23. Bí mật trong cung nhà Mạc (2)
Công việc trên đây diễn ra rất nhanh chóng. Loại xong chướng ngại ấy rồi, bây giờ họ mới rảnh tay để lo cứu Thúy Loan. Cả ba người đồng hấp tấp kéo nhau tới trước cửa lãnh cung. Tại đây, vị tiểu thơ lấy xâu chìa khóa và mở được cửa liền trong nháy mắt.
Cả mừng Văn Khuê là người đầu tiên xô cửa bước vào. Ngọc Lan và Thế Hùng lẳng lặng nối gót theo sau.
Họ Bùi cảm thấy lòng hồi hộp lạ thường. Dưới ánh sáng leo lét của cây đèn dầu phộng đặt trên chiếc bàn con, chàng thấy Thúy Loan đang ngả mình trên một chõng tre, gương mặt ủ dột và tiều tụy bị che khuất một phần sau làn tóc rối buông lòa xòa xuống trán.
Văn Khuê không ngăn được mối cảm thương vô hạn đang dâng lên tràn ngập cõi lòng, chàng từ từ tiến đến gần nàng, thì ngay lúc ấy, chợt nghe tiếng động, người thiếu phụ bỗng bừng tĩnh giấc và choàng ngồi dậy. Nàng giương to đôi mắt, sửng sốt nhìn họ Bùi và kêu lên!
- Ồ kia! Phu quân!
Văn Khuê vội đáp:
- Hiền thê! Phải, chính anh đây. Anh đến để cứu em thoát khỏi chốn lãnh cung này!
Thúy Loan vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nàng nhận thấy, sau lưng người yêu của mình, còn có Lê thế Hùng và cả Ngọc Lan tiểu thơ, dưới lốt cải trang khéo léo của một cung nữ mỹ miều. Bất giác, hai giọt lệ bắt đầu rưng rưng nơi khoé mắt nàng, vì sung sướng và cảm động.
Nàng đứng lên gượng mỉm cười, khẽ gật đầu chào họ Lê và người thiếu nữ rồi xây qua hỏi chồng mình:
- Phu quân, công tử và tiểu thơ đã làm thế nào mà lọt được vào đây? Hồi trưa hôm nay, ở trong này, thiếp nghe người ta đồn rằng phu quân đã bị Chúa Mạc cấp tốc triệu về và hạ ngục. Hay tin ấy thiếp lo lắng và đau xót vô cùng!
Văn Khuê đáp:
- Quả đúng như thế, hiền thê ạ. Anh đã trúng kế của gã hôn quân và bị tống giam vào ngục. May vừa rồi, nhờ có Lê hiền đệ và Nguyễn tiểu thơ mạo hiểm vào tận nơi giải cứu nên mới thoát ra được và theo họ kéo tới lãnh cung để cứu hiền thê...
Nói đến đây, nhác thấy Thế Hùng đưa mắt cho mình ra dấu thúc giục, họ Bùi bèn ngừng lại và tiếp:
- Chúng ta còn nhiều chuyện phải nói với nhau nữa, nhưng thôi, đành để lúc khác vì hiện thời thì giờ cấp bách lắm. Hiền thê hãy chuẩn bị mau mau theo anh, và các bạn thân mến của chúng ta, để rời khỏi chốn hiểm nghèo.
Ngọc Lan cũng xen vào:
- Bùi Đại tướng nói chí phải. Chúng ta hãy lập tức lìa khỏi hoàng thành sớm chừng nào, hay chứng nấy,
Không đợi thôi thúc đến lần thứ hai, Thúy Loan vội vàng lo sửa soạn để lên đường. Cũng may là, như tất cả các nữ tù nhân tại lãnh cung, người thiếu phụ không bị xích cùm tay chân gì hết. Vì vậy người ta khỏi phải mất công cởi trói cho nàng.
Chỉ một lát sau, bốn người toan vượt qua ngưỡng cửa phòng giam để bước ra ngoài. Thế Hùng là kẻ đi đầu, bỗng nhiên dừng lại, giựt mình, biến sắc. Chàng vừa chợt nghe từ xa vẳng lại có tiếng chân dậm đều đều trên sỏi cát mỗi lúc mỗi gần. Vươn mình lên, chàng quay nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động thì thấy ánh sáng một ngọn đèn lồng thấp thoáng đang luôn luôn xê dịch.
