← Quay lại trang sách

Chương 13

Joseph chạy vội vào phòng, rảo mắt hoảng hốt ngó chung quanh để tìm gương mặt xinh đẹp thân thương của người con gái mà mái tóc cũng dữ dằn không thua gì tính nết. Song chàng chỉ thấy ông Mike Kelly, Gordon và một nhóm nhỏ đang tính toán chuyện thua thiệt nơi bàn giấy của ông chủ.

- Cô ấy đâu? - Chàng hỏi.

Kelly ngước mắt lên, thấy Joseph liền đấm tay xuống bàn thét:

- Mày không còn quyền công dân ở đây nữa! Cút ngay!

Joseph chẳng để ý đến lời ông ta nói, chạy một mạch đến sân khấu đã vắng người.

- Shannon! - Chàng kêu lên - Shannon, có cô ở đó không? Shannon ơi! Nếu có, hãy ra mặt ngay đi!

Nghe tiếng, ông Kelly búng ngón tay, bọn người lực lưỡng giữ trật tự trong các câu lạc bộ liền bu vào đánh Joseph. Joseph đánh một cú vào Gordon, làm giập cái sống mũi bị thương chưa lành, khiến hắn ta đau đớn la làng. Thấy thế, bọn kia tạm thời rút lui.

- Shannon! - Joseph lại la lên.

Chàng vọt lên sân khấu, tìm xem có gì ở hậu trường tối thui không.

- Shannon ở đâu? Cô ở đâu vậy?

- Joseph, giúp tôi với. Tôi ở đây!

Chàng nghe có tiếng nàng la, nhưng dường như có bàn tay ai đó bịt miệng lại. Chàng vọt ra đằng sau chỗ để đồ dàn cảnh sân khấu. Joseph lại phải giải vây bọn người giữ trật tự, trở lại đánh chàng theo lệnh của ông chủ.

Trong chỗ tranh tối tranh sáng của hậu trường, chàng phân biệt có hai bóng người vật lộn trên chiếc sofa xệch xoạc. Chàng phóng tới và thấy ông Bourke đang kềm giữ Shannon dưới mình lão.

Đang lúc tức giận điên cuồng, chàng mở mắt khi thấy áo xống của người thiếu nữ bị xé rách một nửa. Nàng vừa hất vừa đá vào ông Bourke, nhưng ông ta vừa to bè vừa nặng, dùng sức nặng đè lên nàng chặt cứng.

Trong tiếng gầm thét, Joseph nhào đến bên họ, muốn đánh nát cái mặt bị thịt của ông ta. Bourke không cảnh cáo, luồn tay xuống áo vest và đưa khẩu súng lục lên nhắm ngay mũi Joseph.

- Không được nhúc nhích, thằng bé kia! - Ông ta nói với một giọng lạnh lùng- Bằng không, tao sẽ hạ mày như một con chó!

Joseph cười... song nụ cười không vui.

- Còn mấy ngày nữa bầu cử? - Chàng đối đáp mỉa mai - Hãy tưởng tượng một chút xem, những hàng tít lớn trên báo chí. Chàng bước thêm ba bước nữa, và mau như chớp vươn tay cướp lấy cây súng. Nhìn Shannon, chàng thấy nàng đã hết sợ. Hãy đến đây, cô nàng, chàng nói và cố không tỏ ra là bằng lòng.

Bằng lòng về mình thì có. Đã lâu lắm mới có xảy ra chuyện một chàng hiệp sĩ đầy dũng cảm, đã cứu cô Shannon thoát khỏi móng vuốt ô nhục, và cả cái chết.

- Joseph, chờ tôi chút - Nàng vừa nói vừa gỡ mình ra khỏi sự kềm chế của ông bụng bự, tôi có chút quà cho lão Bourke.

Nói chưa dứt lời, nàng lên gối thúc vào háng của ông ta. Joseph rùng mình khi thấy ông ta cuộn mình lại rên rỉ và té từ trên ghế sofa xuống đất, hai tay bụm vào hạ bộ.

Ông Kelly và hai gã phụ tá nằm ngửa người mà lăn trên sân khấu. Joseph đưa súng lên... ngó bộ chắc ăn hơn lần thử lửa đầu tiên ở Iceland.

- Đứng lại! Không được nhúc nhích! - Chàng đưa tay ra sau, nắm chắc Shannon kéo nàng theo, rời khỏi hiện trường, qua ngã các diễn viên mà đi ra - Xin quý vị vui lòng tha lỗi, chàng nói lớn tiếng - Chúng tôi cần đi ngay.

Shannon và chàng xuyên qua cửa lớn với một tốc độ thật nhanh, và lẻn vào một con đường nhỏ tối tăm. Joseph lôi Shannon bước đi lỏng chỏng vì gót chân trần chưa quen. Họ vọt qua con đường bên cạnh, chọn lối đi chữ chi, hy vọng bỏ rơi bọn người đuổi theo bất ngờ.

Không nghe phía sau có tiếng bước chân, Joseph đứng lại, xô Shanon vào một xó tối.

- Chúng ta không nên nằm đóng mốc tại Boston, Shannon ạ - Chàng nói không kịp thở - Ở đây hết an toàn cho chúng ta rồi!

Shannon níu chặt cánh tay chàng như một người chết đuối, và cảm thấy người mình run lẩy bẩy, cả hai ôm lấy nhau.

- Chúng ta đi đâu đây?

Joseph điều hoà hơi thở trước khi trả lời:

- Cô phải trở về với gia đình thôi. Tôi tin chắc gia đình cô sẽ giang tay đón tiếp cô.

- Không! Tôi sẽ không trở về Iceland. Tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của tôi.

Joseph ôm chầm lấy nàng, kéo cả người nàng sát vào mình, muốn truyền qua cho nàng chút hơi ấm của chàng.

- Em có chắc không, Shannon? Chắc một trăm phần trăm chứ?

