← Quay lại trang sách

B###Tháp.

Trong mơ trán cậu cũng đổ mồ hôi. Chắc là mùa hè. Không gian xung quanh trắng xóa.

Takuya vẫn hay nhận ra, “Đây là mơ”. Có thể nói lần nào cậu cũng biết. Nhưng ý nghĩ đó chẳng bao giờ tồn tại lâu. Cậu nhanh chóng chìm sâu vào vô thức như lún xuống bãi lầy, và rồi đánh mất sự tỉnh táo. Giấc mơ bắt đầu xoay chuyển, cậu liền không nhớ đó là mơ nữa.

Cậu đang ở nhà sách.

Nhà sách quy mô lớn chiếm nửa diện tích tầng bốn trung tâm thương mại trước ga. Cậu đang cầm một cuốn sách chuyên ngành vật lý. Hiện giờ, sách hay tạp chí cậu cần có hết trong phòng nghiên cứu, vả lại cậu hầu như không đụng đến loại sách đưực bày bán ngoài cửa tiệm thông thường. Vì thế, cảnh tượng này vốn chẳng thể xảy ra. Cậu không nhận thấy mâu thuẫn.

Khoan, không phải mâu thuẫn. Takuya phát hiện lúc này mình là học sinh lớp Chín. Thoắt cái cậu đã quay lại tuổi mười lăm. Bị vây quanh bởi thế giới năm 15 tuổi, cậu lại mất đi sự tỉnh táo.

Cậu bước chầm chậm, di chuyển qua các dãy kệ.

Cậu tiến vào lối đi giáp kệ sách bunko.

Cậu trông thấy một cô gái mảnh khảnh.

Cô dùng ngón tay cũng mảnh khảnh kéo một quyển sách ra.

Takuya thoáng ngạc nhiên, cất tiếng gọi, “Sawatari?”

Sayuri quay đầu lại, “..Takuya.”

Hai người rời nhà sách, vào ga Aomori đứng đợi tàu trên sân ga tuyến Tsugaru. Mười lăm phút nữa tàu mới tới.

Không trò chuyện, cả hai đều thấy khó xử. Takuya liên tục ngó bảng thông báo điện tử, xem xét đường ray bằng sắt phía dưới sân ga, rồi nhìn tới đôi giày của mình.

“Này.”

“Này.”

Không chịu nổi sự im lặng, hai người cùng lúc lên tiếng.

“Mình xin lỗi. Sao vậy?”

“Không...” Sayuri trả lời lấp lửng, có vẻ gượng gạo.

Yên lặng.

Takuya thầm thắc mắc. Tại sao ở cạnh ai đó mà không có chuyện để nói lại bất an thế này? Lúc ở cùng Hiroki, im lặng rõ lâu vẫn ổn cơ mà...

“Hiroki ấy...”

“Hiroki...”

Lại đồng thanh.

Sao phải tranh nhau mở lời chứ? Dù cậu biết, đề tài nói chuyện của hai người chi có Hiroki.

Tiếng cười khẽ vang lên.

“Kể ra chúng mình ít nói chuyện riêng nhỉ?”

Sayuri vừa nói vừa mỉm cười. Nhờ vậy không khí căng thẳng giữa cả hai dịu đi.

“Có khi thế thật.” Takuya gật đầu.

“Takuya thích vật lý à?”

“Hả?”

“Bạn vừa mua sách vật lý mà.”

“À, ừ, mình thấy nó khá hay.”

“Bạn giỏi ghê...”

“Giỏi cái gì?”

“Vật lý giống như phép màu vậy. Ông mình cũng là nhà vật lý đấy.”

“Ồ...” Cậu thực sự ngạc nhiên. “Thế mới giỏi chứ.”

“Nhưng hình như mình chẳng thừa hường chút năng khiếu nào từ ông. Mình cũng chưa gặp ông bao giờ.”

“Vì Bắc-Nam chia cắt à?”

“Ừ. Ông ở Hokkaido.” Những gia đình bị ly tán bởi Bắc-Nam chia cắt thường tránh dùng từ Ezo. “Chẳng biết ông còn sống không...”

“Vậy à...”

“Takuya và Hiroki vẫn đi làm thêm nhỉ? Có vui không?”

“Nói sao đây...” Tự tay kiếm tiền dĩ nhiên là vui, nhưng cậu cố ý nói ngược lại. “Chỗ đó là xưởng của mấy ông chú đáng sợ. Bọn mình bị mắng, bị bắt nạt nữa...”

“Đáng sợ thế à?”

“Bọn họ như quỷ ở lễ hội Nebuta ấy. Nhìn mặt mộc cũng thấy như vẽ tuồng. “

“Thật hả?” Sayuri nhoẻn cười. “Bạn không đùa chứ?”

“Hôm nào bạn đến xem thử đi?” Takuya đưa ra lời mời bằng giọng rất đỗi tự nhiên.

“Ơ, được sao?” Niềm vui hiện rõ trên gương mặt Sayuri. “Có phiền không?”

“Chắc Hiroki cũng mừng lắm.” Takuya đoán Hiroki sẽ khó chịu, nhưng cậu lập tức xua ý nghĩ ấy đi. Nhìn biểu cảm chân thành của Sayuri, cậu muốn ngắm cô cười nhiều hơn nữa.

“Ừ! Mình sẽ đến!”

Loa thông báo tàu đi Kanita Minmaya chuẩn bị vào ga. Takuya vươn người nhìn đoàn tàu theo thói quen.

“Takuya này, mình muốn kể một chuyện hơi kì quặc, bạn đừng cười nhé.”

Sayuri đột ngột bắt chuyện. Takuya quay lại nhìn cô.

“Chuyện gì? Mình không cười đâu.”

“Ừ.” Sayuri lên tiếng tỏ ý yên tâm. “Vậy mình bắt đầu nhé...”

Tàu tiến vào sân ga.

“Tháp cao? Giống tháp Liên bang à?”

Takuya hỏi lại trong lúc ngồi vào khoang ghế trên đoàn tàu tuyến Tsugaru. Sayuri đặt tay lên vạt váy, ngồi xuống đối diện mà chẳng gây ra tiếng động.

“Không.” Cô lắc đầu. “Hình thù cùa nó kì dị, méo mó hơn. Quanh ngọn tháp mình đứng còn rất nhiều tháp như vậy.”

“Nhiều cỡ nào?”

Sayuri ngẫm nghĩ một lúc, “Mười... hai mươi... Có khi chẳng đếm xuể. Mình không rõ. Nhưng bằng cách nào đó, mình biết mỗi ngọn tháp là một thế giới riêng. Mình mơ thấy tất cả đang nhìn về vũ trụ này.”

Takuya chống tay lên thành cửa sổ, chăm chú lắng nghe câu chuyện của Sayuri. Cô vừa ngắm cảnh bên ngoài vừa kể. Cũng có thể cô đang nhìn hình ảnh chính mình in trên cửa sổ.

“Mình nhìn ra xung quanh từ đỉnh ngọn tháp nứt vỡ, vặn xoắn, chỉ thấy bầu trời nhạt màu cùng vô số tháp vươn thẳng tắp như cây cối trong rừng...”

Sayuri ngừng lời, nghĩ xem nên nói tiếp ra sao.

“Mình không thể thoát khỏi chỗ đó.” Sayuri đặt nắm tay nhỏ nhắn lên đầu gối mảnh dẻ. “Mình chỉ có một mình, vô cùng cô đơn, rồi đúng lúc mình nghĩ chắc mình sẽ biến mất...”

Cô hơi rướn người lên, nhìn Takuya, “Mình thấy một chiếc máy bay trắng trên trời.”

Tàu đi vào đường hầm, gió quất lên cửa sổ. Takuya ngồi thẳng dậy như vừa bị bắn trúng.

“Máy bay trắng?”

“Ừ.”

“Sau đó thì sao?”

Trên tàu không còn hành khách nào khác. Chỉ có Takuya và Sayuri đang nói chuyện. Chẳng hiểu sao, chiếc quạt trên trần toa màu trắng hôm nay không chạy.

“Giấc mơ chấm dứt ở đó.”

Takuya im lặng vì không biết nên đón nhận câu chuyện thế nào. Bông đùa cũng dở, ra vẻ nghiêm túc cũng chẳng xong.

“Cơn mơ khiến mình cô đơn, ngột ngạt và đau đớn. Nhưng lúc thấy chiếc máy bay, mình thở phào. Cảm giác thực ấm áp. Mỗi khi có chuyện đau lòng, mình lại nghĩ về chiếc máy bay trắng. Gần đây mình gặp nhiều chuyện buồn, nhưng mình tự nhủ sẽ ổn thôi. Một ngày nào đó máy bay trắng cất cánh, mọi việc sẽ suôn sẻ. Nó sẽ đưa mình đến nơi không cô đơn… Mình linh cảm như vậy.”

