← Quay lại trang sách

Câu chuyện thứ nhất Hồng Mai ký

Tháng Tư đã sang.

Năm tài chính mới bắt đầu không đồng nghĩa với việc tôi sẽ sa vào chủ nghĩa lạc quan vô căn cứ mà tự hỏi bản thân những câu như: “Năm nay liệu có gì thay đổi không nhỉ?” Thế nhưng, vượt xa cả những kỳ vọng khiêm nhường của tôi, hiện thực quả thật chẳng chút khởi sắc.

Tôi vẫn là một bác sĩ nội khoa ôn hòa chánh trực làm việc quên ăn quên ngủ như mọi khi, còn bệnh viện Honjou nhờ trời vẫn vô cùng hưng thịnh, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng tấp nập bệnh nhân bất kể ngoại trú hay nhập viện.

Nhưng dù bệnh viện làm ăn phát đạt đến đâu, có vẻ tấm bảng “Khám chữa bệnh 24 giờ, 365 ngày” kia vẫn sẽ không được hạ xuống. Và trong những đêm dài cả cỏ cây cũng ngủ say, chỉ riêng nó vẫn chiếu ánh sáng đỏ quạch rực rỡ xuống đường. Môi trường làm việc tệ hại ngày càng tệ hại hơn, những vị bác sĩ đang lao động đến sức tàn lực kiệt cũng sắp không còn sức để tàn, vật vờ trong bệnh viện như những hồn ma bóng quế.

Kết lại, dù bước sang năm tài chính mới thì tình hình cũng không có gì chuyển biến. Tôi vẫn tiếp tục ngày ngày dẫn theo hai bạn đồng hành Thiếu Ngủ và Hạ Đường Huyết, đá tung những phi lý và bức bối lan dưới chân, tiến tới hòn đảo quỷ trá danh bệnh viện.

⚝ ✽ ⚝

“Bác sĩ Kurihara, năm phút sau sẽ có xe cấp cứu tới!”

Giọng nói sang sảng của cô y tá trẻ vang tới tận phòng khám. Tôi khẽ bóp trán. Con đau nửa đầu hơi nhói lên.

Tôi liếc đồng hồ. Mười một giờ đêm. Đây đã là chuyên xe cấp cứu thứ ba trong hôm nay.

Từ khi bắt đầu ca trực cấp cứu lúc năm rưỡi chiều, tôi đã khám cho hai mươi bệnh nhân rồi, thế mà sự huyên náo trong phòng chờ vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ lắng xuống, không những thế chồng hồ sơ bệnh án cao ngất thì cứ cao thêm mãi. Vẫn còn mười tiếng nữa mới đến sáng, khoa cấp cứu đã khốn đốn lắm rồi, nhưng xem ra Thần Trực không hề có ý định nới lỏng ngọn roi yêu thương của ngài.

Tôi thầm tặc lưỡi, nhìn trừng trừng tấm bảng đỏ chóe ngoài cửa sổ. Nhưng tia nhìn bất lực của một bác sĩ nội khoa thì sao có thể làm nó tắt điện được cơ chứ. Từ bỏ nỗ lực vô ích, tôi gọi bệnh nhân thứ hai mươi mốt trong ngày vào.

Người bước vào phòng khám là một thanh niên đóng nguyên bộ com lê, như thể tiện ghé qua khám cấp cứu trên đường đi làm về.

“Hớ…?”

Nghe anh ta trình bày xong, tôi bất giác bật ra một âm thanh ngớ ngẩn, bèn vội vội vàng vàng hắng giọng để đánh lạc hướng.

“Xin lỗi, anh vừa nói gì?”

“Tôi muốn xin thuốc nhỏ mắt trị dị ứng phấn hoa. Cái mùa dị ứng khốn khổ sắp đến rồi, tôi muốn lấy trước để sẵn đấy.”

Anh ta ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế. Gương mặt thấp thoáng nụ cười.

Tôi ngó đồng hồ lần nữa. Đúng mười một giờ, không sai. Còn nữa, chắc chắn không phải mười một giờ trưa. Là mười một giờ đêm. Bước một bước ra khỏi phòng khám là một phòng chờ đông nghịt bệnh nhân. Trong tình hình thế này, nửa đêm nửa hôm hiên ngang tới xin thuốc nhỏ mắt dị ứng phấn hoa, nội sự dũng cảm đó thôi đã đáng khâm phục lắm rồi.

Thần kinh hơi rung rinh.

Tôi vô thức gõ dòng đó vào bệnh án điện tử, nhưng chợt nhận ra liền vội vàng xóa đi rồi gõ lại: “Dùng thuốc nhỏ mắt”. Bên cạnh, anh chàng kia bất ngờ đập tay một cái như sực nhớ ra điều gì.

“Một lọ thì chẳng mấy mà hết. Cho tôi hai lọ nhé? Loại Intal ấy.”

“Ở đây khám ngoại trú cấp cứu. Tôi chỉ cho anh một lọ được thôi.”

“Bác sĩ đừng xài giọng điệu keo kiệt thế chứ. Tôi là người bận rộn, mấy khi tới được bệnh viện đâu. Cho hai lọ đi mà…”

“Tôi bảo một là một.”

Tôi lừ mắt, thanh niên kia im bặt.

Gần đây những bệnh nhân kiểu này ngày càng nhiều hơn.

Ngoài những người tới khám cấp cứu ngoại trú lúc nửa đêm với lý do đau bụng, khó thở, còn có cả những bệnh nhân ung dung tới đây thốt ra những yêu cầu khó tin như “Cho tôi miếng dán” hay “Đo mỡ máu cho tôi”. Có vẻ họ không hiểu bốn chữ “cấp cứu ngoại trú” là gì sất.

Nếu tôi giải thích cho họ ý nghĩa của từ “cấp cứu” thì sẽ phải kinh ngạc nghe đám người ra dáng trí thức ấy thốt lên mấy câu hỏi đại loại như: “Thế y tế không phải là ngành dịch vụ hả?” Tôi đã rút ra được kết luận là, thay vì đôi co với họ, thà cứ im lặng mà phát thuốc để những bệnh nhân khác khỏi phải chờ đợi còn hơn.

Trong khi tôi đang đóng dấu lên đơn thuốc thì nghe xa xa có tiếng còi vẳng lại. Tôi liền kê đơn thật mau, xua anh chàng vẫn còn bất mãn kia ra khỏi phòng khám rồi quay về phòng nhân sự.

Người đang đợi tôi với nụ cười thiểu não trên môi là y tá trưởng khoa cấp cứu Tomura.

“Đúng là ‘khám bệnh tiện lợi’ điển hình nhỉ? Tôi phục sức chịu đựng của bác sĩ đấy.”

“Được y tá trưởng giỏi giang xinh đẹp ngưỡng mộ thế thì nỗ lực của em không uổng phí rồi.”

“Có nịnh thì số bệnh nhân cũng không bớt đi đâu.”

Chị Tomura cười khổ, rồi đưa cho tôi hồ sơ bệnh án mới.

Chị là một y tá kỳ cựu đã làm việc lâu năm tại khoa cấp cứu bệnh viện Honjou. Chỉ cần có chị ở đây là tốc độ giải quyết công việc đã nhanh gấp đôi rồi.

“Dạo này, bất kể đêm khuya hay sáng sớm, cái loại ‘khám bệnh tiện lợi’ ấy cứ ngày càng nhiều thêm. Mọi người đều chán nản cả. Đến mức bác sĩ trưởng khoa trực trước cậu phải quát ầm lên rồi đuổi thẳng cổ mấy người đó đi đấy.”

“Em vẫn chưa đạt đến đẳng cấp ấy. Em thấy mình giờ am hiểu về kỹ năng cư xử lịch thiệp với khách hàng còn hơn cả nhân viên cửa hàng tiện lợi ấy chứ.”

Tôi khoác lác trong khi liếc nhìn hồ sơ bệnh án vừa nhận lấy. Chính là bệnh án của bệnh nhân cấp cứu vừa được đưa vào tới cửa.

“Sáu mươi hai tuổi, nam giới. Trước cũng thường đến Honjou khám vì xơ gan do rượu.”

Tôi lắng tai nghe lời chị Tomura, lướt mắt qua thông tin mà nhân viên cấp cứu gửi đến rồi thở dài: “Trời ơi là trời.”

“Lại rượu chè hở?”

“Chuẩn đấy chị. Nhậu nhẹt từ chiều, giữa chừng trong người khó chịu, nôn ra thì thấy lẫn cả máu tươi, nên mới hoảng hốt gọi xe cấp cứu.”

