← Quay lại trang sách

Chương 9

Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, Shannon cúi xuống cái bồn, nhẹ nhàng nhúng áo quần vào trong nước ấm. Joseph vắt chiếc bít tất cuối cùng của chàng lên dây, nơi treo áo quần chàng đã giặt, nước còn nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Làm xong việc của mình, chàng quay qua quan sát Shannon, nàng đang cúi xuống cái bồn tắm cũ có chân, tóc xổ xuống mặt, thành từng lọn nhỏ rung rung vì làn hơi nước bao quanh. Chàng nhớ lại lời một người ở nhà máy nói Shannon là cô gái đẹp nhất trong đám công nhân. Điều đó không chối cãi được. Đáng tiếc, nàng cũng là cô gái cứng đầu nhất.

Shannon ngước mắt nhìn.

- Anh ngó cái gì thế? - cô ta hỏi.

Bị bắt quả tang nhìn trộm, Joseph moi óc tìm câu trả lời.

- Tôi chỉ muốn xem cô làm gì.

Nàng gạt một mớ tóc mai rủ xuống trán.

- Liệu chừng nổ con mắt đấy. Tôi đang giặt đồ chứ làm gì!

- Ôi... Cô đã tự hỏi tại sao cô làm công việc ấy lâu như thế chưa? Nếu cô chịu ngước mắt lên, chắc cô đã nhận thấy áo quần của tôi đã xong tất cả rồi, đang phơi kia kìa. Xong, xong hết!

- Anh có nhiều tài, nàng nói với vẻ chế nhạo.

Rồi nàng lại thọc tay bi bõm trong bồn nước.

Joseph đến bên, chọt nhẹ vào hông nàng.

- Cho tôi nói thêm một lời nữa. Nếu cô muốn giặt áo quần, thì cô phải làm cả hai tay.

Cầm miếng xà phòng lên, chàng biểu diễn cho nàng xem.

- Cô cầm xà phòng như thế này, cầm áo quần như thế này, rồi nhúng xuống nước và vò. Cô nhúng nước và lại vò. Nhúng nước và vò. Nhúng và vò - chàng đưa cái áo lót lên để xem xét, mọi vết mỡ gà và cáu ghét đều đã biến mất như ảo thuật - Cô thấy chưa? Nếu chưa hoàn toàn sạch, thì cô lại làm lại. Chúng ta lại nhúng, chúng ta lại vò. Nhúng vò, nhúng vò, nhúng vò cho đến khi có được kết quả mong muốn.

Chàng vung tay, làm xà phòng bắn vào Shannon. Joseph không ngờ nàng cúi xuống chụp lấy viên xà phòng và cái áo ngủ ngắn.

Người ta nhúng, người ta vò. Người ta nhúng, người ta vò. Nhúng và vò, nhúng và vò - nàng vừa làm vừa nói và lặp lại cách làm việc của Joseph - Nhúng vò. Nhúng vò...

- Quá tài tử! Quá nhẹ tay! Phải mạnh tay thêm chút nữa! - chàng nói.

- Nói "nhúng" và "vò" có quan trọng lắm không.

- Quan trọng thật đấy, trong lúc học việc ban đầu.

Shannon làm việc một cách hăng hái, chà xát thật mạnh. Joseph bật cười, vui sướng thấy nàng hào hứng, vui sướng được thấy, ít ra lần đầu tiên chàng đã dạy được cho nàng một cái gì đó.

Có thể, bản chất nàng không có gì xấu, chàng nghĩ, rồi ra nàng cũng sẽ quen thôi. Chàng cúi xuống định giặt giúp mấy cái áo ngắn cho nàng, nhưng đã kịp dừng lại. Chàng có một ý nghĩ tuyệt vời hơn. Chàng bốc lấy một cái tạp dề.

- Nào, chúng ta nhúng, chúng ta vò - chàng vừa nói vừa cười, làm, và nhận thức được sự gần gũi lý thú của việc vai kề vai, hai người cùng làm việc chung với nhau.

Thật ra, nàng không phải là một con ngựa dỡ.

- Chúng ta nhúng, chúng ta vò - nàng nhại lại và mỉm cười với chàng.

*

Căn phòng nhỏ được tô điểm một cách giản dị, nhờ vào đồng lương hiếm hoi mà hai người đã tích lũy được một tuần, phản ánh quy chế làm việc của Joseph và Shannon. Các màn cửa đã thay vải mới, một cái chăn loại rẻ tiền, và ba món đồ mỹ nghệ và hai tấm gương soi đã làm cho chỗ ở trở nên thanh lịch.

Núp sau cái chắn gió mỏng manh đã được phết vôi trắng để che lấp những hình ảnh lố lăng, Shannon thay áo quần ướt.

Xương cốt rã rời, gân thịt đau đớn, nàng không sao xua đuổi được những đợt sóng u buồn đang xâm chiếm nàng.

- Khi còn ở bên Iceland - nàng nói, đây là nàng tự nói với mình hơn là nói với Joseph, đang khi anh đi lui đi tới trong căn phòng hẹp - tôi xem nước Mỹ như một tia sáng xa vời, một đất nước văn minh giống như chuyện thần tiên. Tôi tưởng tượng tôi đang lang thang, ngắm nhìn những tác phẩm nghệ thuật, vào nhà hàng ăn trưa, và trở về cái trại ngựa tuyệt vời của mình, để nhảy lên lưng ngựa, phi nước đại. Bây giờ thì tôi phải nhổ lông gà trong một nhà máy, và trại chăn nuôi thì xa mười lăm ngàn cây số, kể từ cái hang chuột cống này.

- A! Thì ra tôi phải nhồi sọ mình bằng những lời than vãn của cô qua mười lăm ngàn cột mốc! Lượm từng xu, từng xu, hết con gà này đến con gà khác...

