc sống, của con người.

Ô tô đã chạy chậm lại, vì đã có những chiếc xe đi ngược ; chiều từ thành phố. Trời tang tảng. Phía biển he hé một vệt nứt sáng lờ mờ và ở bốn phía chân trời những giải mây thành đã được vén lên. Khúc giao thừa buổi đêm và ánh ngày vẽ lên nền trời những hình tượng loang lổ. Lát sau trên trần mây cao tít là lớp mây vân vân như ngói lợp ở những cung điện thờ, nơi cư trú của các đấng tối linh có quyền lực siêu thường, trong khi ở thấp hơn, la đà đây đó là những đám mây rách tơi tả, bẩn thỉu dị hình như các linh hồn ma quái. Đó là những đám mây chở linh hồn những kẻ tử tội thoát xác bay lên. Bình minh là lúc những tù nhân bị xử bắn được tống đạt bản án, được ăn bữa cơm cuối cùng và dẫn ra pháp trường. Cái chết sẽ ngắt đoạn sự sống ở thời khắc hư vô ngày chưa tới đêm chưa qua, vì đó là cái chết vì trừng phạt. Chợt có ý nghĩ trên vì bỗng nhiên anh sực nhớ, hôm nay, vào lúc này, Tư bị dẫn ra trường bắn. Cái chết, chỉ có cái chết mới có năng lực chấm dứt mọi hành vi tội lỗi của những tên đại ác.

Những chiếc ghế đá trong công viên ướt nhòe, không một bóng người. Những bức tường vẽ tranh cổ động loang loang vệt nước mưa ẩm ướt. Thành phố như một chảo nước lớn đang bốc hơi trên những mái nhà cao thấp. Nhấp nhô xa gần những tòa nhà cao tầng như tháp dựng. Đây đó quen thuộc quá những dấu vết thân thương cho ta thấy từng khoảng khắc thời gian đã tách ra khỏi dòng thời gian vĩnh hằng, đọng lại ở các vật thể.

Quen thuộc quá mỗi góc phố, căn nhà. Những ngả đường hàng ngày vẫn đặt chân qua. Đoạn đường đêm ấy Khuynh hy sinh. Và kia, tòa nhà Trung Tâm năm tầng đồ sộ một cấu trúc hình hộp đông cứng trước một đường phố xe chạy một chiều. Vũng nước mưa đọng lưu cữu bên trái lối cổng vào Trung Tâm. Vòng cầu thang uốn dẫn lên tầng bốn, nơi có căn buồng của Ban A thân thuộc của Điền, nơi Điền đã rời bỏ nó ra đi. Chuyện tưởng như đã xa lắc, mà hóa ra mới chỉ là mấy tháng trước. Thậm chí như mới chỉ tuần trước, mới chỉ là ngày hôm qua. Vì còn đây cả không khí, mùi vị, cảnh trí và hơi hướng mỗi con người. Vì Điền nhớ rất rõ rằng, chiều hôm sau xảy ra vụ xô xát với ông Hói, Điền đã ra đi trong một tâm thái vô cùng bình tĩnh. Anh nhớ, lúc ấy ông Hói bận đi sang Bộ Ngoại giao để làm hộ chiếu. Đi đến trước bàn làm việc của cô Phấn, anh chào cô và rất bình thản anh bảo cô rằng, anh còn nợ tài vụ cơ quan một triệu hai trăm năm mươi hai ngàn đồng, sau vụ đi đánh án ở thành phố Biển, đề nghị cô cứ ghi nợ lại rồi anh sẽ gửi tiền lên thanh toán nốt. Anh nhớ, lúc ấy cô Phấn đã đứng bật dậy, ôm mặt khóc òa. Sau đó, cô nói, cô sẽ trả nợ thay cho anh và nghẹn ngào bảo anh rằng, rồi sẽ đến lúc cô sẽ theo anh rời bỏ nơi đây đi thôi, vì cô làm sao sống nổi bên con người bỉ ổi đó được! Mấy hôm sau thì anh biết, ông Hói đã đi nghỉ mát ở bên nước Bỉ, một cái giá bà vợ cũ phải trả cho ông để khỏi bị ông gây phiền. Viết thư cho Điền, báo tin ấy, cô Phấn bảo cô rất quý, rất thương anh, nếu anh không có chị Khanh thì cô sẽ xin được yêu anh, rồi nói thêm: Ông Hói biết hết chuyện em đã nói với anh, ông đang tìm cách đẩy em đi để một đứa cháu vợ ông thế chân vào đấy, anh ơi!