Tâm trạng tôi hơi chùng xuống. Đã phải làm việc xuyên đêm thì chớ, đối tượng khám bệnh lúc khuya khoắt lại toàn là dị ứng phấn hoa với cả ngộ độc rượu, đúng là tận thế.

Tôi liếc ra phía cửa vào, thấy một chiếc cáng cứu thương đang được hạ xuống từ xe cấp cứu đã đỗ lại.

“Chào bác sĩ Kurihara, hôm nay cứ đụng mặt nhau hoài nhỉ?”

Người vừa bước vào và cất giọng vô tư là một nhân viên cấp cứu tuổi trung niên dong dỏng cao. Đó là đội trưởng Gotou của đội cấp cứu toàn khu vực Matsumotodaira. Anh khoảng hơn bốn lăm tuổi, là người anh cả của đội cấp cứu, một nhân viên kỳ cựu có tay nghề cao và giàu kinh nghiệm, rất đáng tin cậy.

“Anh Gotou vất vả quá, cứ phải chạy tới chạy lui suốt.”

“Đây là ca thứ ba trong vòng sáu tiếng rồi đấy nhỉ? Quả nhiên bác sĩ ‘Kurihara vạn người mê dù sang năm tài chính mới vẫn không hề sa sút phong độ.”

Đội trưởng Gotou nói thêm với nụ cười âu sầu thoáng qua nơi khóe miệng.

Tôi bất giác nhăn mặt. Bên cạnh tôi, chị Tomura đang ráng sức nín cười.

Ở khoa cấp cứu của bệnh viện Honjou, có một vận rủi đáng ghét mang tên “Kurihara vạn người mê”. Chuyện kể rằng vào những đêm gã này trực, số lượng bệnh nhân kéo tới tăng lên gấp rưỡi so với ngày thường. Dù chẳng có cơ sở khoa học nào, nhưng xét về mặt thống kê thì đúng là như thế thật, nên tôi chẳng có cách nào phản biện. Phải làm việc nhiều gấp đôi người khác, nhưng cuối cùng vẫn bị ghét, với tôi đó quả là chuyện trăm đắng nghìn cay.

“Có thể thu hút người khác bằng vẻ phong độ của minh, em thật xúc động quá!”

Tôi vừa xuôi xị đáp lại thế thì bỗng từ phía cửa vào vút lên một tiếng hét chói lói.

Chủ nhân tiếng hét là một nhân viên cấp cứu trẻ măng đang đẩy cáng. Bệnh nhân nằm trên cáng đột ngột nôn ra một đống máu. Máu tươi roi rói vãi khắp nơi như thể ai đó vừa hất một xô nước cà chua ra sàn. Cả các bệnh nhân trong phòng chờ cũng trở nên náo loạn.

“Bác sĩ!”

Một giọng nói rít lên, cùng lúc ấy tôi bước tới trước.

“Tới giường đỏ số một!”

Chị Tomura lập tức phản ứng khi nghe tiếng la của tôi.

“Giường đỏ số một, có bệnh nhân thổ huyết đang tới! Yêu cầu giúp đỡ!”

“Duy trì truyền tĩnh mạch Lactec ở cả hai cánh tay. Ưu tiên kiểm soát hô hấp và xác nhận số đo huyết áp.

Tôi định hét vang thật mạnh mẽ, nhưng chắc vì mệt quá nên giọng tôi khá thều thào. Chưa kể nửa số y tá trong bệnh viện lúc này đều là tân binh mới đến làm từ tháng Tư năm nay, nên chẳng trông mong gì các cô ấy có phản ứng linh hoạt. Ấy vậy nhưng từ việc di chuyển bệnh nhân cho tới điều trị đều tiến triển suôn sẻ cả, cũng nhờ chị Tomura và đội trưởng Gotou làm việc rất mau lẹ và chính xác. Trong tình hình này, sự có mặt của những đàn anh đàn chị kỳ cựu như họ quả là một nguồn động viên lớn lao.

Chị Tomura vừa theo dõi việc truyền tĩnh mạch vừa thông báo với nụ cười não nề.

“Chắc không phải hôm nay cậu cũng định cho tôi thức trắng tới sáng đâu đấy nhỉ?”

“Em chẳng đã bảo rồi đấy thôi. ‘Kurihara vạn người mê’ phong độ ngòi ngòi mà lại.”

Tôi đáp lại gần như tuyệt vọng, rồi cất giọng khàn đặc.

“Sau khi rút ống truyền thì tiến hành xét nghiệm máu, khí máu, điện tâm đồ, chụp X quang. Lấy sẵn cả ống SB ra nữa!”

Một ngày dài kết thúc, một đêm còn dài hơn thế bắt đầu.

⚝ ✽ ⚝

Hoa mai nở rồi.

Những đóa hồng mai rực rỡ.

Từ cửa sổ văn phòng dõi mắt xuống bờ sông phía sau bệnh viện, sẽ thấy sừng sững một cây mai già cỗi. Mai khảm lên cành nhánh sắc hồng đẹp đẽ, như muốn khoe rằng mình đang ở vào kỳ xuân sắc nhất. Những vạt hồng diễm lệ ấy hứng lấy dải nắng tơ của buổi sớm mai, lấp lánh sáng, rung rinh sau mỗi làn gió, huyền hoặc như mộng.

Dù đang là tháng Tư, nhưng mùa giá rét của Shinshu hẵng còn chưa dứt. Khi hoa anh đào đã bung nở ở Osaka, Tokyo, thì tại Shinshu chỉ mới là thời điểm mai tàn. Ban ngày khí trời có chút ấm áp, nhưng từ tối cho tới tảng sáng thì vẫn lạnh đến mức thở ra khói trắng. Khi ra đi, Tướng Quân Mùa Đông tung mọi ngón đòn tuyết và sương giá, dồn tất cả sức mạnh vào cơn thịnh nộ cuối cùng.

Nơi khung cửa sổ phía Đông, tôi ngắm nhìn dãy Utsukushigahara với những đường nét dần hiện rõ, và thở dài thườn thượt.

Rốt cuộc thì kết quả ca trực tối qua là bệnh nhân xếp hàng dài dằng dặc, bản lãnh của “Kurihara vạn người mê” được phát huy cực hạn cho tới tận gần năm giờ sáng. Ngay cả y tá trưởng Tomura, lúc đầu vẫn còn gượng cười chạy hối hả khắp nơi, nhưng đến gần sáng thì đã chẳng còn sức mà cười nữa, chỉ biết thốt lên: “Bớt bớt giùm tôi bác sĩ ơi!” Đương nhiên tôi đã cầu xin Thần Trực với một thái độ rất khiêm nhường rồi ấy chứ, nhưng cũng chẳng giảm bớt được lượt xe cấp cứu nào cả.

Từ lúc tảng sáng tôi đã chợp mắt được một lát trên ghế xô pha, nhưng đầu óc mệt mỏi quá thì lại đâm ra tỉnh, chẳng ngủ sâu được, thế là thành ra trong quãng thời gian rảnh hiếm có này tôi lại đứng ngắm hoa mai và Utsukushigahara.

Trong văn phòng, ngoài bộ xô pha sờn cũ đặt ở chính giữa ra thì chỉ còn mấy cỗ máy tính cá nhân dùng để gõ bệnh án điện tử được xếp cạnh tường. Bảy giờ sáng không một bóng người, phòng rộng bao nhiêu thì lạnh bấy nhiêu.

Còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ khám ngoại trú buổi sáng. Khi tôi vừa mới nghĩ “Làm sao mà khám nổi đây?” thì cánh cửa văn phòng đột ngột bật mở.

Tôi quay ra nhìn và giật mình bối rối. Người vừa bước vào là bác sĩ Chồn Bự, thầy hướng dẫn của tôi.

“A, Kuri-chan, chào buổi sáng!”

Vừa thấy tôi, ông đã nở nụ cười tươi rói quen thuộc và giơ tay lên.

“Lâu quá mới gặp nhỉ? Kuri-chan khỏe hông?”

“Trông em có khỏe không ạ?”

Tôi nhìn lại ông bằng khuôn mặt xanh tái vì thức đêm. Chẳng biết từ lúc nào bác sĩ Chồn Bự đã đổi hướng nhìn ra cửa sổ.

“Ô chà chà, mai nở rồi kìa, đẹp quá ta ơi!”

Ra vẻ lơ đãng, ông nói lảng sang chuyện khác. Tỉnh bơ chuyển đề tài khi gặp tình huống bất lợi là tuyệt chiêu của ông thầy này.