- Không phải thế! Tại vì cái hạng người như anh chỉ hành động chậm chạp, mà không muốn tiến lên phía trược Tôi sắp phát minh một cách làm giàu nhanh chóng. Hãy tin cậy nơi tôi! Hắt... hát... xì...

- Vậy thì hỉ mũi đi! - Joseph trầm giọng nói, và lôi ra từ dưới gầm giường một cái chậu bằng đất sét nung - Hãy nhảy mũi cho đã đi, như tôi thường làm đấy! - Chàng ngồi lên tấm nệm, kẹp cái chậu giữa hai đùi, bắt đầu trút vào đó số tiền dành dụm trong tuần - Ba mươi, bốn mươi, bốn mươi lăm...

Nghe tiếng tiền đồng rơi lẻng kẻng, Shannon ngó qua tấm chắn gió.

- Thật ra, Joseph à - nàng nói vui - có năng khiếu về các con số như anh, thì mở ngân hàng đi là vừa.

- Cám ơn về lời chúc của cô. Nhưng tôi thích cày đất hơn.

Đừng trả lời, cô ta khích tướng đấy anh bạn ạ, chàng tự nhủ. Cô ta chọc tức mình đấy mà.

Đếm tiền xong, chàng để cái chậu đất vào chỗ cũ và cởi áo.

- Tôi đoán là anh chưa tính tiền chi phí đi đường - Shannon lại nói, tham gia ý kiến, nhung quá tự cao không muốn hỏi chàng.

- Nếu tôi đi buôn, tôi có thể mua được một chiếc xe tải đồ với khoảng hai mươi lăm đô - la. Chỉ có bộ thắng ngựa là đắt: đai hàm thiếc, hàm thiếc, đai yên, vòng cổ, gọng xe...

- Phần tôi, tôi chẳng dùng xe. Cưỡi ngựa khoái hơn nhiều.

- Cô cần có một cái bao yên đặc chế để đựng cho hết các đồ tùy thân của cô nữa chớ!

Shannon lặng thinh một lúc lâu, Joseph cảm thấy nàng xao xuyến ở bên kia tấm chắn gió.

- Các đồ tùy thân của tôi? Đồ tùy thân nào? - nàng hỏi.

- Thức ăn này, áo xống này, xà phòng, nước, đạn dược và súng.

- Tôi cần súng để làm gì cơ chứ?

- Thì để đi săn. Và còn để tự vệ nữa. Một phụ nữ đi lẽ loi dễ bị trấn lột, chẳng chóng thì chày. Còn nữa, cô sẽ bị bọn người da đỏ vây.

Hai mắt của Joseph sáng rực lên vẻ tinh nghịch, còn phía bên kia thì im lặng triền miên. Làm như thế là đúng! Phải cho nàng một chút sợ hãi. Nàng không rõ ý của chàng, cái cô gái ỏng ẹo này!

Chàng nghe một tiếng thở dài mơ mộng của nàng:

- Mỗi lần tôi nghĩ đến súng đạn, là tôi thấy lại Stephen - nàng nói.

Nụ cười của Joseph bỗng tan biến ngay.

- Cô phải biết vui vì đã thoát khỏi cái thằng học làm sang, mặt ủ mày ê ấy.

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng đôi khi lại thấy tiếc về sự nhã nhặn của anh ta. Anh ta thấy một vũng bùn, là ảnh trải áo choàng của ảnh xuống để tôi đi qua khỏi lấm chân.

Joseph điên tiếc, đập mạnh cái quần của chàng vào vách.

- Thằng chả đã đốt nhà của tôi! Tôi cấm cô nhắc tới tên hắn trước mặt tôi!

- Stephen, Stephen, Stephen, Stephen, Stephen...

- Trời ơi, Shannon ơi là Shannon.

- Không phải việc của anh là ra lệnh cho tôi phải nói cái gì và không nên nói cái gì... vì lý do là chúng ta đã ở chung trong một cái chuồng heo này, thưa ông bạn! Tôi đâu có ý xóa mờ những kỷ niệm trong thời tôi được tôn thờ, ông nghĩ thử xem! Vì hắn đã tôn thờ tôi, phải... Stephen Chase tôn thờ tôi!

Joseph càu nhàu:

- Thật lạ lùng! Tôi chẳng thấy nơi cô có cái gì đáng tôn đáng thờ cả!

- Tại anh không thừa nhận những đức tính tốt của tôi, mặc dù nó ở ngay trước mũi anh. Trời, những cái lông quái quỷ này! Hắt xì!

Nàng hắt hơi mạnh đến nỗi tấm chắn gió nhẹ đã ngã đánh rầm. Cô cậu trần như nhộng ngó nhau, rụng rời.

Joseph là người đầu tiên trấn tĩnh được.

- Chúc cô sống lâu trăm tuổi! - Chàng nói một cách lễ độ, mắt lấm lét nhìn những đường cong trên thân mình cô gái một cách thèm thuồng.

Hoàng hồn, Shannon nhào lên giường, quơ lấy cái chăn che lại thân mình. Joseph bỗng thấy mình lõa thể, liền giật tấm màn cửa che lấy phần dưới của chàng.

Không dám nhìn Shannon nữa, chàng tắt đèn vội vã quay về ổ rơm của mình. Đóng chốt trong mền, chàng ngó đăm đăm vào bóng tối, trái tim đập thình thịch.

Trời đất quỷ thần ơi! Nàng đẹp dễ sợ! Ban ngày ban mặt, hồi ở trong chuồng ngựa, nàng mặc quần, chỉ cởi trần phần trên, nàng đã đẹp mê hồn; bây giờ khi toàn thân nàng bộc lộ hết, nó tột cùng tuyệt hảo trước mắt chàng, hình ảnh này chàng sẽ không bao giờ quên.

