Khúc dạo đầu
Thuở xưa ở xứ Shinshu*, có một chốn được mệnh danh là “Mái đầu của Vua”.
[*] Tên cũ của tỉnh Nagano.
Nơi ấy tọa lạc một đỉnh núi cao sừng sững 2034 mét so với mặt nước biển, mang tên gọi chính thức là Ougatou*, trải dài qua ba miền Matsumoto, Ueda, Nagawa. Người xưa đặt cho nó cái tên đó chẳng rõ vì kính sợ hay ngưỡng vọng. Nhưng dẫu thế nào, hẳn khi ngước nhìn ngọn núi cao ngất phủ tuyết trắng ấy, cõi lòng họ đã chứa chan những xúc cảm lạ thường. Ngày nay, tên gọi Ougatou không còn phổ biến mà thay vào đó là một cái tên kiểu cách nhưng lại kém tinh tế hơn chút đỉnh là Utsukushigahara*. Dẫu vậy, ngọn núi đẹp lộng lẫy với những áng mây trắng bồng bềnh kia so với thuở xa xưa vẫn chẳng hề thay hình đổi dạng, mãi cao ngạo trông xuống Matsumotodaira.
[*] Cổ nghĩa là “Đầu của Vua”.
[*] Có nghĩa là “Cao nguyên diễm lệ”.
Khi mùa đông đến, từ sườn núi lên tới đỉnh đều phủ tuyết trắng ngần. Dù ngắm nhìn từ nội thành Matsumoto, ta vẫn có thể thấu rõ vẻ uy phong của nó.
Tôi đứng tại nhà ga Matsumoto trong tiết sơ tuần tháng Ba giá rét, hơi thở hóa khói trắng muốt, ánh mắt đăm đắm hướng về ngọn lệ sơn phía xa kia.
⚝ ✽ ⚝
Trước cảnh sắc thiên nhiên hữu tình tuyệt mỹ xứ Shinshu, trong tâm trí tôi chợt ngân lên một câu trứ danh:
Vận mệnh đã có trời cao định. Làm người thì sống xứng với chữ “người” là đủ.
Khi xã hội Nhật Bản thời Minh Trị đang tiến lên hối hả, có một văn hào đã tĩnh tại động bút viết nên câu ấy. Chính là Natsume Souseki tiên sinh.
Tôi, Kurihara Ichito, một trang nam tử cô độc cao khiết, đã bị câu văn ấy lay động tâm can. Tôi nghiền ngẫm mọi tác phẩm của Souseki, lời lẽ cũng ảnh hưởng chất cổ phong của ông.
Thế nhưng, khẩu khí có kỳ lạ đến đâu thì trong thâm tâm tôi vẫn là một thanh niên hiện đại thuần túy. Dẫu có vỗ ngực tự xưng là kẻ “cô độc cao khiết” đi chăng nữa, thật ra tôi vẫn chỉ là gã trai non nớt vụng về, không biết cách hòa hợp với nhân gian. Đương nhiên tôi cũng không có dây mơ rễ má gì với Souseki tiên sinh hết. Tôi chỉ là một bác sĩ khoa nội ngày ngày chạy đôn chạy đáo khắp vùng Matsumotodaira xứ Shinshu này thôi.
Bây giờ đang là tháng Ba âm lịch, đã qua lễ hội Đào*.
[*] Hay còn được gọi là Hina Matsuri, tức lễ hội Búp Bê, được tổ chức vào ngày 3 tháng Ba hằng năm.
Vào khoảng thời gian cuối năm tài chính* này, có lẽ những người làm công ăn lương khắp nơi đều bận lu bu đủ thứ việc, nhưng với các cơ quan y tế thì đây lại là thời điểm có thể xả hơi một chút. Nguyên do là khí hậu lạnh giá đã dịu đi, số người bị viêm phổi trong mùa đông giảm dần nên việc khám chữa bệnh cũng bớt được phần nào vất vả.
