← Quay lại trang sách

Chương X Chuẩn bị cho cuộc đua

Một ngày trước cuộc đua, vào buổi chiều, cỗ xe và những con ngựa của Ilderim đã được mang tới thành phố, cất trong một dãy nhà nằm cạnh trường đua. Cùng với đó, vị tộc trưởng còn mang thêm rất nhiều những tài sản khác; thế nên cùng với những người hầu, những gia nhân cưỡi ngựa mang vũ khí, những con ngựa đi trước, đàn gia súc được lùa theo sau, lạc đà chở theo bao hành lý, chuyến xuất hành của ông ra khỏi vườn cọ nhìn không khác gì cuộc di cư của cả một bộ lạc. Những người đứng bên lề đường không nhịn được cười khi nhìn thấy đoàn người ô hợp này, thế nhưng mặc dù là một người có phần nóng nảy, lần này ông lại không hề tỏ ra bực dọc vì sự thô lỗ của họ. Nếu đang bị theo dõi, ông có lý do chính đáng để tin rằng những kẻ đang bám theo mình sẽ mô tả lại cuộc diễu hành thô kệch này với chủ nhân của chúng. Những người La Mã hẳn sẽ cười nhạo ông; cả thành phố sẽ được mua vui; nhưng tại sao ông phải quan tâm? Tới sáng mai, đoàn của ông đã đi được một quãng đường thật xa tiến vào sa mạc, mang theo mọi thứ có giá trị của vườn cọ tất cả mọi thứ ngoại trừ những vật cần thiết nhất để bốn con ngựa của ông có thể giành chiến thắng trong cuộc đua. Thực chất, lần này ông đang lên đường trở về nhà; tất cả những căn lều đã được gập lại; và trong vòng mười hai tiếng nữa, ông sẽ sẽ thoát khỏi tầm tay của những kẻ săn đuổi. Ông già Arab sắc sảo hiểu rằng khi bị mọi người cười nhạo thì đó chính là thời điểm mà ông được an toàn nhất.

.

Cả ông lẫn Ben-Hur đều không hề xem nhẹ tầm ảnh hưởng của Messala; tuy thế, họ cho rằng hắn sẽ không dám làm gì cho tới khi cuộc đua kết thúc. Nếu hắn thất bại và đặc biệt là thất bại dưới tay Ben-Hur, họ có thể chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với mọi điều xấu xa nhất hắn có thể thực hiện. Thậm chí, hắn có thể sẽ không chờ đợi lá thư phúc đáp từ Gratus. Sau khi đã bàn bạc, họ đề ra kế hoạch hành động và chuẩn bị sẵn để tránh khỏi vòng nguy hiểm. Lúc này, họ cưỡi ngựa vui vẻ đi bên nhau, hoàn toàn tự tin vào chiến thắng ngày mai.

Trên đường, họ bắt gặp Malluch đang chờ đợi mình. Người phụ tá trung thành không hề cho thấy dấu hiệu gì có thể làm lộ ra những gì mà anh biết về mối quan hệ mới được xác lập giữa Ben-Hur và Simonides, hay về kế hoạch mà họ đã thống nhất cùng Ilderim. Anh chào hỏi họ như bình thường, sau đó đưa ra một lá thư và nói với vị tộc trưởng, “Tôi xin trao lại chọn ngài thông báo của vị trưởng quan vừa mới được công bố, trong đó ngài sẽ tìm thấy danh sách những con ngựa của ngài được tham gia cuộc đua. Ngoài ra, ngài cũng có thể thấy số thứ tự. Thưa tộc trưởng, tôi xin được chúc mừng sớm chiến thắng của ngài.”

Anh đưa tờ giấy ra cho vị tộc trưởng, sau đó nhìn sang Ben-Hur.

“Tôi cũng xin chúc mừng anh, hỡi người con của Arrius, giờ thì sẽ không còn gì có thể ngăn cản anh đối đầu với Messala. Tất cả những điều kiện cần thiết cho cuộc đua đều đã được tuân thủ, tôi đã nhận được thông báo chấp thuận từ chính vị trưởng quan.”

“Xin cảm ơn anh, Malluch,” Ben-Hur nói.

Malluch nói tiếp:

“Anh sẽ mặc trang phục trắng, còn Messala dùng màu đỏ và vàng. Ngay lúc này, anh đã có thể nhìn thấy những màu sắc đó, những cậu bé đang treo những dải băng trắng trên khắp các con phố. Vào ngày mai, tất cả những người Arab và Do Thái trong thành phố cũng sẽ mặc đồ trắng. Trên đường đua, chắc hẳn anh sẽ nhìn thấy màu trắng không hề bị lấn át bởi màu đỏ.”

“Trên các khán đài thì đúng vậy, nhưng trên cổng Porta Pompae thì không.”

