← Quay lại trang sách

Chương 14

Joseph còng lưng dưới cơn gió buốt, kéo lê Shannon đi theo. Đến cuối con đường, chàng thấy có tấm biển đề: Ở đây cần người giúp việc. Chàng muốn cầu may. Những cơn gió lạnh như cắt vào da thịt chàng, chẳng kể gì đến chiếc áo chemise mỏng manh, nhưng chàng chẳng màng tới, chàng chỉ lo cho Shannon. Shannon mặc cái áo choàng của Joseph ra bên ngoài áo của nàng, chừng đó đâu có đủ sưởi ấm cho một người khỏe mạnh, càng không đủ cho một bệnh nhân như nàng; nàng ho dữ dội, ho như muốn văng cả phổi ra ngoài.

Cả hai đến trước cửa hàng, bước vào mái hiên để núp cho khỏi cơn gió lốc.

- Anh chỉ mất thì giờ thôi, Joseph à!

Chàng cảm thấy rõ sự mệt mỏi và nổi thất vọng ẩn giấu trong tiếng nói của nàng, chàng cố dằn nổi chán nản của riêng mình. Ích lợi gì đến trình diện tại cái quán này để rồi bị tống ra cửa. Dù vậy, chàng vẫn phải thử xem. Chàng phải cố gắng hết sức mình đã.

- Cứ đến - Chàng nói - Ít ra chúng ta tránh được cái lạnh trong thời gian họ tính chuyện đuổi mình đi.

Cả hai bước vào quán, khua cái chuông nhỏ ở trên nắm cửa. Mùi thịt, mùi gia vị và mùi soup bay vào mũi họ, làm cho tì vị họ gào lên.

Người bán hàng nhìn họ một cách thận trọng từ sau quầy hàng.

- Tôi giúp được gì cho anh đây? - Ông ta hỏi mà lòng thiếu tin tưởng.

- Bác thuê làm việc gì, tôi xin vui vẻ nhận hết.

Joseph vội vã nói, cố làm ra vẻ dạn dày và can đảm.

Người chủ quán do dự. Joseph tưởng ông ta sắp tống mình đi như bao nhiêu người khác trước đó. Nhưng ông ta hít vào một hơi thật sâu, và hỏi:

- Cô này có vẻ không làm nổi, nhưng anh thì được đấy. Anh tên gì?

Trái tim Joseph đập manh trong lồng ngực. Chàng sắp phải nói dối lần nữa! Thời gian gần đây, tâm hồn chàng đen như than bùn.

- Tôi tên John Smith.

Ông ta dò tìm nơi cuộn giấy.

- A... chỉ có một John Smith. Còn tên thứ hai là gì?

Joseph hiểu mình đã tính đúng. Làm sao chàng nặn ra được tên thứ hai này? Chàng liếc nhìn Shannon, thấy hai má nàng đã hết xanh mét, bây giờ trở nên hồng hào do đang lên cơn sốt. Nàng nhìn chàng với đôi mắt lờ đờ và gương mặt sợ hãi.

Chàng lại đối diện với ông chủ quán, quyết tỏ ra mình là một người đàng hoàng, ít ra là một lần. Có lẽ Chúa nhân lành sẽ ban thưởng cho chàng.

- Thưa ông - Chàng thú thật - Chúng tôi không được ghi tên trong sổ này. Nhưng chúng tôi ở trong một tình thế tuyệt vọng! Chúng tôi làm mà chỉ xin ăn cơm thôi. Nếu ông vui lòng!

Ông ta lắc đầu.

- Tôi thật hết sức khổ tâm. Tôi muốn giúp anh chị, song...

- Em đã nói với anh rồi, vô ích thôi! - Shannon kêu lên - Không bao giờ chúng ta sống sót qua mùa đông!

- Ôi, em! Đừng nói những chuyện như thế! - Chàng phản đối, bực mình vì những gì Shannon nói, mà đó cũng là tiếng dội của tâm tư chàng. Chúng ta là dân Iceland, và người Iceland không thể chết như thế đâu! Em hãy hất cằm lên coi...! Hãy tỏ cho anh thấy bên trong em có gì nữa!

Với cố gắng vượt bực, nàng hất cằm lên, và trong phút chốc, Joseph thấy lại người thiếu nữ đầy nghị lực đã cầm cái chĩa ba đâm mình. Cái hành động chẳng mấy nghĩa lý đó, lại làm động lòng chàng.

- Chúng ta sẽ thành công em ạ! - Chàng vừa nói và quàng cánh tay qua vai nàng, kéo sát nàng vào mình - Chúng ta chưa nói tiếng cuối cùng đâu!

*

Tuyết sa dầy đặc, đến nỗi Shannon và Joseph gần như chẳng nhìn thấy được gì trong lúc lang thang vô định trên những con đường tăm tối. Gió đã ngừng thổi, nhưng không khí giá buốt lại càng tăng thêm.