Bác sĩ Chồn Bự là một bác sĩ đại tài đảm nhiệm chức trưởng khoa nội bệnh viện Honjou. Ông là thầy hướng dẫn của tôi từ hồi tôi còn thực tập. Tay vỗ bồm bộp vào chiếc bụng phệ, miệng cười toe, ông chiếm trọn cảm tình của các bệnh nhân. Dù nghịch cảnh thế nào ông cũng tự tạo cơn gió thuận mà cưỡi vút lên. Một đại yêu quái… nhầm, đại bác sĩ đa tài đa nghệ độc nhất vô song hoạt động sôi nổi trên mọi lĩnh vực từ khám chữa bệnh tới đào tạo hướng dẫn.

“Thầy có việc gì thế ạ? Mới sáng sớm mà…”

“Có gì đâu, việc vặt ấy mà. Đưa bác sĩ mới nhậm chức đi tham quan bệnh viện.”

“Mới nhậm chức?”

“Ừ, từ tháng Tư viện ta sẽ có thêm một người. A phải rồi, vừa hay Kuri-chan đang ở đây.”

Ông nói, rồi quay về phía cửa.

“Cậu vào đi!”

Người ló ra đáp lại tiếng gọi sang sảng của ông là một thanh niên đóng bộ com lê xanh sẫm kín bưng.

“Đây là bác sĩ Shindou Tatsuya, lực lượng chiến đấu mới của chúng ta, vừa nhậm chức từ tháng Tư. Cậu ấy là nhân tài kiệt xuất của khoa huyết học tại một bệnh viện danh giá ở Tokyo đó nhé.”

Bác sĩ Chồn Bự giới thiệu, vị bác sĩ trẻ kia lịch thiệp cúi chào. Khi ngước lên, đôi mắt tràn đầy hào quang tri thức của anh ta mở to ngạc nhiên.

“Còn đây là bác sĩ Kurihara, át chủ bài của khoa nội, các bệnh nhân nằm viện đều do một tay cậu ấy đảm đương hết đấy. Một gã gàn dở cuồng Souseki, nhưng xét về tay nghề và sự nghiêm túc thì số một thiên hạ. Có gì khó khăn cứ trao đổi với cậu ấy, dù trào máu họng cậu ấy cũng sẽ cố giải quyết giùm cho.”

Vị bác sĩ trẻ tuổi khẽ nói át lên giới thiệu loạn cào cào của bác sĩ Chồn Bự.

“Kurihara đấy à?”

“Tatsu, lâu quá rồi nhỉ?”

Tôi vừa đáp vừa chau mày, nhưng không phải do khó chịu với người thanh niên trước mặt, mà chỉ vì cơn đau đầu sau một đêm mất ngủ trở nên dữ dội hơn thôi.

⚝ ✽ ⚝

“Bất ngờ quá, không ngờ Kurihara vẫn nỗ lực bám trụ ở đây.”

Tuy nói vậy nhưng giọng cậu ta lại hết sức thản nhiên. Đứng trước gã bạn cũ vừa thốt ra những lời ấy, tôi từ từ lôi trong tới áo ra lọ thuốc đau đầu, nuốt xuống hai viên.

“Sau khi tốt nghiệp cậu không tới văn phòng y tế mà đến bệnh viện Honjou công tác, tôi đã rất lo. Vậy mà đến nay cậu vẫn chưa hề lung lạc ý chí, đúng là Kurihara có khác.”

“Quá khen rồi. Chỉ là tôi bị một con chồn bự xỏ mũi nên để lỡ mất cơ hội nghỉ việc thôi.”

“Con chồn bự?” Tatsuya bối rối. “Không có gì,” tôi lắc đầu.

“Con chồn bự” đó ngay khi vừa biết tôi và Tatsuya là bạn cũ liền vẫy tay nói: “Ô thế còn lại nhờ Kuri-chan nhé” rồi lủi mất. Giờ đây trong văn phòng chỉ còn bác sĩ khoa huyết học tài năng xuất chúng đóng bộ com lê và bác sĩ khoa tiêu hóa thức trắng đêm vừa phải nốc hai viên thuốc đau đầu.

“Đúng là lâu quá rồi nhỉ? Từ sau khi tốt nghiệp chúng ta có gặp trực tiếp thế này lần nào đâu.”

“Ừ, thế mà năm năm rồi đấy.”

Tuy nói như thể không có gì quan trọng, nhưng trong lòng tôi cũng không ít bất ngờ.

Shindou Tatsuya là một trong những người bạn hiếm hoi của tôi thời đại học.

Cậu là con độc nhất của một gia đình kinh doanh tiệm mì soba gia truyền nằm trên một con hẻm ở gần thành Matsumoto, một sinh viên y khoa mẫu mực: tư chất siêng năng, cư xử lịch thiệp, đầu óc sáng sủa; đối lập hoàn toàn với tôi, kẻ luôn giữ khư khư cuốn Gối đâu lên cỏ trên tay đi thơ thẩn trong trường và nổi danh là “Kurihara lập dị”.

Cớ sao hai kẻ trái ngược nhau là thế lại kết tình bằng hữu và cùng trải qua bao chuyện buồn vui thời sinh viên, chỉ có thể nói rằng đó là một mối lương duyên kỳ lạ. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi rẽ về hai hướng, tôi đến làm tại bệnh viện ở Shinshu, còn Tatsuya thì tới một bệnh viện danh giá ở Tokyo. Nhưng gặp mặt nhau thế này, nỗi hoài niệm lấp đầy những khoảng trống của thời gian lại đột ngột dâng tràn.

“Nếu quay về Shinshu thì gọi cho tôi một cú điện thoại cũng có mất gì đâu? Chơi trò đột kích khiến người ta giật mình thế này thật chẳng giống cậu chút nào.”

“Xin lỗi, tôi đâu ngờ đến giờ cậu vẫn còn ráng bám trụ lại bệnh viện Honjou. Tôi cũng bị một phen kinh ngạc mà.”

Cậu ta nom chẳng có vẻ kinh ngạc cho lắm, phong thái điềm đạm không hề thay đổi cùng nụ cười dễ mến khiến tôi cứ có cảm giác mình bị đùa cợt vậy.

“Trên thế giới, mấy thứ như điện thoại di động hay thư điện tử cũng đã phát triển kha khá rồi, nhưng nếu không dùng đến thì chúng chẳng có ích lợi gì cả đâu. Đây là một trường hợp điển hình cho việc đó đấy.”

“Kurihara nói thế nhưng lần cuối cậu gọi cho tôi cũng từ mấy năm trước rồi còn gì?”

“Hồi đó là một năm sau khi tôi kết thúc khóa thực tập, tức là cách đây ba năm. Đúng vào dịp cậu có con nhỉ?”

“Ngồi đi!” Tôi cười, chỉ tay vào ghế xô pha phía trước.

“Thế tại sao một người tốt nghiệp thủ khoa, nhận chương trình đào tạo của bệnh viện danh tiếng Tokyo rồi khăn gói giã từ Shinshu lại có mặt ở chốn này? Giờ cậu phải lên tới chức trưởng khoa nội rồi mới phải chứ.”

“Chuyện dài dòng lắm.”

Tatsuya mỉm cười chua chát, khẽ nhún vai.

Tức là có vấn đề gì rồi. Cậu ấy không hào hứng đáp lại thì tôi cũng chẳng tra hỏi quá trớn. Chúng tôi là bạn cũ. Hỏi tới hỏi lui những chuyện mà người kia không muốn kể là trái với nguyên tắc tình bạn.

“Thế cũng tốt. Bao năm mới tái ngộ mà lại biến nó thành cuộc dò xét nhau thì thật không hay chút nao. Trước tiên tôi xin thành tâm chúc mừng người bạn cũ vinh quy bái tổ.”

“Chỉ có người như cậu mới gọi một kẻ chẳng thăng quan cũng chẳng tiến chức, một mình lầm lũi về quê là vinh quy bái tổ thôi.”

“Thăng quan tiến chức? Tào lao. Ở cái xã hội này cứ thành ông to bà lớn là trách nhiệm, nghĩa vụ rồi bao điều gò bó trút lên đầu. Chức với chả tước, vứt bỏ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Làm một người bình thường thôi cũng tốt rồi.”

Nghe tôi nói vậy, mắt Tatsuya hơi mở lớn, thế rồi cậu cười thích thú.

“Chẳng thay đổi gì cả. Kurihara vẫn cứ y như hồi xưa.”