“Mình bảo này.” Takuya buột miệng trước khi kịp suy nghĩ.

“Sao.” Sayuri vẫn cười, nghiêng đầu hỏi.

“Bạn nhất định phải đến chỗ bọn mình làm thêm chơi nhé. Rồi mình… Mình có thứ muốn cho Sawatari xem.”

Chói quá. Khi đã quen với ánh sáng, thứ đầu tiên cậu thấy là trần nhà. Không đeo kính nên cậu không nhìn rõ. Cậu định cử động, bắp tay trái lập tức đau dữ dội. Cậu nhắm mắt, đợi cơn đau dịu đi. Cả người nhớp nháp mồ hôi. Không khí nóng, ẩm thấp.

“Giấc mơ gì vậy...”

Cậu chỉ quay cổ, cố gắng tránh bị đau. Cậu đang ở một phòng bệnh cũ. Lớp phủ bóng trên sàn gỗ đã bong tróc. Cạnh gối là chậu thuốc khử trùng đặt trên kệ đứng. Ấm nước trên lò sưởi kiểu daruma reo vang. Một chiếc túi xách nằm trên một trong hai cái ghế đẩu. Trông chiếc túi quen quen.

Suơng đọng mờ cửa sổ. Bên ngoài trời trắng xóa. Hình như tuyết đang rơi. Takuya nhìn những tinh thể màu trắng mong manh lặng lẽ bay xuống.

Có tiếng cửa mở, tiếp theo là tiếng bước chân trên ván sàn ngày một gần.

“May quá... Shirakawa, em tỉnh rồi.”

“Chị Maki.”

Kasahara Maki nở nụ cười yên tâm. Vài bông tuyết li ti vương trên tóc chị. Chắc chị vừa ra ngoài về. “Chị lo lắm đó.” Chị nói.

“Vai còn đau không?” Maki cởi áo khoác, ngồi xuống ghế.

“Không... Còn ạ.”

“Để chị xem.”

Maki lại gần giường, cúi thấp người, đặt tay lên trán Takuya. Tay Maki lành lạnh dễ chịu. Trước mắt cậu là bộ ngực nhấp nhô của chị. Cậu không thể rời mắt khỏi nó.

“Sốt rồi.” Maki nói, nhấc bàn tay mát lạnh khỏi trán cậu. “Em ăn gì đó nhé?” Chị cầm túi đồ lên. “Chị vừa mua hoa quả. Cả bánh kem nữa.”

“Thôi ạ... Em không ăn.”

“Thế à?” Trông Maki hơi thất vọng. “Có muốn chị giúp gì không?”

Cậu vô thức nhìn chằm chàm bàn tay trắng trẻo của Maki, nhưng rốt cuộc chỉ im lặng lắc đầu. Cậu hỏi chuyện khác.

“Tình hình ở phòng nghiên cứu thế nào ạ?”

“À, đúng rồi! Loạn lắm.” Sực nhớ ra chuyện gì đó, chị nói với giọng gấp gáp. “Hoạt động của tháp tăng tốc đột biến. Mọi người đang quay cuồng phân tích.”

“Ơ, tức là...”

“Vòng tròn đen... Vùng hoán đổi pha quanh tháp bất ngờ lan rộng. Chị cũng tham gia theo dõi, trông sợ lắm...” Maki tạm ngừng lời.

“Đến thế cơ ạ?”

“Lấy tháp làm tâm, cả khu vực với bản kính 26 cây số đã biến thành thế giới song song.”

“Gấp ba lần trước kia. Sao tự dưng lại thế... Em muốn xem dữ liệu.” Takuya định ngồi dậy.

“Không được.” Maki cản. Bàn tay mềm mại của chị đặt lên vai phải cậu. Takuya ngoan ngoãn nằm xuống giuờng. Cậu nhích tay phải, định nắm tay chị nhưng lại thôi. Cậu hiểu giờ mình rất yếu. Vì thế cậu muốn được săn sóc.

“Yên tâm. Đã có kế hoạch phân tích, chờ khỏe lại rồi hãy thong thả đọc báo cáo.”

“Cho em biết mọi người đã tìm ra những gì đi.”

Trông Maki bối rối như đứng trước cậu em trai không nghe lời, nhưng chị đáp ngay, “Là bệnh nhân đó.”

“Bệnh nhân... À, người thầy Tomizawa đưa về từ Tokyo.”

“Đúng, chính là cô bé thầy đưa về. Mức độ hoạt động ý thức của cô bé và hoạt động của tháp leo thang vào thời điểm hoàn toàn trùng khớp. Tức là, cô bé sắp tỉnh giấc. Mức độ ý thức dâng cao, tốc độ hoán đổi pha sóng cũng tăng theo. Sau đó, mức độ ý thức sụt giảm đột ngột, đẩy cô bé trở lại giấc ngủ sâu ban đầu, tháp cũng ngưng hoạt động.”

“Như thế...” Takuya mất vài giây để tiếp thu câu chuyện.

“Đúng như dự đoán, giấc ngủ của bệnh nhân và hoạt động của tháp liên kết chặt chẽ với nhau. Trước khi thấy tận mắt chị cũng bán tín bán nghi, giờ thì không nghi ngờ gì nữa.”

“Vậy bệnh nhân chính là công tắc khởi động tháp...”

“Thầy Tomizawa bảo bệnh nhân là hệ thống điều khiển chứ không hẳn là công tắc. Thầy cho rằng thông tin từ thế giới song song do tháp tiếp nhận không lan ra thế giới này, mà truyền vào trong não, nói cách khác là đi vào giấc mơ của đối tượng.”

“Trong mơ...”

“Không biết trong giấc ngủ, cô bé xử lý thông tin từ thế giới song song thế nào nhỉ? Ghi nhận dưới dạng hình ảnh chuyển động chăng? Dù sao đi nữa, phải tiếp nhận chừng ấy thông tin thì khó mà duy trì được ý thức bình thường. Ngược lại, khi cô bé khôi phục ý thức, thế giới song song sẽ bị quá tải...”

“Tháp mất kiểm soát...”

“Cũng có khả năng không gian đen kia sẽ nuốt chửng cả thế giới này.”

“Vậy…Bệnh nhân đó…”

“Phải rồi. Chỉ còn cách để cô bé ngủ mãi…Đó gần như là kết luận cuối cùng dành cho Sawatari…”

Toàn thân cậu nổi da gà, hơi thở ngừng lại.

Chị vừa nói gì?

Cậu muốn lên tiếng nhưng cả cổ họng lẫn khuôn miệng đều không chịu cử động.

Suy nghĩ xoay chuyển quá nhanh, cơ thế chưa theo kịp. Những mảnh kí ức rời rạc hội tụ, chỉ ra cách lý giải duy nhất. Thông tin từ tất cả các nguồn cùng dẫn tới một kết luận. Mọi thứ đã sáng tỏ.

Nhiệt độ cơ thể tăng cao. Cả người đau nhức. Cậu thở ra, hơi thở cũng nóng.

“Sawatari?” Takuya nói qua hơi thở nóng.

“Ừ, Sawatari Sayuri.” Maki thở dài cảm thông. “Hình như bằng tuổi em đó. Cô bé xinh lắm. Đáng thương thật...”

Hai ngày sau cậu được xuất viện. Lái xe trong tình trạng tay trái bị treo lên bằng khăn tam giác quả không dễ. Sau khi đỗ xe ở gara, Takuya đi thẳng vào khu điều trị đặc biệt thuộc tòa nhà nghiên cứu.

Toàn bộ cửa trong tòa nhà nghiên cứu mới xây đều là cửa tự động khóa bằng thẻ. Cậu tháo thẻ ID cặp trên túi ngực, quẹt qua đầu đọc lắp cạnh cửa. Một tiếng rè nhỏ kêu lên cảnh báo, đèn LED xanh lá chuyển sang đỏ. Cửa không mở. Cậu chầm chậm đưa thẻ từ trên xuống dưới lần nữa. Lại tiếng rè. Vẫn thế.

Có tiếng bước chân. Tòa nhà nghiên cứu của Học viện quân sự không có cửa sổ hay rèm, chẳng có thứ gì hấp thụ âm thanh, nên tiếng bước chân luôn vang vọng khô khan.

“ID của Shirakawa không mở được đâu.” Giáo sư Tomizawa, chủ nhân tiếng bước chân lên tiếng. “Vết thương đỡ rồi chứ?”

“À, vâng. Em xin lỗi đã khiến thầy lo lắng... Em...”