Chàng tự hỏi, ông tổ Adam khi lần đầu tiên nhìn thấy bà tổ Eva trần truồng, ông có cảm giác giống mình không? Nếu có đúng như vậy, thì có lạ lùng gì ông đã đeo đuổi bà xuyên qua Vườn Địa Đàng để nhìn nhau cho thỏa mãn.

Hỏa ngục và hình phạt! Từ đây, những đau khổ mà chàng phải ráng chịu hàng đêm, lại càng có thêm chất liệu nhiều hơn. Nằm dài trên nệm rơm, chàng lắng nghe từng tiếng cọt kẹt và tiếng răng rắc của nàng trở mình trên giường, chỉ cách một tấm màng gió mỏng, sát bên, đã làm cho người chàng bốc lửa.

Trong một cố gắng tầm thường, để ngăn chặn những hình ảnh dồn dập trong tâm trí, Joseph tưởng tượng mình đang đấu quyền Anh với một danh thủ như Mike Kelly, làm hộc máu mũi của hắn. Mà đúng vậy,... đó là điều Joseph Donelly mơ ước trên hết, là đấm vào kẻ mới tới, để giải tỏa nỗi bực mình hay tức giận ứ đọng trong con người chàng. Đánh ai cũng được.

*

Hai giờ sau Joseph bước ra hành lang, nhẹ nhàng khép cửa sau lưng lai. Mặc dù căn nhà đã bớt tiếng ồn, số chị em còn làm việc đây đó; tiếng giường nệm kêu răng rắc, tiếng rên rỉ, tiếng thở hùng hục, tiếng rúc rích rù rì, vẫn luông tuồng không dứt ngang qua căn nhà cũ kỹ. Chừng đó cũng đủ làm cho con người chàng hóa điên.

Joseph vào buồng tắm và rửa mặt nơi chậu thau loang lổ dấu rỉ sét. Nước lạnh ngắt làm cho chàng tỉnh táo, khiến chàng nhớ tới vũng nước đầu làng mỗi mùa hè chàng đã từng hụp lặn với hai thằng anh và lũ trẻ khác. Làn nước mát lạnh phục hồi sức lực, giúp chàng điều hoà ngũ quan... Nhưng bây giờ đã quá xa!

Trong phút chốc, chàng bỗng thấy day dứt nhớ quê hương, ao ước một cách khắc khoải được hít thở không khí dịu dàng và sung mãn của xứ Iceland, được nhìn ngắm những cánh đồng xanh đến nhức mắt người.

Rồi chàng khơi gợi lại những mạo hiểm mà chàng đã trải qua kể từ khi bước chân lên đất Mỹ, và kết luận rằng chàng đã chọn nơi này làm quê hương. Miền đất mới này sẽ cung ứng bao nhiêu là cơ hội cho đám trẻ đang bước vào đời...

Thân thể của Joseph Donelly không ngừng nhắc nhở chàng rằng hiển nhiên là anh đang còn trong tuổi xuân xanh.

Chàng ra khỏi buồng tắm, vừa đi vừa dùng khăn lau mặt, suýt nữa tông nhằm bà già Molly. Bà từ một phòng nào đó đi ra, tay cầm một nắm tiền đô.

- Cháu thức khuya quá đấy, Joseph! - bà trách chàng với một giọng dịu dàng và đầy lo lắng.

- Cháu khó ngủ.

Bà rút ra hai tờ trong bó bạc.

- Cháu có muốn một cô gái không?- bà hỏi thẳng thừng.

Joseph ngạc nhiên vì tính bộc trực của bà. Ở Iceland, các cô gái giả vờ không biết hay có hay không chuyện tình dục; còn ở Mỹ, các bà chẳng lấy làm điều chuyện đó, họ nói toẹt ra cà. Chàng không biết nên chọn thái độ nào đúng hơn. Một bên, đề cập với một người đàn bà chuyện tình dục, nó tỏ ra một sự kích thích nào đó; còn bên kia, một người dân Iceland hạng như chàng thì đỏ bừng mặt, líu lưỡi lại không biết đối đáp ra sao.

- Này, cậu nghĩ sao về cô Sally Mae? - bà hất hàm về phía một cô gái đẹp đang đi đến phía hai người - Từ ngày cậu đến đây, cô ta nhìn cậu một cách thèm thuồng, trìu mến. Tôi chắc cô ta sẽ giúp cậu giải tỏa sự dồn ép có thể làm cho cậu nổ tung.

Joseph chiêm ngưỡng dáng đi của cô gái, hai mông đung đưa một cách khêu gợi. Cô ta có nét nhìn thân thiện, một nụ cười chân chất... không giống như một số cô gái ngờ nghệch ba hoa mà chàng đã biết.

Chàng cân nhắc trong một vài nhịp tim đập, rồi lắc đầu.

- Không, cám ơn bà Molly. Tôi chỉ... bị xao xuyến một chút, thế thôi. Đã khuya lắm rồi, tôi nghĩ, tôi về kẻo muộn.

- A ha... tham vọng!

- Có thể như vậy... Tôi mong rằng người ta sẽ nhớ đến tôi như một con người đánh dấu cho thời đại của mình.

Bà Molly cười dịu dàng.

- Đàn ông các anh đặt tất cả hy vọng vào công việc. Chính từ các thất vọng của họ mà tôi đã rút tỉa được phương cách sống của tôi.

Từng ấy chân tình, thúc đẩy Joseph tin cậy. Bởi lẽ bà chủ nhà cho thuê chuyên giao tiếp với nhiều hạng người, có thể giúp chàng phân tích cái gì đó đang xảy đến trong đầu óc và thân xác chàng.

- Bà Molly này, khi một cô gái làm cho mình bực tức, là nghĩa làm sao. Tôi có ý nói đến cô gái mà tôi đã quen biết hồi ở bên Iceland.

- Còn cậu, cậu có làm cho cô ta bực tức không?

