Chương 6
Chiếc tàu đến gần bờ biển nước Mỹ trong cơn sóng gió mịt mùng. Sấm gầm trong cảng Boston, bầu trời đen kịt, sép chớp lóa mắt và mưa trút nước xuống như cầm chĩnh đổ.
Sau nhiều tiếng đồng hồ xếp hàng, vai mang hành lý, các hành khách ướt đẫm và lạnh giá, tiến vào trong toà nhà của sở di trú.
Theo sát Shannon, Joseph kéo theo lằng nhằng vô số va - li và rương hòm của nàng; đoàn người chầm chậm tiến lên như sên bò.
Cuối cùng, khi cánh tay đã quá sức rã rời, thì hai người cũng gặp được nhân viên sở di trú.
- Này cô Shannon, ông bạn McGuire của cô đâu rồi? - Joseph hỏi mà trái tim đập loạn xạ.
Nếu cả hai người bị bắt quay trở lui? Hai người sẽ đi đâu, nếu các nhân viên vẻ mặt khắt khe phán quyết là họ không xứng bước chân lên đất Mỹ?
- Tôi nghĩ rằng nhà quý tộc khả kính ấy đã bỏ rơi chúng ta rồi.
Joseph mãi lo cho số đen xui của mình mà quên đi lòng khinh miệt ông khách duyên dáng đã hứa hướng dẫn hai người qua khỏi mọi phiền phức rắc rối giấy tờ của các nhân viên sở di trú.
Joseph thúc Shannon:
- Hãy tiến lên đi, cô! Mau lên!
- Tôi muốn mình tỏ ra lịch sự để nói chuyện với ông trưởng toán. Ngoại hình cũng đáng giá lắm, phải không nào?
Joseph nhìn quanh, thấy một đám đông độ sáu bảy người đang ông đang quan sát Shannon. Anh vô cùng ngao ngán.
- Cô có mất trí không đấy? Cái thứ người đó ngó cô mà cô không biết thẹn. Tôi bảo cô tiến lên, trừ phi cô muốn người ta đánh giá hình dáng cô.
- Kìa, kìa! - Shannon la lên, trỏ tay chỉ về phía một ghi - sê ở cuối phòng - Ông McGuire kia rồi! Ông ấy đang làm dấu gọi chúng ta. Joseph, đến đó, mau lên!
- Cái cô quỷ sứ này! - Joseph càu nhàu.
Joseph vật lộn với mớ hành lý to đùng, đi theo Shannon đến ghi - sê chỗ ông McGuire đang đứng với một nhân viên sở di trú; ông này bận đồng phục xanh lơ, nút đồng sáng chói, đang mím môi làm nghiêm đúng mức, trên miệng có bộ râu cá trê vểnh lên hai bên.
- Shannon! Joseph! - Ông McGuire gọi hai người. Các người trà trộn ở đâu mà lâu thế? Tôi đang lo giấy tờ cho các người đây. Hãy khai tên họ cho ông này.
- Ông và bà Donelly phải không? - người nhân viên vừa hỏi vừa ghi cái gì đó trên giấy.
- Không! - Shannon rống lên thật to - Đừng viết như thế.
- Họ là anh chị em với nhau - ông McGuire vội vàng can thiệp, vừa bóp nhẹ cánh tay của Shannon.
- Chờ tí …! Chúng tôi …
Một đợt sóng nữa nhào vào phía trước, và tiếng Shannon bị chìm vào tiếng ồn hỗn độn. Người nhân viên cầm lấy hai bản chứng từ nơi tay - những vé tàu quý hóa!
Ông McGuire hấp tấp bước ra xa, Shannon vội vã chạy theo bén gót. Joseph thở dài nhìn đống hành lý, miệng chửi thầm lũ đàn bà nói chung, và chửi cả anh nữa, ngu đến nỗi trà trộn vào một trạng huống nhục nhã thế này. Nói đúng ra, anh sinh ra trên đời, đâu phải để làm đầy tớ cho một cô gái tóc hoe thiểu nào kia. Anh tin tưởng một cách chắc chắn rằng anh sẽ gặp định mệnh của mình trên miền đất giàu sang và đầy hứa hẹn này.
Và ngày ấy, anh sẽ bảo cái cô gái cả thẹn này phải tự mang lấy hành lý của cô ta … cho đến địa ngục, đi cũng như về.