“Maki lo lắm đấy. Nhớ cảm ơn nó nhé.”

“Vâng ạ.”

“Con bé kể em nghe hả? Muốn gặp qua không?”

Không đợi cậu trả lời, giáo sư Tomizawa tháo thẻ ID của mình ra.

Tiếng không khí nén vang lên, cánh cửa tự động vừa dày vừa nặng mở ra trơn tru.

Đèn trong khu điều trị đặc biệt bị giảm độ sáng. Nguồn sáng trên trần được bố trí tỉ mỉ để tránh tạo bóng, tòa ánh sáng ám xanh khắp phòng. Một cô gái trẻ say ngủ trên giường nằm của một thiết bị y tế cỡ lớn, hình như là máy chụp CT. Một tấm chăn mỏng phủ trên người cô, có lẽ đang ở trần hoàn toàn.

Không nghi ngờ gì nữa, đó...

Là Sawatari Sayuri.

“Tại sao...” Takuya thì thầm.

Trông cô khác nhiều so với Sayuri trong kí ức của cậu. Quãng thời gian ba năm kéo theo sự thay đổi tương xứng về ngoại hình, dẫu cô vẫn ngủ vùi. Có lẽ cô đã cao thêm chút ít. Đôi má từng mềm mại, bầu bĩnh giờ hóp xuống, khuôn mặt thon hơn. Đường nét cơ thể dưới lớp chăn lộ rõ. Gần như không có thịt. Chẳng có mấy sinh khí.

Bất chấp những điều đó, cô gái trước mắt cậu vẫn đẹp. Không, có thể chính những điều đó đã tạo nên vẻ đẹp của cô. Đây là lần đầu tiên Takuya thấy dáng hình con người đẹp đến vậy.

Hoàn hảo.

Cậu ngắm gương mặt cô. Không có dấu hiệu tỉnh giấc. Cậu còn ngỡ bờ mi kia được tạo tác để tăng tính mỹ thuật, vốn chẳng có chức năng hé mở.

Da cô trắng. Nhìn kĩ sẽ thấy đường tĩnh mạch trên má. Cậu liên tưởng tới bề mặt một thứ vật liệu trong suốt, nhờ ánh sáng mà mang màu trắng.

Đẹp đến run rẩy.

Takuya nhận ra mình sắp khóc.

“Chúng ta phỏng đoán cô bé ngủ mãi là do não không xử lý hết thông tin từ thế giới song song mà tháp đưa vào.”

Giáo sư Tomizawa nói bằng giọng đều đều vẫn dùng khi giảng bài. Giọng thầy lúc nào cũng nhẹ tênh.

“Hãy hình dung chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bé tỉnh giấc.” Giáo sư Tomizawa dựng ngón tay trái, coi đó là tháp, dùng tay phải minh họa cảnh vùng không gian đen lan rộng. “Thầy nghĩ thế giới song song sẽ tràn ra từ chỗ ngọn tháp, nuốt chửng thế giới trong nháy mắt.”

“Làm thế nào...”

“Sao? Em nói gì?”

“Làm thế nào để bạn ấy tỉnh giấc ạ?”

“Thầy không biết. Chúng ta chưa tìm ra cách đánh thức cô công chúa say ngủ. Nhưng... Có lẽ đó là điều may mắn đối với thế giới.”

Takuya im lặng nhìn hàng mi của Sayuri.

“Một hai tuần nữa chiến tranh sẽ nổ ra. Vì thế người ta quyết định chuyển cô bé về trụ sở NSA ở Mỹ.” Giáo sư Tomizawa nói. “Thú thật, Shirakawa ạ, thầy đã định giấu em đến cùng. Nói ra cũng chỉ khiến em đau khổ... Chúng ta không làm được gì đâu... Thầy biết là rất khó, nhưng em đừng day dứt quá...”

“Sao thầy biết ạ? Chuyện bạn ấy và em...”

“Xem hồ sơ, thầy biết ngay hai đứa học cùng trường. Người ta ghi cả chuyện cô bé tìm cách liên lạc với em khi giấc ngủ còn ngắt quãng.”

“Sawatari muốn liên lạc với em?”

“Ừ. Hình như cô bé định gửi thư đến chỗ Oka cho em, có điều chưa viết xong đã rơi vào trạng thái ngủ sâu, nên không gửi được.”

“Tại sao... “ Vì đâu, lý do là gì, những lời ấy cứ vang vọng trong đầu Takuya. “Sao lại là Sawatari ạ?”

“Phần lớn sự việc vẫn chưa sáng tỏ, nhưng thầy nghĩ không phải tình cờ. Thầy rất bất ngờ khi xem sơ yếu lý lịch của cô bé. Ekusun Tsukinoe, kĩ sư thiết kế tháp...”

Giáo sư Tomizawa khẽ thở dài. Ông vừa dập tắt xúc cảm nhỏ nhoi nào đó.

“Là ông cô bé.”

Takuya rời phòng bệnh như thể chạy trốn. Cậu mở cửa chống cháy, phóng xuống cầu thang thoát hiểm, ra ngoài qua cửa chính. Nước từ vòi phun đã làm tan tuyết ở bãi để xe, nhưng tuyết trắng vẫn còn chất đống trong bồn cây hay ở rìa chỗ dừng đón.

Cậu lấp đầy buồng phổi bằng khí trời lạnh buốt, phả rạ hơi nóng. Hít thở. Lại hít thở. Mỗi lần thở là một lần cảm giác ngứa ngáy cuộn lên trong lồng ngực.

Tháp, tháp... Tháp. Từ đó vang ong ong trong tai.

Có mùi khó chịu.

...Là ngọn tháp.

Cậu ngước lên, nhìn ngọn tháp trên đầu. Trông nó rõ nét hơn bao giờ hết. Không khí biến thành ống kính, kéo hình ảnh ngọn tháp đến ngay trước mắt.

Takuya cau mặt nhăn nhó. Cậu lườm ngọn tháp chằm chằm bằng ánh mắt căm thù tột độ.

Ba ngày trôi qua.

“Quân đội Mỹ kết luận tháp lượng tử Liên bang ở trung tâm Ezo là vũ khí quân sự.”

Tiếng ông Okabe vang vọng trong nhà xưởng trống rỗng của xưởng Emishi. Ông có chất giọng nam trung rành rọt.

Bảy người đàn ông, bao gồm Takuya, đang đứng nghiêm trước mặt ông Okabe. Đó là toàn bộ thành viên Uilita, tổ chức khủng bố vũ trang chống Liên bang. Những người này cũng đều là nhân viên xưởng Emishi. Vốn dĩ xưởng Emishi chính là vỏ bọc của Uilita, do ông Okabe dựng nên.

Takuya ôm cánh tay trái treo trước ngực, chăm chú nhìn ông Okabe.

“Hai mươi lăm năm nay, ngọn tháp đó đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của người Nhật. Tháp được coi là biểu tượng của nhiều thứ. Quốc gia, chiến tranh, dân tộc... Hoặc tuyệt vọng, hoặc ngưỡng mộ. Tùy thế hệ và quan điểm, mỗi người lại thấy ở nó ý nghĩa khác nhau. Chỉ có một điểm chung. Ai nấy đều coi nó là thứ bất biến ngoài tầm với. Tệ hơn, có những kẻ ngu ngốc còn xem nó như tín ngưỡng.”

Giọng ông Okabe vọng tới tận trần nhà cao vút.

“Chừng nào đám đông còn tin tháp là bất khả xâm phạm, đất nước này còn trì trệ không thay đổi. Chừng nào người người còn bị tháp đe dọa, đất nước này còn run sợ Liên bang hơn mức cần thiết, thế giới còn khoanh tay làm ngơ trước công cuộc thống nhất Nam- Bắc. Chừng nào tháp còn tồn tại, đất nước này còn bị chia cắt. Những gia đình bị chia cắt tiếp tục chịu cảnh ly tán...”

Takuya nhìn chiếc máy bay cỡ nhỏ trông như món đồ chơi nằm sau lưng ông Okabe. Nó không đủ to để chở người. Đầu máy bay được lắp kính chắn gió trong suốt, bên trong đặt một chiếc máy quay hành động lớn.

Đó là Predator, máy bay do thám không người lái do quân đội Mỹ cung cấp. Nó đã được nhân viên xưởng chỉnh sửa cho phù hợp.

“Rạng sáng ba ngày nữa, chính phủ Mỹ sẽ tuyên chiến với Liên bang. Lợi dụng sự hỗn loạn lúc khai chiến, chúng ta sẽ tiến hành đánh bom khủng bố nhắm vào tháp.”

