← Quay lại trang sách

Chương 7

Với tất cả sự huy hoàng xứng đáng là một vị lãnh tụ, Mike Kelly xuống đường kéo theo đoàn tùy tùng.

- Chào các chàng trai! Chào! Chào Tim! - ông ta la to, phân phát cho các cử tri đây đó của ông những nụ cười cởi mở,những cái bắt tay mạnh bạo - Vui mừng gặp các bạn!

Theo bén gót ông Kelly, ở chỗ danh dự, đó là người anh hùng mới ra lò của câu lạc bộ quyền Anh Iceland: Joseph Donelly. Shannon luôn luôn đeo vào cánh tay chàng. Thằng bé Dermody lề mề theo sau, còng lưng dưới bao nhiêu là hành lý của cô. Hắn vừa đi vừa hổn hển hỏi:

- Ông biết đánh quyền à, thưa ông? Ông học ở đâu thế?

Joseph ưỡn ngực, làm căng cứng cái áo chemise gần bứt nút. Từ sớm mai này, cái áo như hẹp lại.

- Mấy thằng anh tao bên Iceland đã đập vào tao như đập đá, Joseph giải thích - Cho đến bây giờ, tao chưa hề được vinh dự đấu một trận nào. Đây là lần đầu tiên tao chiến thắng đấy, thật tuyệt vời!

Ông Kelly quay đầu lại, nói qua vai:

- Chiến thắng là mùi vị duy nhất đang thịnh hành ở đây, Donelly ạ. Một anh chàng thích gây gổ ngoại hạng như cậu tương lai đầy hứa hẹn đấy. Nói thế nghĩa là cậu nên sống nhớ vào quyền Anh.

Joseph suy nghĩ về lời đề nghị đó trong chốc lát. Vinh quang, bạc tiền, những người đẹp phốp pháp tranh nhau chỗ đứng để được nhìn chàng rõ hơn … Đoạn chàng lắc đầu.

- Không, cám ơn ông. Tôi không muốn đánh nhau vì tiền.

Shannon tính vốn không im lặng lâu như thế, không ngậm miệng thêm được nữa. Joseph nổi tiếng đủ rồi, bây giờ tới lượt cô:

- Thưa ông Kelly, chúng tôi có ý đi về miền Tây để có đất.

- Shannon! - Joseph kêu lên, nhìn nàng phản đối - đừng quấy rầy ông về những chuyện như thế.

Nhìn chàng với đôi mắt khinh bi, nàng nói tiếp:

- Tôi sẽ có một trại chăn nuôi, để nuôi ngựa.

- Cô à? Cô nữ khẩn hoang bé nhỏ! - Muốn hạ nhục cô gái, ông Kelly đẩy cô ta ra mà chẳng thèm nhìn - Tốt hơn là cô ở lại với anh cô. Anh cô còn có bàn tay chai và đen của người biết chuyện đất đai. Những thanh niên như anh ấy mới khai quang nổi xứ sở này. - Rồi ông quay sang chào một người gặp trên đường - Chào Jake! Mạnh khỏe chứ?

Giận dữ, Shannon nhìn Joseph và thấy anh chàng mặt sáng rỡ vì được khen ngợi. Nàng vùng vằng rút cánh tay vè, mặt ỉu xìu. Nàng thầm nghĩ: đồ huênh hoang, tên nông dân bẩn thỉu, kiêu căng, thứ … thứ nhà quê ích kỷ! Mẹ cô đã nhận xét không sai. Thứ người như vậy đâu đáng được thở không khí, đâu được đạp chân lên đất. Chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất trên đời, là làm vui cho hàng quý tộc.

Shannon liếc nhìn Joseph, mắt anh tròn xoe như bị thôi miên, ngắm nghía những con đường dơ bẩn, những ngôi nhà xây tồi tàn, vữa lở.

- Ôi chà, đứng là một châu thành, phải không Shannon? - Anh ta reo lên - Rộn rịp biết bao! - Nhìn vào đâu cũng thấy thích.

- Hừ! Shannon lẩm bẩm, mím môi lại vì khinh miệt.

Bỗng ba thanh niên người Iceland ló đầu ra từ một ngõ hẻm, theo sau là bốn thanh niên da màu, chửi thề và đe đánh bằng tiếng Ý. Shannon liền la lên bằng tiếng Mélusine và níu lấy cánh tay của Joseph lần nữa.

