← Quay lại trang sách

Câu chuyện thứ tư Hoa thủy mộc

Những đóa hoa tựa bông tuyết khổng lồ nhuộm con đường sắc trắng tinh khôi.

Hoa thủy mộc.

Mùa hoa anh đào đã kết thúc, hoa đào cũng rụng, kế tiếp là thời khắc của loài hoa xinh đẹp này.

Những cây thủy mộc được trồng rải rác trên con đường tỉnh lộ tạo vẻ tương phản tuyệt mỹ với nền trời xanh ngắt. Một chiếc xe hơi chạy vụt qua, những cánh hoa trắng muốt mới vừa xòe nở bị con gió giật bay, la đà đáp xuống tấm bảng hiệu to tướng đề dòng chữ “Phòng khám Inui”.

Phòng khám Inui là một phòng khám tư nhỏ nằm trên con đường tỉnh lộ nối từ khu vực nội thành Matsumoto ra ngoại thành một quãng. Gọi là nhỏ, nhưng đó cũng là một tòa nhà ba tầng có lát gạch, sở hữu mười tám giường cho bệnh nhân nội trú, nên so với một phòng khám thông thường thì lớn hơn khá nhiều; nếu ta thò đầu ra từ một ngôi nhà nào đó ven đường cách đó khá xa vẫn có thể trông thấy rất rõ.

Từ phòng chẩn bệnh, tôi dõi mắt ngắm những cây hoa thủy mộc ngoài cửa, khẽ thở dài.

“Bác sĩ vất vả rồi.”

Một giọng quan tâm vang lên. Tôi vội vàng ngồi thẳng lưng, quay lại nhìn. Vừa đúng lúc chị y tá lớn tuổi bước vào phòng.

“Bác sĩ mệt quá à?”

“Dạ không sao đâu chị. Còn mấy bệnh nhân cần nội soi nữa ạ?”

Tôi ghi lại kết quả ca nội soi vừa hoàn thành vào bệnh án, hỏi.

“Hôm nay thế là xong cả rồi.”

“Xong rồi ấy ạ? Mới có ba người mà…”

“Chỉ có ba người đó thôi. Thỉnh thoảng bác sĩ xả hơi một chút đi.”

Noi đây lưu chuyển dòng thời gian chậm rãi cố hữu của các phòng khám tư. Ngay cả y tá của họ cũng toát ra khí chất nhẹ nhàng, thư thái. Đúng là một bầu không khí khác hẳn so với bệnh viện Honjou nhà tôi, cái nơi mà số bệnh nhân giai đoạn cấp tính cứ tăng vùn vụt đến chóng mặt, đẩy chúng tôi vào thảm cảnh hồn xiêu phách tán.

“Bác sĩ Inui về ngay đấy ạ. Phiền bác sĩ đợi thêm chút nhé.”

Chị y tá nói, rồi đưa tôi một cốc trà.

Bác sĩ Inui, trưởng phòng khám, là một bậc tiền bối của các tiền bối, từng có thời đảm nhiệm chức trưởng khoa ngoại bệnh viện Honjou. Ông đã rút lui khỏi nơi tiền tuyến và hiện đang điều hành phòng khám tư nhân này, nhưng hồi tôi mới chân ướt chân ráo vào nghề, ông là viện phó của bệnh viện Honjou, và suốt thời thực tập sinh gian khổ tôi đã được ông quan tâm chỉ dạy nhiều. Bởi mối duyên ấy, mỗi tháng một, hai lần, ông lại nhờ tôi ghé qua phòng khám của ông để thực hiện vài ca nội soi, và tôi lại có một chuyến công tác thế này.

“Chào Kuri-chan. Cháu mắc công chuyện như rứa mà tôi cứ quấy hoài.”

Một giọng sang sảng đột ngột vang lên, tôi chỉnh lại tư thế theo phản xạ.

Cửa phòng mở ra. Một người đàn ông đứng tuổi khoác áo choàng trắng bước vào. Cái bụng phệ không kém cạnh bác sĩ Chồn Bự, cặp lông mày dày như sâu bướm và điếu thuốc phì phèo trên môi đã làm nên thương hiệu. Nhìn chẳng có nét nào ra dáng một bậc y sĩ đạo mạo, nhưng ông quả thật chính là bác sĩ Inui lừng lẫy.

“Kuri-chan ghé qua là đỡ cho tôi dữ lắm. Tôi lại quấy quả cháu làm giùm mấy ca nội soi nội siếc rồi.”

“Quấy quả gì đâu ạ, có mỗi ba người…”

“Ba hay bốn người thì quấy quả vẫn là quấy quả. Sống đến chừng này tuổi, bao nhiêu cái xấu cái ác trong lòng người, tôi đều thấy cả rồi, thế mà vẫn không biết nhét cái camera nội soi vào dòm cái dạ dày người ta ra răng.”

Ông ngồi phịch xuống, phì ra một hơi thuốc.

Thường thì, dù vẻ ngoài ra sao đi nữa, cứ khoác áo choàng trắng lên, ai cũng sẽ ra dáng bác sĩ ít nhiều, chỉ có bác sĩ Inui là không. Ông có quay ngược quay xuôi thế nào trông cũng y chang một gã yakuza vùng Osaka đóng bộ bác sĩ.

“Tình hình răng rồi?”

Ông trợn mắt nhìn tôi trừng trừng. Không phải tức giận gì tôi đâu, chỉ là kiểu nhìn của ông xưa nay vẫn vậy.

“Tình hình gì cơ ạ?”

“Tình hình Nai-chan ấy. Nghe bộ tệ dữ lắm hả?”

Ông đưa tay xoa soàn soạt mái đầu cắt ngắn cũn, nhả ra một hơi khói dài.

“Việc đã đến tai chú rồi ạ?”

“Chính tay Chồn Bự khoa nội rỉ tai tôi chứ mô. Lần này coi bộ hắn không có vẻ đùa cợt chi.”

Có chuyện rất lạ là, không hiểu sao bác sĩ Inui cũng gọi thầy trưởng khoa nội nhà tôi bằng cái biệt danh “Chồn Bự” giống y chang tôi. Đương nhiên chỉ là trùng hợp, ít nhất thì người dám đứng trước mặt đương sự mà gọi cái biệt danh đó, ngoài bác sĩ Inui ra chẳng có ai. Có điều bác sĩ Chồn Bự vốn cũng đâu nhu mì gì cho cam, ông gọi bác sĩ Inui là “lão Hà Mã khoa ngoại”, nên nói chung cũng là ăn miếng trả miếng thôi.

“Nai-chan bị u lympho ác tính, nên chắc Chồn cũng buồn phiền dữ hén.”

“Nhưng dạo này không thấy thầy trưởng khoa tỏ ra suy sụp gì ạ.”

“Ố là la, cứ để đó rồi coi. Loài chồn có bao giờ thành thật đâu mà.”

Ông nói tỉnh queo.

“Mà cái chuyện đó, tôi vẫn chưa tin nổi luôn. Thằng cha Nai-chan nớ có thể khám bệnh quần quật đến nửa đêm, sức bằng hai người cộng lại cơ mà…”

Bác sĩ Hà Mã lại lẩm bẩm, ông nhả một hơi khói thuốc, nghe lẫn cả tiếng thở dài.

Hồi còn làm việc ở bệnh viện Honjou, bác sĩ Inui có vẻ thân với bác sĩ Naitou lắm, tôi vẫn thường thấy hai ông chuyện trò rôm rả với nhau ở khu lúc đêm khuya.

“Khoa nội có chồn, khoa ngoại có hà mã. Bệnh viện Honjou y như cái sở thú hén.”

Bác sĩ Inui từng cười ha hả mà nói vậy. Lúc đó, bác sĩ Naitou đã nhoẻn cười hiền từ mà đáp rằng: “Đâu được đáng yêu thế. Hai người đứng với nhau thành một băng xã hội đen thì có.” Dù tuổi tác cách biệt, lạ thay hai người họ nói chuyện chẳng hề khách khí.

“Thiệt tình, mấy ông thần có thêm chút tình người thì tốt hén. Bao nhiêu ông già bà cả đang nằm liệt giường chỉ vì mấy cái phương pháp mở thông dạ dày hay truyền dịch thành ra muốn chết cũng không chết được, vậy mà mắc chi bọn họ lại nỡ đưa Nai-chan đi mất…”

“Vẫn chưa đưa đi mất mà ạ.”

“Ừa ha. Cơ mà…”

Ông lại phả một hơi khói, khuôn mặt nghiêng không hiểu sao phảng phất nỗi cô đơn. Dù đôi lúc nói năng khó nghe, nhưng ông là người rất chân thành.