Shannon bám lấy cánh tay Joseph, nàng có cảm giác là trong đời chưa bao giờ nàng biết nóng ấm là gì, và sẽ không bao giờ còn biết đến sự nóng ấm nữa. Hai bàn tay nàng bị mất cảm giác vì tê cứng, nhưng như thế là may cho nàng. Trái lại, toàn thân nàng nhức nhối, và hai lá phổi không thể nào hít vào cho đủ không khí, dù đó là khí lạnh. Dường như có một người khổng lồ độc ác dùng hai bàn tay bóp nghẹt ngực của nàng làm cho nàng vô cùng đau đớn.

Có khi, hai chân nàng như biến mất ở phần dưới, không cho nàng cất bước nổi. Nàng quỵ xuống gần một cái cổng sắt, hai chân run rẩy, hơn thở hổn hển không đều.

- Joseph ơi!... Em không thể... Em không thể tiếp tục nữa!

Mỗi tiếng nói là một sự cố gắng. Không khí lạnh giá đến nỗi đầu nàng, mũi và cuống họng nàng dường như đông cứng lại.

- Anh biết, em ạ - Chàng nói và quỳ xuống tuyết bên cạnh nàng - Nhưng chúng ta phải tiếp tục. Nếu chúng ta dừng chân nghỉ, chúng ta sẽ bị đông cứng lại trong tuyết thôi, em à.

- Em không còn sợ nữa - Nàng đáp lại thành thật - Bây giờ cái chết đối với em là một sự giải thoát - Quả thật, ít ra chết sẽ làm cho nàng hết lạnh và ngực nàng không còn đau đớn.

Joseph đưa mắt nhìn quanh và ước lượng độ dày của mưa tuyết, nó vẫn còn âm thầm lặng lẽ rơi. Những nụ tuyết phản chiếu ánh sáng nhấp nháy như hàng ngàn sao băng. Trong những trường hợp khác, đó là một quang cảnh tình tứ tuyệt vời để in lên các bưu thiếp, nhưng trong trường hợp này, thì đó chỉ là bối cảnh của sự sống và sự chết tranh giành nhau một cách bi thảm.

- Chúng ta phải tìm cho ra một nơi trú ẩn, Shannon ạ! Anh sẽ đưa em đi, nếu cần, nhưng chúng ta phải được sưởi ấm đã, bằng không thì chết vì lạnh mất.

Shannon nhìn cánh cổng sắt có những hoa văn đắp nổi, và ngang qua trên tuyết trắng, nàng nhìn những mái ngói của những biệt thự, nơi đó ánh sáng chiếu qua các kính màu ấm áp, dọi xuống mặt đường trinh trắng.

- Những ngôi nhà sang trong, thật sang trọng, Joseph à! - Nàng nói như để tự trấn an rằng họ sắp khám phá ra một chỗ để nghỉ ngơi, dù nàng không hình dung ra được nó ở đâu và ra sao.

Joseph bước thêm mấy bước nữa, chỉ vào một toà lâu đài không có ánh đèn dọi ra.

- Đấy là cái là chúng ta cần.

Sau một lúc, Shannon dựa vào cánh cửa phía sau toà nhà, áp sát tai vào cánh cửa gỗ lạnh, nàng nghe tiếng của một tấm gạch lát vợ Joseph đã vào trong và cửa sắp mở ra.

- Xin chào mừng em đến ngôi nhà xinh đẹp và sang trọng của anh - Chàng reo lên để mời nàng vào.

Vô cùng xúc động, Shannon bước vào bên trong, ngó quanh ngó quật. Toà nhà âm u và vắng lăng. Rất có thể là chủ nhà đi chơi đâu đó buổi tối. Ít ra, nàng đã hy vọng như vậy.

Trong nhà thật ấm, ấm hơn bên ngoài rất nhiều, do đó Shannon cảm thấy toàn thân nàng bắt đầu có cái gì đó lăn tăn, châm chích, là do khí huyết trong người nàng bắt đầu lưu thông tới những vùng bị tê cóng. Hai lá phổi của nàng cũng bắt đầu phồng lên, nàng hít vào những ngụm không khí ấm áp, lòng nàng cảm thấy vô cùng biết ơn.

Cô và cậu lần hồi xông xáo các nơi trong gian này, đi ra các gian khác, vấp phải bàn ghế, vấp vào những tấm nệm trải ở chỗ này, chỗ nọ.

- Anh không thể nào tìm được một cây đèn - Joseph nói.

- Em cũng vậy - Shannon đưa tay mò mẫm theo chiều dài của một cái kệ và vớ phải một cái hộp nhọ Nàng lắc nó và tiếng kêu làm cho nàng mừng rơn - Em tìm được hộp quẹt đây rồi! - Nàng reo lên, phấn khởi.

Một tích tắc im lặng.

- Em đã tìm ra diêm quẹt rồi sao? Em nói thế, phải không?

- Vâng, đúng thế.

- Thế thì, em còn đợi gì mà không quẹt lên một que thử coi.

Shannon đồng ý, và ánh sáng của ngọn lửa soi tỏ mặt hai người. Cả hai nhìn nhau, người này sửng sốt khi nhìn thấy sắc mặt xanh xao gầy guộc của người kia.

- Trời ơi! Chắc người ta tưởng anh là ma! - Shannon kêu lên.

- Còn em, em là vợ của ma! - Joseph nói.