Cậu bảo thế, rồi cất tiếng cười to sảng khoái, một làn gió dễ chịu chẳng hợp với bệnh viện Honjou chút nào thổi qua văn phòng.

Vẫn ngoan cố đeo bộ mặt giận dỗi, tôi chuẩn bị phần cà phê cho hai người. Tatsuya đột nhiên giơ ngón trỏ và ngón giữa tay phái lên làm điệu bộ kẹp quân cờ đánh xuống.

“Kurihara, chuyện trò với cậu thế này làm tôi lại muôn đấu một ván. Làm một trận tái chiến sau sáu năm chứ?”

Tôi khẽ nhướn mày.

Thời sinh viên, hai chúng tôi là thành viên của câu lạc bộ cờ shogi.

“Cậu có chịu làm đối thủ của tôi nữa không?”

“Tôi đâu hẹp hòi dữ vậy.”

Tôi lừ mắt nhìn lại cậu ta một cái, rồi nhấc ấm nước đã sôi lên, tiếp tục hững hờ.

“Tôi rất muốn thấy Tatsu ngả mũ chịu thua trước một người đã không ngừng luyện tập trong tâm trí suốt sáu năm ròng.”

Tatsuya nhẹ cười, rồi đột ngột hạ giọng thì thào.

“Hướng theo trí thì sinh hiềm khích, nương theo tình thì bị cuốn trôi.”

“Theo lòng mình thì bế tắc. Dù thế nào cũng khó sống ở đời… Cậu vẫn nhớ rõ nhỉ?”

“Mỗi lần đấu cờ, vừa mới lâm trận cậu đã bắt tôi nghe Gối đầu lên cỏ rồi mà. Muốn quên mà đâu quên nổi. Chỉ hiềm một nỗi đến thời bọn mình thì câu lạc bộ giải thể.”

“Chuyện chẳng chóng thì chầy thôi. Vốn cái câu lạc bộ ấy như kiểu tập hợp toàn những kẻ thờ ơ lãnh đạm mà. Thành viên thực chất cũng chỉ có tôi và cậu chứ mấy.”

Trang thiết bị chỉ có duy nhất một bàn cờ khuyết góc cũ mèm. Ngay cả phòng sinh hoạt cũng chẳng có, lúc nào chúng tôi cũng chiếm cứ chiếc ghế xô pha nằm cạnh lối vào căng tin khoa Y để chơi. Thỉnh thoảng cũng có mấy người bạn đi ngang qua dừng chân theo dõi vẻ hứng thú lắm, nhưng tuyệt chẳng một ai có nguyện vọng gia nhập câu lạc bộ. Nếu nói đương nhiên là thế rồi thì quả cũng đúng thật.

“Nhớ thật đó! 520 ván thì thắng 519 ván.”

“Tôi thắng!”

“Biết rồi.”

Tôi đặt hai cốc cà phê lên bàn, rồi nâng một cốc lên ngang tầm mắt.

“Dù sao tôi cũng thành tâm hoan nghênh cậu đên nơi này, Tatsu.”

Gõ nhẹ vào cốc còn lại, tôi chua thêm một câu khuôn sáo.

“Chào mừng tới đáy của nền y học!”

⚝ ✽ ⚝

Dù hôm trước chỉ ngủ hai tiếng nhưng cũng không vì thế mà hôm sau được nghỉ. Điều đáng sợ của việc trực đêm chính là sáng hôm sau công việc lại vẫn bắt đầu như thường lệ. Những vị bác sĩ làm thâu đêm suốt sáng phải tiếp tục đối mặt với một ngày mới trong khi nhìn các kỹ thuật viên, y tá làm ca đêm cất lời chào “Mọi người vất vả rồi ạ” và ra về với vẻ mặt nhẹ nhõm khi xong việc.

Đây là một chế độ quá tàn khốc, thế nhưng rất nhiều ca cấp cứu đêm tại các bệnh viện trên thế giới đang diễn ra trên chính cái chế độ mang tên “trực” chệch khỏi quỹ đạo thông thường này. Hiện tại, tới chưa hề nghe đến chuyện chế độ này sẽ được bãi bỏ và bác sĩ được làm việc theo kiểu chia hai ca. Đây là tình trạng rất khó giải quyết, vì những bậc trí thức luôn rêu rao luân thường lẽ phải trong cái xã hội này cứ đụng đến vấn đề y tế là lập tức trở thành kẻ tiên phong cho sự phi lý.

Đặc biệt gần đây còn có chuyện bác sĩ phải làm việc cả đêm, do thiếu ngủ mà cuối cùng đã phát sinh chút bất cẩn, và lập tức bị những vụ kiện cáo trút xuống đầu. Thế nên thậm chí tôi đã có cảm giác dường như tất thảy người đời đang rình rập chờ thời cơ tàn sát đám bác sĩ chúng tôi. Phía bệnh viện thì bắt bệnh nhân ký vô số giấy tờ như giấy chấp thuận hay giấy đồng ý gì đó, sốt sắng bảo vệ bác sĩ.

Và thế là một núi giấy tờ vô cảm chất chồng giữa bệnh nhân và bác sĩ, khiến đôi bên càng khó tiến lại gần nhau.

Đúng là vô phương cứu chữa … tôi vừa thầm nhủ trong đầu thế thì chợt bừng tỉnh.

Tôi ngẩng lên, thấy mình đang ở trong góc văn phòng bệnh viện, trước bệnh án điện tử.

Chẳng rõ từ lúc nào tôi đã ngủ gục trên bàn phím. Màn hình máy tính hiện những ký tự lộn xộn trải dài suốt không biết bao nhiêu trang, có vẻ do đầu tôi đẻ lên bàn phím mà thành. Tôi tặc lưỡi xóa hết đi rồi liếc nhìn đồng hồ.

Chín giờ tối.

Tôi chắc chắn mình đã kết thúc công việc trong ngày và về văn phòng lúc khoảng tám giờ. Có lẽ tôi đã mở bệnh án điện tử ra rồi ngủ mất. Tầm này trong văn phòng cũng chẳng có ai thèm đoái hoài đến vị bác sĩ nội khoa gục lên bàn phím ngủ mê mệt cả.

“Sắc mặt cậu tệ quá nhỉ. Có ổn không đấy, Kurihara?”

Đột nhiên một giọng nói thều thào thoảng qua vai làm tôi giật bắn cả người.

Tôi quay lại và thấy một vị bác sĩ với gương mặt xanh xao hốc hác đã ngồi bên trái tôi từ lúc nào không hay.

“Không đến mức ngạc nhiên thế chứ?”

Trên khuôn mặt không chút khí sắc xuất hiện một nụ cười hiền hòa. Là bác sĩ Cáo Già, phó khoa nội.

“Thầy lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần.”

“Cậu trực tới sáng à? Nhìn cứ như hồn lìa khỏi xác rồi ấy.”

Bác sĩ Cáo Già, người có vẻ “hồn lìa khỏi xác” hơn ai hết, vừa ơ thờ nhập bệnh án điện tử vừa nói vậy.

“Tôi nghe cô Tomura kể rồi. Ba mươi sáu bệnh nhân xếp hàng chờ cùng sáu lượt xe cấp cứu phải không? Cảnh trực trong thời gian các bệnh viện khác đều nghỉ, chỉ có bệnh viện Honjou mở cửa như lễ Obon hay Tết thì tôi cũng từng trải nghiệm rồi. Nhưng tối ngày thường mà đông như thế thì có hơi lạ nhỉ.”

“Đối với em thì là một ngày khá thường thôi ạ…”

Tôi định đáp bằng giọng thản nhiên hết mức có thể, nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên lại có vẻ cay cú.

“Sắc mặt thầy mới tệ ấy. Thầy đã ở lại viện bao nhiêu ngày rồi ạ?”

“Ờ thì, ba ngày? Bốn ngày… Không, năm ngày chăng?”

Ông khẽ nghiêng khuôn mặt xanh xao và mỉm cười.

Nếu là để đẩy lùi con quỷ bệnh tật thì dù phải mất bao nhiêu ngày vị bác sĩ gầy gò phờ phạc này cũng sẽ ở lại bệnh viện. Thoạt nhìn trông ông giống bệnh nhân hơn bác sĩ, nhưng ông cũng là một trụ cột chống đỡ bệnh viện Honjou, trên tư cách là cánh tay phải của bác sĩ Chồn Bự.

Tôi từ từ đứng dậy, bác sĩ Cáo Già quay đầu hỏi.

“Cậu về nhà đấy à?”

“Không, em đi thăm khám ạ.”

