← Quay lại trang sách

Chương 8 Đối chiếu quốc bảo thật giả tại Hồng Kông

Vừa bước xuống máy bay, hơi nóng thoảng mùi biển tanh nồng đã thốc vào mặt tôi. Tôi khum tay che mắt nhìn ra, thấy đường phố Cửu Long Thành phồn hoa náo nhiệt lấp loáng dưới ánh nắng chói chang.

Hồng Kông và Bắc Kinh đúng là khác nhau trời vực. Quanh sân bay Bắc Kinh là bãi đất trống, tầm nhìn rộng, bố cục thoáng. Còn quanh sân bay Kai Tak toàn là cao ốc, không gian rất hẹp. Vừa nãy trong lúc hạ cánh tôi nhìn ra ngoài, thấy máy bay lượn vè vè qua nội thành Hồng Kông mà toát cả mồ hôi tay. Nghe hành khách ngồi cạnh tôi giới thiệu, sân bay Kai Tak ba mặt là núi bao, gần cảng biển và nội thành nên tất cả máy bay đều phải bay vào từ phía Tây, không hổ là một trong mười phi trường nguy hiểm nhất thế giới.

Máy bay đáp xuống, tôi mới thở hắt ra, con dấu song long quý báu vẫn ở trên người. Mảnh lụa cháy sém này sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng cho cuộc đối chiếu hai bức Thanh minh thượng hà đồ . Thế nên tôi xảy ra chuyện thì được, còn nó không được xảy ra chuyện.

Đây là lần đầu tiên tôi xuất cảnh, may mà trước đó đã có Phương Chấn làm hộ tất cả thủ tục nên hết sức thuận lợi. Tôi để ý thấy hai bên lối đi đã dán áp phích triển lãm giao lưu văn hóa vật thể Bắc Kinh - Hồng Kông, trong đó bức Thanh minh thượng hà đồ nằm chình ình chính giữa. Còn ba ngày nữa mới đến triển lãm nhưng không khí đã hết sức sôi sục.

Vừa rời cửa ra, tôi đã thấy hơn hai mươi phóng viên Hồng Kông đứng đợi mình, trong đó có mấy người quen quen, hẳn là từng đuổi theo chặn đường tôi ở Thượng Hải.

Lúc ở Thượng Hải, tôi đã đứng trước mặt bọn họ tuyên bố mình sẽ đem chân tướng đến. Sang ngày hôm sau, tuyên bố của tôi đã lên trang nhất các báo: “Anh hùng đánh đồ giả tuyên bố sẽ đích thân đến buổi giám định lật tẩy chân tướng”, còn bước ngoặt nào kịch tính hơn nữa? Công chúng vốn đã hết sức háo hức trước sự kiện đối chiếu công khai hai bức Thanh minh thượng hà đồ , tuyên bố của tôi vừa được đưa ra, dư luận liền xôn xao bàn tán, còn nóng hơn cả thời tiết Hồng Kông.

Lần này tôi không lạnh lùng rẽ họ ra mà sửa lại bộ âu phục, để họ chụp ảnh một lượt. Xong xuôi tôi chậm rãi giơ tay lên, khiến họ đồng loạt nín lặng. Tôi hắng giọng nói, “Trước đây tôi từng công bố một bài viết đặt ra nghi ngờ về bức Thanh minh thượng hà đồ , nhưng do quá nóng vội nên các luận điểm chưa được chặt chẽ. Vừa hay sàn đấu giá Bách Thụy Liên tuyên bố bản gốc của Thanh minh thượng hà đồ đã xuất hiện, khiến công chúng xôn xao không biết bản của Bách Thụy Liên hay Cố cung mới là thật. Là một thành viên của Minh Nhãn Mai Hoa, với tinh thần trừ giả giữ thật, tôi có trách nhiệm làm rõ thật giả trong cuộc tranh luận này. Bởi thế trong giai đoạn về sau, với thái độ thực sự cầu thị, tôi đã tiến hành hàng loạt điều tra. Hiện tôi đã nắm được chứng cứ quyết định để phân biệt Thanh minh thượng hà đồ thật giả, lần này tới Hồng Kông tham gia triển lãm giao lưu văn hóa Bắc Kinh - Hồng Kông, tôi sẽ đối chiếu ngay tại hiện trường để làm rõ bản thật.”

Tới đây, tôi cao giọng, “ Thanh minh thượng hà đồ là báu vật văn hóa của dân tộc Trung Hoa, tài sản vĩ đại của tất cả người Trung Quốc. Tôi sẽ không cho phép bất cứ sự giả dối nào làm vấy bẩn nó, bất luận là vì nguyên nhân gì.”

Các phóng viên vỗ tay rào rào. Những lời này tôi đã chuẩn bị sẵn. Lưu Nhất Minh từng nói trong kế hoạch của Bách Thụy Liên có một sơ hở, để phá hoại danh tiếng Minh Nhãn Mai Hoa, chúng đã đẩy uy tín và sức ảnh hưởng của tôi lên cao, biến tôi trở thành con dao hai lưỡi.

Nhìn đám đông nhà báo tới đón tôi là biết, hiện giờ cái tên Hứa Nguyện đã nổi tiếng không kém mấy ngôi sao điện ảnh. Bài phát biểu của tôi tại sân bay sẽ tác động mạnh mẽ tới công chúng. Đợi khi công khai giám định, nhất cử nhất động của tôi cũng sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới kết quả.

Nói ngắn gọn là, chỉ cần tôi nắm được chứng cứ hợp lý, công chúng sẽ công nhận phán đoán cuối cùng tôi đưa ra.

Các phóng viên còn muốn hỏi tiếp nhưng tôi mỉm cười xua tay, tỏ ý đã nói xong rồi sải bước rời khỏi sảnh chờ.

Đúng lúc ấy một đoàn xe nghênh ngang đỗ xịch trước cổng, đều là Mercedes-Benz và Rolls-Royce. Chiếc thứ hai dừng trước mặt tôi, một người trung niên, tóc vuốt ngược ra sau, ăn mặc... ừm, như các đại ca băng đảng trong phim Hồng Kông bước xuống.

“Chào anh Nguyện, hoan nghênh, hoan nghênh.” Ông ta hồ hởi chìa tay ra, nói bằng giọng phổ thông lơ lớ. Thấy tôi đứng yên tại chỗ, ông ta vỗ đầu, “Ái chà, mừng quá quên cả tự giới thiệu. Tôi họ Vương, tên Vương Trung Trì, quản lý của Bách Thụy Liên ở Hồng Kông. Lần này nghe nói anh đến Hồng Kông, Bách Thụy Liên chúng tôi đã bày sẵn tiệc mừng, mời anh đến dự.” Nói rồi Vương Trung Trì hướng vào xe làm động tác mời, tôi mới để ý thấy trên băng ghế sau có một cô gái tuyệt đẹp đang ngồi, còn nháy mắt với tôi.

Bách Thụy Liên rắp tâm lật đổ Minh Nhãn Mai Hoa rốt cuộc cũng đã ra mặt. Tôi cứ ngỡ bọn chúng tên nào tên nấy phải ba đầu sáu tay, thần thông quảng đại kia, té ra cũng chỉ là con người bình thường. Vương Trung Trì thân thiết vỗ vai tôi rồi ghé tai nói nhỏ, “Sếp chúng tôi đã dặn phải chăm sóc anh chu đáo, có việc gì anh cứ căn dặn.” Tôi lùi lại một bước, nheo mắt lẳng lặng quan sát Vương Trung Trì. Ở Thượng Hải, Chung Ái Hoa từng hứa sẽ để tôi làm quản lý một sàn đấu giá song bị cự tuyệt, lẽ ra Bách Thụy Liên phải hiểu được quyết tâm của tôi rồi chứ. Giờ chúng lại đột ngột chạy đến lôi kéo, dụng ý thực đáng suy ngẫm.