Ra khỏi văn phòng sở di trú, Joseph bị vây bủa bởi hàng ngàn lẻ một hình ảnh, hàng ngàn lẻ một tiếng ồn ào và cảm giác. Những giọt mưa giá buốt quất vào mặt, vào cằm và làm mờ hai mắt của Joseph. Đám đông xô đẩy trong lúc chàng cố theo cho kịp Shannon và McGuire trên con đường lúc nhúc các di dân lạc hướng, những nhân viên chạy vặt và bọn buôn bán chợ trời - bọn sau lợi dụng sự hỗn độn của bọn trước một cách vô liêm sỉ.
Một tên bán hàng rong trương vài ba quảng cáo trước mũi Joseph:
- Tìm người hướng dẫn! Tìm việc làm! Hay tìm nhà trọ!
Một tên khác nhảy nhót trước mặt Joseph, hươ hươ đủ loại nón và mũ lưỡi trai.
- Nón đây! Hãy mua một cái mũ kiểu Mỹ này! Vứt cái bộ tịch của người vượt biển đi! Nón bán đây!
Joseph đã mơ ước từ lâu một cái mũ chải chuốt, chàng dừng lại xem những kiểu mũ người ta rao bán, ông McGuire kêu réo lên từ xa:
- Hãy theo tôi! Tôi biết quá, đó là những con kên kên. Chúng sẽ cướp của các bạn như trong rừng rú, nếu các bạn không để ý.
Ông ta vẹt đám đông, kéo theo Shannon. Joseph theo ông bén gót, nhìn nhận cô nàng dù bị mưa đẫm nước, tóc phủ xuống mặt vẫn rạng rỡ với hai má đỏ hồng vì bị kích thích và mưa giá.
- Bây giờ thì tôi đã ở trên đất Mỹ rồi, Joseph ạ! - nàng nói mà hình như đang bồng bền trong cơn ngây ngất kinh khoái. - Tôi đã thành công rồi, cuối cùng tôi đã thành công! Tôi đã đến bến bình an.
Joseph càu nhàu thay vì đáp lại, cố giữ thăng bằng trên vai chiếc va - li nặng bằng một con lừa chết.
- Đúng vậy - ông McGuire tán thành - Hai bạn cố mà nhớ, ở đây người ta sống hối hả. Hãy đi đây đi đó, Shannon. Tôi sắp dẫn hai người đến một nhà trọ thích hợp. Cứ tin tưởng tôi.
Một thiếu niên độ mười lăm tuổi, nhỏ thó, vẻ mặt cau có, đến gần ông McGuire và níu lấy tay áo của ông. Joseph chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào rách rưới đến như thế, dơ bẩn đến như thế trên toàn nước Iceland. Chất cáu ghét trên người đâu phải là do một ngày khó nhọc móc than bùn. Da nó xỉn lại vì không được tắm hàng tháng, có thể là hàng năm!
Joseph cảm thấy vừa thương hại vừa chán nản. Những người Mỹ này thuộc về loại nào?
Tên thiếu niên đeo dính vào cánh tay ông McGuire:
- Nè, ông, nó nói - Nếu ông tìm việc làm, tôi có thể đưa ông đến nhà ông Boss.
Ông McGuire vung tay để thằng bé hết nắm được.
- Hãy đi sập bẫy người khác, cậu bé!
Nhưng thằng bé vẫn bám chặt ông ta, tay kia nắm luôn Joseph. Nó hỏi chàng:
- Còn ông anh? Ông anh cần việc làm hả? Chỗ ở, phải không? Ông anh không tìm thấy gì mà không có ông Boss. Ông ta là “đại ca” của Boston này đấy.
Mất thăng bằng, thằng bé té quỵ xuống đất, dù vậy, hắn cũng cứ nắm chặt tay hai người. Joseph ép mình để thằng bé muốn làm gì thì làm. Nó đòng đeo giữa ông McGuire và chàng, nó đi gối trong bùn.
Cuối cùng, ông McGuire đứng lại, nắm cổ nó, liệng nó lăn tròn xuống cái rãnh bên vệ đường, rồi tiếp tục đi như chẳng có gì xảy ra.
Joseph quay lại. Thằng bé đứng lên khỏi rãnh bùn và lật đật chạy theo đám người mới đến khác. Chàng lắc đầu. Những sự nồng nhiệt và gan lỳ thế ấy đã làm cho chàng phải nể.
Chàng theo kịp hai người và nhận thấy Shannon nhìn ông McGuire với đôi mắt lờ đờ mơ mộng như mèo cái đang yêu.
- Chúng tôi vô cùng may mắn được ở chung với ông, thưa ông McGuire - nàng nói một cách hổn hển, tay vẫn nắm chặt bàn tay ông ta - Chúng tôi sẽ ra sao, nếu không có ông dìu dắt!
