← Quay lại trang sách

Khúc vĩ thanh

Có một ngọn núi nằm giữa rặng Kiso là chốn cư ngụ của thánh thần.

Núi Ontake.

Đó là ngọn núi độc lập cao 3000 mét so với mặt nước biển. Một ngọn núi độc lập cao hon 3000 mét nằm giữa dãy núi nhấp nhô điệp trùng, nội điểm ấy đã thật lạ thường.

Đường đến ngọn núi thiêng ấy tuyệt chẳng dễ đi, ngay cả trong thời hiện đại khi đường sá được nâng cấp, và phương tiện giao thông phát triển. Từ trạm Kiso-Fukushima, phải lái xe đi khoảng một tiếng mới thoát khỏi tuyến Nakasendou và vào hẳn trong đường núi. Trước khi dải sóng miên man hình thành từ lớp lớp núi đồi thuộc quần thể Apls Nam đột ngột đứt đoạn giữa chừng, những trái núi khổng lồ cứ bất thần ào tới, choán hết tầm mắt.

Núi Ontake “mùa hè cũng lạnh” trong Điệu Kiso, cho tới tận sơ tuần tháng Năm vẫn còn có bãi trượt tuyết hoạt động. Nhưng đến tháng Sáu, quanh đỉnh núi chỉ còn đọng lớp tuyết mỏng, trên sườn núi gió mát thổi lồng lộng, trời quang mây tạnh, nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Tầng núi thứ sáu được ca tụng là nơi khí hậu dễ chịu nhất, lên đến tầng thứ bảy thì gió đã hơi hơi buốt.

Du khách tới tham quan núi Ontake muốn lên tầng thứ bảy đó có thể dùng hệ thống cáp treo Ontake.

⚝ ✽ ⚝

Tôi xuống cáp treo tại trạm Iimori-kougen cao 2000 mét so với mặt nước biển, đẩy cửa bước ra ngoài, rồi lập tức đứng khựng lại. Cái lạnh vượt quá tưởng tượng khiến tôi hơi choáng. Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn trân trân về phía trước, cảnh sắc ùa đến khiến mắt tôi nheo lại.

Vợ tôi đã bước ra trước, nhận thấy tôi đang đứng im, nàng quay đầu lại nhìn. Chiếc áo gió màu thiên thanh của nàng sáng rực lên bắt mắt, nhưng ánh nhìn của tôi vẫn bị hút chặt vào ngọn núi thiêng vời vợi đằng xa.

“Cuối cùng cũng đến nơi rồi.”

Giọng nàng vút lên, trong trẻo, tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.

Khung cảnh kỳ vĩ trước mắt trải rộng mênh mang, khóa trọn tầm nhìn của chúng tôi.

Từ sườn núi gần trạm thứ sáu, tôi được mục kích vẻ đẹp hùng tráng diễm lệ mà trước đây chưa từng có cơ hội thực sự cảm nhận.

Phần ngọn của núi Ontake nhìn từ trạm Iimori-kougen chia thành ba đỉnh. Từ phía Nam, lần lượt là Kengamine, Marishiten-yama và Mamako-dake. Ba đỉnh núi trứ danh trải ra hai phía, như mở một tấm bình phong khổng lồ. Đường sóng đỉnh núi chúng vẽ nên không đẹp mà gồ ghề, thô kệch. Gọi là “núi quỷ” thì hợp hơn là “núi thần”. Trên dải sóng núi gập ghềnh khúc khuỷu ấy lấp lánh sắc trắng của tuyết cuối mùa chưa tan hết, tương phản rực rỡ với màu đất đen tuyền.

“Tầm giữa tháng Sáu thì Ontake vẫn còn đọng một chút tuyết anh ạ.”

Tiếng vợ tôi vang lên lanh lảnh, tôi vừa lắng nghe nàng nói vừa loạng choạng cất bước. Xung quanh trạm đỗ cáp treo là triền đồi thoai thoải, đi một lúc, trước mắt chúng tôi là rừng bạch dương trắng bao bọc lấy đường núi. Vợ tôi dừng chân tại bìa rừng, lấy từ ba lô đang đeo trên lưng ra một chiếc bi đông và đưa cho tôi.

“Uống cà phê trên núi là thích nhất.”

Nụ cười của nàng sáng bừng dưới nắng.