[*] Tại Nhật Bản, năm tái chính bắt đầu từ ngày 1 tháng Tư.
Bệnh viện Honjou, nơi tôi công tác, cũng không là ngoại lệ.
Đối với một bệnh viện địa phương - lại còn là cái bệnh viện treo tấm bảng mang dòng chữ huênh hoang “Khám chữa bệnh 24 giờ, 365 ngày”, nơi mà lịch làm việc cả năm đều kín mít, chẳng có lấy một ngày nghỉ - thì quãng thời gian này quả thật vô cùng quý giá.
Ngay giữa thời điểm ấy, tôi đã nhận được hai ngày nghỉ phép. Đó là món quà nhỏ mà bác sĩ Chồn Bự - trưởng khoa nội, thầy hướng dẫn của tôi - thưởng cho tôi vì đã quyết định từ sau tháng Tư sẽ tiếp tục công tác tại bệnh viện Honjou. Khi năm tài chính mới bắt đầu, sẽ có các tân binh còn thiếu kinh nghiệm tới bệnh viện làm việc, lúc ấy tôi không thể nghỉ được nữa. Vậy nên tôi đã giao lại ba mươi bệnh nhân mà mình phụ trách cho bác sĩ Chồn Bự, rồi cảm kích nhận lấy hai ngày hạnh phúc tột bậc này.
Tròn năm năm làm bác sĩ, đây là lần đầu tiên tôi có được một kỳ nghỉ cho ra nghỉ.
Người đã mở lời rủ tôi nhân dịp này đi tới Utsukushigahara chính là cô vợ Haru đáng yêu của tôi.
“Utsukushigahara? Nhưng đang là mùa đông mà?” Tôi bối rối hỏi nàng, nhưng Haru cười tươi đáp: ”Có những thứ chỉ có thể thấy được vào mùa đông thôi anh ạ.”
Utsukushigahara có rất nhiều điểm tham quan kề nhau, mà đầu tiên phải kể đến là bảo tàng mỹ thuật Kougen, nên vào mùa hè nơi đó tấp nập khách du lịch. Nhưng khi mùa đông đến, tuyết rơi nhiều, thường thì toàn bộ các tuyến đường, bao gồm cả Venus Line, đều cấm xe cộ lưu thông. Vào thời điểm giữa đông, Ưtsukushigahara trở thành một vùng đất lạnh giá ngập tuyết, có nơi nhiệt độ hạ xuống âm 20 độ C. Đối với một nhiếp ảnh gia đã đi vòng quanh thế giới để chụp ảnh đồi núi như vợ tôi thì chẳng nhằm nhò gì, nhưng kẻ làm việc trong bệnh viện trang bị máy điều hòa nhiệt độ suốt năm như tôi đây thì đặt chân tới đó vẫn là một giấc mơ xa vời.
“Anh khác Haru, anh là người thường. Trước giờ anh mới chỉ leo mỗi núi Arashi ở Kyoto thôi, kể chi đến Utsukushigahara.”
“Arashi thì sao gọi là núi được.”
“Đùa thôi. Dù sao thì ngữ như anh cũng không leo lên được ngọn núi cao 2000 mét vào mùa đông đâu.”
“Nhưng mình có thể đến một nơi rất tuyệt, gần khách sạn Ougatou. Tại đó có phong cảnh mà em rất muốn chỉ cho Ichi thấy.”
Đến giờ tôi mới biết khách sạn Ougatou trên đỉnh Utsukushigahara vẫn mở cửa kinh doanh ngay trong mùa đông.
Còn một chuyện nữa trước đây tôi chưa từng nghe là, nếu tham gia vào tour du lịch đặc biệt, sẽ có xe ô tô xuống núi đến tận nội thành Matsumoto đón khách tham quan rồi đưa khách tới xứ tuyết ấy. Trong trường hợp tuyết quá dày, giữa đường sẽ đổi sang xe đi trên tuyết có trang bị bánh xích.