- Chúng tôi sẽ ra sao … - Joseph lầm rầm với giọng chế nhạo, mắt rực lửa nhìn hai người.
Cả ba đi vào một con đường ít nhộn nhịp hơn, và Joseph nhẹ nhõm khi thấy ông McGuire bước chậm lại. Con đường cũng giống như thằng bé lằng nhằng với họ, nó cũng bê bối, dơ dáy vô cùng. Có thể nói là nó không được ai lo đến, không ai thích cái góc của thế giới này.
Joseph ngắm nghía những vách tường ám khói, những mảnh giấy vụn đó đây, những quần áo rách, những rác rưởi đang bốc mùi thiu dọc hai bên đường làm nghẹt cống rãnh. Dù ở giữa những thị trấn bé nhỏ của xứ Iceland, mọi người ai cũng lớn lên trong tình yêu đất nước, trong lòng biết quý trọng từng con đường lớn, con đường nhỏ. Dù là những căn nhà tranh vách đất, nghèo nàn đến cùng cực, cũng có cửa lớn, cửa sổ, son phết màu sắc tươi mát, màu sắc rực rỡ, khi đỏ, khi xanh dương hay xanh lá.
Ở đây, có thể vì số người co ro trong các toà nhà để tránh mưa dầm giá rét, bị nỗi thất vọng sâu xa dằn vặt, đâu còn sức để nghĩ đến đường sá, nhà cửa và cả chính bản thân. Tất cả đều đẫm nước, rét cóng, một số đói meo, một số khác say khướt, một tay cầm lưng chai rượu gin giơ lên, tay kia ôm bọc quần áo và chút ít của cải chẳng ra gì.
Tình huống không bình thường. Một tiếng chuông con báo động vang dội trong đầu Joseph. Nước mỹ không phải miền đất hứa sao? Tại sao quá nhiều kẻ không nhà như thế, nếu đất và nhà được cho không?
Joseph liếc nhìn Shannon để xem nàng có bồn chồn lo lắng như mình không. Nàng ngó chàng, và chàng nhận thấy chính nàng cũng lo sợ, cũng phân vân, lộ cả lên đôi mắt xanh lấp lánh màu hoa cà.
Chàng bỗng nghĩ đến việc rỉ tai nàng một lời cổ võ, để thử thuyết phục nàng rằng họ nhất định sẽ đến nơi, dù khó khăn đến mấy đang chờ đón họ trong cái thế giới đầy bất ngờ này.
Rồi chàng lại cắn môi suy nghĩ. Shannon là một con người kiêu hãnh. Quá mức kiêu hãnh vì lợi ích bản thân. Không bao giờ Shannon lại thừa nhận là mình lo sợ, và chàng cảm thấy mình ngu xuẩn. Tội gì mà bực dọc với nàng.
Thì ông McGuire an ủi nàng đi, nếu nàng cần được an ủi. Cuối cùng thì ông ta cũng đã nắm tay nàng.
Bỗng dưng ông McGuire đứng chết cứng giữa đường, nhìn thẳng trước mặt. Joseph cố giương mắt xem cái gì đã xảy ra qua màn mưa. Hai tên cướp đứng bệ vệ giữa đường, chặn không cho ba người đi qua. Bên cạnh chúng, thằng bé bị ném xuống rãnh, bây giờ mặc chải chuốt. Nét mặt của chúng gợi cho Joseph nhớ lại những con sói, giết chóc không phải là vì đói, mà vì vui đùa.
Một trong hai tên bước tới một bước đến hai người:
- Ai là McGuire? - hắn quát lên.
Ông McGuire nghe hỏi, liền buông tay Shannon. Do phản ứng tự nhiên, Joseph đặt hành lý xuống, kéo Shannon lôi về phía sau mình.
- Tôi đây, có việc gì? - ông McGuire trả lời dè dặt.
Joseph nhận rõ sự khiếp sợ trong giọng nói của ông ta.
- Mừng ông trở lại bình yên, tên cướp thứ hai nói.
Trong chớp mắt, hai tên cướp rút súng từ dưới áo ra và bắn vào người ông McGuire. Ông ta ôm ngực, ngã úp xuống lòng đường.
Shannon níu lấy cánh tay Joseph, kêu rống lên:
- Joseph! Ôi, lạy Chúa! Anh phải làm cái gì đi chứ!
Chàng suy nghĩ thật lung. Chàng phát họa trong tâm trí hàng tá hành động, rồi lại xua đi. Còn làm gì cho ông McGuire được nữa! Ông ta chết rồi. Máu ông ta chảy theo con rãnh bên mé đường.