Xuống xe, đi trước đội hình, trong giây lát trở lại thực tại, Điền cảm thấy rất rõ là thời gian đang lướt qua bên mình. Anh chỉ dừng lại khi nhìn thấy một đàn chim sẻ từ đâu đó bay vượt qua anh, đậu xuống một mái hiên trước mặt anh rồi cất tiếng ríu ran. Anh thấy lòng se thắt vì cảm động. Những con chim là thông điệp của đấng cao xanh, là hình ảnh của hồn người thoát xác. Linh hồn là cái tuyệt đối của tự nhiên và ta chỉ có thể nhận ra bằng biện chứng siêu hình. Nếu vậy thì một lần nữa, như những lần anh bắt gặp vầng trăng kỳ vĩ, nhìn thấy những đóa hoa hồng bảy cánh rung rinh đẹp huyền ảo, anh đã có được sự phù trợ. Những số phận lớn thường có cuộc đời phiêu lưu, mạo hiểm. Và họ không có quyền từ chối mọi lời thách thức, vì người anh hùng kể cả khi chết cũng vẫn còn một khả năng siêu tự nhiên.

Lướt nhanh qua từng dòng hồi ức, Điền có cảm giác anh giờ đây đã trở nên một con người khác hẳn. Một sức mạnh cường tráng, một trí thông minh dư thừa và một tinh thần quả cảm, đã được nạp sẵn vào trong anh. Anh đang đối diện với một trọng trách là diệt trừ cái ác. Cái ác là nỗi sỉ nhục với con người. Cái ác còn, vì nó ẩn náu ở trong bản chất tự nhiên của con người, vì chúng ta đang sống trong một xã hội bất toàn, còn nhiều bất công, và nghèo khổ. Cuộc chiến đấu chống lại nó còn lâu dài và anh có cảm nghĩ rằng anh còn đủ sức mạnh do thanh thản từ cõi lòng tạo nên cùng sự dẻo dai và sự từng trải. Cuộc sống chưa tốt lên nhưng cũng không phải là đã xấu đi vì những con người như anh vẫn đang vật vã đi trên con đường nhọc nhằn để tới sự tốt đẹp trọn vẹn hoàn toàn. Con người không thể bị vấy bẩn và nó phải xứng đáng hơn với tước hiệu của nó. Ý nghĩ ấy nẩy sinh khi Điền đi qua cổng ngôi chùa cách trường trung học của anh không xa, nơi đã xảy ra cuộc quyết đấu của anh với bọn thằng Nghiệm, nơi anh vượt qua sự hèn hạ để đi tới bến bờ khẳng định nhân cách mình. Bóng hình trưa nọ hiện về thật trọn vẹn với anh kể cả thứ nắng vàng rỡ đang in bóng anh lểu đểu đi lại phía cái mũ cát két của thằng Nghiệm. Thật là thế hay sao mà anh nhìn rõ mồn một vậy? Không phải! Ảo ảnh từ ký ức thông qua cảm xúc ngùi ngùi đó thôi. Ôi, xiết bao thương nhớ là những ngày qua với bóng hình Khanh trong ngọc trắng ngà, phút giây ân ái cùng các ao ước sở nguyền.

Đã đi sâu vào con phố lớn và ở hai bên hè phố, Điền đã thấy những ngõ nhỏ trổ lối ra đường. Những ngõ nhỏ tạo nên đặc điểm phố phường, chúng lưu giữ kỷ niệm. Chúng giống hệt nơi Điền ngày ấy đã đi vào, đã bắt gặp một khoảng khắc bất biến, hòa tan trong tia nước uốn cầu vồng như ân ưu từ tay Khanh được ban xuống những khóm hồng, những bông hồng lênh láng sắc đỏ, bảy cánh ấp iu, mịn màng như chỉ có ở trên thiên đường.