Tôi đoán chừng lời mình tuyên bố ở Thượng Hải đã khiến Bách Thụy Liên đứng ngồi không yên. Chắc hắn chúng đã đoán biết tôi nắm được manh mối quan trọng từ Đới Hải Yến, hơn nữa còn có quân át chủ bài đủ sức xoay chuyển cục diện.

Nhưng chúng không biết quân át chủ bài đó là gì, đành phái người tới dò la hư thực.

Áp lực vẫn đè nặng lên Minh Nhãn Mai Hoa, giờ bắt đầu âm thầm chuyển sang Bách Thụy Liên.

Chúng đã cuống lên rồi.

Tôi toét miệng nở nụ cười hòa nhã với Vương Trung Trì, “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước.”

Vương Trung Trì vội níu kéo, “Việc gì thế? Để tôi lái xe đưa anh đi. Ở Hồng Kông chẳng có việc gì tôi không làm được cả.”

“Ha ha, không cần đâu.” Tôi uyển chuyển từ chối rồi đi tiếp. Vương Trung Trì giữ tay tôi lại, hơi sầm mặt xuống, “Anh Nguyện không hiểu ý tôi thì phải. Ở Hồng Kông chẳng có việc gì tôi không làm được cả.”

“Ồ, nể anh thật đấy.” Tôi nhún vai.

Bá tước Monte Cristo không ăn uống bất cứ thứ gì từ kẻ thù, tôi cũng phải giữ vững nguyên tắc này. Tôi đẩy Vương Trung Trì đang ngỡ ngàng ra, hiên ngang băng qua đoàn xế xịn, sang bên kia đường vẫy một chiếc taxi. Các phóng viên cũng để ý thấy cảnh tượng vừa rồi, tức tốc chạy tới chụp ảnh lia lịa.

Qua cửa kính taxi, tôi thấy Vương Trung Trì mặt không đổi sắc, giơ tay ra hiệu rồi trở vào xe. Cả đoàn xe cố ý tăng tốc vượt qua taxi của tôi như dằn mặt rồi nghênh ngang bỏ đi. Bác tài thò đầu ra chặc lưỡi, “Thanh thế lớn thật đấy. Anh đi đâu ạ?” Tôi ngả người ra lưng ghế sau, bắt tréo chân, ngọng nghịu nói bằng tiếng Quảng, “Bệnh viện Queen Mary”.

Tôi quả thực có việc, không phải nói dối Vương Trung Trì. Tôi phải tới thăm Hoàng Khắc Vũ cái đã.

Bệnh viện Queen Mary nổi tiếng nhất Hồng Kông, đừng nói người Hồng Kông mà ngay dân Đại Lục hay xem phim Hồng Kông như chúng tôi cũng biết. Taxi đưa tôi đến cổng chính, tôi chẳng còn bụng dạ nào ngắm eo biển Tây Bác Liêu và núi Thái Bình nữa, chạy thẳng vào khu nội trú.

Mở cửa phòng bệnh, tôi thấy ngay Hoàng Khắc Vũ nằm trên giường. Ông vẫn hôn mê, trên người cắm đủ loại dây nhợ, mấy chiếc máy móc lạ lẫm đặt cạnh giường vẫn đều đặn phát ra tiếng o o. Nằm gục cạnh giường trông ông cụ là Hoàng Yên Yên.

“Yên Yên à?” Tôi thoáng ngạc nhiên.

Ngẩng lên thấy tôi, Yên Yên dụi mắt rồi đứng dậy ôm chặt lấy tôi, tì cằm lên vai. Cô chỉ dám cắn môi khóc rấm rứt, nỗi buồn thương như những cây kim nhỏ bằng lông trâu chích vào lòng tôi đau nhói, khiến tôi còn xót xa hơn cả thấy cô gào khóc thảm thiết. Tôi vụng về vuốt ve bờ vai run rẩy của cô, chẳng nói lời nào. Bị nhốt trong trại tạm giam bao nhiêu ngày, vừa được thả ra đã hay tin ông nội nguy kịch ở Hồng Kông, cú sốc này quả là quá lớn với một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu.

Chúng tôi lặng lẽ ôm nhau thật lâu, tới khi Yên Yên bình tĩnh lại, tôi mới hỏi sao cô lại đến Hồng Kông. Yên Yên kể rằng vừa được thả ra, cô đã nghe nói Hoàng Khắc Vũ phát bệnh, nên lập tức liên hệ với Phương Chấn, bay thẳng sang Hồng Kông để chăm sóc ông nội.

“Giờ ông thế nào rồi?”

“Không xấu đi, nhưng cũng chẳng khá lên. Bác sĩ nói ông bị kích động mạnh dẫn tới xuất huyết não. May mà ông có nền tảng võ công, bằng không khó mà qua được.”

Tôi quay sang nhìn Hoàng Khắc Vũ. Gương mặt ông cụ vốn hồng hào, giờ trắng bệch đến đáng sợ, hốc mắt trũng sâu, như bị rút hết tinh khí. Từ sau khi Minh Nhãn Mai Hoa xảy ra chuyện, Lưu Nhất Minh ở Bắc Kinh điều phối, Hoàng Khắc Vũ tới Hồng Kông xông vào trận địch tả xung hữu đột. Cũng như năm xưa một mình lên nhà hàng Dự Thuận, Hoàng Khắc Vũ đã dốc hết tâm sức, bỏ lại tất cả nghi vấn về Thanh minh thượng hà đồ của Cố cung. Nếu không nhờ ông cố gắng chèo chống, e rằng đến cơ hội đưa Thanh minh thượng hà đồ ra giám định công khai, Minh Nhãn Mai Hoa cũng không có được.

“Đều tại mụ đàn bà đó làm hại ông.” Yên Yên nghiến răng.

Tôi hỏi cặn kẽ thì Yên Yên kể hôm đó Hoàng Khắc Vũ hẹn gặp mấy vị tổng biên tập trong giới văn hóa, rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa vào đến sảnh, đột nhiên một bà mù gọi giật ông lại. Theo người đi cùng kể thì Hoàng Khắc Vũ tái mét mặt rồi đi theo bà ta ra một góc. Đôi bên trò chuyện chưa được bao lâu, chợt nghe tiếng “xoảng”, một món đồ gốm từ tay Hoàng Khắc Vũ rơi xuống đất, ông ta cũng ôm ngực gục xuống. Nhân lúc hỗn loạn, người đàn bà kia cũng lẳng lặng lẩn mất, nhưng theo lời người chứng kiến tả lại thì dáng vẻ bà ta giống hệt chị Tố.

“Chính là cái này đây.” Hoàng Yên Yên đưa cho tôi một túi mảnh vỡ.

Tôi nhìn qua đã nhận ra đây chính là thủy trì chị Tố nhờ tôi đưa cho Hoàng Khắc Vũ. Giữa hai người nhất định từng có khúc mắc gì đó rất khó tháo gỡ, nên mới khiến người cứng cỏi như Hoàng Khắc Vũ bị sốc nặng, không cầm nổi món đồ nhỏ thế này.

Bách Thụy Liên thực là hiểm độc. Hoàng Khắc Vũ tới Hồng Kông thuyết khách hẳn đã gây bất lợi lớn cho kế hoạch của chúng, nhưng chúng lại không dám ra tay diệt trừ, đành lôi chị Tố ra đả kích ông. Tự ông cụ bị xuất huyết não, chúng dĩ nhiên cũng chẳng bị nghi ngờ gì.

Tôi khẽ thở dài, xét đến cùng Hoàng Khắc Vũ lâm vào cảnh ngộ này cũng là lỗi của tôi. Nếu ngay từ đầu tôi đừng để thù hận che mờ mắt thì ông đã chẳng phải chạy đến Hồng Kông. Nếu tôi sớm điều tra ra được mối liên quan giữa Thanh minh thượng hà đồ và cuộc tỷ thí năm xưa trên nhà hàng Dự Thuận, chưa chừng Hoàng Khắc Vũ đã kể rõ ngọn ngành cho tôi nghe, chẳng cần phải nằm trên giường bệnh, có miệng mà không thể nói thế này.

