← Quay lại trang sách

Chương 10

Một cách máy móc, Shannon đưa tay lên sửa lại mái tóc có những lọn rối nùi. Nàng chỉ ngủ có một tiếng đồng hồ, và đã đến giờ đi làm. Trước khi ra đi, nàng nghĩ đến việc săn sóc nhiều hơn các thương tích của Joseph. Đêm hôm qua, khi chàng trở về, vì quá tức giận, nàng đâu có săn sóc kỹ lưỡng các vết thương cho chàng.

Là một người có phẩm cách, nàng không thể không săn sóc kỹ lưỡng cho chàng. Nàng đến bên bàn trang điểm, lấy vải nhúng vào cái chậu thau bằng sứ rẻ tiền, vắt bớt nước, và đến ngồi bên giường, bắt đầu lau mặt cho Joseph.

Chàng thanh niên trở mình, ngó nàng bằng đôi mắt đã sưng vù.

- Chính cô Grace đã dìu tôi về - chàng lẩm bẩm từ đôi môi bị tét đẫm máu.

- Đó là điều mà tôi có thể hiểu được - Shannon nói, lạnh lùng, hai tay vẫn không ngừng dùng vải thấm nước lau rửa các vết thương cho chàng.

- Cô ta nhảy điệu Cancan của Pháp.

- A, thế à? Bây giờ thì hãy quên cô ấy đi! Đừng cửa quậy. Tôi cho phép anh dùng giường của tôi... ít ra là trong những ngày tôi đi làm việc.

- Cám ơn, Shannon. Tôi rất biết ơn cô.

Shannon đứng dậy, trở lại bàn trang điểm, gột cho sạch tấm vải dính máu. Thấy nước đỏ màu máu, nàng buồn nôn, cố không nghĩ đó là máu của Joseph, cũng không tưởng tượng khuôn mặt sưng vù của chàng đã làm cho nàng đau đớn biết chừng nào.

- Tôi sẽ báo tin cho nhà máy biết, anh sẽ vắng mặt một vài ngày - nàng nói, tự hỏi làm gì để giúp chàng đây.

Nàng quay lại bên giường, áp cái khăn vải ướt lên trán chàng.

- Cô hãy báo tin cho họ biết rằng tôi sẽ không trở lại làm việc nữa - chàng nói.

- Đừng có bi quan quá như vậy, Joseph! Anh đang bị thương nặng, nhưng chắc chưa chết đâu.

- Tôi không cần trở lại đó nữa, Shannon ạ! Cô cứ xem trong chiếc ủng của tôi đi.

Shannon lúng túng, lật ngược chiếc ủng, và phát hiện có nhiều tiền ở trong đó.

- Bốn đô - la! - Nàng kêu lên - Nhiều hơn tiền lương một tháng nhổ lông gà!

Joseph giật mấy tờ giấy bạc trong tay Shannon và cầm chặt trong tay mình.

- Tôi đã được món tiền này, chỉ một mình tôi thôi! Và chỉ một mình tôi giữ danh hiệu vô địch. Cho đến khi một gã khác hạ knock - out tôi, cô hiểu chưa?

Shannon há hốc mồm, kinh ngạc. Không... Anh ta không thể nói rằng...

- Anh có ý định hoãn lại chuyện đó không?

Chàng lắc đầu:

- Không. Tôi sẽ có đủ tiền để mua một chiếc xe và con ngựa trước mùa đông này.

Không tin tưởng, Shannon ngắm nghía cái mặt sưng húp của chàng. Làm thế nào chữa trị một cách đơn giản như thế này để rồi trở lại đấu nữa? Bất kể số tiền được cuộc! Dù khuôn mặt chàng có bớt được năm mươi phần trăm đi nữa, thì chàng cũng sẽ đau lắm.

Nàng đứng lên, đi lui đi tới trong phòng, xao xuyến cực độ khi nghĩ hết đêm này đến đêm khác chàng trở về trong tình trạng như thế. Dĩ nhiên tình trạng đó không thể chấp nhận được. Nó không hợp đạo đức.

- Cái đó không tốt đâu, Joseph - nàng nói và bĩu môi.

Joseph cười:

- Tôi là trung tâm điểm được mọi người ngưỡng mộ.

- Này Joseph, anh phải biết rằng tôi không ngưỡng mộ anh. Trong khi tôi hoà đồng và phục tùng kỹ luật khắc khổ của người lao động, thì anh lại đi đánh nhau với người ta để có tiền mua vé xe lửa đi Oklahoma?

