← Quay lại trang sách

Chương 15

Joseph chạy thật nhanh hết sức mình trong cơn gió tuyết, không một lần quay ngó lai, biết chắc nếu mình không rời xa ngôi nhà của dòng họ Christie - nói đúng hơn là nhà của Shannon - thì chàng sẽ không thoát khỏi nàng và nàng cũng chẳng thoát khỏi chàng. Một trong hai người, có thể là nguyên cớ làm cho người kia phải chết. Từ nay trở đi, chàng biết điều đó một cách tuyệt đối. Người ta đã từng báo và lặp đi lặp lại nhiều lần cho chàng được biết, không ai lẫn lộn khăn lau mặt và khăn ăn. Nói như thế là đúng. Vì tìm cách phớt tỉnh, Shannon và chàng suýt đã mất mạng.

Đối với Joseph, Shannon đã chết rồi, và chết vì lỗi của chàng. Chàng sẽ không bao giờ biết được nàng có qua khỏi đêm nay không, nếu gia đình nàng tìm được bác sĩ kịp thời và ông ta đã cứu nàng thoát chết.

Joseph dừng chân giữa con đường tăm tối, hai cánh tay khép chặt theo hông, trán đẫm mồ hôi lạnh. Không, chàng bỏ đi sao được. Chàng phải biết chắc về nàng đã. Nếu chàng đi luôn, Shannon sẽ ám ảnh chàng đến tận ngày chàng nhắm mắt.

Joseph quay mình và chạy trở lại toà nhà ấy, đặt chân theo dấu đã để lại trên tuyết.

Hễ biết được tin của nàng, là chàng biến đi ngay. Điều ấy, chàng đã thề như vậy.

*

Đứng nấp sau hàng rào phía bên kia đường, Joseph không rời mắt khỏi ngôi nhà của dòng họ Christie. Nhiều giờ trước đó, chàng đã thấy một gia nhân ra đi, và chạy tới một nhà gần đó. Chàng đã nghe tiếng gọi bác sĩ, và một người đàn ông đứng tuổi đi theo gã gia nhân một cách vội vã.

Bây giờ Joseph đứng núp quan sát những bóng người thấp thoáng bên trong cửa sổ lầu một, và đoán mò những diễn tiến bên trong. Chàng tưởng tượng thấy người ta đang mổ Shannon để lấy viên đạn ra.

Thỉnh thoảng, chàng lần mò tới gần cửa, có ý thay đổi cảm nghĩ, nhưng rồi mau chân trở lại chỗ núp sau hàng rào, và giẫm chân, đập hai tay vào nhau để chống lại cái lạnh.

Thật sự thì rất lâu, vào lúc trước hừng đông ông già mới ra khỏi ngôi nhà, tay xách cái túi đựng vật dụng y khoa, hai vai còng xuống vì mệt mỏi. Bị tê cứng vì đã đứng bao nhiêu giờ bất động, Joseph thấy đôi chân mình chao đảo khi chàng vọt qua đường níu lấy tay áo đi mưa của ông già. Ông ta quá sợ, đã lùi lại.

Joseph tự hiểu hình dáng của mình - rách rưới, bẩn thỉu và gần chết lạnh.

- Thưa ông, xin ông đừng sợ. Con không có ý cướp của ông. Nhưng có điều con muốn biết.

- Muốn biết. Biết cái gì?

- Ông nói cho con biết, cô gái còn sống hay... hay đã chết rồi?

- Cô ta còn sống - ông lão trả lời với vẻ kiệt sức - Nhưng rất ít...

- Ông có tin cô ta sẽ thoát chết không?

Có cái gì đó trong đôi mắt của Joseph đã làm cho ông già động lòng; ông đặt tay lên vai chàng tỏ vẻ an ủi.

- Ờ, có đấy! Cô ta sẽ thoát nạn thôi. Cô ta là một quả đấm chuông, cô ta như thế đấy!

- Vâng, đúng như thế đấy ạ! - Joseph nở một nụ cười khô héo - Bằng cách nào đó, có thể nói cô ta xứng đáng với danh hiệu "hay gây sự" hơn con.