Những tên sát nhân biến đi thật nhanh. Liền có những năm sáu tên ăn xin nhào tới bóc trần thi thể của ông McGuire như những con kên kên. Chúng xé áo vest, lục lọi trong xác ông. Shannon và Joseph đứng nhìn họ, chết điếng vì ghê tởm.
- Ôi, những cái thìa của tôi! - Shannon thét lên khi thấy những cái thìa trong các túi bị xé rơi ra lạch cạch trên nền gạch lát đường, làm văng nước lên.
Nàng vọt tới vũng bùn để thử giành lại. Joseph vọt theo ngay vào đám người hỗn tạp, đấm mấy cú vào bọn chúng. Những tên ăn cắp rành nghề, nhanh tay hơn chàng gấp mấy! Trong nháy mắt, những cái thìa bằng bạc biến mất, và đám người đầy chấy rận ấy chuồn đi nhanh như những con chuột cống rút vào hang.
Joseph đứng lên, gắng gượng lấy cổ tay áo chùi bùn trên mặt.
- Thôi, Shannon! Chúng ta đi thôi - vừa nói chàng vừa trao tay cho nàng.
Nàng đứng chết lịm đi trong bùn, ngó chăm chăm Jospeh, vì bị một cú sốc quá bất ngờ.
- Những cái thìa của tôi! Chúng đã cướp mất những cái thìa bạc của tôi! Bây giờ tôi không còn có lấy một xu! Chúa đã phạt tôi đấy, Joseph à!
Chàng nắm lấy tay nàng đỡ dậy và dìu đi trong khi chân tay nàng run lẩy bẩy.
- Tại sao Chúa lại phạt cô, hở cô? - Joseph hỏi nàng với một giọng chìu chuộng chưa từng thấy.
- Tôi … tôi … - nàng khóc ngất và càng bám chặt vào chàng hơn - Tôi đã lấy cắp của mẹ tôi vào buổi sáng ngày đi trốn.
Thêm vào cảnh ghê rợn ấy, mưa càng tuôn đổ nhiều hơn. Đám đông xô đẩy hai người đang bám víu vào nhau, xuýt bị ngựa đạp nhào.
Bản năng che chở vùng lên trong Joseph. Shannon thâu dụng chàng để được bảo vệ. Từ nay, đã đến lúc chàng phải bảo vệ nàng. Phải, nhưng làm gì đây?
Chàng tìm hiểu đám đông, cũng chẳng biết để làm gì. Bỗng chàng nhận ra thằng bé mà ông McGuire đã quăng xuống rãnh nước. Hắn bị tụt đằng sau đám đông xô đẩy, hắn ngó hai người với vẻ đề phòng.
Dù hắn cố phô trương là con người bản lĩnh, nhưng khi Joseph chỉ vào hắn, hắn nhảy vọt lên định trốn.
- Lại mày! - Joseph thét lên, nhưng tiếng thét của chàng bị chìm đi trong tiếng ồn ào của đám đông và tiếng mưa ào ào đổ xuống như thác - Mày lại đây!
- Đừng tin hắn, Joseph! - Shannon kêu lên vì sợ hãi.
Từ lúc mất hết số thìa bằng bạc, Shannon mất cả hào hứng và tự tin. Joseph không hiểu ý Shannon bảo đề phòng, tiếp tục ra dấu bảo thằng bé đến gần.
Thằng bé tới gần chàng với vẻ đề phòng, định dọt. Hắn nói cứng:
- Ái chà, các người muốn gì đây?
- Này cậu bé, cậu tên gì?
- Dermody.
- Còn tôi tên Joseph Donelly, và đây là Shannon … Donelly - chàng nói thêm sau một lúc do dự (Shannon vừa cau có vừa thút thít khóc)
- Tôi có vài điều cần hỏi. Bé hãy dỏng tai lên mà nghe cho rõ.
- Thế anh muốn nói gì nào?
- Chỉ muốn hỏi bé ông Boss là ai và gặp ông ta ở đâu?
Một nơi khói bay mù mịt, với những ngọn đèn bị khói làm giảm bớt ánh sáng, nồng nặc mùi bia và môi hôi lẫn lộ, tiếng ồn ào như địa ngục … hang ổ của sự gian tà, Shannon thầm nghĩ khi Dermody dẫn nàng và Joseph đến một câu lạc bộ, nơi đây đông nghẹt, người thì đang nhậu nhẹt, kẻ lại say sưa khiêu vũ, và số người Mỹ gốc Iceland khát máu đang vây quanh hai võ sỹ quyền Anh đánh nhau ở giữa căn phòng rộng thênh thang.