Mặc dù bán tín bán nghi, song tôi cũng hiểu tuy trong bệnh viện tôi là một bác sĩ nội khoa thiên hạ đệ nhất, nhưng khi bước chân ra ngoài thì từ kiến thức phổ thông tới hiểu biết văn hóa tôi đều thua vợ xa lắc. Hai ngày nghỉ này phải khó khăn lắm tôi mới có được, nên tôi quyết định giao phó tất cả cho nàng.
Thế là sáng sớm Chủ nhật, vợ chồng chúng tôi hoan hoan hỉ hỉ leo lên chiếc xe buýt tới đón tại nhà ga Matsumoto.
Đó chỉ là một chiếc xe buýt mini bình thường hơi cao một chút, nhưng lớp tuyết phủ dày trên nóc xe và những tảng nước đá đóng khắp thân xe như ngầm báo hiệu nó sẽ đưa chúng tôi tới với một thế giới khác.
Suốt hai tiếng đồng hồ từ khi ra khỏi nội thành, xe leo lên con đường núi gập ghềnh, len lỏi qua khu rừng thông rụng lá, băng qua những bầy nai ngái ngủ. Khi tôi đang dõi mắt về phía Tây, nơi những đường nét của dải núi Alps Bắc dần hiện rõ, thì xe đã đến cao nguyên Utsukushigahara. Dưới bầu trời mùa đông trong vắt, một thế giới dát bạc trải rộng mênh mông.
Bấy giờ đã gần trưa. Đánh chén xong bữa ăn nhẹ mang theo từ nhà, Haru liền cầm liếp đi tuyết, rủ tôi tiến vào cõi tuyết.
⚝ ✽ ⚝
Cảm giác nhẹ bông mềm mại khi chạm vào tuyết khiến tôi kinh ngạc.
Tôi cố tình giẫm chân hơi mạnh, nhưng tuyết đón lấy bước chân tôi thật dịu dàng, chẳng có cảm giác bị lún sâu gì cả. Cứ như thế, tôi tiến bước giữa một miền tuyết trắng bao la. Nỗi hoang mang chuyển thành phấn khích. Tôi ngoái đầu lại nhìn người vợ đang đuổi theo từ phía sau.
“Cái này chính là liếp đi tuyết đấy à?”
“Vâng.”
Vợ tôi gật đầu, thoáng mỉm cười.
Trong bộ đồ trượt tuyết màu xanh da trời, nàng tiến đến bên tôi, tháo kính râm ra rồi nhẹ nhàng ngồi xuống kiểm tra dây đai của liếp đi tuyết dưới chân tôi.
“Ổn cả rồi. Đai đã được buộc chặt.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu vẻ điềm tĩnh, nhưng lòng không thể kìm nén nổi niềm hứng khởi dâng tràn.
Quay về phía sau, trên nền tuyết trắng tinh khôi tựa như phủ một tấm giấy viết thư pháp mới tinh, chỉ thấy những dấu chân lác đác hai đứa vừa in lại. Mái nhà đỏ thắm của khách sạn nơi chúng tôi vừa rời khỏi hai mươi phút trước giờ đây thấp thoáng ẩn hiện phía bên kia dải núi trắng xóa.
Tim tôi choáng ngợp.
Nếu đi loại giày bình thường thì rất dễ bị lún xuống lớp tuyết mới này, nhưng chỉ cần mang liếp đi tuyết sẽ có thể bước đi trên bề mặt tuyết nhẹ nhàng không tốn sức. Cảm giác kỳ diệu lắm, hệt như đang bước đi trên mây vậy.
“Lần đầu Ichi mang liếp đi tuyết đấy nhỉ? Có thích không anh?”
“Ừm, anh thích cái điểm không bị đau đầu gối!”
“Rõ thật là! Cứ như ông già ấy.”
Vợ tôi cười, đoạn lấy trong túi ngực ra một tấm bản đồ nhỏ, với lấy viên đá nam châm đeo dưới eo và bắt đầu kiểm tra phương hướng.