“Ừm,” tôi gật đầu, nghiêng chiếc bi đông. Trong khi đó, nàng lấy bản đồ ra, ngẩng nhìn trời, kiểm tra tới lui những gì chẳng rõ. Mặc dù trong núi có lối đi, còn có biển chỉ dẫn, nhưng chỉ cần nhìn những cử chỉ này của nàng, tôi đã thấy yên tâm rồi.

Còn kẻ leo núi tay mơ như tôi thì chỉ dám im lặng mà ngó thời.

“Từ đây lên đến đỉnh núi, còn phải leo 1000 mét nữa. Nếu suôn sẻ thì khoảng ba tiếng nữa ta sẽ đến được Kengamine.”

“Thôi cứ coi như bốn tiếng đi. Cái này chắc phải tính theo bước chân của chàng bác sĩ gầy yếu chỉ có kinh nghiệm trèo lên những bậc thang vững chãi hoặc đứng trên sàn gỗ là anh đây chứ không thể tính theo bước chân của người đã leo đỉnh Mont Blanc như Haru đâu.”

Vợ tôi bật cười, gật đầu. Bỗng lúc ấy, tôi thoáng nghe thấy có tiếng đọc kinh khe khẽ theo gió bay đến.

Tò mò, tôi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra đằng trước có biển chỉ dẫn tới đền Ontake.

Một ngôi đền với chiếc cổng Torii nho nhỏ, vài bậc đá và điện thờ đơn sơ, đứng lặng lẽ trên triền đá cách trạm cáp treo không xa. Đương nhiên chỗ này chưa phải là đỉnh núi, nhưng người ta vẫn dựng những ngôi đền nhỏ nằm lưng chừng Ontake như này để nghênh đón khách bộ hành.

Khoảng bảy, tám cô chú trung niên đang cúi mình dưới những bậc đá và lầm rầm đọc kinh. Họ đều mặc lễ phục trắng tinh, đội nón lá, cầm trượng gỗ, có lẽ là một đoàn người hành hương.

Đoàn người hướng mặt về phía ngôi đền nhỏ, tiếng đọc kinh trong và rõ vẫn đều đều ngân nga. Vẻ mặt ai cũng thành kính. Tôi nghe trong âm thanh ấy có lời cầu nguyện, tình cảm và cả những khúc ca. Vợ chồng tôi chẳng hẹn mà cùng dừng chân, đứng một lúc lắng nghe âm thanh trầm trầm ấy.

“Người của hội thờ Ontake đấy anh ạ.” Vợ tôi giảng giải. “Từ xưa xửa xừa xưa, những người hành hương đã leo lên núi này, chẳng phục sức cầu kỳ thế kia đâu. Nước mình ngày nay còn ít nơi có cảnh thờ cúng thuần túy thế này lắm. Vì núi Ontake nằm xa thành phố nên nơi thờ cúng vẫn còn lại đến tận bây giờ mà không hề thay đổi gì cả.”

“Trông họ giống ẩn sĩ khổ hạnh hay thầy tu ấy. Nhìn ai cũng trang nghiêm.”

“Người của hội thờ Ontake có một điểm khác biệt lớn so với ẩn sĩ và thầy tu.”

“Điểm khác biệt?”

“Mục đích của các ẩn sĩ khổ hạnh là dấn thân vào con đường tu hành khắc nghiệt để khai tâm mở trí. Bởi vậy họ chọn cách leo núi thật gian khổ để vượt qua giới hạn bản thân. Còn mục đích của người thuộc hội thờ Ontake là tất cả thành viên trong đoàn đều leo tới đỉnh núi bình an vô sự. Thế nên tất cả sẽ cùng leo chậm mà chắc, để không một ai bị tụt lại cả.”

Tiếng đọc kinh chợt to hơn một chút, át đi giọng nói dịu dàng của vợ tôi.

“Ra thế. Cảnh ấy sao mà ấm áp quá, em nhỉ.”

“Dạ.”

Tôi ngó quanh quất, thấy ngoài chúng tôi, đã có vài khách thăm núi khác xuống khỏi cáp treo.

Một cặp vợ chồng đứng tuổi, một đôi tình nhân trẻ, một khách độc hành nhìn qua đã biết là dân leo núi lão luyện. Họ lần lượt đến trước đền thi lễ, rồi cúi chào đoàn người thuộc hội thờ Ontake. Cảnh họ dần khuất bóng vào rừng ẩn giấu một vẻ trang nghiêm kỳ lạ. Chỉ dõi mắt nhìn theo một lúc mà tôi cảm thấy như có ngọn gió lành thổi qua lòng.

