Chương 12
Ngồi trong cái ghế xích đu, dưới hàng hiên ngôi nhà cho thuê của mình, bà Molly trầm ngâm suy nghĩ, một nửa người bà khuất trong bóng tối. Chiều tối nào bà cũng đến ngồi ở đó, nhìn kẻ qua người lại, nghiên cứu từng đặc điểm của mỗi con người.
Đó là giây phút riêng tư của bà, một giây phút nghỉ ngơi trong một ngày bận rộn, đúng vào lúc phần đông các khách khứa của bà ăn tối, ở nhà với gia đình của họ. Các cô gái và cả chính bà có dịp để thở đôi chút, biết chắc rằng chẳng bao lâu nữa các người khách của họ sẽ rời khỏi nhà sau bữa cơm tối, lấy cớ ra quán rượu uống một ly, để tạt vào ngôi nhà thổ trên cùng đường.
Bà Molly nghĩ rằng, riêng nhà bà đóng cửa là để tiện việc cho bọn đàn ông thoải mái giữa đám đông đàn bà. Bao lâu bà còn xem chuyện hoạt động của bà dưới khía cạnh nay, thì bà có cảm giác là bà đã phục vụ cho con người.
Bà không thích nghĩ tới các ông đã có vợ, hay những lời dối trá họ tuôn ra để gạt vợ con. Đó là một mặt của công việc làm ăn của bà, nó mài dũa lương tâm bà và thúc đẩy bà đến ngồi dưới hàng hiên này để suy nghĩ về những sự đổi thay mà bà muốn đưa vào cuộc đời mình.
Giấc mơ của bà bị đứt đoạn khi bà thấy Joseph Donelly đang uể oải bước đi trên đường về nhà, một cô gái đánh đeo vào cánh tay chàng.
Bà Molly biết ngay là không phải Shannon. Cô gái này nhỏ nhắn hơn, xinh xắn hơn và bám vào cánh tay Joseph với một vẻ sở hữu mà Shannon thường không có. Bà Molly liền rút lui vào bóng tối.
- Cám ơn anh đã mời em đi ăn tối, Joseph - Người đàn bà nói, càng đến gần cửa thì càng đeo sát vào Joseph hơn - Em chẳng biết nói thế nào để tỏ lòng biết ơn anh về buổi chiều hôm nay.
- Ồ, tôi cũng đã được đền đáp bởi việc gần gũi với cô và được nghe cô chuyện trò thân mật rồi, Grace ạ.
Joseph đáp và cúi xuống đặt nụ hôn phớt qua trên đôi môi hé mở mời mọc của cô gái.
- Ôi... - Grace trở nên tiu nghỉu - Thế mà em cứ tưởng là anh có thể mời em vào nhà trong chốc lát chứ, anh đã bảo em rằng giờ này chị ấy đi làm chưa về... và em tự nhủ là anh với em có thể... có thể... Ôi, có diễn tả cho anh cũng vô ích thôi!
- Ờ... phải! - Joseph hắng giọng. Bà Molly lại mỉm cười trong bóng tối.
- Một buổi tối nặng nhọc đang chờ đón anh, Grace ạ. Tốt hơn, anh nên nghỉ ngơi tí chút trước khi lên võ đài. Dù sao, thì anh cũng xin cám ơn em.
- Nhưng, Joseph, em...
Grace đưa bàn tay ra, Joseph tránh né:
- Thật rất tiếc, Grace ạ, anh phải đi thôi. Chút nữa gặp nhau ở câu lạc bộ.
Không nói thêm một tiếng, chàng biến mất vào hành lang, bỏ Grace đứng lại một mình ngoài tiền sảnh. Bà Molly thấu hiểu nỗi buồn của cô gái. Chúa có biết bà cũng đã từng bị ruồng rẫy như thế!
- Không phải lỗi của em, cưng à! - Bà nói.
Grace giật mình, quay lại tìm trong bóng tối. Bà Molly bước ra ánh sáng.
- Lại đây em. Tôi tên là Molly Kay, chính tôi điều khiển ngôi nhà này.
Bà đưa tay ra.
Grace bước tới và nắm xiết tay bà.
- Em là Grace, bạn của Joseph. Em nhảy điệu vũ Cancan nơi anh ấy đấu võ.
- Phải, tôi nhớ có thấy cô đêm cô đưa anh ta về sau cuộc đấu đầu tiên.
Grace thở dài.
- Điều đó cũng chẳng ăn thua gì. Em không tin anh ta để ý chút nào đến lòng mến mộ của em đối với ảnh.
- Cô hãy tỉnh ngộ đi! Có gì đâu, anh ta chú mục về nơi khác.
Grace bỗng chú ý:
- Ồ... ở đâu vậy?
- Nơi cô gái mà anh ta gọi là em anh ta ấy.
- Dì muốn nói, cô ta không phải là... - Grace sửng sốt trong giây lát - Ồ... em hiểu! Mọi sự đã rõ ràng. Em hiểu tại sao cô ta đóng sập cửa vào mặt em đêm đó, và tại sao ảnh...
Bà Molly động lòng trắc ẩn, quan sát Grace đang mở to mắt.
- Em chán nản à, cưng? Chị ghét vai trò này, nhưng thà cho em biết sự thật hơn là để em mất thì giờ... Bà Molly giàu kinh nghiệm, ngó qua đã rõ - Hãy nghe đây... Nếu em muốn tìm bạn trai, chị có thể cho em việc làm ở nhà này. Một con người như em, đâu có chuyện sốt ruột chờ đợi trong hiu quạnh. Em cứ tin nơi chị, em sẽ có nhiều lợi hơn là nhảy cẫng ở câu lạc bộ.
Grace mỉm cười, song lại buồn bã lắc đầu.
- Không, cám ơn dì, em chỉ làm gái nhảy Cancan, chắc chắn em không làm gái...
Nàng đỏ mặt vì xấu hổ.
- Chẳng có gì xấu hổ cả, em cưng à - Bà Molly nói thực lòng muốn giúp đỡ - Bây giờ thì chị đã hoàn toàn hiểu em.
- Em không có tham vọng vượt lên trên... trên cái đó - Grace vụng về giải thích - Em không muốn ăn nằm với một người đàn ông vì tiền, cũng đúng thôi.