Tất cả đồng loạt im phắc. Ai nấy đều đã nắm rõ kế hoạch. Đây chỉ là nghi thức phát động không hơn không kém. Vậy mà Takuya vẫn nổi da gà. Ông Okabe là người đàn ông muốn thay đổi thế giới bằng cách của riêng mình.

“Chúng ta thâm nhập Ezo qua đường không bằng máy bay không người lái Predator. Vũ khí là tên lửa tìm diệt bọc PL.”

Takuya nhìn chiếc Predator lần nữa. Nó mang trong bụng tên lửa màu đỏ. Đó là thứ sẽ xóa sổ ngọn tháp. Cậu điểm lại trong đầu. Chương trình bay của tên lửa tìm diệt do chính Takuya dựng. Việc chạy thử cũng thành công mỹ mãn. Chỉ cần được phóng ra trong tầm tấn công, nó sẽ tự động nhắm tới mục tiêu. Chắc chắn sẽ bắn trúng tháp.

Mình sẽ phá hủy ngọn tháp.

Tinh thần chiến đấu rạo rực trỗi dậy.

“Mặt trận Giải phóng Uilita giải tán vào cùng ngày. Xưởng này đóng cửa từ hôm nay.”

Cuối cùng đã đến lúc, Takuya nghĩ.

Tiêu diệt thứ đó, đoạt lấy tự do từ tảng quặng.

Cậu siết nắm tay phải thật chặt.

Nước mắt lập tức ngừng rơi, lập tức khô đi. Tôi rời khỏi bệnh viện, không bắt xe buýt mà đi bộ ra ga Shibuya. Tôi tự động bước nhanh. Tôi không muốn đứng lại bến xe buýt. Tôi thèm cảm giác tiến về phía trước không nghỉ.

Nhờ di chuyển, gió thổi qua da giúp các giác quan nhạy bén hơn. Đám mây mê ngủ tan đi. Tim đập mạnh, luân chuyển ô xi. Đầu óc hoạt động trở lại. Và tôi sâp ngộ ra điều gì đó.

Tôi nghĩ mãi về điều đó. Tôi đón tàu tuyến Yamanote quay lại Shinjuku. Trong lúc đi bộ về kí túc, tiếng kim loại va vào nhau keng keng vang mãi trong đầu tôi, nghe như tiếng bẻ ghi thủ công trên đường ray gỉ sét.

Tôi không rời mắt khỏi mẩu giấy nhớ về địa chỉ chuyển viện của Sayuri mà y tá ở bệnh viện ghi cho. Về đến kí túc, tôi lấy hết thư của ông Okabe nhét trong góc kệ ra, dò ngón tay qua từng con chữ.

Khu điều tri đặc biệt, Nhóm nghiên cứu khoa học não, Phòng Nghiên cứu Xử lý Thông tin Chiến lược Đặc biệt thời chiến, Học viện Quân sự Aomori.

Đó là nội dung mẩu giấy nhớ. Tôi đối chiếu với thư.

Không sai. Phòng nghiên cứu nơi Takuya làm việc, trường đại học Takuya theo học...

Sayuri ở đó. Ở chỗ Takuya.

Tôi đang được chỉ bảo, được dẫn lối.

Đương nhiên chỉ là tình cờ. Song giả sử, “tình cờ” là một con người, hẳn nó đang thúc giục tôi trở về mảnh đất ở cực Bắc Nhật Bản. Tôi biết...

Nhưng trước đó, tôi còn một việc cần làm ở Tokyo. Tôi phải nói chuyện với người duy nhất mình muốn trân trọng ở thành phố này. Thật khó mở lời. Nếu có thể, tôi muốn tránh bằng mọi giá. Nhưng tôi không thể. Vì tránh né nhiều thứ mà tôi lâu nay tôi đã đánh mất bản thân.

Kể từ lần gặp trước, tôi vẫn chưa liên lạc với Rika.

Không, thật ra tôi đã gọi điện vài lần, nhưng cô phớt lờ. Cô vốn thẳng tính. Rika không nhận điện thoại là vì không muốn. Tôi cũng không phải loại thích ép buộc người khác, thành ra trong một khoảng thời gian, giữa tôi và cô không có sự trao đổi thông tin hay cảm xúc nào. Kì thi vào trường tư và lịch thi đợt đầu trường công đã qua, nhưng vẫn còn đợt thi thứ hai vào trường tư và lịch thi đợt cuối trường công. Chúng tôi có rất nhiều chuyện phải lo.

Nhưng tôi không thể tiếp tục chống chế như vậy.

Dạo này tôi hầu như không cần tới lớp, may sao ngày kia lại có lịch đến trường. Chắc chỉ còn cách nhân lúc đó tìm gặp cô. Tôi đợi nguyên hai ngày mà không làm được gì.

Hôm ấy, tôi đến trường sớm ba mươi phút, đợi Rika ở cửa lớp. Trước giờ học năm phút, Rika cùng một cô bạn tóc xoăn dài xuất hiện. Nghe tôi gọi, cô quay lưng, định coi tôi như tảng đá mà bước vào lớp. Bạn cô lập tức đoán ra chuyện, ý nhị bảo tôi đi chỗ khác.

“Mình có chuyện phải nói với bạn.” Giọng tôi sắc lạnh, nhưng không lớn.

Rika khẽ bật ra tiếng “Hả”, hơi ngoái lại. Đó là phản ứng khi nghe thấy điều bất ngờ, chỉ cho thấy cô không lường trước lời tôi nói, chứ không có ý châm chọc.

Nhưng nét mặt cô nhanh chóng đanh lại. “Để sau đi.” Cô lạnh lùng bảo.

“Phải là hôm nay.”

Rika cùng cô bạn đi vào lớp. Tôi thoáng nghĩ đến chuyện xông vào kéo cô ra. Nhưng nếu tôi làm thế, có lẽ sau này cô sẽ bị soi mói. Tôi muốn tránh việc đó.

Cân nhắc vài giây, tôi bước qua hành lang, xuống cầu thang. Đến đầu hành lang tầng hai, tôi đi thẳng về phía đối diện, dừng lại trước văn phòng ở cuối hành lang. Ở quầy trước văn phòng có một chiếc điện thoại công cộng màu xanh lá. Tôi nhét thẻ điện thoại vào, bấm số di động của Rika.

Sau năm hồi chuông, cô bắt máy. Thay vì “A lô” hay “Mizuno đây”, tôi lại nghe thấy tiếng động cùng tiếng nói chuyện trong lớp học. Rồi tiếng thở của cô.

“Lát nữa mình về Aomori.” Tôi vào chuyện luôn.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, nhưng tôi biết cô đang bối rối.

Tôi định nói tiếp thì cô lên tiếng. “Nhưng... Còn bài thi cuối kì mà?”

“Ừ. Nếu việc cần làm ở quê xong sớm, mình sẽ quay lại thi. Nhưng cũng chưa chắc. Nếu mất nhiều thời gian quá, mình sẽ bỏ thi. Khả năng sau cao hơn đấy.”

“Bạn vội thế làm gì...”

“Chuyện này chậm trễ ba năm rồi. Mình không muốn trì hoãn thêm ngày nào nữa. Rika, mình có việc dang dở ở quê.”

“Vậy à.” Rika khó chịu nói. “Muộn giờ và quên đồ là tệ lắm đấy.”

“Đúng thế. Vô cùng tệ.” Tôi không tránh né lời châm chọc của cô. “Mình đã bỏ bê một việc quan trọng. Cực kì quan trọng. Nếu không hoàn thành, mình sẽ không sống tiếp được. Đó là mấu chốt quyết định mình có thể là mình nữa hay không. Mình đã từ bỏ chuyện quan trọng nhường ấy chỉ vì một khúc mắc cỏn con. Vì thế ba năm nay, mình chẳng còn biết bản thân là ai, cứ thế lạc trôi, mất phương hướng. Nghĩ lại thì đó là lẽ đương nhiên. Mình bỏ lại động cơ quan trọng nhất rồi mà.”

“Rồi sao? Bạn định tìm nó về à?”

“Ừ.”

“Con gái chứ gì?”. Giọng cô run run. “Hóa ra bạn có người thương rồi.”

“Không phải.” Tôi đáp ngay. Đó là sự thật. “Đúng là liên quan đến con gái. Nhưng không như bạn nghĩ đâu. Mình đi tìm lại bản thân. Một nửa của mình đang say ngủ trong nhà kho trên núi. Mình sẽ hòa làm một với nó rồi quay lại.”

“Mơ hồ quá, mình chẳng hiểu.”

Nãy giờ tiếng quần áo sột soạt vẫn vọng lại từ đầu dây bên kia. Chắc cô đang di chuyển.