Tôi nhìn sang hướng khác, phía xa xa, dải núi Norikura trắng xóa nằm trọn trong tầm mắt - một cảnh sắc tuyệt mỹ thật hiếm khi có dịp chiêm ngưỡng. Trên dãy Apls, đa phần núi non đều đã phơi ra lớp đá đen, nhưng ngọn núi trứ danh kia vẫn phủ tuyết cuối mùa, ngạo nghễ tỏa hào quang lấp lánh, chắc núi muốn giữ mãi niềm kiêu hãnh của kẻ độc tôn.

“Mùa cứ vần xoay không ngừng nhỉ.”

Đột nhiên, câu nói ấy dội vào tâm khảm tôi.

Đó là câu bác sĩ Cáo Già nói trước khi mất vài ngày.

Từ phòng bệnh, ông nhìn xuống con đường rợp bóng cây tĩnh lặng như tờ trong nắng mai, những đóa hoa thúy mộc trắng ngần đang kỳ nở rộ, đung đưa trong gió tự do tự tại.

“Thời gian trôi đi, hoa cũng đổi, mà người cũng khác.”

Ông không to tiếng, ngữ điệu từ đầu đến cuối vẫn bình thản.

“Tôi đi rồi, nhưng mọi người vẫn ở đây. Bây giờ tôi sẽ nghĩ như vậy.”

Giọng ông ấm áp.

Ông đã không hề nói câu “Chuyện sau này nhờ mọi người.” Tôi cũng không đáp lại gì, nhưng tâm trí chứa chan những suy tư. Trong phòng bệnh chỉ có hai người chúng tôi, bác sĩ Cáo Già mỉm nụ cười như không còn gì nuối tiếc.

Từ ngày ấy đến nay mới chưa đầy hai tuần trôi qua, mà ký ức sao như vọng về từ chốn nào xa xăm lắm.

Khi đang cùng tôi ngắm Norikura, vợ tôi khẽ hỏi, giọng ngại ngần.

“Ichi nghỉ làm thế này có sao không ạ?”

“Không sao đâu. Việc hôm nay và ngày mai anh đã giao phó cho Tatsuya rồi. Ta cứ bay nhảy thoải mái đi.”

Kỳ nghỉ hai ngày này của tôi chính là ý tưởng Tatsuya đề xuất.

Bác sĩ Cáo Già qua đời, khu nội khoa như mất hết sức sống, chìm vào đau thương cực độ. Thế là Tatsuya bảo tôi hãy biến ra ngoài mà hít khí trời để cái bầu không khí thê lương ứ đọng ấy được thanh tẩy. Kẻ hiếm khi làm việc như Tatsuya lại xung phong làm việc giùm, tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh. Đằng nào khi quay về lại vẫn có một núi việc ngồn ngộn đợi chờ thôi.

“À mà, cũng không phải là không có tin tốt lành.”

“Tin tốt lành ấy ạ?”

“Nghe Tatsuya kể, cậu ấy đã nhận được tin nhắn từ Kisaragi.”

“Oa,” vợ tôi khẽ reo lên.

“Anh không rõ nội dung tin nhắn thế nào, nhưng mặt cậu ta cứ lâng lâng, nên bị làm thêm chút việc chắc cũng không tính là quả báo đâu. Natsuna cũng ba tuổi rồi, không cần chăm lo từng li từng tí nữa.”

“Chị vợ anh ấy sẽ về chứ ạ?”

“Chuyện xa xôi thế thì chưa biết được. Nhưng rời xa Tatsu lâu như vậy, hẳn cô ấy đã nhận ra điều gì là quan trọng đối với mình. Tuy Kisaragi cũng có phần cực đoan quá, nhưng cô ấy vốn là người thông minh hiểu chuyện.”

“Ichi có vẻ vui nhỉ.”

Nhận ra giọng vợ khang khác, tôi liếc nhìn, thấy nàng đang chăm chú ngước nhìn mình như thăm dò.

“Sao thế?”

“Đó là người ngày xưa Ichi chết mê chết mệt còn gì? Chắc anh mong gặp lại người ta lắm nhỉ.”