Ông im lặng trong chốc lát, rồi vẫy tay cười ái ngại.

“Nhớ giữ sức khỏe đấy!”

⚝ ✽ ⚝

Rời văn phòng trên tầng hai rồi trèo cầu thang thêm một tầng nữa sẽ tới khu ba phía Nam, tức khu nội khoa.

Bên trong phòng nhân sự của khu, có vẻ các y tá làm ca ngày đã bàn giao xong việc cho các y tá làm ca đêm. Khi các y tá đã hoàn thành công việc ban ngày tản ra thành nhóm năm nhóm ba thì các y tá làm ca đêm cũng xông xáo bắt đầu công việc.

Một bác sĩ làm việc thâu đêm suốt sáng đeo bộ mặt kiệt quệ bước vào phòng cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến công việc của các cô ấy. Khi tôi ngồi xuống trước chiếc máy tính ở gần cửa thì trên đầu vang lên một giọng tươi rói.

“Không sao chứ? Trông anh kinh dị quá!”

Đó là Touzai Naomi, y tá khu. Đôi mắt hình hạnh nhân đang nhìn xuống tôi thoáng chút ngạc nhiên.

“Em dùng tiếng Nhật cho chuẩn đi nhé! Không phải là ‘trông anh kinh dị quá’ mà phải là ‘trông anh mệt mỏi quá’ chứ!”

“Thế nào cũng được. Nhưng đám bác sĩ các anh bình thường đã chẳng có mấy người, lại không chịu nghỉ ngơi tử tế thì sẽ biến thành bệnh nhân cả đấy.”

Touzai là một nhân viên xuất sắc, tuổi mới đầu hai đã lên tới chức y tá chủ nhiệm. Đặc biệt, cô có tiếng là luôn giữ được bình tĩnh trên chiến trường khốc liệt, trong nghịch cảnh nào cũng hoàn thành công việc một cách đáng tin cậy. Tôi cũng được cô cứu nguy không ít lần.

“Nói thế nhưng không phải chính em cũng làm ca sáng à? Sao tới tận giờ này vẫn còn làm việc?”

“Năm tài chính cũ vừa hết mà. Cả ngày toàn mấy việc bàn giấy thôi, nào là họp chủ nhiệm, rồi họp đào tạo y tá mới. Giờ em mới được quay về địa bàn đấy.”

Cô khẽ nhún vai, rồi biến mất vào phòng nghỉ trong khu. Nhưng một lúc sau cô quay lại với cốc cà phê trên tay.

“Muộn thế này rồi còn đi khám, anh vất vả quá!”

Cô đặt nhẹ chiếc cốc lên bàn. Hương cà phê thom phức dậy lên. Tôi uống một ngụm, độ đắng vừa phải và dư vị nồng nàn. Sử dụng cùng một loại nguyên liệu, vậy mà thứ này có hương vị khác hẳn cà phê tôi pha, kỳ lạ thật.

“Cứ như trên sa mạc bắt gặp giếng nước ấy. Xin cảm tạ em!”

“Hiếm khi anh nói lời cảm ơn thành thật như vậy đấy.”

“Anh lúc nào cũng thành thật thế mà.”

“Chưa bao giờ thấy anh ‘định’ làm gì đó mà nói thẳng ra cả. Anh toàn dùng từ khó thôi, giông hệt ông già ấy.”

“Anh là ông già thì em là bà già.”

“… Không muốn uống cà phê nữa à?”

“Đùa thôi, y tá Touzai độc thân xinh đẹp tài giỏi trẻ trung.”

“Anh đang làm em điên người thêm đấy!”

Ánh mắt cô lạnh tanh. Thế nhưng riêng những ngón tay thì vẫn hoạt động thành thục. Cô mở bệnh án điện tử và bắt đầu gõ biểu đồ nhiệt độ.

“Mà anh uống xong rồi thì về sớm nghỉ đi. Nếu tăng thêm một ông bệnh nhân thì ngay cả em cũng không ứng phó nổi đâu.”

“Đâu có được. Còn thăm khám buổi đêm…”

“Bệnh nhân đều ổn định cả nên khỏi phải lo. Hơn nữa mãi họ mới ngủ được mà lại bị anh đánh thức thì tình trạng càng thêm tệ thôi.”

Lý do hợp lý và xác đáng thật. Tôi không còn gì để phản bác.

Tôi nghiêng cốc cà phê ra chiều ta đây dằn vặt lắm.

Touzai tiếp tục với công việc bàn giấy, rồi lơ đãng nói:

“À phải rồi, bác sĩ Shindou mới đến là bạn của anh à?”

“Bạn cũ. Sao thế? Trúng tình yêu sét đánh với chàng rồi chăng?”

“Anh cứ đùa! Chỉ có mấy cô y tá trẻ mới mơ mộng thôi. Khắp cả khu đâu đâu cũng thấy xôn xao bàn tán về bác sĩ Shindou. Đẹp trai này, tử tế này, hiểu biết này…”

Tôi không định kể chi tiết việc Tatsuya đã lập gia đình. Thế giới này được tạo nên từ những hiểu lầm và ảo tưởng mà. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không cố tình nói ra những điều mình biết để chuốc phiền toái vào thân đâu.

“Chuyện ấy cũng khó tránh. Từ thời sinh viên cậu ta đã rất được ái mộ rồi.”

“Anh mà lại đề cao người khác thế ư, đúng là chuyện lạ.”

“Có gì lạ lắm đâu. Bình thường cứ đàn đúm với mấy tên vừa ngốc vừa xấu như Sunayama Jirou thì thành ra sẽ đề cao toàn bộ phần còn lại của nhân loại thôi.”

“Cậu bảo tớ làm sao cơ?”

Đột ngột từ phía trên vang lên một giọng quen thuộc.

Tôi ngước lên. Gã khổng lồ đen đúa, nhân vật chính của câu nói, bác sĩ ngoại khoa Sunayama Jirou đang ngó xuống cười toe toét.

“Cậu phao tin gì về tớ đấy? Ngại bỏ xừ đi được!”

Tôi liền cau mày.

“Bác sĩ ngoại khoa làm gì ở khu nội thế? Bên đây có nhiều người già yếu tim lắm. Làm ơn đừng vác cái thân hình bồ tượng đấy đi lang thang gieo rắc bệnh loạn nhịp tim nữa?”

“Bác sĩ trưởng khoa nhờ tớ khám giùm một bệnh nhân mà.”

“Thế mau đi khám đi!”

“Vừa khám xong rồi.”

Hắn cười rồi đặt phịch mông xuống cạnh tôi.

Đối với tôi, Sunayama Jirou là cục nợ từ thời còn sống ở ký túc xá khoa Y. Hồi năm thứ ba, chúng tôi cùng trở thành sinh viên nội trú, thế rồi trong suốt bốn năm cho tới tận khi tốt nghiệp, hắn luôn ở phòng kế bên phòng tôi. Tên này vốn là con trai trưởng của một gia đình nhà nông chuyên nghề chăn nuôi ở tận Hokkaido, không biết vì cớ gì đã phải lòng xứ Shinshu rồi tiếp tục ở lại, đến nay hắn đã hoàn toàn cắm rễ tại đất này. Hắn là kẻ có phong cách sống trái ngược với tôi về mọi mặt, nhưng hai đứa đều giống nhau ở điểm là cùng từ một nơi xa xôi ghé đến rồi bám trụ lại Shinshu.

“Có thật Tatsu đến đây không, Ichito?”

Vừa mở bệnh án điện tử, cậu ta vừa hỏi với cái giọng hơi to quá mức cần thiết. Từng từ từng chữ như giáng xuống cái đầu đang thiếu ngủ của tôi, khiến tôi càng mệt mỏi khôn xiết.

“Thật. Cậu ấy nhậm chức bác sĩ khoa nội huyết học từ tháng Tư.”

“Ba đứa cùng khóa hội họp ở cái bệnh viện nhà quê này, chuyện quá là choáng váng luôn.”

“Ừ, vì Tatsu là người từng được mệnh danh là ‘lương tâm của khoa Y’ mà, khác hẳn với tay bác sĩ khoa ngoại nào đó mà ngoại hình và hành vi đều bất bình thường. Thật là tin tốt thời nay hiếm có.”

Ở cái bệnh viện đa khoa nhỏ này, chỉ cần có thêm một bác sĩ thôi là tình hình đã thay đổi nhiều lắm rồi. Nhưng vừa nghe những lời của tôi, Jirou chợt trầm mặc, biểu cảm của hắn trở nên phức tạp.