- Chính cô đã bảo tôi là có con đường tắt cơ mà!

- Cái đó là nói cho tôi! Tôi thuộc giai cấp cao hơn giai cấp anh, là giai cấp móc than bùn, có móng tay đen! Tôi không biết lao động. Xuống khỏi giường ngay!

- Cái gì đã bắt bà thế, bà già chằn?

- Xuống nằm dưới đất đi. Đó là chỗ của anh!

Nàng kéo Joseph xuống, nhưng chàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên, làm nàng ngã xuống giường sát bên chàng. Hai khuôn mặt cận kề nhau, sát bên nhau đến độ Shannon nghe hơi thở ấm áp của chàng phả vào má nàng. Chàng cười rúc rích.

- Để tôi nói cho bà nghe, bà già chằn ạ. Cái gì đã làm cho bà tức tối lên thế. Bà ghen đến nỗi muốn nổ tung lên. Tôi tiến lên trong xã hội, còn bà, bà lại tụt xuống sau. Tôi bò lên càng lúc càng cao, và nắm được quyền lực. Đó là nguyên nhân làm cho bà phát bệnh.

- Ghen à! Ghen hả! Tôi mà ghen à? Ghen anh ấy à? Đó là cách ghen tốt nhất (Nàng vọt ra khỏi giường, và bắt đầu đi lui đi tới nữa). Tôi ghen anh bởi vì anh ngu để cho người ta đập như đập bánh xèo trong cuộc gây lộn với bọn người say rượu. Trí tưởng tượng của anh phong phú quá đấy, Joseph ạ!

Joseph mỉm cười, nắm chắc thành công.

- Đó là kết quả của óc tưởng tượng của tôi, đúng rồi. A ha!

- Thì đã rõ như ban ngày rồi! Tôi vui lòng vì anh cũng thừa nhận như thế - Nàng vẫn đi tới đi lui, trong lòng đã bình tĩnh trở lại - Joseph này, còn biết bao nhiêu cách để đến được Oklahoma - nàng nói tiếp cố giữ cho giọng nói đừng xúc động, và khơi gợi lý luận của người đối thoại - Anh hãy xem thử, anh bạn của tôi ạ! Người ta đã đập anh như đập đá. Anh đã trở thành một con bù nhìn rồi! Nàng trở lại bên giường nắm tay chàng, như tỏ ra là nàng nắm quyền binh, giữ chàng lại, và cưỡng bức chàng làm theo ý mình - Anh hãy đi ngang qua cái câu lạc bộ to lớn ấy đi, Joseph Donelly! Đó là tiền sảnh của địa ngục đấy!

Phần Joseph, chàng chỉ mỉm cười với những vết cắt da và bầm tím của mình.

- Theo lẽ, cô nên nghe người ta hoan hô tôi. Gió sắp đổi chiều cho tôi rồi đấy, Shannon à! Đó là một đêm quái đản, đã mang danh vọng đến cho tôi.

Chàng cầm mấy tờ bạc, rung rung nhè nhẹ, và Shannon thấy chàng vênh vênh váo váo như một con gà cồ. Thứ người gì mà đáng ghét! Hắn cứ tự nhiên đi đánh đấm nữa đi. Và nàng không thể can ngăn, dù là đưa lên một ngón tay út.

Và cái gì sẽ xảy ra, nếu lần sau chàng trở về còn tồi tệ hơn thế này nữa? Cái gì sẽ xảy ra, nếu bọn thô lỗ làm cho chàng què quặt, cụt tay cụt chân? Và giết chết chàng?

Nàng cảm thấy buồn nôn, dù ra sức nén xuống cũng không được.

- Xin lỗi, Joseph! - nàng nói - Tôi phải sửa soạn để đi làm. Ít phút nữa tôi sẽ trở lại.

Nàng bưng thau nước đầy máu đỏ và bước ra hành lang, đi thẳng tới phòng tắm, chống chọi lại với con buồn nôn từ tì vị cuộn lên cổ họng.

Khi vào nhà tắm, nàng vội vả nước lạnh lên mặt và lấy khăn lau. Trong chốc lát, nàng nhớ lại vẻ tươi vui trên khuôn mặt đầy thương tích của Joseph. Nụ cười của chàng rạng rỡ biết bao! Nhìn vào gương, nàng thấy sắc mặt mình đầy lo sợ, sợ đến lạnh người, tê tái.

*

Một cú đấm thôi sơn được tống vào hàm của Joseph, và chàng cảm thấy mình hổng chân. Tứ chi như bị dằn chì quá nặng, không còn đứng vững được nữa.