Shannon đánh lên cây diêm thứ hai, và Joseph phát hiện trên cái bàn một chân có cây đèn. Shannon thắp đèn lên. Liền lúc đó, một làn ánh sáng màu vàng hổ phách tràn ngập khắp gian phòng khách thanh lịch, trong một góc phòng có một cây thông lớn, trang trí nhiều dây hoa vải, nhiều cái chuông nhỏ, nhiều đèn sáp và bánh kẹo.

Cả hai chiêm ngưỡng cây thông và các thứ trang trí nhấp nháy một cách thán phục.

- Noel, Joseph à! - Shannon nói mà nước mắt tuôn trào - Sao chúng ta quên ngày Noel được nhỉ?

- Chúng ta có quá nhiều nỗi lo lắng... chẳng hạn như chúng ta phải lo làm sao để sống còn.

Joseph giơ cao ngọn đèn, bắt đầu thám thính ngôi nhà. Shannon theo sau bén gót. Mỗi một món đồ được ánh sáng chiếu rọi vào, đã khơi dậy tưởng tượng của Shannon. Nàng đưa bàn tay lướt qua các mặt bàn đánh xi sáng bóng, và trên các ghế ngồi bọc gấm, vui thích trước cảnh huy hoàng sung túc này.

Tự cho mình có nhiệm vụ riêng thực tế hơn, Joseph lục lọi rong các tủ âm tường của gian phòng dọn thức ăn. Gạt qua một bên các bánh kem lạnh, chàng nhanh tay bỏ vào túi các đồ thực phẩm, và đút vào miệng những thứ gì có thể ăn ngay được.

- Shannon... lại đây... Em ăn đi. Chúng ta cần bồi dưỡng. Hãy cầm lấy.

Nhưng Shannon thấy cái mà Joseph không thấy - Một con gà tây quay, chễm chệ trên một cái kệ.

- Em muốn ăn tối - Nàng nói.

Joseph trao cho nàng một miếng bánh mì và một miếng phó mát.

- Em ăn đi, ăn tối đi - Chàng vừa nói vừa nhai nhóp nhép.

- Không, em muốn ngồi xuống và ăn đàng hoàng, Joseph à! Ăn như con người, không ăn như súc vật. Ăn như em đã từng ăn ở bàn ăn của gia đình trong ngày Noel. Anh đem con gà tây lại đây cho em.

Đường bệ như một nàng quận chúa, nàng bước đi như lướt nhẹ đến bàn ăn và ngồi xuống, Joseph cầm lấy con gà một cách thích thú và đi theo nàng. Chàng ném con gà lên bàn, nơi nàng ngồi, nghe một tiếng thịch.

- Phải đặt con gà lên một cái đĩa, Shannon vừa nói vừa nheo mắt.

Joseph thở ra, vẻ bực bội.

- Shannon, chúng ta là những tên trộm! Chúng ta sẽ bị treo cổ, nếu bị bắt.

- Xin cậu vui lòng cắt con gà ra từng miếng.

Joseph xé con gà bằng tay.

- Thưa bà đây - chàng nói và trao cho nàng cái tỏi.

- Ta thích một miếng lườn, nếu không ta...

- Đồ chết giẫm! Bà đã có cái đùi đây rồi!

Nói xong, chàng ném cái đùi gà ngang qua bàn, đến cho Shannon.

Cô gái giật nảy mình co người lại vào lòng ghế. Bị giật mình, nàng suýt khóc oà lên.

- Joseph, xin anh vui lòng ban cho em một ân huệ! Thân xác của em ít cần thức ăn hơn là tinh thần của em. Xin anh giúp em chỉ một lát thôi. Anh hãy làm như nhà này là của chúng ta vậy.

Lời van xin tế nhị này nói ra với tất cả chân tình, đã làm cho Joseph xúc động.

- Nhà của chúng ta?

- Không bao giờ chúng ta có được những cái đẹp đẽ này, trừ trong tưởng tương. Anh hãy làm như anh là chồng của em. Hãy ngồi xuống đi và ăn với em đi anh.

Đôi mắt của Joseph không rời khỏi mắt của Shannon, tràn trề xúc động, một nỗi xúc động chưa từng có, khiến Joseph vâng lời nàng. Ánh sáng vàng của ngọn đèn soi gương mặt chàng, bộc lộ những tâm tình rối rắm đang xâu xé chàng.

Cả hai không ai nuốt được một miếng nào.

- Chúng ta sẽ làm gì... nếu chúng ta trở thành vợ chồng? - Chàng hỏi, giọng khản đặc.

Hai má ửng hồng, Shannon nghiêng mình xuống gần chàng hơn.

- Em nghĩ rằng anh phải tỏ ra tử tế với em.. và yêu em hơn đôi chút.

Mấy lời nói này đã làm cho cả hai đỏ bừng mặt, và cùng cụp mắt xuống, nhìn vào con gà còn nguyên.

- Anh chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương cả - Joseph thú nhận.

Shannon tin lời chàng. Giọng nói và sắc diện của chàng chứng minh rằng chàng đã nói thật. Nàng lại nhớ đến cô Grace và cảm thấy nhẹ đi một nỗi buồn. Chàng không si mê cô ấy. Cuối cùng là thế.