Chị y tá ban nãy quay lại phòng, tay cầm cốc trà pha cho bác sĩ Inui.

“Kìa bác sĩ, trước mặt các bác sĩ trẻ xin đừng nói xằng như vậy. ‘Muốn chết cũng không chết được’ là thế nào? Đó đâu phải lời một bác sĩ nên nói.”

“Tôi nói thiệt chứ có bốc phét mô. Kuri-chan mắc công ghé rồi thì đi vòng vòng coi khu nội trú đi. Mấy ông bà già mặt mày y chang nhau, cả ngày nằm nhìn cái trần nhà trân trân, từ mũi rồi bụng rồi niệu đạo thò ra cả đống dây ống loằng ngoằng. Không ai mở mồm nói được tiếng chi, nhưng giờ cũng không có ai sắp quy tiên cả. Với lại…”

Ông gõ gõ điếu thuốc vào gạt tàn, nói tiếp.

“Hồi mấy ổng bả nhập viện, con cháu cứ gào toáng lên ‘Mở thông dạ dày hay cái chi cũng được, cứu ba má tụi tui với’. Rồi đám con cháu đó giờ cứ đâu tầm tháng mới ló mặt tới thăm một lần. Mà thôi vậy cũng đỡ ồn.”

Chị y tá nhìn bác sĩ Inui, cười hiền hậu. Có lẽ đó là chuyện thường tình rồi. Ít nhất thì, ai cũng biết rằng, chẳng có người bác sĩ nào lại tiếc công tiếc sức vì những bệnh nhân nằm liệt giường ấy cả.

Đúng lúc ấy, điện thoại di động trong túi áo tôi kêu inh ỏi. Trước bác sĩ Hà Mã đang nhướn mày, tôi rút điện thoại ra nghe, là tin khẩn cấp.

“Cháu phải đi đây.”

“Cái bệnh viện Honjou đó xưa giờ vẫn y như rứa.”

Tôi uể oải đứng dậy.

“Lần sau lại ghé qua giúp nữa nha, Kuri-chan.”

Khi tôi vâng dạ thì ông nói át đi.

“Kuri-chan này, có một điều cháu đừng quên hén.”

Giọng ông đột nhiên hơi khàn đi.

“Ai mà chẳng phải chết. Dù mình có ráng mấy cũng không khiến người ta sống đến hai trăm tuổi được mô. Người đời cứ nhặng xị miết chuyện sống như thế nào, nhưng nghĩ thấu đáo xem giúp người ta chết như thế nào chính là việc của bác sĩ đó.”

Tôi quay lại, thấy bác sĩ Hà Mã đang nhìn mình, ánh mắt ông ấm áp lạ lùng.

“À à còn nữa…” Tôi đang dợm bước đì thì ông nói với theo.

“Nhắn lão Chồn cho tôi là thỉnh thoảng lão cũng hãy ghé qua đây mà làm nội soi dạ dày hén.”

Giọng ông hiền từ.

“Cháu sẽ nhắn ạ,” tôi đáp, cúi chào rồi quay người đi.

⚝ ✽ ⚝

Bác sĩ Cáo Già lại ngất.

Tôi nhận được tin này từ Touzai.

Nhưng lần này khác với lần trước. Nghe nói khi ông đang ngồi trên xe lăn, cùng phu nhân Chiyo ra phòng sinh hoạt chung, thì đột ngột mất ý thức, ngất đi.

Khi tôi chạy tới, bác sĩ Cáo Già đã quay lại giường bệnh. Touzai bảo, ngay sau khi ngất, ông không hề có phản ứng gì, nhưng trong lúc đang tiến hành chụp CT não theo hướng dẫn qua điện thoại của tôi, thì ông bắt đầu tỉnh dần, lúc quay về phòng thì gần như là tỉnh hẳn.

Trước mắt tôi, bác sĩ Cáo Già mỉm nụ cười hiền hòa cố hữu.

“Tại hôm nay trời đẹp quá. Tôi nghe bảo là từ phòng sinh hoạt chung có thể thấy núi Jounen nên định cùng Chiyo ra đó ngồi ngắm núi.”

Trong khi tôi đang khám, ông quay qua hồn nhiên kể.

“Tôi mới được leo núi Jounen đúng một lần hồi sinh viên. Hồi đó Chiyo cũng đi cùng luôn… Chúng tôi trú lại căn lều trên núi, ngắm bầu trời chi chít sao, còn được chiêm ngưỡng mặt trời nhú lên trên đỉnh núi nữa. Chuyện xưa lắm rồi, không hiểu sao đột nhiên nhớ ra…”

Ông thong thả kể tiếp. Giọng ông vững vàng, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy không thể lơ là được. Phu nhân Chiyo đứng bên cạnh, lặng lẽ dõi theo chúng tôi. Hẳn lúc này lồng ngực bà đang nghẹn lại vì nỗi lo cuồn cuộn, nhưng bà giấu điều ấy trong tim, chỉ thi thoảng gật đầu đáp lại chồng.

Sau khi xác nhận tình trạng của ông đã ổn định, tôi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

“Không ổn à anh?”

Touzai đang đứng chờ ngoài hành lang, đó là câu đầu tiên cô hỏi tôi.

“Không ổn thì chắc chắn rồi. Nhưng…”

Tôi xem lướt qua đống phim chụp CT mà Touzai đưa, cau mày.

“Ít nhất hiện giờ không tê liệt, cũng không bị rối loạn cảm giác. Với lại, trong hình chụp CT khẩn cấp cũng không xuất hiện dấu hiệu bất thường.”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Nghĩa là anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”

Tôi nhìn lại hình chụp CT lần nữa. Quả thật rất bình thường.

CT không cho thấy có xuất huyết, cũng không xuất hiện dấu hiệu của chứng nhồi máu. Đã hai tuần trôi qua kể từ khi bắt đầu tiến hành điều trị u lympho ác tính bằng hóa trị, nhưng kiến thức hạn hẹp của tôi không đủ để lường hết được tác dụng phụ có thể xảy ra khi dùng thuốc kháng ung thư.

“Kurihara!”

Có tiếng ai gọi sốt sắng, tôi ngẩng lên, thấy Tatsuya đang từ phía kia hành lang hối hả chạy tới. Cậu chỉ khoác vội tấm áo blouse trắng ra ngoài bộ đồ mặc nhà. Kiểu này là đang chơi với con gái thì nhận được điện thoại đây.

“Tình trạng bác sĩ Naitou sao rồi?”

“Ổn định lại rồi. Vừa hay, tôi đang định thỉnh giáo cậu chuyện này.”

Tôi nói, đưa cậu hình chụp CT.

“Thầy đột ngột ngất xỉu, không có dấu hiệu gì báo trước cả. Nhưng sau đó ý thức tự nhiên phục hồi. Bề ngoài không có điểm gì khác thường, hình chụp CT não cũng không cho thấy vấn đề gì cả. Hay là ta bỏ sót điều gì…”

Nói đến đó, tôi ngừng lại khi thấy mặt Tatsuya thoắt sa sầm.

“Kurihara, có lẽ tôi đã bỏ qua một điều quan trọng rồi.”

Tôi cau mày. Trước mặt tôi, Tatsuya trông vẫn cực kỳ nghiêm trọng, chậm rãi nhả từng lời như thể lựa chọn từ ngữ.

“Đây là điều lẽ ra cần lưu ý nếu là u lympho tế bào đang trong giai đoạn phát triển. Ta cần làm thêm một xét nghiệm nữa. Làm ngay!”

Tatsuya hạ giọng.

“Xét nghiệm dịch não tủy.”

⚝ ✽ ⚝

Dịch não tủy là chất lỏng bao bọc não và tủy sống, nghĩa là chất lỏng quan trọng bảo vệ các chức năng trung ương của con người. Có thể hiểu, não của con người không nằm sát rạt vào hộp sọ, mà bồng bềnh trong một lớp chất lỏng - chính là “dịch não tủy” này.

Bản thân việc chọc dò dịch tủy não không quá khó, chỉ cần đâm một cây kim bé xíu vào vùng thắt lưng và rút ra từ đó một lượng nhỏ chất lỏng.

Tatsuya lấy dịch não tủy của bác sĩ Cáo Già, rồi dẫn theo tôi tới phòng xét nghiệm, gọi kỹ thuật viên kỳ cựu Matsumae đến và nhờ anh làm xét nghiêm ngay tại chỗ. Chưa hết một tiếng đã có kết quả.