“Không cần cẩn thận thế đâu Haru. Vẫn còn thấy được khách sạn mà.”
Tôi vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, rồi choáng váng lần nữa. Ở nơi mà mới nãy tôi còn trông thấy mái nhà đỏ thắm của khách sạn, giờ đây sương giăng trắng xóa. Cả mái nhà, cả hình hài dãy núi đều chìm trong sương. Một khắc sau đó, bốn bề chỉ còn tuyết trắng, không còn chút cảm giác về phương hướng. Tôi nghẹn lời.
“Ở núi tuyết, thường hay gặp trường hợp sương dâng lên trong vài giây, che khuất tầm nhìn. Chưa kể con đường mà chúng mình đang đi bằng liếp đi tuyết này còn không có lối rõ ràng, nên nếu bước vào vùng trũng thì sẽ bị sương mờ che phủ, lạc mất phương hướng đấy.”
“Đáng sợ thế.”
“Nếu không chuẩn bị kỹ thì đáng sợ thật.”
Vẻ mặt nàng khi kiểm tra bản đồ vô cùng bình thản, khiến tôi cũng vững dạ lây.
“Haru giỏi ghê!”
“Có gì đâu anh. Cũng như Ichi thôi mà. Dù bệnh nhân nào đến thì anh vẫn luôn điềm tĩnh xử lý đấy thôi.”
“Anh vã đầy mồ hôi lạnh thì có.”
Tôi cười gượng đáp lôi, rồi lại thong thả cất bước. Cảm giác mềm mại của tuyết bao bọc nơi đầu gối và những âm thanh lạo xạo vang lên dưới chân khiến lòng tôi thư thái. Tôi tiếp tục bước đi, dõi mắt nhìn bao quát xung quanh.
Thế giới là một cõi thần bí mơ màng, nói một cách đơn giản thì là vậy.
Khi tôi ngỡ sương mù dày đặc vừa đột ngột dâng cao thì bỗng trước mắt hiện lên dáng dấp một quả đồi lấp lánh sắc trắng, còn khi nhủ thầm phải chăng mình vừa nhìn thấy thấp thoáng cánh rừng thông rụng lá phủ tấm màn tuyết, thì trong chốc lát sương đã lại giăng khắp chốn, che mờ vạn vật. Những lúc nắng tắt, làn khí lạnh cắt da ùa tới, tước đoạt lấy thân nhiệt quý giá, như thể đang chọc ghẹo gã tay mơ yếu ớt. Giữa cảnh sắc thiên biến vạn hóa, tôi chọt cảm thấy việc mới sáng nay mình còn ngồi tại trang viên Ontake đút chân vào bàn sưởi tựa như giấc chiêm bao xa vời.
Ngất ngây trước khung cảnh tuyệt đẹp, tôi bất giác đứng khựng lại, dù biết rằng khí lạnh buốt sẽ từ dưới chân khẽ khàng lan ra. Tuy tôi đã trang bị đầy đủ quần áo chống rét, nhưng không gian quanh tôi vẫn tràn ngập hơi lạnh gay gắt, khiến cơ thể không chỉ rét cóng mà còn nhức nhối, tựa hồ hốc mũi tôi cũng đóng băng luôn.
Run rẩy trong giá rét, nhưng khắp châu thân tôi cuộn trào một dòng xúc cảm mãnh liệt. Là cảm động hay sợ hãi, tôi chẳng rõ. Có lẽ nên gọi đó là nỗi kính sợ trước thiên nhiên - sự tồn tại phi thường mà tôi đã hoàn toàn quên lãng trong cuộc sống thường nhật.
Không biết từ bao giờ, tôi đã đứng sững giữa miền tuyết trắng bao la. Vợ tôi đang đi trước vài bước chợt ngoái nhìn lại với vẻ thắc mắc.
“Sao vậy, Ichi?”