- Ồ, chắc là có. Đôi khi chỉ là chuyện tầm phào thôi, cũng đủ cho chúng tôi cãi nhau rồi. Khi cô ta ngó tôi, mắt cô ta nảy lửa.

- Cô ấy muốn được cậu hôn đấy!

Joseph trợn trừng mắt, và có cảm giác như vừa bị đấm một cú vào bụng... một cú móc thật mạnh, chứ không phải một cú chích của con rệp.

- Hôn? Không phải tôi, đúng rồi!

- Thì còn ai khác nữa? Tôi hỏi cậu? Đôi mắt của cô ta bốc lửa là do cậu đốt lên đấy! Tôi rất tiếc vì cậu đã bỏ rơi cô ấy. Tình yêu đâu có hiếm hoi như người ta nói. Không có gì buồn hơn là bỏ lỡ cơ hội.

Bà Molly mỉm cười thương hại cho chàng và đi xuống thang lầu. Joseph im lặng nhìn theo bà, rồi bước nặng nề trở về phòng. Chàng phải đi ngang trước mặt cô Mae, cô ta lại ngó ngó chàng, mời mọc lần nữa, và mỉm cười với chàng một cách tha thiết. Joseph không khỏi không nhìn cô ta một cách chầm chậm từ cổ trở lên và từ bắp chân trở xuống.

Chàng vụt chạy đi như trốn một con mãng xà cám dỗ. Chàng nghe cô ta cười, vừa cười vừa khép cửa lại.

Chàng đi thăng đến giường Shannon đang nằm và chiêm ngưỡng cách cô nằm cùng mái tóc lấp lánh nhờ tia phản xạ xuyên qua cửa sổ.

Nàng muốn được hôn sao? Các cô gái khác thì có thể vậy! Chàng cam đoan đưa đầu ra cho chặt rằng đã biết bao lần - nàng chỉ muốn tát vào mặt chàng - hơn là hôn chàng.

Chàng đưa mắt nhìn theo đường cong dịu dàng trọn trịa của hai má nàng, má của một cô gái trẻ còn trinh nguyên với hai hàng mi cong tinh tế. Còn đôi môi của nàng, thì lại là môi của một người đàn bà đầy đặn và gợi dục. Chàng đi hơi quá trớn khi tưởng tượng, hôn lên cái miệng này sẽ giống cái gì đây. Muốn xâm phạm, đúng ra, phải làm khi nàng đang ngủ; nếu nàng biết, chắc nàng sẽ tìm cách giết chàng nếu chàng liều lĩnh.

Cuối cùng, chàng trở về nằm trên tấm nệm rơm, mắt nhìn lên trần nhà như chàng đã từng làm biết bao đêm trước.

Hết sức kinh ngạc, không ngờ Shannon lại mở lời:

- Joseph, tôi có đẹp không?

Trái tim chàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chàng muốn trả lời thành thực, nhưng khi mở miệng, thì nói lơ lửng:

- Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ thấy ai như cô.

- Tốt!

Nàng quay mặt vào tường, đưa lưng cho chàng và một lúc sau chàng nghe nàng thở thật sâu. Nàng đã ngủ thiếp đi, còn lại chàng một mình. Đồ kênh kiệu!

Chàng nằm suy nghĩ trở lại, thân xác bị hành hạ giống một quả bom sắp nổ. Mẹ kiếp, làm sao chịu nổi! Từ tấm đệm rơm, chàng vụt đứng dậy, chạy ra cửa. Phải xa cách cô gái này ngay lập tức. Nếu không, chàng sắp làm cái gì đó với nàng khiến cả hai sẽ ân hận.

Làm cái gì nào? Chàng đâu nghĩ đến điều đó. Đúng... một cái gì. Một cái gì dữ dội. Hay một cái gì đó kỳ diệu tuyệt vời. Hiện tại chàng bất lực để định nghĩa nó là gì.

Chàng vọt ra khỏi nhà, và như một mũi tên, băng qua suốt thành phố Boston. Chàng cảm thấy gió lạnh tạt vào mặt, nghe tiếng bước chân dẫm lên mặt đường đá thình thịch. Chàng chạy không ngừng đến câu lạc bộ và đâm sầm vào cửa.

Chàng dùng cùi chỏ lách vào đám đông những dân chơi bời trác táng, đang hoan hô một võ sỹ quyền Anh chiến thắng. Giữa tiếng ồn ào, tiếng của thằng bé Dermody la lên eo éo:

- Hãy đánh cuộc đi, thưa quý vị! Còn ai thách đấu với người giữ giải, xin vui lòng bước ra.

Nó quỳ xuống đất, vạch một vòng phấn mới nữa.

Lăn xả vào đám đông hỗn độn, Joseph buộc áo chemise lại một cách vội vã và vọt lên đài đối diện với người võ sỹ.

- Mời hai ông đứng mỗi ông một bên đường ranh - thằng bé Dermody kêu lên the thé - Không được đá, không được móc mắt, không được đánh vào dưới nịt lưng! - Rồi nói riêng với Joseph - Hãy đặt bàn chân lên lằn ranh.

Nhưng Joseph cười nhạo, đường ranh theo quy luật, xem chuyện đó không cần phải quan tâm. Tất cả sự phẫn nộ tập trung vào cánh tay, vào cú đấm và tống vào hàm của địch thủ.

Tiếng hoan hô và tiếng người đánh cuộc vang dội khắp căn phòng. Joseph nghe tiếng gào thét của đám đông như từ rất xa vọng lại. Chàng liên tục bổ như mưa xuống đầu đối thủ đang sửng sốt.

- Đánh đi, đồ gây gổ!

Liếc mắt qua, chàng thấy ông Mike Kelly ở giữa vòng tròn của khán giả. Ông đang đưa cú đánh vào khoảng không nói một cách ẻo lả như nhắm vào một đối thủ vô hình.