⚝ ✽ ⚝

“Xâm lấn hệ thần kinh trung ương?”

Trong phòng hội thảo, phu nhân Chiyo thốt lên đầy ngờ vực.

Trong phòng lúc đó chỉ có tôi, cô y tá Mikage, và phu nhân Chiyo. Mikage đang ghi chép, tiếng bút đưa rột roạt trong không gian tĩnh lặng.

“U lympho xâm lấn hệ thần kinh trung ương ạ.”

Tôi nén cảm xúc, đáp lời bà. Phu nhân nhìn tôi, không nói tiếng nào, chỉ chớp mắt đôi ba lần. Không hiểu sao động tác nhỏ xíu ấy lại khiến bà thêm muôn phần xinh đẹp.

“Vậy là… nguy hiểm lắm phải không?”

“Hiện giờ bác sĩ Shindou đang ở phòng xét nghiệm, chỉ đạo tiến hành các xét nghiệm chuyên sâu, ta cần thay đổi phương pháp điều trị ạ. Chuyển sang hóa trị mạnh kết hợp tiêm dịch não tủy…”

“Chồng tôi còn chịu được bao lâu nữa?”

Lần này đến lượt tôi không đáp. Lặng lẽ nhìn lên, tôi bắt gặp một ánh mắt tĩnh mịch như mặt biển ngày lặng gió.

“Phương pháp điều trị mới đó, cơ thể chồng tôi có thể chịu được không?”

Trong đầu tôi hiện lên gương mặt tối sầm của Tatsuya trong phòng xét nghiệm. Cậu nhìn vào kính hiển vi, toàn thân bất động như bị đóng băng.

“Tình hình thế nào hả Tatsu?”

Kỹ thuật viên trưởng Matsumae - người ban nãy đã nhìn vào kính hiển vi, đáp lời tôi từ bên cạnh.

“Phát hiện có tế bào ngoại xâm trong dịch não tủy.”

“Tế bào ngoại xâm?”

“Tế bào khối u. Tức là, u lympho đã xâm nhập vào não rồi.”

Trong một khắc, tôi có cảm tưởng như máu mình vừa bị rút cạn. Bên cạnh tôi, Tatsuya vẫn đang nhìn chằm chằm vào kính hiển vi, khẽ nói.

“Tôi nên nhận ra sớm hơn mới phải…”

Giọng nói đượm nỗi đắng cay, tay cậu nắm chiếc kính hiển vi, môi mím chặt.

“Nghĩ lại, lần bác sĩ Naitou ngất xỉu trong khu khả năng cao cũng là do u lympho xâm lấn hệ thần kinh, u lympho độ ác tính cao đang trong thời kỳ phát triển cơ mà! Lẽ ra tôi phải tính đến chuyện này ngay từ đầu chứ…”

Từ trước đến nay, dù phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn thử thách, trên tư cách một người bác sĩ nội huyết học, Tatsuya vẫn luôn giữ được tự tin tuyệt đối. Sự tự tin ấy lúc này đã rơi tuột khỏi vai cậu, chẳng để lại dấu tích gì.

Tôi cố xua đi ký ức nặng nề ấy, kìm nén những cảm xúc trong lòng, nhìn lại phu nhân Chiyo.

“Đúng là bệnh của thầy rất nặng. Nhưng dù sao chúng em vẫn sẽ đổi thuốc và tiếp tục điều trị đến cùng.”

Phu nhân Chiyo từ tốn cúi đầu. Gương mặt vẫn tĩnh lặng như thường, bà điềm đạm đứng lên.

“Tôi đến bên nhà tôi đây. Lâu rồi mới có quãng thời gian quý giá thế này, hai vợ chồng nên ở bên nhau phút nào hay phút ấy.”

Sau khi bà rời khỏi phòng, tôi thấy Mikage dõi mắt nhìn theo, khẽ thổn thức.

⚝ ✽ ⚝

“Ta thua keo này rồi.”

Giọng nói ồm ồm của bác sĩ Chồn Bự vang trong phòng trưởng khoa.

Bàn tay to bè của ông nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm dịch não tủy.

“Có chắc đây là kết quả xét nghiệm của Naitou không?”

Tôi nói với ông câu trả lời hiển nhiên.

“Thua rồi…”

“Em nghe thấy rồi, thầy không cần nhắc đi nhắc lại đâu.”

Tôi vô thức gắt lên. Rồi lại vội vàng cúi đầu.

“Em xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi. Tôi cũng đang rối như cậu thôi.”

Ông vẫn nói bằng giọng thản nhiên như thường, mắt dán vào tấm hình chụp X quang bị vút lên bàn. Đó là hình chụp X quang não, được chụp cùng lúc tiến hành chụp CT não.

“Còn có chưa đầy một tháng à?”

Ông nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn có chút gì nhức nhối.

Tấm phim X quang cho thấy rõ số lượng hạch bạch huyết đã gia tăng chóng mặt. Hai tuần trước, tuy trong hình chụp CT đã xuất hiện dấu hiệu rồi, nhưng trên phim chụp X quang thì sự thay đổi bệnh lý vẫn chưa rõ ràng. Bây giờ, ngay cả phim X quang cũng xác nhận rõ biến chuyển bệnh. Nghĩa là số thuốc kháng ung thư bác sĩ Cáo Già uống trong hai tuần qua hoàn toàn không có tác dụng.

“Từ chiều nay, theo chỉ đạo của bác sĩ Shindou, sẽ chuyển sang dùng phương pháp kết hợp hóa trị và tiêm tủy sống ạ.”

“Naitou nói sao?”

“Thầy ấy không nói gì cả.”

Một thoáng im lặng.

“Không nói gì nhưng chắc chắn là thầy hiểu rõ.”

“… Ừm.”

Bác sĩ Chồn Bự nói khẽ, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế xô pha dành cho khách ở giữa văn phòng.

Ông chầm chậm rút từ túi áo ra hộp Mild Seven, rồi không biết lôi từ đâu ra cái bật lửa nữa, châm một điếu.

“… Thầy không được hút thuốc trong bệnh viện!”

“Kuri-chan biết Jounen không?”

Ông lờ tịt lời nhắc nhở của tôi, đột ngột hỏi.

Núi Jounen thì đương nhiên ai cũng biết, đó là một trong những ngọn núi nổi tiếng nhất của dãy Alps Bắc.

Núi ấy khá thấp, chỉ cao tầm 2800 mét, nhưng nếu đứng tại Azumino ngước nhìn lên sẽ thấy núi nằm ngay chính diện, đẹp đẽ uy nghi, bởi vậy dân vùng Matsumotodaira chúng tôi từ xưa đã coi núi như người thân thiết.

“Trên đỉnh núi Jounen có cái sơn trang xinh lắm nhé, người ta gọi là lều Jounen ấy. Hồi sinh viên tôi cũng từng đến chơi rồi. Naitou thích núi đó lắm.”

Ông khẽ nói. Một làn khói tím mỏng manh tỏa ra từ đầu thuốc.

“Jounen là ngọn núi đã kết duyên cho Naitou và Chiyo-chan đó.”

Ông dõi nhìn làn khói đang chầm chậm bay lên, rồi nói tiếp với vẻ mơ màng, như đang chìm vào quá vãng xa xăm.

“Hồi ấy tôi là sinh viên năm ba, Naitou học năm hai dưới tôi một khóa. Có dạo, đám bạn bè chơi chung lên kế hoạch leo núi Jounen mùa hè. Nhiều đứa tham gia lắm, có cả tụi bên khoa Nhân văn, Công nghệ với Tự nhiên nữa. Naitou là chúa nhát người, nhưng bữa đó cũng bị ép đi luôn. Chiyo-chan cũng có trong hội. Rồi hai đứa phải lòng nhau trên đỉnh Apls Bắc cao gần 3000 mét đó.”

Bác sĩ Chồn Bự bữa nay nói nhiều đến lạ.

Ông kể, phu nhân Chiyo - một thiếu nữ ngoại nhu nội cương, và bác sĩ Cáo Già - người lúc nào cũng thơ thẩn thẩn thơ, không hiểu sao lại hợp nhau ngay từ lần đầu gặp. Sau khi tương thân tương ái cùng nhau leo suốt sáu tiếng đồng hồ từ chân núi lên đến đỉnh núi, giữa hai người đã nảy sinh cảm xúc vượt trên tình bạn. Đương nhiên bác sĩ Chồn Bự kể thế nào thì tôi biết thế ấy thôi chứ không rõ thực hư ra sao.

Dù sao thì, khi lên đến sơn trang, cả nhóm đã đồng lòng lập một kế hoạch.