Như một tia chớp, ông Mike Kelly nhảy vào giữa cuộc ẩu đả.

- Cút đi, đồ RItal dơ bẩn! - Ông ta thét lên và hươ tay đe dọa. Bọn thanh niên da màu liền rút lui trốn vào một con hẻm nhỏ. Ba thằng Ý chết tiệt! - Ông gầm lên và khạc nhổ xuống đất - chúng đổ bộ không khác gì sóng biển, giành công ăn việc làm của người Iceland. Boston là thành phố của người Iceland, và mãi mãi sẽ là thế, ta thề như vậy.

Joseph và Shannon chứng kiến cơn thịnh nộ của Kelly, như bị ám ảnh, vừa lạ lùng vừa sợ hãi. Người này nắm giữ quyền hành gì đây? Ông ta là một kẻ địch đáng sợ biết bao! Nếu ông ta xem cả hai là bạn, họ có thể cho là mình tốt phước …

Gương mặt Kelly luôn luôn thay đổi. Ông tiếp tục đi và đưa tay bắt tay những người ông gặp trên đường, vẻ mặt hết cau có, mỉm cười khoan dung.

- Ơ kìa, Frank! Chào các cậu …

Joseph và Shannon đi theo Kelly như lũ nhỏ đi theo tiếng sáo huyền thoại của Hammeln.

Joseph nói vào tai Shannon:

- Ông Kelly là một “típ” người đặc biệt. Ông ta có cảm tình với tôi. Ông gọi tôi là tên hay gây sự.

- Hừ!

*

Trong khi Mike Kelly dẫn Joseph và nàng, có cả thằng bé Dermody - luôn vất vả mang hành lý - đến trước cửa một căn nhà tiều tụy, tường và mái lung lay, Shannon thầm nghĩ, đây chưa phải là nơi quyết định cho hai người. Căn nhà này xưa kia có vẻ rất đẹp,do còn sót lại những đường lượn chữ chi trên cánh cửa. Song những ngày quang vinh của căn nhà đã qua, nước sơn đã bong vảy, cửa ngõ đã xiêu vẹo, tất cả chỉ là tia sáng nhợt nhạt còn sót lại của thời sáng chói ngày trước.

Đúng vào lúc ông Kelly định đưa tay đẩy cửa mở, thì cánh cửa vụt mở tung, cho thấy một bà già cao tuổi. Cũng giống như căn nhà bà ở, bà không thuộc thế hệ thanh xuân, những nét kiều diễm vẫn còn phảng phất nơi bà. Mái tóc vàng mờ nhạt, ở đuôi mắt bà hằn rõ những nếp nhăn của năm tháng, khiến gương mặt bà như tươi cười hơn là cau có.

Shannon liếc qua áo xống lòe loẹt của bà, nàng tự hỏi bà mặc xa tanh màu hồng điều hay màu đỏ có hợp với bà không. Nhưng đánh giá bà ta đến đó thì ngừng, vì Shannon thấy trên tay bà đang cầm đuôi một con chuột cống. Con thú thật ghê tởm, hai mắt đen như nút đôi giày có cổ, thao láo nhìn mọi người, răng lộ ra ngoài như một cái nhếch mép rung rợn, da nó trụi lông còn dính máu từ chiếc bẫy.

Shannon cảm thấy như tim mình ngừng đập, nàng thét lên thất thanh và xuýt ngất xỉu.

Đám đàn ông cười, chế nhạo cô nhát gan.

Dùng lưng bàn tay, nàng đánh văng con chuột mềm nhẽo ra giữa đường.

Phải chăng đó là điều giống nhau của những người đàn bà Mỹ, nàng suy nghĩ lại, hãi hùng. Làm người văn minh vốn dĩ đã là một cái gì rồi, nhưng làm một người phụ nữ phải là một người lịch sự. Mà người lịch sự thì đâu có sờ tay vào một con chuột chết và đong đưa nó ra trước mắt mọi người một cách cẩu thả như vậy được.

Ông Mike Kelly chẳng đợi mời, đã vào thẳng trong nhà. Joseph muốn đi theo, nhưng Shannon đã níu anh lại. Nàng đâu có thể đặt chân vào một căn nhà đã thành nơi cư trú của loài gậm nhắm to cỡ đó được.

- Đây là một đôi vợ chồng tử tế, thưa bà Molly - ông Mike Kelly vừa nói vừa chỉ vào Joseph và Shannon - Anh chị ấy cần một căn phòng.