- Em có giải thích cũng vô ích. Ngày xưa chị cũng suy nghĩ như em, nhưng hoàn cảnh đã giúp chị gặp lại bản thân mình... Ôi thôi thì mặc kệ! Cái đó chẳng có gì quan trọng!
- Bây giờ thì em phải đi về. Dì thật biết điều khi nói với em về Joseph, và em còn biết ơn dì về việc muốn tìm việc cho em (Grace bước xuống mấy bậc cấp và đi thêm mấy bước nữa, rồi quay mặt lại). Có thể dì nhầm lẫn về chuyện Joseph và cô gái ấy. Rất có thể cô ta là em gái của anh ấy thật và ảnh rất yêu thương cô ấy...
- Có thể đấy. Nếu điều này đủ sức an ủi em, thì em hãy quên điều chị nói với em trước.
Grace có vẻ bình tĩnh trở lại khi nàng đi tiếp trên con đường về nhà, nhưng bà Molly cảm thấy buồn khi để ý thấy dáng bộ cô ta ủ rũ và bước chân không còn phấn chấn nữa.
- Đàn ông, đàn bà, cái đó ta đã chán biết - Bà lẩm bẩm, mắt dõi theo hình dáng cô gái đang mờ dần trong bóng đêm - Tốt hơn, cô nên tìm nơi nương tựa khác cưng ạ, bởi vì hai người ấy họ mê nhau như điếu đổ... dù họ ngớ ngẩn đến mức không nhận biết điều đó.
*
- Làm việc đi! Làm việc đi!... Làm việc đi!
Người đốc công đi lên đi xuống các gian nhà, trước mặt các hàng công nhân đang nhổ lông gà liên tục, hết con gà này đến con gà khác, rồi để qua một bên. Khi thì chỗ này, khi thì chỗ kia, ông ta đánh dấu tiếng hò hét của mình bằng cách chọc đầu cây bút chì vào hông hoặc vào cổ các công nhân.
Shannon cố gắng tránh nhìn mặt ông ta, nhưng sự phẫn nộ mỗi lúc mỗi tăng một cách dữ dội. Lão tưởng lão là cái thá gì mà xài xể con người ta tới cỡ ấy? Cha của nàng có dưới tay hàng trăm người để sai khiến, nhưng không bao giờ áp dụng quyền hành một cách hung bạo như vậy.
Mẹ nàng thường bảo:
- Con hãy đối xử tử tế luôn với kẻ dưới mình, con gái của mẹ ạ. Lòng nhân ái là dấu chứng của một bà quý phái. Chúa không đặt chúng ta lên trên họ, để chúng ta lợi dụng địa vị của chúng ta mà hà khắc với họ.
Nói đúng ra, người mẹ của ông đốc công này vừa quê mùa vừa hôi hám, có bao giờ dạy dỗ con mình những điều như thế đâu. Chắc chắn hắn ta không phải là một con người hào hoa phong nhã.
- Hôm nay lão bốc mùi xú uế hơn mọi khi, cô có thấy như thế không? - Bà Olive nói nhỏ vào tai Shannon, trong lúc cả hai lấy mỗi một con gà giò - Theo ý tôi, từ một tháng nay, lão chưa thay áo lần nào. Cô xem cái quầng đen chung quanh nách của lão.
- Cái đó thì đúng rồi - Shannon nói - Không bao giờ tôi tưởng tượng nổi có ai vào chỗ nhốt gà vịt mà có thể đầu độc không khí được, nhưng lão, thì lão còn làm cho không khí bốc mù hơn.
Từ bên kia, bà Glenna tỉ tê:
- Có một hôm nọ lão mời tôi đi khiêu vũ... lão nói mà tôi từ chối, thì tôi mất việc.
- Tôi thà khiêu vũ với con gà này còn hơn là với con gà cồ già như lão - Shannon vừa nói vừa căng hai cánh của con vật ra.
Ba chị em gập mình lại mà cười, rồi vội vã làm việc trở lại khi thấy giữa lối đi, con gà cồ già đang gườm gườm nhìn họ.
- Ôi, chán ơi là chán! - bà Olive nói, và vặt lông con gà còn hăng hái hơn trước nữa.
Shannon vặt lông con gà mình xong, đưa tay định treo nó lên móc, để chuyển đến đầu đường dây xích. Một bàn tay to đầy lông lá giật con gà lại.
- Mau quá vậy? - Lão đốc công gầm lên, phà hơi thở của lão vào sau gáy của nàng, làm mồ hôi lâu ngày nặng mùi của lão xộc vào mũi nàng khiến nàng phải thở bằng mồm - Mày gọi con gà như thế này là đã vặt lông xong à?
- Không, tôi gọi nó là Frederick - Nàng cãi lại, miệng cười mỉa mai - Đó là một vũ nam phi thường.
Olive càu nhàu và lấy tay che mặt, cố giấu nụ cười mỉm. Glenna thì vờ ho một hơi dài.
Người đốc công không ngừng chỉ trích, và tiếp tục kiểm tra.
- Một... hai... ba... bốn tao thấy ít nữa là còn sót năm cái lông.
Lão giơ con gà lên và dúi vào giữa ngực nàng. Một nụ cười dâm dật ánh lên trên gương mặt lão, báo hiệu bản án tử của Shannon. Nàng giằng con gà từ tay lão.
- Năm cái lông, ông nói thế phải không? Trên con gà còn năm cái lông hả? Ông đã dằn vặt tôi vì năm cái lông nhỏ nhặt!
- Thôi đi đi, làm việc đi!
Shannon ném con gà mềm nhão vào mặt lão.
Cả nhà máy đều sửng sốt, một sự im lặng chết chóc phủ xuống các hàng người đang làm việc, trong khi Shannon và lão đốc công nhìn nhau trừng trừng với đôi mắt nảy lửa. Sự căng thẳng càng lúc càng tăng. Sau cùng, Shannon dùng con gà giò làm dùi cui đập lão đốc công túi bụi, khiến lão ta phải vừa đỡ đòn vừa thối lui.
- Đồ tồi bại! - Shannon hét vào mặt lão, đánh tới tấp - Mày chẳng có cái gì khác ngoài cây bút chì và câu nói: "Làm việc đi! Làm việc đi!".