- Anh chẳng mơ mộng gì hay sao? - Nàng nói tiếp, nhớ lại bao đêm hai đứa cùng ngủ chung phòng, gần biết bao mà vẫn xa biết bao.

Chàng nhún vai:

- Có thể là thế.

Câu trả lời làm Shannon mạnh dạn lên.

- Trong tiểu thuyết em đọc, một khi đàn ông và phụ nữ phải lòng nhau, thì họ... hôn nhau.

Nàng phải khổ tâm hết sức mới nói lên được tiếng cuối cùng đó. Trái tim nàng đập mạnh đến nỗi nàng tin chắc Joseph có thể nghe thấy được, và nàng run lên cầm cập đến nỗi phải xếp hai vế lại với nhau để kiềm chế.

Nàng càng ngỡ ngàng khoái trá khi thấy Joseph cũng run lên như vậy.

- Người ta không làm bộ hôn nhau - Chàng nói một cách tự nhiên - Hoặc là người ta hôn nhau, hoặc là người ta không hôn nhau, chớ không làm bộ!

- Anh có lý.

Nàng nghiêng mình qua phía chàng, và chàng ngả mình sang phía nàng. Nàng đưa miệng ra và dùng miệng mình lướt qua miệng chàng một cách chớp nhoáng. Nhưng dù có phớt qua đi nữa, nàng cũng cảm thấy hưng phấn với đôi môi ướt của chàng, bằng cảm nhận trọn vẹn của giới tính... Nàng cũng thấy rõ ràng mong ước được hôn chàng lần nữa... sớm chừng nào tốt chừng nấy.

Nhưng nàng phải hành động xứng đáng là một phụ nữ quý phái. Nàng đè nén sự thèm muốn lại, tự hỏi không biết Joseph có chiến đấu chống lại bản thân chàng không.

- Ôi, Joseph! - Nàng phàn nàn, tại sao vận may lại chẳng đến với chúng ta? Hồi ở bên Iceland, em mù quáng đến độ tưởng rằng mình sẽ xây dựng một vương quốc ở bên Mỹ. Anh hãy cầm tay em - Nàng đưa tay ra và chàng cầm lấy - Cảnh khó nghèo đã làm hỏng bàn tay em, khiến nó chai cứng sần sùi cũng như bàn tay anh.

Nàng bóp mạnh các ngón tay của Joseph, tìm cách san bớt sức mạnh mà nàng đang cầm. Hỡi ôi! hai bàn tay chàng cũng nóng ran lên và đầy nhục cảm giống như đôi môi của chàng, khiến Shannon cảm thấy nỗi thèm khát lại bùng cháy lên trong lòng.

Joseph quan sát hai bàn tay sần sùi vì lao động và đỏ au lên vì giá lạnh của Shannon, và nói:

- Em đã sống một cuộc đời sung sướng trước khi trốn đi với anh. Anh cứ nghĩ là em đã bị phản bội.

- Anh nghĩ gì lạ vậy, Joseph. Tại em không có tài chịu nổi gian truân chứ. Phần anh, anh đã săn sóc giúp đỡ em trên suốt cả đoạn đường dài. Không có anh, chỉ có Chúa biết, bây giờ em đã tàn tạ đến mực nào!

Cả hai cùng im lặng một lúc và nhìn thẳng vào mắt nhau. Những tia lửa đã lóe lên trong lần đầu tiên gặp gỡ, bấy lâu được bít kín nay lại bùng lên, Shannon không còn sức để đè nén thèm muốn của mình hơn nữa. Nó nhận chìm nàng vào cơn dục vọng.

- Anh hãy làm như thể anh yêu em đi, anh! - Nàng năn nỉ.

- Được.

Họ ôm chầm lấy nhau, khiến cái ghế mất thăng bằng, đổ nhào, làm cả hai người ngả ra sàn nhà mà vẫn quấn lấy nhau.

Shannon phủ lên người Joseph, làm mặt chàng bị chìm vào suối tóc mượt mà của nàng.

- Ôi, em yêu!... - Chàng thì thầm khi môi chàng gặp môi nàng.

Nụ hôn này tì sát nhiều hơn nụ hôn phớt lần đầu, và môi của Joseph nóng bỏng hơn. Dẹp qua một bên tất cả sự dè dặt, Shannon vứt vào sọt rác tư cách của một phụ nữ quý tốc, sự bảo toàn đạo đức của nàng và không kể gì đến các bài giảng đạo đức mà mẹ nàng đã rót vào tai nàng biết bao nhiêu lần trước đây. Nàng quên tất cả, trừ vòng tay ôm riết của Joseph, và sự say đắm mà nụ hôn của Joseph đã làm nổ bùng trong nàng.

Được một người đàn ông hôn là như vậy đấy, nàng thầm nói trong lòng, khi miệng của Joseph lướt qua lướt lại trên miệng nàng và nàng hé môi đáp lại sự mời mọc của chàng. Hình như cả hai đang ở trên thiên đường!