Bà Molly quan sát hai người với đôi mắt của một người sành sõi. Bà ngó Shannon lâu hơn để đánh giá cô.

- Cô cậu may mắn đó, bà ta nói - Tôi vừa có một người tự tử đúng sáng hôm nay.

Ruột gan Shannon vốn không ổn định, chỉ muốn lộn ra ngoài. Bà già muốn dành căn phòng của một người tự tử cho hai người sao? Trời đất!

- Cô cậu vào đây! - Ông Kelly bảo - Tôi còn có việc khác phải đi ngay.

Bà Molly vẫn để cửa mở, rõ ràng là chờ Shannon và Joseph vào.

- Tôi không vào đâu! - Shannon nói như để riêng cho Joseph nghe.

Joseph nghiêng sang nàng:

- Tại sao vậy?

- Vì có … chuột … và bà già này có vẻ bê bối quá.

- Chuột thì đâu mà chả có, nhất là ở những nơi cống rãnh và đường hẻm chật chội trong cái thành phố đầy dẫy những tên sát nhân có môn bài này … Chúng ta sẽ ngủ ở đó đêm nay, nếu cô ngu đần và cố chấp.

Shannon suy nghĩ chốc lát về lời nói của Joseph, nhớ lại những con đường vừa đi qua và kết luận là anh ta có lý. Lạy Chúa, nàng ghét chàng chỉ vì luôn luôn anh ta có lý như vậy!

Nàng miễn cưỡng để Joseph lôi vào một tiền sảnh âm u. Một đám khói dày đặc và mùi hôi dầu cuồn cuộn trong không khí, làm cho nàng hết thở nổi. Lại còn thêm những mùi khác do con người, có mùi chua, làm cho nàng càng buồn nôn hơn nữa. Một ổ chuột như thế này! Thật không giống chút nào với những tưởng tượng của nàng về một nơi trú chân trên đất Mỹ. Cho đến lúc ấy cũng chẳng có gì hợp với nỗi chờ mong của nàng cả.

Bà Molly đưa hai người vào căn phòng ở tận cùng phía sau nhà. Shannon phải đi ngang qua những bức tranh đã hư hỏng treo trên tường. Đó là những bức tranh vẽ những phụ nữ ăn mặc hở hang, hình vóc phốp pháp. Cô xem thấy liền đỏ cả mặt, đành phải ngó đi nơi khác. Thế mà Joseph lại ngó chăm chăm ra vẻ thích thú. Nàng nổi giận, chỉ muốn tát cho anh ta một cái tát vào mặt.

Bà Molly giải thích:

- Từ ban sơ, nhà này là một nhà thổ.

Lại một lần nữa, Shannon để ý đến sự tọc mạch của Joseph, khiến nàng càng tức giận hơn. Khi hai người đi vào một hành lang âm u, thì có hai cánh cửa cùng mở ra một lượt. Hai cô gái xuất hiện. So với cách ăn mặc của hai cô gái này thì bộ cánh của bà Molly xem ra nghiêm chỉnh và thanh khiết hơn nhiều. Một cô mặc áo ngủ ngắn dơ dáy, dưới mặc quần. Cô kia bận đồ lót mỏng tanh.

- Một nhà thổ à? - Joseph hỏi, mắt dán vào hai cô gái - Đúng như thế không?

Hai cô gái công khai thừa nhận sự thích thú của Joseph.

- Ừa, từ trước tới nay vẫn thế.

Shannon xuýt té xỉu. Các cô gái này là … những gái điếm! Trời đất, nếu mẹ nàng biết được con bà đang ở đây, có lẽ bà sẽ chết vì đứng tim mất.

Lúng túng, Shannon nhìn Joseph, mong nhận được chút an ủi nào trên gương mặt xinh trai của anh ta. Anh ta đã cứu thoát nàng một lần hôm ấy, có thể anh sẽ lại cứu nàng lần nữa.

Nhưng thật là gớm ghiếc, nàng thấy anh ta cam chịu số phận … vui thích nữa là đằng khác.

- Có khách trong đó không, các cô - Ông Kelly hỏi những cô gái đang đứng trước cửa - Công việc chiều nay thế nào? - Dermody báo cáo coi.

Thằng bé hít một hơi thật mạnh, ngước mắt lên rống một tiếng thật to:

- Ông Boss.