Nhận được tín hiệu từ đầu phố, bốn mái đầu chụm lại như để châm thuốc lá, rồi tản đi ngay, Điền đi trước, bước nhẹ chân và vẻ như khách bộ hành từ xa tới. Thịnh đi vòng ngõ sau.

Nơi anh cần tới là căn nhà số 24, ngõ 442, phố 64. Đó là một quần thể có đến hai ba căn hộ hai tầng liền kề. Thằng Mồm lệch trốn trại ở buồng ngoài cùng tầng một, căn hộ giáp mặt đường. Bước vào tầng một, rẽ tay phải, gặp cái cửa, đẩy nhẹ, đi vào là sẽ gặp nó đang nằm trên chiếc giường đệm mousse, cũng có thể có một con điếm cùng nằm với nó, cũng có thể không. Nó đến đây đã ba ngày. Cơ sở của ta nắm chắc lịch sinh hoạt của nó, biết rõ buồng nó thông với căn buồng số hai bằng một cửa ngách, ở đó có một thằng gầy lép, cao lêu đêu, cổ lang ben, răng đen xỉn rất ít khi lộ mặt ra ngoài nhà.

Tất cả đều đã rõ ràng. Thịnh đi ngõ sau, đánh vào. Anh chiến sĩ lái xe và một người nữa bọc lót Điền ở phía sân.

Tất cả đều đã rõ ràng và việc thực hiện mỗi công đoạn thì khít khao như có bàn tay sắp đặt của một đấng siêu nhân.

Điền gõ cửa. Thằng Mồm lệch mặc cái quần sịp mắt nhắm mắt mở ra mở cửa cằn nhằn: “Đ. mẹ, làm đ. gì mà dậy sớm thế, ông Nghiệm”. Điền hơi lui lại trong một cú nhói giật dị thường. Thằng Nghiệm! Đã có ý hồ nghi mà sao vẫn bất ngờ quá thế! Nhưng Điền đã vội dấn lên, và bằng một miếng võ nhỏ, anh đã tóm được cổ tên trốn tù, áp nó vào tường, quặt hai tay nó về phía sau và vô hiệu hóa nó bằng chiếc còng thép.

Sự việc có vẻ quá đơn giản. Cả việc Thịnh đi ngõ sau, qua lối cổng hậu, vào nhà tắm, đột nhập căn buồng bên cạnh bắt được một thằng tóc xoăn có súng ngắn trong tay. A, thằng Tóc xoăn! Một tên thủ túc nữa của đại ca Nghiệm, từ ngày cả bọn còn là lũ tiểu yêu.

Nhưng mà sự việc sao mà có vẻ quá đơn giản thế nhỉ? Kể cả cảm giác của Điền. Kể cả một tiếng đạn nổ dội vang trong căn buồng! Tiếng đạn nổ mãi sau anh mới nghe thấy, và anh lấy làm lạ, vì sao nó lại vang vổng như trong vòm hang thế. Và đó là lúc anh bỗng giật nẩy người, vội đưa tay bấu vào bờ tường cạnh cửa. “Ta đang ở trên con tầu xuôi Hà Nội hay sao?”. Anh nghĩ trong hoang mê, vì thấy mình rung đảo như sắp ngã. Sặc lên mùi gì đó ngàn ngạt như mùi lũ gián đói ở trong cái ngăn tủ chật chội bẩn thỉu. “Đồng chí Điền! Tiên sư thằng nào nó bắn lén đồng chí!”. Loáng thoáng bên tai Điền tiếng Thịnh. Anh vội đứng thẳng lên, mắt tóe những tia sáng màu cầu vồng, nhưng anh thấy mình khỏe lắm. Anh bước đi ra cửa. Có cảm giác mình khỏe như con cá rô già hồi nào. Chà, con cá rô bị mắc câu mà nó quẫy khỏe quá. Nó phải lóc bằng được để trở về cái giếng hoang của nó như anh phải đi tới bến bờ của anh. Nó, không ngờ cái sinh vật nhỏ nhoi ấy lại được sánh cùng với cái vật thể vĩ đại là vầng trăng phồng nở vàng tươi và những đóa hồng bảy cánh đỏ lênh láng trong vườn nhà Khanh để gây nên cảm xúc lớn lao về sự kỳ vĩ và cái đẹp vĩnh hằng của cuộc sống mà anh mang theo suốt đời.