Câu lạc bộ chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đấu tàn nhẫn đến như thế. Thằng Dermody quan sát, nhảy nhó như một con thỏ bị kích thích. Cô Grace và các cô vũ nữ trên sân khấu nhìn trộm. Ông Mike Kelly không ngừng la hét và đánh ra các cú móc, cú xuynh, cho đến khi tàn cuộc.

Joseph tấn công vụng về, nhưng vì lòng tràn tức giận và vì bị dồn nén lâu ngày chàng đánh ra những cú thật mạnh. Nhờ ý chí của mình, cuối cùng chàng đã đánh knock - out đối thủ. Ông ta té sấp mặt xuống nền đất, mặt mũi mày đầy máu, con mắt trái bị bầm đen.

- Hãy đánh...

Tiếng hô của Dermody bị tiếng hoan hô của đám đông lấn át vì phấn khởi bởi cái lối tấn công mãnh liệt mà họ vừa mới chứng kiến.

Joseph kiêu hãnh chẳng khác nào Artaban, nhảy nhót từ chỗ này đến chỗ khác, giương cú đấm lên cao, khiến có vài mươi người hâm mộ vỗ vào lưng chàng. Ông Kelly rẽ những người hâm mộ đang vây quanh Joseph và cắp tay chàng kéo đi.

- Anh đã cho đo ván gã võ sĩ đẹp lắm, bạn trẻ ạ! Cuộc đấu thật oanh liệt! Chúc mừng! - Rồi quay lại các cô gái đang nhìn say đắm vì ái mộ, ông ta bảo - Hãy đi đi, đi khiêu vũ đi!

Người nhạc sĩ đàn dương cầm mãi xem trận đấu, nay mới hoàn hồn trở lại với cây đàn, đánh sai một nốt. Cô Grace nhìn Joseph lấn cuối vẻ đắm say, rồi hướng dẫn các cô vũ nữ khác ra sân, tất cả đồng hất đùi lên thật cao và quay vòng điệu Cancan táo bạo.

Ông Kelly kéo tay Joseph về bàn riêng của mình. Chàng cảm thấy lồng ngực căng lên vì kiêu hãnh. Chàng đã chiến thắng! Chàng đã đánh ngã địch thủ và giây phút này chàng được khoản đãi như một anh hùng. Ít lâu trước đây, chàng còn nằm trên tấm nệm rơm nghèo hèn, bị thất vọng ê chề và bực mình hết sức vì Shannon, cô gái tóc hung quỷ quái! Bây giờ thì thiên hạ tâng bốc chàng lên tới tận mây xanh. Nước Mỹ là một quê hương kỳ diệu!

Một người đàn ông, chàng mang máng đã nhìn thấy ở đâu rồi, uể oải đến bàn chàng đang ngồi với ông Kelly. Trên sống mũi của ông ta có dán băng keo.

- Anh Gordon, hãy mời chàng trai này một điếu cigar đi! - ông Kelly nói, rồi quay sang Joseph, ông hỏi: - Cậu không nhận ra ông Gordon hả?

Joseph bỗng nhớ lại, đó là người võ sỹ mà chàng đã đánh thắng vào buổi chiều đầu tiên mới tới Boston. Chàng nói:

- Ờ, ờ... Tôi nhớ ra rồi. Hôm đó tôi vui sướng được đấu với ông.

- Cái mũi của tôi bị dập rồi, chắc tôi phải thở bằng mồm suốt đời - ông ta nói cay đắng.

- Tôi có một cuộc sống thoải mái, có phải không? - ông Kelly nói và dang hai tay ra như ôm lấy tất cả, cả căn phòng, cả các khách làng chơi, và tất cả các cô vũ nữ - Ở đất nước này, muốn thành công, thật đơn giản: đó là làm việc tận lực, và đôi khi phải đút lót.

Joseph tỏ vẻ hoài nghi. Ông Kelly vỗ vào vai chàng:

- Tôi nói bông đùa đấy, cậu "thích gây sự" ạ! Tôi chưa bao giờ làm ăn vất vả như một người da đen cả, điều đó thì không!

Ông Kelly cười lên hô hố và ném một vốc tiền lên sân khấu. Hai má nóng bừng, Joseph nhìn các cô vũ nữ che kín của trời cho bằng bao nhiêu cử chỉ lố lăng xuyên qua những lỗ khoét của những bộ đồ vốn dĩ đã hở hang. Cô Grace vừa nhảy vừa chuyển dần đến gần bàn và đứng ngay trước mặt Joseph, giơ một chân lên cao.

Chàng tròn xoe mắt, sững sờ trước cách trình diễn gần như trần truồng như thế. Grace đến gần chàng, gần chạm vào chàng. Rồi cô đi xa dần, tiếp tục nhảy và ném cho chàng một cái liếc mắt tình tứ.

- Ê, chàng trai, bốc lên đi chứ! Đây là một người hào hoa phong nhã mà cô ta phải thử cho biết - ông Kelly vừa nói vừa ấn ngón tay vào hông chàng.

Một người khác, bụng thật phệ, mặc một bộ đồ thật đắt tiền, núng na núng nính đi đến bàn hai người ngồi, vẻ thật quan trọng. Không biết có cái gì đó rong bộ điệu của ông ta, khiến Joseph nổi da gà. Mặc dù ăn mặc bảnh bao, đồ cắt may ở một tiệm đắt tiền, nhưng coi bộ ông ta có vẻ bệnh hoạn, chẳng tươi tắn chút nào.

- Anh thanh niên nào đây, ông Kelly? - ông ta hỏi khi đến gần.

- Đó là Joseph Donelly, thưa ông Bourke. Một cậu thanh niên không biết sợ là gì, của quận Galway. Joseph, hãy bắt tay vị hào hoa phong nhã này. Ông có mỹ danh là M.D'Arcy Bourke, nghị viên hội đồng thành phố.

