← Quay lại trang sách

23. Bí mật trong cung nhà Mạc (1)

THÚY LOAN uể oải buông mình ngồi phịch xuống giường. Nàng đưa hai tay ôm lấy đầu và cảm thấy tức bực, khó chịu vô cùng.

Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi nàng bị giam lỏng trong hoàng thành của Chúa Mạc. Căn phòng xinh đẹp và trang hoàng lộng lẫy mà nhà vua đã dành riêng cho nàng, đối với Thúy Loan, có vẻ âm u, ảm đạm như chốn lãnh cung.

Đã hai bữa nay, kể từ lúc đặt chân vào đây, Thúy Loan cảm thấy mình hoàn toàn mất cả tự do. Đã thế, mỗi ngày hai bận, nàng lại còn bị ‘‘mời’’ đến Tòa Tam pháp để trả lời những câu hỏi của hoàng thân Mạc kinh Chỉ và của viên quan đô sát được ủy thác nhiệm vụ tra xét vụ án gián điệp nầy.

Như thế, cứ mỗi lần từ Tòa Tam pháp trở về, người thiếu nữ rất mệt mõi, cả thể xác lẫn tinh thần.

Thúy Loan không hiểu tại sao Mạc mậu Hợp lại cho thi hành một biện pháp kỳ dị như vậy đối với nàng? Vì nhà vua quá nghi kỵ nàng chăng? Dầu sao thì nàng cũng đường đường là một vị phu nhơn, vợ của một viên Đại tướng lẫy lừng danh tiếng của Triều đình. Ở địa vị ấy, nàng phải được hưởng một sự đối đãi hợp lẽ và xứng đáng hơn, chớ lý nào lại cứ bị cật vấn mãi và bị giam lỏng tại chốn này? Hay là...

Người thiếu phụ đang băn khoăn với nhiều ý nghĩ phức tạp và mâu thuẫn ấy, thì bỗng nghe tiếng cánh cửa phòng xịch mở. Ngẩng mặt nhìn lên, nàng ngạc nhiên thấy một thiếu nữ nhanh nhẹn bước vào, theo sau có một viên Thái giám già, trạc độ ngũ tuần.

Đây là lần đầu tiên, một hoạn quan của nhà Mạc đặt chân vào phòng nầy, Thúy Loan tiên cảm rằng sắp có một việc gì quan trọng xẩy ra.

Nàng chưa kịp hỏi: Con thế nữ đã vội lên tiếng:

- Bẩm phu nhơn, có lịnh của Chúa thượng.

Cô vừa dứt lời thì lão Thái giám tiếp liền:

- Thưa phu nhơn, chính thế. Chúa thượng truyền cho hạ quan triệu thỉnh phu nhơn tới điện Long An để ngài hỏi thăm nhiều điều hệ trọng về vụ gián điệp.

Thúy Loan lo lắng nghĩ bụng: ‘‘Mạc mậu Hợp lại muốn gì nữa đây? Tại sao ông ta giao phó vụ nầy cho Mạc kinh Chỉ tra xét mà nay lại còn đòi ta tới

Thấy người thiếu phụ còn đứng sững vẻ mặt trầm ngâm, tư lự, viên Thái giám già thúc giục:

- Xin phu nhơn mau mau chuẩn bị đi theo hạ quan. Chúa thượng đang nóng lòng chờ đợi.

Thúy Loan hơi giật mình. Nàng vội vàng sửa lại mái tóc, khoác thêm một chiếc áo ngoài vào. Đồng thời, nàng cất tiếng hỏi:

- Từ đây đến điện Long An chừng bao xa?

Lão Thái giám đáp:

- Độ vài trăm thước.

Chuẩn bị xong, Thúy Loan lẳng lặng theo lão Thái giám bước ra khỏi phòng. Nàng được mời leo lên một chiếc kiệu đưa nàng thẳng tới điện Long An, là nơi chúa Mạc đang ngự.

Khi kiệu vừa ngừng lại trước điện, lão Thái giám nãy giờ lẽo đẽo theo sau, vội vàng tiến lên, vượt qua bậc tam cấp, để vào báo tin cho nhà vua.

Một lát sau, lão lại tất tưởi chạy ra, kính cẩn nói với người thiếu phụ đang thong thả từ trên kiệu bước xuống:

- Chúa thượng truyền cho phu nhơn vào bệ kiến.

E ngại, Thúy Loan đặt chân lên bậc tam cấp và chậm rãi theo viên hoạn quan già. Nàng đi ngang qua hai hàng vệ sĩ, taỵ cầm gươm trần sáng nhoáng đứng canh gác, trông rất lễ nghi và lạnh lùng như những bức tượng đồng.

Qua một đãy hành lang ngắn, mà trên sàn gạch đều trải toàn thảm nhung, sau cùng lão Thái giám dẫn nàng tới trước một gian phòng cực kỳ lộng lẫy, với cửa ngõ cùng các cây cột đều chạm trổ bằng rồng phượng rất tỉ mỉ và nổi bật lên một màu vàng chói lọi.

Trước phòng, một viên Thái giám trẻ tuổi khoanh tay đứng chờ sẵn. Vừa thấy người thiếu phụ,y vội cúi đầu lễ phép thưa:

- Xin mời phu nhơn cứ vào, Chúa Thượng đang chờ phu nhơn trong điện.

Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho lão hoạn quan già lui ra ngoài rồi đích thân thoăn thoắt dẫn đường cho Thúy Loan và mở cửa bước vào phòng.

Trong phòng Mạc mậu Hợp chễm chệ ngồi trên một chiếc ngai, rực rỡ dưới lớp hoàng bào mà ông vẫn còn mặc sau lúc lâm triều.

Nhà vua tiếp đón mỹ nhơn bằng một nụ cười tình tứ thoáng nở trên môi, khiến Thúy Loan vừa thoạt trông qua, đã hơi lấy làm lo vì nhận thấy ở đó, một triệu chứng chẳng lành.

Rón rén, nàng phủ phục xuống tung hô vạn tuế, đúng như nghi lễ phải tuân theo của một thần tử đối quân vương

Ngay lúc ấy, nàng nghe giọng sang sảng của nhà vua cất lên:

- Vương Thái giám! Trẫm cho phép nhà ngươi luị ra. Và nhớ lời trẫm dặn vừa rồi nhé!

Nếu có ai xin vào tâu trình việc gì thì trả lời họ rằng hôm nay Trẫm rất đa đoan công việc, không thể tiếp kiến bất kỳ ai, dầu là Hoàng thúc chăng nữa! Nhớ rõ chưa?

Gã Thái giám lật đật đáp:

- Tâu bệ hạ, kẻ hạ thần xin phụng mạng.

Dứt lời, hắn chắp hai tay lia lịa xá nhà vua, rồi từ từ thụt lui ra khỏi phòng sau khi đã khép chặt cánh cửa lại rất cẩn thận.

Lời dặn dò trên đây của chúa Mạc càng khiến người thiếu phụ thêm lo lắng cho số phận mình. Nàng tự hỏi thầm: ‘‘Tại sao nhà vua lại quyết định hôm nay không cho phép bất luận ai vào bệ kiến? có lẽ Mạc mậu Hợp định ở mãi trong điện nầy với ta chăng? Ồ! Nguy quá! Tai họa gì lại sắp xảy ra nữa đây?

Trong phòng nầy, chỉ có một mình ta với nhà vua, ngoài ra, không còn một người thứ ba nào khác nữa! Thế là nghĩạ lý gì? Phải chăng Chúa Mạc đã có dụng ý mờ ám khi cho triệu ta tới đây để rồi cầm giữ ta lại với y trong ngôi điện kín đáo và vắng vẻ này?

Thúy Loan còn đang phân vân với những ý nghĩ trên đây, thì chợt nghe nhà vua phán:

- Phu nhơn hãy bình thân.

Rồi chỉ một chiếc ỷ, bọc da hổ rất đẹp, đặt trước mặt mình ông thân mật tiếp:

- Phu nhân hãy xích lại gần và ngồi xuống đây để nghe trẫm hỏi!

Người thiếu phụ không dám hoàn toàn cãi lịnh vua. Nàng từ từ tiến tới vài bước rồi đứng sững lại, hai mắt vẫn cúi gầm nhìn xuống đất, không dám ngước lên.

Mạc mậu Hợp cả cười:

- Kìa! Trẫm cho phép phu nhơn an tọa. Phu nhơn chớ ngại, vì đây là một đặc ân mà Trẫm dành riêng cho nội tướng của một vị đại thần. Phu nhơn thử nghĩ xem; Bùi tướng quân há không phải là một bưc trọng thần và một danh tướng của Trẫm hay sao?

Thúy Loan lễ phép khước từ:

- Tâu bệ hạ, thần thiếp được bệ hạ cho phép đứng chầu như thế này kể cũng là một vinh dự to tát lắm rồi.