Tôi nhận ra, quay người lại.

Rika áp di dộng bên tai, đang bước xuống cầu thang cuối hành lang thẳng tắp.

Tôi và cô ở hai đầu học xá. Hành lang dài, cô ở xa.

Cô nhìn tôi. Rất đông bạn học đi lại trước mắt hai đứa, mỗi lần như thế tầm nhìn lại bị chắn. Tôi định tiến tới chỗ cô. Dây ống nghe căng ra hết cỡ rồi chững lại. Bị trói buộc bởi sợi dây, tôi không thể bước thêm.

Tôi định gác máy, nhưng không làm được. Tôi linh cảm nếu ngắt điện thoại, tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nói chuyện với Rika.

Chí ít lúc này tôi có thể nói chuyện với cô. Vậy là đủ rồi. Nắm chặt ống nghe, tôi không rời mắt khỏi hình bóng nhỏ bé của Rika đằng xa.

“Fujisawa chẳng thích mình đâu, đúng chứ?” Tiếng Rika vang lên bên tai tôi. “Mình biết. Biết nhưng vẫn chấp nhận. Mình đã cô đơn ngay từ khi bắt đầu có nhận thức. Đôi lúc mình thấy bản thân giống như hồn ma. Mình không tồn tại, những người xung quanh cũng là hồn ma, ai nấy đều trống rỗng. Mình luôn mơ hồ lo lắng. Nhưng khi ở cạnh Fujisawa, mình vững tâm lắm, mình thấy được kết nối với mọi thứ. Vì thế mình muốn ở gần bạn. Đó là điểm đặc biệt của Fujisawa đấy...”

Trong chừng năm giây, tôi không nói nên lời.

“Vấn đề là bây giờ trong mình không có gì chắc chắn cả...”

Đám đông tản ra, mắt tôi và mắt Rika chạm nhau.

“Mình đã ngủ vùi suốt thời gian qua, Rika ạ. Dù thức giấc, mình vẫn có cảm giác đang mơ. Luôn là vậy, trong ba năm ròng. Cũng chẳng phải lỗi của ai, lỗi là ở mình. Ba năm nay mình không rung động trước bất cứ thứ gì. Trống rỗng nên không rung động. Mình có đặc biệt thì cũng là chuyện trong quá khứ. Sự đặc biệt ấy mất hẳn rồi. Cái Rika thấy chỉ là tàn dư của con người mình thời còn vững vàng thôi.”

“Mình bảo mình chấp nhận chuyện đó mà.”

Câu nói ấy quả thật đã khiến quyết tâm của tôi lung lay.

“Nếu tiếp tục ở bên mình thế này, bạn sẽ vỡ mộng vì nhận ra mình chỉ là một hồn ma trống rỗng. Chẳng sớm thì muộn ngày ấy cũng tới. Mình thấy đường cùng rồi. Nên mình phải tái sinh. Mình sẽ tìm lại sức mạnh có thể phá vỡ tường ngăn, vượt qua rào cản. Mình sẽ trở thành người vững vàng rồi quay lại.”

“Nếu Fujisawa không ở đây nữa, mình sẽ suy sụp mất.” Giọng Rika đều đều như đọc thoại. “Mình kết nối với mọi thứ qua Fujisawa mà. Bạn vẫn đi à?”

Tôi định nói xin lỗi theo phản xạ, nhưng lại thấy không thích hợp. “Mình vẫn đi.”

Tôi nghe tiếng thở dài của Rika, nhìn bờ vai cô nhấp nhô ở đằng xa. Cô cúi đầu, tôi không rõ nét mặt cô thế nào.

“Vậy cụ thể bạn định làm gì ở đó?”

“Cho phi cơ bay.” Tôi nói. “Bay qua eo biển, đến chỗ tháp.”

“Tháp Liên bang?”

“Ừ.”

“Đợi đã.” Rika ngẩng lên. “Fujisawa, bạn không đọc báo hay xem thời sự hả? Chiến tranh có thể nổ ra trong tuần này đó. Khu vực giữa Aomori và Ezo sẽ thành chiến trường còn gì?”

“Phải.” Tôi biết chứ.

“Biết mà vẫn đi? Sao lại là bây giờ?”

Bị hỏi tôi mới nhận ra một điều quan trọng. “Đây là cơ hội cuối cùng của mình. Có thể sau trận chiến lần này, ngọn tháp sẽ biến mất.”

“Làm gì đến mức...” Cô định châm chọc nhưng lại ngừng lời. Thay vào đó, cô nói sang chuyện khác. “Trước đây mình từng bảo bọn mình cùng đến Aomori đi, nhớ không.”

“Có.”

“Mình nói thật đấy.”

Tôi im lặng.

“Bạn nghĩ mình đùa à?”

“Không...” Tôi ngẫm nghĩ. “Mình không biết.”

“Thỉnh thoảng Fujisawa như người đến từ đất nước xa xôi nào đó ấy.” Cô nói. “Ý bạn là vậy đúng không?”

“Nghe này, khi mọi việc xong xuôi... Mình muốn gặp lại bạn, bất luận qua bao lâu, kết quả thế nào. Lúc đó mình sẽ kể hết những gì đã xảy ra, những gì mình đã làm. Bạn sẽ gặp mình chứ?”

Rika không trả lời. Một khoảng lặng đáng sợ kéo dài. Tôi và cô đều bất động. Tôi nín thở chờ đợi. Sau cùng, cô bỏ điện thoại xuống, ngắt máy. Tiếng “bụp” vang lên, âm thanh bên tai tôi tắt hẳn.

Cô hòa vào dòng người trên cầu thang rồi đi khuất. Tôi vẫn nắm chặt ống nghe màu xanh lá. Rồi nhớ lại cuộc trò chuyện với Rika. Cô là tôi. Cô là một “tôi” khác, có điểm yếu giống tôi. Nhận ra việc vừa làm với Rika, tôi đứng lặng như tượng đá hồi lâu.

Dù vậy, tôi vẫn không thể đi ngược dòng chảy bắt đầu xuất hiện quanh mình. Tôi không được phép làm thế.

Tôi về kí túc thay đồ, gói ghém hành lý đơn giản, ra ga Tokyo, đón tàu tuyến shinkansen Tohoku.

Tôi ngồi xuống ghế tự chọn cạnh cửa sổ. Tàu lăn bánh, tôi lấy cuốn bunko nhét trong túi áo khoác ra. Đó là cuốn Tuyển tập thơ Miyazawa Kenji tôi nổi hứng mua ở hiệu sách trong ga Tokyo. Tôi bắt đầu đọc.

Tôi mua cuốn sách không vì lý do sâu xa nào cả, nhưng nó đã khiến tôi xúc động hơn mức tưởng tượng. Trước đây tôi chẳng nghĩ gì khi đọc, vậy mà hôm nay, tôi lại thấm thìa từng câu chữ và cảm xúc, như thể cảm nhận máu thịt của chính mình.

Trong mắt em

Cảnh vật chắc tiêu điều lắm

Trong mắt anh

Lại là trời xanh xinh đẹp

Cùng cơn gió trong veo*

Tôi lồng tứ thơ ấy vào thế giới trong mơ nơi Sayuri đi lang thang. Ở thế giới của những ngọn tháp trong giấc mơ, Sayuri rất cô đơn, nhưng tôi luôn cho rằng cảnh tượng đó thật đẹp. Không... Đọc tứ thơ này tôi mới nhận ra mình vẫn vô thức nghĩ thế.

So với giấc mơ của Sayuri, có lẽ cảnh phố phường Tokyo chỗ tôi ở mới thực tiêu điều.

Một ý nghĩ chợt lóe lên.

Phải chăng trong giấc ngủ, Sayuri cũng mơ về cuộc sống của tôi?

Cô nhìn thế giới quanh tôi ra sao nhỉ?

Vốn sợ cô đơn, có thể Sayuri sẽ thích bầu trời chằng chịt dây điện lọt thỏm giữa những tòa nhà cao tầng vì sự náo nhiệt. Phải ở chốn chỉ có trời và gió, có lẽ cô sẽ mong đặt chân tới thành phố tôi sống vì vẻ đẹp của nó, bất chấp sự ồn ào và chật hẹp.

Tôi tiếp tục đọc. Bài thơ Chim khiến tôi rung động sâu sắc. Không phải những xúc cảm khó chịu, mà rất đỗi êm đềm.

Tôi nhớ tới lời thầy Yoshitsuru cuồng văn chương từng nói rất lâu trước kia. Chim trong tác phẩm của Kenji là câu nói bỉ ngạn* và thử ngạn*. Mỗi khi tác giả muốn tâm sự cùng người em gái mất sớm, ông đều gửi gắm tâm tư qua cánh chim bay trên trời.