Joseph chào hỏi, vẻ miễn cưỡng:

- Xin được bắt tay gài, thưa ngài Bourke. Tôi đến đây là để đánh nhau, nhưng tôi chưa tận dụng sức lực của tôi.

Ông Bourke hút một điếu cigar thật bự. Ông bật cười:

- Anh ta muốn đánh nhau, Kelly ạ - Quay về Joseph, ông ta nói - Anh dám nhận đánh với một người Ý không? Tôi sẽ cho anh hạ hắn.

Một người Ý... chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ kích động Joseph rồi. Mặc dù mới tới Boston trong mấy ngày gần đây thôi, Joseph cũng đã ý thức được sự ganh đua giữa người Iceland và người Ritals. Người Iceland đã định cư ở Boston từ nhiều thập kỷ nay, bây giờ lại thấy việc làm và nơi ở của mình bị những người mới nhập cư cuỗm mất, dù họ mới đến không bao lâu. Hai phe kình địch nhau bởi hai dân tộc, lôi cuốn bên này hay bên kia bởi thù ghét chủng tộc và sự báo thù.

Joseph đâu biết những xúi bẩy của ông Bourke là vì lý do chính trị. Nếu người đàn ông bụng phệ thành công trong việc tạo ra sự mâu thuẫn giữa người Iceland và người Ý, và người Ý bị đánh bại hoàn toàn, thì uy tín của ông đối với cử tri sẽ lên cao như diều gặp gió... đó là điều không thể chểnh mãng khi cuộc bầu cử đã gần kề.

- Tôi sẽ đánh với bất cứ ai ông để trước mặt tôi kể cả người Ý - Joseph nói với vẻ tự mãn. Sự chiến thắng hào hùng đang sôi sục trong huyết quản của chàng.

Joseph nói chưa dứt lời thì thằng Dermody đã đến đứng trước bàn của họ.

- Chúng ta đang có một võ sỹ quyền Anh khác, thưa ông Mike! - Thằng Dermody hét lên, đinh tai điếc óc.

Ông Mike bịt hai tai lại.

- Lạy Chúa, Dermody, bao giờ tiếng nói của mày mới chịu thay đổi.

Joseph đứng nhổm dậy:

- Tôi sẵn sàng đánh một trận nữa. Hãy đưa người ấy tới đây.

- Và ta sẽ đánh cuộc em thắng, chàng rai quý mến của ta ạ! - ông Mike nói.

- Hắn lại xin được đấu nữa, Kelly - ông Bourke lên tiếng và gật gù tán dương.

Không lâu, đám khán giả vẹt ra nhường lối đi cho một võ sĩ càng lớn con hơn và cà khịa hơn tên võ sỹ trước. Hừ, mặc kệ nó, Joseph thầm nghĩ. Chàng sẽ đánh thắng tất cả. Chàng sẽ cho cái tên khoác lác này đo ván cũng dễ dàng như tên đầu tiên thôi. Kết cuộc, chàng sẽ thành anh hùng và tống ra khỏi người các uất khí.

- Xin các vị đánh cuộc đi! - thằng Dermody lại hét lên.

Joseph nhào vào địch thủ, đánh tới tấp,nào là cú móc, cú tạt, cú đấm thẳng, và đấm trúng vào quai hàm cứng như đá hoa cương của ông ta.

Rốt cuộc, thắng được ông ta đâu phải chuyện dễ.

*

Shannon bước xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng, nàng tự nhủ không được làm cho ai thức giấc. Phải tiếp chuyện với một trong các chị em làng chơi hung dữ ấy, hay một khách mua hoa kinh khủng của họ đối với nàng là một điều cực chẳng đã. Điều nàng muốn là tóm cho được Joseph. Anh chàng đã làm cho nàng thức giấc nhiều giờ trước khi anh rút ra khỏi cái phòng như một cơn gió, và dù nàng có tỉnh thức dài kể từ lúc đó, chàng ta cũng biến đâu mất tăm.

Xuống khỏi lầu, nàng đi vào phòng khách cũ của gian nhà, bà Molly đang ngồi trước cái tủ nhỏ đựng giấy tờ, có vẻ bề bộn, bà đang đếm bạc giấy và xếp các hóa đơn. Thấy Shannon bước vào, bà ngừng tay, nhìn nàng:

- Bà Molly, bà có biết Joseph ở đâu không? - nàng hỏi và cố che giấu nỗi lo lắng trong lòng.

Miệng hỏi, nhưng nàng lại ngại nghe câu trả lời. Nàng sẽ phản ứng ra sao, nếu bà Molly nói là chàng đang ở phòng một cô gái làng chơi ghê tởm? Nếu những tiếng hì hục, tiếng cọt kẹt của lò xo giường mà nàng đã từng chịu đựng nghe mỗi đêm, lại là do chàng tạo ra? Với ý nghĩ rằng Joseph đang đắm mình trong ô uế với một người đàn bà trong đám ghê tởm đó thôi, cũng đủ làm cho nàng rút súng ra bắn một viên vào đầu chàng... và bắn cả vào đầu con đàn bà kém đức hạnh đó nữa.

Nàng không thể nào hiểu nổi, tại sao nàng lại quan tâm đến cử chỉ, hành động của tên móc than bun, khù khờ này!

Bà Molly mỉm cười đáp:

- Cậu ta phóng qua cửa, chẳng khác chi bị lửa đốt dưới mông!

- Ôi!... Shannon đến bên cửa sổ, ngó ra bên ngoài. Đường sá vắng hoe, bình minh sắp rạng ở chân trời. Nàng thấy người đàn ông thắp đèn đường, một con người nhỏ bé, đứng trên cặp cà kheo, tắt dần từ ngọn đèn này sang ngọn đèn khác. Nàng nói: - Anh ta làm gì mặc, dĩ nhiên la ngày mai phải đi làm. Nghĩa là còn vài giờ nữa thôi.