- Vững vàng và chắc chắn. Không bao giờ em tha thứ cho em, nếu em bỏ cuộc ngay tại đây!

Lời tuyên bố kết quả là trấn an lương tâm bối rối của Joseph... không có gì hơn. Những lời của Stephen Chase còn vang dội trong đầu chàng, là Shannon không thuộc về thế giới của chàng; cả hai ở hai hành tinh khác nhau. Và từ khi chàng dính dấp vào đời nàng, nàng luôn luôn gặp biết bao điều phiền lụy và cực kỳ nguy hiểm.

Dù vậy, đưa tin cho chàng hay gia đình nàng đã đến Boston, là một điều quá sức của chàng. Chàng mở miệng để nói ra những lời đó, song lời nói chẳng chịu vượt khỏi bờ môi.

- Trong trường hợp này, chúng ta chẳng có chương trình nào khác hơn là đi về hướng Tây và tập trung số tiền để dành lại - Chàng nói một cách vô tư.

- Nhưng em sẽ chỉ là gánh nặng cho anh nơi miền Tây hoang dã.

Chàng cười:

- Chuyện đó là cái chắc.

Nàng tách mình khỏi chàng, và dò xem nét mặt chàng qua dòng nước mắt.

- Sao anh có thể tỏ ra độc ác với em như thế trong khi em đang khóc trong tay anh?

Chàng vuốt ve mái tóc nàng, và mỉm cười với nàng một cách yêu thương.

- Bây giờ thì chúng ta lại nằm đường, Shannon à! Có thể nói, chúng ta sinh ra là để sống bên nhau... thế thì, chúng ta hãy chịu đựng nhau.

- Em sợ, số tiền em đóng góp vào không được bao nhiêu! - Nàng nói mà mắt nhìn xuống đất.

- Không sao... ở vào địa vị em, anh chẳng có gì xấu hổ đâu, chàng vừa nói vừa ôm siết lấy nàng vào lòng - Mười tám đô - la, một số tiền khá đấy chứ!

Nàng lại tách mình ra.

- Joseph! Anh đóng vai gián điệp đấy!

- Chớ còn em, em không lục lọi trong đống đồ đạc của anh chắc?

Nàng do dự, rồi nhoẻn miệng cười:

- Anh có tới sáu mươi bảy đô - la và năm mươi xu cho tới xế trưa nay.

Cả hai nhìn nhau, những con số nhảy múa trong mắt họ, cả hai cùng đạt tới con số chung một lượt.

Cuối cùng, Shannon kết luận:

- Thế là đủ!

- Bây giờ thì, tiến hành!

*

Tay kéo Shannon, Joseph chạy nhanh như gió, qua hết con đường để về ngôi nhà trọ. Suýt nữa tông nhằm bà Molly ở tiền sảnh.

- Trời đất, thánh thần ơi! - Bà chủ nhà la toáng lên vừa với tay chống vào khung cửa - Cô cậu chạy chẳng khác nào lửa đổ trong quần!

Lửa? Không phải, mà là những chuyện khó khăn tày trời, nếu chúng tôi không làm nhanh lên - Joseph cãi lại, Chàng ném khẩu súng lục cho bà Molly - Dì Molly, nhờ dì giữ giùm cửa. Không cho ai vào cả!

Bắt bà già đứng canh cửa với tâm trạng sửng sốt, tay cầm súng, cô cậu chạy vọt về phòng, cài cửa lại.

Cả hai nhìn quanh căn phòng, không biết bắt đầu từ đâu.

Shannon quay về phía Joseph, chàng thấy vẻ khiếp đảm và cuống quýt trong mắt nàng. Nàng đã qua một đêm gay cấn, và dù Joseph đã cứu nàng khỏi sa vào số phận xấu xa hơn cái chết - vì thế nàng một lòng biết ơn chàng mãi mãi - nàng vẫn chưa hết khổ cực.

Joseph thò tay lấy cái bình bằng gốm từ dưới giường lên, và đổ tất cả ra giường. Shannon cúi xuống để móc số tiền đã giấu trong yếm. Joseph sửng sốt ngó nàng chăm chăm, hai mắt trợn trừng vì kinh ngạc.

- Đã đến mức cung rồi, thì ném sự hổ thẹn cho quỷ! - Shannon nói một cách dửng dưng.

Cánh cửa phòng bật mở, cả hai giật mình, nhưng chỉ có bà Molly.

- Hai anh em đi Oklahoma, phải không? - Bà ta hỏi.

- Cửa trống dì ơi! - Joseph vừa nói vừa hất hàm ra dấu.

Bà Molly quay ra đóng cửa.

- Tôi có thể mua giúp hai người một con ngựa, một cổ xe và các dụng cụ, lương thực, tất cả hết chín mươi lăm đô và chín mươi xu.

- Cám ơn dì Molly - Shannon kêu lên, cảm động.

Bà Molly lắc đầu và bỏ đi ra.

Shannon quay sang Joseph:

- Joseph, chúng ta có đủ số tiền.

- Đã vậy, xếp hành lý và lên đường ngay!

Họ tom góp quần áo và một ít của riêng bỏ vào mấy cái va - li của Shannon. Áo quần của Joseph thì cuốn vào cái chăn của chàng.

Chàng ngừng tay một giây để quan sát Shannon. Sắc mặt nàng đỏ bừng vì xúc động, những lọn tóc óng ánh của nàng rơi xuống trán và chảy xuống bờ vai. Nàng vẫn còn mặc nguyên bộ đồ nhảy trên sân khấu, càng biểu lộ nét thanh tú của cơ thể.

- Theo ý em, chúng ta có chịu đựng nhau được không? - Chàng hỏi và miệng mỉm cười.

Nàng liếc nhìn qua:

- Không!

Cả hai cùng bật cười vang, và lại tiếp tục làm việc.