Dermody chỉ cho hai người thấy một ông khỏe mập đang đánh gục đối thủ của mình, khiến cho những người chung quanh hân hoan tột đỉnh.
- Ông ấy đấy, nó nói - ông Boss đấy. Người ta còn gọi ông là Mike Kelly nữa. Và nhân vật đối thủ của ông ấy là Gordon. Cả hai là những võ sĩ đáng sợ.
Joseph nắm cùi chỏ của Shannon, định đưa nàng ra xa những người đang đánh nhau, đến đầu kia của toà nhà.
- Shannon, cô chờ tôi ở đằng kia tiện hơn.
Nàng vùng một cái, giật cánh tay lại.
- Joseph, đừng lo cho tôi. Chỉ là một trận đấu quyền Anh thôi mà. Tôi biết về môn thể thao dã man và hấp dẫn này.
Bây giờ nàng đã tỉnh táo hơn khi còn ở trên con đường lấm bùn. Nàng đã phục hồi can đảm. Nàng muốn thuộc nằm lòng từng chi tiết chung quanh, học lấy tất cả các kinh nghiệm mới mẻ. Nàng chỏi cùi chỏ, len đến được hàng đầu khán giả, hớn hở nhì xem người võ sĩ mà Dermody kêu tên là Mike Kelly. Ông ta đang tống một quả đấm vào mặt có cái thẹo dài của đối thủ.
- Tôi không tin là cô hiểu biết nhiều về môn võ thuật này - Joseph cáu gắt thẳng thừng với Shannon.
- Biết đọc chữ cũng có nhiều cái hơn chứ, nàng cãi lại với vẻ tự hào.
Bỗng có chất gì ươn ướt vừa nóng bắn vào mặt nàng. Quýnh quáng vì ý nghĩ là đờm dãi của võ sỹ, nàng lấy khăn tay chùi mặt. Một thứ nước đỏ dính vào vải mịn. Máu! Nàng đã bị máu của Gordon bắn vào mặt.
Nàng thét lên và có cảm giác không còn đứng vững trên hai chân.
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về hướng nàng. Nàng kêu lên như heo bị chọc huyết. Hai đấu thủ cũng ngừng tay để quan sát nàng. Mike Kelly ngó nàng sững sốt. Cú đấm như trời giáng của Gordon vọt đi như pháo thăng thiên, đập vào hàm của Kelly.
Kelly sụm xuống trên hai gối, trong giây lát anh ta nhìn Shannon với cặp mắt lờ đờ, rồi ngã sóng sượt trên sàn nhà như một cây bị đốn.
Gordon quỳ xuống bên Kelly, lo lắng hơn là phấn khích. Anh ta nắm lấy hai vai của Kelly mà lắc và lầm bầm:
- Ôi, Mike! Mình rất ân hận!
Một sự im lặng bất thường đầy sợ hãi úp chụp lấy mọi người trong gian phòng. Mọi con mắt cùng một loạt quay lại nhìn Shannon. Cô nàng lúng túng liếc nhìn Joseph. Anh chàng cũng phân vân như nàng, quay sang ngó Dermody.
Cậu bé nhún vai và nở một nụ cười không nhằm chỗ. Nó nói:
- À … ông Mike không phải là dễ chơi khi ông thua.
Một tiếp viên quán rượu bụng phệ tiến đến bên người võ sĩ bị đánh gục, tạt vào mặt ông ta một gáo nước lạnh. Mọi người khôn ngoan lẵng lặng rút lui. Người võ sĩ vừa bị hạ tỉnh lại, ông ta gầm lên một tiếng, bò trên sàn giữa những đôi ủng, khi còn vài bước gần đến Shannon thì ngừng lại. Cô gái lùi một chút, rồi chững chạc dừng lại. Cô không để mình bị khớp, mặc dù cô đang run.
- Cô đã làm cho tôi phân tâm - Kelly bảo, miệng đầy máu và một tia máu tươi từ miệng chảy xuống cằm.
Shannon đứng tại chỗ, sững sờ. Nàng chưa kịp nghĩ ra một lời để đối đáp, thì Joseph đã nhảy vào đứng chặn giữa hai người.
- Ông thiếu tập trung ý chí - chàng nói với giọng nhận xét.
Nhiều người, kể cả người tiếp viên bụng bự, đều há hốc mồm, lo cho anh chàng liều lĩnh. Thường thì ít ai dám đưa ý kiến phê bình Mike Kelly, ông Boss.
Kelly đứng lên, Shannon nín thở. Cô quan sát Joseph từ đầu đến chân mà không thấy dấu vết gì nao núng trên gương mặt xinh trai của anh.