“Xin lỗi, xin lỗi ông.” Tôi nắm bàn tay già cỗi như vỏ cây của Hoàng Khắc Vũ, lẩm bẩm nói, cũng chẳng biết ông có nghe được không.

“Đồ hâm này, mấy hôm nay anh chạy đi đâu thế?” Yên Yên đứng sau lưng đấm nhẹ vào người tôi.

“Kể ra thì dài lắm.” Tôi kể vắn tắt những chuyện mình vừa gặp. Yên Yên im lặng lắng nghe, lúc thì cau mày, lúc lại cười khẽ, nghe tới đoạn nửa đêm tôi tìm đến ký túc của Đới Hải Yến còn bất lực lắc đầu véo vào tay tôi một cái.

Kể xong, tôi hổ thẹn lúng búng, “Suy cho cùng tất cả những chuyện này đều do anh mà ra, anh xin lỗi.”

Cứ ngỡ cô sẽ mắng cho tôi một trận té tát, song cô chỉ điềm tĩnh hỏi, “Vậy giờ anh đã tìm được quân át chủ bài chưa?” Tôi gật đầu. Yên Yên chỉnh lại cổ áo cho tôi, “Ông nội em nói, đàn ông chân chính phải có can đảm nhận sai và bản lĩnh sửa sai. Nếu anh thực sự hối hận thì hãy thay ông cháu em trị cho đám khốn kiếp kia một trận.”

Ánh mắt cô sáng long lanh, buồn bã mà vẫn đầy cứng cỏi. Tôi vuốt má cô, “Chắc chắn rồi.”

Bệnh viện không cho ở lại quá lâu, tôi dặn Yên Yên mấy câu rồi lưu luyến ra về. Cục trưởng Lưu và Phương Chấn đã tới Hồng Kông trước, tôi phải đi gặp họ.

Rời khỏi bệnh viện Queen Mary, tôi vẫn còn mải nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Đột nhiên một chiếc xe bảy chỗ từ mé trái đường lao vụt tới như một tia chớp, tôi vội lùi lại tránh, nào ngờ nó phanh kít trước mặt tôi, rồi cửa hông bật mở, ba bốn tên trùm kín đầu xông ra. Tôi không kịp đề phòng, bị chúng kéo lên xe, sau đó trước mắt tối sầm, hẳn là đã bị chụp thứ gì lên đầu.

Tôi chỉ nghe cửa xe sập lại cái rầm rồi chiếc xe lao vút đi. Tôi ra sức vùng vẫy, liền bị đập một cú vào đầu, bất tỉnh nhân sự... Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn nhà hoang. Hai tay bị trói vào chiếc ghế inox xập xệ, vết mốc trên bốn bức tường tạo thành đủ thứ hoa văn loang lổ, như tô tem trên vách hầm mộ vậy. Trên đầu tôi là một ngọn đèn tuýp lập lòe chớp tắt, bên ngoài song sắt đen sì là bóng tối nhập nhoạng. Cả gian phòng như trát đầy gỉ đồng mấy nghìn năm.

Thấy từ ngoài có hai người bước vào, tôi định thần nhìn kỹ. Một già một trẻ, già là Vương Trung Trì, trẻ là Chung Ái Hoa. Dưới ánh đèn lập lòe, gương mặt cả hai đều tranh tối tranh sáng.

“Anh Nguyện, tôi đã bảo anh rồi mà, ở Hồng Kông chẳng chuyện gì tôi không làm được cả.” Vương Trung Trì lên tiếng, vẫn giọng điệu mềm mỏng lịch thiệp. Thấy tôi phá lên cười, Vương Trung Trì hỏi, “Có gì buồn cười vậy?”

Tôi ngẩng lên, “Tôi cười các ông chuột chạy cùng sào.”

Phong cách của Bách Thụy Liên trước nay luôn là thận trọng bày kế, gần như không hề dùng đến bạo lực. Vậy mà giờ chúng lại bắt cóc tôi, chứng tỏ đã bắt đầu rối loạn, bất chấp thủ đoạn rồi.

Vương Trung Trì nhíu mày, định nói thêm song Chung Ái Hoa đã vỗ vai bảo lão, “Cứ để tôi.” Vương Trung Trì cười, “Ừm, anh Nguyện mãi mới có dịp đến Hồng Kông, cũng nên để hai người hàn huyên nhỉ.”

Chung Ái Hoa vẫn mang vẻ mặt bình thản nhưng tôi lại cảm giác hắn đã thay đổi. Trước đây lúc ở Đại Lục, hắn như mãnh thú rình mồi, nấp trong bụi cỏ, không ai phát hiện được, chỉ khi ra tay mới lộ vẻ hung ác. Song hiện giờ hắn lại đằng đằng sát khí, như dã thú về sào huyệt, không cần che đậy gì nữa.

Chung Ái Hoa lên tiếng, “Đôi bên đều là người hiểu biết, tôi cứ nói thẳng ra nhé. Chỉ cần anh giao đồ ra, đề nghị lúc trước vẫn có hiệu lực.”

Tôi giật mình, đoán rằng mình đã bị Chung Ái Hoa soát người trong lúc hôn mê. Nhưng tôi giấu mảnh lụa kia rất kỹ, chúng không thể tìm được. Chung Ái Hoa không nghe ngóng được thành quả nghiên cứu của Đới Hải Yến về Thanh minh thượng hà đồ , cũng chẳng biết nội dung tấm thiếp của Đới Hi, càng không sao nắm được mối quan hệ giữa Mắt Âm Dương Liêu Định và ông nội tôi, bởi vậy chúng vẫn chưa thể biết được lá át chủ bài của tôi là gì.

Nghĩ tới những điều này, tôi lại vững dạ hơn.

Chung Ái Hoa như đi guốc trong bụng tôi, “Anh Nguyện, chắc giờ anh đang nghĩ chỉ cần cương quyết không khai thì bọn tôi chẳng làm gì được anh, đúng không?” Tôi cười nhạt, “Chẳng qua đến tra tấn là cùng, các người cứ thử xem.”

Chung Ái Hoa giơ tay ra vén mớ tóc rũ xuống trán tôi, “Anh đừng quên chúng tôi không cần quân át chủ bài này, mà chỉ muốn nó không thể phát huy trong buổi triển lãm. Tôi chẳng cần đánh đập, chỉ cần giam anh ở đây ba ngày, tới khi buổi giám định kết thúc mới thả ra là được.”

Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, “Mày cũng đừng quên giờ tao là nhân vật tiếng tăm được cả Hồng Kông quan tâm. Nếu tao mất tích, cảnh sát Hồng Kông sẽ lùng sục khắp nơi, chẳng mấy chốc là tra ra ngay bọn mày là nghi phạm lớn nhất. Mày tưởng bọn mày thoát được à?”

Vương Trung Trì bên cạnh phá lên cười, “Đúng là chuyện buồn cười nhất hôm nay.” Chung Ái Hoa thản nhiên đi đến bên cửa sổ, “Cảnh sát không thể xông vào đây được.” Đoạn hắn giơ hai tay đẩy cửa sổ ra, khung cửa gỉ ngoèn rít lên ken két.

Tôi quay sang nhìn, bỗng trợn trừng mắt. Căn phòng này áng chừng nằm ở tầng bảy, nhưng bên ngoài chẳng thấy cảnh quan tự nhiên nào, chỉ có những dãy nhà cao tầng chi chít ô cửa như tổ ong, không xéo thì lệch, dường như không được xây cùng một thời điểm, song khoảng cách giữa các tòa rất gần, hầu như không có khoảng trống. Trên bức tường nâu xám dính đầy vết bẩn, dây điện cáu mỡ và ống nước giăng mắc tạo thành một tấm lưới nhện rối rắm vây kín, khiến người ta tức thở. Giờ chắc là ban ngày nhưng giữa những tòa nhà điêu tàn hoang vu này vẫn thoang thoảng mùi hôi thối của đêm đen, u ám tối tăm.