*

Ở tầng trệt, bà Moly đang canh chừng. Chống lại ai, chống lại cái gì, bà không biết. Các cô gái điếm đứng tựa cửa, hay nằm ườn ra trên ghế salon, có vẻ ngao ngán. Trong nhà này, một việc chẳng đáng gì cũng dao động và viễn ảnh của một cuộc ồn ào, không có gì là mới lạ. Họ liếc qua một cái, khi ông Mike Gordon và khoảng một tá người ưa khoác lác bước vào cửa.

Bà Molly đưa súng lên, nhắm vào toán người đang xâm nhập.

- Dừng lại, không được bước thêm, ông Mike! - Bà ra lệnh - Có chuyện gì vậy? Một cuộc đột kích à? Nếu đúng thế thì ông phải lôi đi ít nữa là hai người bạn của ông ra khỏi nhà này.

- Không phải, tôi có chuyện nói với các bạn tôi, bà Molly ạ, tôi nghĩ là bà đã biết. Bây giờ, bà hãy tránh ra trước khi lãnh một viên đạn vào đầu.

Bà Molly chĩa súng ngay vào ông ta.

- Tôi đã bảo ông không được tiến lên!

Ông Kelly bước tới phía bà mấy bước nữa.

- Nếu bà muốn giết người, bà Molly, thì hãy chọn tôi làm đích. Tôi là người duy nhất có quyền đóng cửa căn nhà này.

Dứt lời, ông ta đá cây súng văng lên trời. Cây súng rơi xuống đất đánh cách.

- Hãy đi theo tôi, các chàng trai! - Ông ta vừa la lên vừa ra dấu cho đám người đi theo - Chúng ta hãy bào sạch!

*

Joseph đưa mắt kiểm soát lại căn phòng. Shannon đang nhét những gì còn sót lại vào một cái rương. Trong vài phút nữa họ sẽ rời xa nơi này. Cuối cùng, họ cũng sẽ thoát được mà không thiệt hại gì.

Cùng lúc ấy cánh cửa phòng bị đạp tung, một đợt sóng người đổ ập vào, đi đầu là ông Kelly.

- Hãy bắt lấy chúng, ông ta ra lệnh.

Hai tên lực lưỡng kẹp cứng Joseph, còn hai tên khác nắm vào hai cánh tay của Shannon. Joseph cố tìm cách thoát ra, nhưng họ nắm giữ thật chắc. Còn bọn kia, mở hành lý ra.

- Không! - Shannon hét lên khi thấy áo quần và các vật dụng tùy thân của nàng bị đổ ụp xuống đất.

- Câm cái mõm của mày lại, con đĩ! - Ông Kelly thét lên - Nếu mày không khép cái mõm lại thì tao vả vào đó cho mà xem.

Vả nàng? Đêm hôm qua hắn đã vả nàng rồi sao?

Cơn thịnh nộ của Joseph dâng lên như sóng cồn. Tên này tự cho là bạn của mình, rồi lợi dụng khi mình không có mặt, mà đánh vợ mình!

Tuy còn quá mới mẻ, nhưng Joseph cũng coi Shannon như là vợ của chàng. Một ý nghĩ ngu đần!... Dù sao, cũng phải nghĩ đến chuyện này về sau, khi nào thuận tiện.

Để cho bọn bộ hạ trấn lột, ông Kelly đến bên giường, vơ vét đống tiền đồng, tiền giấy.

- Ôi, xin ông hãy thương xót! - Shannon năn nỉ van xin - Ông đừng lấy mất tiền bạc của chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ gì ông muốn... nhưng xin đừng tịch thu tiền của dành dụm của chúng tôi! Chúng tôi đã phải làm việc cực nhọc như những con vật để có được từng xu, và...

- Không có một xu nào trong đó mà chúng bay có được, nếu không nhờ tao - Ông Kelly nói. Ông ta ra cửa, và thét lên ở hành lang - Molly Kay! Hãy đến đây một phút, người đẹp.

Bà Molly xuất hiện ngay lập tức.

- Mấy đứa này bị trục xuất - Ông Boss nói - Dù chúng nó muốn ngủ một đêm dưới mái nhà của mụ, cũng không được, ta sẽ đóng cửa cái nhà thổ đó, hiểu chưa?

Bà Molly nhìn Shannon mà lòng buồn thấm thía. Rồi bà quay sang Joseph lắc đầu.

- Vâng, thưa ông Mike! - Bà quay sang Joseph và Shannon rồi lẩm bẩm - Dì nẫu cả ruột các cháu ạ!

Tuân lệnh ông chủ, bọn lâu la lôi cổ hai cô cậu xuống thang lầu và tống cổ ra khỏi nhà. Cả hai té ngồi xuống vỉa hè.

Nổi xung thiên, Joseph đứng dậy, nghiến răng, co hai bàn tay lại. Gordon và bọn người đi theo, vỗ vào lưng chàng.

Mặt đối mặt nhau, ông Kelly nói:

- Đời mày tàn rồi, thằng khốn ạ!

Joseph dằn lòng để không nhổ vào mặt hắn ta. Làm rắc rối thêm tình trạng này, ích gì.

- Mày sẽ không còn tìm được việc làm ở Boston, mày không bao giờ được đánh đấm, dù chỉ nhích ngón tay út lên cũng không được! - Ông ta nói thêm - Thiệt là tai hại, chẳng cần phải nói nữa, nhưng tao đã đề phòng từ khi mày bước xuống khỏi tàu.

Joseph vẫn luôn luôn cựa quậy. Tuy nhiên, lời nói của ông Kelly làm cho chàng muốn nghe.

- Ông đã đề phòng? Đề phòng cái gì?

- Cô gái kia - Ông ta lắc đầu và chỉ ngay Shannon còn nằm dài nơi vỉa hè, nước mắt đầm đìa, tuy vậy vẻ mặt vẫn còn cao ngạo như bao giờ - Cô ta là người Tin Lành, nhìn đôi mắt thì biết. Cái hạng người đó và chúng ta không thể hoà lẫn nhau được, ông bạn trẻ ạ. Chính vì sự chuyên chế của bọn chúng mà chúng ta đã phải trốn chạy.