Cô cảm thấy có cái gì đó như là kiêu hãnh khi nghĩ đến việc anh sẽ làm người bảo vệ cho mình.
Kelly mò mẫm trong miệng, lấy ra một cái răng rồi dùng tay búng đi, vẻ mặt bình thản.
- Một chàng trai đầy dũng cảm của xứ Connama - Kelly vừa nói vừa quan sát Joseph từ đầu đến chân. Đoạn ông ta tiếp - Hãy theo ta.
Ông ta khập khiễng bước đi xa dần, Joseph theo bén gót. Thấy Shannon cũng sắp bước theo, Kelly ngoắt lại, nói:
- Không phải tôi bảo cô theo tôi đâu, cô bé khờ khạo ạ. Tôi mất một chiếc răng là vì cô đấy!
Shannon ưỡn ngực, hất hàm nói:
- Joseph đi đâu, tôi theo đấy.
- Tên của ta là Mike Kelly! Ông ta hét vào mặt Shannon, làm nàng giật nảy mình - Không ai có quyền cãi lại ta! - Quay sang Joseph - Cái cô gái bao này là ai thế … Vợ mày hả?
- Chắc chắn là không phải! - Shannon la lên, phản đối. Chỉ nghĩ đến thôi nàng cũng đã bực mình rồi.
- Đồ đàn bà trâng tráo, mày là cái quái gì mà dám lui tới câu lạc bộ của tao?
Shannon sững sợ không nói được tiếng nào. Nàng thất vọng nhìn Joseph. Chàng mỉm cười, hớn hở như đang ở trên thiên đàng.
- Em của em đấy, chàng đáp.
Kelly lắc đầu và phá lên cười như sóng dậy.
- Đồ chết tiệt quấy rầy, không phải thế sao? - Ông ta lầm bầm trong miệng. Rồi quay về phía đám đông ồn ào, chật ních phòng, rống lên: - Các ông đánh cuộc đi!
Ông ta lại bước đi, Joseph theo sau liền. Shannon bám vào cánh tay Joseph. Cơ hội ngàn năm một thưở phải chấm dứt cái trò tráo trở này trước khi nó vuột khỏi tầm tay. Nàng nói:
- Xin lỗi, hãy dẹp chuyện đó đi! Đi đâu anh cũng bép xép tôi là em của anh. Tôi không muốn trèo lên mái nhà mà la lên rằng tôi có bà con vớ một tên móc than bùn, đó là anh!
- Shannon, ở đây là ở giữa người của tôi. Mà người của tôi thì không có cảm tình với người của cô. Nói đúng ra, những thứ người ấy ghét cô đến tận xương tủy.
Shannon kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Nàng đâu có muốn chọc tức bọn người vô lại này, chúng không có tôn giáo mà cũng không có luật pháp.
- Bởi thế, Joseph nói tiếp - tôi có nói quấy nói quá gì cũng vì lợi ích của cô mà thôi. Cô tự chọn lấy.
- Hoặc là tôi nói dối để che chở cho cô, hay là chúng ta công bố ngay tức thì cô là một người Tin Lành giàu có … Tùy ý cô đấy! Nếu họ hay biết được mà phản ứng, thì chẳng liên quan gì đến tôi đó nghe!
Lần đầu tiên trong đời, Shannon cảm thấy mình là người ngoại cuộc, bị ghê tởm, không được ai ưa thích. Nàng không thích ấn tượng này chút nào.
Nhưng ít ra nàng đã đứng vững trên mặt đất. Nàng thuộc nòi giống của những người sống sót. Nàng đã thừa hưởng sức mạnh và lương tri, khi cơ hội đòi hỏi, nàng sẽ có khả năng thực hiện cái gì cần.
- Không, Joseph - nàng thì thầm đáp - cho họ biết cũng vô ích thôi. Trong lúc này, anh là của tôi đấy.
Vẻ mặt hí hửng, rõ ra Joseph đã chiến thắng Shannon. Còn về phần nàng, thấy vậy, nàng chỉ muốn tát vào mặt anh ta một cái.
- Hãy chờ đợi - Joseph ra lệnh - Và cô phải giữ mồm giữ miệng, đừng có đua đòi, nếu cô không muốn biết bao phiền toái khác sẽ xảy đến gấp.
Nhìn chàng đi xa dần, Shannon thề sẽ tát cho Joseph một cái tát ra gì để trả nợ sự xúc phạm này. Sau đó nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Đang bước theo Mike Kelly, Joseph bỗng thấy dâng lên trong lòng mình một niềm tự mãn. Thật thích thú biết bao, khi lời cuối cùng đã được nói ra để biến đổi cô gái quá quắt này! Ở đây, tại nước Mỹ, nơi song bạc chiều hôm đó, những người như chàng nắm giữ quyền hành, và chính nàng trở thành thiểu số.