Nói xong, nàng liền ngúng nguẩy quay mặt đi.

Tôi hết cả hồn trước tình huống khó lường này.

“Này Haru…”

“Đùa thôi.”

Nàng ngắt lời tôi, nụ cười quen thuộc lại trở về trên môi.

Tôi vẫn bối rối không biết nên đáp sao cho phải. Nét mặt Haru sáng trong, nàng nói tiếp.

“Em đã được Ngài Nam Tước nhắc nhở rằng, lúc nào cũng đối xử dịu dàng với Ichi không phải là việc một người vợ nên làm đâu.”

“Nam Tước khuyên dở quá vậy. Đừng nhất nhất nghe theo lời ông họa sĩ quái gở đó chứ, Haru.”

“Nghe chứ ạ. Vì Ngài Nam Tước lo là lo cho Ichi kìa, đâu phải lo cho em.”

Nàng khúc khích cười, đôi bờ vai rung nhè nhẹ.

Bỗng tôi có cảm giác mình đang bị Haru và Nam Tước nắm trong lòng bàn tay mà đùa bỡn. Đã lên đến tầng thứ bảy của núi Ontake rồi mà anh Nam Tước còn lù lù xuất hiện, cảm giác như đứng trong ngôi cổ tự chốn thâm sơn vẫn bị chút tục khí táp vào mặt vậy.

Tôi khẽ đưa tay bóp trán. Chợt vợ tôi cất giọng ấm áp.

“Ichi, cảm ơn anh.”

Bất ngờ, tôi ngẩng đầu lên, thấy nàng đang dõi mắt nhìn về núi Norikura phía đằng xa.

“Khi biết anh vẫn nhớ lời hẹn lúc ở Ougatou, em đã vô cùng hạnh phức. Hồi ấy, cùng em leo núi giữa mùa đông đã khó cho anh lắm rồi, vậy mà giờ anh lại cùng em leo lên ngọn núi em yêu nhất nữa… Em đã nghĩ, dù Ichi bận công việc ở bệnh viện quá mà quên hết những điều đã hứa với em, em vẫn sẽ ấp ủ lời hứa ấy trong lòng mà mãn nguyện.”

“Anh vừa mới bước xuống cáp treo mà em đã vui đến vậy, thật ngại quá. Từ giờ mới bắt đầu leo núi đây này.”

Đang hùng hồn nói, tôi chợt ngưng bặt, bởi nhận ra trong đôi mắt vừa quay lại nhìn tôi có những giọt nước long lanh.

“Dạo gần đây, anh đã phải trằn trọc nghĩ ngợi nhiều. Xung quanh Ichi, ngày nào cũng có người chết đi. Những người tốt với ta, những người ta quý, những người thật thú vị, những người thật tuyệt vời, tất cả mọi người đều sẽ chết đi. Ichi chứng kiến cái chết của họ, suy sụp từng chút một, em thấy mà chẳng biết làm gì để giúp anh…”

Giọng nàng thoáng run lên.

Khi âm sắc trong veo ấy tan vào những ngọn gió của Ontake, tôi bỗng lặng đi.

Cảm giác bất lực của tôi khi ngày ngày chứng kiến các bệnh nhân rời bỏ thế giới này cũng giống cảm giác của Haru đối với tôi. Chính là cảm giác chỉ biết đứng sững mà nhìn tất cả trôi theo một dòng chảy khổng lồ vô hình, bản thân chẳng thể làm gì được. Tuy chúng tôi dõi theo những thứ khác nhau, nhưng nỗi niềm đọng lại trong lòng đều là vậy.

Tôi lại lỡ bỏ qua một điều quan trọng rồi.

Tôi không thể ngăn người ta chết đi, đó là lãnh vực của thần linh. Nhưng tôi có thể ngoái lại khi Haru gọi, đó là lãnh vực của con người.

“Em có thể làm được gì cho Ichi?”

Ánh mắt chân thành của nàng kiếm tìm một câu trả lời. Nhưng tôi không biết phải nói sao. Dẫu có những nỗi niềm kết được thành từ ngữ, câu hỏi ấy cũng quá khó đáp lời.

“Vì Ichi, em…”

Nàng nhắc lại, nhưng đột ngột im bặt giữa chừng khi thấy tôi vươn tay ra. Tôi nắm lấy đôi bờ vai gầy gò, kéo nàng lại gần, rồi vòng tay ôm lấy nàng. Trong vòng ôm của tôi, nàng luống cuống nói thầm gì đó, nhưng tôi mặc kệ. Hỡi những vị thần của núi Ontake, xin các ngài hãy nhìn cho rõ.