Joseph nhìn theo ông già bước vào nhà của ông. Đến lúc lương tâm của chàng nhắc chàng nhớ lại lời hứa, và chàng bước đi theo hướng ngược chiều.

Mình sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, chàng tự bảo, lòng tràn ngập một nỗi buồn da diết. Không bao giờ mình quay trở lại lối này. Mình thề như vậy!

*

Nhưng Joseph đã không đủ sức giữ lời hứa. Trong những ngày đầu xuân, thành phố Boston vẫn còn bị tuyết phủ; các cây thủy tiên bấc và những cây nghệ tây đã đâm chồi, nhú lên mặt tuyết trong các vườn nhà khá giả, và Joseph lại đứng trực bên kia đường, sau dãy hàng rào cũ, ngay trước mặt nhà họ Christie. Mặt trời sáng chói trên nền trời xanh ngắt, không gợn một chút mây, và tuyết đã bắt đầu tan từng vùng.

Joseph sửng sốt thấy hai người đàn ông từ trong nhà đi ra, tay cầm xẻng và khởi sự dọn tuyết ở lối ra vào. Một người, chàng nhận ra ngay: đó là kẻ thù muôn thưở của chàng, ông lãnh chúa Daniel Christie. Còn người kia, chàng nhận diện chẳng khó khăn gì, nhưng lại không tin ở mắt mình. Ông ta đang hát: "Đôi mắt đẹp như nhung của nàng là một tai họa" Chính ông Danty Duff, người bạn tốt nhất của cha chàng!

Và kìa, cái lão già vô lại ấy đang xúc tuyết cùng với ông lãnh chúa, vừa làm vừa hát như hai bạn nhậu tốt.

Ông Christie hợp tấu bài hát với lão già kia.

Lão già Danty ném tuyết vào mặt ông lãnh chúa, và hai người cười khúc khích với nhau một cách thân hữu.

- Tên phản bội bẩn thỉu! - Joseph thầm rủa lão Danty - Lão đã giao thiệp như thế với kẻ thù!

Hai người vừa làm việc vừa ca hát với nhau.

Một cánh cửa sổ ở tầng lầu một mở ra, và Joseph càng thu mình nấp đằng sau dây hàng rào. Chàng thấy một người đàn bà nghiêng mình xuống.

- Ông Daniel! - Bà Nora lên tiếng - Đừng có nhúng tay vào, hãy để lão Danty làm lấy. Đừng có quên anh là một người hào hoa phong nhã!

Ông Danty và ông Christie nheo mắt với nhau và cười rúc rích như những tên học trò nghịch ngợm.

- Anh lên bây giờ đây, em yêu!

Khi bà vợ khép lại cánh cửa sổ, ông lãnh chúa cúi xuống nhặt tuyết nắm thành viên tròn, ném vào mặt kính, khiến nó văng ra tung tóe. Hai ông cười như điên.

- Thôi, để tôi vâng lời bà ấy cho yên, ông bạn già ạ - vừa nói, ông Christie vừa để tay lên vai ông Danty - Bà ấy mà nổi điên lên thì tôi lôi thôi lắm!

Ông ta vác cái xẻng lên vai, và lê chân bước vào nhà một cách miễn cưỡng.

Khi ông Christie vừa đi khuất, thì Joseph huýt gió chầm chậm. Lão Danty ngừng tay ngó lên, vẻ mặt kinh ngạc.

- Ai đó? - ông ta hỏi.

Joseph đáp vừa đủ nghe.

- Bác Danty! Tai họa gì đã buộc bác vào với gia đình Christie thế?

Sửng sốt, ông ta đặt cái xẻng xuống và băng qua đường, nhẳng theo tiếng nói mà tới.

- Trời đất ơi! - Ông ta la lên khi phát hiện ra Joseph - Con trai của Jose Donelly!

Nhìn thấy nét mặt cau có và tức giận của Joseph, ông ta muốn quay trở lại bên kia đường. Nhanh như cắt, Joseph lao tới chụp cổ ông ta, giữ lại.