Điền đã vịn tường lần ra đến cửa và lúc này trời đã sáng rõ. Thịnh đã chạy lên căn gác ở đối diện, nơi phát ra tiếng súng bắn lén. Nhìn xuống ngực mình, Điền bỗng bất ngờ run rẩy khắp người. Ngực anh như bị thổi căng nở hết mức. Ngực anh vừa được tặng một bó hoa hồng. Chả lẽ đúng như ông nội anh đã tiên đoán? Hoa hồng trước ngực anh đỏ tươi, rực rỡ, lênh loang, đẹp vô cùng. Anh bước ra hành lang rồi dừng lại. Khẩu súng trong tay anh bỗng nặng trĩu. Thấy hoi thở của mình rất nặng nhọc, anh nghĩ có lẽ vì ngực anh đã có một lỗ thủng. Nhưng một lỗ thủng thì có hề gì. Ngực lỗ chỗ lỗ thủng mà cha anh còn dư sức ôm quả thủ pháo tiến thẳng đến đám giặc cơ mà. Đã ra tới cái cửa trổ ra sân. Từ đây nhìn lên, Điền thấy căn gác hai tầng của tòa nhà đối diện. Tòa nhà đối diện có một hành lang dài. Ở đó, Thịnh vừa lao vút vào một khung cửa và ở đầu kia tòa nhà, từ một ô cửa sổ, một cái bóng trắng dài, dẻo như vượn vừa lọt ra, tay cầm khẩu côn, bám vào hàng lan can, đánh đu và rơi bịch xuống rìa sân, bên kia nơi đặt hàng chậu cây cảnh, cách Điền hơn chục bước.

Thằng Nghiệm! Chính nó là Nghiệm. Nó vẫn vậy. Dài dắng, lêu nghêu, mắt híp, cổ lang ben. Khác chăng là già hơn tuổi, mặt nó sạm đen, răng nó xỉ cặn và sự trụy lạc in dấu ở nét bơ thờ trên khuôn mặt choắt cheo và cái bờm tóc thưa cằn. Gì mà nó chẳng già hơn tuổi. Cả một đoạn đời hơn mười năm qua của nó là một chuỗi nối tiếp các mưu toan và các hành vi hung ác, trác trụy. Nó gây gổ với bạn bè. Nó đánh thầy giáo. Nó ăn cướp. Nó giết người. Nó trốn chạy sang Nga, sang Đức. Ở đâu nó cũng mắc trọng tội. Nó chạy xuống Agiecbaidăng rồi sang cả Ápganitxtan buôn bán vũ khí. Nó cầm đầu băng nhóm tội phạm ở Nga, ở Đức. Chính nó là thủ lĩnh của Kơn trọc.

Thằng Nghiệm, tên tội phạm Interpol đang truy lùng. Lịch sử đi đường xoáy trôn ốc. Cuối cùng thế là Điền đã lại gặp nó. Nó cũng nhận ra Điền. Cả hai cùng hơi sững sờ, vì bất chợt như trong hư giác nhớ tới một điều gì đó vô cùng hệ trọng. Và cả hai khẩu súng đã cùng giơ lên một lúc.

Điền thấy nó ngã ật ra phía sau, đầu đập vào thành một chiếc chậu cây cảnh nghe đánh cạch. Rồi anh mới toại theo bờ tường, rụi xuống như một thân cây ải, nằm duỗi dài ở tư thế nghỉ ngơi vĩnh viễn, với cảm giác đã hoàn thành một trách nhiệm. Đúng như ông nội đã nói khi bấm số tử vi và xem tướng cho Điền, anh có cái đại hạn ở tuổi hai mươi sáu!

Phố xá vẫn là phố xá ấy. Vẫn là cảnh tượng ấy, nhộn nhịp, với những nụ cười thường trực, không quen biết. Không có gì thay đổi, như trước nay vẫn là vậy. Không có gì xảy ra đến đỗi có thể thay đổi được bản chất vô tư của cuộc sống, dẫu hôm qua Thành phố có đến mấy trăm đám cưới và hơn trăm đám ma và ở pháp trường vừa xử bắn một loạt bảy tên buôn ma túy trong đường dây buôn lậu xuyên quốc gia.