Gordon giải tỏa cho Joseph và xô chàng ngã xuống đất, gần bên Shannon. Sau đó, Kelly và bọn hộ vệ quay gót bỏ đi không một lần ngó lại. Chàng ngó theo chúng, mang đi cái nghề đấu quyền Anh của chàng, cái nghề đầy danh vọng song ngắn tuổi thọ, mang theo cả mơ mộng trở thành vĩ nhân và cả nguồn hy vọng về tương lai của chàng. Vô cùng ganh ghét, chàng muốn đưa nắm tay lên trời... Để được gì? Cái gì đã qua, cho qua.

Và tất cả đã qua đi.

Liếc nhìn Shannon, chàng thấy nàng thổn thức, hai bàn tay che mặt.

- Này, người bạn trẻ, đừng khóc nữa, anh xin em! Lòng anh như thế này cũng đã khá nặng rồi!

- Chúng nó lấy tất cả của chúng ta! Tất cả tiền bạc mà chúng ta đã đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được! Bây giờ chúng ta còn nghèo hơn cả ngày mới tới. Chúng ta chẳng còn gì trên cõi đời này nữa!

Joseph ôm nàng vào lòng và bắt đầu vỗ về đứa bé trong nàng và cả trong chàng nữa. Trong đời chàng chưa bao giờ chàng tuyệt vọng đến thế này. Nhưng vì Shannon, chàng phải tỏ ra can đảm - Em còn có mái tóc hung tuyệt vời của em, còn anh, anh chưa mất đi sự tươi vui và vẻ xinh trai của mình.

Chàng cố làm vẻ tươi vui hài hước, song hoàn toàn thất bại. Nàng khóc lóc càng thảm thiết hơn nữa.

- Chúng ta làm gì được với mái tóc hung và vẻ điển trai của mình! - Nàng nói lên giữa hai tiếng nấc.

Chàng vuốt ve mái tóc của nàng và hôn nhẹ lên những lọn tóc dợn sóng.

- Rồi chúng ta sẽ thành công thôi, Shannon ạ! Hãy tin vào anh - Chàng biết làm gì hơn để cho nàng tin đây!

*

Trong khu vực sang trọng của thành phố Boston, nơi những người Iceland giàu có cư ngụ, những cổ xe bóng loáng, những gã xà ích bận đồng phục sặc sỡ, ngựa kéo xe cũng là thứ khỏe mạnh, đầu tô điểm những chùm lông vũ, chạy ngang qua những dinh thự to lớn. Một lớp tuyết đầu mùa phủ xuống các lâu đài và cây cối một màu trắng muốt lấp lánh, trả lại màu xanh thanh khiết tinh nguyên cho các toà nhà cổ xưa.

Bên trong một trong những toà nhà ấy ở quảng trường Jefferson, bà Nora Christie cất mũ, lột bao tay và khăn choàng, đập đập đôi giày cao cổ bằng da dê mịn trên tấm nệm rơm chùi chân ở tiền đường dùng để rũ tuyết.

- Mang đồ đã mua trên xe vào nhà, ông Danty, nếu ông làm nổi... lão đần! - Bà quát người đánh xe còn ngồi yên trên ghế.

Ông già càm ràm trong miệng:

- Nói hoài, nói mãi!

- Ông nói cái gì?

- Tôi nói, tôi làm ngay đây!

- Thế thì tốt.

Bà Nora đóng cửa, đưa áo choàng cho người tớ gái, cô ta vội vã mang đi rồi trở lại với cái khăn san mỏng có viền ren.

Bà vào thư viện, bắt gặp chồng đang dấu một chai rượu gin đằng sau một đống cây khô chất bên lò sưởi. Với một vẻ do quá trớn, ông Daniel gác nón nơi cái ghế dựa có tai bèo và ngồi xuống đó. Ông đặt chân lên cái ghế đẩu con, và cầm lấy tờ báo Công an, rồi đánh rơi xuống đất khi bà tới. Ông dùng tay trái thử che bớt trang bìa một tờ báo chí, trình bày hình một cô gái tơ, mình mặc vỏn vẹn có cái nịt vú và quần lót.

- Ông đã bôi bẩn cả linh hồn và thể xác ông, theo những gì tôi thấy - Bà Nora nói vừa đi lại cái ghế dựa của bà một cách uể oải.

Bà cầm cái áo len đan dở.

- Tôi chỉ giải trí chút đỉnh thôi mà! - Ông cãi lại, vẻ bất bình - Một người đàn ông có thoát được những vấn đề của mình ở ngay dưới mái nhà của mình không đây?

- Vấn đề gì mà ông muốn tránh né, Daniel? - Những chiếc kim đan bắt đầu kêu lách cách như giận dỗi - Tôi không thấy trong thời gian gần đây có những trách nhiệm mới mẻ nào đã làm cho ông suy sụp.

- Nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng, em thân yêu ạ - Ông cự nự, vẻ bất bình - Stephen và anh, suốt cả buổi sáng ở bên ngoài, làm náo động cả cảng lên để tìm kiếm Shannon.

Những cây que đan ngừng kêu lách cách trong giây lát.

- Và kết quả?

- Trắng tay từ đầu đến cuối.

- Trời đất!

Bà Nora lại bắt đầu đan, một nếp nhăn trên trán bà, nơi chưa bao giờ có một đường nhăn, song từ đây sẽ có nhiều đường mỗi ngày mỗi sâu thêm mãi.

- Còn em? - Ông hỏi và cố làm ra giọng vui vẻ hồn nhiên - Em ra ngoài như vậy có gặp gì mạo hiểm không?