Đáng sợ nhất là còn rất nhiều người sống bên trong. Tôi ngó qua cửa sổ thấy gần như khung cửa nào cũng thấp thoáng bóng người, thỉnh thoảng còn vẳng lại tiếng la hét.

“Chào mừng đến thành trại Cửu Long.” Chung Ái Hoa đứng bên cửa sổ như một vị chủ nhà ân cần chào đón khách đến thăm.

Tôi nhíu mày, Phương Chấn từng nhắc đến cái tên này, Chung Ái Hoa hồi niên thiếu dính đến án giết người, phải chạy vào đây, nhưng đây rốt cuộc là đâu? Chung Ái Hoa tiếp, “Tuy không thể dẫn anh đi khắp nơi tham quan, nhưng tôi có thể làm hướng dẫn viên tạm thời, giới thiệu sơ qua cho anh về thành trại Cửu Long. Dù sao tôi cũng lớn lên ở đây, thông thuộc nơi này.”

Đoạn hắn nhếch mép cười như những dãy nhà u ám ngoài cửa sổ.

Thành Trại Cửu Long này vốn nằm trên bán đảo Cửu Long. Nơi đây thoạt tiên là một pháo đài, sau khi chính quyền nhà Thanh cắt Hồng Kông cho Anh đã đặt nha môn ở đây, biến nó thành lãnh thổ ủy trị của nhà Thanh tại Hồng Kông. Về phần chủ quyền lãnh thổ ủy trị này thuộc về ai thì từ cuối thời Thanh tới nay vẫn không phân rõ được, chính phủ Anh tại Hồng Kông không có quyền quản lý, chính phủ Trung Quốc thì ốc chưa mang nổi mình ốc, chẳng thể quản lý được, kết quả nơi này dần trở thành khu vực không ai quản lý, tập trung phần lớn những kẻ lang thang, dân nghèo cùng tội phạm hung ác tàn bạo, trốn sự truy quét của chính quyền. Trải mấy chục năm mưa gió, thành trại Cửu Long đã chen chúc đầy những nhà xây trái phép, chồng chéo chằng chịt như mê cung. Trong mê cung này có nhà chứa, sòng bạc, phòng khám lậu, ổ ma túy ngầm, đã trở thành một đất nước vô pháp luật do đám người dưới đáy xã hội như tội phạm trốn truy nã, xã hội đen, dân buôn ma túy, người nghèo, người lang thang hợp thành.

Ở đây không có điện, nước cũng thiếu thốn, bị xã hội đen thâu tóm, an ninh cực kém. Cảnh sát Hồng Kông xưa nay cũng chẳng dám bước chân vào. Dù mắc tội trạng gì, chỉ cần chạy vào thành trại là sẽ không bị bắt, nhưng chẳng ai bảo đảm an toàn. Muốn sống trong khu rừng này, ắt phải lấy lại bản tính hoang dã nguyên thủy nhất của mình.

“Cảnh sát Hồng Kông đánh úp mấy lần đều công cốc. Giờ tất cả tội phạm trốn truy nã ở Hồng Kông, Macao, Đài Loan và Đông Nam Á đều nghĩ cách chạy đến đây, hễ vào được thành trại là cảnh sát bó tay. Anh Nguyện, giờ anh còn tự tin nữa không?” Chung Ái Hoa nhẹ nhàng hỏi.

Tôi lặng thinh. Thực không ngờ ngay kề Hồng Kông, một trong những thành phố phồn hoa nhất thế giới, còn một nơi đen tối thế này. Người tôi lạnh buốt, nếu đúng như lời Chung Ái Hoa nói thì tôi đừng hòng trông mong gì cứu viện.

Thấy tôi im lặng, Chung Ái Hoa bèn ngồi xuống trước mặt, nhìn tôi lom lom, “Anh có nhớ những lời tôi nói lúc ở Trịnh Châu không? Đó không phải nói dối đâu, tôi thật lòng ngưỡng mộ và kính phục anh đấy. Anh và bác đều là thần tượng của tôi.”

“Đã đến nước này, nói những lời tầm phào đó còn ý nghĩa gì.” Tôi bĩu môi.

Chung Ái Hoa ngửa đầu nhìn lên trần nhà, “Tôi nhớ lúc bé mỗi lần đi công tác về bác thường đem cho tôi mấy thứ xinh xinh, chẳng đáng bao tiền, nhưng rất hay ho. Mỗi món đều đi kèm một câu chuyện bác kể. Bác hay nói rằng cổ vật mang theo câu chuyện cũ của người xưa, nên sứ mệnh của một nhà nghiên cứu chân chính không phải mua bán nó, mà là hoàn nguyên sự thực bên trong nó. Bấy giờ tôi đã quyết lấy bác làm gương. Anh cũng như bác tôi vậy, cố chấp, kiên cường, một lòng theo đuổi chân tướng. Nếu tôi thực hiện được giấc mơ thì chắc cũng sẽ như anh bây giờ.”

“Tiếc rằng mày không hề.”

Chung Ái Hoa cười tự giễu, “Tiếc rằng số mệnh trêu ngươi, Hoàng Khắc Vũ tố cáo bác tôi, khiến bác phải tự sát, nhà tôi bị ép di cư đến Hồng Kông, sau đó tôi dính án giết người phải trốn đến đây. Ở đây tôi đã học được những gì tàn ác nhất, cùng những kỹ năng thực dụng nhất. Vì thế tôi càng ngưỡng mộ anh, vốn dĩ tôi cũng có thể trở thành anh hùng đánh đồ giả, vậy mà cuối cùng lại thành một tên tội phạm. Nhiều đêm tôi cứ miên man nghĩ, nếu bác không chết, có phải đời tôi sẽ khác, có phải tôi cũng sẽ như anh bây giờ, trở thành một người bảo vệ cho sự thực không?”

Nói tới đó, giọng hắn bỗng cao hẳn lên, “Tôi không trách Minh Nhãn Mai Hoa về cái chết của bác, mua phải hàng giả là do ông ấy nhìn nhầm. Nhưng Minh Nhãn Mai Hoa các người, ngoài mặt hô khẩu hiệu trừ giả giữ thật, bên trong lại làm những chuyện nhơ nhớp ấy, thực khiến người ta ghê tởm. Anh có biết những năm qua Hội nghiên cứu giám định cổ vật Trung Hoa đã âm thầm làm ra bao nhiêu đồ giả, lừa bao nhiêu người không? Bác tôi chỉ vì mua lầm một món hàng giả mà phải tự sát, trong khi Minh Nhãn Mai Hoa các người lừa bán bấy nhiêu món đồ giả, sao vẫn có thể bình thản ung dung ngự trên ngôi cao, trơ trẽn nhận là trừ giả giữ thật? Đám ngụy quân tử các người dựa vào cái gì hả?”

Đến cuối hắn gần như gào lên, xỉa tay vào trán tôi, “Vụ việc Thanh minh thượng hà đồ lần này là báo ứng của các người. Nếu Minh Nhãn Mai Hoa bị lật tẩy bộ mặt tham lam, nếu Hứa Nguyện anh không phải anh hùng gì hết, chúng ta sẽ chẳng khác gì nhau, đời tôi cũng sẽ không phải tiếc nuối.”

“Mình phạm tội lại đổ lỗi cho người khác, chẳng qua mày đang bao biện cho sự sa ngã của mình thôi.” Tôi phản bác.

Lần này tới lượt Chung Ái Hoa cười nhạt, “Xem ra anh vẫn chưa hiểu hết Minh Nhãn Mai Hoa bẩn thỉu đến thế nào đâu.” Đoạn hắn giơ tay lên búng tách một cái. Tức thì bên ngoài có một bà cụ đeo kính đen được dìu vào. Chung Ái Hoa sải bước đi đến nắm lấy cánh tay bà ta, dẫn bà ta tới trước mặt tôi.