“Gì vậy? Đang làm mặt lạnh đấy à? Hiếm khi thấy một Jirou trầm ngâm thế này. Cậu mà cũng có chuyện phải lo nghĩ á?”

“Cũng không hẳn là thế nhưng… Mà thôi, Tatsu khỏe là tốt rồi. Đừng để tâm.”

“Cậu đúng là kiểu người có thể thật thà thốt ra mấy lời quan tâm nhỉ?”

“Tốt mà. Cũng lâu rồi tớ chưa gặp lại cậu ấy. Mong quá!”

Nói xong câu đó thì thoáng ưu tư trên gương mặt hắn cũng biến mất, Jirou trở lại với vẻ vô tư lự thường ngày. Chưa hết, hắn còn bất thần quay sang phía Touzai cười nhăn nhó.

“Này Touzai, em có biết vì sao Ichito lại nể phục Tatsu không?”

“Lại còn có cả lý do à, bác sĩ Sunayama?”

“Có đấy nhé!”

“Jirou, bộ rảnh tới mức tới đây buôn chuyện giết thời gian luôn hả?”

“Ờ thì rảnh mà. Thực ra nhé, hồi tụi anh còn là sinh viên, khoa Y có ‘chuyện tình tay ba ở câu lạc bộ cờ shogi’ nổi tiếng lắm.”

Touzai từ nãy đến giờ vẫn điềm nhiên lật giở bệnh án với vẻ khá bàng quan, nghe tới đó liền đột ngột thay đổi thái độ.

“Không lẽ là chuyện tình yêu của bác sĩ Kurihara?”

Touzai la to, một hành động hiếm thấy ở người luôn bình thản điềm tĩnh như cô. Cùng lúc đó, các y tá trẻ đang tất bật làm việc đều đột ngột ngừng tay, quay qua nhìn tôi.

Tôi liền lừ mắt một cái, thế là cả đám đồng loạt hoạt động trở lại, nhưng chắc chắn tai thì vẫn dỏng lên hướng về đằng này. Mong là không có ai phạm sai sót gì.

“Muốn biết không?”

“Muốn chứ.”

Touzai đột ngột nhoài người về phía trước trả lời.

Tôi chán ngán xen ngang.

“Thôi đi Touzai! Chuyện vớ vẩn ấy mà, chẳng có cao trào mà cũng chẳng có gì thú vị hết. Không đáng nghe đâu!”

“Liên quan gì chứ. Bác sĩ có bao giờ kể chuyện ngày xưa của mình đâu. Anh mà nói chuyện ngoài công việc thì cũng chỉ toàn nói về Souseki thôi.”

“Đương nhiên. Nếu rảnh đến mức có thời gian tha thẩn kể chuyện quá khứ nhạt nhẽo của bản thân thì anh thà luận đàm về các tác phẩm của Souseki tiên sinh còn có ích và thú vị hơn biết bao nhiêu lần.”

“Vâng vâng, nhưng mà em muốn nghe chuyện gì đó khác ngoài chuyện Souseki cơ ạ!”

“Anh không nghĩ là em lại mê Ougai hay Akutagawa.”

“Ý em không phải vậy.”

Touzai hơi gắt lên, nhưng rồi cô chợt im bặt và nheo nheo mắt vẻ đã hiểu ra.

“Anh lại tính đánh lạc hướng chứ gì?”

Chậc, tôi thầm tặc lưỡi. Đúng là Touzai. Có vẻ thủ đoạn tầm thường này chỉ áp dụng được với mấy tên phổi bò như Jirou thôi.

“Anh kể tiếp đi bác sĩ Sunayama, chuyện tình tay ba ấy.”

Nghe vậy, Jirou tủm tỉm cười rồi bắt đầu kể.

“Đó là vào hồi bọn anh học năm bốn khoa Y. Trong khoa có một câu lạc bộ xìu xìu ển ển, gọi là câu Lạc bộ cờ shogi. Thì thành viên chỉ có Ichito và Tatsu thôi mà. Nói chính xác thì hoạt động của nó rất khó hiểu, chẳng thể biết được ngoài Ichito với Tatsu còn có ai nữa không. Thế rồi một người đã xuất hiện…”

“A, Mizunashi, khỏe không?”

Tôi gọi một cô y tá đi ngang qua với giọng to thái quá. Jirou giật thót một cái trông rõ là hay.

Nghe tiếng tôi gọi, cô y tá nọ dừng chân. Cô có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt tươi vui. Cô mỉm cười cúi chào tôi. Mặt cô hơi đỏ lên khi nhận ra tên Jirou bên cạnh.

“Bác sĩ Sunayama cũng ở đây ạ? Anh vất vả rồi.”

Mới nghe giọng nói bẽn lẽn ấy thôi Jirou đã quên sạch bách chuyện từ nãy đến giờ. Hắn cười toe toét.

“Youko, hôm nay khoảng mấy giờ thì em xong việc?”

“Bác sĩ Sunayama, em đã bảo ở chỗ làm đừng gọi em là Youko mà.”

“A, anh xin lỗi. Có việc gì cần anh giúp không? Để anh cầm cái đó cho!”

Jirou chộp lấy túi truyền bằng động tác lóng ngóng rõ là chỉ làm vướng tay vướng chân thêm. Mizunashi thì ra bộ ngại lắm nhưng vẫn không thể che giấu hết vẻ hạnh phúc.

Quái thú da đen và thiếu nữ rạng ngời, đúng là một cặp đôi kỳ lạ. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là cặp đôi kỳ lạ ấy hiện đang hẹn hò.

Kỳ tích này xảy ra vào cuối năm ngoái. Tôi từng nghĩ đó hẳn là chút nhầm lẫn của thần định mệnh, nên đã luôn dõi theo họ bằng đôi mắt ấm áp, chờ đợi một cuộc chia tay chớp nhoáng. Nhưng thật không ngờ tình hình hẹn hò của đôi này vẫn rất suôn sẻ. Thậm chí có lần tới còn bắt gập họ tay trong tay dung dăng dung dẻ trên phố, thật là vượt quá phạm trù hiểu biết của người phàm.

Cặp đôi người đẹp và quái thú kéo nhau rời đi trong bộ dạng thương thương mến mến trước mặt tôi, kẻ tự mình gieo hạt rồi thu về trái đắng.

Thế rồi chỉ còn lại Touzai với khuôn mặt kinh ngạc.

“Xoay chuyển tình thế siêu quá nhỉ, bác sĩ.”

“Anh đã bảo rồi, cái chuyện ấy em nghe xong sẽ thấy phát chán thôi. Anh không nỡ nào để câu chuyện nhạt nhẽo đó làm hao phí thời gian quý giá của một chủ nhiệm giỏi giang đâu.”

“Cảm ơn bác sĩ đã có lòng.”

Touzai trả lời, không hiểu sao cô có vẻ thích chí.

“Gì thế? Cười vậy là sao?”

“À thì tại em thấy an tâm ấy mà.”

“An tâm gì cơ?”

“Bác sĩ cũng có đời sinh viên yêu đương bình thường như ai.”

Quả nhiên không phản đối không được.

“Thế trước giờ trong mắt em anh là kiểu người gì?”

“Bác sĩ nội khoa kiêm otaku văn chương ngoài bệnh nhân và Natsume Souseki thì không hứng thú gì nữa.”

“Tức là trước khi lấy giấy phép hành nghề bác sĩ thì anh chỉ là một otaku văn chương thôi hở?”

“Chuẩn. Nhưng theo như chuyện bác sĩ Sunayama kể thì anh cũng biết cách hưởng thụ đời sinh viên của mình đấy chứ.”

“Ừ, chắc thế, nếu gọi việc đắm chìm vào một tình yêu đơn phương là hưởng thụ.”

Nói ra rồi tôi mới vô thức tặc lưỡi một cái. Đầu óc sau khi thức trắng đêm là vậy, chuyện không cần kể cũng tuôn hết ra. Trước mặt tôi, Touzai càng tỏ vẻ hứng thú tợn.

“Anh với bác sĩ Shindou là tình địch à?”

“Cũng chẳng phải tình địch. Ngoài chuyện nhìn bằng ánh mắt ghen tị ra thì anh có làm gì được nữa đâu. Dù sao việc Tatsu được hâm mộ cũng là sự thật hiển nhiên rồi, có gì đáng ngạc nhiên chứ.”

“Công nhận bác sĩ Shindou là một thanh niên tốt, nhưng em thấy ‘Kurihara vạn người mê’ cũng xịn lắm chứ bộ. Chắc chắn cũng có nhiều fan giấu mặt đấy.”