- Đến đây đã, lão già dịch! - Chàng vừa nói vừa xoay ông già lại đối diện với mình - Lão đã sai tôi đi giết hắn, thế mà bây giờ lão lại ca hát với hắn!

- Tôi... tôi... - ông già mở miệng tìm lời giải thích trước khi bị ăn đòn - Tôi bị bắt làm tù binh, bị... bị bắt ngay giữa trận chiến, bị làm nô lệ, bị hành hạ vô cùng cực khổ!

Joseph lắc mạnh hai vai ông ta, mạnh đến đỗi đã làm cho hai hàm răng va vào nhau lốp cốp.

- Đừng nói chuyện bậy bạ nữa! Bác hãy nói cho tôi biết một chuyện... Cô con gái của họ, cô Shannon còn sống không, có khỏe mạnh không?

- Có - ông Danty đáp, thận trọng, nhưng lo kiếm cách chuồn đi - Joseph này, cô ta ghét cậu đấy!

- Cô ta ghét tôi hả? Tại sao?

- Mọi người đều ghét cậu. Họ đã dứt khoát cấm nói đến tên cậu, hay để cập tới bất cứ gì liên quan tới cậu!

Từ phía bên kia đường, cửa chính vào nhà mở ra, và người mà Joseph ghét nhất trên đời xuất hiện. Đó là Stephen Chase.

- Danty, ông ở đâu?

Tiếng nói của hắn hách dich, kiêu căng, vang dội vào đầu óc nóng nảy của Joseph.

Danty lợi dụng cơ hội này để chuồn. Còn Joseph thì thu mình nấp thật kỹ phía sau hàng rào.

Đúng vào lúc ấy, chàng nhìn thấy Shannon đeo vào cánh tay Stephen, phục sức toàn lông thú và gấm vóc lụa là, dáng vẻ còn xinh đẹp hơn là chàng mong muốn thấy trong mấy tháng trời dài đằng đẵng của mùa đông.

- Ôi, Shannon! - chàng thầm thì gọi tên nàng.

Và tên nàng chưa bao giờ dịu ngọt đến thế trên đôi môi chàng.

Nhưng đó là Shannon mà không phải là Shannon. Cách đi, dáng đứng, kiểu ngồi... của ngày trước đã biến mất, đôi mắt tươi sáng long lanh cũng không còn nữa. Qua những ngày họ sống chung với nhau, dù thời kỳ khốn đốn nhất, chưa bao giờ nàng có cái vẻ kiệt quệ và suy sụp tinh thần như thế này.

Một sự mong manh bao phủ lấy nàng, dường như từ tâm hồn hơn là thể xác.

Joseph gần như hối hận vì đã tới đây. Chàng đã thề độc đây là lần chót, nhưng lại chối từ không muốn lưu giữ trong tâm trí hình ảnh này của nàng.

Phải chăng thương tích đã làm cho nàng trở nên như thế? Chàng nghi ngờ điều đó.

- Danty, ông ở đâu? - Stephen hỏi mà không chờ trả lời. Anh ta lại nói thêm: - Đánh xe ra đây. Ông đưa chúng tôi đi dự buổi hoà nhạc dương cầm.

Lão Danty vội vã vâng lời, và cái tính cách nô dịch của ông ta đã làm cho máu Joseph sôi sục lên trong huyết quản, Stephen đỡ Shannon lên xe, và Danty đóng cửa xe lại khi họ đã vào trong. Ông ngó qua Joseph một cái, rồi lên ngồi ở chỗ người đánh xe và chiếc xe chuyển bánh.

Joseph nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất sau một ngã rẽ đằng xa, con tim chàng tan nát. À, ra thế! Chàng hối tiếc vì được thấy lại nàng!

- Ôi, Shannon... điều gì đã xảy đến cho em thế? - chàng lẩm bẩm và quấn cái áo khoác quanh người thật chặt.

Chàng thọc tay vào túi, quay lưng lại với ngôi nhà và những người ở bên trong, đã từ lâu họ là những kẻ xa lạ, và còn xa lạ mãi.