- Không, ngoài việc phải xếp hàng theo đuôi nửa dân thành phố để mua cho được một khúc sườn heo giá một xu, nếu anh cho đó là mạo hiểm. Đời sống thoải mái ở thành thị làm em đâm ra suy nghĩ tợn. Ở thôn quê mình, chỉ bước chân ra khỏi nhà là có heo để mà giết thịt.

- Em muốn nói, là sai ai đó giết heo để lấy thịt - Ông có ý sửa câu nói của bà.

- Vì vậy, để anh đâu là vấn đề thực. Điều em hối tiếc nhất khi đến đây, là đám tôi tớ giỏi giang mà em đã có ở Iceland.

Ông Danty vào nhà, qua tiền sảnh với những bước đi nặng chịch, hai tay bưng các đồ của bà chủ đã mua sắm. Khi tới thư viện, ông ta trượt chân té ngồi, làm số thực phẩm vung vãi trên nền lát gạch bông.

- Cũng tại vì tuyết - Ông ta càm ràm, thay giải thích sự việc.

- Hãy bỏ đồ nhà bếp lại đó - bà Nora ra lệnh. Người ta đang chết rét đây này. Đi đốt lửa lên đi!

Ông Daniel liếc trộm về phía lò sưởi, và cảm thấy mình đóng vai con chuột cống. Ông lo sợ khi thấy là Danty vội vàng thực hiện điều bà chủ bảo, chất thẻ củi nhỏ ào số củi đang có, vì thế sẽ chôn vùi chai rượu gin của ông đã cất giấu.

- Nora này, anh có một vấn đề cần bàn với em về tiền bạc - Ông nói, chớp ngay lý do đầu tiên xảy đến trong đầu, để che lấp vẻ luống cuống của mình.

- Vấn đề tiền bạc?

- Ừ.

- Còn gì nữa?

- Em có sẵn không?

- Có.

- Thế thì tốt rồi, đó là vấn đề anh lo.

- Anh đừng bận tâm gì cả, Daniel ạ - Bà xếp các cuộn len vào rổ may - Em lo cho anh như em đã thường làm mọi khi, chẳng qua là một cách nói trắng ra mà thôi! Em đi nằm đây.

Daniel mặt mày sáng rỡ bước ra khỏi phòng. Khi bà đã đi khuất trên đầu cầu thang, ông liền chạy tới bên lão Danty đang thu nhặt đồ hàng tung tóe nơi tiền sảnh.

- Ông giữ nó phải không? - Ông chủ thì thào hỏi, mắt liếc về các bậc thang không người.

Lão Danty luồn tay vào áo vest và đưa ra mọt chai nước trong.

- Tôi muốn rượu, thưa ngài, nhưng rượu đâu có phải là kem mứt. Rượu whisky hàng lậu, sản xuất tại Ballyshannon, mọi chi phí đều gian lậu.

- A ha, Danty Duff! Số mệnh đã mỉm cười với hai ta vào cái đêm mà ông đốt nhà tôi và hy sinh tự do của ông! Hãy tới chạm cốc với tôi để mừng vận may đó nghe ông già!

Cả hai rón rén đi vào thư viện, tới thẳng cái tủ âm tường bằng gỗ sồi. Ông Daniel mở chai rượu và moi ra hai cái ly từ phía trong và hấp tấp rót đầy.

- Hãy nói cho tôi biết... - Ông Danty uống một ngụm rượu, rồi lật ngửa bàn tay đưa lên chùi miệng... - Bà biết là ông nhậu. Tôi không biết ông thu xếp cách nào với bà.

- Tôi cũng không biết làm sao, ông Danty à, tôi không biết. Tốt hơn là đừng tìm hiểu. Hôn nhân là một khái niệm kiểu nồi cất rượu mà thượng đế đã soạn thảo công phu. Đó là một màu nhiệm và cứ để tồn tại mãi như thế.

Cả hai nâng cốc và uống nguyên chất, không pha nước; rượu mạnh đã ngắt hơi thở của họ trong giây lát. Ông Daniel vội vàng châm đợt hai. Cửa lớn bật mở trước khi hai người kịp kề môi vào.

Ông Daniel đẩy cả ly cả chai vào cái hốc tủ tường và quay mình ra. Stephen Chase bước vào phòng, vẻ mặt mệt mỏi còn hơn mấy hôm trước. Chung quanh mắt có quầng đen và da mặt xanh xao bịnh hoạn.

- Có gì lạ không, Stephen? Cậu có tin tức gì về Shannon không?

Daniel quá khôn để hy vọng có được câu trả lời. Trong lúc này, không có gì lạ cả, dù là đang ở trên đất Mỹ. Đã bao nhiêu tuần lễ nay họ đi kiếm Shannon mất công vô lối thôi. Tại sao ngày kia lại khác?

Stephen hít vào một hơi rất sâu.

- Con có tin của Shannon.

Trái tim của ông Daniel nhảy lồng lên. Ông quan sát cặp mắt thất vọng của Stephen.

- Có thể nói Chúa là không tốt.

Lạy Chúa, xin Chúa rủ lòng thương! Xin chớ đem đến tin xấu nhất. Con làm sao chịu nổi... Ông Daniel thầm thì trong lòng.

- Cô ấy đã sống trong một chỗ hư thân mất nết. Con hết sức đau lòng, bác ạ. Con không tưởng tượng nổi tin tức ấy sẽ làm bác đau khổ đến dường nào!

- Nó sống với thằng đó à?

Ông Daniel và Stephen cùng quay lại một lượt. Bà Nora đang đứng nơi thang lầu, hai tay chắp lại, mặt tái mét còn hơn cả Chase.

- Dĩ nhiên - Chase quả quyết.

- Và chúng vẫn còn ở đó, phải không? - Bà Nora hất cằm lên như thể để cho lòng mình hóa chai đá, hòng chịu đựng những khám phá còn đau đớn hơn.