- Tấn công đi, tấn công đi, người chiến sĩ - Ông Mike Kelly hò hét một bên võ đài.

Ông Boss, Gordn, Dermody và hơn một nữa khán giả rống lên cổ võ, cũng có kẻ thật tình, cũng có người hăm dọa... nhưng Joseph đấm không ngừng vào một võ sỹ người Iceland lực lưỡng, mới từ Kerry vượt biển đến đây. Anh chàng bị đấm không biết bao nhiêu cú, nhưng vẫn không ngã.

Joseph biết cuộc đấu này được người ta cá rất nhiều tiền và chàng phải thắng cho kỳ được, phải bảo vệ chức vô địch của mình và hốt bạc. Hôm đó là ngày Chúa Nhật, mà tiền ứng trước thì chàng đã nhận và tiêu hết từ hôm thứ bảy.

Joseph tập trung tất cả nghị lực, ý chí và cuồng nộ của mình, giáng một cú direct tay mặt quyết tử vào cằm đối thủ. Hai mắt muốn lòi tròng, người hùng xứ Kerry ngã sụm.

- Hãy đánh cuộc nữa, hỡi quý vị - Dermody rống to.

Ông Kelly giữ lấy Joseph để chàng khỏi ngã. Không có vấn đề cho anh ta ngồi xuống.

Ông Gordon bước lên võ đài, hơi thở gấp.

- Chúng ta còn một võ sỹ nữa, thưa ông Mike.

- Chiều nay tôi đã cầm cự ba trận rồi - Joseph phản đối.

- Cậu có còn móc than bùn bên Iceland nữa không, chàng trai của tôi? Hay là cậu muốn vươn lên trên cõi đời này? - Ông ta quay sang một nhóm người gần đấy và nói - Hãy để rượu gừng lên đầu hắn, các bạn. Hãy làm cho hắn hăng hái lên đi.

Người ta đổ rượu lên đầy người Joseph, và dựng đứng chàng lên. Người đối thủ tiếp theo đứng đợi, mấy ngón chân dẫm lên đường ranh vẽ bằng phấn ở giữa phòng, có vẻ như muốn đánh vỡ tan cả đá, và sẵn sàng nuốt chững Joseph ngay lập tức.

- Mời các ngài đánh cuộc - Dermody lại gào lên.

Và Joseph bị đẩy vào cuộc ẩu đả.

Shannon bước từng bước nặng nhọc trở về phòng trọ. Nàng kéo lê chân dọc theo hành lang, gân cốt nhức nhối khắp người. Lông gà còn dính trên cổ, mồ hôi xâm xấp, hai bàn tay nóng bỏng, và xông mùi hôi thối như một con dê xồm. Làm việc để kiếm cái ăn, đâu có giống với những gì mà nàng đã nghĩ. Bây giờ nàng mới rõ là muốn tự lập phải trả giá đắt, dù là ở trong một nước văn minh như Hoa Kỳ.

Cửa phía đầu hành lang bật mở, Joseph từ phòng vênh váo bước ra, mình mặc một cái áo manteau mới, đầu đội mũ cát - két màu xanh kiểu lạ mắt. Lại còn một cái mũ mới nữa! Trời đất ơi, thế là anh ta đã tiêu hết số tiền kiếm được để mua mũ nón! nàng vừa nghĩ vừa khinh miệt chàng, tuy thế, trong lòng cũng vui vì được thấy chàng.

Trong thời gian sau này nàng ít khi thấy chàng. Chiều và tối thì chàng đấu võ ở câu lạc bộ, còn ban ngày thì ngủ suốt. Suốt ngày nàng làm lụng ở nhà máy, và chiều tối vò võ một mình trong phòng. Nàng nhớ chàng kinh khủng... dù chàng có là một cái gai nằm trong bàn chân của nàng.

- Các bà có mạnh giỏi không? - Chàng vừa chào hỏi vừa cất mũ và nghiêng mình về phía các cô gái điếm đang tụ họp trong một căn phòng.

Mỗi lần Joseph gặp Shannon, nàng cũng được hưởng cái nụ cười rạng rỡ và cái cử chỉ cất mũ chào của chàng như thế. Trong một phút thoáng qua, nàng ước gì chàng đứng dừng lại và nói với nàng vài lời, nhưng rồi nàng vội xua đuổi nỗi ước muốn đó đi. Tốt hơn cả là chàng cút đi đâu nhanh cho khuất mắt với những chiếc mũ buồn cười ấy. Nàng không muốn chịu ảnh hưởng của chàng để phải nghe suốt đêm những lời khoe khoang phách lối.