Bỗng Joseph lật ngược nàng xuống và nằm lên trên nàng. Nàng thích thú khi sức nặng của thân thể nam nhi đè xuống thân xác mình, tấm nệm xa hoa lộng lẫy, và nàng thưởng thức cái cứng nhắc của chàng chỏi lại cái mềm mại của mình.

- Ôi, Joseph! Nàng thì thầm.

Giờ phút này không phải là lúc nghĩ đến việc phân biệt giai cấp, Joseph là một gã bình dân còn là một người quý tộc. Đây, nàng chỉ xem Joseph là đối tượng của nàng, là người bạn vô cùng thân thiết... và trong trường hợp này là tình nhân của nàng.

- Sao, em thân yêu? - Chàng nói, tránh miệng nàng để hôn lên má và cổ nàng.

- Em muốn...

- Muốn gì em yêu.

- Em muốn anh...

- Hả?

- Em muốn anh... muốn anh âu yếm em.

Rồi, nói ra rồi! Nàng đã thốt ra những điều cấm kỵ. Nàng đã bất chấp tinh thần và ý nghĩa của nền giáo dục mà mẹ nàng đã hun đúc cho nàng, nhưng sự đòi hỏi xem ra quá tự nhiên, ý nghĩ thật quá thích thú - thật thích đáng trong lúc này. Nàng mơ ước cái cảm giác của đôi bàn tay nóng bỏng, thô ráp và mạnh mẽ của Joseph mơn trớn vuốt ve nàng như một nhân tình. Nàng mong ước điều đó hơn bất cứ gì trên thế gian này.

- Em có chắc là em muốn như thế không em yêu? - Chàng hỏi, hơi thở gấp gáp hai tay rờ rẫm khắp người nàng, các ngón tay áp vào hông nàng.

- Vâng, chắc, chắc chắn.

Chàng không đợi gì nữa. Hai tay chàng chầm chậm tiến dần lên và đặt trên bầu ngực tròn thây lẩy của nàng.

- Ôi, Shannon! - Chàng kêu lên, hơi thở hổn hển - Em đẹp biết bao! Đã quá lâu rồi, anh chết thèm được vuốt ve làn da mịn màng của em, đôi tay anh muốn nói lên với em rằng anh yêu em biết bao! Nhưng anh cứ sợ là em chê ghét anh.

- Chẳng đời nào, Joseph ạ! Em chẳng đời nào chê ghét anh, mà lại nghĩ rằng anh chê ghét em!

Vẻ nhẹ nhàng thận trọng, bàn tay chàng mân mê hai núm vú nàng.

- Ôi, dịu ngọt xiết bao! - Chàng thì thầm với lòng cung kính - Còn lớn lao hơn cả trong những giấc mơ của anh - Chàng nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, còn nàng thì nghĩ là chưa bao giờ thấy chàng đẹp trai, đầy nam tính như thế này, và dù vậy, vẫn dịu dàng xiết bao - Shannon ơi! Anh cảm ơn em. Cảm ơn em đã ban cho anh vinh dự và đặc ân này.

Chàng mở hàng nút trên chiếc áo dài của nàng, nhè nhẹ hôn lên đôi vú no tròn của nàng. Shannon luồn các ngón tay vào mái tóc chàng và hôn vào trán chàng.

- Em ơi, không bao giờ anh ghét em hết. Không một giây phút nào cả. Thật ra...

Bỗng toàn thân chàng như tê liệt, Joseph ngoảnh mặt nhìn quanh.

- Ôi, Joseph! Cái gì thế nhỉ?

- Suỵt! Anh nghe có tiếng động.

Phía tiền sảnh có tiếng cách, và có tiếng trầm hỏi:

- Ai đó? Có ai đó?

Joseph vội đứng lên tắt đèn. Shannon cũng hấp tấp đứng lên và chộp lấy bàn tay chàng. Những bước chân nặng chịch vang lên xuyên qua ngôi nhà rộng lớn, khiến con tim của hai người nhảy thình thịch.

- Trốn ngay! - Chàng thì thào và dắt Shannon đi mò mẫm trong bóng tối.

Nàng vấp chân vào một cái bàn, làm ly tách văng tung xuống đất.

- Đứng lại! - Có tiếng hét to - Ai đó?

Chàng và nàng thấy ánh sáng của chiếc đèn đang đi lần tới phía sau lưng họ. Cả hai đang thử tìm một chỗ trống trong dãy dài những gian hàng nối liền nhau.

- Mẹ kiếp, cánh cửa lớn ở chỗ nào - Joseph lẩm bẩm hỏi.

- Ở đằng kia kìa! - Shannon khẽ reo lên và lôi chàng đi.

Cả hai mò mãi vẫn không tìm ra cái nắm cửa, và tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một tới gần.

- Đứng lại! Đừng nhúc nhích, lũ ăn trộm bẩn thỉu, bằng không tao sẽ bắn bể đầu cả hai đứa - Tiếng đàn ông gầm thét.

Một làn gió lạnh buốt thốc vào hai người, trong lúc họ bước qua ngưỡng cửa vọt ra ngoài hàng ba. Joseph nửa lôi nửa đẩy Shannon bay qua các bậc cấp, kéo nàng vào lớp tuyết sa dầy đặc làm khuất cả khu vườn sau toà nhà.