“Chị... Chị Tố?” Tôi miễn cưỡng nặn ra cái tên này.

Vẻ mặt chị Tố vẫn bình lặng mà thanh nhã như trong gian phòng tăm tối lúc trước, song khí sắc đã tươi tỉnh hơn nhiều. Chung Ái Hoa thận trọng đỡ tay bà ta, khẽ nói, “Bà ngoại, bà cẩn thận nhé.”

Đầu tôi ong lên như bị nhốt trong quả chuông lớn, bên ngoài có người dùng chày gỗ đập từng hồi.

Chung Ái Hoa gọi chị Tố là gì? Chuyện này là thế nào?

Đôi kính đen của chị Tố khá to, gần như choán quá nửa gương mặt. Bà ta lẩy bẩy đi tới trước mặt, giơ tay xoa đầu tôi, “Xin lỗi vì đã lừa cậu.” Chung Ái Hoa tức giận, “Bà cháu mình không nợ nần gì anh ta cả, bà không cần xin lỗi.”

Chị Tố chậm rãi nói, “Việc nào ra việc đấy, nhà họ Hứa không làm gì có lỗi với bà cả. Cởi trói cho cậu ấy đi.” Chung Ái Hoa tuy rất không muốn, nhưng vẫn vâng lời, bước đến cởi trói tay cho tôi. Tôi xoa xoa cổ tay tê dại, song tâm trạng không vì thế mà nhẹ nhõm hơn. Chung Ái Hoa đe, “Anh đừng nghĩ đến chuyện trốn, dù thoát khỏi căn nhà này cũng đừng hòng còn sống mà rời thành trại Cửu Long.”

Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, quay sang hỏi chị Tố, “Chuyện này là sao đây?”

Bà ta hơi nhếch khóe môi, nói lảng đi, “Tôi lừa cậu một lần, thì sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện để bù lại. Trên đời chỉ còn hai người biết được chuyện này, trong đó một kẻ đã nằm trên giường bệnh, đành để tôi kể cho cậu vậy.”

Tôi hiểu bà ta muốn nói tới ai, hơi thở bỗng nặng nề hẳn.

“Bắt đầu từ cuộc tỷ thí trên nhà hàng Dự Thuận đi. Cậu xông xáo điều tra bấy lâu, chắc cũng hiểu đôi phần về cuộc tỷ thí lần đó rồi nhỉ?”

Tôi “ừm” một tiếng.

“Năm 1945, Minh Nhãn Mai Hoa phái Hoàng Khắc Vũ đến Trịnh Châu, chỉnh đốn lại giới cổ vật Hà Nam. Tới Trịnh Châu, ông ta đã làm được mấy việc lớn, khiến cả giới cổ vật Hà Nam hoảng hồn. Bảy tiệm đồ cổ có tiếng nhất ở đây bắt tay với nhau, bày thưởng trân hội trên nhà hàng Dự Thuận, hòng đẩy lùi Hoàng Khắc Vũ. Họ nghĩ rất đơn giản, Hoàng Khắc Vũ chẳng qua là nhãi con vắt mũi chưa sạch, dựa vào nền tảng của bảy nhà, thế nào chẳng trị được. Ngờ đâu trong bảy nhà lại có một kẻ phản bội...”

Kể tới đây, những nếp nhăn bên khóe môi chị Tố dãn ra, như đang kể lại một đoạn hồi ức đẹp đẽ vui vẻ.

“Bấy giờ trong bảy nhà, nhà họ Mai mạnh nhất, sáu nhà kia đều phải nghe theo. Ông chủ Mai có một đứa con gái tên Mai Tố Lan, chẳng biết u mê thế nào lại đem lòng yêu gã Hoàng Khắc Vũ khốn kiếp. Cậu nghĩ mà xem, Hoàng Khắc Vũ một mình đối chọi với bảy cửa hiệu, tuổi trẻ hào hùng, thiếu nữ nào mà không mê kẻ anh hùng gan dạ như thế? Hết chuyện này tới chuyện khác, hai người bắt đầu bí mật hẹn hò, không để ai hay biết.”

Chẳng hiểu sao chị Tố lại dùng ngôi thứ ba, như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy.

“Để chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ở nhà hàng Dự Thuận, ông chủ Mai đã cùng sáu ông chủ kia bàn tính rất lâu. Ngờ đâu đêm trước khi tỷ thí, Mai Tố Lan đã tiết lộ với Hoàng Khắc Vũ tất cả mọi sắp đặt. Cậu cũng biết đấy, đánh cược cổ vật dù biến hóa đủ kiểu cũng không tách khỏi hai chữ thật giả. Nếu đã biết trước đâu thật đâu giả thì thắng dễ như bỡn. Được Mai Tố Lan ngầm giúp đỡ, Hoàng Khắc Vũ dĩ nhiên đánh đâu thắng đó, ca vang khúc khải hoàn. Mai Tố Lan cũng mừng thầm, bởi Hoàng Khắc Vũ đã hứa sau khi xong chuyện ở Hà Nam sẽ dẫn cô về Bắc Bình thành hôn. Nhưng đúng lúc này lại xảy ra biến cố. Bảy nhà thấy không chống đỡ nổi nữa, bèn mời một vị Mắt Âm Dương từ Khai Phong tới, đấu với Hoàng Khắc Vũ một trận núi đao biển lửa.”

“Núi đao biển lửa là gì?” Trước đây tôi đã tò mò, giờ có cơ hội bèn hỏi ngay.

Cơ mặt chị Tố giần giật, tựa hồ lòng vẫn còn run sợ, “Núi đao biển lửa là hình thức đánh cược tàn nhẫn nhất. Đôi bên trao đổi báu vật cho nhau giám định, định giá rồi lần lượt hủy đi từng món một, gọi là ‘lên núi đao’. Mỗi khi bên này hủy đi một món, bên kia cũng phải hủy một thứ tương đương. Thế nên khi định giá phải hết sức dũng cảm mưu trí, nếu định giá thấp hơn giá trị thực tế là tự nhận trình độ giám định còn non, nếu định cao hơn thì sau đối phương lên núi đao, mình sẽ tổn thất nhiều hơn, áp lực tâm lý cực lớn. Huống hồ khi bắt đầu tỷ thí, đôi bên đều phải ngồi trên lò lửa mới thắp, lửa càng lúc càng cháy to, ai không chịu nổi mà rời chỗ trước cũng tính là thua, đó là ‘xuống biển lửa’.”

Tôi hít một hơi khí lạnh, đây đâu còn là cược đồ nữa, mà là cược mạng rồi. Cách đánh cược tàn khốc này không giống phong cách Hà Nam mà giống đám người Hồ ngoài quan ải hơn.

“Trừ phi có thù sâu như bể, rất hiếm khi người ta bày trận núi đao biển lửa. Chẳng biết Mắt Âm Dương kia có mục đích gì mà vừa đến đã chọn cách này, khiến mọi người đều kinh hãi. Hoàng Khắc Vũ trẻ tuổi bồng bột, cũng chẳng chịu lép, hai người bèn lên lầu ba tỷ thí. Đến cuối cùng Mắt Âm Dương lấy ra một bức Cập xuân đạp hoa đồ của Tống Huy Tông, có chữ đề ‘Thiên hạ nhất nhân’, vô vàn quý giá. Vậy mà ông ta ngồi trên lò lửa thản nhiên xé bỏ. Hoàng Khắc Vũ không ngờ người này quyết liệt đến thế, tự thấy chẳng thể bì nổi, đành chịu thua. Mắt Âm Dương đánh bại Hoàng Khắc Vũ nhưng nửa người dưới cũng bỏng nặng, mạng đã mất quá nửa, được xe ngựa đi thâu đêm đưa về Khai Phong, nghe nói chẳng bao lâu thì qua đời. Bảy ông chủ và Hoàng Khắc Vũ kính phục hành vi của người này nên đã thề độc rằng không tiết lộ với ai về những chuyện xảy ra trên nhà hàng Dự Thuận.”