Câu trả lời của Touzai làm tôi quá bất ngờ.

“Nếu đúng thế thì anh mong họ đừng có giấu mặt nữa mà hãy ra mặt đi. Tại cái nơi làm việc cằn cỗi như sa mạc này, chỉ một đóa hoa thôi cũng khiến lòng khuây khỏa rồi.”

Nghe tôi nói vẻ xuôi xị, Touzai nhìn xuống tôi với ánh mắt hiền hậu. Không làm gì sai mà sao tôi cứ có cảm giác thua cuộc.

Tôi vừa trút một hơi thở dài thườn thượt thì Touzai đột nhiên đập tay một cái rồi chuyển chủ đề.

“Em quên nói một việc quan trọng. Em đang khổ vì không gọi được cho ‘thanh niên tốt’ Shindou đó đây. Lần tới gặp anh nhắc anh ấy chú ý giúp em nhé!”

“Em gọi điện cho Tatsu à? Có việc gì đấy?”

“Anh ấy phụ trách một bệnh nhân nhập viện hôm nay. Y tá phụ trách có việc muốn hỏi nên gọi cho anh ấy nhưng không cách gì liên lạc được. Hiện giờ bệnh nhân còn ít nên không sao chứ sau này mà đông thì nguy đấy.”

Nghe nói từ ngày đầu nhậm chức cậu ta đã phải nhận bệnh nhân nằm viện. Cái bệnh viện này vẫn nhẫn tâm như mọi khi. Có vẻ ngay cả người tỉnh táo như Tatsu cũng có lúc ngớ ngẩn tắt nguồn điện thoại.

“Hiểu rồi, anh sẽ chuyển lời.”

“Nhờ anh nhé. Mà nếu sắp xếp xong công việc rồi thì ít nhất trước khi sang ngày mới anh hãy về nhà nghỉ đi. Em mà bắt anh làm việc nhiều quá thì sẽ bị những người thầm thương trộm nhớ anh ghét mất.”

“Đã nói thế rồi thì bật mí cho anh biết một người đi.”

“Ừm.”

Touzai chạm ngón trỏ lên chiếc cằm trắng muốt, mỉm cười nói tiếp:

“Bà Tomekavva Toyo ở phòng 306 là fan bự của anh đấy.”

Thấy tôi áp tay lên trán, Touzai bổ sung:

“Bà ấy còn là trưởng lão của fanclub nữa đấy.”

“Thì bà ấy chín mươi hai tuổi rồi mà. Vinh dự quá.”

Tôi đáp rồi đứng lên.

Đã mười giờ tối. Cuối cùng tôi cũng kết thúc ba mươi tám tiếng làm việc liên tục và trở về nhà.

⚝ ✽ ⚝

Tại một góc của khu dân cư rộng và yên tĩnh phía Bắc thành Matsumoto có một ngôi nhà tồi tàn đang ngồi nghiêm chỉnh và lơ đễnh liếc nhìn xung quanh, trông hệt như một vị samurai hết thời.

Nơi ấy chính là trang viên Ontake, tổ ấm của tôi.

Đó là một ngôi nhà kiểu truyền thống có tuổi đời hơn năm mươi năm. Mái ngói tróc từng mảng, cột nhà nứt toác, nếu không có ánh điện phát ra hẳn sẽ bị nhầm là nhà hoang. Nơi này trước kia từng là lữ quán nên có mặt bằng và kết cấu khá hoành tráng, nhưng hiện tại nó đã trở thành một chung cư cho thuê riêng từng phòng, rặt một đám người đáng ngờ ra ra vào vào, chẳng còn lại dấu tích gì của dĩ vãng xa xôi nữa. Tấm bảng đề dòng chữ “Trang viên Ontake” được dựng cạnh lối vào cũng nghiêng hẳn sang một bên, cô độc ngước nhìn trời đêm.

Hai bên phía trước lối vào trang viên có trồng một cây hồng mai và một cây bạch mai, sừng sững như hai tượng thần gác cổng.

Tôi dừng chân trên phiến đá nơi hiên nhà, ngắm nhìn hai cây cổ thụ.

Phía trước hồng mai, bạch mai đang rơi rụng.

Phía sau bạch mai, hồng mai đang bung nở.

Giờ đây bạch mai đã tàn rồi, mà hồng mai lại đang ánh lên sắc màu rực rỡ dưới trăng. Mai nghiêng nghiêng như nuốt trọn một nửa căn nhà. Gió đêm thổi qua, sắc hồng run rẩy, tắm mình trong ánh trăng xanh thanh dịu, khiến nơi chốn lụp xụp này bỗng đẹp lộng lẫy và huyền ảo lạ lùng.

Mới vài hôm trước thôi, chính tại cổng vào này, tôi đã tiễn vợ mình ra đi.

Haru vợ tôi là một nhiếp ảnh gia. Hằng năm cứ vào thời gian này, nàng lại xách máy ảnh lên đường chụp cảnh hoa anh đào. Nàng vốn chuyên chụp núi, nhưng dường như hoa anh đào mang một ý nghĩa đặc biệt đối với nàng, nên khi chuyển mùa, có lần nàng gác lại mọi công việc khác để đuổi theo lộ trình hoa nở khắp cả nước trong suốt hơn một tháng ròng. Điểm đến của nàng mỗi năm mỗi khác, nhưng nghe nói năm nay nàng sẽ đi chụp hoa anh đào higan ở Takato trong hai tuần, từ trước khi hoa nở rộ cho đến khi hoa tàn hết.

‘“Thôi, em đi rồi về anh nhé,” nàng đã mỉm cười nói vậy. Lúc đó những bông bạch mai vẫn chưa nở rộ, vậy mà giờ đây lộc xanh đã lấm tấm khắp cây. Thay vào đó, hồng mai khi ấy mỗi chùm chỉ vừa hé đôi ba nụ nay đã nở bừng rực rỡ. Có lẽ khi hồng mai tàn hết và hoa anh đào ở Matsumoto bắt đầu đơm bông, vợ tôi sẽ trở về.

Tại thành phố nơi mùa xuân ghé muộn này, chuyện vẫn còn dài lắm.

Đột nhiên một cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, tôi vội vàng rụt cổ.

Sang tháng Tư rồi, nhưng đêm ở Shinshu vẫn lạnh. Bỏ lại hương hoa mai phía sau, tôi bước qua cổng.

Khi tôi vừa vào nhà, cánh cửa trượt của căn phòng sâu nhất trong hành lang mở roẹt ra, ánh điện từ trong phòng đột ngột tràn ra khắp hành lang. Một người đàn ông dong dỏng cao đứng đó, dáng vẻ điềm tĩnh, miệng ngậm chiếc tẩu gỗ thạch nam kiểu cổ.

“Chào Đốc Tờ, lâu rồi không gặp.”

Ấy là Nam Tước, họa sĩ, bạn chí cốt của tôi.

Miệng nở nụ cười sảng khoái, anh giơ chai scotch đang yên vị trong tay phải lên.

“Đương nhiên phải nhậu một bữa rồi nhỉ?”

Đã mười một giờ đêm rồi. Tôi gật đầu mà miệng không cười.

⚝ ✽ ⚝

Nam Tước là một họa sĩ lai lịch bí hiểm, vào năm năm trước, khi tôi bắt đầu tới sống ở trang viên Ontake này, anh đã là chủ nhân căn phòng nằm sâu trong tầng một. Tuổi của anh vào khoảng trên dưới bốn mươi, nhưng cụ thể bao nhiêu thì tôi không xác định được. Anh là một người kỳ lạ, lúc nào miệng cũng bập bà tẩu thuốc, một tay cầm chai scotch, tay kia nhấc bút vẽ lên.

Trong số bao nhiêu người đến rồi đi, có lẽ anh là kẻ lưu lại trang viên Ontake lâu nhất.

“Chuyện lạ đấy nhỉ, Đốc Tờ.”

Anh đặt “cạch” quân Phi Xa xuống rồi nhìn lại tôi.

“Vừa về đến nhà mà chú đã rủ anh chơi cờ.”

“Em chỉ rủ thử thôi chứ nào có mong đợi gì, vậy mà chẳng ngờ anh Nam Tước cũng biết đến cờ shogi. Hiểu biết của anh về những loại hình giải trí vẫn khiến em kinh ngạc như mọi lần.”

Tôi đẩy quán Quế Mã tiến lên. Nam Tước ưỡn ngực ra có phần thái quá.