Quả tình thần thiếp không dám lỗi đạo vua tôi. Vả chăng nếu không lầm, thì hiện nay thần thiếp là kẻ có tội, hay nói cho đúng hơn, là một kẻ bị tình nghi trong vụ án gián điệp đang được tra xét hiện thời.

Chúa Mạc đắm đuối nhìn nàng, nhìn cặp mắt biếc như chứa đựng cả một bầu trời trong vắt. Nhìn cặp môi son chúm chím hữu duyên đang mở ra trên hai hàng răng đều đặn trắng như ngô.

Trong khỏanh khắc, nhà vua có cảm giác như một người say và đồng thời không còn tự chủ được mình nữa. Trong lời nói cũng như cử chỉ của ông, bắt đầu lộ vẻ suồng sã, lả lơi, khiến cho thiếu phụ càng thêm kính sợ.

Mạc mậu Hợp bước xuống ngai, từ từ tiến đến trước mặt nàng. Ông cười đả đớt vừa thân mật bảo:

- Ô kia! Trẫm đã ân cần mời mãi mà tại sao phu nhơn lại cứ từ thế? Trẫm có việc cần phải hỏi ý kiến và bàn định với phu nhơn lâu lắm. Nếu phu nhơn không chịu an tọa thì trẫm cũng quyết đứng tại đây để đối diện với phu nhơn vậy.

Toàn thân Thúy Loan run và khiếp sợ nghĩ thầm:‘‘ Trời ơi!Mạc mâu Hợp sắp sửa giờ trò rồi. Nếu sẽ xâm phạm đến mình ta, nắm lấy tay ta thì ta biết làm thế nào để đối phó bây giờ?’’

Nhưng, hễ nàng lui một bước thì nhà vua lại tiến lên thêm một bước. Người thiếu phụ kinh hãi, liếc nhìn về phía sau thì thấy cánh cửa lớn đã đóng chặt rồi. Chung quanh nàng, ngôi điện rộng mênh mông, với những con rồng vàng khổng lồ chạm trổ nhan nhản nơi các cột, đang dang nanh, gợi vuốt ra tròng trọc nhìn nàng, đầy hăm dọa.

Thúy Loan nghĩ thầm: ‘‘Ta chạy trốn ư? Nhưng chạy làm sao cho thoát khi cánh cửa duy nhứt của phòng này đã gài kín lại rồi. Hay tri hô cầu cứu? Cũng không thể được, vì sẽ chẳng có ai nghe tiếng la của ta, và dầu có nghe chăng nữa, thì cũng chẳng có ai dám đặt chân vào đây để can thiệp. Ấy là chưa kể rằng xử trí như thế ta sẽ làm cho chúa Mạc nổi giận và ghép ta vào tội khi quân hết sức nặng nề. Chỉ bằng ta cứ thử nhượng bộ y một chút rồi sẽ liệu...’’

Nghĩ vậy, nàng vội cất tiếng:

- Tâu bệ hạ, thần thiếp xin tuân lịnh của bệ hạ và xin sẵn sàng ngồi xuống để nghe bệ hạ phán dạy.

Mạc mậu Hợp cả cười, khoan khoái:

- Ờ, có thế chứ! Ai lại cứ để Trẫm phải nài ép mãi!

Dứt lời, nhà vua lùi lại, chỉ vào chiếc ỷ bọc da hổ và bảo:

- Nào! Phu nhơn hãy an tọa đi! Thấy phu nhơn ngồi Trẫm mới yên tâm cùng ngồi để đàm đạo được, ở đời dầu là một kẻ sắt đá đến đâu chăng nữa, cũng không thể đành lòng ngồi yên nhìn một trang sắc nước hương trời như phu nhơn đứng ủ rũ thế bao giờ!

Thúy Loan rất khó chịu trước lời tán tỉnh, hoàn toàn mất hẳn vẻ đứng đắn, xứng đáng với tư cách của một bậc quân vương. Tuy nhiên, nàng bắt đầu thấy bớt lo, vì đã tạm đẩy lui được hiểm họa: Mạc mậu Hợp không còn đứng sừng sững trước mặt nàng như trước nữa mà đã trở về an tọa trên ngai, trong khi chính nàng cũng đặt mình ngồi xuống trên chiếc ỷ, chỉ cách nhà vua chừng vài bước.

Vẻ lúng túng, ngại ngùng của Thúy Loan khiến nhà vua hơi phì cười:

- Trông phu nhơn không được tự nhiên lắm. Phải chăng phu nhơn có điều gì không vui, không vừa ý. Hay là vì Trẫm đối đãi với phu nhơn không được bằng... Trịnh chúa ở Tây đô?

Nghe nhắc đến hai tiếng ‘‘Trịnh Chúa’’, người thiếu phụ giựt mình, rụng rời tay chân. Nàng nghĩ thầm: ‘‘ Chết rồi! Nhà vua đã biết rõ quá khứ của ta!’’.

Mạc mậu Hợp lại tiếp tục ngắm nghía Thúy Loan và như đọc được tư tưởng của nàng, qua vẻ mặt bối rối và đáng yêu kia.

Ông mỉm cười và bảo:

- Chắc phu nhơn lấy làm lạ khi nghe Trẫm nói đến Chúa Trịnh.

Mặc dầu, tại tòa Tam pháp, phu nhơn không hề khai rõ việc này, nhưng Trẫm cũng biết đích xác rằng trước đây, ngày còn ở Tây Đô, phu nhơn chính là một vị vương phi rất được sùng ái của Trịnh Tùng.

Lời phát giác trên đây của Chúa Mạc khiến người thiếu phụ sững sờ, gần như chết điếng đi trên chiếc ỷ. Nàng chỉ cúi gầm đầu xuống đất không đáp một lời.

Nhà vua nhìn nàng hơi ái ngại, nhưng đồng thời, ông ta cũng rất mừng thầm vì vừa đánh trúng vào ‘‘chỗ nhược’’ của nàng. Phải, Mạc mậu Hợp biết rằng Thúy Loan rất lo sợ dĩ vãng của nàng bị tiết lộ, và do đó, nàng sẽ bị coi là kẻ đã đóng một vai tuồng quan trọng trong vụ gián điệp này. Vì thế nhà vua mới quyết nắm lấy chỗ yếu điểm ấy để dọa nàng hầu dễ bề ép uổng nàng về sau, theo ý muốn.

Như bạn đọc đã có thể đoán đựợc ngay từ buổi đầu tiên gặp gỡ, trong cuộc ngự du vừa rồi, Chúa Mạc đã phải say sưa trước nhan sắc lộng lẫy mê hồn của Thúy Loan. Và khởi liền từ đó, ông đã sắp đặt sẵn một chương trình để chiếm đoạt quả tim nàng cho kỳ được. Chính bởi lẽ ấy, mà ông ta đã buộc người thiếu phụ phải tới tòa Tam pháp cung khai và nhứt là, cầm giữ nàng tại Hoàng cung, để có cơ hội được gần nàng.

Cơ hội ấy, hôm nay đã đến, và Mạc mậu Hợp, một hôn quân đa tình và hiếu sắc, trong những giờ phút sa ngã đắm đuối của đời mình, đã hầu quên cả đại sự, cả Bùi văn Khuê, và cả nghĩa vua tôi. Vốn là một kẻ gian ngoan xảo quyệt, ông ta cố tìm đủ cách để chinh phục … giai nhân. Biết không thể dùng uy quyền, dùng những lời tán tỉnh đường mật để cám dỗ, để lay chuyển được lòng nàng, ông xay qua dùng sự đe dọa. Và Mạc mậu Hợp đắc ý nghĩ rằng có hy vọng sẽ thành công với phương pháp cuối cùng này.

Thấy người thiếu phụ vẫn cúi đầu làm thinh,nhà vua lại tiếp:

- Này phu nhơn! Trẫm không hiểu tại sao Trịnh Tùng lại có thể hành động một cách xuẫn ngốc và lạ lùng như thế? Có được bên mình một bực mỹ nhơn tuyệt sắc, vậy mà không biết thương hương tiếc ngọc, không biết luyến giữ một bảo vật quý nhứt của trời ban, lại nỡ phải đi xa, bắt phải thi hành một sứ mạng cực kỳ nguy hiểm. Tại sao ở đời lại có hạng người tàn nhẫn đến như họ Trịnh? Nếu Trẫm được ở vào địa vị của y, thì chao ôi! Trẫm sẽ yêu quý phu nhơn đến bực nào! Trẫm sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa...

Vừa sợ hãi, vừa bực mình, khó chịu vì giọng cợt nhả trên đây, Thúy Loan vùng ngước mắt lên, nghiêm trang nhìn thẳng vào mặt nhà vua:

- Tâu bệ hạ, thần thiếp cúi xin bệ hạ giải thích cho thần thiếp rõ vì sao bệ hạ đã biết được dĩ vãng và thân thế của thần thiếp, và có bằng cớ gì chứng tỏ rằng thần thiếp là một nữ gián điệp của chúa Trịnh Tùng?