Lo ngại, vị công tử thì thầm bảo khẽ Ngọc Lan và Văn Khuê:
- Nguy rồi! Chắc là một toán lính tuần sắp kéo đến nơi. Chúng ta hãy rút vào tạm ẩn núp trong lãnh cung một chút đã, chờ cho chúng đi qua rồi sẽ liệu.
Họ Bùi khen phải, nhưng Ngọc Lan như sực nhớ ra một điều gì quan hệ, vội nói:
- Không được. Dù tìm chỗ ẩn núp. hành động của chúng ta vẫn có thể bị bại lộ như thường. Vì chốc nữa, tốp lính tuần qua đây, không trông thấy tên lính gác, tất nhiên sẽ sanh nghi rồi ùa vào trong lục soát.
Thế Hùng gật đầu:
- Ngọc Lan nói đúng đấy. Nhưng được rồi! Tôi đã có cách giải quyết, sẵn tôi đang khoác trên mình bộ võ phục của lính canh. Vậy để tôi ra cầm gươm giả vờ làm lính gác để gạt chúng. Như thế rất tiện lợi.
Mưu mẹo trên đây được vị tiểu thơ và họ Bùi tán thành. Chàng thanh niên liền hấp tấp xách gươm ra đứng trước lãnh cung. Trong khi Văn Khuê và người thiếu nữ đưa Thúy Loan lùi trở vào trong phòng giam, khép cửa lại rồi đứng chực sẵn sau cánh cửa, hé mắt nhìn ra ngoài và lắng nghe động tĩnh.
Giữa lúc ấy, ở đàng kia, toán lính tuần đã rần rộ tiến đến gần. Nhờ ánh sáng của cây đèn lồng lắc lư theo nhịp bước, Thế Hùng nhận thấy bọn chúng gồm vỏn vẹn chỉ có bốn tên. Kẻ đi đầu, thân hình phì nộn, bên hông đeo lủng lẳng một thanh gươm dài, ngực hơi ưỡn về phía trước, có dáng điệu của một người quen chỉ huy và ra lịnh. Ấy là viên đội trưởng thuộc đội ngự vệ trong hoàng cung. Sau lưng y là ba tên lính, tuổi xuýt xoát gần bằng nhau, trạc trên lối ba mươi.
Bây giờ bọn này khởi sự vượt qua trước mặt Thế Hùng. Cẩn thân, chàng liền cúi đầu xuống để tránh khỏi bị chúng nhìn thấy rõ.
Một tên lính tuần giơ cao ngọn đèn lồng lên, soi tỏ chỗ chàng đứng, khiến vị công tử hồi hộp lạ lùng. Chàng nghe quả tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng, may thay, viên đội đi đầu hình như không thèm chú ý đến chàng. Hắn chỉ liếc trông qua, yên trí rằng không có gì khác thường xảy ra, nên lại tiếp tục rảo bước một cách thản nhiên, vô sự.
Như những cái máy, đám lính tuần đi sau cũng lười biếng bắt chước kẻ chỉ huy của chúng. Khoảnh khắc, bóng của chúng cứ xa dần rồi khuất hẳn sau một khúc quanh.
Lê thế Hùng thở ra nhẹ nhõm. Chàng vội vàng chạy vào báo tin cho Bùi văn Khuê, Ngọc Lan và Thúy Loan, đoạn thúc giục:
- Bây giờ đã quá giờ Tý. Chúng ta mau mau trở ra cửa Tây để ra khỏi hoàng thành!
Thế là bốn người bắt đầu rời khỏi chốn lãnh cung, lẳng lặng dấn mình vào trong bóng tối. Cũng như lần trước Ngọc Lan đảm nhận phận sự dẫn đường. Bùi văn Khuê dìu Thúy Loan đi giữa còn chàng công tử đi sau chót để phòng ngừa bất trắc.
Chưa tàn nửa điếu thuốc, họ đã yên ổn đến gần cửa thành ở phía Tây. Tại đây, Ngọc Lan nhìn thấy bốn bề vẫn vắng lặng như tờ. Viên đội Oai say rượu, tay chân bị trói, miệng bị nhét dẻ, vẫn nằm yên tại chỗ cũ. Trên chòi gác cũng không có một tiếng động nào. Ngọc Lan nhanh nhẹn lại mở cánh cửa vuông nhỏ, rồi lách mình qua đó trước nhứt, bước ra ngoài. Lần lượt Văn Khuê, Thúy Loan và Thế Hùng đều làm theo người thiếu nữ.