- Làm việc đi! - Lão la lên, hai má đỏ gay, thái dương đập mạnh.
- Phải, thưa ông - Nàng đáp - Tôi sắp làm việc đây! Mà việc của tôi làm là đập vào mặt ông - Nàng bước tới dùng một con gà làm vũ khí đập tới tấp vào mặt người đốc công.
Tất cả các công nhân ban đầu sửng sốt, nhưng rồi lấy lại tinh thần, mỗi cú đập của nàng vào lão đốc công, thì tiếng hoan hô ầm ĩ. Cuối cùng, lão đốc công vấp chân và ngã lộn đầu vào trong cái thùng đầy lông gà và ở trong đó vừa càu nhàu vừa khạc nhổ, đầu đầy lông gà như bị tuyết phủ.
- Chán ngấy quá rồi! - Shannon rống lên, quăng chiến cụ vào cái bồn gần bên lão đốc công. Nàng giựt cái khăn trùm đầu - Tao thôi việc.
*
Bà Molly ngồi tại bàn giấy, đang tính tiền và lợi nhuận trong tháng, bỗng thấy Joseph vọt lên thang vẻ mặt lo lắng.
- Dì Molly, Shannon đi làm chưa về. Dì có thấy cô ấy ở đâu không?
Bà Molly lắc đầu, cài cây bút chì vào búi tóc vàng đã bạc màu.
- Không, tôi ngồi đây suốt nãy giờ có thấy gì đâu. Nếu cô ấy về thì chắc tôi đã biết.
Cánh cửa lớn bỗng mở tung ra, Dermody nhào vào như trượt chân.
- Joseph, anh đấy à? - Hắn la lên, nét mặt vô cùng hớn hở.
Hắn có vẻ như người được giao phó một sứ mạng quan trọng.
- Thì chính tôi đây - Joseph nói - Và cũng chính chú mày... một thằng bé hay rình mò.
Dermody chạy tới đeo vào cánh tay Joseph và lôi chàng ra cửa.
- Ông Mike Kelly tìm anh khắp nơi. Chiều nay đấu, cuộc đấu thật lớn. Câu lạc bộ đầy người Rital.
- Buông tay tôi ra, Dermody! - Joseph hất tay thằng bé ra - Thưa với ông Mike Kelly rằng khi nào tôi rảnh, tôi sẽ đấu, không thể trước được!
Dermody sợ hãi, mắt tròn xoe, lắc đầu:
- Tôi không thể trình với ông chủ như thế được! Ông sẽ lột xác tôi ra. Anh hãy đến mà trình với ông ấy đi!
- Tôi không có thì giờ, anh bạn ạ! Bây giờ cậu hãy cút đi. Tôi phải đi tìm cô Shannon.
Dermody bỗng tươi tĩnh ngay.
- Cô ấy ở trên đó mà!
- Trên đó là đâu?
- Là trên câu lạc bộ. Cô đang nhảy điệu Cancan theo lối người Pháp.
- Lối Pháp?
Joseph gạt thằng bé qua một bên và chạy lao ra ngoài. Thằng bé chạy theo bén gót.
Bà Molly rút cây bút chì ra khỏi mái tóc... và mỉm cười với vẻ hiểu biết. Không cần phải nói nữa, Joseph Donelly chắc chắn là "người anh" tận tụy nhất đời mà cô ấy có được.
Ngang qua cửa sổ, bà theo dõi Joseph băng xuống đường như một mũi tên, theo sau là Dermody, bà thích nhìn đôi vai rộng và phần dưới thật no tròn chắc chắn của anh ta.
Shannon là một cô gái có phước.
*
Joseph phóng qua cửa vào câu lạc bộ, liền nhận thức ngay cảnh hung hăng và kích thích nồng nặc mùi thuốc lá. Người Ý và người Iceland đi tới đi lui trong phòng, vừa la hét, vừa múa máy tay chân. Lòng hận thù dân tộc mỗi lúc một dâng cao theo mức rượu bia đã uống, và cuộc đánh đấm bằng tay không của môn quyền Anh, làm cho những kẻ chờ đợi hy vọng phần thắng sẽ lọt về đấu thủ của phe mình.
Nhưng Joseph không mấy quan tâm đến những nhóm nhỏ chính trị hay văn hóa có mặt tối hôm đó. Anh chỉ trong đầu có một điều duy nhất, là tìm cho gặp Shannon.
- Nè, chàng chiến sĩ! - Ông Mike Kelly lớn tiếng kêu, và tất cả chạy tới đón Joseph với nụ cười tươi tỉnh. Nhìn câu lạc bộ chật ních người, và người ta đua nhau đặt cược, ông Kelly càng khoái chí hơn. Trận đấu chiều hôm đó sẽ làm cho ông ta càng giàu thêm. Nếu ông Mike Kelly còn có điều mơ ước gì mới mẻ hơn, thì đó là việc làm cho gia tài ông ngày một lớn hơn.
- Xin ông tránh ra - Joseph hét lên và gạt ông ta ra một bên.
Rồi với hai cùi chỏ mở đường, anh đến đúng chỗ đang có chuyện.
Shannon kìa! Ăn mặc hở hang, trang điểm lố lăng, móng tay sơn đỏ, và những vảy trang kim óng ánh trên mái tóc màu hung của nàng... Kinh tởm, Joseph thấy nàng đang uốn éo, lượn quanh với ba vũ nữ khác, trong đó có cả Grace.
Người Ý ném mấy đồng tiền nhỏ, Shannon tranh với Grace để lượm, nàng khéo léo vồ lấy và chuồi vào trong yếm.
- Shannon, ngừng lại! Em làm tổn thương giá trị của em chi vậy? - Joseph hét lên.
Nàng chỉ ngưng nhịp nhảy đủ thời gian để nguýt chàng.
- Anh hãy nhào vô công việc của anh đi, Josph Donelly. Chiều nào anh cũng đưa đầu cho người ta đập... Thế thì khác nhau ở chỗ nào?
- Không có gì cần phải nói cả! Quyền Anh là một môn thể thao cao quý, còn chuyện cô làm, là công việc của một con đĩ!
Một vũ nữ xàng qua sàn nhảy chực tấn công và chổng mông ngang tầm mặt của Joseph.