Liền tức khắc, bọn đàn ông tuôn chạy ra khỏi các căn phòng, vừa chạy vừa kéo quần lên và cho vạt áo chemise vào trong. Bọn đàn bà trần truồng chạy tiếp theo họ, không một ai tỏ vẻ gì là thẹn thùng cả. Shannon cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Bà Molly đặt bàn tay lên cánh tay của ông Kelly:

- Không có chuyện vận động bầu cử, thưa ông Kelly Mike! Nhất là không ở tại nhà tôi vào nhà tiếp khách.

- Yên tâm, Molly! Những thứ người ấy đặt vấn đề chính trị lên trên giới tính.

Bà Molly càu nhàu gì đó trong miệng, và vén một lọn tóc vàng úa ra sau tai.

- Đúng vậy! - bà Molly đáp, rồi quay sang Joseph và Shannon, bà nói - Xin lỗi các cháu về mùi vị điếm nhục này - bà nói với tất cả tấm lòng thành thật - Tôi đâu có hãnh diện về cuộc đời ô nhục của tôi, nhưng … chồng tôi đã bỏ tôi để chạy theo một con thợ may …

Shannon suy nghĩ về sự hối hận của bà Molly, tuy vẫn đáng ngờ. Dù vậy, đây là lần đầu nàng không mở miệng.

Ông Kelly lấy một chiếc ghế xích đu trong phòng ra, ngồi chễm chệ lên đó một cách oai nghiêm, và lớn tiếng nói:

- Chúa tha tội cho các cậu! Chào các chàng trai trẻ. Jimmy Dunne có ở đó không? - Chàng trai có tên là Jimmy Dunne quay trở lạ, vừa đi vừa sửa sang cái giải đeo quần - Hello, Jimmy. Tôi sẽ nói chuyện với vợ cậu trong nội ngày hôm nay …

Trong lúc ông Kelly quấy động mấy người đàn ông, thì bà Molly kéo Joseph và Shannon vào hành lang. Joseph ngoác miệng cười rộng đến mang tai, đùa cợt với mấy cô gái điếm đang ngó chàng chăm chăm một cách thèm muốn. Shannon nổi giận, cố dằn lòng chẳng nói gì.

Bà Molly chỉ một cánh cửa đã trầy trợt, cũng như phần lớn ngôi nhà cần sơn phết lại.

- Đây là phòng tắm, bà nói - Đừng ở lâu trong đó. Nhà chỉ có một phòng tắm đó thôi. Còn đây là phòng của anh chị.

Bà Molly dung cùi chỏ đẩy bật cánh cửa. Shannon cảm thấy quá sợ.

- Bà không muốn nói là chúng tôi phải chia ha căn phòng này chứ? - Shannon hỏi mà sợ câu trả lời.

Tất cả đã đảo ngược kể từ ngày ra khỏi chiếc tàu khốn nạn. Tại sao sự việc không chịu êm xuôi?

- Chắc chắn là không rồi, bà Molly đáp - Hai người không phải chia phòng cho ai cả. Phòng này chỉ mình hai người ở thôi.

- Không, không và không! - Shannon nói lớn, cố gắng để khỏi hét lên.

- Tôi không còn phòng nào khác. Những đôi vợ chồng mới thì chừng đó đủ rồi.

- Chúng tôi chưa cưới nhau.

- Thế sao! Này, hãy nghe bà! Ta chưa vứt những áy náy lương tâm của ta và sọt rác. Nếu cô cậu thích ở dưới mái nhà của tôi, thì cô cậu có lợi, đi tìm một linh mục là xong ngay!

Joseph cười rúc rích, ôm xiết lấy Shannon theo cách anh ôm em.

- Tôi e là bà đã nhầm, bà Molly thân mến ạ! Shannon là cô em gái dịu dàng và yêu quý của tôi.

Bà già mỉm cười, rõ ràng là bà hả dạ. Bà nói:

- Hai người có lẽ đã cãi nhau từ khi còn trong nôi. Thôi nhé, các cháu, các cháu phải chịu đựng những phiền toái của cuộc sống gia đình.

Shannon đã ngăn được cơn hốt hoảng.

- Nhưng tôi phải có một phòng riêng cho tôi. Bà chưa hiểu tôi.

- Tôi chỉ có mỗi một phòng đó (Bà Molly quay lưng đi và kêu to).

Joseph nắm tay bà Molly, kéo bà quay đối diện với mình:

- Phòng tốt lắm, bà Molly. Chúng tôi nhận nó. Chúng tôi vô cùng biết ơn bà, thật đấy! - Chàng nói mà quắc mắt nhìn Shannon.