Mạc mậu Hợp cười khanh khách

- Ồ! Có gì lạ đâu. Sở dĩ Trẫm biết rõ ấy là do lời cung khai của tên Quách phi Bưu. Hắn đã thú nhận hết cả tội lỗi... Lời khai của hắn đã được ghi trên tám trang giấy lớn, trong đó có nhiều khoản nói rất đầy đủ về trường hợp của phu nhơn.

Mặt Thúy Loan xám ngắt lại. Nàng cảm giác như vừa nghe một tiếng sét nổ ngang đầu. Thì ra, Quách phi Bưu, sau khi bị bắt đã khai hết với Hoàng thân Mạc kinh Chỉ và viên quan Đô Sát. Tuy nhiên, việc hắn cung khai cũng chỉ là một sự thường.

Duy có điều nguy hiểm và tai hại ấy là hắn khai gian để trả thù và để trút cả tội lỗi cho nàng. Trong tình trạng ấy, người thiếu phụ thấy cần phải tự biện hộ để đánh tan mối ngờ vực trong lòng nhà vua. Nàng nói:

- Tâu bệ hạ, tên Quách phi Bưu vốn có một mối thâm thù đối với thần thiếp. Chính vì thế mà hắn đã bắt cóc thần thiếp để đem thủ tiêu.

Do đó, những lời cung khai của hắn về thần thiếp chỉ là những lời khai man trá nhằm mục đích trả thù một cách ty tiện và hèn hạ. Vậy xin bệ hạ đừng nên xét thần thiếp qua lời khai của họ Quách.

Chúa Mạc cười hóm hỉnh:

- Phu nhơn hãy yên tâm. Trẫm không hoàn toàn tin vào lời khai của hắn đâu. Tuy nhiên những lời ấy vẫn có thể trúng được một phần nào. Ví dụ như việc phu nhơn được Trịnh Tùng ủy thác cho sứ mạng ra đây để tổ chức một hệ thống gián điệp. Việc ấy, chắc phu nhơn phải nhìn nhận là có chứ?

Thúy Loan nghiêng mình đáp:

- Tâu bệ hạ, điều ấy quả có thật, nhưng đó là một mệnh lịnh mà thần thiếp không hề thi hành bao giờ.

Thần thiếp chỉ lợi dụng cơ hội để thoát ly khỏi cung điện của Trịnh Chúa và khỏi Tây đô, hầu ra đây tìm gặp ý trung nhân là Bùi văn Khuê và lập lại cuộc đời.

Nhà vua gục gật đầu, mỉm cười nhắc lại:

- Lập lại cuộc đời! Hay lắm! Như vậy nghĩa là phu nhơn đã vượt gian lao nguy hiểm ra tận Thăng Long cũng chỉ vì yêu Bùi tướng quân. Kề ra họ Bùi có diễm phúc lớn thật. Trẫm cũng ao ước được tốt số như chàng...

Dứt lời không tự đè nén được nữa, Chúa Mạc vùng đứng lên bước tới bên cạnh thiếu phụ, chểnh choáng như một người say...

Thúy Loan hồn vía lên mây. Toàn thân run lẫy bẫy, nàng cũng đứng vội dậy, miệng ấp úng:

- Tâu bệ hạ, xin hệ bạ hãy suy nghĩ lại... và giúp cho thần thiếp tránh được tội khi quân, phạm thượng.

Dầu sao, bệ hạ cũng nên đoái tưởng đến Bùi văn Khuê là một tôi trung của bệ hạ...

Mạc mậu Hợp cười một cách trơ trẽn:

- Hề! hề! Phu nhơn cứ nhắc nhở mãi đến họ Bùi. Chớ còn Trẫm đây lại không biết yêu phu nhơn bằng Văn Khuê hay sao? Phải biết rằng địa vị của phu nhơn là ở nơi đền vàng điện ngọc chớ không phải ở nơi dinh thự tầm thường của một triều thần. Tại sao phu nhơn lại không làm lại cuộc đời với Trẫm mà nỡ đi chôn vùi số kiếp, chôn vùi một áng hương trời sắc nước bên cạnh một gã võ biền quanh năm chỉ biết có trận mạc, kiếm cung?

Nói đến đây, nhà vua từ từ giơ tay toan âu yếm đặt lên vai Thúy Loan. Cử chỉ suồng sã nầy, tiếp theo giọng nói lơi lả của ông ta khiến người thiếu phụ vô cùng kinh hãi.Nàng lật đật lùi lại để tránh và lớn tiếng cảnh cáo, qua hơi thở hổn hển:

- Tâu bệ hạ, nếu bệ hạ không giữ gìn, thì thần thiếp quyết đập đầu tự tử tại đây để bảo toàn danh tiết!

Trước thái độ cứng cỏi và liều lĩnh của Thúy Loan, nhà vua hơi ngạc nhiên, và bất mãn. Từ hổ thẹn đổi ra thành căm giận, ông ta cười gằn nhìn nàng:

- Phu nhơn đừng đem cái chết ra để hăm dọa Trẫm! Nên để cái chết ấy mà đền tội gián điệp vì phu nhơn sẽ khó tránh được án tử hình.

Người thiếu phụ rất lấy làm lạ. Nàng xẳng xớm phản đối:

- Tâu bệ hạ. Thần thiếp không hề làm gián điệp và không thể can tội ấy được. Đó chỉ là lời vu khống hoàn toàn của kẻ đã khai gian cho thần thiếp.

Chúa Mạc lạnh lùng bảo:

- Phu nhân không nên chối nữa. Trẫm đã khám phá ra nhiều điều bí ẩn trong vụ án gián điệp quan trọng này mà cả phu nhân lẫn Bùi văn Khuê đều có nhúng tay.Trẫm sẽ triệu họ Bùi từ mặt trận về đây để xét hỏi cho ra manh mối...

Thúy Loan hết sức kinh dị. Vừa uất ức, vừa lo sợ cho chồng vừa tức giận đến cực độ, nàng không còn giữ lễ tôn kính đối với nhà vua nữa.

Nàng hậm hực:

- Bệ hạ có bằng cớ gì chứng tỏ rằng Bùi văn Khuê có liên can đến vụ gián điệp? Nếu không, thì đó là một biện pháp bất công đối với một trung thần dũng tướng, đã hết lòng tận tụy với Mạc triều. Tâu bệ hạ, ở đời sự bất công, rốt cuộc sẽ trở thành vô cùng tai hại cho người đã gây ra nó.

Bị chỉ trích, bị chạm nặng đến lòng tự ái. Mạc mậu Hợp không dằn được cơn thịnh nộ:

- Ái chà, giỏi thực! Phu nhơn dám vô lễ và dám xúc phạm đến Trẫm à? Được lắm! Để rồi sẽ biết...

Dứt lời, ông vỗ tay ba tiếng và quát gọi:

- Vương Thái-giám!

Tức thì, cánh cửa phòng như một cái máy, vụt mở toang ra, nhường chỗ cho gã Thái giám xồng xộc tiến vào, tới trước mặt nhà vua, cúi đầu chờ lịnh.

Giơ tay chỉ Thúy Loan. Chúa Mạc hất hàm truyền

- Nhà ngươi dẫn ngươi này ra giao cho vệ sĩ đem tống giam vào lãnh cung lập tức!

Gã Thái giám cúi rạp mình xuống:

- Hạ thần xin phụng mạng.

Đoạn hắn đứng thẳng người lên. Xây qua phía Thúy Loan, đưa mắt ra hiệu cho nàng đi theo hắn...

Chỉ còn lại một mình trong điện, nhà vua thở dài, chán nản.

Ông chán nản vì ông vừa thất bại trong kế hoạch chinh phục quả tim của mỹ nhơn. Tuy nhiên, vốn là một kẻ si mê đến điên cuồng, ông vẫn chưa chịu lùi bước, và vẫn còn nuôi hy vọng. Đồng thời, những ý tưởng đen tối cũng đã nẩy mầm trong khối óc ông. Mạc mậu Hợp phác ra trong trí một dự định vô cùng táo bạo: ấy là tìm phương hảm hại Bùi văn Khuê để được tự do chiếm đoạt Thúy Loan.

Thế là nhà vua, nghe theo những dục vọng mù quáng và điên rồ, đã quên cả đại sự, quên cả nghĩa chúa tôi, quên rằng cơ nghiệp nhà Mạc đang vì mình mà lung laỵ, gần sụp đổ tan tành...

Tất cả đó, than ôi, chỉ vì sắc đẹp!

Trong sương mù buổi sáng,một kỵ sĩ phi ngựa lướt như bay trêu con đường thiên lý, từ thủ đô Thăng Long đưa đến Tốt Lâm.

Tốt Lâm là nơi mà hiện quân Mạc đang hạ trại và ở cách mặt trận chừng vài dặm.

Khi chàng kỵ sĩ đến nơi thì mặt trời đã lên cao. Chàng vội buộc ngựa vào một thân cây rồi nhanh nhẹn bước tới tự giới thiệu mình với một người lính gác đứng trước cổng trại:

- Tôi là một vệ úy trong đội ngự vệ quân từ thủ đô đến đây có việc khẩn cấp.