Vậy là xong, cả bốn người đều thoát nạn, sau sự vui mừng hoan hỉ, lại tiếp đến nỗi lo âu. Trên đường đi ra ngoại ô, về nhà riêng của vị tiểu thơ, Bùi văn Khuê bàn tính đến những việc phải làm; ấy là lo lánh xa Thăng Long để tránh khỏi một lần nữa, lại sa vào tay chúa Mạc...
Nhưng...
Một giờ sau, tại nhà riêng của nàng Ngọc Lan ở vùng ngoại ô, trong khi mọi người lo gấp rút chuẩn bị hành lý để lên đường tị nạn, thì bên ngoài, bỗng có tiếng vó ngựa rộn rịp mỗi lúc mỗi gần, rồi kế đó có tiếng hô dõng dạc của một viên tướng đang truyền lịnh:
- Binh sĩ! Hãy bao vây chặt chẽ ngôi nhà này!
Bùi văn Khuê, Lê thế Hùng và hai nàng Ngọc Lan, Thúy Loan đều giựt mình. Họ Bùi nhận ra đó là tiếng của Trần bách Niên, một võ tướng rất trung thành của Mạc mậu Hợp.
Chàng nói:
- Nguy rồi! Mạc Vuơng đã khám phá được vụ vượt ngục và phái Trần bách Niên kéo quân đuổi bắt chúng ta. Vậy, chúng ta phải lo phá vòng vây để mau mau thoát khỏi nơi này!
Cuộc phản công được lập tức thi hành: Bùi văn Khuê lãnh phận sự xông ra trước nhứt để tấn công địch và mở một con đường máu. Ngọc Lan, đèo nàng Thúy Loan trên lưng sẽ nối gót theo sau. Còn Thế Hùng mang theo một ít hành trang cần thiết đi đoạn hậu để bảo vệ cho hai phụ nữ.
Ra gần tới cửa, họ thấy bên ngoài, đèn đuốc sáng rực cả một góc trời. Quân lính lố nhố, ước tới hàng ngàn, với những võ khí sáng ngời, đang rần rộ dàn ra xung quanh ngôi nhà thành một vòng rào kiên cố.
Cuộc bố trí lực lượng vừa xong, thì giọng sang sảng của Trần bách Niên, lại vang lên những tiếng xôn xao hỗn độn.
- Bọn phản tặc Bùi văn Khuê đâu rồi! Hãy cấp tốc ra đây mà nạp mạng, đừng để cho bản chức phải mất công, nhọc sức!
Bách Niên vừa dứt lời thì một tiếng quát vang như sấm đáp lại liền:
- Có ta đây!
Tiếng quát ấy là của chàng dũng sĩ họ Bùi vừa từ trong cửa nhảy vọt ra sân. Chàng tiếp:
- Tên chó săn của gã hôn quân vô đạo, đừng có vênh váo tự phụ! Hãy mở mắt ra mà xem ta trừng phạt mi và phá vỡ vòng vây!
Theo liền sau câu nói, một lát gươm vụt bay tới như chớp nhoáng, chém sả vào đầu con ngựa mà viên tướng họ Trần đang cỡi. Con vật đau quá, nhẩy chồm lên, rồi ngã gục xuống và thình lình ném theo Trần bách Niên lăn nhào xuống đất.
Thấy chủ tướng lâm nguy, ba viên tùy tướng của họ Trần đồng nhảy xuống ngựa một lượt và vội vàng sấn tới chận đánh Văn Khuê để che chở cho Trần bá Niên.
Nhưng nàng Ngọc Lan và Lê thế Hùng đã xông ra vung kiếm xáp chiến với họ.
Bùi văn Khuê, lanh như cắt, gạt văng võ khí của một viên tùy tướng rồi thộp ngực hắn, xách hông lên ném mạnh khối thịt này vào đám quân sĩ đang ùn ùn tràn tới, khiến một số bị đè ngã, chồng chất lên nhau, và cất tiếng la inh ỏi.
Lúc ấy Trần bách Niên vừa lồm cồm ngồi dậy, sau một phút choáng váng, kinh hoàng, Y giơ tay toan với lấy ngọn thương của mình thì Bùi văn Khuê đã xuất hiện ngay bên cạnh, dùng chân đạp lên cây thương và đồng thời, vụt giáng mạnh một lát gươm xuống đỉnh đầu địch thủ.
Viên tướng họ Trần cả kinh, vội nhoài mình để tránh nhưng không kịp. Lưỡi kiếm đã chém phập vào vai bên tả của y rất sâu, cơ hồ gần đứt lìa cả cánh tay. Họ Trần rú lên một tiếng và ngã lăn trên vũng máu...