“Quả vậy, màu đỏ và vàng sẽ thống trị nơi đó. Nhưng nếu chúng ta chiến thắng,” Malluch bật cười vì những ý nghĩ vui vẻ của mình, “Nếu chúng ta giành chiến thắng, thử tưởng tượng những nhà quý tộc ấy sẽ run rẩy thế nào! Chắc chắn họ sẽ sẽ tham gia đặt cược, và vì cái tính khinh rẻ tất cả những gì không thuộc về La Mã – tỉ lệ cược sẽ là hai, ba hoặc năm trên một(*) cho Messala vì hắn là một người La Mã.” Anh hạ thấp giọng và nói thêm. “Một người Do Thái đường hoàng có địa vị trong đền thiêng hẳn là không nên mạo hiểm đánh cược vào những trò chơi kiểu này; thế nhưng, tôi sẽ bí mật nhờ người bạn phía sau ghế ngồi của viên quan nhiếp chính nhận mức cược ba trên một hoặc là năm, hay mười trên một – sự điên cuồng có thể lên đến tận mức ấy. Tôi đã trao cho ông ta sáu nghìn shekel để thực hiện việc này.”

“Không được đâu, Malluch,” Ben-Hur nói, “người La Mã sẽ chỉ đặt cược bằng tiền La Mã mà thôi. Nếu anh gặp lại người bạn ấy tối nay, hãy trao cho người ấy số tiền cần thiết bằng sestertii. Và hãy chú ý, Malluch – nhớ phải nói với ông ta thách cược với Messala và những người ủng hộ cho hắn; cuộc đua sẽ là giữa bốn con ngựa của Ilderim và Messala.”

Malluch ngẫm nghĩ một lúc.

“Làm như vậy sẽ khiến cuộc đối đầu của anh và Messala trở thành tâm điểm của sự chú ý.”

“Đó chính là điều tôi mong muốn, Malluch ạ.”

“Tôi hiểu.”

“Malluch này; tôi mong rằng anh sẽ làm tất cả những gì có thể để khiến tất cả mọi người chú ý tới cuộc đua giữa tôi và Messala.”

Malluch đáp nhanh, “Điều đó có thể thực hiện được.”

“Vậy thì hãy thực hiện nó đi.” Ben-Hur nói. “Hãy đưa ra mức thách cược thật lớn; nếu chúng được chấp nhận, thì càng tốt.”

Malluch chăm chú nhìn Ben-Hur.

“Chẳng phải tôi nên giành lại một phần những gì hắn đã cướp đi của tôi hay sao?” Ben-Hur nói, nửa với chính mình. “Tôi có thể sẽ không gặp được cơ hội nào thuận lợi hơn thế nữa. Và nếu tôi có thể khiến hắn mất tiền cũng như mất mặt, tổ tiên Jacob của chúng ta hẳn sẽ chẳng thể trách gì tôi được.”

Gương mặt điển trai của anh thoáng nhăn lại, lộ rõ quyết tâm và nó khiến những lời nói anh càng có sức nặng.

“Phải đấy! Hãy tiến hành đi, Malluch. Đừng chỉ thách cược sestertii. Hãy thách cược tới hàng talent, nếu có kẻ nào dám chấp nhận mức cược cao đến thế. Năm, mười, hai mươi talent; không, tốt nhất là năm mươi, để chính Messala phải là người đặt cược.”

“Đó quả là món tiền lớn,” Malluch nói. “Tôi cần phải được đảm bảo.”

“Hẳn rồi. Hãy đến chỗ Simonides và nói với ông ấy rằng tôi muốn sắp đặt mọi việc như vậy. Ngoài ra, hãy nói với ông ấy, tôi đã quyết tâm đánh bại kẻ thù của mình, và đây là một cơ hội khá thuận lợi, đến nỗi tôi sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro. Chúa sẽ luôn ở bên chúng ta. Hãy lên đường đi Malluch, và cố gắng làm tròn nhiệm vụ.”

Malluch vui mừng nói lời chào tạm biệt, rồi cưỡi ngựa ra đi nhưng sau đó anh quay trở lại ngay.

“Xin thứ lỗi,” anh nói với Ben-Hur. “Còn một việc nữa. Tôi không thể tự mình đến gần chiếc xe của Messala, nhưng tôi đã nhờ được một người khác đo đạc nó. Theo đó, sàn xe của Messala cao hơn sàn xe của anh tới một gang tay.”

“Một gang tay! Nhiều đến vậy sao?” Ben-Hur vui mừng thốt lên.

Sau đó, anh cúi mình lại gần Madluch.