Tôi đọc đi đọc lại bài thơ đó. Thấy mệt, tôi úp sách lên đầu gối, chợp mắt một lát. Tựa vào kính cửa sổ, ngay trước khi mi mắt sụp xuống, tôi thấy tháp Liên bang bên ngoài. Chẳng hiểu sao, tôi không có cảm giác choáng ngợp như mọi khi. Đẹp thật, tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Tôi chuyển sang tàu quê, xuống Tsugaru-Hamana. Tôi không hề muốn về nhà. Tôi lội tuyết, bâng qua khu đất của xưởng Emishi như ba năm trước, tiến vào thảo nguyên nơi có nhà ga bỏ hoang đầy kỉ niệm. Tuyết đọng phản chiếu ánh nắng làm mặt đất sáng rực. Tôi bước trên lớp tuyết ngập đến mắt cá, phẳng lì không một dấu chân, hướng về xưởng máy bay. Phải rồi, trong vườn dưới xưởng Emishi cũng sạch bóng dấu chân. Tôi ghé vào chào ông Okabe, nhưng xưởng và văn phòng đều đóng cửa, chẳng có ai.

Tôi gạt tuyết cạnh cửa sau xưởng máy bay, bới đất lên. Chìa khóa còn nguyên như khi tôi chôn xuống.

Chìa khóa bị kẹt. Tôi cẩn thận phủi đất bám trên chìa, cắm vào ổ lần nữa, rồi mở cửa.

Tiến vào một bước, tôi lặng người.

Ánh sáng trắng do phản quang của tuyết lọt vào qua cửa sau, chiếu rọi vật bên trong từ một phía. Vật thể màu trắng và bạc nằm im lìm. Trông hơi nhỏ so với trí nhớ. Nó toát ra cảm giác cô đọng như thể tập hợp toàn những thứ tốt đẹp. Tôi cảm động như đang ngắm nhìn tinh thể tuyết...

Velaciela.

Tôi nhấc gót giày khỏi mặt sàn, tiến lại gần. Cơ thể run lên theo mỗi bước đi. Tôi dừng lại trước đầu máy bay, rụt rè chạm đầu ngón giữa tay phải vào nó. Tiếp xúc, ngửi mùi lớp lưới cacbon nano cứng cáp mà vẫn có độ đàn hồi, tôi rưng rưng vì bồi hồi.

Tôi kiểm tra tỉ mỉ. Thân máy bay hầu như không có dấu hiệu cũ đi, thật là lạ. Bị bỏ mặc chừng ấy năm, lẽ ra tình trạng tổng thể phải đi xuống chứ? Vậy mà tôi cứ đinh ninh mất khá nhiều công sức mới khiến nó bay lại được...

“Cứ như thời gian đã ngừng trôi...”

Tôi thì thầm. Tiếng tôi luẩn quẩn tại chỗ một lúc, như đóng băng giữa cái lạnh mùa đông.

Tôi mở cửa chính khóa chặt bằng dây xích, châm lửa vào động cơ rồi quan sát. Hầu như không hư hỏng. Mùi và hơi nóng từ nhiên liệu máy bay cháy lan ra xung quanh.

Tôi tắt động cơ, khẩn trương bắt tay vào việc.

Vật liệu và máy móc gia công vẫn còn nguyên trong xưởng. Vận động cơ thể và đôi tay, tôi dần quên đi cảm nhận về thời gian. Tập trung tuyệt đối. Lâu rồi tôi mới có lại cảm giác thoải mái này.

Phần cứng của Velaciela hầu như đã hoàn thiện từ ba năm trước. Còn khá nhiều chi tiết phải điều chỉnh, nhưng không khó.

Vấn đề là phần mềm điều khiển bay. Và một việc nữa...

Tôi lại gần hộp đựng vĩ cầm dựng bên tường. Nó cũng ở nguyên vị trí so với ba năm trước.

Cảm giác thật khó tả, từa tựa nỗi buồn, nhưng lại hơi khác.

Tôi vươn tay định mở hộp, nhưng lại thôi. Màn đêm đã trùm xuống tự lúc nào. Tôi xuống núi, ra ga Hamana, gọi đến nhà Takuya bằng điện thoại công cộng trước cửa hàng tạp hóa. Tuy nhớ số, nhưng tôi vẫn cần chút dũng khí để nhấn nút gọi.

Không ai nghe máy.

Tôi quay lại nhà ga bỏ hoang theo lối cũ, không bắt gặp bất kì ai trên đường. Tôi liếc qua xưởng Emishi, cũng chẳng thấy ánh điện. Vào đến xưởng máy bay, tôi ngồi dưới ánh sáng trắng xanh của đèn halogen, gặm nhấm cảm giác còn lại một mình trên thế gian.

Tôi bê lò sưởi lại gần ghế dài, quấn chăn, chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, mọi việc gần như lặp lại y hệt. Tôi vẫn chưa liên lạc được với Takuya.

Ngày tiếp theo, cậu đã nghe máy.

Chúng tôi hẹn gặp nhau gần phố mua sắm Okawadai.

Takuya đến trước, dựa cột điện hút thuốc. Tàu chở hàng vận chuyển xe tăng chậm chạp băng qua cây cầu cạn đường sắt sau lưng cậu. Takuya ngắm những cỗ xe tăng không chớp mắt. Nghe tiếng bước chân của tôi, cậu quay lại nhìn.

“Chào.” Takuya lên tiếng, mặt không cảm xúc.

Trước đó tôi đã rất căng thẳng. Nhưng khi giáp mặt cậu, tôi thấy vừa gượng gạo vừa ngứa ngáy, gò má tự nhiên hơi nhếch lên.

“Ba năm rồi nhỉ, Takuya.”

Cả hai đều chưa ăn trưa dù đã hơn ba giờ chiều, vì vậy chúng tôi vào nhà hàng Trung Hoa trong phố mua sắm ăn ramen. Ngoài chúng tôi chỉ có chừng hai nhóm lính Mỹ trong quán. Chiếc ti vi inch đặt trên kệ cao đưa tin, khu vực Tây Tokyo* đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, chuẩn bị khai chiến. Takuya theo dõi bản tin với ánh mắt sắc lạnh.

“Cậu về khi nào?” Takuya hỏi, mắt vẫn nhìn ti vi.

“Hôm kia. Tôi đang ngủ tạm trên chỗ nhà ga bỏ hoang.” Tôi vừa húp mì vừa đáp.

“Nhà ga bỏ hoang?”

“Ừ.” Rồi tôi hỏi điều vẫn thắc mắc nãy giờ. “Takuya, tay cậu làm sao thế?”

Cậu liếc cánh tay trái treo trước ngực bằng khăn tam giác rồi đáp, “À, có chút chuyện.”

“Chút chuyện là chuyện gì?”

“Lát tôi kể.”

Nói đoạn, Takuya thoải mái dùng một tay ăn mì. Thật tình, dù bị thương, đến lúc ăn mì thế này cậu vẫn sang chảnh. Khí chất ấy không hề thay đổi.

Tôi bỗng thấy hơi buồn cười.

Ba năm trước, tôi và cậu đã cãi nhau đến mức tuyệt giao. Có vẻ cậu muốn tránh nhắc lại chuyện cũ. Tôi cũng biết ơn vì quyết định đó. Tôi thoảng tò mò, không biết cô bé khóa dưới hẹn hò với Takuya hồi ấy giờ ra sao, nhưng tôi hiểu hỏi vậy là hết sức ngu ngốc nên thôi.

“Cậu về đây làm gì?” Takuya hỏi. Tôi vẫn chưa nói gì với cậu. Chuyện quá phức tạp, tôi cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

“Nói ở đây thì hơi...” Tôi đáp. “Lên ga không?”

Takuya mím môi, im lặng hồi lâu rồi thấp giọng đáp, “Được thôi.”

Trên đường lên ga, tôi thử gõ cửa văn phòng trong xưởng Emishi, nhưng vẫn chẳng thấy ai.

“Hôm nay cũng nghỉ à... Takuya, cậu biết không?”

Takuya im lặng.

Tôi nghe tiếng mèo kêu bên chân. Là con mèo (gần như) hoang sống trong xưởng.

“Ồ, Chobi. Mày vẫn khỏe chứ. Lâu lắm rồi nhỉ!”

Tôi ngồi xổm xuống, chìa tay ra. Chobi liền lại gần, thân thiết dụi má vào tay tôi. Tôi vui mừng xoa đầu nó một lúc, phe phẩy ngón tay trước mũi con mèo để trêu nó.