*

Stephen cầm bàn tay của Shannon và đặt vào tay mình và khẽ bóp nhè nhẹ, có lẽ để cho cô chú ý đến. Nhiều lần anh đã gợi chuyện với cô trên đường đi đến chỗ hoà nhạc, nhưng vô ích.

- Xem ra em đã hồi phụ rồi đấy, Shannon ạ! - Stephen nói - Hãy mỉm cười với anh đi!

Cô nhìn anh ta, vẻ mặt thê lương.

- Ôi, Stephen! Tôi rất ân hận vì đã không làm cho anh được vui. Anh đã lo lắng cho tôi với sự nhẫn nhục của một thiên thần, dù chính vào lúc tôi đối xử với anh một cách đáng ghét nhất!

- Đừng cảm ơn anh, em à! - Stephen cầm tay Shannon đưa lên môi hôn - Được săn sóc em là một hạnh phúc cho anh rồi... Anh yêu em vô cùng!

Shannon ngó xuống hai bàn tay mình bị Stephen cầm giữ trong tay anh ta.

- Sự nghèo túng đã làm hỏng hai bàn tay của tôi, cô lưu ý anh ta - Nó không sao làm cho tôi quên được.

- Thời gian sẽ trả lại vẻ mỹ miều của đôi bàn tay em cho em thôi.

Shannon quan sát Stephen, một tia kinh hoàng ánh lên trong đôi mắt.

- Sao lại đối xử tàn tệ như thế được? - cô rên rỉ, hai hàng lệ dâng lên trên mi mắt - Sao lại bỏ tôi như thế? Bỏ rơi tôi như tôi chẳng là gì của anh ta...

- Cuộc đời chẳng có giá trị đối với một tên hạ cấp như thế, Shannon à! Mẹ của em và anh thường nói với em điều ấy mà! Nếu đêm hôm đó mà anh không phát hiện ra em, thì em đã nằm chết trong mương nước bên đường rồi.

Shannon bắt đầu khóc tấm tức. Stephen nâng đầu Shannon lên đặt tựa vào vai mình, và vuốt ve mái tóc cô.

- Nhưng anh đã cám ơn Chúa đã cho anh gặp lại em và mang em trả lại cho những người thân yêu của em. Anh tự hỏi, không có em, anh biết sống ra sao!

- Cám ơn anh, Stephen! - Shannon nói vì những lời an ủi của anh ta - Tôi xin cám ơn anh đã cứu sống tôi.

*

- Hãy sẵn sàng! Hô đến ba là châm ngòi nổ, được chưa? Một... hai... ba!

Đám người đang cho nổ mìn để làm đường hầm tàu lửa.

Theo lệnh của người đốc công, nhóm thợ điện châm kiếp nổ cho quả núi rung chuyển theo từng tiếng nổ liên tục. Tiếng gầm thét của đá rơi xuống làm tắt nghẽn những tiếng hoan hô của các nhân công làm đường tàu hoả; bụi đá cuộn lên từ cửa hầm vọt ra.

Khi tiếng gầm thét vừa lắng dịu và không khí đã trở lại trong suốt, thì đoàn người tuôn vào trong hang hầm, chở ra từng xe đá vụn và đá cục.

Joseph là thành viên của toán nhân công này. Anh làm hơn cả phần nhiệm vụ của mình, và mồ hôi chảy từ trán xuống, tạo thành những đường cáu ghét.

Các nhân công khác, nói chung, họ có nhiều cách biểu lộ tâm tình trên nét mặt, đi từ sợ hãi đến kích thích, xuyên qua sự cực nhọc phải lao động cật lực, còn cảm xúc của Joseph thì mơ hồ; nét nhìn trống rỗng, dường như tâm trí anh còn phiêu lưu ở nơi nào xa xăm... trong một thời đại nào khác... ở một nơi chốn nào khác.

*

- Anh yêu em, Shannon à! - Joseph lẩm bẩm trong miệng - anh không giả vờ đâu - Anh gợi nhớ lại lúc hai người ngồi trong phòng ăn nơi toà nhà lộng lẫy tại Boston, với con gà tây lấy trộm đang đặt trên bàn trước mặt họ.