“Vì anh là một người con của Judah, Malluch, và đã luôn luôn phục vụ đồng bào của mình một cách vô cùng trung thành, hãy chọn lấy một chỗ ngồi trên khán đài chỗ cổng chiến thắng gần với lan can, trước những hàng cột và theo dõi thật là chăm chú khi tôi và Messala vòng cua ở đó. Hãy nhìn thật kỹ, vì nếu được Chúa phù hộ tôi sẽ... không Malluch, có lẽ tốt hơn là hãy giữ bí mật cho tới lúc đó. Chỉ cần anh chọn một chỗ ngồi ở đó và theo dõi chăm chú là sẽ thấy.”

Đúng lúc ấy, Ilderim kêu lên một tiếng.

“Trời! Lạy Chúa lòng lành! Cái gì đây?”

Ông kéo Ben-Hur lại gần, một tay chỉ lên tờ thông báo.

“Nhờ ngài đọc giúp tôi,” Ben-Hur nói.

“Không, tốt hơn anh nên tự mình đọc lấy.”

Ben-Hur cầm lấy tờ giấy có ký tên của tên tỉnh trưởng, vốn vừa là trọng tài, vừa là nhà tổ chức, trong đó ghi lại chi tiết chương trình. Trước tiên, sẽ có một đoàn diễu hành cực kỳ hoành tráng; tiết mục sau đó là những nghi lễ theo phong tục thường thấy dành cho vị thần Consus, để rồi sau đó cuộc thi sẽ bắt đầu; thi chạy, nhảy xa, đấu vật, chiến đấu tay đôi, theo đúng thứ tự được liệt kê. Tên của các vận động viên đã được ghi rõ, cùng với quốc tịch và tên trường huấn luyện, những cuộc thi mà họ đã tham gia, các giải thưởng họ đã giành được, cùng với giải thưởng dành cho cuộc thi lần này. Dưới tên mỗi cuộc thi, số tiền thưởng được ghi bằng chữ hoa, và điều đó cho thấy cái thời mà người chiến thắng chỉ cần một vòng nguyệt quế là đủ – cái thời mà người ta coi trọng vinh quang hơn là tiền bạc – đã qua rồi.

Ben-Hur chỉ đọc lướt những phần đó. Cuối cùng, anh xem đến đoạn thông báo liên quan đến cuộc đua. Đến đây, anh đọc một cách rất tỉ mỉ. Trong đó ghi rằng những người hâm mộ môn thể thao mạo hiểm này chắc chắn sẽ được thỏa mãn khi được chứng kiến một cuộc đua vĩ đại chưa từng thấy ở Antioch. Cuộc đua được tổ chức nhằm tôn vinh vị quan nhiếp chính. Phần thưởng dành cho người chiến thắng là một trăm nghìn sestertii cùng một vòng nguyệt quế. Tiếp đó là những thông tin chi tiết. Có cả thảy sáu tay đua – tất cả đều sử dụng xe tứ mã, và để làm tăng thêm sự hấp dẫn của cuộc đua, tất cả các tay đua sẽ được thi đấu cùng một lúc. Thứ tự mỗi chiếc xe được liệt kê như sau:

“I. Xe của Lysippus đến từ Corinth – hai con xám, một con nâu và một con đen; đã tham gia cuộc đua ở Alexandria năm ngoái, và một cuộc đua nữa ở Corinth vào năm nay, nơi anh là người chiến thắng. Người lái xe là Lysippus. Màu: vàng.

“II. Xe của Messala đến từ Rome – hai con trắng, hai con đen; người chiến thắng trong cuộc đua ở trường đua Maximus năm ngoái. Người lái xe là Messala. Màu: đỏ và vàng.

“III. Xe của Cleanthes đến từ Athens – ba con xám, một con nâu; người thắng cuộc ở Isthmia năm ngoái. Người lái xe là Cleanthes. Màu: xanh lá cây.

“IV. Xe của Dicaeus đến từ Byzantine – hai con đen, một con xám, một con nâu; người thắng cuộc năm nay ở Byzantine. Người lái xe là Dicaeus. Màu: đen.

“V. Xe của Admetus đến từ Sidon – cả bốn con đều màu xám. Giành chiến thắng trong cả ba lần tham gia cuộc đua ở Caesarea. Người lái xe là Admetus. Màu: xanh dương.

“VI. Xe của Ilderim, nhà quý tộc đến từ sa mạc. Cả bốn con màu nâu; đua lần đầu tiên. Người lái xe là Ben-Hur – người Do Thái. Màu: trắng.”

NGƯỜI LÁI XE LÀ BEN-HUR – NGƯỜI DO THÁI!

Tại sao lại là cái tên đó chứ không phải là Arrius?

Ben-Hur ngẩng lên nhìn Ilderim. Anh đã hiểu ra lý do khiến ông già Arab tỏ ra kinh ngạc ban nãy. Cả hai cùng có chung một kết luận.

Đó chính là do bàn tay của Messala.