Tưởng chủ tướng đã bị tử thương, toàn thế lũ bộ hạ đều thất sắc. Một trong hai viên tùy tướng còn lại đang lính quýnh, bị nàng Ngọc Lan đâm một gươm trúng bụng, té nhào. Còn viên tùy tướng kia tự biết mình không thể đương đầu với một kẻ tài nghệ xuất sắc như Thế Hùng nên đã chém bậy một dáo rồi tìm đường tẩu thoát.
Không nở giết Trần bá Niên, Bùi văn Khuê chỉ cất tiếng hô to để hăm dọa đám binh sĩ:
- Hởi quân lính nhà Mạc! Chủ tướng các ngươi sắp chết rồi. Bây giờ, những kẻ nào ngăn cản chúng ta thì cũng sẽ tánh mạng như Trần bá Niên!
Dứt lời, chàng múa tít thanh bảo kiếm và nhảy xổ vào đám quan quân. Ngọc Lan (đèo nàng Thúy Loan trên lưng) và Lê thế Hùng cùng nối gót theo chàng.
Một số binh sĩ gan dạ hoặc chậm chân, kế tiếp nhau ngã gục xuống như những thân cây đổ, trong khi tất cả những tên khác đều kinh hồn táng đởm, lật đật dan ra và xô nhau chạy tán loạn.
Thế là, chỉ trong khoảnh khắc, vòng vây đã bị phá vỡ và Bùi văn Khuê cùng các bạn đã thoát được ra ngoài. Vừa lúc này họ gặp được mấy con ngựa của phe địch chạy tản lạc trong đám loạn quân. Lập tức, Văn Khuê, Thế Hùng và Ngọc Lan đoạt lấy mỗi người một con, rồi lật đật nhảy lên yên. toan phi ngựa, nhắm hướng Nam trực chỉ.
Nhưng, sau lưng họ bỗng có tiếng quát to truyền lịnh:
- Quân đâu! Hãy dùng tên độc bắn theo chúng. Bắn mau lên kẻo chúng chạy mất!
Đáp lại lịnh này thoạt đầu vài tên rời rạc vụt lao đi trong không khí, rồi kế đó, một loạt mũi tên khác phóng liền theo.
Bùi văn Khuê bảo các bạn cúi rạp mình trên lưng ngựa và khởi sự thúc tuấn mã chạy thật nhanh để rời khỏi vùng nguy hiểm. Song trong lúc bối rối,và loay hoay lo bảo vệ cho Thúy Loan, nàng Ngọc Lan bỗng rủi ro bị một mũi tên ghim sâu vào cánh tay trái.
Nàng khẽ rú lên: Tôi bị trúng tên rồi I
Thế Hùng và họ Bùi đều cả kinh, nhưng chẳng ai dám dừng ngựa, vì cuộc xạ tiễn của địch vẫn tiếp tục không ngừng. Thế Hùng vội lùi ngựa lại sau để lo bảo vệ cho người yêu.
Lìa khỏi vùng ngoại ô Thăng Long được một khoảng khá xa, Lê thế Hùng đề nghị nên tạm dừng lại để rút mũi tên ra và lo săn sóc cho nàng Ngọc Lan. Nhưng người thiếu nữ gắng gượng đáp:
- Không sao, cứ chạy thêm chừng vài dặm nữa sẽ hay.
Tuy nhiên, mọi người đều nhận thấy Ngọc Lan mặt mày tái mét, tay chân run lên và sức nàng đã gần kiệt quệ. Khi Thế Hùng rút mũi tên độc ra khỏi cánh tay nàng, thì Ngọc-Lan nhắm mắt bậm môi lại để rán nhịn đau:
Bùi văn Khuê vội bảo Thúy Loan sang ngồi chung ngựa với mình để Thế Hùng đỡ nàng Ngọc Lan, đặt vào lòng và lo tìm cách tạm băng bó vết thương.
Song người thiếu nữ đáp bằng một giọng yếu ớt và tuyệt vọng:
- Chàng đừng săn sóc hay băng bó làm gì vô ích, vì thuốc độc đã ngấm vào cơ thể của thiếp rồi. Thôi, thiếp xin vĩnh biệt chàng, vĩnh biệt Bùi tướng quân và chị Thúy Loan...
Mọi người đều ứa lệ nhìn người thiếu nữ. Chỉ một lát sau nàng tắt thở trên tay Lê thế Hùng.
Như một kẻ không hồn, họ Lê ôm chặt lấy thi hài của người yêu. Cuộc hành trình lại tiếp diễn trong đêm đen u ám.