- Ch... ào Shannon, chàng vừa nói vừa đi qua.

- Chào Joseph.

Các chị em bạn làng chơi ngắm nghía cả hai người, cười rúc rích và nhìn theo Joseph với những cặp mắt trìu mến. Shannon làm như không biết họ là ai, nhưng lai không sao không nghe những lời bình phẩm của họ khi phải đi ngang qua trước mặt họ mà về phòng mình.

- Anh chàng Joseph Donelly ấy đẹp đấy chứ!

- Nếu anh ta đủ sức đấm đá mỗi đêm như vậy, thì các chị nghĩ coi, trên giường anh ta làm được những gì!

Tất cả đều cười ré lên ngay dưới mũi Shannon. Nàng vào phòng đóng cửa lại, cái đó cũng chẳng làm nên tích sự gì, chỉ làm mòn hư tấm ngăn gió mảnh mai mà thôi.

Nàng nằm úp mặt xuống giường, nhưng vẫn nghe các cô gái nói chuyện ba hoa và ước tính những kỳ tích trên giường của Joseph.

Lạy Chúa, đời nàng thay đổi biết bao! Vài tháng trước đây, nàng chẳng biết dù chỉ một chữ để diễn tả phần kín của đàn ông; bây giờ nhờ các cô gái cùng phòng mà từ vựng của nàng trở nên phong phú. Nàng có khả năng kể nhiều chuyện về việc đó.

Nàng cố tổng hợp mức độ khinh khi mà chàng có đối với mấy cô gái điếm, nhưng nàng chỉ thấy ghen tuông như có lửa đốt trong lòng khi nghe họ bình phẩm về Joseph.

Dần dần, mỗi khi một ít, nàng bớt bất bình về cách sống và nghề nghiệp của các cô gái điếm. Mặc dù mẹ nàng thường lặp đi lặp lại đến chán ngấy rằng số đàn bà như vậy là những con người đáng ghê tởm, đầy rẫy tật xấu, nhưng nàng lại thấy họ cũng khá tử tế... khi nào họ không mượn vấn đề Joseph mà chọc tức mình.

Shannon vâng lời mẹ dạy, cố giữ lòng ghê tởm các cô gái điếm; nhưng dù vậy, ngày qua ngày, lòng ghê tởm đó giảm bớt dần đi. Các chị em đó cũng là con người thực sự, dù bà Nora có thể nghĩ gì về họ thì nghĩ.

Trong thời gian này, nàng thường tự vấn lương tâm, một người con gái chưa chồng ở trang lứa nghĩ gì trong đầu óc. Tuy nhiên, nội chuyện đặt giả thuyết là nàng không nghĩ đến cũng trở thành một đầu đề có tính cách hấp dẫn phụ. Đơn giản thế này: nàng không thể không nghĩ đến chuyện đó, thân xác nàng buộc nàng phải nghĩ đến. Có thể nàng cũng chẳng tốt gì hơn các chị em ở trong hành lang.

Và còn chuyện này đã làm cho nàng khốn khổ là mỗi khi bắt gặp Joseph đang quan sát mình với đôi mắt ngộ nghĩnh, thì nàng có ngay cái cảm giác là anh ta cũng đang nghĩ về một vấn đề như mình.

Có thể mẹ nàng đã lầm lẫn chăng? Có thể người với người, không khác nhau gì mấy.

*

- A... đây là cú đánh tôi chưa từng thấy bao giờ! - ông Boss reo lên, trong khi người đấu thủ cuối cùng của Joseph đánh một cú direct tàn độc vào thái dương của chàng.

Lại một cú nữa, Joseph lảo đảo và quay vòng giữa đám người la ó ồn ào. Khi anh ta buông mình ngã thì lại đâm sầm vào cặp vú đồ sộ của Grace.

Cả phòng cười lên vang dội.

Grace nâng mặt Joseph lên, mỉm cười thật tươi với chàng.

- Đánh nữa đi, Joseph! Anh là võ sĩ tuyệt vời nhất!

Cô ta hôn lên miệng chàng bằng một nụ hôn ướt át và thật kêu. Rồi nàng xoay người chàng một vòng và đặt đối diện với địch thủ.

Một cơn cuồng nhiệt nổi lên giữa đám đông.

Joseph ưỡn ngực ra, phóng một cú đấm vào tên lực lưỡng và hạ hắn ta ngã gục.