Tôi túa mồ hôi trán, đã mấy chục năm mà tưởng như vẫn ngửi thấy mùi da thịt cháy khét trên tầng ba nhà hàng Dự Thuận thuở nào. Trước đây nghe Mắt Trố kể về Liêu Định, tôi chỉ khâm phục tình nghĩa của ông ta với ông nội mình. Giờ được biết tường tận, tôi chỉ có thể nói người này quá đáng sợ, ngồi trên lò lửa mà vẫn bình thản ung dung đánh cược được, quả là Khưu Thiếu Vân* của giới cổ vật.

“Hoàng Khắc Vũ chịu thua, xem như uổng công tới Hà Nam chuyện này. Nhưng hắn ta lại đổ lỗi cho Mai Tố Lan, cho rằng cô cố tình giấu chuyện Mắt Âm Dương, dụ hắn vào tròng. Tâm trạng Hoàng Khắc Vũ cũng dễ hiểu thôi, hắn vốn muốn gì được đó, tâm cao khí ngạo, chẳng qua vì sợ chết mà bị ép nhận thua. Huống hồ đối thủ cạnh tranh là Lưu Nhất Minh đã chỉnh đốn xong một dải Thiểm Tây, trong cuộc tỷ thí Dự Thuận, Hoàng môn thua xiểng liểng, dĩ nhiên hắn bị sốc. Hoàng Khắc Vũ tức tối rời Trịnh Châu về Bắc Bình, cũng không liên lạc với Mai Tố Lan nữa. Mai Tố Lan không ngờ mình lại gặp phải kết cục này, định tới Bắc Bình tìm hắn thì nội chiến bùng nổ, đường đi bị chặn, đành phải quay về. Ít lâu sau cô phát hiện mình đã có mang, đành lấy bừa một người để lấp liếm cái bầu. Sau khi cưới, cô sinh được một bé trai, may mà chồng cô là người tử tế, vẫn đối tốt với cô. Về sau Mai Tố Lan lại sinh cho chồng một bé gái, cả nhà bốn người vô cùng hạnh phúc. Nào ngờ trời giáng mưa gió bất kỳ, mấy năm sau chồng cô ngã bệnh qua đời, Mai Tố Lan đành tự mình chèo chống gia đình, nhờ tài vẽ mà được nhận vào Viện nghiên cứu gốm Nhữ Thuận Châu, tần tảo nuôi hai con khôn lớn. May sao các con đều có chí, con trai dường như được thừa hưởng gen của cha, rất thích khảo cổ và cổ vật, tham gia đội khảo cổ An Dương. Con gái cũng lấy chồng rồi sinh một đứa cháu ngoại. Nhưng vì một lần mua lầm đồ giả, con trai Mai Tố Lan bị Hoàng Khắc Vũ điều tra khui ra, nhất thời nghĩ quẩn mà tự tử. Cả nhà con gái quyết định dọn tới Hồng Kông, muốn đón cả bà đi, song bà từ chối, tiếp tục ở lại Hà Nam. Tới khi hay tin con gái con rể đều chết vì tai nạn ô tô ở Hồng Kông, cháu ngoại không rõ tung tích, bà đã khóc đến mù cả mắt, đúng lúc này, một người tự xưng là Lão Triều Phụng xuất hiện...”

Kể tới đó, hai vai chị Tố run bần bật, cơ hồ không kể tiếp được nữa. Chung Ái Hoa vòng tay ôm lấy bà ta, ngẩng lên nói, “Để con kể tiếp. Bố mẹ qua đời, tôi đành lang thang đầu đường xó chợ, về sau lỡ dính vào án giết người, phải chạy vào thành trại Cửu Long, rồi cũng có chút tiếng tăm, bắt đầu móc nối với cấp cao của Bách Thụy Liên. Lần này Bách Thụy Liên muốn giăng một cái bẫy lớn để cho Minh Nhãn Mai Hoa vào tròng, tôi bèn xung phong tham gia. Tôi nhiều lần vào Đại Lục, nghe ngóng thông tin, cuối cùng cũng biết bà ngoại bị nhốt ở làng Thành Tế. Song tôi không vội cứu bà, mà nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu để đối phó Minh Nhãn Mai Hoa. Chuyện sau đó hết sức đơn giản, tôi chỉ cần dẫn một gã ngốc chăm chăm báo thù tới làng Thành Tế, để bà ngoại kể chuyện cho y nghe là xong.”

Nghe tới đó, tôi đỏ bừng mặt, nhục nhã không để đâu cho hết. Mai Tố Lan đã bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi, “Cậu còn nhớ thủy trì tôi nhờ chuyển cho Hoàng Khắc Vũ không?”

Tôi gật đầu.

“Lần này lão đến Hồng Kông, tôi bèn tới gặp. Cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ cho lão biết thủy trì này làm bằng đất sét trộn với tro cốt của con trai lão, đứa con trai lão tự tay hại chết năm xưa. Đây là lần đầu cha con họ gặp nhau.”

Cả người tôi lạnh toát. Chị Tố nói nghe bình thản, nhưng trong thủy trì nho nhỏ ấy ẩn chứa biết bao oán hận và đau đớn. Tôi là người ngoài cuộc mà còn sởn cả gai ốc, đủ biết đương sự như Hoàng Khắc Vũ bị sốc đến thế nào.

Chị Tố không kể tiếp, nhưng thân hình run rẩy, rõ ràng là đang nén xúc động. Chung Ái Hoa hỏi tôi, “Một tổ chức, một đám người vô liêm sỉ, bội tín bạc nghĩa như thế, mà anh còn cho rằng mình đang bảo vệ chính nghĩa ư? Anh cứ nghĩ kỹ lại đi.” Dứt lời hắn lại dìu chị Tố ra ngoài.

Vương Trung Trì nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng nghe lại gần vỗ vai tôi, cười khì nói, “Chuyện nghe ly kỳ hơn cả phim ấy nhỉ? So ra thì Bách Thụy Liên chúng tôi còn có tình nghĩa hơn nhiều. Chúng tôi nhọc công nhọc sức đều vì lợi ích chung của cả giới cổ vật Trung Quốc thôi.”

Nói xong y cũng quay lưng bỏ đi. Cửa lớn đóng lại đánh rầm, trong nhà chỉ còn trơ mình tôi.

Tôi ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, từ từ tiêu hóa những chuyện vừa nghe. Cuộc tỷ thí trên nhà hàng Dự Thuận năm 1945 như một ngã tư, kéo theo bao nhiêu rắc rối, con cháu nhà họ Đới, lòng trung nghĩa của nhà họ Liêu, bi kịch nhà họ Mai, sự sa sút của nhà họ Hoàng cùng sự lên ngôi của nhà họ Lưu, đằng sau tiềm ẩn còn cả ân oán của gia đình tôi - hơn nữa nhà nào cũng có liên quan tới Thanh minh thượng hà đồ , hoặc công khai hoặc âm thầm. Một món cổ vật mà ảnh hưởng đến vận mệnh của bao nhiêu người.

Tôi hiểu ý Chung Ái Hoa, chúng muốn bẻ gãy tinh thần tôi, ép tôi tuân theo. Nhưng tôi cũng biết chúng không cần bịa đặt ra những chuyện kia, e rằng tất cả đều là sự thật. Sóng gió trong lịch sử Minh Nhãn Mai Hoa phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Tôi rất thương cho cảnh đời long đong của chị Tố nên cũng chẳng để bụng oán hận bà ta. Nhưng tôi phải làm sao đây? Lẽ nào nhảy ra chỉ mặt mắng mỏ Hoàng Khắc Vũ bội bạc? Hay giữ vững lập trường ban đầu? Tôi cười khổ, quyết định không nghĩ nữa. Giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích, còn ba ngày nữa hai bức Thanh minh thượng hà đồ sẽ được đem ra đối chiếu công khai, tôi có tới kịp hay không mới là vấn đề lớn.