- Con ngao ngán, không. Con không muốn làm bác gái đau khổ thêm, thưa bác, nhưng mọi người đều biết chúng, họ quả quyết là chúng đã biến mất rồi. Một số cho là chúng ở Boston, nhưng không một ai biết gì...

Anh ta nói không ra hơi, không thành tiếng, đứng trơ mắt nhìn xuống nền nhà sạch bóng.

- Trong ngôi nhà hư thân mất nết! - Bà Nora lẩm bẩm - Con bé Shannon của tôi mà ở trong những chỗ như thế! Phải đánh cho nó một trận, và treo cổ nó lên. Như thế vẫn chưa xứng với tội của nó.

- Em thân yêu - ông Daniel vừa bước lên mấy bậc thang để cầm tay bà - Em phải giữ vững lòng tin mới được. Bao nhiêu năm nay em đã rèn luyện nó trong luân lý, phần anh, anh không thể nào tin được là con gái của chúng ta... có thể làm...

- Thôi, ông hãy im đi, Daniel! - Bà Nora kêu lên và hất tay của ông ra - Ông cũng như tôi, làm sao ông biết được người ta có thể xúi bậy nó làm gì! Làm sao biết được một đứa trẻ tinh khiết có thể sa ngã vào bao nhiêu chuyện xấu xa, chỉ vì để sống còn! - Bà Nora trở gót bước lên trên đầu cầu thang - Nhưng tôi biết chắc một điều, là tại lỗi cái thằng khốn nạn đó, nó sẽ phải lấy mạng sống của nó để đền bù sự khốn khổ mà con gái tôi đã chịu! Tôi thề như thế đấy!

Ông Daniel và Stephen ngó theo bà, tỏ vẻ buồn rầu và thua cuộc.

- Con gái của tôi sẽ đi xuyên qua địa ngục và từ đó trở về mà đầu vẫn ngẩng cao - Ông Daniel nói với một vẻ tự hào.

- Bác gái thật là một phu nhân cao sang - Stephen nhận xét - Con xin thề với bác là từ nay trở đi con sẽ dành cho mình danh dự và đặc ân giết chết tên vô danh tiểu tốt đã làm cho bác gái đau khổ. Tìm cho được cô Shannon và đưa cô trở về bình an vô sự đó là lẽ sống của con... cả chuyện giết chết tên Donelly nữa.

*

Shannon chầm chậm bước đi bên cạnh Joseph trên con đường bùn lầy và mưa lạnh quất vào mặt. Những người ăn vận ấm áp đi trên những cỗ xe ngang qua, làm bắn bùn lên người họ. Một số khác, đi dưới những chiếc dù rộng, kẹp gói đồ dưới nách...

Shannon không khỏi bùi ngùi nhớ đến ba cỗ xe sang trọng của gia đình, những áo choàng xinh xắn và những cây dù đẹp đẽ mà nàng làm chủ ngày trước. Và đã mấy mùa trăng nay, nàng không còn đi dạo ngắm hàng trong các tủ kiếng nữa.

Từ ngày cả hai bị tống cổ ra đường, Shannon không còn xem Boston là hấp dẫn và thân hữu nữa. Đâu còn những ngày ấm áp của mùa hè - Nàng tự hỏi. Và tại sao đang giữa mùa đông, định mệnh nỡ đày đọa họ, ném họ vào gió bấc và thời tiết thất thường? Nhưng rồi nàng nhớ lại, không phải định mệnh, mà là lão Kelly và đám tay chân của lão đã đẩy họ đến bước đường cùng. Và vì thế, nàng đã vô cùng oán ghét bọn chúng.

Nhớ lại cách lũ côn đồ cướp đi những đồng xu tội nghiệp mà họ đã cật lực làm lụng để có được, nàng tưởng tượng ra bao nhiêu khổ hình tàn độc mà nàng có thể bắt họ chịu trước khi giết chết, nếu họ rơi vào tay nàng. Sự giận dữ đã làm cho nàng nóng người lên, vì vậy nàng càng càng khơi dậy bao nhiêu kỹ niệm và ảo ảnh.

Khi rẽ vào khúc quanh một con đường, họ thấy một toán người cả đàn ông lẫn đàn bà đang đào mương. Bùn lên đến đầu gối, họ phải xúc ném lên từng xẻng đất, hết xẻng này đến xẻng khác, trong khi người đốc công mình mặc áo choàng ấm áp, đứng dưới một cây dù an toàn, đang hò hét quát tháo.

- Nhanh tay lên! Chúng ta phải dọn sạch cái đống phân này trước khi nó đóng băng. Làm nhanh lên, có nghe không?

Khi Joseph và Shannon đi ngang qua, người đốc công thấy bèn kêu lên:

- Này, anh kia! Chúng tôi đang cần người tráng kiện. Ký tên vào và cầm lấy xẻng. Trả công cao đấy!

Không một chút ngần ngừ, Joseph quay sang Shannon bảo:

- Em đi tìm chỗ tránh mưa. Anh đi làm kiếm bữa ăn tối cho hai đứa.

Shannon đi lần tới một cánh cổng gần đó, còn Joseph thì đi tìm người đốc công.

- Tôi là người của bác đây - Chàng khoác lác.

Chàng chộp lấy một cái xẻng và nhảy xuống hố, bắt đầu xúc mạnh hơn, bằng cả hai người, một người đàn ông và người đàn bà đứng gần đó.

- Giỏi lắm! - Người đốc công nói lớn - Nhưng anh phải cho biết tên anh đã.

Ông ta rút một cuốn sổ từ áo choàng ra.

Joseph đoán chừng là cuốn sổ Domesday mà ông Kelly đã gạch tên chàng từ sớm.

- Tên tôi có gì là quan trọng - Chàng nói, và cứ tiếp tục xúc đất - Tôi đào được, thế là đủ rồi! - Anh đào bao nhiêu tùy ý, nhưng nếu anh không ghi tên, thì tiền đâu để trả cho anh?