- Mau lên, Shannon! Mau lên! - Chàng la lên.

Shannon cố gắng hết sức mình, nhưng hai chân lúng túng trong chiếc váy nên bị té sấp xuống đất. Joseph xốc nách đỡ nàng đứng len và đẩy nàng bước tới.

Một tiếng nổ chát chúa trong sân, tiếp theo một lằn chớp sáng lóa cả mắt. Một viên đạn nóng hổi xuyên vào lưng đau nhói, rồi có thứ nước ấm chảy dài theo hông nàng.

- Ôi, Joseph - Nàng kêu lên và ngã sóng soài vào cánh tay chàng - Em chắc đã bị thương rồi!

Ôm chặt lấy nàng, chàng vội vã bươn ra hàng rào. Khi cả hai đến sát chấn song thì một tiếng nổ khác lại vang lên, kèm theo một lằn chớp.

- Đứng lại, bọn đểu cáng! Tao biết là tao đã bắn trúng một trong hai đứa bây rồi!

Nhưng Joseph ôm Shannon sát vào ngực và vọt qua cửa cổng.

- Em thân yêu, đừng buồn. Anh đang săn sóc em đây. Chúng ta đi tìm người giúp đỡ, em đừng lo.

Nhưng Shannon không lo thật. Nàng chẳng nghĩ đến cái gì khác ngoài hai cánh tay của Joseph đang ôm chặt lấy nàng.

- Xin cứu chúng tôi! Ai đó, xin giúp chúng tôi! - Joseph vừa la lên vừa ôm Shannon chạy qua các con đường tăm tối.

Tuyết dồn dập rơi và gió lại nổi lên, cắn vào da thịt chàng chỉ phong phanh một mảnh áo mỏng và mang tiếng nói của chàng đi thật xa. Chàng đi ngang qua trước một cánh cổng để coi, rồi một cánh cổng khác chống chỏi với gió tuyết, trên tay mang nặng một vật vô giá. Chàng kêu réo đến khàn cả cổ, nhưng không một cánh cửa nào mở ra, không một người nào xuất hiện nơi cửa sổ treo các màn đăng – ten.

- Joseph!... Shannon rên rỉ.

Nàng thở phà hơi nóng vào cổ chàng, tóc phủ lên mặt chàng. Chàng càng ôm chặt nàng vào mình hơn nữa.

- Cái gì em? Có anh đây!

- Có phải đây là lúc em lìa bỏ anh không? Nàng nói một cách yếu ớt.

Nỗi lo ngập tràn lòng Joseph. Nàng không thể chết vào lúc chàng có ý nghĩ là đã tìm được nàng.

- Em ơi, hãy cố gắng thêm chút nữa - Chàng nói và hôn nhẹ lên trán nàng - Em hãy cố gắng thêm chút nữa, đi em!

Nàng đưa bàn tay lên áp vào má chàng. Chàng khiếp sợ vì tay nàng lạnh ngắt. Làm sao sống nổi với viên đạn sau lưng và cơn lạnh giá của sự chết.

- Em đã bắt đầu... nàng nói thều thào, em đã bắt đầu vượt qua biên giới của sự giả vờ. Em đã bắt đâu... bắt đầu yêu anh. Em không nói dối. Em đã bắt đầu... nàng nói thều thào, em đã bắt đầu vượt qua biên giới của sư giả vờ. Em đã bắt đầu... bắt đầu yêu anh. Em không nói dối đâu.

Joseph nghe những lời mà con tim chàng mơ ước được nghe, khi chính trí khôn lại cho chàng là khùng. Phải chăng đây là sự thật? Làm sao Shannon, ái nữ của một lãnh chúa Tin Lành giàu có, lại có thể yêu một nông dân thấp hèn như chàng?

Dù vậy, các bà già thường quả quyết là người sắp chết không bao giờ nói dối. Thật sự, chàng sợ nàng đang chết trên đôi tay chàng. Cuối cùng, nàng đã nói lên sự thật chăng?

Chàng vùi mắt vào các búp tóc mềm mại của nàng, và nhắm mắt lại trong chốc lát để hưởng hạnh phúc khi Shannon thú nhận tình yêu. Nhưng sự vui mừng thật là ngắn ngủi.

Nàng ngó chàng với đôi mắt chứa chan đau khổ.

- Em đau đớn lắm anh à! - Nàng thều thào.

Joseph cảm thấy nàng đang run rẩy.

- Anh biết em ạ! Ước gì anh có khả năng cắt bỏ được sự đau đớn ra khỏi người em. Em có tin như thế không?

- Đúng thế - Nàng rên rỉ - Em tin chắc như thế.

Chàng ngó quanh, nơi này nơi nọ, ở các cửa sổ hắt ánh đèn vàng ấm áp ra đường. Ước gì chàng vào được bên trong để tránh cơn giá buốt và tìm thầy chạy chữa cho nàng.

- Vì lòng kính mến Chúa, xin ai đó giúp chúng tôi! - Chàng lại la lên.

Nhưng cũng như những lần trước, không có ai đáp lại.

- Em, em không thể nào giữ cho khỏi hôn mê - Nàng nói và nhắm mắt lại.