Đứng bên chiếc dương cầm đang ra rả, Joseph bị hấp dẫn bởi ba cô thiếu nữ, chỉ mặc quần cụt với những tấm thân lộ liễu. Vừa trông thấy họ, Joseph đâm luống cuống. Chưa bao giờ,hoàn toàn chưa bao giờ chàng nhìn thấy những bộ ngực phơi bày lộ liễu và da thịt nõn nà như vậy.
Ba người đẹp ngoài chuyện phô bày thân xác, còn hút thuốc nữa. Điều này đối với chàng cũng là một điều mới lạ, khiến chàng phải há hốc mồm bỡ ngỡ.
Hai thằng anh của Joseph hay thì thầm với nhau về các cô nàng thường tung tăng trên những con đường vắng vẻ ở Dublin hay ở Limerick. Những chuyện thì thầm như vậy đã ám ảnh Joseph khi ngơi nghỉ trên giường ban đêm, để hình dung các manh áo đơn sơ trên mình người phụ nữ, vô cùng khiêu dâm.
Một cô tóc nâu trong đám, cô nhỏ tuổi, có bộ ngực căng phồng, tưng tưng như muốn nhảy ra khỏi cái nịt vú bằng sa mỏng. Cô ta liếc nhìn chàng một cái, miệng bĩu môi ra dấu, chàng chưa từng được ai đối với mình như thế bao giờ.
Từ đũng quần bỗng nóng ran lên và Joseph cảm thấy bứt rứt. Có thể cha chàng đã có lý khi bảo chàng đề phòng những hạng đàn bà như vậy. Cô nàng đúng là thứ đàn bà đưa chàng đi thẳng vào hỏa ngục … nếu chàng can cứ vào sự nóng ran ở bộ phận sinh dục mà kết án.
- Mày chớ có xài tiền khi chưa làm ra nó! - ông Kelly vừa nói vừa cười khúc khích - Tao chưa tìm được việc cho mày.
Từ bỏ bọn gái điếm và khung cảnh cám dỗ, Joseph đi tới bàn viết ông Boss đang ngồi, một cuốn sổ lớn được mở ra trước mặt.
- Mày tên gì? - ông hỏi mà không thèm ngó vào mặt người đang đứng trước mặt mình.
- Joseph Donelly - chàng đáp, vẻ tự hào.
Kelly tỉnh bơ điền tên chàng vào sổ.
- Donelly đây là cuốn sổ Domesday Book - ông ta nói - Khi mày đã có tên trong cuốn sổ này rồi, thì mày thuộc về tao. Nếu mày gặp chuyện gì khó khăn, hãy kiếm tao. Còn khi mày làm điều gì tao khó chịu, thì tao sẽ đi kiếm mày. Hiểu chưa?
Joseph chưa đánh giá được đám đông, nhưng cũng chưa tiện thương lượng. Hiện tại chàng chẳng có tiền, chẳng có nhà và chẳng có việc làm.
- Tôi không mong sống ở Boston. Tôi muốn đi về miền Tây, để có đất trồng trọt.
Có tiếng cười rộ vang dội khắp phòng, cắt ngang lời phản đối của Kelly. Joseph nghe có tiếng Shannon hét lên:
- Bỏ xuống! Không thì tôi móc mắt cho mà xem.
Chàng thấy Shannon bị một đám say rượu bao vây, mà người dẫn đầu là Gordon. Tất cả đùa nghịch, cợt nhã với nàng, còn tên võ sĩ thì cầm lấy cây cơ đánh billiard mà khều váy nàng lên.
Như một mũi tên, Joseph vẹt đám đông phóng tới, giật cây cơ từ tay Gordon và trỏ vào tên bự con ấy mà răn đe:
- Hãy để cho cô gái này được yên! - vừa nói chàng vừa hất cằm về phía Shannon. Cô ta vẫn đứng dựa lưng vào bàn billiard, gương mặt tái mét, mắt trợn trừng.
- Ở đây, mày phải xin tao! - Gordon nói một cách ngạo nghễ.
- Tôi không muốn đánh đấm với ông - Joseph cãi lại.
Gordon cười khẩy:
- Hừm, hắn không muốn đánh …
Thình lình Joseph tung một cú đấm hết sức bình sinh vào hàm của tên võ sĩ, nghe một tiếng bịch.