- Nhưng tôi làm giỏi bằng bốn lần mười người này. Chờ coi xem tôi nói có đúng không.

Người đốc công nhún vai.

- Thì anh phải thưa với ông chủ tôi. Tôi chẳng làm gì được đâu.

Joseph hạ giọng và lén nhìn các người chung quanh.

- Tôi làm việc bằng mười người... nhưng chỉ xin nhận nửa tiền công thôi.

Người đốc công suy nghĩ về lời đề nghị. Rồi ông ta cũng lén nhìn mọi người chung quanh xem có ai nghe hai người nói không. Các công nhân dường như đang bị nhấn chìm trong giá lạnh và ẩm ướt.

- Thế thì, thỏa thuận như vậy đi! - Ông ta vừa nói vừa bỏ đi.

Joseph lại bắt đầu làm việc và Shannon nấp mình nơi cánh cổng quan sát chàng. Chưa bao giờ nàng thấy ai lao lực đến như vậy. Chàng cầm xẻng ấn xuống và cất lên những xẻng nặng có cả bùn lẫn đá, lượm bớt những cục đá quá lớn, Joseph lao động tận lực để có bữa cơm tối cho hai người. Nói đúng hơn, chàng làm tận lực để nàng có bữa tối mà ăn.

Chàng không sợ gì nàng cả. Chàng đã thanh toán từ lâu tiền tàu qua biển cả. Chàng chịu khó vì chàng là bạn thân của nàng, và chàng lo liệu mọi sự cho nàng.

Được ấm được khô ở cửa cổng, Shannon cảm thấy thương chàng quá, không nỡ để chàng vất vã một mình.

Với một vẻ cương quyết, nàng rời khỏi nơi trú ẩn và bước nhanh đến bên cái hố... Cầm một cái xẻng nàng nhảy xuống bên chàng.

- Shannon - Chàng la lên khi thấy nàng - Em trở chứng gì vậy? Em sắp làm ướt chân em rồi kìa!

Nàng nhìn bùn ướt nhỏ giọt xuống bắp chân.

- Muộn quá rồi.

Nàng lại cười và bắt đầu đào.

- Không, Shannon! - Chàng phản đối - Em đâu biết làm công chuyện này. Em là một quý bà, mà các quý bà thì không có đào đất!

Xẻng của Shannon dính cứng trong bùn và nàng lôi cái xẻng của mình lên, bất kể hay hay dở.

- Ủa? Nàng gượng lại, nghiến răng để khỏi run lên vì quá sức - Này anh xem đây!

Joseph nước mắt long lanh, nhìn nàng đang dính trong bùn. Những giọt nước mắt thú lỗi. Từ lúc cuộc đời họ chập vào nhau, chàng chỉ mang đến cho nàng sự phiền nhiễu. Nhưng cặp mắt xanh của chàng cũng đủ biểu lộ sự thán phục. Vì vậy, dù chân ngập dưới bùn lỏng, xén đất như một nhân công không chuyên, chưa bao giờ chàng thấy nàng thanh cao tuyệt vời như thế.

*

Gần bến cảng, có một số người rủi bị mùa đông ập xuống, không có mái che trên đầu, thu mình núp dưới dạ cầu, ngồi quanh những đốm lửa may có được, để sưởi ấm. Joseph và Shannon gặp được nơi trú ẩn giữa những con người lạc lỏng này, họ chấp nhận cô cậu với lòng tử tế đáng ngạc nhiên. Họ biếu cho hai người một ít quần áo cũ, một bát cháo - thứ cháo lỏng, nhưng vẫn là cháo - và một vài cành củi nhỏ để đốt lò sưởi.

Joseph để những mảnh gỗ nhỏ trên gối để đập vụn ra. Shannon thật đáng thương, đang run rẩy bên chàng, chàng cũng chưa hề thấy màu da nàng xám xịt như thế này. Kể từ khi quen biết nhau đến giờ, bây giờ là lần đầu tiên chàng thấy nàng chẳng nói tiếng nào. Chàng thấy thói quen nói ba hoa không ngớt của nàng đã chấm dứt.

- Ngọn lửa sắp cháy lên rồi, em ạ. Rồi em sẽ được sưởi ấm, tùy thích.

Nàng lắc đầu nhè nhẹ và vẫn làm thinh. Rồi nàng bắt đầu ho, cơn ho từng đợt như xé phổi, như muốn bẻ đôi nàng thành hai mảnh. Bệnh ho của nàng mới khởi phát từ sáng hôm qua, và xem ra càng lúc càng trầm trọng. Joseph chẳng lạ gì, vì nàng đã đào đất dưới mưa vào lúc xế trưa. Chàng tự rủa mình đã để nàng làm. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu nàng bệnh nặng như thế.

Joseph cũng đã từng nghe thấy tiếng ho giống như thế ở bên Iceland. Và chàng cũng đã thấy những người ho giống như nàng, những người có nước da màu đất, những người có tính lạnh nhạt, luôn luôn rung rẩy, tất cả họ đều chết. Vì vậy, nỗi lo của chàng thành gấp đôi.

Phải kiếm chút gì cho nàng ăn. Thức ăn liền và có chất lượng, không phải toàn nước, lõng bõng một chút carrot, một chút hành tây. Phải để nàng ở nơi nàng tránh gió lạnh và ẩm ướt.

Muốn thực hiện việc này, cần phải có tiền. Mà tiền bạc ở bến tàu này rất khó kiếm. Chàng đã lặn lội hết ngày này qua ngày khác, mong kiếm được việc làm, nhưng luôn luôn bị từ chối. Các ông chủ thường tỏ ra thành kiến với người Iceland, và có nhiều công trình treo bảng KHÔNG TUYỂN NHÂN CÔNG NGƯỜI ICELAND.