*

Sắp tới mùa đông, Boston càng trở nên xám xịt đối với Shannon khi nàng bãi việc trở về với hai bà bạn đồng nghiệp là Olive và Glenna. Những ngôi nhà ám khói còn u ám hơn bầu trời nặng trịch, dường như đang khép lại trên đầu nàng, và nàng lại càng mơ mộng thường hơn đến cái trại chăn nuôi trong tương lai của mình.

Tất cả sẽ chỉ là màu sắc. Những đồng lúa xanh um, mọc quanh là những dây hàng rào trắng như tuyết. Một ngôi nhà màu vàng mái xanh lơ. Một sân nuôi gia cầm lúc nhúc những gà, ngồng, vịt đủ màu.

Những mơ mộng hảo huyền ấy giúp nàng quên đi cảnh thị thành độc diệu, và ấn tượng rằng nàng sẽ sống và chết ở những nơi mà nàng không thực hiện được hoài bão.

- Mùa đông ở đây khắc nghiệt lắm! - bà Olive nói khi thấy nàng mặc áo mỏng và run lập cập - cô phải mua một cái áo manteau mới được.

- Em không có khả năng - nàng đáp và nghĩ đến những tủ áo dài, dầy đặc những áo len mà nàng đã bỏ lại Iceland.

- Bây giờ em đã trở thành quá cần kiệm, bà Glenna thêm, và em làm việc thật căng, đến nỗi các chị em đều cảm thấy xấu hổ.

- Em chịu đựng được việc làm là nhờ đặt tất cả tâm tư vào đó - Shannon ném một hòn sỏi lăn đi trước mặt nàng. Giày của nàng cũng đã mòn gót; nàng cảm thấy đá chọt vào bàn chân - Em ghét nhà máy và gã đốc công nhỏ con, nhưng bây giờ thì em không còn bận tâm về chuyện nhổ lông gà nữa.

- Cả ba người dừng chân lại trước một tủ kính chuyên bán đồ thời trang kiểu mới, và ngắm nghía một chiếc áo dài sa tanh mau hoa cà có lót bên trong và vai độn bông.

- Các chị xem tay áo kìa! Đó là sáng chế của Paris, Pháp. Báo chí đã đăng như thế. Chị có bao giờ nghĩ rằng mình làm chủ một cái áo như thế kia không? - Bà Glenna buồn bã hỏi.

- Được làm chủ hả? Em chỉ ao ước được mặc nó một lần thôi cũng đủ rồi, bà Olive đáp - Được mặc một chiếc áo quý giá như thế mà khiêu vũ thì thanh lịch biết bao!

Bà ta quay chiếc váy đã sờn mòn và đầy các vết bẩn của mình vừa khe khẽ hát. Shannon quan sát hai người bạn gái mới, xấu hổ mà không biết tại sao. Ở Iceland, nàng có nhiều giá áo treo đầy những áo dài giống như thứ trong tủ kính; và hồi ấy nàng quan niệm đó là chuyện đương nhiên. Không bao giờ nàng có thể nghĩ là các chị em khác ở ngoài đời, mặc một cái áo đẹp như thế chỉ là việc trong mơ.

Một người đàn bà phục sức thật diêm dúa, đi ngang qua ba người, vẻ mặt khinh khỉnh, tay cầm một dây da màu đỏ, đắt một con chó bông trang điểm thật công phu.

- Chị hãy tưởng tượng người đàn bà giàu có này, bà ta muốn gì có nấy - bà Glenna nói.

Lần đầu tiên trong đời Shannon cảm thấy tức giận một con người mà lúc bình thường nàng coi là thuộc giai cấp của nàng. Bà này chẳng khác gì mẹ nàng và các bà bạn của bà, và - trung thực mà nói - chính cả Shannon nữa.

Thế nhưng, tư thế của một bà quý tộc dường như từ nay đối với Shannon hết còn phẩm cách và duyên dáng; nàng lên án bà này kiêu kỳ và lạnh nhạt. Nàng nghĩ, sự chân thành và tính chất phát của hai người bạn mới, đã làm cho nàng quý trọng hơn nhiều. Dầu mẹ nàng có coi Glenna và Olive như những người đàn bà hạ tiện đi nữa, thì phần nàng nàng thấy họ lịch sự, độ lượng và dễ mến, dễ kết thân hơn là các bà bạn của mẹ nàng ở Iceland, tuy về mặt xã hội các bà kia có phần hơn.