Tay nàng tuột khỏi má Joseph, và cơ thể nàng mềm nhũn trong tay chàng.

- Ôi, Shannon đừng!... Đừng em ơi!

Khó khăn lắm chàng mới vạch được một lối đi ở giữa đường, bước những bước lỏng chỏng trên nhưng đống tuyết bị gió dồn lại, có chỗ đã đóng thành băng. Hai má chàng giàn giụa nước mắt, chàng khóc oà, khóc một cách buông thả, không cần cầm giữ.

Bỗng chàng nghe tiếng ngựa hý đằng xa, ở giữa đường, và nhận ra một cỗ xe hòm màu đen do ngựa kéo, mỗi góc có treo một ngọn đèn lồng. Chàng bước tới, lảo đảo về hướng chiếc xe, cố tìm cho ra người xà ích.

- Ê, anh bạn kia, anh ôm cái gì trong tay đó? - Có tiếng người lớn hỏi.

Joseph nhìn xuống Shannon: khuôn mặt xinh đẹp của nàng được ánh đèn lồng chiếu rõ. Hai mi mắt khép lại giống như người đang ngủ. Nhưng Joseph biết không phải là một giấc ngủ tự nhiên.

- Đây là người tôi yêu dấu - Chàng thì thào trong nước mắt - Tôi sợ nàng ra đi trong cánh tay của tôi. Xin ông thương xót chúng tôi. Chúa sẽ biết tôi đang cà một lòng từ ái và một bàn tay giúp đỡ.

Người đánh xe nhảy xuống khỏi ghế và đi nhanh đến bên Josesh. Ông ta xem xét Shannon rồi lắc đầu.

- Ôi lạy Chúa! Thật là rủi ro! Một cô gái vô cùng xinh đẹp! Nhưng tôi biết làm gì cho anh đây, anh bạn?

- Nếu ông rủ lòng thương, thì xin ông cho chúng tôi đi nhờ. Tôi muốn giao trả mang nàng lại cho gia đình nàng, điều mà tôi cứ hẹn rày hẹn mai mãi.

- Thế là thế nào?

- Không bao giờ nàng thuộc về tôi cả. Tôi muốn mang nàng trả lại cho những người thân yêu của nàng.

*

Stephen Chase đang ngồi ở phòng khách của dòng họ Christie, đăm đăm nhìn ngọn lửa trong lò sưởi. Mặc dù thuộc dòng dõi quý tộc, nhưng anh không còn nét sống động như thưở nào, đôi mắt nâu bộc lộ một niềm thất vọng cùng lúc. Anh đã trải qua bao nhiêu ngày tìm kiếm Shannon, nóng lòng chờ đợi giờ phút cứu nàng thoát khỏi nanh vuốt của tay nông dân khốn kiếp và cứu nàng vì nàng nữa.

À, mà có thể là nàng đã đương đầu với anh ngay từ đầu. Anh đâu có ngờ phản ứng của nàng lại như thế. Sau cùng, nàng đã trốn đi, trốn đi một cách tự nguyện với thằng con hoang ấy. Nhưng miễn sao anh đưa được nàng về đây với cha mẹ nàng, nàng sẽ phục hồi tinh thần và sinh lực, rồi nàng sẽ biết ơn anh.

Một ngôi nhà thổ! Chỉ nghĩ đến việc Shannon ở trong một ngôi nhà chứa, cũng làm cho lòng Stephen tan nát rồi. Người ta đã làm cho con bồ câu thanh khiết của anh hoen ố chưa? Bọn vô lại đã lạm dụng nàng chưa?

Stephen cố xua đuổi khỏi đầu óc những ý nghĩ quá ghê tởm ấy. Không, thà nghĩ là người tình yêu quý của anh đã có cách chống trả lại những cám dỗ về nhục dục. Bằng cách này hay cách khác, đạo đức của nàng biết cách thắng vượt mọi yếu hèn tội lỗi.

Stephen Chase vốn là một con người trọng danh dự, không thể tưởng tượng ra cách sống bại hoại của một nhân vật mà mình tôn thờ. Và thực sự là anh đã tôn thờ Shannon. Cho dù nàng từ chối tình yêu của anh để đi với người khác chăng nữa - dù hắn có là kẻ thù bất cọng đái thiên - thì anh vẫn bức xúc tìm cơ hội để tha thứ cho nàng, và mừng ngày trở về của nàng.

Stephen ngồi trên cái ghế bành bọc da, đang mân mê chiếc đồng hồ vàng trong túi nhỏ mà anh đã thừa hưởng của ông nội, tưởng tượng mình đang xông xáo vào ngôi nhà tồi tàn, tay hươ súng bắn bỏ bất cứ ai ngăn cản đường tiến của mình. Anh thấy Joseph Donelly đang cố chen vào giữa anh và Shannon, thích thú bấm cò bắn chết hắn.

Rồi Stephen lại tưởng tượng thấy mình đang ôm Shannon trong vòng tay và đưa nàng về với ông bà Christie, đánh dấu mối dây liên hệ với cả ba người đến muôn đời. Cho đến ngày hai ông bà Chrisite qua đời, họ sẽ chúc phúc lành cho Stephen, vì anh đã cứu được con gái duy nhất và mang trả về cho họ.