Người lính gác ngắm nghía chàng kỵ sĩ trẻ tuổi và xinh trai từ đầu chí chân không tỏ ra vẻ gì ngờ vực, đoạn cất tiếng hỏi:

- Vệ úy muốn gặp ai? Nguyên soái Mạc ngọc Liễn hay là...

- Không, tôi muốn hầu chuyện gấp với Đại tướng Bùi văn Khuê.

Hơi ngạc nhiên, người lính canh đáp:

- Bùi Đại tướng đã nhận được thánh chỉ triệu về trào từ chiều hôm qua rồi, Vệ úy không biết hay sao?

Chàng kỵ sĩ giựt mình, biến sắc:

- Thế à! Vậy còn phó tướng Lê thế Hùng? Ông nầy hiện còn có mặt tại đây chứ?

Người lính gật đầu:

- Phó tướng Lê thế Hùng thì có.Phó tướng ngụ tại căn trại số 3, phía tận trong cùng. Xin mời vệ úy cứ vào.

Chàng kỵ sĩ hấp tấp tiến tới trước căn trại mà người lính vừa chỉ. Chàng lên tiếng gọi thì liền có người ra mở cửa. Người đó chính là Lê thế Hùng.

Họ Lê trố mắt nhìn, sửng sốt:

- Ô kìa! Ngọc Lan! Em đi đâu đây? Thật may quá! Anh đang mong mỏi gặp em để hỏi thăm một việc quan trọng. Nào, em hãy bước vào trong nầy, chúng ta cùng đàm đạo.

Vào trong, vừa an tọa xong, Ngọc Lan (vì chàng kỵ sĩ ấy chính là Ngọc Lan trá hình) liền bắt dần vào chuyện:

- Chính em phải đích thân đến đây cũng là vì một việc tối quan trọng. Việc ấy liên can đến Đại tướng Bùi văn Khuê.

Thế Hùng lấy làm lạ:

- Nhưng Bùi đại ca vừa được lịnh của Chúa thượng triệu về Thăng Long từ chiều hôm qua rồi...

Người thiếu nữ thở ra:

- Em cũng vừa nghe người lính gác ngoài kia thuật lại như thế. Thật là khổ! Chỉ vì em chậm trễ mất mấy tiếng đồng hồ mà hư hỏng cả công chuyện...

Vị công tử rất kinh ngạc và lo lắng. Chàng hỏi dồn:

- Có biến cố gì tại kinh sư thế em? Tại sao Chúa thượng lại xuống chỉ triệu hồi Bùi đại ca một cách gấp rút như vậy? Và vì nguyên nhơn nào em vừa bảo rằng công chuyện hư hỏng cả rồi.

Ngọc Lan liền kể lại cho Thế Hùng nghe đầu đuôi mọi việc đã xảy ra, từ lúc Thúy Loan bị bọn Quách phi Bưu bắt cóc cho đến khi vụ gián điệp đổ bể và người thiếu phụ bị Chúa Mạc bắt cầm giữ tại hoàng thành rồi bị tống giam vào lãnh cung.

Sau cùng, Ngọc Lan thêm:

- Nhưng điều đáng lo ngại nhứt là việc nhà vua xuống chỉ triệu Bùi Đại tướng về trao. Vì theo tin tức mà em vừa nghe ngóng được thì chắc chắn phen này Đại tướng sẽ bị hạ ngục.

Thế Hùng, giương to hai mắt lên, vô cùng kinh dị:

- Em báo thế nào? Bùi đại ca sẽ bị hạ ngục à? Vì lý do gì? Vậy mà anh cứ tưởng rằng đại ca được nhà vua gọi về vì một nguyên nhơn nào khác.

Ngọc Lan chép miệng

- Bùi Đại tướng bị tinh nghi là có liên can vào vụ gián điệp Tây Đô. Nhưng đó chỉ là một cớ do nhà vua đưa ra mà thôi. Còn sự thật thì...

Đến đây, nàng ghé miệng sát bên tai vị công tử, thầm tiếp:

- Sự thật thì Chúa Mạc muốn tìm cách hãm hại Bùi Đại tướng để chiếm đoạt Thúy Loan, vì nhà vua rất say mê nhan sắc của nàng.

Lê thế Hùng rụng rời tay chưn. Chàng lẩm bẩm:

- Trời ơi! Không ngờ nhà vua lại cư xử một cách kỳ dị và bất công như thế đối với một kẻ trung thần...

Ngọc Lan vội ngắt lời chàng:

- Nhưng bây giờ không phải là lúc ngồi đây để bình phẩm hay than thở nữa...Anh nên lập tức cùng em trở về Thăng Long. May ra chúng ta sẽ còn gặp Bùi Đại tướng để báo tin cho chàng biết mà kịp đề phòng. Trong trường hợp Đại tướng bị hạ ngục chừng đó, chúng ta sẽ lo tìm phương giải cứu.

Vị công tử gật đầu, đứng lên:

- Em nói chí phải. Để anh vào yết kiến Nguyên soái Mạc ngọc Liễn xin nghĩ ít hôm rồi theo em trở về kinh sư. Anh không thể nào yên tâm trong khi Bùi đại ca ngộ nạn một cách oan ức và vô lý như vậy được.

Dứt lời, chàng dặn Ngọc Lan ngồi đợi mình giây lát, rồi tất tả ra đi. Không đầy dập bã trầu, Thế Hùng đã quay trở lại và tuyên bố:

- Xong rồi! Lời yêu cầu của anh đã được Mạc Nguyên soái chấp thuận. Thôi, hai anh em ta mau mau chuẩn bị lên đường.

Thế là chỉ trong khoảnh khắc, rời khỏi dinh trại của quân nhà Mạc tại địa phận Tốt Lâm, hai thanh niên kỵ sĩ ra cho ngựa phi nước đại, nhắm Thăng Long trực chỉ. Băng mình trên khoảng đường vạn lý, và say sưa với tốc lực ghê hồn, cả hai đều quyết về tới nơi cho thật sớm, với hy vọng mong manh sẽ gặp được Bùi văn Khuê...

Nhưng, hỡi ôi! Hy vọng ấy không thành sự thực, vì họ Bùi vào giờ ấy, đã có mặt tại thủ đô và sắp sa vào cặm bẫy của kẻ thù.

Nguyên Bùi văn Khuê, sau khi nhận được chiếu chỉ triệu hồi khẩn cấp của nhà vua tại Tốt Lâm liền từ giã các vị tướng lãnh và Thế Hùng rồi tức tốc lên ngựa về kinh. Mặc dầu chưa hiểu ra nguyên do sự triệu hồi này, nhưng chàng cũng đoán rằng nó không ngoài việc quốc gia đại sự. Vì thế dọc đường, chàng rất bình thản và yên tâm.

Song, tảng sáng sớm, khi tới Thăng Long, họ Bùi lật đật tạt vào tư dinh mình để thăm người yêu quý của chàng là Thúy Loan trong giây lát, thì một sự ngạc nhiên chờ chàng ở đó.

Cái dinh thự, trước đây là một tổ uyên ương ấm áp, ngày nay bỗng trở nên tiêu điều, hoang vắng lạ thường. Trước cổng không còn bóng một tên lính canh nào nữa. Dường như họ đã được lịnh rút đi đâu hết tự hồi nào.

Sửng sốt, vị Đại tướng thúc ngựa tiến vào trong sân. Người thứ nhứt và cũng là ngựời duy nhứt mà chàng gặp là con thể nữ Thu Hồng, đang từ trong dinh tất tả chạy ra tiếp đón chàng. Trên nét mặt hắn, họ Bùi không còn nhận thấy vẻ hớn hở tươi tắn như thường ngày.

Văn Khuê chưa kịp xuống ngựa và cất tiếng hỏi thì con thể nữ đã òa ra khóc:

- Tướng công ơi! Phu nhơn con đã bị giam giữ tại Hoàng cung từ mấy hôm nay rồi.

Vị Đại tướng vô cùng kinh ngạc. Chàng trợn mắt nhìn tròng trọc vào con thể nữ, hỏi dồn:

- Ô hay! Tại sao phu nhơn lại bị cầm tù tại nội cung? Ai đã đến đây bắt bớ phu nhơn và bắt từ lúc nào?

Con Thu Hồng bèn thuật lại cho chàng nghe đầu đuôi mọi việc đã xảy ra kể từ lúc Quách phi Bưu và bọn dọ thám Tây đô đột nhập vào đây cho đến khi Thúy Loan bị chúa Mạc triệu đến tòa Tam Pháp cung khai rồi bị lưu giữ luôn tại Hoàng thành không cho về nữa.

Bùi văn Khuê rất lấy làm lạ. Chàng gạn hỏi con thể nữ:

- Vì sao nhà ngươi biết được rành mạch như thế?