Đêm đó trọ lại trên núi, mọi người mời bác sĩ Cáo Già và phu nhân Chiyo ra ngoài ngắm sao, sau đó tìm cơ hội lỉnh hết vào nhà, bỏ lại hai người họ. Cái kế hoạch tác chiến đơn giản đúng kiểu học trò ấy hóa ra lại phát huy tác dụng bất ngờ.

Hai người ngồi lại dưới bầu trời đầy sao.

Chẳng ai biết họ nói những chuyện gì trong khoảng thời gian đó. Chỉ chắc chắn một điều, nửa đêm, khi hai người lén lút quay về sơn trang, một mối tình mới đã được kết tinh.

“Núi Jounen đã lưu dấu những kỷ niệm ấy…”

“Khoảng hai hôm trước tôi hỏi Naitou có còn chuyện gì muốn làm không. Hắn vừa cười vừa bảo: ‘Muốn cùng Chiyo leo núi Jounen.’”

Bác sĩ Chồn Bự cười chua chát tuyệt vọng.

“Bệnh nặng thế rồi thì leo trèo làm sao được.”

Câu nói của ông bảng lảng nỗi buồn.

“Toan tính khó lường của những kẻ được gọi là thần linh ấy lúc nào cũng xấu xa…”

Đột nhiên ông giơ tay lên, xua xua như bảo tôi rời đi. Tôi không nói gì, lặng lẽ cúi chào rồi bước ra khỏi phòng trưởng khoa.

Tới hành lang, tôi đưa tay định nhẹ nhàng khép cửa lại, thì bất ngờ một tiếng “rầm” vang lên làm rung cả sàn phòng. Hốt hoảng nhìn vào trong, tôi thấy bác sĩ Chồn Bự vẫn đang ngồi trên xô pha, bàn tay phải cuộn thành nắm đấm nện xuống mặt bàn. Mắt ông vẫn mở, và khuôn miệng vẫn mím lại điềm tĩnh, chỉ có nắm tay vừa đấm xuống bàn đang run lên từng chặp.

Rồi nắm tay ấy lại vươn cao quá đầu, và dộng xuống bàn một lần nữa.

Rầm!

Những tiếng “rầm” nặng nề vang tới hành lang. Giữa tràng âm thanh nhức nhối ấy, toàn thân bác sĩ Chồn Bự trơ ra im lìm trừ nắm tay không ngừng điên cuồng vươn lên hạ xuống.

Cuối cùng ông cũng ngừng lại, và tôi chợt thấy đôi bờ vai cồng kềnh của ông thoáng run lên, duy nhất một lần.

Ông đang khóc, dù nước mắt không rơi.

⚝ ✽ ⚝

Sau khi về trang viên Ontake, tôi đưa Haru ra ngoài, lúc ấy đã gần mười hai giờ đêm.

“Mình đi uống đi!”

Tôi rầu rĩ rủ, nàng chẳng hỏi gì, chỉ đáp “Dạ”.

Mười hai giờ.

Giờ ấy, quán rượu Kyuubee mà chúng tôi vẫn thường lui tới đã đóng cửa rồi. Nhưng bước chân tôi vẫn hướng đến đó, vì chẳng biết nên đi đâu khác, vì những xúc cảm cuộn trào trong ngực không tìm được lối thoát ra, và vì đôi chân không dừng lại được. Chuyện quán có còn mở hay không, tôi chẳng buồn nghĩ đến.

Nếu ta để tâm quan sát, sẽ thấy dấu hiệu của sự chết hiện diện nơi nơi.

Tôi chẳng thể xua đi ảo ảnh quái ác trong đầu. Vị thần chết ngày nào cũng lướt qua trước mặt tôi như chuyện thường tình, giờ đây đang đứng ngay sau lưng tôi, khóe miệng thoảng nụ cười, tùy hứng vung vẩy lưỡi hái khổng lồ.

Chúng tôi ngoặt qua vài đoạn phố, bước vào con ngõ nhỏ chỉ có vài ngọn đèn đường hiu hắt, đến trước quán Kyuubee. Hẳn nhiên quán đã tắt đèn.

Chẳng có gì bất ngờ. Dẫu là như thế, một nỗi thất vọng vô cớ vẫn dâng lên trong tôi. Đúng lúc ấy, đột nhiên, đèn bên trong quán bật sáng.

Tôi giật mình lùi lại, cánh cửa trước mặt mở ra, gương mặt dữ dằn của ông chủ quán xuất hiện.

“Tôi thấy có bóng người đi xăm xăm ở ngõ sau. Quả nhiên là Kurihara à? Có chuyện gì thế?”

Ông vừa nói vừa xách bao rác to tướng ra ngoài quán. Chắc ông đã dọn dẹp xong, chuẩn bị về nhà.

Đang nghĩ xem nên đáp sao cho phải thì tôi nghe tiếng Haru nói líu lo.

“Cháu đang cực kỳ muốn uống đây. Không được à chú chủ quán?”

Ông chủ kinh ngạc. Tôi cũng hết hồn.

Ông chủ mặt mũi bặm trợn đã đóng cửa quán, cất công dọn dẹp xong đâu ra đấy lại bị cô vợ nấm lùn của tôi yêu cầu mở cửa lại. Thế này không phải quá quắt nữa mà là dở hơi rồi.

“Bây giờ ấy à?”

“Bây giờ ạ.”

Vợ tôi đáp tỉnh queo. Sau một thoáng lưỡng lự, ông chủ hỏi.

“Là nguyện vọng của Haruna à?”

“Dạ, của cháu.”

Ông chủ bối rối, hết nhìn tôi mặt ủ mày chau, lại nhìn sang vợ tôi tủm tà tủm tỉm, nhưng rồi cuối cùng gò má sạm đen của ông cũng dãn ra thành một nụ cười.

“Kurihara nhờ thì tôi từ chối ngay, nhưng Haruna nhờ thì đành đồng ý vậy. Vừa hay quán có loại rượu mới, tôi sẽ mang ra, ta cùng nếm thử nhé.”

“Cảm ơn chú nhiều ạ.”

Giọng nói trong veo của vợ tôi vang vọng trong con hẻm tối.

“Sharaku.”

Nghe nhãn hiệu lạ tai, tôi nhìn lại ông chủ.

“Là rượu vùng Aizu. Kurihara thích rượu Hiroki thì chắc sẽ thích loại này đấy.”

Ngoài mặt vẫn coi như nể tình cái hứng uống rượu bất thần của vợ tôi mà mở quán, nhưng mới đầu đã đưa ra loại rượu mà tôi sẽ thích, ông chủ thế nên mới làm được ông chủ.

Tôi im lặng nhận lấy cốc rượu.

“ Sharaku chỉ là một xưởng rượu nhỏ thôi. Dù đều là doanh nghiệp quy mô bé, nhưng gần đây khắp nơi đều có các xưởng rượu nhỏ hoạt động bền bỉ. Shinshu có Trước bình minh này, Bạch Mã cẩm này, rồi Chim hạc xứ Shinano gần đây nữa, đều là rượu ngon nhỉ?”

Ra vậy, tôi gật gù, đưa cốc lên miệng. Rượu này quả cũng rất ngon.

Bên cạnh, vợ tôi củng thốt lên “Chà”, hai mắt mở to, tay ôm má.

Vị ngọt rất êm, thật hiếm thấy trong thời buổi chuộng loại rượu cay nồng, chất lỏng trôi qua họng, đầu lưỡi còn vẹn nguyên vị ngọt, không hề đắng chát đi. Đúng là mỹ tửu nhân gian.

“Xin lỗi Haru.”

Cuối cùng, tôi thở dài, thốt lên. Nhìn quanh quất, ông chủ đã đi mất từ lúc nào. Hẳn là ông tinh ý, muốn để không gian riêng cho chúng tôi.

Gương mặt vợ tôi thoáng thắc mắc.

“Nửa đêm mới mò về nhà, chẳng thèm hỏi một câu đã lôi em ra ngoài, ra cái vẻ đưa Haru đi uống rượu, nhưng từ nãy đến giờ toàn là anh uống thôi.”

“Nhưng cũng không phải em dựng chuyện, em muốn đi uống thiệt mà.”

Nàng cười, vươn cánh tay mảnh mai nhấc bình rượu lên, rồi lần lượt rót vào hai chiếc cốc. Nói ra mới nhớ, cũng lâu lắm rồi vợ chồng tôi mới lại được ngồi uống với nhau ở quán Kyuubee thế này.