Bị bao vây bởi đám người hò hét cổ võ hay đánh cuộc, Shannon đưa tay lên che mắt đúng vào lúc Joseph bị đánh một cú thật nặng vào mặt. Nhưng anh chàng giáng trả địch thủ bằng một cú đánh thẳng tay mặt, rồi một cú khác, rồi một cú khác nữa.
Chưa đầy hai phút, những người quan sát đã hiểu là Joseph nhanh nhẹn hơn, có thực lực tài ba hơn … chưa nói đến tính cà khịa của chàng.
- Đến gần đây, tên ngu ngốc! - Joseph chế giễu - Tao đập cho mày mềm xương cho xem.
Là một tay đánh đấm có ngẫu hứng, Joseph đuổi theo Gordon xuyên qua căn phòng, giáng vào ông ta bằng những cú đấm thẳng hay cú móc. Tất cả các khán giả đều trố mắt xem như xuất thần. Chàng trai mới đến có một phong cách đánh, khác từ trong căn bản với phong cách của các võ sĩ mà họ đã từng có dịp chứng kiến. Tôn trọng quy định của hầu tước Queensbury, các đấu sĩ thường đứng lại bên này hay bên kia đường ranh, đánh bằng tay mặt vào đối thủ cho đến khi hắn knock - out, kết thúc một hiệp. Họ đấm thẳng vào mặt, đặc biệt là vào mũi và miệng, tránh mọi nơi khác của đầu, để khỏi gãy đốt ngón tay. Cú đánh của họ đầy tính xung kích.
Mỗi võ sỹ có một phong cách riêng, song chẳng một ai tránh né. Phần Joseph, anh ta nhảy nhót đây đó, chạy quanh địch thủ, tung cú đánh tạt ngang và cú đánh móc, đón đòn của Gordon.
Rút ra sau những kẻ hiếu kỳ vây quanh. Dermody và một số người khác, biểu diễn với nhau những cú đánh theo kiểu của Joseph.
Cuối cùng, Joseph đánh lùi được Gordon, hắn ta kiệt sức dựa vào một thùng bia nhỏ và lảo đảo. Một cú đánh cuối cùng phóng ra, Gordon bự té vào thùng bia, mông xuống trước, hai chân chổng lên trời.
Joseph quay lại, hớn hở vì đã quật ngã được kẻ thù, hai nắm tay giơ lên như để đánh nữa nếu cần. Chàng đối mặt với Mike Kelly.
- Được rồi! - ông ta nói, tay sờ cằm suy nghĩ - Chú mày đã hạ người đã hạ knock - out tao. Tao khôn chắc đánh giá được … (Rồi ông ta hô hào đám đông). Thưa quý ông, quý ông hãy đánh cuộc đi.
Cánh đàn ông chen lấn bu nhau về bao quanh Joseph, cùng nhau nói lên một lúc giá trị của cuộc đấu mà họ vừa chứng kiến và sửng sốt vì chàng trai và vì chiến thuật tân kỳ của anh ta. Joseph vênh vang như một con gà trống cồ.
Joseph liếc mắt nhìn cô gái tóc nâu phì nộn, bỏ sân khấu đi xuống về phía chàng, để được nhìn thấy chàng thật gần.
Dù bản lĩnh, Joseph không đứng yên được một chỗ. Đơn thuần chỉ vì quá tuyệt vời. Tất cả mọi người đều lưu ý! Tất cả mọi người đều ái mộ! Chàng phác hoạ một điệu vũ mừng khải hoàn.
Chính bản thân Shannon, dù thân gái bất hạnh, cũng biểu dương với một vẻ cung kính, gần như xu nịnh. Đầu ngẩng cao, nàng bước tới từng bước đến bên Gordon, chỉ vào mặt ông ta, nói:
- Đó là bài học dành cho ông!
Người võ sĩ bự con loay hoay để ra khỏi thùng đựng bia, giống như một con cá voi trồi lên mặt nước để thở. Shannon cười rúc rich, đi dần về phía Joseph, níu lấy cánh tay anh.
- Dermody ơi! - Từ đám đông, ông Mike Kelly rống lên gọi.
- Con ở đây, thưa ông Kelly!
Ông Boss ném cho nó một đồng tiền.
- Đã đến lúc kết thúc. Mày thu hành lý. Chúng ta đưa tên thích gây sự này và bạn gái của hắn đến nhà Molly Kay.
Một cái nhà! Một cái mái che trên đầu, đó là cái đêm đầu tiên duy nhất của chàng trên đất Mỹ. Joseph toét miệng cười. Phải, thật vậy, nó tựa như giây phút hoàn hảo nhất của cuộc đời mà chàng đã sống trên miền đất lành của Chúa.