Nghe tiếng bước chân giẫm lên cát lạo xạo, tôi nhìn sang, thấy Takuya mặt mày cứng ngắc quay lưng bỏ đi như vừa bị chọc tức.

“Này, Takuya!”

Tôi vuốt ve Chobi lần cuối, đứng dậy đuổi theo cậu. Takuya rảo bước trên con đường núi dẫn đến lên ga, tôi tất tả cuốc bộ đằng sau.

Xuyên qua cánh rừng, đến thảo nguyên nơi có nhà ga bỏ hoang, Takuya không vào xưởng máy bay mà hướng về sân ga. Cậu đi một mạch chẳng nói chẳng rằng, như thể có ý định ra đó ngay từ đầu. Tôi theo sau. Rồi hai đứa dừng bước trên sân ga. Hồ nước đã đóng băng. Tôi cảm thấy bước chân xuống là có thể đi trên băng.

Chúng tôi đứng cạnh nhau, ngắm mặt hồ đóng băng.

“Chuyện tôi muốn nói hơi rắc rối...”

Tôi mở lời, nhưng bị Takuya chặn lại.

“Khoan. Tôi trước. Chuyện của tôi cũng nghiêm trọng lắm rồi. Nghe xong tuyệt đối đừng hé răng với ai đấy.”

“Cái gì, này...”

Tôi chỉ có thể đáp trả một cách yếu ớt. Vẻ cáu kỉnh nãy giờ đủ khiến tôi hiểu cậu cũng có vấn đề nghiêm túc.

“Xưởng Emishi chính là Mặt trận Giải phóng Uilita.” Takuya đột ngột nói thẳng. “Đó là lý do cậu không gặp được ai. Chỗ đó đóng cửa rồi.”

Tôi mở miệng hỏi, “Đóng lúc nào?”

“Tuần này.” Rồi cậu ngạc nhiên nhìn tôi. “Cậu không bất ngờ lắm nhỉ. Biết trước rồi à?”

“Không.” Tôi lắc đầu. “Nhưng tôi thấy cũng đúng thôi. Ngày trước cậu chẳng bảo công ty đó không như bề ngoài còn gì.”

“Tôi có bảo thế à?” Cậu lầm bầm. “Được rồi, càng dễ nói chuyện. Những gì tôi sắp nói đủ để cậu nắm được toàn cảnh. Chịu khó ngậm miệng mà nghe.”

Thế rồi cậu bắt đầu kể câu chuyện dài. Mọi việc đều bất ngờ đối với tôi.

Lý tưởng của Uilita.

Người vợ còn sống nhưng bị chia cắt của ông Okabe.

Mối quan hệ giữa ngọn tháp và môn vật lý lượng tử mà cậu học ở học viện.

Ngọn tháp là hệ thống cảm ứng thế giới song song, nhằm dự đoán tương lai với độ chính xác cao. Hệ thống đó đang trục trặc, thế giới khác, tức phần trung tâm của ngọn tháp, bắt đầu rò rỉ ra ngoài.

Theo đánh giá của quân đội Mỹ, tháp thuộc loại vũ khí tự hủy.

Tôi nhặt một viên đá trên sân ga, mạnh tay ném về phía mặt hồ.

Viên đá rơi xuống, trượt đi trên băng.

Takuya gia nhập Uilita, bị thương trong một lần hoạt động.

Và... Cậu đã gặp Sayuri đang say ngủ trong phòng bệnh.

Não Sayuri và tháp có liên hệ mật thiết. Khi mức độ ý thức của Sayuri gia tăng, hoạt động của tháp cũng mạnh theo. Nếu Sayuri tỉnh dậy, ngọn tháp sẽ đi vào trạng thái vận hành hoàn chỉnh. Theo đó, có thể thế giới này sẽ bị “viết lại”. Nhiều khả năng thế giới này sẽ biến mất cùng lúc Sayuri thức giấc.

Quân đội Mỹ và Uilita đang bắt tay lên kế hoạch khủng bố phá hủy tháp.

Takuya ngồi sụp xuống sân ga, kể hết chuyện này tới chuyện khác bằng giọng bình thản, nét mặt không đổi. Điều đó chứng tỏ trong thâm tâm, cậu không hề bình thản. Mỗi khi muốn kiểm soát bản thân quá mức, cậu đều có thái độ như vậy.

Tôi ném tiếp một viên đá. Đá lại trượt trên băng. Nó bị băng chặn lại, không đi được xa.

Nghe xong, tôi vẫn im lặng. Takuya bèn giải thích thêm vài chỗ liên quan đến chuyên môn, như việc chứng minh sự tồn tại của thế giới song song, hay khả năng ảnh hưởng tới não người của nó. Cố lẽ cậu lo câu chuyện đường đột về thế giới song song khó thuyết phục được tôi.

“Hiểu không, Hiroki?” Takuya hỏi.

“Có. Tôi hiểu hết rồi.” Tôi đáp. Lúc này tôi đã có thể lý giải mọi thứ, dễ dàng như đón nhận một dòng nước trong lành. Dù sao tôi cũng từng nhìn thấy hình ảnh sống động của thế giới phân nhánh.

“‘Hiện tượng mang tên ‘tôi’ là một ánh sáng xanh trên bóng đèn xoay hữu cơ giả định (phức thể của mọi linh hồn trong suốt)...’*”

“Gì vậy?”

“Con người là hiện tượng mang tính giả định, tôi và cậu cũng thế.” Tôi nói. “Thế gian, nhân loại đều là giả thuyết không hơn, giống như bóng ma. Sawatari đứng giữa giao lộ, quyết định sẽ kích hoạt hiện tượng nào.”

Takuya suy nghĩ vài giây, có vẻ đã lờ mờ hiểu, “Cách diễn đạt của cậu lạ thật.”

“Tôi có câu hỏi.” Tôi nói, “Nếu phá hủy ngọn tháp, Sawatari sẽ ra sao?”

“Không ai biết.” Cậu đáp. “Nhưng có một phỏng đoán khá khả dĩ.”

“Là gì?”

“Hiện nay Sawatari là thiết bị ngoại vi thuộc hệ thống tháp lượng tử của Ekusun Tsukinoe. Não Sawatari đang thay tháp xử lý thông tin. Ngược lại, một phần hoạt động ý thức của Sawatari được đua vào hệ thống tháp. Tóm lại, Sawatari và tháp không có mối quan hệ trao đổi thông tin, mà là một thể thống nhất. Tháp là não Sawatari, Sawatari chính là tháp.”

“Không thể nào...”

Cảm giác ớn lạnh chạy từ gót chân lên tới vai.

“Có lẽ...” Takuya nói. “Nếu phá tháp, ý thức của Sawatari sẽ ngừng hoạt động vĩnh viễn.”

Không khí lạnh lẽo bao trùm chúng tôi.

“Chuyện của tôi hết rồi.” Cậu nói. “Đến lượt cậu.”

“Cho Velaciela bay?”

Takuya lặp lại lời tôi. Tôi vừa đi vừa kể hết mọi việc. So với chuyện của Takuya, chuyện của tôi có vẻ mơ hồ. Chúng tôi vào xưởng từ cừa sau, gạt cầu chì lên. Đèn bật sáng, chiếu rọi đôi cánh trắng.

“Chở Sawatari theo à?” Cậu hỏi tiếp.

“Ừ.” Tôi vuốt ve chiếc máy bay. “Một ngày nữa là lắp ráp xong. Vấn đề còn lại là phần mềm điều khiển...”

“Đợi đã. Cậu có để tai nghe tôi nói thật không đấy? Sawatari vẫn ngủ, còn ngọn tháp...”

“Là mục tiêu khủng bố chứ gì. Tôi hiểu hết.”

Tôi buông tay khỏi Velaciela, lại gần Takuya đang ngồi trên ghế gỗ.

“Vì thế tôi cần cậu giúp. Tôi nói rồi mà. Tôi nghĩ mãi rồi. Chỉ cần cùng bay đến chỗ tháp, Sawatari sẽ tỉnh lại.”

Takuya không nhìn tôi mà nheo mắt ngắm ánh sáng nhấp nháy phát ra từ đèn LED của bộ điều giải trên bàn.

Rồi cậu lên tiếng.

“Cậu về vì lý do ngu ngốc ấy à?” Giọng điệu cậu đầy vẻ khinh miệt.

Cơ thể lẫn nét mặt tôi cứng lại. Tôi không ngờ cậu sẽ nói vậy. Quá đỗi bàng hoàng. Cơn giận bắt đầu nhen nhóm.

“Lý do ngu ngốc...” Tôi cố tìm kiếm từ ngữ nhưng bất lực. Tại sao tôi chẳng bao giờ nói năng mạch lạc được cơ chứ. “Chúng ta hứa rồi mà!”