“Bác sĩ Naitou không khỏe à anh?”

Tôi gật nhẹ.

Định nâng chén tiêu sầu, tôi chớm vươn tay ra, thì bỗng Haru nhấc cốc rượu của nàng lên, uống một hơi cạn sạch. Tôi á khẩu, mắt trợn tròn.

“Haru, em ổn chứ, uống gì ghê quá vậy?”

“Hôm nay em sẽ uống cả phần của Ichi luôn.”

Nàng vừa nói vừa nhìn chòng chọc vào cốc.

“Rượu đắng thì em sẽ uống cả phần của Ichi. Còn rượu ngon thì hai ta cùng uống.”

Rồi nàng vỗ ngực, líu lo nói: “Anh cứ để đó cho em.”

Kiểu uống rượu vô lối khiến gò má trắng muốt của nàng đỏ ửng lên. Đôi đồng tử lim dim mơ màng lại càng xinh đẹp. Tôi đăm đắm nhìn vào mắt nàng, rồi đột ngột nhấc cả hai cốc rượu lên, lần lượt uống cạn từng cốc.

“A, Ichi không được làm thế!”

“Hết rượu đắng rồi đấy. Giờ ta mở tiệc rượu ngon nào. Mình bắt đầu lại nhé Haru.”

Tôi nói rõ to làm Haru thoáng ngạc nhiên. Lập tức, một nụ cười nở rộ trên đôi gò má hây hây đỏ. Rồi nàng giơ ngón trỏ ra trước mặt.

“Để em kể cho anh chuyện này vui lắm.”

“Ồ, vui thật đấy.”

“Em còn chưa kể mà.”

“Chỉ cần Haru bảo là vui thì anh đã thấy vui rồi.”

Tôi nói đùa vung vít, Haru đáp lại bằng nụ cười tươi rói.

“Em nghe nói cậu Tuyết Tùng sẽ đi Yakushima.” Lần này đến phiên tôi bối rối.

“Từ hồi đọc xong cuốn Đi tìm lẽ sống , nhân sinh quan của cậu ấy hình như đã thay đổi rồi. Có vẻ cậu ấy muốn trân trọng hơn từng phút giây sống trên đời, thế nên, không thể cứ lững lờ mãi được. Hôm qua, cậu ấy đã hỏi em cách đi đến Yakushima.”

Để hành nghề chụp ảnh, vợ tôi đã đến Yakushima vài lần. Hẳn nhiên nàng rất thông thạo đường đi lối lại.

“Khá là đột ngột, nên em cũng hơi lo. Nhưng trông cậu ấy phấn khỏi như vừa phá kén thành bướm vậy, làm em cũng hào hứng theo.”

“Đột ngột thế cũng là một dấu hiệu lành mạnh đó. Em đừng lo.”

Thế giới quan bỗng nhiên thay đổi sau khi đọc một cuốn sách, việc ấy nào đâu hiếm. Có hề chi nếu ta chỉ vì chút xúc động nhất thời mà tung cánh bay đến phương trời xa lạ. Dù thế nào, Tuyết Tùng vẫn có một chốn để quay về mà. Cậu ấy vẫn có mái nhà mang tên “trang viên Ontake” đó thôi.

“Anh mong được đọc bài nghiên cứu về cây tuyết tùng của thằng nhóc đó quá.”

Vợ tôi cười, gật đầu. “Nhưng mà,” tôi nói tiếp.

“Haru giống như một chiếc hộp báu ấy.”

“Hộp báu?”

“Là chiếc hộp chứa đầy báu vật khiến mọi người hạnh phúc đó.”

“Trời ạ,” nàng bật cười, mặt lại đỏ lựng lên.

“Thôi, để em kể thêm một chuyện vui nữa nè.”

“Vẫn còn cơ à? Nếu còn vui hơn thế này nữa thì anh lại đâm thấy có lỗi với đống muộn phiền đang quấn lấy chân mình mất thôi.”

“Chị Muộn Phiền ngày nào cũng được ở bên anh rồi. Em thì có mỗi hôm nay thôi, không nhường chị ấy đâu.”

Nàng “e hèm” một tiếng, điệu bộ rất tự tin.

“Chuyên này hôm qua em được cô Chiyo kể cho nghe đó. Lúc em đến thăm bệnh, bác sĩ Naitou đang ngủ, cô Chiyo ngồi bên cạnh. Cô đã kể cho em sự tích tình yêu của hai người.”

“Chuyện núi Jounen ấy à?”

“Anh cũng biết sao?”

“Hôm qua đột nhiên thầy trưởng khoa cũng kể.”

“Tỏ tình dưới bầu trời sao, lãng mạn quá anh nhỉ. Lúc cô Chiyo ngước lên nhìn trời đêm và cảm thán ‘Những vì sao đẹp quá’, anh nghĩ coi bác sĩ Naitou đáp thế nào?”

“Khó quá ta. Thầy ấy thì chắc sẽ nghĩ ra được một câu đùa hóm hỉnh.”

“Sai rồi nha. Bác sĩ đáp là: ‘Sao cũng đẹp đấy. Nhưng trong mắt anh chỉ có mình em’.”

Tôi suýt thì đánh rơi cốc rượu vừa lơ đãng cầm lên.

Không thể tưởng tượng nổi người lúc nào cũng hững hờ như bác sĩ Cáo Già lại phát biểu câu sến vậy.

“Cô Chiyo đương nhiên là kinh ngạc lắm, chỉ buột mồm nói được ‘Cảm ơn anh nhiều ạ’.”

Tôi bật cười, nàng cũng cười.

“Cô Chiyo nói, đó là kỷ niệm vô cùng hạnh phúc.”

“Lúc thầy trưởng khoa hỏi bây giờ có việc gì muốn làm không, thầy phó khoa đáp là muốn đi leo núi Jounen. Thầy ấy muốn được cùng vợ mình ngắm nhìn bầu trời sao ấy một lần nữa.”

“… Cô Chiyo cũng ước thế.”

Đôi mắt Haru nheo lại, thoáng buồn. Nàng rời mắt khỏi cốc rượu trên tay, nhìn sang tôi.

“Bác sĩ không leo núi được hả anh?”

“Nói gì tới núi, giờ đi ra khỏi bệnh viện còn khó nữa là… Chẳng biết lúc nào thầy lại ngất.”

“Vậy ạ…” Haru chùng vai.

“Hết cười lại buồn, Haruna có vẻ bận rộn nhỉ.”

Đột nhiên có giọng nói vang lên, từ gian trong, ông chủ đi ra. Ông đứng phía bên kia quầy rượu, từ tốn lấy ra chiếc cốc ưa thích. Ông chủ lúc nào cũng uống rượu bằng chiếc cốc này. Tôi nghiêng bình Sharaku trên bàn, rót rượu vào cốc cho ông.

“Haruna đang nói chuyện gì thế?”

“Chuyện bầu trời sao trên núi Jounen ạ.”

Nàng lấy lại nụ cười, đáp lời ông.

“Bầu trời sao nhìn từ đỉnh Alps Bắc là đẹp nhất đó ạ. Cháu cũng muốn dẫn Ichi lên đó một lần, mà anh bận quá…”

“Alps à? Chắc phong cảnh tuyệt vời lắm nhỉ. Ngày xưa, từ trong thị trấn, tôi cũng nhìn thấy được một bầu trời sao bao la phía trên đỉnh núi đấy.”

Ông vừa tu rượu như nước lã, vừa kể.

“Dạo này, càng ngày càng lắm đèn điện, bảng hiệu sáng lóa, nên chẳng thấy rõ sao được nữa. Đến nửa đêm, đèn đóm tắt cả rồi, thế mà cái bảng hiệu ‘24 giờ, 365 ngày’ trứ danh kia thì vẫn cứ sáng bừng bừng ngay giữa khu trung tâm.”

Ông chủ cười toe.

Tôi thì cười méo xệch.

“Chú nói phải ạ. Cái bảng đó đúng là nhức mắt. Cháu chỉ mong trong bảy ngày nó tắt cho một lần thôi cũng mừng.”

“Đâu có được. Đó là thành lũy cuối cùng của thành phố này mà.”

Ông chủ cười ha hả, nâng cốc lên.

“Cạn ly vì bầu trời sao tuyệt đẹp và tương lai của vợ chồng Kurihara nào.”

Giọng ông sang sảng vang khắp quán.

Tôi chẳng rõ mình ra khỏi quán Kyuubee lúc mấy giờ.