Căn nhà này không có đồng hồ, bên ngoài cửa sổ lúc nào cũng là cảnh u ám hỗn loạn, không khí rất ngột ngạt, khiến người ta chỉ muốn ngất. Tôi cứ ngây đần ngồi thần ra đó chẳng biết bao lâu, Chung Ái Hoa và chị Tố không quay lại, chỉ có Vương Trung Trì ghé đến mấy lần, không bao giờ nói vào chủ đề chính, chỉ rì rầm kể với tôi vài sự kiện gần đây, cửa hiệu nọ bị tra ra hàng giả, viện nghiên cứu ở trường đại học kia bị phát hiện phát triển kỹ thuật làm giả, đều có dính líu đến Minh Nhãn Mai Hoa. Theo lời y, thế lực của Minh Nhãn Mai Hoa ở Đại Lục đang sụp đổ, chỉ còn thiếu một đòn quyết định mà thôi.

Về sau thấy tôi chẳng để tâm, y lại bắt đầu ca ngợi Bách Thụy Liên, lịch sử lâu đời thế nào, quy mô lớn ra sao, nếu Bách Thụy Liên có thể tiến vào thị trường Đại Lục, sẽ mở ra một bước phát triển mới v.v... Thậm chí y còn kể mình đã tìm được Chung Ái Hoa từ thành trại Cửu Long rồi bồi dưỡng thành tài như thế nào.

“Đại Lục các vị nhân tài lớp lớp nhưng một số người không có chỗ phát huy. Chỉ tới Bách Thụy Liên chúng tôi, mới có cơ hội phát triển tài năng, tìm thấy giá trị bản thân.” Vương Trung Trì vòng vo mãi cuối cùng cũng đến vấn đề này.

Thấy tôi nhổ toẹt, Vương Trung Trì rốt cuộc cũng trở mặt, gọi hai tên tay sai đánh cho tôi một trận đến ngất đi. Tỉnh lại, tôi vẫn lặng thinh. Y đành tức tối bỏ đi.

Thời gian dần trôi, lòng tôi cũng lạnh dần. Không có tôi và mẩu vải vụn từ Thanh minh thượng hà đồ , Minh Nhãn Mai Hoa sẽ cực kỳ bất lợi trong cuộc giám định công khai này. Nếu tôi không đến kịp thì mọi cố gắng trước đây đều công cốc. Tôi mất tích thế này, hẳn cục trưởng Lưu và Yên Yên lo lắng điên lên mất. Tiếc rằng hiện thực không phải phim võ thuật Hồng Kông, tôi không thể như những siêu sao võ thuật trên phim, gặp cảnh ngộ tuyệt vọng đến đâu cũng có thể tìm được đường thoát.

Chẳng biết lại bao lâu trôi qua, nghe bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện, tôi biết đã đến giờ ăn. Về mặt này Bách Thụy Liên rất chu đáo, cơm bữa nào cũng ngon. Tôi cũng chẳng khách sáo, đưa đến là chén sạch sành sanh, cố giữ thể lực.

Cánh cửa sắt kèn kẹt mở ra rồi một cậu giao hàng đội mũ trắng mặc áo kẻ sọc ngắn bước vào, tay xách hộp cơm. Thành trại Cửu Long không thể có loại đồ ăn xịn thế này, đều phải đưa từ chỗ khác đến. Cậu giao hàng nhanh nhẹn ngồi xuống, mở hộp cơm ra. Bên trong có thịt ngỗng sấy, bánh cuốn tôm tươi, bánh chẻo nhân tôm, một suất phở xào bò và một bát canh móng giò tuyết lê ngân nhĩ.

Cậu ta mới bày ra được một nửa, gã canh cửa đã nhíu mày, “Cậu không phải Tiểu Vương à?” Cậu ta đáp mà không hề ngoảnh lại, “Mẹ Tiểu Vương bị ốm, tôi đi thay.” Tên canh cửa biến sắc, “Láo toét, mẹ nó chết lâu rồi!” Cậu giao hàng quay lại cười hì hì đáp, “Mày xuống dưới kia mà hỏi là biết ngay.” Trong tay cậu ta là khẩu súng lục 54 rút từ hộp cơm ra.

Tiếng súng chát chúa vang lên, gã canh cửa đổ gục xuống đất. Tôi ngẩng lên, thấy cậu giao hàng bỏ mũ, để lộ ra gương mặt của Dược Bất Nhiên.

“Là mày à...” Tôi ngớ người.

“Đến được Hồng Kông thì tao tha hồ hoạt động rồi, ha ha.” Dược Bất Nhiên phóng khoáng vẩy súng rồi kéo tôi dậy, “Đi thôi.”

Tôi chẳng kịp hỏi gã làm sao tìm được chỗ này, lật đật đứng dậy theo gã chạy ra cửa. Ngoài cửa có tiếng quát tháo và tiếng chân chạy rầm rập, xem ra Bách Thụy Liên không chỉ để một tên ở lại đây trông coi, tiếng súng ban nãy đã đánh động đám còn lại. Dược Bất Nhiên chợt phanh lại, dáo dác nhìn quanh rồi chạy đến bên cửa sổ đạp một cú thật mạnh, khung cửa sổ gỉ sét tức thì đổ rầm xuống.

Gã ló đầu ra ngó nghiêng rồi bảo tôi, “Không chạy ra cửa được đâu, nhảy từ đây xuống thôi.”

“Nhưng đây là tầng bảy...”

“Mày cứ tin tao, nhảy đi!” Dược Bất Nhiên xẵng giọng.

Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, tôi tung người nhảy qua cửa sổ, thấy người nhẹ bẫng, có một khoảnh khắc tưởng chừng như sắp bay lên, sau đó rơi bịch xuống đất. Nền đất bên dưới rất mềm, thân hình tôi lún hẳn xuống, không bị chấn động mạnh, chỉ là nghẹt cả mũi vì mùi hôi thối. Tôi lồm cồm bò dậy nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm giữa đống rác, xung quanh chồng chất những đồ ăn hư thối, túi ni lông cũ nát, băng vệ sinh phụ nữ, bao cao su, ống tiêm, phân, quần áo rách và những rác rưởi không biết gọi là gì. Chúng chất đống lại thành một ngọn núi nhỏ, cao đến kinh người, thậm chí tôi còn thấy một cánh tay người thối rữa nhô ra từ trong đống rác, hướng lên trời. Tôi loạng choạng vung tay, tức thì một bầy ruồi nhặng bay vù lên, như thể vừa lột một tấm mạng đen vậy.

Nơi này nằm lọt thỏm giữa bốn dãy nhà, những khe hở còn sót lại đều bị ván gỗ và ngói lấp kín. Xem ra người dân nơi đây không định chuyển rác ra ngoài, cứ vứt hết xuống đó, tạo thành một bãi rác trong lòng thành trại.

Dược Bất Nhiên cũng nhảy xuống, hai chúng tôi liêu xiêu đứng dậy, toan trèo từ đống rác ra ngoài. Có mấy tên đuổi theo ló đầu qua cửa sổ ngó nghiêng, Dược Bất Nhiên liền giơ súng bắn, khiến chúng phải rụt trở vào.

Gã nhìn quanh rồi chỉ tay, chúng tôi chạy đến một ô cửa sổ ngang tầm với đống rác rồi lại đá long chấn song chui vào. Bên trong là một gian phòng bé bằng bàn tay, một cô gái cởi trần đang nằm trên giường xếp tự tiêm chích cho mình, cửa ngoài không có cánh, chỉ che một tấm rèm màu hồng. Thấy chúng tôi thình lình xông vào, cô ta giật nẩy mình làm gãy cả ống tiêm, rú lên đau đớn.

Tôi và Dược Bất Nhiên chẳng hơi đâu để tâm đến cô ả, gạt phắt rèm lao ra ngoài. Ra khỏi cửa, tôi mới hiểu vì sao Chung Ái Hoa nói dù có ra được khỏi căn nhà đó, tôi cũng không thể chạy khỏi thành trại Cửu Long.