Vào tờ mờ sáng hôm ấy, họ đến địa phận huyện Gia Viện thuộc tỉnh Ninh Bình. Thế Hùng tìm vào một thôn trang gần đó mua một cỗ quan tài để khâm liệm xác nàng Ngọc Lan rồi đem chôn cất tại một cánh đồng hoang vắng.
Chưa bao giờ Thế Hùng thấy đau đớn và chán nản cho bằng lúc này. Thù nhà chưa trả, nợ nước chưa đền, nay lại thêm một cuộc tình duyên lỡ dở vô cùng chua xót và đầm đìa huyết lệ. Chưa diệt được kẻ thù không đội chung trời là Trịnh Tùng, chàng lại vấp phải một tay bạo chúa hôn quân, vô đạo là Mạc mậu Hợp. Như vậy, chàng không biết phải xử trí cách nào đây?
Lê thế Hùng ôm đầu suy nghĩ. Chàng suy nghĩ rất lâu và trong một cuộc thảo luận sôi nổi với bạn, chàng quyết định:
- Tiểu đệ không thể về Tây đô nữa. Chắc đại ca đã thừa hiểu rõ vì sao. Nếu đại ca phải đưa chị Thúy Loan về quê quán, thì anh em ta đành chia tay nhau từ đây, và mong sẽ có dịp tái ngộ một ngày không xa lắm...
Cuộc chia ly hôm ấy, đã làm não lòng hai tay hào kiệt anh hùng, hai người bạn chí thân, đã từng san sẽ với nhau những chuỗi ngày oanh liệt, vẻ vang cũng như những ngày đầy gian lao, luân lạc...
Để rồi, Thế Hùng trở gót và Bùi văn Khuê đưa vợ về Tây đô thăm gia quyến theo lời yêu cầu của nàng Thúy Loan Nhưng tại đây, Thúy Loan chịu không nổi những cơ cực nhứt là những cơn xúc động mãnh liệt vừa trải qua, đã lâm bịnh và từ trần.
Còn Bùi văn Khuê, vì tình thế đẩy đưa, vì mấy phen được Trịnh Tùng ân cần mời cộng tác, nên sau cùng đành nhận lời ra cầm quân chống lại nhà Mạc để trả thù cho
người yêu cho chính mình và cho hai bạn....
Một năm sau.
Dưới cơn mưa phùn của một chiều đông ảm đạm, một viên tướng thúc ngựa chạy như bay trên con đường từ Vũ Ninh đưa đến huyện Phượng Nhỡn.
Tới địa phận huyện nầy, viên tướng lo lắng ngoái đầu nhìn lại phía sau, rồi thở hắt ra, ghì cương cho ngựa đi chậm lại. Cứ trông vẻ mặt phờ phạc, mái tóc hoa râm bù xù rối loạn, và bộ võ phục thấm ướt nước mưa, dính đầy cát bụi của đường trường, người ta cũng đoán biết rằng đó là một kẻ chiến bại bị truy đuổi, đang chạy lẻ loi đơn độc để tìm nẻo thoát thân. Dường như vừa vượt qua nhiều gian nguy ghê gớm và vì đã chạy quá xa, nên viên tướng rất mệt mỏi và gần kiệt sức. Liếc nhìn về phia bên trái, thấy cách đường cái chừng hơn trăm thước, có một ngôi chùa cũ kỹ nằm trơ vơ giữa một vùng cây um tùm, ông ta bèn rẽ ngựa đi tới đó.
Đến trước sân chùa, viên tướng uể oải xuống ngựa và lao đầu bước vào. Gặp một chú tiểu từ trong chạy ra, ngơ ngác và sợ hãi nhìn, ông liền bảo, bằng một giọng thều thào, yếu đuối:
- Nhờ chú đưa tôi vào yết kiến sư ông,
Chú tiểu nhận lời. Chỉ một lát sau, viên tướng đã được dẫn tới trước mặt một vị hòa thượng còn trẻ tuổi.
Nhà sư đưa mắt ra hiệu cho chú tiểu tránh đi nơi khác rồi chắp tay thi lễ.
- A di đà Phật. Bần tăng xin kính chào bệ hạ.
Viên tướng giựt mình, kinh hãi, lùi lại, trố mắt nhìn kẻ tu hànhh miệng ấp úng nói:
- Ô hay! Sư ông bảo gì thế? Chắc sư ông trông lầm rồi. Hay sư ông là...
HẾT