- Cả con chó của bà ấy cũng làm ra vẻ lên mặt ta đây! - Nàng lẩm bẩm, và coi như nàng phát biểu thay cho hai người bạn của mình - Hãy xem con vật đần độn kia kìa, cũng làm bộ làm tịch nữa!

Phía bên kia đường, một cửa hàng đang mở, có tiếng chuông đồng hồ treo đang ngân vang, cả ba người chú ý đến một thanh niên xinh trai sắp sửa bước ra ngoài.

- Em xem kìa, Shannon! - Bà Olive nói to - Người anh nổi tiếng của em đấy!

- Đồ chết bằm! - Shannon lắc đầu - Anh ta lại vừa mua thêm một cái mũ mới nữa!

Joseph rời cửa hàng, đi uể oải, chốc chốc lại dừng chân ngắm nghía bóng mình phản chiếu trong gương và sửa lại cho ngay ngắn chiếc mũ mới. Tính phách lối của anh chàng đã làm cho ba chị em cười khúc khích:

- Kìa, anh ta chưng diện bảnh bao để đi họp ở giáo xứ ngày Chúa Nhật đấy, bà Glenna nói - Em có đi không, Shannon?

- Em nghĩ là không.

- Em ráng đi. Em nên ra ngoài đôi chút (Glenna vỗ vào lưng nàng). Dù sao, hôm ấy là ngày Lễ Tạ Ơn.

Shannon sững sờ trong giấy lát.

- Ơ, thế hả? Thế thì em đi, thật đấy!

Thật ra, nàng không biết Lễ Tạ ơn là gì, xem đó là ngày nghỉ lễ ở Mỹ và nàng phải tuân theo. Nàng không hợp với quê hương mới lạ này. Không mừng các ngày lễ nàng có thói quen đi dự ở Iceland, mà lại mừng những ngày lễ khác nàng chưa bao giờ nghe nói đến.

- Hẹn ngày mai, nghe! - Bà Glenna nói, trong khi Shannon và bà Olive rẽ sang ngả khác về nhà - Nhớ đừng có ăn quá nhiều gà Tây, khó tiêu đấy!

- Sao lại gà Tây? Gà Tây có liên quan gì đến lịch sử? - Shannon tự hỏi đang khi bươn bả bước qua đường để gặp Joseph, anh ta vẫn đang đứng ngắm mình trong gương.

Shannon vỗ vai chàng.

- Ông bạn đã có đủ điều kiện để trở thành một tên khờ đúng mode rồi đấy! - Nàng vui vẻ nói lớn.

- Đúng! Vậy thì, nói chuyện khác đi.

Joseph đưa cánh tay cho nàng, và đưa nàng đi cho đến hết con đường, miệng tươi cười chào hỏi mọi người gặp gỡ. Đàn bà, trẻ con, ông bà già, hết thảy mọi người đều tươm tất.

Khi hai người đi ngang qua trước quầy bán rau quả, người chủ cửa hàng nói lớn:

- Cái nón đẹp quá, ông Donelly ơi! Và trận đấu chiều hôm qua nữa, thật tuyệt cú mèo!

- Tôi rất vui lòng vì ông đã thích trận đấu, thưa ông Connor.

Người bán hàng thảy cho Joseph một trái đào.

- Được, rất tốt, Shannon nói vẻ bực mình - Anh đã thắng. Nhưng anh phải hết sức lưu tâm mới được. Rồi anh lại đâm ra kiêu căng thôi.

Chàng cất cái nón, cầm và giả vờ lấy tay áo phủi bụi.

- Ồ, tôi không ngờ! Kiêu căng, tôi mà kiêu căng? Không thể nào!

Nàng cười, nhìn chàng nhảy nhót, và chợt thấy một vũng bùn trên đường phố, liền kêu lên:

- Ơ kìa, anh! Một vũng bùn!

- Tôi sẵn lòng trải áo manteau của tôi lên đám bùn đó, Joseph chọc ghẹo nàng, nhưng tôi lại sợ làm dơ áo thôi.

Và, hai người dừng bước, với một cử chỉ tình tứ, chàng kẹp tay nàng lại, rồi cả hai cùng nhảy qua bên kia vũng bùn. Họ cùng nhau cười khúc khích.

Shannon lại trò chuyện trong khi hai người bước đi tiếp:

- Quả thật, anh có được rất nhiều ân điển mà một con người có thể có. Khốn thay, cái lỗ đít của anh có quá nhiêu tự phụ.