Nghe giọng nàng, tôi nửa tỉnh nửa mê đáp:
“Em đừng lo. Anh chỉ đang cảm động thôi.”
Câu trả lời chẳng hợp lẽ gì cả, nhưng Haru mỉm cười gật đầu.
“Ở đây cao 2000 mét so với mặt nước biển nhỉ?”
“Vâng, đây chính là Utsukushigahara mùa đông đó.” Giọng nói trong vắt của nàng dịu dàng tan vào tuyết.
⚝ ✽ ⚝
Có lẽ chúng tôi đã đi bộ được gần một tiếng đồng hồ kể từ khi bước chân ra khỏi tiền sảnh khách sạn Ougatou. Khi mái khách sạn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, vợ tôi đang đi trước vài bước bỗng dừng lại và bảo: “Mình nghỉ chút nhé!”
Nàng quay lại, nhưng trông chẳng có vẻ đang đổ mồ hôi hay thở gấp. Đây chính là dịp tôi được tận mắt chứng kiến sức bền của một nhiếp ảnh gia chuyên chụp núi đã từng leo cả Mont Blanc và McKinley. Ngược lại, kẻ suốt năm quanh quẩn trong bệnh viện là tôi thì nhịp thở đã loạn cả lên rồi.
“Ichi vẫn ổn chứ?”
Nàng lo lắng hỏi. Tôi cứng giọng đáp:
“Vẫn khỏe re! Còn phải đi bộ nhiều không?”
“Khoảng hai mươi phút nữa. Nhưng nếu anh thấy mệt quá thì mình quay về cũng được.”
“Em khỏi lo! Đó là cảnh Haru nhất quyết muốn cho anh xem mà. Đã đến được đây rồi thì không có chuyện anh quay về đâu.”
Tôi hồ hỏi vỗ ngực. Vợ tôi nhẹ nhàng đưa ra chiếc bi đông. Tôi hóp một ngụm rồi trợn mắt kêu lên: “Ơ.”
“Đây là cà phê à?”
Hương vị thom ngon đậm đà của thứ nước trong bi đông mà ban nãy tôi cứ ngỡ là trà đang lan tỏa trong vòm miệng.
“Vâng, cà phê nóng uống trên núi tuyết có vị thật đặc biệt anh nhỉ?”
“Quá đặc biệt luôn.”
Bên cạnh tôi cứ thoắt vui thoắt buồn bởi từng điều nhỏ nhặt, vợ tôi khéo léo thắt lại dây đai của liếp đi tuyết, dùng bản đồ và đá nam châm xác định vị trí, nhìn mây và mặt trời để đoán thời tiết. Mọi cử chỉ của nàng đều gọn gàng thanh thoát, không chút dư thừa.
Chúng tôi lại cất bước đi, vượt qua hai ngọn đồi trắng xóa, băng qua khu rừng thông với những nhánh cây phủ tuyết. Chính vào lúc ấy, thế giới trước mắt tôi chợt mở rộng.
Mắt tôi nhíu lại trong khoảnh khắc, nhưng chẳng phải vì ánh sáng tràn ngập mà do đột ngột, khung cảnh phía trước trở nên mơ hồ, tôi chẳng còn biết nên hướng ánh nhìn vào đâu.
“Chúng ta tới Ougahana* rồi.”
[*] Có nghĩa là “Mũi của Vua”.
Vợ tôi khẽ lên tiếng. Tôi lại chăm chú dõi mắt về phía trước, và rồi đứng sững như trời trồng.
Nơi mà chúng tôi đang đứng là một vách đá nhô ra khoảng không.
Cánh rừng thông rụng lá đã lùi về phía sau, quanh tôi chẳng còn gì chắn tầm nhìn nữa. Xa xa trước mắt, phía bên kia biển mây, là một rặng núi vĩ đại chạy dài. Những đỉnh núi phủ tuyết trắng ngần ung dung nhàn nhã nối liền nhau tựa đường chân trời phân cách thế giới thành hai nửa.