Bà già bị vẻ xinh trai của Donelly đánh gục tức khắc.

- Ờ, thế mới phải chứ! (Bà tựa cả người vào Joseph). Cô em của cậu là con cưng, phải không?

Con cưng? Mình ấy à? Shannon chờ Joseph binh vực mình, nhưng anh chẳng nói gì hết. Anh chỉ đứng đó như bị trời trồng, cười ruồi với … với bà già đĩ điếm.

- Nếu thế thì … - Shannon vênh mặt nói - Không bao giờ tôi …

- Cái đó, bà Molly chặn đứng cô ta lại và cười rúc rích - Tôi tin như thế! Nhưng nếu cô cậu ở đây, thì cô cậu phải thực hiện mọi quy định như tất cả các chị em ở đây.

Bà Molly quay lưng đi xa dần theo hành lang, hai mông đung đưa và quay lại mỉm cười với Shannon như chọc tức nàng.

Shannon kéo tay Joseph nói:

- Anh có nghe không … Anh có nghe bà ta nói tôi là cái gì không? - Cô nói ấp úng - Tôi nghĩ, theo cái kiểu này thì một ngày nào đó tôi có thể … tôi có thể …

Cô không dứt khoát nói tiếng ấy ra. Cô cũng không nghĩ ngay được đến điều đó. Thực sự, cô tự hỏi cô có bao giờ nghe nói đến điều đó chưa.

- Thôi đi, nếu tôi là cô, thì tôi không có dằn vặt mình vì cái chuyện nhỏ nhặt ấy đâu - Joseph nói, vừa cười thầm, vừa đưa Shannon vào chỗ ở mới của hai người. Chắc chắn nàng không muốn nói điều gì riêng lẻ nữa. Đàn bà thường hay cằn nhằn thôi.

Không còn thì giờ để bực mình, Shannon thấy căn phòng sắp trở thành nơi trú ngụ của mình. Nàng thở chẳng ra hơi.

Căn phòng bé tí tẹo, thật ghê tởm, xấu xí hơn cả cái phòng xép dành cho chị hầu phòng nơi lãnh địa của cha nàng. À, con ngựa của nàng còn có được một chỗ tốt hơn đây.

Bên trong chỉ có vỏn vẹn một cái chắn gió vẽ hình đàn bà lõa lồ đã phai màu, và một chiếc giường ngủ xệch xạc bốn chân như răng của bà già.

Vách tường trước kia được phủ giấy trang kim màu hồng, màu hoa cà, bây giờ loang lổ, xì ra cả mặt đá bên trong. Cái cửa sổ duy nhất đã gãy đổ, gạch lát miếng còn miếng mất, nền nhà dơ bẩn trong cái ánh sáng lờ mờ tối tăm.

Shannon quay lại nhìn Joseph xem thái độ của anh như thế nào. Nhưng thật ngỡ ngàng, thay vì ghê tởm, anh ta lại xem ra sung sướng tột độ.

- Thật tuyệt vời! - Anh ta kêu lên và đi với chiếc giường, sờ cái bệ để chân bằng sắt bóp méo - Tuyệt vời thật! Chỉ cần đổ thêm một ít đất, vá lại cái nền nhà cho bằng phẳng là xong. Ba anh em chúng tôi ở bên Iceland sống chung với nhau trong một căn phòng chỉ bằng nửa phòng này - Anh bước tới cửa sổ, hãnh diện treo cái màn cửa đã xỉn lại thành màu đen và rách tươm - Xem đây, chúng ta cũng có cửa sổ đàng hoàng! Thật là xa hoa, phải không cô em? (Shannon không trả lời, anh liền quay về phía cô, nhìn cô chăm chú tìm hiểu). A ha, cô thất vọng rồi! Tại sao cô không đi theo chiếc tàu đó mà trở về nhà của cô. Đã hẳn tất cả những điều này không phải là tách trà nóng của cô. Nhưng đối với tôi, thì nước Mỹ rất thích hợp với tôi. Tôi là con người mới mà.

Shannon xịu mặt xuống.

- Đừng có đốt cho tai tôi nóng lên, anh bạn! Nếu anh ám chỉ là tôi không đủ sức chịu đựng một vài khắc nghiệt tạm thời, thì anh lầm to đấy! Đi lấy hành lý của tôi và mở ra. Tôi đi chùi rửa phòng tắm đây.