- Bẩm tướng, công - con Thu Hồng đáp - đó là do Ngọc Lan tiểu thư sơ lược kể lại cho con hay. Hôm qua, tiểu thư có bảo với con rằng tiểu thư sắp vào Tốt-Lâm tìm tướng công để báo một tin quan trọng. Chẳng hay tướng công gặp nàng chưa?

Họ Bùi lắc đầu:

- Ta chưa gặp. Nhưng thôi được, để ta vào cung ngay bây giờ bệ kiến Chúa thượng, hỏi Ngài về vụ này cho ra lẽ.

Dứt lời, chàng ra dấu cho con thể nữ lui vào, rồi quày ngựa trở ra, thúc con tuấn mã chạy thẳng một mạch đến Hoàng thành.

Bùi văn Khuê biết rằng vào giờ này, phiên chầu đã bãi lâu rồi, không thể nào tìm gặp chúa Mạc tạị triều nữa vì ông ta đã trở về nội cung. Nhưng muốn vào Hoàng cung không phải là một việc dễ. Phải có lịnh của nhà vua, và sự chắp nhận của viên Chưởng vệ Hộ thành.

Họ Bùi hy vọng rằng mình sẽ được phép vào vì chàng đã có sẳn trong tay bức chiếu chỉ triệu hồi khẩn cấp của chúa Mạc. Sở dĩ chàng nóng lòng muốn được nhà vua tiếp kiến không phải vì tờ chiếu chỉ ấy mà chính là vì chàng muốn hiểu rõ sự thật về vụ án gián điệp và nhứt là về số phận của Thúy Loan.

Một lát sau, Bùi văn Khuê đã dừng ngựa trước cửa chánh của Hoàng cung. Chàng nhắn với lính canh vào bẩm với viên Chưởng vệ Hộ thành rằng có Bùi Đại tướng từ mặt trận trở về xin vào bệ kiến nhà vua.

Môt binh sĩ vâng lời bước vào trong rồi trở ra trong khoảnh khắc. Liền đó, viên Chưởng vệ đích thân bước ra, kính cẩn vái chào họ Bùi và lễ phép trả lời:

- Thưa Đại tướng, Chúa thượng hiện đang vào chầu Thái hâu tại Ngọc ninh cung. Ngài có dặn hạ quạn rằng hễ Đại tướng đến đây thì cứ mời Đại tướng lại ngay tòa Tam pháp Tại đó, đã có hoàng thân Mạc kinh Chỉ thạy mặt Chúa thượng tiếp kiến Đại tướng để thảo luận về việc cơ mật.

Hơi bực mình, vì không được gặp nhà vua, Văn Khuê liền thốt lời cám ơn, rồi từ giã viên Chưởng vệ Hộ thành, quày ngựa chạy thẳng về phía tòa Tam pháp.

Đến nơi, chàng xuống ngựa, buộc con tuấn mã vào một thân cây gần đó, rồi xăm xăm tiến vào ngôi nhà trang nghiêm, đồ sộ dùng làm nơi xét xử những vụ án quan trọng ở Thăng Long.

Thoạt trông thấy chàng, hoàng thân Mạc kinh Chỉ đang ngồi sau án thư, vội vàng đứng dậy, ngỏ lời niềm nỡ chào mừng:

- Kìa! Bùi tướng quân đã về đấy à? Bản chức được lịnh của Chúa thượng chờ tướng quân tại đậy từ lâu. Tướng quân vẫn mạnh khỏe chứ? Nào, xin mời tướng quân ngồi!

Bùi văn Khuê nghiêng mình thi lễ rồi ngồi xuống trên chiếc ghế, đặt trước án thư và nói:

- Bẩm Hoàng thân, tiểu tướng vừa mới nhận được chiếu chỉ khẩn cấp tại Tốt Lâm nên vội về đây. Chẳng hay Chúa thượng có điều gì trọng yếu ban dạy vậy?

Mạc kinh Chỉ vuốt chòm râu bạc, mỉm cười:

- Có gì đâu, chỉ vì một vụ án gián điệp vừa mới khám phá mà Chúa thượng xét thấy cần phải hỏi qua ý kiến của tướng quân đó thôi.

Văn Khuê hơi giựt mình. Chàng vội hỏi:

- Thưa hoàng thân, hình như tiện nội đã bị bắt giữ, vì bị tình nghi có liên can vào vụ này.

Kinh Chỉ lắc đầu:

- Không phải. Bảo rằng Bùi phu nhơn bị bắt giữ là sai hẳn sự thật. Nàng đã được mời vào tạm ngụ tại Hoàng cung trong khi chờ đợi tướng quân trở về. Đó là một đặc ân của Chúa thượng để bảo vệ an ninh cho nàng một cách hiệu lực vì tính mạng nàng đang bị bọn dọ thám của Trịnh Tùng hăm dọa. Vậy tướng quân hãy yên tâm. Bây giờ tướng quân đã về đây, sự biện bach của tướng quân sẽ làm sáng tỏ mọi uẩn khúc và số phận của phu nhơn sẽ không còn có điều gì phải lo ngại nữa.

Lời giải thích xuôi tai và khôn khéo trên đây đã đánh tan được mối ngờ vực của Bùi văn Khuê. Ngay lúc ấy, vị hoàng thân xây lại truyền kẻ tả hữu bưng ra hai chén rượu đặt lên trên án thư. Đoạn Mạc kinh Chỉ vui vẻ và ân cần mời khách:

- Tướng quân mới đi xa về chắc trong mình còn mệt. Vậy mời tướng quân hãy cùng bản chức cạn chén này, rồi chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đàm thoại.

Bị nài ép mãi, họ Bùi không thể chối từ. Không chút hoài nghi chàng giơ tay cầm lấy chén rượu đưa lên môi, uống cạn một hơi. Nhưng sau khi vừa đặt chén xuống một lát, chàng thấy hơi bàng hoàng, khó chịu lạ thường. Thuốc mê pha trong rượu đã bắt đầu ngấm vào cơ thể chàng. Mắt hoa, đầu nặng. Văn Khuê có cảm giác như chung quanh chàng, mọi vật đều tự quay cuồng đảo lộn.

Chàng cố sức nhóm mình toan đứng dậy nhưng để rồi ngã vật ra sau lưng ghế mà thiêm thiếp, mê man...

Mạc kinh Chỉ cả mừng, vội truyền cho thuộc hạ dùng xiềng xích trói Bùi văn Khuê lại, rồi bỏ chàng lên một cỗ xe ngựa phủ kín bịt bùng và chở vào tận Hoàng thành. Đồng thời, ông cũng tức tốc vào nội cung để cấp báo tin này chọ Chúa Mạc...

* * *

Khi Ngọc Lan và Thế Hùng ra tới kinh sư thì Bùi văn Khuê đã bị hạ ngục. Vị tiểu thơ hay tin này chỉ còn biết dậm chân than tiếc và tự trách mình đã quá chậm trễ nén mới ra nông nỗi.

Tuy nhiên, nàng không chịu bó tay một cách dễ dàng. Sau suốt một ngày dò la tin tức, được biết rõ chỗ giam của Thúy Loan và của họ Bùi, nàng bèn tìm đến nhà riêng của Bích Đào, một con thể nữ cũ rất trung tín của nàng ngày trước, hồi cha nàng còn sống. Bích Đào hiện nay là một cung nử, phục dịch tại cung của bà Thái Hậu. Hắn rất được Thái Hậu tín nhiệm và thường được phải ra ngoài phố để mua các thứ thực phẩm đắt giá đem vào Hoàng cung. Như vậy phen này, nàng có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của hắn.

Trời vừa sẫm tối, Ngọc Lan đến nơi thì cũng vừa gặp lúc con Bích Đào từ trong thành nội ghé về nhà. Người cung nữ rất mừng rỡ gặp lại chủ cũ, liền vui vẻ rước vào nhà đàm đạo và giới thiệu với cha mẹ mình. Sau vài câu chuyện hàn huyên, Ngọc Lan bèn đem việc vợ chồng Bùi văn Khuê bị bắt ra nói với Bích Đào và yêu cầu người cung nữ tìm cách giúp mình.

Bích Đào ngẫm nghĩ giây lâu rồi đáp:

- Em từng mang ân nặng của Tướng công và tiểu thơ từ lâu, và chưa có được cơ hội nào để đáp đền. Hôm nay, gặp dịp này, em xin tình nguyện giúp tiểu thơ cho trọn nghĩa tớ thấy dầu phải chết chăng nữa, em quyết chẳng từ nan...

Dứt lời, người cung nữ ghé sát tai Ngọc Lan thì thầm: ‘‘ Bây giờ, tiểu thơ nên làm như vầy... như vầy...’’

Ngọc Lan nghe xong, gật đầu khen lấy khen để:

- Hay lắm! Thật là diệu kế, khuya nay ta sẽ đem thi hành liền.

Một lát sau, trước khi người thiếu nữ từ giã ra về, Bích Đào vào nhà trong lấy ra một bộ y phục trao cho nàng, dặn dò thêm vài lời cần thiết rồi tiễn nàng ra tận cửa.