Khanh không chịu nổi sự thản nhiên ấy của khung cảnh. Nàng thấy tủi thân. Có lẽ đó cũng là vì nàng đang bấy bớt, nhọc mệt sau kỳ sinh nở. Nàng đẻ con trai, đứa bé giống Điền vô cùng, ờ gương mặt phân minh và chân tay nó còn nhỏ mà xem ra đã có chiều khoáng đạt. Nó nặng ba cân hai. Nó khóc oa oa và nàng khóc theo nó vì sung sướng vì xót đau. Giờ đây, nàng xanh rớt, rộc rệch, mỗi bước đi là một gắng gỏi vô cùng.

Lên ô tô buýt, Huy gần như phải dắt tay nàng và nó phải khẩn khoản với một bà trùm khăn xanh đỏ tùm hum ngồi lấn chỗ lui vào một chút cho Khanh ngồi. Giữa sàn xe có ba bốn gã đàn ông mặt mày dữ dằn ngồi chơi bài gạ Huy. Huy lắc đầu, tay xách cái làn đựng hương nến, tay với lên giá đỡ hàng để giữ thăng bằng. Xe chạy chậm nhưng giật cục, và người lên xuống chen chúc ồn ào. Mùa đông này Huy đã hai mươi tuổi. Vóc nó mảnh dẻ, cao ráo, gương mặt trái xoan của nó tươi sáng, không nét nào có dính dáng đến mụ Đống và bọn Tư, Túc. Trong những ngày này, ngoài giờ đi lái xe cho công ty, nó theo Khanh như hình với bóng.

- Cô xuống đâu?

- Em xuống chùa Phúc Khánh.

Người đàn bà nhường chỗ cho Khanh, nghe Khanh đáp, bỏ mớ khăn xanh đỏ, che đầu che mặt. Người đàn bà có khuôn mặt nham nhở, xấu xí quá. Khanh nhận ngay ra đó là cô đồng đã hai lần đoán mệnh cho nàng. Cô không nhận ra Khanh, cô cứ nhăm nhăm nhìn như soi từng đường nét trên gương mặt nàng.

- Bác nhìn gì em thế? Bác không nhận ra em à?

- Khách nhớ nhà hàng chứ nhà hàng nhớ thế nào được khách. Này em, chị nói thế này em đừng giận nhé.

- Sao cơ ạ?

- Em xinh đẹp lắm. Nhưng có phải vì sống lẫn với ma mà em tươi ngoài, héo trong không?

- Bác nói gì em không hiểu.

Người đàn bà vuốt hai mép trầu:

- Em có tiền duyên. Trước đây, có một cậu con trai nó yêu em lắm. Yêu lắm. Nhưng nó chết rồi. Chắc là có hứa hẹn mà không lấy được nhau nên nó hận lắm, nó sẽ theo đuổi em đến mãn đời, không cho em lấy chồng đâu.

Khanh lắc lắc đầu. Người đàn bà tiếp:

- Thế có phải gần đầy thi thoảng trong buồng em lại có một cánh bướm tí từ đâu lạc đến không? Có à! Linh hồn người ấy đấy em à! Vậy thì em phải mua một con gà, nuôi chín ngày ở dưới gầm giường rồi sửa một cái lễ gọi là lễ khất duyên.

- Khất duyên.

- Vớ vẩn!

Huy lạu bạu. Cô đồng nguýt Huy một cái rõ dài, rồi quay lại với Khanh:

- Này, nghe lời nói phải, hãi người cho ăn, chứ em! Em phải khấn rằng: Thưa anh, em không được cùng anh se mối tơ hồng, lòng em tiếc lắm thay. Nhưng hiện giờ em còn vướng mắc việc trần gian, vậy anh cho em khất năm mươi năm nữa...

Dứt câu, người đàn bà đã nghiêng mặt, ghé tai Khanh, khe khẽ:

- Năm mươi năm nữa, mình cũng toi rồi. Lúc đó, xuống âm ty địa ngục rồi lấy nó thì lấy, hiểu không? Hứa thế để nó yên lòng chờ, nó không quậy phá mình nữa. Thôi chị xuống xe đây.