“Trước kia anh từng được mệnh danh là ‘King of Table game’ đấy nhé. Từ cờ vây, cờ shogi, cờ vua đến mạt chược, bài hanafuda, catan, backgammon, anh rành tuốt.”

Anh càng nói tôi càng thêm nghi.

“Nhưng Nam Tước này, với cờ shogi thì ‘biết’ và ’biết chơi’ khắc nhau hoàn toàn đấy nhé. Chiếu Vương, bắt Phi Xa!”

“Ê, chú đúng là một gã tham lam. Hết Vương tới Phi Xa, quân nào chú cũng bắt thế. Nhường anh đi chứ!”

“Em nhường lần này là lần thứ tư rồi đấy. Mà anh này, việc anh gọi giật lại lúc em chuẩn bị đặt quân người đời gọi là ‘phá game’, là một trong những hành vi đáng hổ thẹn nhất đây. Nếu anh đã biết thẹn rồi mà vẫn muốn em ‘nhường’ thì nước này em cũng có thể nhường cho anh.”

“Ấy khoan đã. Chú bảo ‘hổ thẹn’ là chạm vào lòng tự tôn của một quý tộc rồi đấy. Thôi được, chú đi tiếp đi!”

Thế là tôi không nhường nữa, bắt luôn quân Phi Xa.

Nam Tước liền bảo:

“Dù quân Phi Xa của anh đã bị địch bắt nhưng nó không phải là kẻ bất trung phản lại anh ngay lập tức đâu. Cứ nhốt nó vào nhà lao cũng được, nhưng hình như chú chưa hề nói là sẽ đưa nó quay trở lại chiến trường phải không nhỉ?”

“Nếu anh thành tâm xin: ‘Đừng thả quân Phi Xa chú vừa bắt nhé!’ thì em sẽ nhường.”

“Đừng thả quân Phi Xa chú vừa bắt nhé!”

“Đấy đấy vốn chẳng có quý tộc với tự tôn gì hết mà!”

Trong khi chúng tôi đôi co qua lại mấy câu dở hơi thì thắng thua đã định.

Kẻ thắng người thua, chắc cũng chẳng cần trình bày nữa.

Khi quân Vương Tướng của Nam Tước vừa mổ bụng tự sát chết ngắc trên bàn cờ, lập tức anh đặt lên bàn hai chiếc cốc và rót đầy rượu Tamnavulin mười hai năm.

“Nào, nâng cốc vì quân Vương Tướng của anh, ngài đã mổ bụng tự sát trước khi bị Đốc Tờ giết.”

“Nâng cốc vì Nam Tước, người đã ‘phá game’ tới tám lần mà vẫn thua rõ nhanh.”

Cốc chạm cốc vang một tiếng “keng”, bữa tiệc rượu bắt đầu.

Uống cạn cốc đầu tiên xong, Nam Tước liền đánh lạc hướng:

“Bệnh viện Honjou có vẻ vẫn bận rộn như mọi khi, phải không Đốc Tờ?”

“Cốt lõi vấn đề của cơ sở y tế đâu có đơn giản đến mức chỉ chuyển sang năm tài chính mới thôi là tình hình đã thay đổi được. Năm này qua năm khác, môi trường làm việc khắc nghiệt cứ lặp đi lặp lại liên tu bất tận không biết chán. Nhưng năm nay may mắn làm sao, bệnh viện đã có thêm một bác sĩ chính thức.”

“Bác sĩ chính thức mới nhậm chức đó là bạn cũ của chú à?”

“Vâng, quả là một cuộc hội ngộ bất ngờ. Cậu ấy thông minh lắm, thời sinh viên chúng em thường đấu cờ quyết liệt đến sáng. Cậu chàng đã lên thủ đô rồi đấy, vậy mà chẳng rõ vì cớ làm sao lại quay về cái bệnh viện dã chiến ở xứ nhà quê này.”

Chất lỏng màu hổ phách vừa trôi vào khoang miệng, hương thơm nồng đã lập tức xông lên mũi, khiên tôi làng làng. Thứ rượu tuyệt phẩm, dù nhìn bằng ánh mắt dễ dãi thế nào cũng không hợp với căn phòng bốn chiếu dưới mái nhà xập xệ này. Quả thật gã họa sĩ nghèo kiết xác kia chỉ riêng với rượu là chẳng bao giờ ngại trút hầu bao.

“Khóa em học có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ khét tiếng, trong đó Tatsuya được mệnh danh là ‘lương tâm của khoa Y’. Cậu ấy khá lắm, là con trưởng của một tiệm mì soba lâu đời, không chỉ có thành tích ưu tú mà còn là một bậc chánh nhân quân tử.”

Tay vẫn nghiêng cốc rượu, Nam Tước chợt bật cười.

“Dạng ấy chắc đào hoa lắm?”

“… Mắt nhìn nước cờ của anh tù mù mà về mấy vấn đề này thì lúc nào cũng sáng suốt tuyệt vời Nam Tước ạ.”

Tôi có phần ngạc nhiên.

“Đốc Tờ cũng có một thời như thế nhỉ?”

“Anh nói cứ như em đã về hưu rồi ấy. Thật ra chỉ là chuyện của vài năm trước thôi. Nhắc đến ‘tình tay ba ở câu lạc bộ cờ shogi’ thì tụi sinh viên khoa Y cùng khóa với em đứa nào cũng rành. Tụi nó vẫn thường rêu rao răng ‘Cái thằng lập dị bên khoa Y mà nghe nói chẳng thích gì ngoài Souseki ấy, hóa ra cũng có hứng thú với phụ nữ cơ đấy.’”

Tôi nói với giọng điệu bất cần rồi uống cạn cốc rượu. Nam Tước rót tiếp ngay tức khắc.

“Người phụ nữ đó rất đẹp phải không?”

“Đẹp mê ly anh ạ, và đã chẳng chút e dè tham gia vào câu lạc bộ cờ shogi yếu xìu chỉ quanh quẩn có mỗi em và Tatsuya. Rốt cuộc, trong khi em còn đang mê mải cướp quán Vương Tướng của cô ấy, đến lúc nhận ra thì trái tim cô ấy đã bị Tatsuya cướp mất rồi. Chưa đến đoạn cao trào, phim đã hết.”

Hiếm khi tới chìm trong thương tâm thế này, chuyện cũ cứ tuôn tràn ra hết.

Nam Tước nhặt tẩu thuốc trên bàn lên, châm lửa đốt. Mùi thuốc lá Anh ngòn ngọt dậy lên.

Mắt anh lim dim, tràn ngập thứ ánh sáng sâu thẳm, tựa như anh đang dõi mắt về bến bờ xa xăm nào đó không thuộc chốn này. Phải chăng Nam Tước cũng bị cuốn theo những nỗi niềm của tôi mà ngậm ngùi nhớ về quá khứ đầy bí ẩn của anh?

“Chà, ai mà chẳng phải bước qua thời thanh xuân.”

“Ước gì được nghe chuyện thời thanh xuân của Nam Tước.”

“Thời thanh xuân của anh? Đừng nghe thì hơn. Ai nghe kể về quá khứ huy hoàng đầy thành công và vinh quang của anh cũng sẽ bị nỗi hờn ghen nung nấu.”

“Vậy ạ? Thế thì thôi.”

“Gì? Sao bỏ cuộc nhanh vậy?”

“Nam Tước mà. Muốn kể thì sẽ tự kể, không muốn kể thì có hỏi cũng nhất quyết không kể.”

“Xin đa tạ sự thấu hiểu của chú.”

Anh cười tươi, chúng tôi lại chạm cốc.

Đúng lúc ấy, chợt vang lên tiếng gõ cửa.

“Ơ!” Tôi không khỏi ngạc nhiên, đã mười hai giờ đêm rồi cơ mà. Nhưng Nam Tước thì vẫn điềm nhiên.

“Ô đến rồi đấy à? Vào đi!”

Rồi anh vươn tay ra mở cửa trượt. Trước cửa là một thanh niên mảnh khảnh mặt mày căng thẳng. Gọi là “thanh niên” nhưng thực ra chỉ là một cậu nhóc, ánh mắt vẫn thoáng chút hoang mang như dấu vết còn sót lại của một thời trẻ con. Cậu mặc áo nỉ, quỳ nghiêm chỉnh nơi góc phòng rồi cúi chào một cái, gần như lao đầu ra phía trước.

“Chào anh!”

Cậu ta có dáng vẻ giống hệt một gã học trò thi trượt đại học trong thời đại trước, tóc tai rối bù, râu mọc lún phún. Tôi vẫn hơi bối rối chưa biết nói gì, còn cậu ta càng lúc c?