- Em cũng vậy, em yêu anh, Joseph à! - nàng đáp lời chàng và đôi mắt rực sáng - Em yêu anh từ giây phút đầu tiên gặp gỡ. Em ân hận vì đã đối xử với anh một cách khả ố dường ấy, và dùng những từ ngữ ghê tởm như gọi là thứ móc than bùn. Em không bao giờ có ý xúc phạm anh. Không bao giờ.

- Còn anh, không vì ác tâm mà nhận chìm em trong bồn tắm. Nếu anh không mang em ra khỏi bồn tắm và sắp chết ngộp. Chỉ có Chúa mới biết anh đã làm gì em rồi! Chúa biết anh muốn làm gì em!

Nàng cúi xuống gần chàng hơn, đôi môi ngọt ngào và đầy đặn, hai má ửng hồng vì thèm muốn như chàng.

- Và thế là gì, Joseph? Anh muốn làm gì em cái đêm hôm ấy đấy?

- Làm như vậy nè! Và anh muốn làm như thế này cho em mỗi đêm, kể từ khi anh nhìn thấy em lần đầu.

Chàng lấy ngón tay vuốt nhè nhẹ lên má nàng, thích thú vì làn da mịn màng như nhung.

Nụ hôn của chàng lúc đầu dịu dàng, chỉ mấy giây sau là cuồng nhiệt, và Shannon cũng đáp lại một cách đam mê, không do dự cũng không nhờn gớm chút nào. Được khuyến khích, Joseph luồn các ngón tay lên mái tóc hung của nàng, trên mặt nàng, nơi cổ nàng, rồi trên cặp nhũ hoa tròn trịa của nàng.

- Ôi, Shannon!... Được sờ vào em là một hạnh phúc lớn lao cho anh biết chừng nào!

Môi dưới của nàng khẽ rung động.

- Cái gì thế em? Em muốn anh ngừng tay lại không?

- Không, đừng! Em... em còn... còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Joseph tưởng mình nghe nhầm; dù thế nào thì sự mời mọc của nàng không chối cãi được.

- Hơn nữa ư? - Joseph hỏi, nhấn mạnh từng tiếng một.

- Vâng, em... muốn tất cả - nàng thì thầm - Em muốn đi cho đến tận cùng...

Không trả lời, Joseph đứng lên, bồng nàng ra khỏi ghế, đem sang phòng khách, đặt nàng nằm xuống trên chiếc sofa một cách ý tứ và bắt đầu mở móc nịt vú, phát hiện một làn da trắng nuột trên ngực nàng. Kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt vời đến vậy, lòng chàng tràn ngập biết ơn khi nghĩ rằng nàng đã ban cho chàng cái ân huệ này.

- Shannon ơi, anh muốn em biết cho là anh...

*

- Chạy nhanh lên các cậu! Coi chừng mìn nổ!

Một giọng nói rắn rỏi đập vào tai Joseph, cắt ngang ngay cái cảnh huy hoàng tuyệt diệu mà anh đang nghĩ đến. Mọi người chung quanh anh chạy đi tìm nơi ẩn núp.

Người đốc công bắt đầu đếm ngược:

- Đến ba... Một... Hai... Ba!

Kíp nổ bật lên. Mọi người đều đưa tay lên bịt tai, cúi đầu chờ tiếng sấm gầm. Không có gì. Im lặng! Không có tiếng mìn nổ, không có đá vụn ụp xuống.

- Mẹ kiếp! - Người đốc công chửi thề, giựt mũ khỏi đầu, ném xuống đất, lấy chân giẫm lên. Rồi ông ta quay về phía đám đàn ông khiếp hãi - Các cậu... các cậu biết tại sao như thế không? Tôi cần một người tình nguyện.

Không một ai nhúc nhích.

- Vậy thì, không có bữa ăn khuya!

Joseph đang nằm trên mặt đất, liền trỗi dậy. Với cặp mắt vô hồn, như đã chết, anh đi tới phía người đốc công.