Hất cằm lên thể hiện thái độ nhất quyết. Shannon đi ra khỏi phòng một cách mạnh bạo, xô bạt cánh cửa đánh sầm sau lưng. Bước từng bước cương quyết, nàng đi qua hành lang chẳng để ý gì đến các cô gái điếm đang nhìn theo cười rúc rich.

Nàng mở toang cánh cửa phòng tắm, đường bệ bước vào trong như một nàng quận chúa. Khi đã đóng cửa lại, thì tất cả mọi can đảm đã từ bỏ nàng. Giữa những ấm nước đang sôi và những món đồ lót hong sắp khô, nàng gục xuống cái ghế băng, đưa hai bàn tay lên che mặt, bắt đầu khóc thút thít như một con chó con lạc mẹ.

- Ôi, lạy Chúa! Con đã làm gì? - Nàng rên xiết. - Con đã bị nhồi vào cái thùng bột nào đây? Làm cách nào để thoát ra khỏi cái tổ ong vò vẻ này?

Đây là lúc tồi tệ nhất trong đời nàng. Qua bao nhiêu năm nuôi hy vọng và lập ra biết bao nhiêu chương trình, cuối cùng nàng đã thực hiện được mộng ước. Nhưng mộng ước chỉ là cơn ác mộng.

Đang khóc tức tưởi, nàng bỗng nghe có tiếng nước đổ ào ào. Nàng ngừng khóc tức thì, nhìn qua các kẽ tay và thấy một người đàn ông … một người đàn ông phì nộn và ghê tởm từ trong cái bồn tắm bằng đồng bước ra, tay cầm một cái đòn ngồi.

- Cu cu, cô nàng của anh! - Vừa nói hắn vừa ngó nàng lả lơi - Cô bé xinh đẹp hấp dẫn đây rồi! Anh đã ngủ với em chưa nghỉ?

Miệng cười như một con yêu tinh đang dõi, hắn ra khỏi bồn nước, và cũng chẳng cần thông minh cũng đoán ra được hắn muốn gì.

Shannon la lên cũng không nỗi nữa. Nàng sợ như sợ quỷ, người như bị ngộp thở. Nàng vùng chạy ra khỏi bồn tắm, tiếng kêu tắt nghẹn trong cổ họng.

Lần này thật sự nàng không tí nào để ý đến các cô gái đứng nhìn hai bên hành lang, chỉ lo bươn bả rút về phòng mình. Nàng không thấy họ thật, nàng chỉ muốn một điều là chạy cho thật xa hắn và gặp lại Joseph.

Nàng tuồn vào phòng, đóng cửa lại đánh sầm và đứng tựa lưng vào cánh cửa thở hổn hển. Joseph đang quỳ xuống đất, xem cái chân giường gãy. Chàng ngó cô ta:

- Lại bẩn nữa rồi! - Chàng nói và mỉm cười làm nàng được vững tâm hơn bao giờ hết (Chàng đứng lên phủi bụi ở hai bàn tay). Cô thích cái nào hơn, ngủ giường hay ngủ đất?

Shannon đáp không cần suy nghĩ:

- Ngủ giường, lại còn hỏi!

Chàng mỉm cười rồi đưa tay lên tấm nệm giường, chụp một con rệp và nắm chặt giữa ngón cái và ngón trỏ. Chàng giả vờ ráng hết sức đè bẹp con rệp, ném xuống sàn nhà, và nói:

- Đó là câu trả lời mà tôi đang chờ đợi.

*

Joseph quấn chăn nằm ngay trên nền nhà. Shannon nằm dài trên giường ở cuối căn phòng; tự nhiên chàng cảm nhận thân mình của nàng cũng căng thẳng và cứng đờ giống như nền nhà mà chàng đang nằm. Chàng nghĩ đến chăn ấm nệm êm mà nàng phải bỏ lại ở phòng ngủ nơi nhà nàng, và chàng cười thầm. Đúng là một đứa con cưng … Đã đến lúc nàng phải học lấy một vài điều nho nhỏ.

Chàng không một nghi ngờ rằng, đêm hôm đó, Shannon lần đầu tiên trong đời, ngủ trần mà trong phòng có một chàng trai đã là thanh niên. Nói cho đúng ra, thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời Joseph, chàng đã ngủ truồng trong phòng có sự hiện diện của một người đàn bà.