“Dãy Alps Bắc vào mùa đông đây.”
Giọng nói trong trẻo của vợ tôi ngân lên.
Đó là một bức tường khổng lồ đúng nghĩa. Bức tường thành che chắn thế giới này. Những đỉnh núi nhuộm màu trắng xóa vươn cao, khắc lên nền trời đường nhấp nhô vụng về, nhưng toàn thể dãy núi lại tạo thành một đường nét chắc chắn, trải rộng vô tận.
Vợ tôi vươn thẳng tay ra phía trước, phác vào không trung hình một dải núi.
“Đỉnh núi màu trắng nằm lọt bên trong kia là Norikuradake, xa hơn một chút về phía bên phải là Hotakadake, và ngay kế nữa là đỉnh Yarigatake đang vươn cao.”
Ra thế! Chính là trái núi thường được mệnh danh là “ngọn giáo”. Giữa núi đồi trập trùng, nó nhô cao, vút lên không trung, hệt như một mũi giáo vậy.
Giọng của vợ tôi thấm đẫm miền tuyết trắng.
“Dịch sang phải là núi Jiigatake. Sát bên phải Jiigatake là Kashimayari, trông như hai cái tai mèo đó anh. Tiếp đó nữa là Hakubasanzan gồm ba ngọn núi kề bên nhau.”
“Jounen thì ở đâu?”
“Núi Jounen nằm ở vị trí thấp hơn đường đỉnh của dãy Alps nên khi mình lên tới độ cao này rồi thì sẽ khó thấy anh ạ. Nó nép trong vùng tam giác ngay phía dưới bên phải Yarigatake đó kìa.”
Tôi nghe giọng nàng rộn ràng. Có lẽ nàng yêu những ngọn núi nhiều lắm. Cánh tay mảnh dẻ của nàng lại chỉ về phía xa xa bên phải.
“Đỉnh núi trăng trắng thấp thoáng giữa mây kia là Myoko, ngay bên dưới đối diện với nó là biển Nhật Bản đó!”
“Nhìn thấy được cả Myoko cơ à?”
“Vâng.”
Nàng đáp, rồi quay lại, lần này chỉ về phía sau bên trái.
“Dãy núi đằng kia là Yatsugatake, ngay bên phải nó có thể thấy chút chút núi Fuji nữa?”
Tôi kinh ngạc ngẩn ra nhìn. Hóa ra thấp thoáng nơi xa kia, ngay bên cạnh một dãy núi có phần thô kệch chính là ngọn núi biểu tượng của Nhật Bản mà tôi từng chiêm ngưỡng trên những tấm bưu thiếp.
Tôi quên bẵng cả giá rét, mê mẩn ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ trước mặt. Ba phía xung quanh chúng tôi, hùng vĩ và thinh lặng, là những ngọn núi trứ danh của xứ sở này.
Đột nhiên tôi trông thấy giữa những áng mây phía bên trái đỉnh Norikuradake, lấp ló một ngọn núi cao chót vót, nổi bật đến lạc lõng. Tôi như ngừng thở.
“Haru, kia là núi gì?”
Vợ tôi mỉm cười, tựa hồ nàng đã lường trước câu hỏi của tôi.
“Đó là núi Ontake.”
“Đó là…”
Tôi kinh ngạc. Khác với ấn tượng trong tôi quá.
Đỉnh núi trắng dị biệt tọa lạc giữa biển mây, ngọn nhô cao khỏi dãy Kiso. Nó mang một khí chất khác thường, tựa như đang ngạo mạn trông xuống toàn dãy Kiso vậy. Hệt một vị vua trị vì dãy Alps trung tâm*. Cái tên Ontake - núi Vua - quả thực vô cùng thích hợp.
[*] Tên gọi khác của dãy núi Kiso.