- Một cái lỗ đít à? Có phải cái từ thô tục này đã phát ra từ cửa miệng của một cô gái hoàn hảo và rất có giáo dục tên là Shannon Christie đấy không? Chúa ơi! Con xin hỏi Ngài, thế giới này đang đi về đâu?

- Mẹ tôi mà nghe tôi nói như thế này, chắc bà đứng tim mà chết mất - Shannon công nhận, nhưng không cảm thấy hối hận gì lắm - Đó là tại tôi đã giao du với những người xấu.

Hai người cùng im lặng bước đi, khi ngang qua cửa hàng bánh mì, mùi bánh mì và bánh sừng trâu mới ra lò bốc lên thơm phức. Rồi họ đi ngang qua cửa hàng thịt, những đùi trừu và gà Tây treo lủng lẳng trong tủ kính, trông thật ngon mắt. Một tấm quảng cáo ghi: Hãy mua gà Tây ở tiệm chúng tôi để mừng lễ Tạ ơn.

- Cô có thích cái mũ của tôi không, Shannon? Hãy trả lời thành thật đi.

Nàng xúc động vì cảm nhận trong giọng nói của chàng có cái gì đó dễ bị tổn thương. Nhưng nàng không thể nói cho chàng vui lòng rằng chàng là một thanh niên xinh trai... dù có đội mũ hay không.

- Anh có tất cả những gì để trở thành một công dân hoàn hảo của thành phố Boston - nàng đáp, và Joseph xem ra thỏa mãn vì câu nói này - Nhưng Joseph này, nàng nói tiếp vẻ suy tư - anh có còn nhớ Iceland không?

- Có và không. Tôi thích nhìn thấy một đám đầu người lố nhố khi tôi thành công. Nhưng trở về sống cảnh nghèo hèn đến rách mồng tơi ấy... thì nội chuyện nghĩ tới thôi, tôi cũng đủ nổi da gà lên rồi! - Chàng nhìn nàng với đôi mắt tìm hiểu - Còn cô, cô thế nào, Shannon? Người ta nói, chiều hôm qua cô nhớ nhà lắm mà!

- Tôi nhớ cha mẹ tôi, kể cả bà mẹ dễ sợ của tôi. Tôi nhớ những con ngựa của tôi, nhớ người ăn kẻ ở trong nhà, nhớ giày vớ, bể tắm, ghim cài, xà phòng, bím tóc và cây đàn dương cầm của tôi...

- Có thể, cô nên trở về.

- Không bao giờ! Ở Iceland, tất cả cái gì cũng có sẵn cho tôi. Nhưng tôi muốn sống tự lập.

- Thế thì đã dứt khoát rồi, bà chị của tôi ạ! Cố mà chứng minh qua ngày tháng đi!

Shannon mặt sáng rỡ vì tự hào khi nghe khen và quyết định đề cập tới vấn đề mà nàng muốn đem ra bàn với Joseph một tuần nay.

- Anh sẽ đi dự cuộc họp vào ngày Chúa Nhật này chứ? - Nàng hỏi khi hai người đi ngang qua cửa hàng bán đồ phụ nữ, trưng bày những cái áo choàng tuyệt đẹp mà nàng đã thấy bấy lâu nay.

Ôi, trong số các áo ấy, nàng sẽ không có được cái nào. Nhưng trước hết nàng phải nghĩ tới cái cần thiết thực sự, hơn là nghĩ đến cái dư thừa. Hiện tại, nàng không có đủ điều kiện để mua lấy một cái áo choàng!

- Đi chứ, Joseph đáp - tôi không thể bỏ rơi quần chúng. Tôi có mặt ở đó cũng chỉ vì họ, đúng như thế! Có thể, tô sẽ nhảy một vài bản điệu vũ Gic.

Chàng ngừng lại và phát họa một bước nhịp đôi trên lề đường. Vài khách qua đường dừng bước ngó theo thích thú.

Shannon cảm thấy bực bội về thái độ của Joseph. Anh ta hành động như một kẻ dạo đàn, một kẻ du ca người Bohemia làm trò trong các cuộc chợ phiên ở Iceland.

Nhưng nàng không thể để lộ ra nỗi bực tức của mình. Dù Joseph Donelly có là một tên móc than bùn có móng tay đen, hay mới đây là một đấu sĩ tầm thường do bọn mở sòng bạc thuê mướn, thì chàng vẫn có một sức quyến rũ kỳ lạ. Tại sao chối bỏ diều đó?

- Chúng ta đi thôi - nàng tươi cười nói và cầm cánh tay Joseph kéo chàng xuống khỏi lề đường - Để anh khỏi phải làm trò!