- Phải có một người tới đó chứ - anh nói - Như tôi đây chẳng hạn.

- Cám ơn Joseph. Tôi sẽ lưu ý khoản tiền thưởng cho anh khi lãnh lương vào thứ bảy này.

Trong khi Joseph bước vào cửa hầm, thì có ai đó nói:

- Phải gan dạ lắm mới vào trong đó mà thu hồi một kíp mìn chưa nổ!

Một người khác lắc đầu.

- Theo ý tôi thì sự can đảm chẳng liên quan gì đến việc này cả. Anh chàng trẻ tuổi kia có nỗi buồn không chịu đựng nổi, nên chuyện gì cũng làm để quên đi. Kể cả chết.

Vào trong hầm rồi, Joseph dò theo đường dây mìn, trèo qua các tảng đá đã nổ vỡ, đá cục và cát bụi. Có cái gì đó trục trặc trong bộ phận máy, anh có bổn phận phải tìm cho ra, sửa chữa và vọt đi thật lẹ trước khi bị núi sập đè chết.

- Ta là một thằng ngu cực kỳ! - anh thầm kêu lên - Mà ngu vì một con đàn bà... thì lại còn tệ hơn hết trên quả đất này!

Lại một lần nữa trí tưởng tượng đưa anh trở về với mùa đông lạnh lẽo, quá khứ che mờ hiện tại, đúng vào lúc tánh mạng anh lâm nguy mà lẽ ra anh phải tập trung tư tưởng để hoàn thành nhiệm vụ. Quay mình về phía nào anh cũng thấy khuôn mặt Shannon với hai má bầu bĩnh, làn da mịn màng, và đôi mắt xanh tươi sáng có pha lẫn chút màu hoa cà.

Lại một lần nữa, tâm trí anh quay về toà nhà ở Boston - lần này thì ngôi nhà còn sang trọng hơn, mà chàng và Shannon không phải là kẻ trộm xâm nhập trái phép, nhưng là những nghiệp chủ có tước vị, chủ nhân của toà nhà tráng lệ này và tất cả các đồ vật tuyệt vời bên trong. Tất cả thuộc về họ: Joseph và Shannon, vợ của anh.

Áo quần sờn rách của họ đã được thay thế bởi những bọ trang phục lộng lẫy. Joseph đóng bộ bảnh bao, có một đồng hồ vàng bỏ túi vào đầu đội nón hình quả dưa hợp thời trang. Shannon thật tuyệt vời trong chiếc áo dài lụa có thêu ren, mà màu ngọc lam đã làm nổi bật đôi mắt xanh của nàng. Mái tóc hung của nàng đã được vén gọn lên và giữ lại bằng cách cài một cái trâm kim cương lấp lánh. Các món trang sức bằng ngọc thạch phản chiếu ánh đèn, mỗi cử động của nàng làm cho chúng lấp lánh như sao sa.

- Chiều nay chúng ta làm gì, em nhỉ? - chàng hỏi, giọng nói không còn quê mùa nữa - Em thích đến nhà hát kịch nghệ, hay đi nghe hoà nhạc?

- Nàng đi ngang qua phòng khách và đưa tay cho chàng. Một viên kim cương to lớn trên chiếc nhẫn nàng đeo ở bàn tay trái. Đó là chiếc nhẫn cưới của nàng. Một trong năm viên chàng đã tặng cho nàng vào ngày hôn lễ...

- Em không thích ra ngoài chiều nay đâu, anh yêu! - nàng nói và mân mê tấm ngực áo chemise hô cứng của chàng.

- Vậy thì em thích làm gì, em thân yêu của anh?

Nhanh như chớp, nàng kéo chàng xuống và hôn lên môi chàng say đắm. Nàng làm cho chàng ngộp thở, nàng cọ xát đôi môi nàng lên môi chàng mãi không biết chán.

- Joseph ơi! Em thèm muốn anh! - nàng kêu lên, banh áo chàng ra, tìm thân thể chàng. Nàng giục - Mau lên anh!

- Tốt hơn, chúng ta lên lầu, em ạ. Lên giường tiện hơn.