Ánh đèn màu đỏ trên bộ điều giải vẫn nhấp nháy. Takuya nhìn nó không biết chán. Tôi đột nhiên thấy tức giận với ánh sáng đó. Tôi từ từ tới gần chiếc bàn, định tắt công tắc nhưng lại thấy thật vô nghĩa, đành thôi. Thay vào đó, tôi vịn vào góc bàn.

“Tôi mơ thấy Sawatari, hết lần này đến lần khác.” Tôi cúi đầu nhìn vân gỗ trên bàn. “Sawatari một mình ở nơi không người. Bạn ấy bảo không nhớ được gì cả. Nhưng bạn ấy vẫn nhớ lời hứa...”

Tôi ngoảnh lại nhìn đôi cánh của Velaciela, được đèn pha xanh rọi sáng. Rồi tôi quay sang gương mặt nhìn nghiêng xanh xao của Takuya. Cậu vẫn bất động.

“Tôi đã hứa thêm lần nữa trong mơ. Rằng lần này tôi nhất định sẽ đưa bạn ấy đến tháp. Đấy không thể chỉ là mơ!” Tôi lớn tiếng nói, hơi thở đứt đoạn.

Takuya lấy thuốc lá ra khỏi túi áo khoác, châm lửa. Rồi cậu rít liền ba hơi, phả ra khói trắng cùng tiếng thở dài.

“Giờ mới hồn nhiên mò về, tưởng có chuyện gì, hóa ra vì mơ. Cậu làm tôi bực đấy.”

Cậu dùng ngón trỏ búng điếu thuốc rồi ném xuống đất. Trông cậu như đang xua thứ gì đó chướng mắt ra khỏi tầm nhìn. Tôi ngỡ ngàng trước thái độ ấy. Takuya dùng chân dập tắt đốm lửa màu cam. Rồi cậu đứng dậy.

“Tôi không rảnh chơi trò con nít với cậu.”

Ban đầu tôi không thể nhận rõ thứ cậu lôi ra từ túi ngực.

“Nếu cậu cứ mãi bị thứ này ám ảnh...” Cậu bước lại gần Velaciela, thành thục nạp đạn, lên nòng. “Thì tôi sẽ giúp cậu quên đi...”

Rồi cậu chĩa khẩu súng đen bóng về phía Velaciela.

“Đừng!” Tôi hét lên theo phản xạ.

Đôi mắt tàn nhẫn của Takuya lóe sáng.

Đó là điều cuối cùng tôi thấy khi thần trí còn ổn định, ngay sau đó, tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nũa. Cơ thể tự ý di chuyển khi nhận thức chỉ còn phân nửa tỉnh táo. Đôi lúc tôi thấy thật lạ. Sao cơ thể lại hành động trước khi kịp suy nghĩ nhỉ? Cơ thể mình mà cứ như của người khác vậy.

Tiếng súng vang lên.

Tiếng nổ dội mạnh vào màng nhĩ.

Bên ngoài, lũ quạ nhốn nháo bay lên vì giật mình.

Takuya nằm úp mặt xuống sàn.

Khẩu súng ngắn tự động rơi dưới đất.

Velaciela không sao. Chẳng cần kiểm tra cũng biết.

Bàn tay phải tê rần. Tôi vừa đấm ngã Takuya.

Nhận ra chuyện vừa làm, tôi thở dốc. Dù thở nhiều thế nào, cơn kích động vẫn không dịu đi. Ngược lại, càng lúc tôi càng nóng máu.

Takuya nhổ nước bọt, đứng dậy.

Phản ứng của tôi chậm đi vì cơn kích động. Cậu đã đứng ngay trước mặt tôi. Cảm nhận cú đánh vào má, tôi nhận ra mình vừa bị đấm trả. Tôi lảo đảo, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Tôi ngã ra sàn, ho sặc sụa.

“Takuya!”

Tiếng hét của tôi pha lẫn tức giận, khẩn cầu và lo lắng. Tôi ngồi dậy, siết chặt nắm đấm. Cơ tay căng cứng. Dường như tôi muốn đáp trả cú đánh của cậu. Vừa chống chân phải xuống đất, định đứng lên, tôi thấy nòng súng ngay trước mắt. Một cái lỗ đen ngòm. Tôi dừng lại. Tôi sững người trước cả khi nghĩ đến mối nguy hiểm hay cái chết. Tôi nhìn bàn tay xương xẩu đang cầm báng súng. Tôi biết rõ bàn tay đó. Xa hơn nữa là đôi mắt của Takuya đằng sau tròng kính.

“Cứu Sawatari hay cứu thế giới?”

Giọng nói ấy rõ ràng không lớn, nhưng lại vang vọng khắp xưởng máy bay. Cũng có thể nó chỉ vang vọng trong đầu tôi. Tôi bất động. Lúc này súng ống có là gì. Tôi bị thứ còn đáng sợ hơn bắn ngã rồi. Ngay cả mắt cũng không cử động được. Những lời mà tôi không bao giờ muốn nghe dù biết trước đã được thốt ra, rất rành rọt. Cậu hạ súng xuống. Nhưng vẫn còn một thứ khác đe dọa tôi.

Takuya quay gót, bước trên sàn nhà, đi ra cửa sau. Tôi lắng nghe tiếng bước chân của cậu. Bước chân của Takuya luôn có nhịp điệu chính xác. Nhịp điệu đó gợi lại một thứ trong tôi.

Dưới bầu trời màu nước

Trong ánh tuyết cao nguyên

Ngọn gió trong vắt thổi

“Tôi đau lắm, đau không chịu nổi,” tôi nói.

Một cánh chim bị thiêu bằng tia cực tím

Trú ngụ trong trái tim dị dạng

“Tôi vẫn luôn nghĩ về Sawatari.”

Giấc mơ màu nước cũ kĩ

“Khi cố không nghĩ đến Sayuri, tôi đau lắm.”

Ta nôn nao khi nhớ lại

“Thời gian của bọn mình dừng lại rồi. Cảm xúc đã đóng băng. Cứ thế này, bọn mình sẽ ngày càng xa rời thực tại...”

Chim tựa một chiếc thuyền...

Takuya đột ngột hét lên giận dữ. “Thế nên tôi sẽ phá tháp!”

Tiếng bước chân dừng lại.

“Takuya, cậu thay đổi rồi.” Tôi vẫn bất động, nói mà không nhìn cậu.

“Đương nhiên.” Cậu đáp cộc lốc. “Còn cậu, Hiroki, cậu vẫn là đứa trẻ con.”

Cửa sau đóng sập, phát ra âm thanh khô khốc.

Nhưng những bức tượng bằng tuyết rải rác đó đây

Vẫn quá đỗi tĩnh mịch…*

Trong giấc ngủ.

Cứu thế giới ư?

Đối với Takuya, thế giới chẳng là gì cả, có ra sao cũng được. Cậu nói vậy để quyết tâm của mình khỏi lung lay mà thôi. Takuya chỉ mong ngọn tháp biến mất khỏi thế gian, mong giết chết tình trẻ con của mình. Lẽ ra cậu có thể thoát khỏi bản thân trong quá khứ, trở thành một người khác, bằng cách chọn phá hủy ngọn tháp thay vì cứu Sayuri.

“Tuyệt quá... Máy bay.”

Trong mơ, Takuya ở xưởng máy bay trên nhà ga bỏ hoang. Sayuri cũng ở đó. Sayuri thơ ngây của năm lớp Chín. Cô chạy tới gần Velaciela, quay đầu nói với cậu như vậy.

Lúc ấy là mùa hè. Quanh nhà ga là thảm cỏ xanh lục sẫm. Trời nóng.

Takuya tỉnh giấc.

Cậu ngồi dậy trên giường, nghiến răng. Bên má bị đấm vẫn đau.

“Chết tiệt!’’

Trong giấc ngủ.

Cơ má tê rần. Xương má đau nhức. Cảm giác thật tệ. Tiếng chuông reo vang khắp trường. Đố là hồi chuông báo hiệu “Mau về nhà đi”.

Không khí mùa xuân ấm áp như nước trong bồn tắm mơn man da thịt. Trong mơ, tôi đi bộ trên hành lang trường cấp hai trong hình hài lúc mười lăm tuổi, hơi thấp bé so với hiện tại. Ngoài cửa sổ, những cây anh đào màu hồng nhạt lay động trong gió. Lá đã nhú ra khá nhiều. Hoa vẫn còn, bay lả tả trong gió.

Tôi đến trước tấm biển gỗ đề “Lớp 12-3”, kéo cánh cửa trượt b?