Joseph sốt ruột đến độ chót, chàng phát họa một ngàn lẻ một cách có thể có, một ngàn lẻ một phương tiện để trợ giúp nàng và cứu nàng ra khỏi cuộc sống bẩn thỉu này. Cách giải quyết rõ ràng nhất là - đem trả nàng về với cha mẹ nàng ở quảng trường Jefferson. Cách ấy luôn nhảy múa trong đầu chàng, nhưng chàng đã xua đuổi nó đi.

Chàng thử thuyết phục mình rằng chàng phải giúp người thiếu nữ thực hiện những điều nàng mơ ước... Trừ phi đó không phải là một ước mơ mà là một cơn ác mộng và chàng không trông thấy ở cuối đường hầm.

- Bệnh tình của cô bạn anh xem ra khá nặng đấy! - Một ông già bình thản đi tới phía Joseph nói, và thảy cho chàng mảnh gỗ khác.

- Đúng thế ạ! - Joseph đáp và lén ngó Shannon đang quỵ xuống một sọt gỗ phân nửa đã mục nát - Từ trước tới nay, cô ấy sống được nuông chìu và không quen thiếu thốn.

- Theo ý tôi, chẳng còn bao lâu nữa cô ấy sẽ về với Chúa! - Ông già vừa nói vừa đưa tay chà xát vào đám râu xồm xoàm trên cằm với những ngón tay có nhiều vết chai.

Shannon lại bắt đầu ho, và Joseph thì co quắp người lại. Ông già lạ mặt, móc trong bọc áo quần ra một cái chăn đã bị sâu cắn lủng nhiều lỗ, đưa cho Joseph và bảo:

- Anh hãy cầm và đắp cho cô ấy.

Joseph lòng đầy biết ơn, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.

- Cám ơn bác, xin Chúa ban ơn lành cho bác. Ước gì bác luôn có một áo chemise sạch, lương tâm trong trắng và có một đồng xu trong túi.

Ông già mỉm cười, để lộ hai hàm đã rụng hết răng.

- Giờ này, tôi rất sung sướng có được cả ba.

Ông ta quay gót, trở lai bên bếp lửa của mình.

Joseph mượn hộp quẹt và đánh một que diêm, giữ gìn ngọn lửa vô cùng cẩn thận, che bằng hai bàn tay và cả thân mình. Chàng châm ngọn lửa và nó bén củi cháy bùng lên. Đoạn chàng nhìn Shannon.

- Em xem, anh mang cái gì đến cho em đây! Chàng hân hoan nói và trao cái chăn cho nàng. Ông già tử tế đằng kia biếu em đấy. Chúng ta mà từ chối thì ông sẽ nổi giận. Em cầm đi!

Chàng tới bên nàng, bỏ nàng trong tấm chăn và kéo nàng tới gần ngọn lửa. Khi đã đặt nàng nằm yên rồi, chàng nhét những mép chăn quanh người nàng, giữ cho nàng được ấm hơn.

- Đấy, chàng ẵm nàng lên và nói - Có khá hơn không?

Shannon ngóc đầu lên và rú sát vào chàng. Cử chỉ ấy làm cho chàng vững tâm. Có thể nàng sắp khỏi bệnh, cuối cùng là thế.

Nhờ ảnh hưởng tốt bởi sức nóng của ngọn lửa và cái chăn, Shannon có vẻ khá hơn. Nàng quan sát đám người lúc nhúc xung quanh. Một bà mẹ đi qua, trên tay bồng một em bé. Cả bà mẹ lẫn con áo quần không đủ che thân. Mặt đứa bé tái mét, còn bà mẹ trẻ thì chà xát hai tay và ống chân để giúp cho máu huyết lưu thông.

Joseph nhìn hai mẹ con người đàn bà mà lòng đầy thương cảm. Chàng định cho họ cái áo choàng của chàng, trong lúc đó Shannon lại cởi cái chăn ra khỏi vai và đưa cho người mẹ.

- Em làm gì vậy, Shannon? Joseph hỏi - Em đang bệnh nặng như thế, chính em cũng cần phải ấm.

Shannon nhún vai.

- Họ cần nó hơn em - Nàng nói không có vẻ gì là miễn cưỡng.

Joseph nhìn nàng, lòng chàng đầy cảm phục. Có thể nàng không hư hỏng và ích kỷ như chàng đã tưởng.

Nàng ngước mắt lên và bắt gặp chàng đang chăm chú nhìn mình.

- Có gì vậy, anh? - Nàng hỏi, giọng rắn rỏi. Joseph mỉm cười.

- Không có gì. Không có gì cả.

Bỗng có tiếng còi tu huýt nổi lên, cùng với tiếng la, tiếng chửi thề và tiếng tru tréo của đàn bà. Cảnh sát! Chúng săn đuổi họ một lần nữa.

Bọn cảnh sát người Iceland lòng lạnh như băng, phá hủy trạm dừng chân của họ, xô ngã đạp đổ những mái lều tạm bợ, đá tung mấy nhóm lửa, bổ dùi cui lên đầu một số người.

Chúng la ó:

- Nào, trỗi dậy đi! Bọn chúng mày không được phép ở chỗ này, bọn chấy rận!

Joseph kéo Shannon đứng lên. Chàng cởi áo mangteau của mình choàng lên vai nàng.

- Đi em - Chàng nói một cách dịu dàng. Xem ra chúng ta cũng chẳng tìm được nơi trú ẩn ở nơi này. Phải... cha của anh đã có lý - Không thể nào có chỗ nghỉ ngơi cho một con người mệt mỏi.

Một tên cảnh sát hét vào mặt hai người.

- Cút đi!

- Thế thì, ông bảo chúng tôi đi đâu đây! - Joseph chống đối, chàng đã kiệt sức, không còn đủ sức để chế giễu hay nổi khùng.

- Dễ thôi anh chàng - Tên cảnh sát cười khẩy - Đi với quỷ.