- Tao không phải là một con đĩ - Cô ta vừa rống lên vừa tát đánh bốp vào mặt của Joseph - Tao là một diễn viên!
Trước khi Joseph kịp phản ứng, thì ông Mike đã nắm tay chàng lôi đến trước một đám người Iceland đang hò hét, hô tên chàng theo nhịp điệu, nắm tay lại đưa lên cao ra vẻ thách thức. Chiều hôm đó, rõ ràng là rượu whisky và hận thù dân tộc cùng dậy sóng bằng nhau.
Giữa đám đông người xô lấn nhau, Joseph bỗng nhìn thấy ông Bourke, máu chàng càng sôi lên. Chàng bực bội vô cùng.
- Nhanh lên, Donelly! - Ông Mike nói một cách sốt ruột - Bọn Rital khốn nạn đang muốn phá hủy cái lán gỗn.
Ông Bourke vừa trèo lên võ đài miệng vừa lập bập điếu cigar, nói to:
- Tôi đặt cược đấu thủ Joseph Donelly một trăm đô - la!
- Trong trường hợp đó, thì tốt hơn là ông nên vĩnh biệt số tiền ấy đi - Joseph cãi lại - Tôi không có hứng đánh đấm chiều nay.
Bọn người Ý nhào tới một cách hỗn loạn, tự vẹt đường tiến tới phía Joseph, vai công kênh người võ sỹ vô địch của họ, vừa đi vừa la hét: "Carlo! Carlo!".
Bọn người Iceland phản ứng bằng cách ê, a kêu lớn tên Joseph như tụng kinh.
Bọn người Ý trịnh trọng đặt võ sĩ của họ trên một cái bàn, ngay trước mũi Joseph. Carlo nhìn đối thủ của mình một cách cười cợt khinh chê. Hắn cởi áo chemise, trình diễn toàn bộ gân bắp rất đáng nể. Hai bắp đùi rắn chắc quấn băng màu hồng điều, và một thắt lưng điểm các ngôi sao và mặt trăng mạ vàng đeo ngang hông.
Người võ sĩ người Ý nói cái gì đó bằng tiếng Ý; Joseph không hiểu, nhưng ý nói là hắn sẽ cho Joseph nếm cực hình trong chốc lát nữa.
Quen thói chế giễu, hắn đấm vào không khí và khạc nhổ xuống nền nhà.
- Hừ, kẻ hiếu chiến của tụi bây tệ hại chẳng khác gì một con rận, mà cử chỉ của nó cũng giống như một con rận - Joseph càu nhàu và lọt vào tay bọn Ý đứng gần nhất - Nó đáng đánh đòn. Chàng quay về phía ông Bourke và Kelly - Nhưng không phải là ta đánh đòn nó. Không phải chiều nay.
Ông Bourke nhìn Joseph một lát, rồi tuyên bố:
- Ta sắp tố lên hai trăm đô - la... và chia tiền lời cho cậu một nửa.
Chết điếng người, ông Kelly nâng giá:
- Tôi cũng vậy.
Bỗng cả phòng im phăng phắc, như con sóng đang hạ xuống. Tiếng đề xuất làm mọi người ngã ngửa. Tại câu lạc bộ này, đó là lần đánh cuộc lớn nhất đầu tiên. Joseph nhìn ông Bourke, rồi nhìn ông Kelly, không tin được tai mình. Tiếng nhạc khiêu vũ ngừng hẳn. Shannon và các vũ công giương mắt nhìn nhau.
- Hai trăm đô - la! - Tiếng thì thầm giữa đám đông, nếu không dân Iceland thì cũng dân Ý không bên này thì bên kia gian phòng.
Phút chờ đợi hồi hộp căng thẳng. Sau cùng có tiếng la lên:
- Joseph, hãy nhận đi!
Đó là tiếng của Shannon, vang dội cả không gian.
Joseph quay lại nhìn nàng.
- Tại sao?
- Sự chiến thắng nằm trong túi anh! Nào ngựa, nào xe, tất cả! - Nàng nói một cách sôi nổi - Đừng bỏ qua cơ hội, đừng quên anh là thằng tự trọng và cứng đầu! Anh đã từng đấu với một nắm xu keng, tại sao bây giờ lại không đấu? Chuyến này chúng ta sẽ thoát khỏi cảnh khốn cùng!
- Chúng ta hả?
- Chớ còn ai nữa?
Mọi người chú mục vào Joseph. Chàng quay lại xem mặt tên đối thủ người Ý. Hắn ta nhảy xuống bàn và hai bên gườm nhau. Thằng bé Dermody nhào ra vạch con đường ranh bằng phấn.
Joseph mỉm cười lắc đầu.
- Tôi không thích đánh với anh.
Trong chớp nhoáng, Joseph đánh một cú thẳng, rồi cú nữa. Bị đánh bất ngờ, Carlo do dự trong tích tắc, thời gian đủ để Joseph nắm cổ và đấm liên tục vào mạn sườn hắn.
Kịp chấn chỉnh, tên người Ý cầm cự bằng cú direct chết người, đám đông hoan hô nhiệt liệt và reo hò:
- Đấu không hạn chế thời gian, thưa quý vị - Dermody lải nhải, giọng the thé như muốn vỡ màng tai - Đánh cuộc phụ được cho phép đến knockout mới ngừng!
Tiền đặt cược bắt đầu luân chuyển. Carlo tung cú đánh thẳng, cú móc, một vài cú chỗ này chỗ khác. Nhưng Joseph luôn vượt trội. Chàng đánh đấm với cơn thịnh nộ. Một gò má lãnh cục bứu, môi bị tét và vô số vết bầm tím hai bên hông và nơi bụng.
Chợp thời cơ, Carlo đấm Joseph vào dưới nịt lưng, từ phía đoàn người cổ vũ Iceland la ó om sòm: "Gian! Đánh gian!" Ông Kelly cảnh cáo và trận đánh tiếp tục, Joseph nắm vững chủ động.
Trên sàn nhảy, Shannon không bỏ sót một nét nào của trận đấu, mỗi lần Joseph bị đánh trúng, và hoan hô mỗi cú chàng đánh ra. Chàng ngửa mặt nhìn nàng, và như được nàng tiếp sức mới, chàng đánh tới tấp vào những cú móc như trời giáng, làm rung chuyển não bộ của đối thủ. Tên võ sĩ người Ý ngã nhào. Các khán giả hò reo.