“Ontake là một ngọn núi độc lập cao 3000 mét. Nếu nhìn từ trên đường Kiso thì ngài bị những núi khác vây quanh nên chẳng thể thấy hết được. Chỉ khi ngắm riêng thế này, ta mới thấy ngài đẹp đến nhường nào, anh nhỉ?”
Tôi chỉ im lặng gật đầu.
Tôi từng nhiều lần tới bệnh viện Kiso làm việc, nhưng chẳng phải thiên hạ thường nói “dưới chân đèn thì tối” đó sao? Khi đứng giữa những ngọn núi của Kiso, ta không thể trực tiếp chiêm ngưỡng núi Ontake, nên khó mà hiểu được lý do vì sao người ta lại tôn thờ ngọn núi này đến thế. Nhưng khi ngắm nhìn từ xa thế này, quả thật phải công nhận rằng Ontake đúng là một ngọn núi thiêng.
“Em thích núi Ontake vô cùng, và em yêu nhất những khi ngắm nhìn ngài từ Utsukushigahara vào mùa đông.”
“Đây là khung cảnh mà Haru muốn chỉ cho anh thấy ư?”
“Vâng.”
Lạ lùng thay, tôi chợt nhận ra dù khu nhà mà chúng tôi đang thuê cũng mang tên “Trang viên Ontake”, nhưng tôi lại chưa một lần ngắm nhìn hình dáng của Ontake đích thực. Tại Shinshu, cái tên này không những chỉ một ngọn núi, mà còn là “ngọn núi của thánh thần”. Đây là lần đầu tôi thấu suốt được ý nghĩa của từ ngữ đó.
Vợ tôi nheo mắt ngắm núi Ontake.
“Mùa hè vẫn có nhiều sương nên cũng chẳng nhìn rõ được ngài Ontake đâu. Còn mùa đông, đến được đây vất vả lắm.”
Nàng nói, đoạn lôi từ trong ba lô ra một chiếc xẻng con con và bắt đầu đào tuyết quanh chân mình.
“Thế mà người xưa vẫn leo lên tới tận chỗ này thờ cúng đấy.”
Nàng bảo vậy và ngước lên nhìn tòi. Lúc đó, tôi thấy trong hang tuyết mà nàng vừa đào, lấp ló một vài ngôi miếu nhỏ xíu.
“Đây là miếu thờ Ontake.”
Tôi thở ra một hơi thán phục. Những bức tượng Phật đá tí hin nằm trong miếu, tất thảy đều được đật xoay về hướng núi Ontake.
Vợ tôi đứng lên. Nàng từ từ quay người về phía núi Ontake và chắp tay. Thấy vậy, tôi cũng làm theo.
Trầm tư một thoáng, rồi tôi ngẩng đầu lên. Vợ tôi vẫn chắp tay cầu nguyện thêm một lúc lâu nữa.
“Em cầu điều gì vậy?”
Tôi làm bộ bâng quơ hỏi. Nàng khúc khích cười.
“Nhiều điều lắm anh ạ.”
“Thế cơ à?”
“Nhưng nguyện cầu số một của em là có thể mãi mãi ở bên Ichi.”
“Chuyện đó thì cần gì phải cầu. Anh vẫn ở bên em đấy thôi.”
“Không đâu, em lo lắm.”
Nàng nói, ánh mắt thoắt trở nên nghiêm túc.
“Ichi đã quyết từ tháng Tư sẽ tiếp tục ở lại bệnh viện Honjou. Suốt năm năm ròng anh đã tận tâm tận lực làm việc, dù được mời tới bệnh viện đại học nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại.”
Đó là sự thật.
Cuối năm ngoái, sau bao trăn trở, tôi đã quyết sẽ bám trụ lại bệnh viện Honjou. Khi đưa ra quyết định ấy, trong thâm tâm tôi chẳng hề có chút tự tin hay vững lòng. Nếu ngay từ đầu ai cũng tràn đầy tin tưởng vào bản thân thì đâu còn ai phải hoang mang nữa. Tôi chỉ không thể đồng tình với việc leo lên đỉnh tháp ngà cao vọi, xoay lưng bỏ mặc một bệnh viện tỉnh lẻ chênh vênh như vọng lâu xây trên nền cát mà thôi.