- Phần cô cũng vậy, cô em ạ - Bà Molly nói, tỏ lòng cảm thông - Em đi ngủ đi. Nếu anh ta giải tỏa được ít nhiều uất khí trong người...

Shannon rời khỏi của sổ, nhưng còn nấn ná bên bà Molly. Cọc giấy bạc thật là hấp dẫn. Nàng nghĩ đến khoảng tiền lương chết đói mà nàng lãnh mỗi tuần ở nhà làm gà và hồi tưởng lại bài giảng Tin Lành, ông mục sư bảo là tội lỗi không sinh lợi. Bề ngoài, vị chăn chiên đã thọc ngón tay vào con mắt. Tội lỗi vốn vô cùng sinh lợi, thực tế là vậy.

Rồi, bên đống tiền trên bàn bà Molly, nàng thấy có một tập sách nhỏ bèn cầm lên và đọc: NGƯỜI TA ĐANG CẦN NHỮNG NGƯƠI ĐÀN ÔNG, ĐÀN BÀ TRÁNG KIỆN VÀ DỒI DÀO SINH LỰC. TÁT CẢ MỌI CÔNG DÂN MỸ ĐỀU CÓ QUYỀN CÓ 160 MẪU ĐẤT.

Nàng nhìn bà Molly, vẻ suy nghĩ.

- Bà Molly, cái gì đây?

Bà Molly lén liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng và hạ giọng thú nhận:

- Thú thật với cô, tôi là đĩ suốt đời và đã chán ngấy lắm rồi. Tôi muốn tu tỉnh, làm lại cuộc đời.

- Đó là một tham vọng tốt, đáng kính phục - Shannon nói và có cảm giác như giữa bà Molly và nàng bỗng nảy sinh một mối tương quan. Có thể, bản chất của bà Molly không xấu, dù bà ta có làm đĩ... Tuy vậy, Shannon chưa bao giờ nói chuyện với mẹ nàng về một giả thuyết giống như thế. Nàng buồn rầu quan sát tập quảng cáo. Những giả thuyết của Joseph về người da đỏ đang lẩn quẩn trong đầu óc nàng - Tôi tự hỏi, ở nơi khỉ ho cò gáy ấy, nó như thế nào?

- Ơ hay, cô em đừng có lo! Có Joseph ở bên để trông nom săn sóc cô mà!

Shannon vênh mặt lên:

- Không. Tôi không cần sống chung chạ với ai cả. Tôi đến Mỹ là để được tự do.

Bà Molly bật cười:

- Ý nghĩ buồn cười thật!

- Đó là một ý nghĩ tiến bộ, bà Molly ạ. Tôi lấy làm lạ, sao bà không nghĩ như thế. Bà là người Mỹ, một người Mỹ hoàn toàn. Hơn nữa, Joseph và tôi ghét nhau.

Bà Molly nhìn nàng với đôi mắt tò mò.

- Cái gì, cô nói cái gì... Cô muốn nói cô và Joseph gây lộn nhau luôn à?

- Hoài mãi. Chỉ cần gần nhau một phút là cãi cọ nhau ngay.

- Tôi hiểu. Cô có thấy cặp mắt anh ta đỏ lên vì tức giận, khi anh ta hét lên với cô không?

- À, có... có đấy. Đúng y như vậy. Sao bà lại đoán ra được điều đó?

Bà Molly cười khúc khích và nhún vai.

- Cô hên đấy. Tốt thôi! Cô lên lầu ngủ thêm tí nữa đi, để còn phải đi làm. Cái thằng... thằng... anh bất trị của cô cũng sắp về rồi. Cái đó, tôi đã biết rồi.

Cố tin theo lời của bà Molly, một lời nói đầy uy tín, Shannon trở gót lên lầu.

Joseph ơi, hãy trở về với em bình yên vô sự! Bình yên vô sự! Hãy tránh xa mấy cái động của các bà tiên, nàng suy nghĩ, cố tập trung tư tưởng để truyền đạt những lời chúc phúc lành thưở xa xưa của người Iceland đến cho linh hồn của Joseph. Rồi, luôn luôn thinh lặng, nàng nghĩ thêm: Còn nếu như anh đang làm điều gì đó đáng chê trách... với một người đàn bà khác... thì tôi sẽ giết anh đấy!

*

Một giờ sau đó, Shannon còn đi lui đi tới trong căn phòng nhỏ. Bước chân nàng đã làm mòn cả lối đi từ cửa lớn đến cửa sổ. Đúng vào lúc nàng trở lại cửa sổ lần thứ một trăm, thì nàng nghe tiếng chân bước ngoài hành lang. Những bước chân xiêu vẹo, và tiếng hát khàn khàn. Nàng vẫn để nguyên bộ đồ đang mặc, lủi vào đống mền, giả bộ ngủ.

Cánh cửa bật mở. Có tiếng đàn bà nói:

- Hãy bình tĩnh, Joseph!

Thời gian giả bộ chấm dứt. Shannon thét lên một tiếng, tung chăn ngồi dậy và vọt ra khỏi giường, sẵn sàng giết người với hai bàn tay không.

Nhưng nhìn qua gương mặt của Joseph, nàng đứng sựng lại. Chàng đang co rúm cả người, không còn nhìn ra nữa. Hai mắt chàng sưng vù và ba phần tư nhắm tít lại, môi bị chẻ đôi, mũi dập đầy máu, chưa kể một cục to bằng quả trứng chim cu trên trán.

- Ôi, Joseph! - nàng thét lên - Lạy Chúa, cái gì đã xảy ra cho anh thế?