- Kết thúc hiệp một! - Dermody rống lên và tiến tới buộc một dãi băng chéo màu xanh lá quanh mình Joseph, là màu cờ của Iceland.
- Đây đâu phải là một cuộc đấu, ông Kelly - ông Bourke vừa tuyên bố vừa bập bập hai hơi cigar nhanh hơn thường lệ - Chúng a hãy đặt lại mỗi người một trăm tờ.
Ông Kelly nuốt không trôi, vẫn hất hàm và tiến nhanh về phía Joseph.
- Tiếp tục đi, người chiến sĩ! - ông Bourke bắt buộc ta, ta phải xỉa tiền, để cuối cùng vào chết trong nhà dưỡng lão, hãy hủy hình ảnh của lão đi!
Joseph lắc đầu, chùi mồ hôi trán, và nhảy vào vòng chiến.
- Kelly, tôi cảm thấy thắng cuộc - ông Bourke nói. Ông ta liếc nhìn về phía Shannon, nàng đang hoa tay múa chân đánh vào khoảng không trong lúc Joseph đánh túi bụi vào địch thủ - Cô ấy thơm như một múi mít.
Ông ta lại đưa ngón tay lên hướng về phía Shannon. Nàng thấy cử chỉ của ông ta, liền thụt lùi một bước.
Ông Kelly bước tới sàn nhảy, cong ngón trỏ làm dấu bào nàng tới gần, bất đắc dĩ nàng phải vâng lời.
- Ông Bourke muốn gần gũi với cô trong chốc lát.
Shannon liếc nhìn về phía ông Bourke bụng phệ, mắt ti hí như mắt heo. Nàng liền phản đối với vẻ thận trọng:
- Tôi chẳng có chút cảm tình nào với ông ta hết. Ông Kelly với tay nắm lấy mắt cá chân của Shannon.
- Cô đã có lần đến xin tôi giúp! Hãy giúp tôi tí coi!
Josph vẫn đeo đuổi cuộc chiến đấu, dõi theo Kelly đang bắt Shannon xuống khỏi sàn nhảy và đẩy nàng về phía ông Bourke.
Carlo lợi dụng lúc Joseph phân tâm, đã đấm một cú trực tiếp chết người vào Joseph. Anh chàng dân Iceland này thở dốc.
- Hãy coi chừng anh chàng kia! - Ông Bourke la lên, và đưa cánh tay ôm eo ếch của Shannon - Đồ con hoang, hãy đấm sập quai hàm của nó đi!
Joseph đánh cầu may một cú để lưu ý đến Shannon vừa lúc ông Bourke kéo nàng lên đầu gối ông ta. Gã người Ý đánh tống một cú vào mặt chàng, Joseph né tránh được và chọi lại một cú direct vào quai hàm của hắn.
Đình chiến ở đó đã, chàng bay đến tấn công nhà chính trị tròn quay.
- Không mà, nói coi, anh tưởng anh ở đâu đây?
Vươn dài cánh tay, chàng chụp vào vai ông Bourke, đẩy ông ta ra khỏi ghế cùng với Shannon.
Ông ta phun điếu cigar ra khỏi miệng.
- Để rồi coi! Không ai...
Trước khi Joseph kịp phân trần thì đám dân Iceland tóm lấy chàng, nâng cao lên và xô đẩy băng ngang qua phòng. Chàng đong đưa trên những cánh tay và bả vai của những người này, và khi họ vừa để chàng xuống, thì mọt cú direct của tên người Ý nhằm chàng mà đánh tới.
Hai bên lại choảng nhau thật sự và Joseph lại bị tiếp thêm một cú direct đánh chát nơi quai hàm. Chàng lảo đảo vì cú đánh và muốn đánh trả lại, nhưng tên người Ý vượt trội hơn.
Hắn đập Joseph không ngừng, trả cả vốn lẫn lời trận trước. Để kết thúc, Joseph hết còn chống cự nổi sự tấn công của đối thủ. chàng sụm gối. Một giây sau đó, chàng cảm thấy sàn nhà dâng lên đón chàng và đầu chàng chạm đất tóe lửa, chàng rơi vào sự tối tăm, không còn biết gì nữa.
Ông Kelly nhào tới con ngựa tơ của mình, đang cố giữ để khỏi rơi vào bất tỉnh.
- Đứng lên nào, Joseph! - Vừa thét lên, vừa lắc Joseph, ông ta lại nói: Đứng lên nào!
Shannon giãy giụa mong thoát khỏi tay ông Bourke. Ông ta càng nắm chặt nàng, cố giữ nàng ngồi lại, nàng bèn tống một đạp vào ống chân của ông ta.
- Joseph! Joseph! - Nàng la hét một cách dữ dội và chạy về phía chàng.
Ông Kelly chộp lấy cánh tay nàng và giữ nàng cách ra xa.
- Hãy đến bên ông Bourke đi. Anh cô đã gây cho tôi biết bao nhiêu phiền toái rồi. Cố mà cứu lấy đồ đạc cho khỏi cháy.
- Hãy buông tôi ra! Buông tôi ra! - Nàng rống lên, nhảy xổ vào Joseph.
Ông Kelly đẩy nàng lui về phía ông Bourke, và nói:
- Hãy giữ con nhỏ này lại dùm tôi!
Rồi ông ta quỳ xuống Joseph, lật ngửa chàng, tát vào mặt chàng và nói:
- Đứng lên! Còn không đầy một phút, một là mày trở lại lằn mức, hai là chết! Đứng lên, tao bảo mày đứng lên!
Mi mắt Joseph nhấp nháy và hé mở, trong một tích tắt, rồi trợn tròn và lại rơi vào vô thức.
Bọn người Ý hò hét vang rền, vác người chiến sĩ của họ lên vai. Một lá cờ màu xanh lá và đỏ tung bay trên đầu họ, thật huy hoàng.
Ông Bourke lết chân cà nhắc tới gần, mặt đỏ bừng vì tức giận.