Chắc chắn ông Christie sẽ cho anh làm người kế nghiệp - hay là những đứa con mà anh với Shannon sinh ra sẽ làm người kế nghiệp. Stephen, với danh nghĩa là người quản lý gia tài của ông lãnh chúa, sẽ có địa vị hơn bất cứ ai để biết dòng họ Christie làm chủ những gì.

Nghĩ đến của cải mà một ngày nào đó sẽ thuộc về mình, Stephen mỉm cười: nụ cười không thể có trong thói quen của anh, đó chỉ là cái nhếch mép làm xấu vẻ xinh trai của anh.

Stephen đứng lên, tới bên lò sưởi, lấy que cời lửa làm cho lửa trong lò bốc lên thành ngọn. Anh bỗng ngẩng đầu lên, vểnh tai nghe... Dường như có tiếng động ở bên ngoài... Có thể là tiếng gió reo, hoặc là có tiếng ai đó đang kêu la.

Đêm đã khuya, đường sá vắng tanh từ bao giờ. Đã lâu ông Daniel và bà Nora lui về phòng ngủ trên lầu. Ai đó lại liều lĩnh trong đêm tối bão tuyết kinh khiếp này?

Đúng vào lúc Stephen kết luận, đó chỉ có thể là tiếng gió hú và tiếng vang vọng lại, thì lần này không thể nào nhầm lẫn được, đây là tiếng người, một người đàn ông đang kêu cứu. Mặc dù Stephen không hiểu tiếng kêu ấy nói gì, nhưng không nghi ngờ gì nữa, người ta đang kêu cứu.

Stephen chạy lại bên cửa sổ, lấy khăn tay lau lớp sương mờ trên mặt kính. Anh thấy giữa đường có một đống lù lù, đó là chiếc xe ngựa và một hình người đang ôm cái gì đó trong tay.

Stephen ra mở cửa. Đứng trên bậc tam cấp thềm nhà, anh nhận diện ngay được người khách, và tim anh bừng bừng nổi giận. Donelly! Thằng lỳ lợm!

Luồn tay vào dưới áo choàng ngắn, định rút súng ra, nhưng chợt nhớ là mình không mang súng. Anh quát lớn:

- Donelly! Mày là loài con hoang, hãy cút khỏi nhà tao ngay, nếu không... Bấy giờ anh ta mới thấy Joseph đang bồng cái gì trong tay. Shannon! Anh chết sững. Nàng có vẻ bệnh rất nặng; có thể đã chết rồi cũng nên.

- Xin hãy giúp tôi! - Joseph vừa nói vừa bước tới một bước - Tôi van ông! Hãy vì cô ấy, không vì tôi...

Stephen, con người linh hoạt thường ngày là thế ấy mà bây giờ đứng trân không cử động, cũng không lên tiếng được. Anh cứ đứng trân trối nhìn hình dáng Shannon xuội lơ mềm nhũn trong tay Joseph.

- Xin đừng để mất một phút nào nữa, Joseph năn nỉ - Hãy cho chúng tôi vào trong để tránh giá lạnh. Cô ấy đang chết, không mong gì sống được!

Hai mắt của Joseph đầy vẻ van nài. Bỗng Stephen đứng nghiêm như một quân nhân trong quân kỷ. Anh mở rộng cánh cửa ra và tránh sang một bên.

- Đưa cô ấy vào đây.

Joseph bước lên bậc cấp, từng hai bậc một.

- Shannon, em ơi! - Stephen kêu lên khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của vị hôn thê - Hắn đã làm gì em vậy?

Joseph nhăn mặt, vội vã nói:

- Không nên để mất một phút nào nữa. Ngoài việc chết cóng, người ta còn bắn một phát đạn vào lưng cô ấy. Phải tìm ngay một bác sĩ bây giờ, nếu không chết mất!

- Trời đất! Người ta bắn vào lưng!

Stephen giơ áo của Shannon để chỗ bị thương.

Từ trên cầu thang, có tiếng đàn bà hỏi:

- Stephen, con đấy hả?

- Thưa bác Nora, con đây. Xin hai bác đến đây mau.

Joseph nhìn hai ông bà Christie đi xuống thang lầu, đoạn nhìn Shannon đang đau đớn quằn quại, chàng thì thầm:

- Bây giờ thì cô đã được an toàn trong ngôi nhà đẹp đẽ của cô rồi, Shannon ạ! Cô hãy nghỉ ngơi, ngủ yên... và hồi phục - Chàng đặt nàng vào hai cánh tay của Stephen và nói - Ông hãy yêu mến nàng, vì đã theo chân nàng qua tới đây. Hãy săn sóc nàng. Chỗ của nàng là ở bên ông. Nàng không thuộc về giai cấp của tôi. Tôi xin ông hãy đối xử thân thiết với nàng.

Chàng nói mà nước mắt rưng rưng.

Stephen ôm Shannon vào ngực mình, nhìn Joseph trở gót, chạy nhanh xuống các bậc thềm và băng ra con đường lớn.

Trong nháy mắt, anh chàng chìm mất vào cơn bão tuyết.