Joseph lảo đảo, không đứng vững. Không nói một tiếng, chàng nhìn nàng bằng đôi mắt vô hồn ngang qua hai mi mắt nhắm hờ, Shannon đứng ngây ra, bắt đầu ước lượng cảnh khủng khiếp người ta đã đánh đập Joseph như thế nào, người ta đã đánh chàng như đập đá. Nhưng nàng cũng bừng tỉnh vì một sự kiện cũng vô cùng quan trọng: chàng đeo dính vào một cô gái tóc nâu có thân hình thật kích dục, bận một bộ đồ có điểm vảy trang kim. So với cô này thì trang phục của các cô gái điếm còn kín đáo hơn nhiều.

- Hãy giúp tôi đặt ảnh lên giường - cô tóc nâu nói và suýt mất thăng bằng dưới sức nặng của một anh chàng Joseph co quắp chệnh choạng.

Shannon liền vội vã bước qua phía bên kia đưa tay đỡ thân mình của Joseph. Cả hai người hợp sức dìu Joseph đến giường và đặt chàng xuống đó.

Shannon khi thì nhìn khuôn mặt sưng vù của Joseph, khi thì nhìn sang bộ ngực đồ sộ của cô gái tràn ra cả ngoài nịt vú.

Nàng lại để ý đến người bị thương.

- Joseph, người anh toàn là máu! Ai đã làm cho anh nên nông nổi này? - nàng hỏi.

Cô gái nhún vai nói:

- Anh ta đấu quyền Anh, anh còn sống nhăn ra đấy thôi. Tôi đã từng thấy biết bao nhiêu người khác, vô số, bị thương còn nặng hơn anh ta nhiều, mà có ai chết đâu. Ảnh giống như một khẩu súng đại bác, tọng thuốc súng đầy lên tới họng. Phải bắn ra thôi.

- Còn cô, cô là ai? - Shannon hỏi cô ta, với đôi mắt lạnh lùng và kiêu hãnh.

- Tôi tên là Grace. Tôi làm việc ở câu lạc bộ.

Joseph mỉm cười với Grace, hỏi với giọng lè nhè:

- Tôi thắng, hả?

Grace vẹt mớ tóc trước trán người bị thương sang một bên. Shannon nhíu mày.

- Anh đã đánh họ knock out hết thảy, Joseph à. Nhưng đừng nói nữa. Ráng ngủ chút đi.

Grace ra khỏi phòng và ra hiệu cho Shannon đi theo. Ra đến hành lang, cô ta khép cửa lại và nhìn Shannon.

- Cô là em gái của ảnh, có phải không?

- Ơ... ơ.

Grace bước tới gần Shannon hơn, khiến mùi nước hoa rẻ tiền và mùi cigar đã ướp vào quần áo của cô ta bay lên mũi của Shannon.

- Ảnh là loại người gì? Tôi muốn hỏi ngoài nam tính ra, ảnh còn đẹp như quỷ.

Shannon liếc qua bộ ngực đồ sộ của cô ta.

- Ảnh bản tính bốc đồng.

Grace lắc đầu.

- Đối với tôi điều đó không có gì là lạ. Ảnh là lửa, là ngọn lửa đang bùng cháy lên, không phải thế sao? Đúng là một con người say đắm.

Shannon nheo lại đôi mắt.

- Không đúng lắm. Ảnh cũng khá nguội lạnh.

- Nguội lạnh hả? A ha, tôi chẳng biết cô đã giao du với hạng người nào, chứ theo tôi, Joseph là tất cả, trừ việc nguội lạnh. Còn tấm thân của ảnh, thì các cô khác và cả bản thân tôi, chúng tôi muốn lộn tròng mắt vì chiêm ngưỡng cặp đùi của ảnh. Ảnh có cái mông đẹp nhất Boston đấy. Cô hãy tin tôi đi, chúng tôi sành sõi lắm mà!

Shannon lắc đầu, quay mặt đi, máu sùng sục sôi trong huyết quản.

- Tạm biệt, Grace.

Nàng nắm cái then cài cửa. Grace đặt tay lên cánh tay nàng.

- Hãy bảo ảnh rằng, tôi...

- Tôi rất mừng được gặp chị.

Và Shannon đặt tay lên nắm cửa, mở ra:

- Tôi muốn h... anh ấy.

- Chúc ngủ ngon.

Shannon đóng sập cánh cửa lại trước mặt cô gái tóc nâu và hy vọng biết đâu nàng sẽ bào bằng đôi bồng đảo đồ sộ của cô ta bằng một cú đấm.

Nàng đến quan sát Joseph, chàng đang ngáy vang. Thế là, ít ra nàng đã biết chàng qua đêm ở đâu và với ai.

Sau khi đã lau sơ các vết cắt và những chỗ bầm tím bằng vải nhún nước lạnh trên mặt chàng, nàng đến nằm trên cái nệm rơm. Nàng không làm sao ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, nàng lại thấy khuôn mặt sưng vù của Joseph, và, bê bối hơn, thấy cách chàng bám víu vào cô gái nhảy hạ cấp ấy.

Sau cùng, nàng thiếp đi trong một giấc ngủ chập chờn. Nàng mơ thấy Joseph bị một cái tủ kính ghê tởm đánh đấm, mà nắm tay của nó to bằng cái đùi jambon Noel.

Rồi giấc mơ đã trở thành cảnh nàng đánh nhau với chàng, với những cú đánh móc, đánh tạt ngang và đánh thẳng vào mặt! Tránh né và tấn công liên tu bất tận!

Lạ lùng thay, nàng cảm nhận là nàng thích cái đó, thấy sự kích thích vì chiến thắng mỗi khi giáng một đòn đúng chỗ.

Nhưng trước mắt nàng không còn là một võ sĩ quyền Anh, mà đó là một cô điếm tóc nâu có bộ ngực đồ sộ. Nàng đập cô ta như đập đá... và thưởng thức từng phút cuộc chiến đấu của mình.