- Ông điều động cuộc đấu con khỉ gì thế, Kelly - Ông ta hỏi - Người đánh quyền lại không đánh quyền, mà múi thơm cũng tuột luôn.
Ông ta quay tròn trên một gót chân, bước đi xiêu vẹo đến sàn khiêu vũ; một tên bồi bàn run rẩy rót rượu ra mời.
Giận điên lên, ông Kelly ra dấu cho hai tên đàn em lực lưỡng đứng chẹn mỗi đầu phòng.
- Hãy mang cái thằng vô dụng này ra khỏi đây cho khuất mắt tao! - Vừa nói ông vừa chỉ Joseph đang nằm trên mặt đất - Tống hắn ra ngoài, ném vào rãnh nước bên đường!
Một tên nắm ngực áo Joseph, tên kia cầm chân, kéo lết ra cửa.
- Joseph! Shannon vặn vẹo người để thoát khỏi tay Gordon, hắn bắt chặt hai tay cô ra sau lưng, giữ lại - Không, thả anh ấy ra! Đồ súc sinh!
Kelly quay lại đánh tạt vào mặt Shannon kêu lên một tiếng chát vang dội cả phòng.
- Hãy chẹn cổ nó lại, đồ đĩ rạc!
Nàng liếc nhìn ông ta với tia nhìn sấm sét, rồi quan sát bọn người chung quanh. Không một ai muốn bênh vực chàng. Phần đông đứng gục mặt xuống đất. Hôm đại hội ở nhà thờ, ai ai cũng khoe mình là bạn của Joseph. Bạn hữu của chàng, bây giờ chàng thua cuộc, họ ở đâu hết?
Trong câu lạc bộ, khắp nơi người bắt đầu cãi nhau, trong lúc ai cũng muốn lãnh ngay lấy phần tiền được cược của mình. Bọn Ý đòi phải trả sòng phẳng ngay tức khắc. Bọn Iceland thực hiện, hoặc kéo dốc túi không.
Có mấy tên người Rital trèo lên bục và hạ cờ Iceland xuống. Sự tranh chấp bùng nổ.
- Tất cả tụi bây là đồ heo hôi thối! - Shannon la hét, song tiếng nàng chìm mất vào tiếng ồn ào cuồng loạn - Nàng vẫn tìm cách giải thoát cho mình khỏi Gordon, nhưng hai tay của hắn xiết lấy cổ nàng như một gọng kiềm thép, khiến mạch máu bị nghẽn lại - Thả tao ra, đồ súc sinh! Tao đã chán cái chỗ bẩn thỉu này quá rồi! Tao sẽ đi khỏi đây!
Kelly bước tới, vuốt ve má nàng, nơi mà hắn đã vả lúc nãy.
- Chưa đi được đâu, người đẹp! Ngài Bourke muốn được gần gũi cô - Ông ta đưa ngón tay cái ra dấu chỉ về phía ông mập - Và nhờ rời, cô sẽ được gần gũi với ổng, thân cận với ổng nữa! Đó là một đặc ân cho cô đấy, hiểu chưa?
- Không bao giờ!
- Đừng quá chắc mẩm như vậy, con gái ạ! - Kelly cãi lại, sự cởi mở được thay thế bởi sự giận dữ, lạnh lùng - Không bao giờ, có nghĩa là rất lâu dài.
*
Nhiều giờ sau đó, Joseph vẫn nằm dài, luôn nhìn ngắm các vì sao, xoay chuyển giữa vùng tối tăm vô thức. Từ xa xăm, chàng nghe có tiếng đàn bà gọi tên mình. Tên của chàng dịu dàng trên đôi môi cô, và chàng tiếp nhận, rõ mồn một, niềm lo âu trong tiếng nói đó.
- Joseph ơi! Joseph, hãy tỉnh lại! Hãy mở mắt để ra, anh ơi!
Shannon. Nàng đang ở đó bên cạnh chàng, tìm cách dìu chàng từ cõi chết trở về cho đến bờ cõi của sự sống. Chàng phấn đấu để trở về với nàng, nhấp nháy mắt, cố ngẩng đầu lên.
- Tôi đã chết...
Chàng không còn sức để nói nhiều hơn. Khi nhìn người thiếu nữ, chàng nghĩ đến màu tóc hạt dẻ hơn là mùa đông lúc trời nhá nhem. Gương mặt nàng chỉ còn là một hình ảnh mờ ảo, khi chàng nhìn qua đôi mắt sưng húp của mình.
Nàng trả lời:
- Không, anh chưa chết, Joseph à!
Chàng quan sát gian phòng đèn chong leo lét, và nghĩ là mình đang nằm trên chiếc ghế băng êm ái trong một quán rượu nhỏ của người Iceland.
- Tôi thật sự đã chết rồi, linh hồn tôi đã đi đủ một vòng đất nước Iceland.
- Không. Đã khuya rồi, và anh đang ở Boston.
Joseph chưa tin, còn cãi bướng:
- Cha tôi đã chết như tôi, bay lượn giữa cái sống và cái chết. Tôi tin chắc rằng cha tôi cũng được uống bia ở trên ấy. Cha đó hả? Có thiệt là cha không?
Nàng cúi xuống, cầm miếng vải ướt, nhẹ nhàng lau các vết thương cho chàng. Ngực nàng đầy đặn âm ấm đã ép lên cánh tay của Joseph.
- Anh đừng cựa quậy.
- Và Sh... a... a... n... non! - Chàng mê mệt gọi tên nàng, như để quên đi nỗi đau của thân xác.
Bàn tay nàng ngừng lại trong phút chốc, và chàng nhắm mắt lại. Rồi nàng tiếp tục lau các vết thương cho chàng.
- Joseph ơi, anh có yêu em không? - Nàng hỏi với một giọng vô cùng đau khổ.
Joseph mỉm cười cay đắng.
- Yêu em ư? Sao em có thể nói đến tình yêu khi chúng ta không ngừng cãi cọ nhau! Bất kể giờ nào, ngày cũng như đêm, hai ta đã đụng độ nhau tóe lửa... Anh nghĩ là hai đứa mình chỉ có ghét nhau thôi.
Nàng đặt mảnh vải xuống.
- Anh nhầm đấy, Joseph à! Đó không phải là những tia lửa thù hận.