- Cô phải đi đây đi đó, nếu không cô sẽ hóa điên đấy, cô em gái ạ!

- Tôi đâu có thì giờ để làm những chuyện điên khùng đó. Tôi có điều mơ ước thực hiện ngày mai.

Joseph nói, vẻ suy tư:

- Những mơ ước tương lai là quan trọng, chắc vậy. Nhưng cô không nên để mất những cái hiện tại có ở trên đường đi.

Lời phát biểu của Joseph như là dấu ấn của chân lý. Shannon tiếp thu và hứa sau này sẽ nghĩ đến.

- Còn cô, cô có đi dự cuộc họp ở giáo khu không, Shannon?

- Chắc là không. Còn lâu anh mới thấy tôi đi dự lễ Công giáo.

Joseph tắt nụ cười, buồn bã quan sát vẻ mặt của người thiếu nữ.

- Chính cô đã tạo nên nỗi bất hạnh cho mình đấy cô em gái ạ, và không có lý do. Cứ đi dự đi! Gặp gỡ nhiều người thì có lợi cho cô.

Shannon lắc đầu cố chấp. Nàng nhìn suốt con đường, mọi người ra vào các cửa tiệm để mua thức ăn cho bữa tối. Có biết bao nhiêu là gương mặt, nhưng nàng không nhận ra được một ai. Tệ hơn nữa, cũng chẳng có ai nhận ra nàng.

Nàng nói:

- Những gì mà tôi nghĩ về nước Mỹ, không có gì giống với thực tại. Trước kia, tôi được một số người kính trọng, bây giờ ở đây người ta coi tôi như chẳng có trên đời.

Joseph choàng cánh tay ôm lấy hai vai nàng, và siết nàng vào chàng một cách thân ái:

- Không phải thế đâu. Cô đẹp như một quả tim mà sắc đẹp thì ở Mỹ hay ở Iceland đều có rất nhiều giá trị... ít ra, đó là ý kiến của tôi. Tôi muốn mua cho cô một cái mũ, cô có băng lòng không?

Sự rộng lượng của Joseph khiến nàng mỉm cười, mặc dù nàng không muốn.

- Tôi không muốn nhận của anh bất cứ cái gì, Joseph à, nhưng dù sao thì cũng cám ơn anh.

- Phải chăng đó là tiếng nói cuối cùng của cô? Đội một cái nón mới lên đầu, nó có một cái gì đó thật là kỳ diệu, làm cho ta cảm thấy một cách mơ hồ tâm hồn mình.

Shannon bật cười, Joseph có một triết lý thật là đơn giản! Một cái nón mới mà cũng có phép màu chữa lành mọi bệnh tật, và giảm bớt mọi đắng cay!

Làm ra vẻ vô tư, nàng đặt một câu hỏi làm cho tâm hồn nàng xót xa:

- Cô Grace có đến dự cuộc họp không?

- Chắc là có, chàng đáp không một chút nghĩ ngợi - Tôi mến cô ta lắm. Bao giờ cô ta cũng chúc mừng chiến thắng của tôi.

- Cô ta có một bộ ngực to kinh khủng mà cũng đi nhà nhờ! Tôi chưa từng thấy ai có thân hình mất cân đối như thế.

- Ơ hay, ở vào địa vị của cô, thì tôi chẳng khó chịu gì về cái chuyện nhỏ nhặt ấy cả. Tất cả những gì nơi bộ ngực đều có giá trị trước mặt Thượng đế. Mặt khác, nếu ở nhà, chắc cô ta không chịu nổi, chàng nói thêm có vẻ chọc tức nàng - nhưng tôi đã quên không nói cho cô ta nghe về quan niệm của cô.

- Có thể, anh đã không nói điều đó!

Shannon tức tối, lại thấy Joseph ưỡn ngực ra mà cười ha hả. Thấy chàng vui, bất đắc dĩ nàng cũng vui lây, nhưng thật quá sức chịu đựng của nàng, nàng muốn dập tắt ngay nụ cười trên mặt Joseph.

Nàng cũng không thể không ghen khi nghĩ đến bộ ngực no tròn của Grace, một bộ ngực kích dâm. Tất cả mọi bộ ngực có thể có giá trị trước mắt Thượng đế, nhưng nàng lại nghĩ đến những con mắt khác kia.

Vì một vài lý do thầm kín nào đó, nàng tự hỏi, khi nhìn nàng, Joseph có những ý nghĩ gì.