Tôi chậm rãi cất lời.
“Xin lỗi em, Haru.”
“Không, Ichi không việc gì phải xin lỗi cả. Em vẫn luôn được khích lệ bởi một Ichi như thế mà.”
Nàng vừa dõi mắt nhìn núi Ontake phía xa, vừa nói tiếp.
“Những khi leo núi thấy mệt mỏi nhọc nhằn quà, em lại nhớ về anh. Khi em kiệt quệ không thể cất bước nữa, em thường tự nhủ giờ đây Ichi cũng đang nỗ lực tiến lên trên một hành trình gian khó. Nghĩ thế, không hiểu sao năng lượng trong em trào dâng, bước chân kế tiếp chợt trở nên nhẹ nhàng hơn.”
Vẫn đặt tay lên ngực, nàng nhắm mắt lại. Một thoáng lặng yên, rồi nàng ngẩng đầu lên.
“Nếu đó là con đường Ichi chọn, em sẽ đồng hành cùng anh. Nhưng khi nào đôi chân anh mỏi mệt, nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi một chút đấy nhé. Và đừng quên rằng em lúc nào cũng ở ngay phía sau anh. Em xin hứa trước sự chứng giám của ngài Ontake.”
Trong giọng nói của nàng có sự mạnh mẽ khác thường, lại ẩn chứa chút gì đó gần như bi thiết.
Tôi khẽ gật đầu. Ngay sau đó, tôi chợt hiểu.
Nhất định Haru vì muốn thổ lộ tâm tư ấy nên mới cất công dẫn tôi tới nơi đây. Nàng muốn hai vợ chồng cùng chắp tay hướng về vị thần núi mà trước đây nàng từng một mình gửi gắm những nguyện cầu.
Chắc hẳn Haru đã mang tấm lòng thành tâm đến thiết tha như thế.
Tôi lại gật đầu, lần này mạnh hơn.
Vợ tôi nhẹ cười, rồi nàng nhìn đồng hồ đeo tay.
“Mình quay về nhé, Ichi.”
“Đã về rồi sao? Mới hai giờ thôi mà. Cũng không có việc gì gấp.”
“Không, trên núi tuyết trước ba giờ là phải vào chỗ trọ rồi anh ạ. Chiều buông xuống là nhiệt độ sẽ hạ thấp trong chớp mắt. Ở ngoài muộn có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
Tôi đột ngột bị lôi trở lại hiện thực.
Đây là núi tuyết. Tôi phải nghe lời vợ tôi, cũng như bệnh nhân phải theo toa thuốc mà bác sĩ kê vậy.
Tôi ngoảnh nhìn núi Ontake phía xa lần nữa, rồi nhìn lại vợ.
Nàng lấy từ túi ra viên đá nam châm, điềm tĩnh xác định phương hướng.
Người phụ nữ này lúc nào cũng khiến tôi phải thán phục. Chẳng biết nàng chứa ngần ấy sức lực và can đảm vào đâu trong cơ thể nhỏ bé kia. Nhưng có lẽ thâm tâm nàng vẫn luôn nặng trĩu những muộn phiền quyết không để lộ. Vợ tôi đứng kia, thật dịu dàng ấp ủ những nỗi niềm ấy.
“Haru!”
Nghe tiếng tôi, nàng ngoái lại với vẻ thắc mắc.
“Trên núi Ontake chắc phải có cáp treo chứ nhỉ?”
“Có anh ạ.”
“Thế khi nào hè sang mình cùng nhau leo lên đó nhé. Nếu có sự trợ giúp của máy móc thì chắc anh cũng xoay xở lên được thôi.”
Vợ tôi mở to mắt bất ngờ, rồi vui sướng gật đầu.