Shannon cúi xuống hôn lên trán chàng và lặng lẽ bỏ đi.
Joseph lại chìm vào tăm tối, song ít sâu thẳm hơn lần trước. Thần trí chàng không còn lạc lõng trong cõi hư vô, mà trong cõi mộng mơ. Chàng thấy một phụ nữ tóc hung, hai tay dịu dàng và hay ve vuốt. Một phụ nữ rõ ràng đang chăm sóc chàng, nhưng lại sợ tâm tình chàng trào ra.
Tình yêu! Oán hờn! Bao nhiêu vấn nạn! Lòng trí Joseph mập mờ, không thể nào hiểu ngay được. Hiện tại chàng chỉ muốn ngủ. Ngủ để quên đi những đau khổ sắp tới và những vấn nạn đang chờ chực chàng khi thức tỉnh.
*
Ít lâu trước hừng đông, Joseph bước ra khỏi quán rượu, dáng đi lảo đảo. Trời giá lạnh và xám xịt, sương mù phủ khắp lối đi bồng bềnh giữa các ngôi nhà tạo cho khung cảnh một không khí mộng mơ huyền hoặc. Một hình dáng cô đơn đang bước trên nền đá với những bước đi không đều, vang lên trong im lặng dày đặc.
Joseph nhìn thấy ở cuối đường, người thợ thắp đèn đường đang đong đưa người trên cặp cà kheo. Con người trẻ mà có nét nhìn của người già, dửng dưng mà chán chường, cử chỉ của ông ta thiếu sự dịu dàng và hào hứng. Người ta tưởng đó là kẻ mộng du.
Joseph có cảm tưởng mình đang bị giữ lại trong một thế giới mộng mơ và ảo tưởng.
- Mấy giờ anh lên đèn đường này đấy?
Ông ta cười khúc khích:
- Đó là một công việc làm không bao giờ dứt. Suốt đêm tôi thức để thắp đèn, và suốt ngày không ngủ để đi tắt.
Joseph đưa tay lên sờ khuôn mặt sưng vù của mình và nhăn nhó vì đau đớn. Chỉ có cái hàm đau nhức là hiện thực trong cái bối cảnh huyền hoặc và mờ sương, trong đó sa mù bị tháo tơi ra thành những dải băng mỏng, làm mờ mắt và nghẹt âm thanh.
Chàng lảo đảo đi xa dần và tiến về bến cảnh. Đó là con đường dài nhất để trở về nhà trọ. Cho đến chiều hôm qua, chàng còn yêu thích công việc của mình. Chàng tôn thờ nó. Nhưng cho đến lúc đó, chàng còn là vô địch. Là đấu sĩ bất bại. Là ngôi sao của Boston.
Và rồi, đêm qua, người ta nắm chàng vứt vào rãnh nước bên đường, vứt đi như vứt đồ cặn bã của xã hội, chẳng khác nào vứt đi một mớ rau úng thối.
Đúng vào lúc chàng nổi danh và làm nên sự nghiệp!
Đang khi đi ngang qua bến cảng tối tăm, chàng chạm trán với bọn người vô gia cư, nằm cuộn tròn bên bếp lửa, hy vọng sưởi ấm trong đêm thu giá buốt. Chàng nghe một người trong bọn họ nói:
- Oklahoma... Ở đấy người ta đang cấp đất...
- Nhưng chính mày phải bỏ tiền túi ra mà chi phí.
- Có nhầm không đấy! Đẹp quá hóa không thật. Chắc chuyện phịa.
Joseph đột ngột rẽ vào một ngõ hẻm, và điều chàng trông thấy đã làm cho máu trong huyết quản đông lại. Một con người đang đứng tại đó, giữa vùng sáng nhợt nhạt, mặc toàn đồ đen. Joseph tưởng mình còn đang trong cơn ác mộng.
Stephen Chase! Không bao giờ nhầm được... Vóc dáng mảnh khảnh, áo ranh - đờ - gốt đen, dáng đứng đầy vẻ kiêu căng. Kẻ thù truyền kiếp của chàng đang có mặt ở đây, trong nước Hoa Kỳ, bằng xương bằng thịt.
Quay mặt khỏi đám người mà ông ta vừa hỏi chuyện. Chase nói:
- Và ông, ông là ai thưa ông?
Joseph đứng yên, câm miệng vì kinh ngạc. Cuối cùng chàng mới lên tiếng:
- Ông hỏi tôi?
- Ông có thấy cô ấy không? - Chase nôn nóng hỏi - Cô ấy cùng tuổi với ông. Cô tên là Shannon Christie.
Lúc đầu, Joseph sửng sốt vì đã làm cho Chase không nhận ra. Sau vỡ lẽ là vì các vết thương và mấy cục u đã làm thay đổi hình dạng có lợi cho chàng.
- Tôi không nghĩ... Tôi không biết cô ấy.
- Ông có chắc không? Tôi đã gặng hỏi khắp thành phố. Nếu ông có tin tức gì, xin báo về cho gia đình của cô ấy. Gia đình cổ đang ở tại Quảng trường Jefferson.
- Tôi đã thưa với ông rằng, tôi không biết.
Cung cách bực bội trong giọng nói đã làm Joseph bại lộ. Dò xem nét mặt Chase, Joseph biết là anh ta cũng đã nhận ra mình.
- Thì ra là anh! - Chase kêu lên.
Joseph quay mặt lại và chạy vắt chân lên cổ. Chàng len lỏi xuyên qua các đám người không nhà, chàng bay qua các đám lửa, làm những tia sáng vọt lên, tro tàn bắn tung tóe.
Stephen Chase bay theo như một mũi tên, chạy vòng quanh chiếc xuồng úp trên bờ cảng, xô đổ các thùng gỗ, vấp ngã trong bóng tối. Cuộc đuổi bắt còn tiếp tục cho đến con đường Cực Bắc và xuyên qua các nghĩa trang Copp's Hill, giữa những rác rưởi dồn cao như núi trên các con đường nhỏ.
Joseph tin chắc Chase sẽ bắn hạ mình trong giây lát và chờ nghe viên đạn chỉ xuyên qua người nóng bỏng. Không giây phút nào chàng không thôi nghĩ đến việc Chase đã đến Boston, đã đến lúc này, lúc tận. Cuộc đời của Shannon sắp kết thúc. Người thiếu nữ này sắp bị cướp đi.