Cả hai đã thỏa thuận: nếu Joseph ngó hướng đông, thì Shannon ngó về hướng tây; công khai nói thì không ai trong hai người vi phạm quy luật đã ấn định. Nhưng có nên nói ra chăng? - Sự tọc mạch nam tính nơi Joseph đã vượt trội.. chỉ trừ, ngay vào lúc chàng tưởng là nom thấy cái gì đó lý thú, thì Shannon đã lao vào đống chăn mền để trốn.

Khi sự căng thẳng đã dịu lại, nhiều lần Joseph thử gợi chuyện. Nhưng chàng nói thì chàng nghe. Khi đó chàng chắc mẩm là nàng đã ngủ say. Phần chàng, dù có muốn ngủ cũng không ngủ được, chàng quá bị kích thích bởi bao nhiêu biến cố đã xảy ra cho đến ngày hôm ấy. Thân xác chàng đau ê ẩm vì cuộc đấm đá ở câu lạc bộ; nhưng, dầu sao chàng cũng thỏa mãn về chính mình và số phận của mình.

Một tiếng động bỗng nổi lên, quấy động tâm trí yên tĩnh của chàng … Tiếng chuyển động của những lò xo trên giường Shannon nằm sau tấm ngăn gió, tiếng càu nhàu trong cơn mơ ngủ tiếp theo, đã đập vào thần kinh của chàng còn hơn là tiếng la ó ồn ào của những kẻ say rượu đánh nhau. Chàng nghĩ đến nàng, thật quá gần mà cũng quá xa, thật dịu dàng và thật đẹp đẽ, tuy vậy cũng quá lạnh lùng và kênh kiệu. Chàng cắn chặt hai hàm răng lại, nhắm tịt mắt, cố gắng để khỏi nhìn thấy những hình ảnh - mờ mờ ảo ảo, gây ra bao xao xuyến- đang diễn ra trong tâm trí chàng.

Một tiếng súng ngắn nổ vang, và tiếng la hét bên ngoài tắt lịm một giây sau đó. Chàng nghe thấy Shannon giật mình thở dốc.

- Cô dậy rồi à, Shannon? - Chàng hỏi và nôn nóng gạ chuyện.

Chàng muốn làm bất cứ gì để xua đuổi những xung năng dục tình không thể giải thích trong đầu óc và thân xác chàng.

- Không, Joseph. Tôi ngủ say như chết. Có gì thế anh? - Nàng hỏi, giả vờ nửa bực mình nửa lo sợ.

Chàng kê tay xuống gáy, nhìn lên ngắm cái trần nhà loang lổ vì ẩm ướt. Trong một phút, chàng buộc miệng nói:

- Tôi thích nước Mỹ.

- Vậy sao?

- Chúng ta đến xứ sở này chưa trọn ngày, thế mà cô hãy xem người ta tiếp đón chúng mình! Các bạn muốn việc làm à? Hãy đến đây! Các bạn muốn phòng ở sao? Hãy đến đó! Muốn đất để tròng trọt? Hãy mua một con ngựa và cưỡi đi!

- Vậy thì, bây giờ cô đã tin tôi về chuyện ruộng đất chưa?

Sung sướng có được nơi ở mới như chàng bây giờ, thì dù Shannon có thốt ra những lời lẽ bất cẩn, chàng cũng không lấy làm buồn. chàng nói:

- Này nhé, nếu người ta đặt ra chuyện mua bán, tôi cũng chẳng thèm.

- Ông Kelly cho biết, sự kinh doanh có thể là gay cấn.

- Cho cô, không phải cho tôi. Ông ta có cảm tình với cô. Có thể đó là định mệnh của tôi. Bởi vì, tôi vốn là một nông dân. Trên giường, trước khi chết cha tôi đã nhắc nhở tôi về đất đai. Tôi tự hỏi, linh hồn của cha tôi trong lúc này có ơ bên tôi để phù hộ tôi không?

Shannon xì một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ.

- Nếu dưới suối vàng, cha anh có gặp ông McGuire, thì ông hãy nói với ông ta vui lòng trả lại cho tôi số nĩa bạc.

Joseph mỉm cười ngồi dậy, quấn mình chung quanh thân trên, thẹn thùng về chuyện trần truồng của mình.