Người đàn bà đứng dậy, thả vạt áo. Khanh quay đi, hai tay bưng mặt, nước mắt ào qua hốc mắt, ướp nháng hai má nàng. Huy vội khom người quay lưng định ngồi xuống khoang ghế vừa để trống, như một lá chắn che đỡ cho mọi người khỏi để ý tới Khanh. Nhưng, một gã đàn ông phục phịch từ đám bạc ở giữa sàn xe ỷ thế to lớn đã chống tay đứng dậy, đưa tay véo tai Huy, nhấc Huy lên, đẩy Huy ra bên cạnh, đặt mông đánh ịch xuống mặt ghế.

Huy đứng trở lại giữa sàn xe. Gã đàn ông khuỳnh tay, chạng chân. Bắp đùi hắn lớn căng trong lần vải bò cố tình áp vào đùi Khanh. Trong khi cái cổ tay đeo vòng xích vàng của y đặt trên đầu gối chốc chốc lại như vô tình vỗ nhè nhẹ lên đầu gối Khanh. Khanh cực chẳng đã phải co người, dịch lui về phía bên.

- Ông nên ngồi dẹp vào một tí. Ông ép người bên cạnh thế ai mà chịu được.

- Cái gì?

Gã đàn ông nọ giật khục cái cổ to u, ngẩng lên nhìn Huy vừa nhắc nhở, nhe hàm răng vàng sau hàng ria mép lởm khởm:

- Oe con, điếc đít! Muốn ăn đấm hả?

- Tôi đề nghị...

- Tiên sư lỏi!

Miệng phát câu chửi, tay gã đàn ông như cái chầy máy bật lò xo thoi luôn một quả đấm về phía Huy. Xuỵt! Rất nhanh, Huy né người. Quả đấm sượt qua sườn Huy, vào không khí, lôi gã nọ theo đà, khiến gã ngã chúi vào đám bài bạc. Lập tức, như được thể bọn chơi bài nhổm lên, cứ nhằm lão chân đạp tay đấm.

Ô tô đỗ. Huy vội dìu Khanh đứng dậy, ra cửa. Người ùn ở cửa xe. Người lái xe nhìn vào cuộc ẩu đả ở lòng xe lắc đầu, chép miệng: Ở đâu nẩy nòi ra lắm du côn thế! Mạt thế đến nơi rồi!

Tiếng chuông ngân chen tiếng mõ gõ trong tĩnh lặng là cái nền trên đó rải đều tiếng người sư nữ đọc kinh và hơi cây mát rượi từ khu vườn, xanh om dàn trầu, đã là cảnh quan xa lạ, cách biệt, khiến Khanh sau mấy phút dừng lại ở cổng chùa, lòng dạ đã trở lại thư thái.

Ngôi chùa cổ nho nhỏ, không danh tiếng ở trong một ngõ sâu còn nguyên dấu tích của một làng quê. Qua Tam quan rêu phong, theo lối đi lát gạch đỏ son, ta bước vào ngôi thượng điện. Ngôi thượng điện chỉ là một căn nhà ba gian mái lợp ngói lá đa, vẩy ra một hành lang đang lợp tạm tấm nhựa, vẻ thiêng liêng của chốn âm thanh cảnh vắng hiển hiện ngay ở những ngọn tháp nhọn lô nhô trong khu vườn, ở khung cảnh sầm uất, lung linh vàng son nơi thờ phụng và ở hai pho tượng hộ pháp khổng lồ, một vị cưỡi lưng sấu, một vị cưỡi sư tử, cả hai đều mặt tròn mắt lớn, trang phục võ sĩ, mình bọc áo giáp, tay cầm binh khí, tay nâng viên ngọc, tượng trưng cho sự trừng ác, khuyến thiện.