Chàng cũng không có chút thì giờ để tự hỏi mình về nỗi buồn kỳ lạ xâm chiếm cõi lòng, dù đang lúc phải chạy trối chết để cứu lấy mạng sống của mình. Chàng sẽ nghĩ tới việc đó sau... nếu Chúa cho chàng còn sống.
Tập trung mọi năng lực còn sót lại, Joseph bỏ được Chase, một quãng xa đủ để tìm một nơi trú ẩn. Chàng leo lên một cái thang chữa cháy và nép mình sát vách.
Chẳng bao lâu sau đó, Chase xuất hiện trên con đường nhỏ. Đứng lấy hơi, ngay dưới chân cầu thang, anh ta ngó bên này bên kia, rồi lại ngước đầu nhìn lên. Joseph nín thở.
- Hãy đem cô đến trả cho chúng tôi - Chase la to, và tiếng anh vang dội trong hẻm - Tôi đến đây, có cả cha mẹ cô ấy nữa. Cô ấy thuộc dòng dõi quý tộc, anh không thấy sao? Không bao giờ anh leo lên đến đẳng cấp của cô ấy được cả. Anh chỉ là một kẻ bình dân. Anh chỉ làm cho cô ấy bị giảm giá trị mà thôi.
Anh ta im lặng, như để nghe ngóng câu trả lời, Joseph đứng im, tiếng nói của Chase như lưỡi dao bén lạnh róc vào da thịt chàng.
- Anh hãy trả lại cô ta cho chúng tôi - Chase lại lên tiếng - Chúng tôi biết cách lo cho cô ấy đủ tiện nghi và bảo vệ cho cô. Anh từ chối tức là anh hủy hoại đời của cô ấy... nếu anh chưa làm thế.
Chase chờ đợi, nghe ngóng, sục tìm trong bóng đêm. Sau cùng anh ta quay nửa vòng và rời khỏi con đường nhỏ. Tiếng đôi ủng của anh ta vang lên trên con đường lát đá rồi biến mất ở đằng xa.
Joseph vẫn nằm sát vào vách một lát, ra sức phục hồi sức lực. Toàn thân chàng như bị nổ tung bởi lời kêu gọi của Chase.
Chàng nhớ lai hình ảnh của Shannon đang khiêu vũ trên sân khấu, ăn vận hở hang, trưng bày sắc đẹp cho bọn cùng đinh xem. Chàng lại thấy nàng trên đầu gối của ông Bourke, thấy lại cảnh tên phàm phu tục tử đê hèn ôm ấp nàng, kéo sát nàng vào lòng.
Ôi Shannon! Ôi Bourke!
Nàng còn ở câu lạc bộ, chỉ có Chúa mới biết chuyện gì đã xảy ra cho nàng! Chàng tuột xuống khỏi thang, và chạy bay đến đó. Chỉ nghĩ đến chuyện giúp đỡ nàng, là chàng quên mất bao đau đớn của thân xác.
Quên luôn cả Stephen Chase.
*
Số khách ở câu lạc bộ thưa dần. Chỉ còn vài người nấn ná lại xem một anh hề mệt mỏi, rút ra những bông hoa từ cái mũ, khăn choàng hoặc lỗ tai mình để làm trò cười cho khán giả, hay đuổi bắt các cô vũ nữ trên sân khấu để véo vào mông.
Shannon đứng chống nạnh trước bàn giấy của ông Mike Kelly, tỏ thái độ thách thức và tự tin... ít ra là nàng đã nghĩ như thế.
- Xin ông trả lại cho tôi phần nợ ông còn thiếu, thưa ông Kelly. Xong, tôi sẽ trở về nhà và để cho ông yên.
- Cô có đáng công không? - Ông chủ cãi lại, mà cặp mắt vẫn không rời quyển sổ.
Shannon cảm thấy sợ. Nàng đã nhảy múa, có phải thế không? Nàng đã tỏ ra hèn kém khi khoác lên người bộ quần áo ghê tởm, đồng hóa mình với số chị em đĩ thỏa và phô bày vẻ duyên dáng của mình trước mắt mọi người, đó là điều ông ta đòi hỏi.
Còn phải làm gì thêm nữa cho ông ta đây?
Nàng không dám nghĩ đến bước đường cùng:
- Tôi cần số tiền này, thưa ông Kelly - nàng khẩn khoản nói, tưởng đâu giọng nói van nài may ra xoa dịu được ông chủ - Tôi van ông!
- Thế thì, làm việc đi, con đĩ con!
- Tôi đâu phải là một con... - Nàng cắn môi. Bây giờ không phải là lúc nổi giận. Lần cuối cùng, nàng đã nổi xung, nên nàng mất việc - Tôi đã nhảy múa. Ông còn muốn gì hơn?
Ông ta ngó lên và nhìn nàng một cách khó hiểu.
- Cô đã nói với tôi là cô muốn mau có tiền. Thì bây giờ là cơ hội, hoặc sẽ không bao giờ có nữa. Ông Bourke đang đợi cô ở sau, đằng hậu trường.
Shannon cảm thấy hai gối mình mềm nhũn, muốn sụm. Nàng nghĩ đến hai cánh tay của ông già mập bự ôm riết eo lưng của nàng, hai bàn tay xâm xấp mồ hôi với những ngón tay như chuối mắn, sẵn sàng tấn công, và nàng đã tạt ra. Ruột gan nàng bấn loạn.
- Tôi sợ ông Bourke không phải là người thuộc loại tôi - Nàng cãi lại - Tôi xin nói cho ông hay, tôi không cầu mong như thế đâu.
- Vậy thì đây, tụi bây! Bọn con trai!
Kelly búng ngón tay và hai tên hộ vệ lực lưỡng bước vào tức khắc.
Shannon không cần suy nghĩ đến lần thứ hai cái kết luận, với ai, hai tên đó hay là với ông Bourke, nàng thích vật lộn với ai hơn. Nếu cuối cùng nàng bí nước, có thể nàng thà giữ khoảng cách với lão chính trị gia bụng phệ còn hơn.
- Được rồi - Nàng nói - Tôi đến... tôi đến.