- Cô hãy tưởng tượng xem. Tôi, Joseph Donelly đang trên thảo đất của mình. Ví dụ hỏi tôi trồng gì? Trồng lúa mạch? Trồng bắp trái? Trồng khoai tây? Ôi, lạy Chúa không, không trồng khoai lang! Có thể là trồng lúa mì. Cô Shannon này, bây giờ tôi đang mơ nó đây. Những cánh đồng lúa mì mênh mông, xa tít tắp đến tận chân trời!

- Một kế hoạch ngu ngốc của một tên móc than bùn - Shannon phản đối, làm chàng cụt hứng - Còn anh, anh tính sao?

- Cha tôi khuyên tôi mỗi ngày để dành ra một xu. Trừ khi không có một xu để dành … Nhưng ở đất Mỹ này thì có thể được. Muốn có đất, ta phải sắm một cái xe thồ và một con ngựa. Nếu chúng ta chung tiền tiết kiệm lại …

- Không …

Lời từ chối thẳng thừng của Shannon làm Joseph khó chịu.

- Tôi thử cố gắng để chúng ta có đủ thì giờ thôi - Joseph cãi lại, giọng cay đắng.

Nàng quay nghiêng người lại, và nhờ ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm kính vỡ, chàng bắt gặp nụ cười mỉm thông cảm của nàng.

- Anh có ý định như thế là do tốt bụng thôi, Joseph ạ - Nàng nói với một vẻ dịu dàng - Nhưng chỉ trong phạm vi hẹp hòi của đầu óc sơ đẳng của anh mà thôi. Đối với anh, mỗi ngày một xu là tiến bộ, còn đối với tôi, tôi sẽ đi đường tắt.

Joseph cười cay đắng:

- Cô là thứ con gái tinh nghịch, quá được nuông chìu! Cô nghĩ là ông thần may mắn sẽ đến ngồi lên gối cô chắc?

- Tôi tin như vậy.

Bực tức, chàng thở dài:

- Chúc cô ngủ ngon, Shannon Christie, và cứ mơ đi! Cô sẽ được như ý đấy! Từ nay cho đến nhiều tháng nữa, cô sẽ còn chìm đắm trong giấc mơ của cô; còn tôi, dù là sơ đẳng, tôi chiêm ngưỡng mảnh đất của tôi trải dài đến tận chân trời.

- Hừ … Anh hãy sắp xếp những khoe khoang của anh lại đi! Nếu chỉ nhờ tôi mà được, thì anh sẽ chẳng có mặt ở đó đâu!

- Nhưng nếu lại nhờ tôi mà có, thì cô sẽ chết ngoài đường, hay những con thú quá chén ở câu lạc bộ sẽ có được cô tối hôm nay.

Tức giận tràn hông, nàng ném một cái gối lên đầu chàng.

- Đồ móc than bùn! Tôi không cần anh để sống còn! Còn về đất ở Oklahoma - đây là ý kiến của tôi - Tôi sẽ có phần trước anh, một con người không biết đọc cả một tấm bản đồ!

- Cái đó để rồi xem!

- Ném trả cái gối lại cho tôi đi!

Giận sôi lên, Joseph đặt cái gối xuống đầu, nằm quay lưng lại phía Shannon.

Shannon cũng giận sôi gan, nàng nằm quay mặt vào tường. Trong những phút tiếp theo, trong phòng chỉ còn nghe tiếng ngáy của hai người.

Vô cùng mỏi mệt! Số người còn lại trong ngôi nhà cũng chẳng yên ổn gì hơn. Trong ngôi nhà thổ cũ kỹ người ta ngớt rên rỉ, nghiến răng, khua lách cách, cựa quậy hoặc tạo thành nhịp điệu của cuộc giao hoan thả giàn.

- Địa ngục và đọa đày! - Joseph càm ràm trên gối, cố nhém hai lỗ tai lại - Đồ đàn bà quỷ sứ!

Chàng nhớ lại những gì mà cha chàng đã nói một hôm nào đấy xa xưa:

- Có ba hạng đàn ông có khả năng không hiểu được đàn bà: Lớp trẻ, lớp già và lớp tuổi đã chín muồi.

Bây giờ đây, chàng tin chắc cái gì của cô gái đã làm cho chàng đau khổ, đó là cái lưỡi của cô ta; một cách chắc chắn, nó không rỉ sét, không đóng rong. Chàng sẵn sàng hiến dâng tất cả để nàng đừng có quá xinh đẹp như thế, mái tóc nàng đừng có quá mềm mại như thế và đừng có nằm dài nửa người trần trụi như thế trên chiếc giường chỉ cách xa chàng có hai bước …