- Bỏ đi! Em muốn ngay tại đây, liền tức thì! Cái gì đàn bà muốn là...

- Tốt... đồng ý - chàng lúng búng trong miệng, nàng kéo chàng xuống đất và bắt đầu cởi quần.

Ngoài cửa hầm, cả toán nhân công đang nín thở chờ đợi. Người ta ngó quanh ngó quất với đôi mắt bồn chồn, rồi lại ngó về cửa hang. Ông đốc công rút đồng hồ túi ra xem và quan sát mặt trời đã khuất sau đỉnh núi.

Có người lên tiếng:

- Hắn đã ở trong đó được một lúc lâu rồi, thưa ông.

- Biết rồi, đồ ngu!

- Chắc có chuyện gì xảy ra. Có thể hắn đã bị đá sụt lở đè lên làm cho bị thương. Có thể là hắn đang bị thương nằm trong đó đầy máu me...

- Thế thì, ông đốc công nói, tôi phải hiểu là ông muốn tình nguyện đi tìm anh ta.

- Ồ, không đâu. Tôi đâu có muốn thế. Chúng tôi có thể chờ thêm mấy phút...

Bỗng một tiếng nổ long trời lở đất mọi người đều nằm úp mặt xuống đất, hai tay che đầu.

- Lạy Chúa nhân lành! - một người Iceland nói - Chắc anh ta đang đứng trước mặt Chúa!

Cửa hầm bay khói bụi ra mù mịt. Người ta đang nghe những tiếng chuyển động chết người, cát và đá vụn đang rơi rào rào. Joseph đã làm nổ mìn, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng đáng giá gì?

- Thật tội nghiệp! Ông đốc công kêu lên - Tôi hy vọng anh ta chết ngay lập tức lúc mìn nổ.

- Mà nếu anh ta bị kẹt dưới đá và bụi cát thì sao?

- Chúng ta hãy đi xem nào. Nào đi!

Không một ai nhúc nhích.

- Ơ, nhìn kìa! Hắn ta đấy!

Gã Iceland chỉ về phía một bóng người lờ mờ, đi lạng quạng từ hầm ra, quần áo tơi tả, mặt nám đen vì bụi và cáu ghét.

Mọi người chạy đến chúc mừng Joseph. Khi họ chưa tới nơi, thì nghe anh ta la lên những câu không ai hiểu gì hết.

- Ước gì cái con tóc hung này bị tống khứ xuống hoả ngục! Nó làm cho tôi chết mất!

Rồi anh chàng lảo đảo té ngửa ra mặt đất.

*

Trời đã tối sẫm, đám công nhân xếp hàng để nhận khẩu phần thực phẩm của mình - phần ăn bữa trước còn lại, thêm một nắm đại mạch, một vài củ khoai tây và một thứ rau gì đó không tên tuổi.

Joseph sống cô đơn nên đâm ra cứng cỏi, suốt bữa tối anh ngồi cách xa các bạn, mắt ngó chăm chăm các ngọn đèn. Nhiều lần, người này người nọ tới gạ chuyện với anh. Mỗi lần như thế, tính lầm lỳ của anh đã làm cho những người hảo tâm nản chí.

Joseph quan sát các bạn từ xa, bắt gặp những nét nhìn lén lút, anh hiểu anh là đầu đề câu chuyện của họ. Anh cho là họ chế nhạo anh.

Trong thời gian gần đây, Joseph Donelly coi thường tất cả.

Chiều thứ bảy ấy là ngày trả lương... Đám thợ rủ nhau ra phố để giải tỏa bớt sự bực dọc trong tuần. Còn Joseph thì tu rượu tì tì và miệng bô bô.

- Hồi trước, tôi là đấu sĩ quyền Anh số dzách ở Boston... - anh nói lè nhè.

Ông chủ của anh nắm vào cổ tay anh và nói:

- Nghe cho kỹ đây, tên Iceland gàn dở. Tao không biết hồi đó cái gì đã ảnh hưởng tới mày, nhưng bây giờ thì mày đã mất cái đó rồi. Charlie, lại đây - ông ra lệnh cho một người ở gần đấy - giúp tao một tay.