Chỉ biết chắc rằng, ba người chúng tới đã khui ít nhất là một thăng* rượu Sharaku. Tửu lượng của ông chủ quả không phải hạng tầm thường, ông nốc rượu gạo nguyên chất thượng hạng nom điềm nhiên như uống nước vậy.

[*] Khoảng 1,8 lít.

Khi chúng tôi bước ra ngoài, cảnh đêm mờ tối, vài chiếc đèn đường nằm rải rác đây đó chiếu xuống con hẻm ánh sáng nhợt nhạt.

Cất bước chậm chạp tiến vào khung cảnh chao đảo trước mắt, ngoái đầu lại, tôi thấy vợ mình đứng ngay giữa lòng đường bên ngoài cửa hàng, ngẩng đầu nhìn trời.

Nàng đứng im lìm, ánh mắt dán vào bầu trời như bị thứ gì trên đó bắt mất hồn. Tôi dõi nhìn theo, hóa ra trên nền đen như mực ấy là hằng hà sa số vì sao lấp lánh. Giờ này đèn điện hầu như đã tắt hết, ánh sao càng rực rỡ bội phần.

Tôi nhìn lại Haru, thấy nàng vẫn đang đăm đắm nhìn lên, chợt thấy hơi lo, bèn lên tiếng hói.

“Sao thế, Haru?”

Nàng như chợt tỉnh, hạ tầm mắt xuống nhìn tôi.

Tiếp đó, nàng đột nhiên chạy ào tới, ôm lấy cánh tay tôi.

“Ichi, em vừa nghĩ ra ý này hay cực.”

Giọng nàng lảnh lót. Vẫn níu lấy tay tôi, nàng ghé sát tới bên tai tôi, thầm thì. Lần này đến lượt tôi tròn xoe mắt.

“Nghiêm túc hả?”

“Anh thấy được không?”

“Haru làm anh sốc quá. Em nghĩ tụi mình làm được chuyện đó thiệt hả?”

Mãi tôi mới thốt nên lời, nhưng nàng đáp lại không chút bối rối.

“Tụi mình thôi thì không được. Ta sẽ mượn sức mọi người nữa. Ta sẽ mượn sức của tất cả những người có thể giúp ta. Ông là người bác sĩ tuyệt vời đã quan tâm giúp đỡ khi bao nhiêu năm qua, em muốn làm gì đó để đền ơn ông.”

Trước đôi mắt đang sáng lên lấp lánh, tôi chỉ biết gật đầu.

“Không được hả anh?”

“Nghĩ theo lẽ thường thì chắc chắn là bất khả thi. Nhưng nhìn Haru cười như thế, không hiểu sao anh cũng tin là được.”

“Vậy mình làm nhé anh. Mình sẽ nhờ mọi người.” Nói dứt câu, nàng cứ thế kéo tay tôi chạy đi.

Mái tóc đen óng của nàng tung bay trong gió, một cảm giác lâng lâng kỳ lạ tràn ngập lòng tôi.

⚝ ✽ ⚝

“Vẫn tiếp tục thiếu máu.”

Giọng Tatsuya vang lên trong phòng nhân sự. Cậu đang xem bệnh án điện tử của bác sĩ Cáo Già.

“Đôi lúc, trạng thái ý thức đột ngột xấu đi. Mới bắt đầu tiêm tủy sống được hai ngày thôi, nhưng có lẽ nên tạm ngưng hóa trị.”

Tôi yếu ớt gật đầu đáp lại.

Sáu giờ tối. Đã đến giờ đón Natsuna. Hôm nay may thay bệnh nhân trong khu đều ổn định, rõ ràng có thể an tâm mà đi đón con, thế nhưng cậu ta vẫn cứ ở đây nhăn mặt nhíu mày không chịu động đậy.

Tình trạng sức khỏe của bác sĩ Cáo Già đang xuống dốc không phanh.

Ông không ăn được, từ hôm qua đã chuyển sang truyền dinh dưỡng qua đường tĩnh mạch. Việc di chuyển cũng phụ thuộc hoàn toàn vào xe lăn.

Chúng tôi thật sự “thua rồi”, đúng như lời bác sĩ Chồn Bự nói.

Một tay Tatsuya thao tác trên bệnh án điện tử, tra kết quả xét nghiệm mấy ngày gần đây. Cậu tra tới tra lui bao nhiêu lần, trên màn hình cũng chỉ rặt những chữ sô đỏ lòe, cuối cùng, cậu nhắm mắt lại.

“Cười tôi đi, Kurihara…”

Cậu mím chặt môi.

“Tôi nói thì hay lắm, nào là việc gì cũng giải quyết được hết, kết quả là thế này đây. Vì đầu óc lúc nào cũng luẩn quẩn chuyện của Chinatsu với Natsuna, nên mới gây ra sơ suất thế này…”

“Cậu không việc gì phải suy sụp như thế.”

Tôi nói, nhưng Tatsuya không ngẩng lên.

“Cứ cho là phát hiện ra sự xâm lấn dịch não tủy sớm hơn một tháng đi, cậu nghĩ tiên lượng bệnh có thay đổi không? Không đâu.”

“Không hổ thẹn với lương tâm chính là thù lao đáng quý nhất của chúng ta.”

Áp ngón tay lên mắt, Tatsuya nói tiếp.

“Tôi không có tư cách thốt ra câu ấy nữa.”

Đôi bờ vai buông thõng, cậu lại mím chặt môi.

Chúng tôi rơi vào một khoảng im lặng nặng nề. Tôi chậm rãi đưa mắt nhìn quanh. Mizunashi và Mikage đều đang đi lại bận rộn. Touzai, như thường lệ, có lẽ đang ở phòng họp hay nơi nào đó, nên không có mặt trong khu.

Chẳng ai dám đến gần hai gã bác sĩ nội khoa đang ngồi thành hai đống ủ ê ở góc phòng.

“Cậu nghĩ chúng ta chỉ có mỗi vai trò trị bệnh thôi à?”

Tôi vừa nhìn mông lung vừa nói.

Noi khóe mắt, tôi thoáng thấy Tatsuya ngẩng lên dòm tôi ngờ vực.

Hai tay đút túi áo blouse, tôi liếc cậu một cái.

“Hồi trước tôi chẳng giảng cho cậu về tính chất của người bác sĩ phụ trách rồi đó thôi. Công việc của chúng ta không chỉ là chữa bệnh.”

Lông mày Tatsuya hơi cau lại, cậu nhẹ nhàng hỏi.

“… Có phải cậu lại nghĩ ra trò gì không, Kurihara?”

“Vẫn còn một việc ta có thể làm cho thầy phó khoa.”

“Một việc?”

Tôi hạ giọng thầm thì.

“Nhưng việc này nhọc phết. Chưa kể rủi ro cao, lại chẳng được lợi lộc gì. Nói thẳng ra thì…”

“Thù lao nhất định có được của chúng ta vẫn cứ chỉ là không thẹn với lương tâm?”

Tatsuya nói chen vào.

Tôi lại nhìn vào mắt cậu, thấy nét điềm đạm chính trực đã quay về.

“Trình bày tôi nghe coi, Kurihara.”

“Với kẻ ủy mị cứ day dứt mãi về những chuyện đã qua như cậu thì tôi phải nghĩ một chút đã.”

“Kurihara.”

Tatsuya quay nhìn vào tôi.

“Tôi là bác sĩ phụ trách của bác sĩ Naitou. Tôi không thể tùy tiện đưa ra chỉ thị cho bệnh nhân mình phụ trách trong khi chăng biết gì được.”

Mặt cậu thoáng nét cười. Tuy có điểm yếu là cứng nhắc, nhưng trong giờ phút quyết định cuối cùng, Tatsuya là người luôn có thể trông cậy được.

“Cậu chỉ được cái bốp chát là giỏi.”

Cuối cùng tôi cũng phải bật cười với cậu, rồi bắt đầu thổ lộ kế hoạch đang ấp ủ.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau, tại bãi sông cạn phía sau bệnh viện.

“Ô kìa, con người ghét thuốc lá ra đây làm gì thế?”

Chị Tomura tay đút túi, quay lại nhìn tôi. Chị đứng ở chỗ mọi ngày, trên môi là điếu thuốc hiệu Philip Morris quen thuộc. Chị nhẹ nhàng nhả khói.

“Em có chuyện muốn bàn với chị.”

“Bàn?”

Nhìn vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó của tôi, chị Tomura cười ý nhị, bảo:

“Gọi tôi một tiếng ở bệnh viện là được, thế mà sáng tinh mơ đã cất công theo tôi ra tận đây, xem chừng có nguyên nhân sâu xa. Hay lại phiền não chuyện bạn bè?”