Khấp khởi mừng thầm, Ngọc Lan đi thẳng về nhà riêng của mình tại vùng ngoại ở Thăng Long. Tại đây nàng thay y phục và khoác vào mình bộ quần áo cung nữ mà Bích Đào vừa đưa cho nàng mượn.

Ngọc Lan tự ngắm nghía nhiều lần trong kiếng và rất lấy làm hài lòng với lớp cải trang mới mẻ của nàng, sữa soạn xong nàng phủ lên người một chiếc áo choàng, rồi cỡi ngựa đến ngay tư dinh của Bùi văn Khuê để tìm Lê thế Hùng đang trú ngụ tại đó.

Thế Hùng rất ngạc nhiên khi trông thấy Ngọc Lan xuống ngựa và thoăn thoắt bước vào dưới ánh đèn. Chàng buột miệng kêu lên:

- Ô hay! Sao tối nay em lại bỗng dưng biến thành một cung nữ xinh xắn, mỹ miều như thế? Tài tình thật? Em đã kiếm ở đâu ra bộ y phục vừa vặn nầy, và để làm gì đây?

Ngọc Lan mỉm cười thuật lại đầu đuôi việc gặp gỡ Bích Đào và vắn tắt cho chàng biết mưu kế mà khuya nay nàng sẽ đem ra áp dụng.

Thế Hùng đăm đăm, âu yếm nhìn nàng, vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt. Chàng bảo:

- Đó là một hành động cực kỳ mạo hiểm. Em phải hết sức thận trọng mới được.

Người thiếu nữ vẫn lạc quan. Nàng đáp:

- Anh khỏi lo. Em sẽ tùy cơ ứng biến. Vả chăng đến lúc đó, sẽ có anh bên cạnh để ủng hộ em kia mà!

Vị công tử hơi hoài nghi:

- Điều cần biết trước nhứt là chúng ta có thể lọt nỗi vào cung không đã.

Ngọc Lan quả quyết:

- Em tin chắc chúng ta sẽ thành công.

Thế Hùng bật cười:

- Thì anh cũng cứ tạm tin như thế, trong khi chờ đợi..

Và họ chờ đợi cho đến khuya, đến giờ xét là thuận tiện để ra tay. Trong khoảng thời gian đó, Ngọc Lan lo chuẩn bị.

Theo lời chỉ dẫn của Bích Đào, nàng đi mua sắm một số thực phẩm và trái cây quý, bỏ vào một cái bao bằng gấm rất đẹp (cũng do người cung nữ cho mượn) để lát nữa đem vào nội cung.

Đến quá giờ Hợi, Ngọc Lan, tay xách bao thực phẩm cùng với Thế Hùng đi bộ về phía cửa Tây. Khi sắp tới trước cửa thành, người thiếu nữ ra dấu cho chàng dũng sĩ dừng lại và nép mình sau một thân cây kế cận. Còn nàng vẫn tiếp tục và thản nhiên bước tới.

Cửa thành lúc ấy, đóng kín mít như bưng. Hai bên là bức tường đá xám đứng sững vươn mình trong bóng tối, trông có vẻ ghê rợn và đầy hăm dọa với những mảnh chai nhọn lòm chỏm phía trên đầu. Người ta có cảm tưởng đó là những nanh vuốt của loài yêu quái.

Ngọc Lan nhìn lên chòi gác cao vút trên mặt thành thì chỉ thấy bóng lờ mờ của ngọn đèn lồng. Dưới ánh đèn, hiện ra vài cái đầu nghiêng ngửa của vài người lính canh, dường như đang ngủ gật.

Ngọc-Lan nhớ lại những lời dặn dò của người cung nữ. Nàng nghĩ thầm:‘‘ Con Bích Đào bảo rằng tại cửa Tây này là nơi hắn quen ra vào, bọn lính canh thường có tật lén lút uống rượu rồi ngủ say vùi vào lúc đêm khuya. Quả đúng như vậy. Cứ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên chòi gác thì biết rõ. Ngoài ra, Bích Đào còn dặn ta nên nhớ kỹ cái tên ‘‘bác đội Oai’’ tức là tiểu đội trưởng Lê Oai, kẻ chỉ huy đám lính có phận sự canh gác tối nay’’.

Lầm bầm như thế rồi, Ngọc Lan đánh bạo ngẩng đầu lên, cất tiếng lanh lảnh gọi:

- Bác đội Oai! Bác đội Oai!

Trên chòi gác, có tiếng cử động rất chậm chạp. Kế đó, một cái đầu bù xù từ từ thò ra ngoài tìm kiếm và có tiếng hỏi vọng xuống:

- Ai đó? Ai gọi tôi đấy?

Giọng nói lè nhè và kéo dài, tỏ ra đó là của một người say vừa chợt tỉnh. Người đó chắc là đội Oai. Ngọc Lan vội đáp:

- Tôi! Tôi là cung nữ Bích Đào đi mua thực phẩm cho đức bà Thái Hậu về đây. Bác hãy mở giùm cửa thành cho tôi vào!

Giọng lè nhè của đội Oai trở nên gắt gỏng:

- Trời ơi! Sao cô Bích Đào lại về khuya thế? Báo hại người ta vừa chợp mắt thiêm thiếp chưa được một lát đã bị kêu giựt dậy ngay...

Dứt lời, đội Oai gắng gượng đứng lên. Chuếnh choáng anh ta lần mò bước xuống chòi.

Chỉ một lát sau, Ngọc Lan nghe có tiếng khua lịch kịch sau cửa thành, Nàng biết rằng đội Oai đang hý hoáy mở cánh cửa nhỏ vuông vắn trổ nơi cửa lớn. Đó là một lối đi riêng chỉ vừa một người chui qua lọt và dành cho các lính canh cùng những kẻ phục dịch trong Hoàng cung có phận sự ra vào thường ngày

Mở cửa xong, vẫn với giọng lè nhè và sặc sụa hơi men, viên đội bảo:

- Cô Bích Đào! Xin mời cô vào lẹ đi cho!

- Ngọc Lan nhanh nhẹn vác bao gấm, lách mình qua cái khung vuông và lọt vào trong rất gọn gàng. Đội Oai, với tay kéo cánh cửa xuống rồi gài chặt lại. Trong khi đứng lên, anh ta loạng choạng giả vờ đụng vào vai người thiếu nữ.

Ngọc Lan lliền gắt:

- Ô kìa! Bác đội Oai! Tại sao bác lại cợt nhả như thế? Thật bác không đứng đắn một chút nào!

Viên tiểu đội trưởng cười nham nhở:

- Xin lỗi nhé! Tôi vô ý chạm nhằm một tý mà cô đã làm ầm lên. Thế còn cô đi về khuya khoắt như thế nấy, khiến tôi phải chờ chực để rước cô vào và mất cả giấc ngủ, nào tôi có nói một tiếng nào để phàn nàn trách móc cô đâu!

Đến đây, anh ta bỗng dừng lại, nhướng mắt lên, định thần nhìn kỹ vị tiểu thơ, rồi xoa hai tay bảo:

- Ô lạ nầy! Tại sao tối nay, cô Bích Đào trông có vẻ khác hẳn...

Ngọc Lan giật mình. Nàng tưởng rằng Đội Oai vừa khám phá ra nàng không phải là Bích Đào. Nhưng không, chẳng có việc gì đáng lo, vì một kẻ say như anh ta thì khó mà phân biệt được nàng rõ ràng, nhứt là dưới ánh đèn lồng lờ mờ từ xa chiếu tới!

Vị tiểu thơ trở lại yên tâm khi nghe viên đội tiếp:

-... Thật vậy, trông cô Bích Đào tối nay xinh đẹp quá, đẹp rực rỡ, mặn mà... Thảo nào cô về trễ như thế này, có lẽ vừa ra phố, có hò hẹn gì đây?...

Ngọc Lan nghiêm nét mặt:

- Chỉ nói bậy.. Tôi không hò hẹn với ai cả.

Viên đội thở ra, nhẹ nhõm

- Nếu thế thì may cho... tôi quá!

Tuy đã đoán được thâm ý của anh ta, Ngọc Lan cũng giả vờ ngạc nhiên hỏi:

- Ô hay! Sao bác lại bảo là may cho... bác?

Đội Oai cười khoan khoái:

- Ý tôi muốn nói rằng nếu cô không hẹn hò, hứa hẹn với ai hết, thì may ra tôi có... nnhiều hy vọng!

Ngọc Lan không khỏi bật cười. Nàng nhìn anh ta rồi đổi ra giọng ôn tồn, thân mật và bảo rằng:

- Bác tán tỉnh có duyên lắm. À, này bác đội! Người như bác kể ra cũng đáng… được hy vọng. À, này bác đội! Bây giờ tôi muốn nói với bác một câu chuyện quan hệ, một chuyện riêng trước khi vào cung.

Viên đội sung sướng quá. Anh ta mừng rối rít lên cơ hồ như không đứng vững nữa:

- Cô cứ nói đi, cô Bich Đào! Tôi xin sẵn sàng nghe!