Sau thượng điện là nhà ngang, hậu cung. Nơi đó có các vị La Hán sống động vẻ trần thế. Đặc biệt ở đây còn bảo tồn được cảnh âm ty, chín tầng địa ngục A Tỳ, đủ hết các cảnh tượng những kẻ vu oan, giá họa, điêu toa, lừa lọc, tà dâm, cướp của giết người, bị quỷ sứ thả vạc dầu, cho vào cối giã, cưa đôi người, leo cầu vồng và bị làm trâu ngựa ở kiếp sau. Có cả cảnh Hồ Tôn Hiến mắc tội giết người ra hàng, theo luật báo ứng của nhà chùa, bị xử trảm, bêu đầu.

Ngắm mỗi chi tiết trong ngôi chùa, Khanh một lần nữa lại trào nước mắt. Đây không phải ngôi chùa Song Tiên, ngôi chùa Diên Khánh... trên xứ Lạng mà Điền cùng nàng ao ước được đến thăm. Đỉnh Mẫu Sơn cao hơn một ngàn mét, đẹp như tiên cảnh cũng chẳng bao giờ nàng được cùng anh đi tới nữa rồi. Khóc thương Điền, nàng nhớ cơn rùng mình do linh giác tâm đồng mách bảo hai người khi như vô tình nhắc tới câu chuyện hòn Vọng Phu trên Động Tam Thanh. Anh và nàng, một tâm nguyện, một hòa đồng!

- A di đà Phật.

- Cô Hà Khanh! Cô đến làm lễ đưa vong người nhà lên chùa?

- Vâng, cháu đến có muộn không ạ? A di đà Phật!

- Không. Dưới nhà tổ đang làm cỗ chay, đóng oản, nấu cháo. Lát nữa sẽ bắt đầu bằng lễ cúng cơm. Cô đặt đồ mã lên bàn vong đi. Sau cúng cơm, cúng cháo sẽ là lễ cấp mã, cô ạ.

Khanh bước vào gian thượng điện, tiến đến bàn vong ở bên trái điện thờ, ngồi xuống chiếu lễ sau sư thầy khoác áo cà sa vàng đang tay lần giở sách kinh, tay đều đều nhịp mõ.

Đây là lần thứ ba Khanh đến đưa vong người thân lên ngôi chùa này. Hai lần trước là mẹ nàng và ba nàng. Nàng còn nhớ hai lần ấy đều vào lúc gió heo may về, thổi từng đợt vào ngõ chùa kêu u u buồn thê thiết. Nàng đã khóc nức lên từng hồi khi ấy. Khi ấy cũng như bây giờ, chuông đã rền rã từng hồi giữa giọng đọc kinh Bát Nhã đều đặn như bất biến của sư thầy. Tiếng chuông, phản hồi một dao động cổ xưa, như tiếng dội lại của quyền năng, của đấng tạo hóa vào cõi nhân sinh, đang như những vòng sóng lớn dần, từ tốn và bất tận tỏa ra cái uy lực trừ tà và thanh lọc mọi lầm lẫn, buồn phiền. Chuỗi âm thanh tinh tế của đồng pha bạc, của niềm thiên khải, chính nó đang từ từ khai mở tới vô bờ những bến bờ giới hạn của mỗi thân phận của mỗi kiếp người. Bến bờ, nơi mỗi con người phải đi tới để hoàn thiện nhân cách của mình. A di đà Phật, một khi coi biến hóa là cái bản thể thì tử sinh chỉ là một mà thôi. Chỉ là một mà thôi. Chỉ là một mà thôi...

Hà Nội, 2011

CÙNG MỘT NGƯỜI VIẾT

* TRĂNG SOI SÂN NHỎ (Tập truyện ngắn) - Giải thưởng Văn học Đông Nam Á (ASEAN)

* MÙA LÁ RỤNG TRONG VƯỜN (Tiểu thuyết) - Giải thưởng Hội Nhà Văn Việt Nam

* MỘT MÌNH MỘT NGỰA (Tiểu thuyết) - Giải thưởng Hội Nhà Văn Hà Nội

* MÓNG VUỐT THỜI GIAN (Tập truyện ngắn) - Giải thưởng Hội Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

* GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN (Tiểu thuyết) - Giải thưởng Hội Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số

* MƯA MÙA HẠ (Tiểu thuyết) - Giải thưởng Văn học Công nhân

* MỘT CHIỀU DÔNG GIÓ (Tập truyện ngắn) - Giải thưởng Văn học Công nhân

HẾT