“Em có rảnh đâu mà cứ muộn phiền vì thằng ngốc Tatsuya mãi. Chuyện này vui hơn. Em cần sự góp sức của khoa cấp cứu.”

Gương mặt chị Tomura đầy thắc mắc.

“Việc này cũng hơi hoành tráng. Có thể sẽ bị các sếp để ý ạ.”

“Gì vậy? Nghe hay à nha.”

Chị có vẻ hứng thú. Quả là kiểu người nổi loạn.

“Em nghĩ là hay.”

Tôi nhoẻn cười, rồi lặng thinh vẫy chị lại gần.

⚝ ✽ ⚝

Kỹ thuật viên trưởng Matsumae khẽ nhướn mày nhìn lại tôi.

“Bác sĩ nói thật đấy à?”

Đã quá trưa, khoa xét nghiệm trung tâm không đến nỗi khủng hoảng như ban sáng, nhung vẫn lố nhố những máy cùng người, ồn ã không thôi. Lúc này, nhiều nhân viên kỹ thuật vẫn đang vừa chạy đôn chạy đáo vừa ném ánh nhìn thắc mắc vào gã “Kurihara vạn người mê” đột nhiên từ đâu đâm đầu ra đây.

Người kỹ thuật viên trưởng lão làng đang một tay cầm nắm cơm trưa, tay kia thao tác trên màn hình cảm ứng. Anh hầu như không nhìn vào màn hình, những ngón tay lướt qua lại êm ru. Quả không hổ là chuyên gia kỳ cựu.

“Thật ạ. Thế nên, em rất mong nhận được sự giúp sức từ khoa xét nghiệm.”

Anh Matsumae gãi cái đầu hói soàn soạt, nhìn lại tôi. Cánh tay đang thao tác trên màn hình cảm ứng ngừng lại.

“Bị gọi là ‘Kurihara lập dị’ kể cũng không oan nhỉ. Đầu óc cậu đúng là hơi chập cheng.”

Từ đầu chí cuối, anh vẫn tỏ ra bàng quan. Bàn tay vừa ngừng một chốc đã lại lướt trên màn hình cảm ứng. Nhìn vẻ ngoài thờ ơ, thật khó đoán được trong lòng anh nghĩ thế nào.

“Không được ạ?”

“Tôi có bảo là không được đâu.”

Kỹ thuật viên trưởng Matsumae nhét phần cơm nắm còn lại vào miệng, nhai nuốt xong, anh đáp mà không nhìn lại tôi.

“Chuyện nhỏ.”

Tôi lặng lẽ cúi đầu cảm ơn.

⚝ ✽ ⚝

Hai tay chống hông, Touzai nhìn tôi chằm chằm.

Khu nội trú đương lúc buổi đêm. Nhưng dù là đêm hay ngày, bệnh viện chưa bao giờ vắng bóng cô nàng nghiện công việc Touzai.

“Chuyện này sốc quá.”

Cô thốt lên, thở dài một tiếng rõ to.

Rồi cô lại nhìn tới, tới cũng nhìn cô không chớp.

“Từ sáng nay, thấy bác sĩ Shindou rồi bác sĩ Sunayama đi loanh quanh khắp bệnh viện, em đã nghi mấy người các anh đang ủ mưu gì đây, hóa ra là chuyện này.”

“Em nói ‘ủ mưu’ mang tiếng cho bọn anh quá. Đây là âm thầm vận động hành lang.”

“Như nhau cả. Vụ này thực sự là quá khó.”

“Anh biết là khó mà. Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Chịu trách nhiệm là làm gì cơ? Phục vụ bệnh viện Honjou đến khi chết hả?”

“Riêng cái đó xin miễn cho.”

Tôi đáp liền, rồi vội vàng ngậm miệng. Đôi lông mày đẹp của Touzai cau lại. Thế rồi một giọng nói tươi rói vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng đáng sợ.

“Mình làm đi, chủ nhiệm.”

Mikage đứng sau chúng tôi từ lúc nào chẳng rõ.

“Chuyện gì thế này? Cả Mikage cũng hùa theo à?”

“Em nghĩ đấy là một việc rất trọng đại. Em cũng muốn giúp một tay ạ.”

Khẩu khí nghe rất quyết đoán, hơi khác so với cô nàng Mikage rụt rè thường ngày.

Touzai liếc Mikage, nhẹ giọng:

“Mikage, chắc bác sĩ Shindou nói gì với em rồi hả?”

“Ớ.” Cô nàng bối rối thấy rõ, mặt đỏ rần lên. Touzai chỉ nhìn một cái rồi bảo:

“Em hâm mộ bác sĩ Shindou thì cũng không sao. Nhưng nếu nhận lời dễ dàng quá, về sau sẽ thấy khổ đó. Đám bác sĩ đầu óc lúc nào cũng chỉ biết có bệnh nhân thôi, chẳng bao giờ thèm màng đến nỗi khó khăn của y tá chúng mình đâu.”

“T… thế ạ?”

Khuôn mặt từ đỏ thoắt chuyển sang xanh, Mikage bắt đầu luống cuống. Có vẻ cô này tu luyện chưa đủ rồi. Hướng gió xem chừng bất lợi, tôi vội xuôi dòng về phía Mizunashi lúc ấy đang hí hoáy ghi chép bảng nhiệt độ ở ngay đằng sau.

“Mizunashi nghĩ sao?”

Mizunashi thoáng ngẩng lên, ngập ngừng đáp.

“Em nghĩ… cũng được ạ.”

“Nghĩa là tán thành phải không?”

Thấy cô khẽ gật đầu, tôi quay sang nhìn Touzai, hỏi: “Thế nào?” Mặt mày Touzai nom càng nản tệ.

“Mizunashi chắc cũng được bác sĩ Sunayama mở lời rồi chứ gì?”

Mizunashi mặt đỏ tới mang tai, im re.

Cuối cùng Touzai thở dài thườn thượt.

“Thiệt tình, anh nói câu gì dễ nghe coi nào.”

Đôi mắt hạnh nhân hướng về tôi cái nhìn chăm chú. Chỗ này có chạy cũng khó thoát. Tôi bèn dõng dạc nói đại.

“Em là người nắm trong tay sức mạnh khổng lồ của binh đoàn y tá trẻ, nếu em không giúp thì việc này khó thành.”

“Đừng nói như em là boss ngầm thế. Em chỉ là chủ nhiệm khu thôi.”

“Không được à Touzai?”

“Em có bảo là không đâu. Ở cái đội hình này thì em phải tỏ ra như thể mình là người duy nhất có đầu óc bình thường chứ, nên em đóng vai dữ một chút.”

Cô vén mớ tóc mái lòa xòa trước trán, khẽ nhún vai.

“Thế còn bao lâu để chuẩn bị?”

Tôi giơ hai ngón tay lên.

“Hai ngày nữa.”

⚝ ✽ ⚝

Hai ngày sau đó, vào đêm hôm khuya khoắt, tôi mò đến khu ba phía Nam, nhưng không phải do bị bệnh viện gọi đến.

Lúc ấy là mười hai giờ kém, sắp sang ngày mới, các bệnh nhân trong khu đều đã say ngủ. Lúc tôi bước vào phòng nhân sự, Mikage đã ở đó sẵn. Trông thấy tôi, cô đứng lên, không nói gì. Các y tá khác cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu chào.

Hai người chúng tôi cùng tới phòng 333.

Tôi mở cửa, bác sĩ Cáo Già đang ngồi đợi trên giường, phu nhân Chiyo đúng cạnh ông.

“Khuya thế này mà Kurihara còn vất vả vì tôi quá.”

Ông cất tiếng cười khàn khàn.

“Nửa đêm rồi còn nhắn là muốn đưa tôi đến một nơi, có việc gì à?”

Tôi đã lo dựng ông dậy lúc mười hai giờ đêm thế này thì nhọc cho ông quá, nhưng bác sĩ Cáo Già vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi. Mấy hôm nay, ông gầy xọp hẳn, hai gò má hõm sâu, nhưng vẫn cứ là người thầy hiền khô của tôi.

“Thầy ra ngoài được không ạ?”

“Được chứ. Kurihara đã có lời mời cơ mà. Nhưng đi đâu thế?”

“Bí mật ạ. Mình đi thôi thầy.”

Tôi cười, đáp.

Mikage khéo léo chuyển chai dung dịch truyền sang cọc treo của xe lăn, rồi cùng phu nhân Chiyo đỡ bác sĩ Cáo Già ngồi lên xe. Tôi bước vội ra hành lang, trốn khỏi cái hiện thực khắc nghiệt ẩn ẩn hiện hiện trong chuỗi hành động rất bình thường ấy.