Một lúc sau, tôi thả nàng ra. Mặt Haru đỏ bừng tới mang tai, mắt đảo liên hồi vì bối rối.

“Cái gì nên cái gì không, cứ bỏ hết sang một bên cũng được.”

Tôi đột nhiên nói thật to.

Phía thềm đá của ngôi đền, vài bóng người áo trắng ngoái nhìn chúng tôi thắc mắc.

Vợ tôi chớp chớp mắt hai lần, ngây ra nhìn tôi. Tôi lại cao giọng nói tiếp.

“Từ giờ về sau, em vẫn luôn ở bên anh nhé, Haru!”

Nàng im lặng một lúc rồi gật đầu, đôi gò má hồng rực lên.

“Dạ, Ichi.”

Giọng nàng trong vắt. Tôi quay lưng lại, tiếp tục tiến bước trên con đường núi.

Haru lập tức níu lấy tôi, cuống quýt.

“Nhầm rồi Ichi ơi, sao anh lại đi hướng đó? Sannoike ở đằng kia cơ mà.”

“Ba cái hồ hay bốn cái hồ* không thành vấn đề, nhưng anh có đi nổi tới đó không chứ?”

[*] Sannoike mang nghĩa “Ba cái hồ”.

“Không sao đâu. Nhỡ mà anh đi không nổi nữa thì em cõng anh.”

“Đúng là lời lẽ ngông cuồng ngạo mạn của dân chuyên leo núi. Nếu có người không đi nổi nữa thì trước hết nên nghĩ tới việc đi xuống chứ?”

“Không sao đâu mà. Kiểu gì em cũng phải đưa khi tới đỉnh núi Ontake bằng được.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên đôi môi đỏ thắm của Haru, xem ra tôi phải leo ngọn núi 3000 mét này bằng mọi giá. Tinh thần của nàng đã tiếp cho tôi sức lực và ý chí vẹn toàn.

Vợ tôi đứng phía trước bắt đầu leo.

Tiếng giày giẫm lên nền đất sỏi nghe lạo rạo vui tai.

Tôi cũng cất bước đi theo nàng.

Bỗng có cảm giác lạ lạ, tôi ngước nhìn lên, thấy một ông lão trong hội thờ Ontake đang băng qua những cây thông rụng lá, thong dong đi xuống. Khi đi ngang qua chúng tôi, cụ ông tóc bạc tháo chiếc nón xuống, nói một câu:

“Các cháu đi cẩn thận.”

Giọng ông trầm trầm.

Một điều gì đó dội vào lòng khiến tôi ngoảnh lại nhìn. Ông lão khéo léo di chuyển cây trượng, thoăn thoắt bước xuống con đường dốc. Dáng lung ông phảng phất nét ưu nhã.

Tôi chợt nhoẻn cười.

Ngẫm lại, có lẽ đời người được kết nên bởi một chuỗi dài những trao và nhận nho nhỏ như thế. Đã sinh ra, ắt phải chết đi. Đó là định mệnh không của riêng ai. Hoa anh đào dẫu đẹp đến nhường nào, khi xuân tàn, hoa vẫn rụng.

Nhưng ngay cả trong cái quy luật hạn hẹp ấy, nếu có người nhận lấy điều gì đó, rồi lại kết nối nó với người khác, biết đâu sẽ tạo ra được những niềm vui.

“Ichi ơi?” Vợ tôi đang đi phía trước lo lắng ngoái nhìn lại.

“Sao vậy anh?”

“Không có gì.”

Tôi lại bước tiếp.

“Đi thôi, Haru.” Tôi mỉm cười, bảo.

Nàng cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ cất lên tiếng “Vâng” tươi mát rồi tiếp tục leo.

Một cơn gió mát rượi thổi qua, những lọn tóc đen nhánh của nàng bay bay.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vợi, trên ấy sáng bừng vầng mặt trời đầu hạ. Dáng hình uy nghi của núi Ontake sừng sững ngay trước mắt. Nơi mũi giày tôi tiến bước, có đóa huyết tâm vội vàng nở sớm, đón làn gió hạ, nhẹ nhàng đung đưa.