Thế là chỉ ba giây sau Joseph bị tống cổ ra ngoài.

*

Khi con đường hầm đã dược dùn mìn để khai thông, thì người ta dọn dẹp sạch sẽ và đặt đường sắt...

Tiếng búa đập vào các con tán sắt rào rào, tạo thành một âm thanh kỳ lạ. Joseph giơ búa lên, đập xuống, giở lên đập xuống... không ngừng.

Bỗng có tiếng người đốc công nói:

- Ta đang muốn kiếm bọn có tài, có tật đây!

- Có một người đây, thưa xếp - một gã nói lớn và đẩy người ngồi gần ra phía trước.

Nhưng ông đốc công không chú ý, ông ta lạ hỏi:

- Có tên điên nào ở trong góc kia không? Người ta đang cần một số trai trẻ can đảm để đưa đi Galveston làm cầu (ông ta do dự ngó quanh). Thế, anh chàng Iceland đâu rồi? Cái tên Iceland ngu ngốc ấy? Nó đâu?

Joseph ném cái búa, bước ra:

- Có tôi đây, thưa ông. Tôi đặt mình dưới sự điều động của ông. Đối với tôi, thì làm đâu cũng thế.

*

Joseph nằm trên sàn một toa xe lửa, áo gấp lại để gối đầu. Lần đầu tiên anh ngủ mê theo điệu rung lắc đều đều của con tàu. Anh đang trải qua một giấc mơ...

- Joseph, con là một đứa con lạ lùng, cha thường nói thế, và bây giờ cha đã hiểu con - Ông chỉ tay vào một đám vong hồn đứng chung quanh - Con là một sự tổng hợp lạ lùng: một chút cái này, một chút cái nọ, một chút cái kia, lấy từ người trong chúng ta. Thời đại của chúng ta đã qua rồi, thời đại của con mới bắt đầu thôi. Chúng ta đã cho con cái gì chúng ta cho được... Con hãy đi theo đường của con.

Tàu ngừng lại cấp tốc, khiến Joseph thức giấc bất thình lình. Anh chạy lại bên cửa sổ và khó tin như thế đó. Đoàn người kéo tới Oklahoma mỗi lúc một đông thêm, đến độ biến thành một cuộc di dân khổng lồ. Hàng trăm hàng ngàn con ngựa và xe chở lũ lượt kéo đi thành hàng dài ngút ngàn tận chân trời xa thẳm.

Biết bao hạng người, biết bao tâm hồn dũng cảm, biết bao ước vọng được theo đuổi một cách cố chấp.

Và phần khác ngoài cái biển hy vọng đó còn có giấc mơ của Joseph. Một giấc mơ đã ít nhiều thất thoát trong cuộc hành trình lâu dài của anh, nhưng nó chưa mất hẳn.

Có cái gì đó lại bùng lên trong người Joseph như biến thành một lò lửa hừng hực. Bao nhiêu nhân công khá đang quan sát cuộc xuất hành này với một vẻ mặt đắng cay và thất bại.

Con tàu chuyển bánh chầm chậm. Lò lửa đã nhen nhúm trong lòng Joseph lại lan ra đến độ chàng chỉ có nghe tiếng gấm thét của đoàn người. Tất cả những cái đó mạnh hơn chàng nhiều, chàng vọt qua cửa sổ và chạy dọc theo toa tàu như một mũi tên.

Đến chỗ đứng ở đầu tàu đang lăn bánh, Joseph do dự trong chớp nhoáng, rồi phóng mình nhảy khỏi con tàu đang chạy. Anh lảo đảo giữa đám bụi mờ.

- Kìa, anh chàng Iceland! - Ông đốc công la lên - Anh đi đâu vậy?

Joseph mỉm cười hớn hở nhìn ông ta và ra hiệu cho đoàn công nhân đang đổ dồn ra cửa sổ:

- Tiếc quá, các bạn ạ! - Anh la lớn - Tôi đã lầm đường!