Mikage đẩy xe lăn, phu nhân Chiyo bước theo bên cạnh. Chúng tôi đi qua hành lang tối chỉ có ngọn đèn ngủ sáng lờ mờ, ra đến chỗ cửa thang máy. Touzai bấm nút dừng thang máy, đợi chúng tôi.

Cô nhìn bác sĩ Cáo Già, lặng lẽ cười, nhưng không nói gì cả.

Tôi cũng chỉ im lặng gật đầu chào lại, bước vào thang máy, rồi bấm nút xuống tầng một.

Từ khu ngoại trú tối đen, chúng tôi hành quân qua vài lối đi nối tiếp nhau để tới tòa nhà kế bên, đến gần khu cấp cứu ngoại trú đèn đóm sáng trưng. Tôi liếc xéo khung cảnh om sòm, rẽ qua hành lang nằm chính giữa, đến trước thang máy dùng khi cấp cứu. Tatsuya đã đứng đó chờ sẵn.

“Vất vả cho bác sĩ rồi ạ.”

Bác sĩ Cáo Già hết nhìn tôi lại nhìn qua Tatsuya, cười khổ.

“Ôi trời ôi trời, đến cả bác sĩ Shindou cũng là đồng lõa à? Rốt cuộc hai cậu âm mưu gì thế?”

Tatsuya chỉ cười. Cậu hướng dẫn Mikage đẩy xe lăn vào thang máy của khoa cấp cứu.

Rồi Tatsuya nhấn vào nút có chữ H nằm ở trên cùng dãy nút ghi đích đến.

Đó là bãi đáp trực thăng.

Trông thấy hành động đó của cậu, quả nhiên vợ chồng bác sĩ Cáo Già đưa mắt nhìn nhau.

“Bác sĩ Kurihara, có phải chuyện này rất lớn không? Tôi thấy hơi lo rồi đấy.”

Bác sĩ Cáo Già nói vậy, nhưng đâu đó trong giọng ông, tôi nghe được nỗi mong chờ.

Thang máy lặng lẽ đi lên, chẳng bao lâu, cửa mở ra. Tatsuya đứng phía trước bước ra ngoài. Chúng tôi đi qua một cánh cửa, hẳn nhiên phía bên kia là bãi đáp trực thăng.

Không gian hình vuông được đèn bệnh viện chiếu rọi, sáng lên mờ mờ trong đêm, như đang lờ đờ trôi nổi giữa một vùng trống rỗng, nom tựa tấm thảm bay khổng lồ.

⚝ ✽ ⚝

Bãi đáp trực thăng nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, theo đúng nghĩa đen.

Gió tháng Sáu ấm áp lồng lộng thổi. Dù đang là nửa đêm, nhưng nhờ ánh điện từ phòng nhân sự và tấm bảng lớn của khoa cấp cứu hắt sang nên bãi trực thăng cũng khá sáng sủa.

Mikage đẩy xe lăn, phu nhân Chiyo đi sát bên.

Thoáng chốc chúng tôi đã đến chính giữa chữ H khổng lồ.

“Ôi, cảnh đẹp quá…”

Phu nhân Chiyo xúc động thở ra một hơi. Mắt bà nheo lại, say đắm nhìn phố xá về đêm lốm đốm ánh đèn.

Tòa nhà bệnh viện rất cao.

Trong vài năm gần đây, thành phố Matsumoto có thêm nhiều khu chung cư cao tầng thô thiển, dần đánh mất nét hút hồn của một đô thị bao quanh thành cổ. Nhưng cảnh đêm nhìn từ bãi đỗ trực thăng được xây ở vị trí cao trên tầng thượng tòa nhà bệnh viện sáu tầng vẫn khoáng đạt, mênh mông. Tầm mắt mở rộng 360 độ, tám hướng hầu như không có vật cản. Nói “cảnh đêm”, chứ Matsumoto chỉ là chốn đô thị nhỏ, nên tầm giờ này trong thành phố chỉ còn rải rác những ánh đèn đường nhạt mờ.

“Ôi, sao sáng chưa kìa.”

Phu nhân Chiyo ngước nhìn trời, bảo.

Nghe thế, bác sĩ Cáo Già cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng hao gầy thốt ra một tiếng cảm thán yếu ớt.

Bầu trời đêm được khảm kín bởi hằng hà sa số các vì sao.

Bắc Cực Tinh sáng rực nơi bầu trời phía Bắc, từ đó trông về đằng Đông, sao Chức Nữ của chòm Thiên Cầm đang nhấp nháy. Dõi mắt về phía xa hơn là chòm Thiên Nga đang thong dong sải đôi cánh lớn như hướng thẳng vào chòm Thiên Ưng. Nơi trời Tây, một dải sáng nối liền y như nét mực được quẹt bằng cây cọ ánh sáng, chính là Đại Tam Giác Mùa Xuân, tạo thành từ chòm Bắc Đẩu Thất Tinh, sao Đại Giác, sao Giác Tú. Bầu trời đêm mùa xuân giờ đây trở thành dạ yến của những thần thoại ánh sáng rực rỡ.

Trên xe lần, bác sĩ Cáo Già buông tiếng thở dài khe khẽ.

“Tôi làm việc ở đây bao nhiêu năm, vậy mà chẳng hay biết có một nơi ngắm sao tuyệt vời đến thế này.”

Khi ông chưa dứt lời, vài ngọn đèn điện lớn trong thành phố bỗng tắt ngúm. Có lẽ vì đã quá mười hai giờ.

Sao trên trời dường như nhiều thêm một chút.

Một thoáng lặng im, rồi hai vợ chồng bác sĩ Cáo Già xích lại bên nhau, cùng ngước nhìn bầu trời. Một lát sau, ông khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời những vì sao.

“Món quà tuyệt vời quá. Cảm ơn bác sĩ Kurihara, bác sĩ Shindou.”

“Chưa hết đâu ạ, bác sĩ Naitou.”

Tatsuya đáp.

“Bác sĩ hãy đợi thêm chút nữa…”

“Thế này là đủ lắm rồi.”

Giọng ông vừa dịu dàng, vừa điềm tĩnh, vừa kiên cường.

Ông lặng lẽ quay lại. Trong đôi mắt ông nhìn chúng tôi, ngời lên ánh sáng lạ lùng.

“Tấm thân này không còn sức để đi đâu nữa, việc ấy bản thân tôi hiểu rõ nhất.”

“Nhưng bầu trời thầy đã ngắm ở đỉnh núi Jounen chắc chắn không giống như thế này.”

Nghe tôi nói vậy, ông nheo mắt, tựa như đang lần theo sợi chỉ nối về quá khứ.

“… Bầu trời ấy, tôi mãi mãi không quên. Đó là bầu trời đẹp đẽ nhất tôi đã cùng ngắm nhìn với Chiyo. Một bầu trời ngập tràn sao. Ước gì được thấy lại một lần nữa thôi…”

Tôi thấy ống tay áo của phu nhân Chiyo đang đứng bên cạnh khẽ rung rinh. Cánh tay trắng muốt của bà đặt trên vai bác sĩ Cáo Già tự lúc nào.

Tôi lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem nhanh. Đã quá mười hai giờ được vài phút. Đảo mắt nhìn xuống lối vào chính bên dưới, nơi đèn đóm vẫn sáng choang, tôi thấy một bóng người chạy qua giữa vòng xuyến, tiến về phía tấm bảng đỏ rực mang dòng chữ “Khám chữa bệnh 24 giờ, 365 ngày”. Một cái bóng khổng lồ đen thui khoác áo choàng trắng.

Đồng hồ của tôi chỉ mười hai giờ bốn phút năm mươi giây.

Tôi lại nhìn lên cao.

Đếm đúng mười giây, khoảnh khác ấy tới.

Đột ngột, tất cả chìm vào màn đêm.

Ánh đèn sáng choang trong các phòng nhân sự khu ở tất cả bốn tòa nhà đồng loạt tắt lịm. Ánh sáng màu trắng xanh của máy móc xét nghiệm hắt từ khu xét nghiệm lâm sàng ra khắp bốn phương cũng đột ngột biến mất.

Ánh đèn huỳnh quang rực rỡ trong khu cấp cứu tắt ngấm, thậm chí mũi tên neon khổng lồ chỉ đường vào bãi đỗ xe cũng tan vào màn đêm.

Và rồi, tấm bảng đỏ chói lọi vẫn nằm phô trương nơi cổng chín