Người thiếu nữ đưa mắt ngó quanh rồi ngẩng mặt nhìn lên chòi gác và khẽ hỏi:

- Nhưng ở đây chỉ có một mình bác với tôi thôi chớ? Còn trên chòi gác, đám lính canh còn thức hay ngủ?

Viên đội vội đáp:

- Chúng say mèm và ngủ mê hết cả rồi. Còn dưới đây, chỉ có hai chúng ta mà thôi.

Ngọc Lan gật đầu:

- Thế thì tốt lắm.

Dứt lời, nàng đặt cái bao gấm xuống đất, bắt đầu mở ra và tươi cười tiếp:

- Bác đội ơi! Chắc bác không ngờ là tôi có cảm tình riêng với bác nhiều lắm! Để tỏ cảm tình đặc biệt ấy, vừa rồi ra phố, tôi có mua một món quà để đem về đây tặng bác. Nào, đố bác biết đó àa món quà gì?

Đội Oai mừng rỡ, cười híp cả hai mắt lại. Anh ta không dè hôm nay anh lại có thể được diễm phúc lớn lao nhứt trong đời anh. Để trả lời câu hỏi của người đẹp, viên đội cúi thấp xuống nhìn váo cái bao gấm đựng thực phẩm, để cố tìm xem món quà tặng mà nàng thiếu nữ vừa nói là vật gì.

Nhưng, liền đó, lẹ nhự chớp, Ngọc Lan bỗng đang cánh tay, vụt giáng mạnh xuống đỉnh đầu viên đội một quả đấm thôi sơn, khiến anh này không kịp đề phòng, ngã gục xuống, nằm bất tĩnh trên mặt đất.

Ngọc Lan vội vàng kéo viên đội lại sát vách thành rồi hất anh ta vào trong một xó tối. Đoạn nàng liếc nhìn chung quanh để xem xét động tĩnh. Thấy bốn bề vẫn vắng lặng, nàng mừng thầm, lật đật lại phía sau cửa thành hý hoáy mở được cánh cửa nhỏ vuông vắn mà vừa rồi, nàng đã lách mình qua đó để lọt vào.

Mở xong, nàng giơ tay ngoắt Thế Hùng đang ẩn mình sau một thân cây, cách đó hơn hai mươi thước. Thấy nàng ra hiệu, chàng dũng sĩ vội vàng nương theo bóng tối, tiến đến gần. Chỉ trong phút chốc, chàng đã vượt qua khung cửa vuông và vào được trong thành.

Cánh cửa nhỏ lại đóng sập xuống y như cũ. Ngọc Lan chỉ vào viên đội đang nằm bất tỉnh trong xó tối và ghé tai Thế Hùng bảo nhỏ:

- Anh hãy mau mau lột lấy bộ võ phục của đội Oai mà khoác vào mình.

Vị công tử lật đật làm theo lời nàng, trong khi người thiếu nữ nhớn nhác nhìn tứ phía để canh chừng. Chỉ nháy mắt là Thế Hùng đã cải trang xong, và nghiễm nhiên biến thành một viên tiểu đội trưởng có phận sự gác tại Hoàng cung. Chàng tới gần hỏi khẽ Ngọc Lan:

- Bây giờ chúng ta lên chòi gác chứ?

Vị tiểu thơ gật đầu:

- Phải, anh hãy đi trước, em theo sau. Chúng ta cứ y theo lời chỉ dẫn của con Bích Đào mà thi hành.

Cả hai khởi sự rón rén leo lên các bực thang.

Thế Hùng sẵn sàng đặt tay nơi chuôi cây đoản kiếm giấu trong mình phòng ngừa bất trắc. Nhưng, khi thoạt lên tới nơi, chàng và người thiếu nữ không còn lo ngại nữa. Vì họ được chứng kiến một cảnh tượng khá... khôi hài: Bốn gã lính canh, người nằm chèo queo, kẻ tựa đầu vào vách đang đua nhau ngáy khò khò, bên cạnh những miếng khô mực rơi bừa bãi và những chén rượu lăn lóc, ngửa nghiêng.

Công việc của đôi thanh niên nam nữ, nhờ đó trở nên rất dễ dàng, mau chóng.

Thế Hùng và Ngọc Lan vội chia nhau xé áo của họ, làm giây trói chặt tay chưn từ người một, và làm dẽ nhét đầy vào miệng họ. Vậy là xong. Bây giờ vị công tử và người thiếu nữ lật đật đưa nhau xuống chòi. Tại đây, cả hai cũng dùng phương pháp như trên để trói Đội Oai và làm cho y không thể nào kêu cứu được.

Trở ngại đầu tiên đã vượt qua rôi, Ngọc Lan và Thế Hùng bèn bắt đầu thực hành giai đoạn thứ nhì của kế hoạch đã ấn định. Lần theo ven tường và các bóng cây rậm rạp, cả hai đi thẳng về phía nhà ngục, nơi mà con Bích Đào cho biết là Bùi-văn-Khuê hiện đang bị giam cầm.

Vào giờ ấy, viên cai ngục đã đi ngủ từ lâu. Trước cửa ngục chỉ có hai tên lính đeo gươm đứng canh, vẻ uể oải và mệt mỏi. Ngọc Lan khẽ bảo chàng dũng sĩ

- Em giao hai tên lính ấy cho anh! Còn em lãnh phận sự xông thuốc mê vào phòng viên Ngục trưởng.

Dứt lời, nàng dừng lại và lách mình vào trong một bụi cây, trong khi Thế Hùng cứ ung dung tiến tới trước mặt hai tên lính.

Tưởng lầm đó là một viên đội, hai người lính đồng ngước lên chào chàng và không giấu được vẻ ngạc nhiên. Vị công tử gật đầu đáp lại rồi rút trong túi áo ra một tờ giấy giả mạo đầy nghẹt những giòng chữ cùng ấn son, đỏ loét, đưa ra trước mặt họ và nói:

- Đây là lịnh mời của Hoàng thân Mạc kinh Chỉ về việc giam giữ Bùi văn Khuê.

Ngỡ là thật, hai tên lính vội chụm đầu lại, cúi xuống xem. Thừa dịp ấy, Thế Hùng bèn thả rơi mảnh giấy, thình lình chụp lấy đầu hai gã nầy, cụng vào nhau rất dữ dội. Vì chàng dùng sức quá mạnh, nên khi buông thả họ ra thì cả hai đều choáng váng, bất tỉnh, ngã vật xuống như hai cái xác không hồn.

Giữa lúc ấy, chàng bỗng ngửi thấy thoang thoảng mùi ‘‘mê hồn hương’’ đang lan ra trong không khí. Chàng biết rằng Ngọc Lan đã bắt đầu xông thuốc mê. Thế Hùng vội rút chiếc khăn tay ra che kín mũi và miệng lại rồi đi lần về gian phòng kế bên

nhà ngục nầy, tức là chỗ trú ngụ dành riêng cho viên Ngục trưởng.

Tại đây, chàng gặp người thiếu nữ đứng trước cửa, với một chiếc khăn tay bịt kín mũi và miệng như chàng. Ngọc Lan đang đợi cho khói thuốc mê tản dần rồi mới bước vào phòng.

Một lát sau, cả hai đẩy cửa tiến thẳng vào buồng của viên cai ngục.Thấy người nầy nằm dài trên giường và đã ngủ mê như chết, chàng dũng sĩ và vị tiểu thơ tha hồ lục soát khắp mọi nơi. Rốt cuộc, họ tìm ra xâu chìa khóa giấu trên đầu giường dưới chiếc gối của viên Ngục trưởng,

Cả mừng Ngọc Lan lấy xâu chìa khóa rồi vội vã kéo Thế Hùng đi tắt qua nhà ngục. Tại đây, vị công tử dơ tay với lấy một ngọn đèn lồng treo trên vách, hạ thấp xuống để soi tỏ rõ, hầu giúp cho người thiếu nữ mở cửa buồng giam.

Tiếng chìa khóa bắt đầu quay và khua lắc cắc trong ổ khóa. Chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa đã mở toang ra. Ánh đèn rọi vào, chiếu sáng khắp nhà ngục và ngay lúc ấy vị tiểu thơ và chàng dũng sĩ trông thấy Bùi văn Khuê,

Họ Bùi hai tay bị còng, hai chân bị xiềng bằng một sợi xích sắt cột chặt vào tường, đang ngồi gục đầu trong một xó. Nghe tiếng động, viên Đại tướng vội ngẩng đầu lên, ngạc nhiên và chóa mắt trước ánh đèn.

Lê thế Hùug cảm động vội kêu lên:

- Đại ca ơi! Tiểu đệ đã đến đây này!

Dứt lời chàng trao ngọn đèn cho Ngọc Lan rồi chạy lại ôm chầm lấy Văn Khuê.

Vừa mừng rỡ vừa sửng sốt, họ Bùi lần lượt nhìn Thế Hùng rồi nhìn người thiếu nữ, tưởng chừng như mình đang còn ở trong giấc chiêm bao. Một lát sau, chàng mới nghẹn ngào hỏi:

- Hiền đệ và tiểu thơ đã làm thế nào mà vào được chốn này?

Vị công tử vắn tắt kể lại cho Văn Khuê nghe mưu kế mà chàng và Ngọc Lan đã đem ra áp dụng. Đoạn chàng tiếp:

- Bây giờ, phải lo giải thoát cho đại ca trước đã. Xong rồi, chúng ta sẽ kéo sang lãnh cung để cứu chị Thúy Loan.

Viên Đại tướng gật đầu khen phải. Thế Hùng vội lấy xâu chìa khóa, lựa một chìa rất nhỏ, rồi cúi xuống loay hoay ướm thử, và chỉ trong phút chốc, mở được chiếc còng sắt kiên cố đã khóa chặt hai tay của họ Bùi.

Văn Khuê cả mừng bảo vị công tử:

- Thế là được rồi. Còn sợi dây xích đang xiềng nơi chưn này thì hiền đệ cứ để mặc ta giải quyết. Hiền đệ không cần phải nhọc công nữa.

Dứt lời, chàng chồm mình tới cố tìm cái đỉnh ốc nhỏ nằm ở nơi chỗ ráp mối của hai đầu dây xích chắp vào nhau. Nhưng vì kiếm không ra, chàng nóng ruột, bèn giơ hai tay nắm lấy sợi dây, dùng hết sức bình sanh giựt đứt tung ra làm hai đoạn, dưới cặp mắt vô cùng kinh dị của Ngọc Lan.

Việc bẻ gãy xích xiềng, đối với họ Bùi chỉ là một trò đùa, khi mà hai tay chàng được rảnh. Lấy lại sự tự do rồi, bây giờ chàng nhanh nhẹn đứng lên bảo Thế Hùng và người thiếu nữ:

- Nào! Chúng ta hãy mau mau sang lãnh cung!

Thấy chàng nóng nảy và hăm hở muốn đi cứu người yêu, vị công tử vui sướng nhìn bạn, không ngăn được sự cảm động. Nhưng Ngọc Lan vừa sực nhớ ra một điều gì quan trọng, vội cản ngăn:

- Khoan đã! Đại tướng không thể ra đi như thế này được. Cần phải cẩn thận cải trang làm lính canh hầu dễ bề hành sự và phòng khi bất trắc phải đối phó với quân thù.

Văn Khuê và Thế Hùng đều gật đầu đồng ý. Vị công tử bảo họ Bùi:

- Ngọc Lan nói rất chí lý. Trong khi tiểu đệ và nàng đều trá hình hết, thì đại ca cũng phải cải dạng để dễ đánh lừa binh sĩ và bọn người phục dịch trong hoàng thành. Vậy để tiểu đệ ra lột bộ võ phục của một trong hai tên lính gác đang nằm bất tỉnh ngoài kia, đem vào cho đại ca thay đổi nhé!

Dứt lời chàng bước nhanh ra phía trước ngục thất, nơi mà chàng đã đánh ngã hai người lính canh, ngay từ lúc mới tới đây.

Bỗng nhiên Thế Hùng giật mình dừng lại. Chàng chợt thấy một tên lính, có lẽ vừa hồi tỉnh, đang gắng gượng lồm cồm ngồi dậy và cố lết qua một bên, hình như định lay gọi tên kia.

Lanh trí, chàng dũng sĩ liền nhảy chồm tới, phóng mạnh một quả đấm vào đầu hắn, khiến gã lính gác lại ngã vật xuống trên đám cỏ.

Ngay lúc ấy Ngọc Lan và Bùi văn Khuê cũng vừa bước ra. Thế Hùng ra dấu bảo hai người phụ lực với mình, kéo thẳng hai gã lính canh vào trong nhà ngục. Tại đây chàng cởi bộ y phục của một tên rồi trao cho họ Bùi.

Trong khi viên Đại tướng lo khoác lên mình lốt y phục cải trang, thì vị công tử quay sang bảo người thiếu nữ:

- May quá. Nếu vừa rồi anh không ra kịp thì hành động của chúng ta suýt đã bị đổ bể, vì một trong hai tên lính gác này bắt đầu hồi tĩnh lại. Vậy, bây giờ, muốn cho chắc chắn hơn chúng ta phải áp dụng phương pháp để đối xử với đội Oai.

Ngọc Lan khen phải. Đoạn nàng tiếp tay với Thế Hùng, xé áo quần của một người lính canh để làm dẻ và nhét vào đầy mồm cả hai tên. Kế nàng lấy còng và xích sắt (trước đó đã dùng trói Bùi văn Khuê) để trói chặt tay chân chúng.

Làm xong công việc nầy, vị tiểu thơ và chàng thanh niên rất lấy làm yên dạ. Họ lật đật rời khỏi nhà ngục với bọ Bùi, lúc đó đã nghiễm nhiên biến thành một người khác hẳn, dưới lốt trá hình.

Trong đêm đen, ba người lẳng lặng đi như những bóng ma. Ngọc Lan tiến lên trước dẫn đường. Nàng cẩn thận, bước rón rén, cố tránh không gây nên một tiếng động nào có thể tố giác sự hiện diện của họ tại hoàng thành.

Nhờ có lời chỉ dẫn rõ rệt và tỉ mỉ của người cung nữ, nên vị tiểu thơ không đến đỗi bỡ ngỡ lắm trên lối đi đưa tới lãnh cung. Vả chăng chỗ giam này chỉ ở cách xa ngục thất không đầy hai trăm thước.

Dọc đường, Ngọc Lan thì thầm khẻ bảo Thế Hùng và họ Bùi:

- Hồi tối, con Bích Đào có cho em biết rằng lãnh cung cũng thuộc về quyền cai quản của viên Ngục trưởng. (Tên này đã bị chúng ta xông thuốc mê và hiện thời đang ngủ say li bì) Ấy là một điều rất tiện lợi vì chúng ta có thể dùng xâu chìa khóa đã mở cửa ngục thất vừa rồi để lát nữa mở cửa lãnh cung.

Chàng thanh niên hỏi nhỏ:

- Theo con Bích Đào thì sự canh phòng tại lãnh cung ra sao?

Người thiếu nữ đáp:

- Sơ sài hơn trước ngục thất. Chỉ có một tên lính gác thôi. Có lẽ người ta nghĩ rằng đối với tù nhơn đàn bà thì không sợ xảy ra nạn vượt ngục.

Ngừng một lát, nàng lại tiếp:

- Tuy thế, anh em ta cũng không nên khinh xuất, coi thường, vì con Bích Đào có dặn cần phải đề phòng gắt bọn lính tuần thường hay lai vãng mấy nơi nầy.

Văn Khuê gật đầu:

- Tiểu thơ chớ lo, anh em chúng tôi sẽ hết sức lưu tâm điều đó.

Chỉ còn lối năm mươi bước nữa, trước mặt họ đã lù lù hiện ra một ngôi nhà dài và thấp lè tè, khó phân biệt rõ trong bóng đêm nhô lên sau một dãy bụi cây rậm rạp: Đó là lãnh cung.

Ngọc Lan ghé sát tai Thế Hùng nói thì thầm những gì mà Văn Khuê đang đi phía sau, không tài nào nghe rỏ. Chàng chỉ thấy vị công tử gật đầu lia lịa. Rồi Ngọc Lan thình lình bước nhanh lên, quả quyết tiến thẳng tới trước lãnh cung.

Họ Bùi hiểu rằng người thiếu nữ tình nguyện lãnh nhiệm vụ đối phó với tên lính duy nhứt canh gác tại căn nhà giam nầy…

Chàng đang nghĩ ngợi và đưa mắt quan sát thì bỗng bị Thế Hùng nắm lấy cánh lay, kéo chàng ngồi thụp xuống sát vào trong bụi rậm.

Giữa lúc ấy, đàng kia, Ngọc Lan thoăn thoắt bước đến gần người lính đang cầm gươm đứng gác trựớc lãnh cung.

Người lính hơi ngạc nhiên khi thấy một cung nữ xuất hiện tại đây, vào giờ nầy. Hách, dịch, anh ta cất tiếng hỏi ;

- Cô kia, đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu thế? Cô không biết đây là một nơi nghiêm cấm hay sao?

Ngọc Lan nhìn y, mỉm một nụ cười tình tứ rồi nhỏ nhẹ nói:

- Thôi mà, chúng ta là chỗ quen biết với nhau cả, sao anh làm mặt lạ với tôi như thế? Đêm nay, tôi từ trong cung ra đây, định nhờ anh chút việc...

Nghe thiếu nữ tự xưng là người quen, anh lính gác cau mày cố nhớ ra, nhưng anh cũng không thể nhận biết nàng là ai. Tuy nhiên dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy Ngọc Lan đẹp quá, lại được nghe giọng nói thảnh thót, nũng nịu củạ nàng