Trước mặt tôi là một mê cung lập thể, vô số đường ống nối liền mấy tòa nhà xám xịt, đường ngang ngõ tắt và biển hiệu chằng chịt không đếm xuể, những lều lán cao có thấp có và bãi rác chen chúc len vào giữa, chồng chéo lên nhau nhìn mà hoa cả mắt. Ngoài màu nâu xám và trắng bệch bẩn thỉu, những màu khác đều đã bị ăn mòn cạn kiệt. Mấy tia nắng từ phía trên rọi xuống đã là ân điển cực hạn trời ban.

“Trời đất ạ!” Tôi buột miệng than. Dược Bất Nhiên kéo tay tôi, “Sau này trở về viết hồi ký tha hồ cảm khái! Đi mau!”

“Mày biết đường à?”

“Không, tao cũng được người ta dẫn vào, đi theo trực giác thôi!”

Nơi này sở dĩ được gọi là mê cung, không chỉ vì phức tạp mà còn vì khó lường. Bạn hoàn toàn không thể dự đoán dựa vào logic kiến trúc thông thường được. Thấy một cầu thang dẫn lên trên, nhưng có thể đi đến cuối lại là tường bê tông, ngỡ phía trước đã hết đường vì bị hai căn nhà chắn ngang, thì lại thấy bên cạnh có một cái thang gỗ, người qua lại phải trèo lên thang băng qua mái nhà mà đi. Thần kỳ nhất là tôi thấy một hành lang đột nhiên chếch lên cao, lơ lửng giữa không trung rồi vươn ra ba con đường, dẫn tới ba tòa nhà ở ba hướng.

Tôi và Dược Bất Nhiên guồng chân chạy như điên trong ánh mắt hờ hững của những cư dân lờ phờ như xác chết trôi hai bên đường, dường như họ đã quen chứng kiến cảnh chạy trốn thế này. Xa xa thấp thoáng mấy bóng người, hình như đang đuổi theo. Chúng là dân ở đây, dĩ nhiên thông thuộc địa hình hơn chúng tôi.

Dược Bất Nhiên vừa chạy vừa bắn về phía sau, mỗi phát đều gây nhốn nháo, nhưng chẳng bao lâu sau đã ổn định lại được ngay. Chẳng biết chúng tôi đã chạy bao lâu trong thành trại Cửu Long, cảm giác cứ như chạy vòng quanh. Người đuổi theo càng lúc càng đông, khoảng cách cũng dần rút ngắn, hơn nữa chúng còn bắt đầu nổ súng.Cứ thế này sớm muộn chúng tôi cũng bị tóm.

Tới một khu đất rộng, chính giữa nhô lên một vòi nước máy, một gã lưu manh xăm trổ vằn vện đang giữ lấy vòi nước, tay kia cầm một xấp tiền. Bên cạnh là một hàng các cư dân quần áo rách rưới từ già đến trẻ, ai nấy đều xách xô cầm chậu đợi lấy nước.

“Chạy men theo đường ống nước đi.” Tôi hô lên.

“Sao lại thế?”

“Tao nhớ Chung Ái Hoa từng nói thành trại Cửu Long không được chính phủ cung cấp nước, chỉ có mấy vòi nước câu trộm, đều do xã hội đen thâu tóm. Nếu là câu trộm thì đường ống nước không thể chạy ngầm, mà chắc chắn phải câu từ trên mặt đất. Cứ bám theo đó, nhất định sẽ ra được.”

“Ý hay đấy!” Dược Bất Nhiên lớn tiếng khen. Lúc này tên du côn bán nước kia đã để ý thấy chúng tôi, bèn lăm lăm rút dao ra. Dược Bất Nhiên thẳng tay bắn hắn ngã nhào. Đám người đang xếp hàng thấy thế thì sững ra, rồi chen nhau ùa lên hứng nước.

Nhân lúc hỗn loạn, chúng tôi men theo đường ống nước mà chạy.

Nếu do nhà nước cung cấp, đường ống nước đều sẽ chạy ngầm dưới đất, không thể lần theo được. Nhưng đây là khu vực ngoài vòng pháp luật, chính phủ không cai quản nên muốn câu nước, họ phải bắc ống nước câu thẳng từ trên mặt đất.

Quả như tôi dự đoán, xã hội đen không đời nào thi công tỉ mỉ, biện pháp của chúng đơn giản trực tiếp, phá dỡ nhà cửa và lều lán dọc đường, mở một lối thông thẳng từ bên ngoài thành trại rồi bắc đường ống dẫn nước vào. Thế nên lối đi này rất rộng, thừa sức cho hai người sóng vai.

Thấy vậy tôi lại nhớ đến một câu chuyện cười: Làm thế nào để ra khỏi mê cung nhanh nhất? Cứ nhằm thẳng một hướng, dỡ tường mà đi.

Chúng tôi chạy dọc theo đường dẫn nước chừng hơn mười phút rồi ngoặt vào một ngã rẽ, bỗng thấy phía trước rọi đến mấy luồng sáng lóa mắt. Ở trong khu thành trại âm u này quá lâu, trông thấy luồng sáng này tôi chỉ chực bật khóc, bởi đó là ánh mặt trời, là lối ra, chúng tôi sắp thoát khỏi đây rồi. Đám người đuổi theo cũng sắp bắt kịp, đạn bay veo véo vượt qua tai chúng tôi. Bỗng Dược Bất Nhiên kêu lên rồi quỵ xuống. Tôi vội chạy tới đỡ gã, thấy hai tay đầy những máu.

Tôi kinh hoàng hỏi gã bị thương ở đâu, Dược Bất Nhiên nghiến răng đáp, “Bắn trúng mông rồi, mẹ kiếp, trúng đâu không trúng.”

“Tao đỡ mày!”

“Thôi đi, hai chúng ta không hợp đóng mấy pha anh hùng ấy đâu. Tao ở lại cầm cự kéo dài thời gian, mày mau chạy đi.” Dược Bất Nhiên vung khẩu súng lục.

Tôi cuống lên, “Bỏ mày lại đây sao được?”

“Mày đừng quên giao hẹn ban đầu, chúng ta phối hợp là để tiêu diệt Bách Thụy Liên kia mà. Còn lề mề nữa là không kịp triển lãm đâu.”

“Hôm nay triển lãm à?” Tôi giật mình.

“Đúng thế. Mày mất tích ba ngày nay rồi!”

Dược Bất Nhiên lắp thêm đạn vào súng rồi lên đến dựa vào cây cột cạnh đó, bắn mấy phát về phía sau.

Tiếng chân từ phía ấy ngưng bặt, tôi thấy mấy bóng người nháo nhào tìm chỗ nấp rồi ló đầu ra chửi bằng tiếng Quảng. Dược Bất Nhiên xé ống tay áo băng qua loa vết thương, dưới đất đã lênh láng một vũng máu.

“Nhiệm vụ này của Lão Triều Phụng khoai quá đi mất.” Gã than thở.

Tôi lặng thinh nhìn Dược Bất Nhiên, tâm trạng ngổn ngang, chỉ muốn tóm cổ áo gã lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc mày nghĩ cái gì thế hả?”

Gã này là bạn thân tôi, là tay sai của kẻ thù tôi, là tên đồng bọn lòng dạ khó lường, giờ lại thành ân nhân cứu mạng tôi. Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của gã, rốt cuộc bụng dạ gã thế nào, tôi hoàn toàn không biết, thậm chí còn không biết phải cư xử với gã ra sao.

Dược Bất Nhiên nhìn tôi, “Ai dà, vốn đã nói tới Hồng Kông chúng ta có thể từ từ trò chuyện... mày tự dựng ném vỡ máy nhắn tin của tao làm quái gì chứ?” Tôi cứng họng. Thấy tôi lúng túng, Dược Bất Nhiên phì cười, “Đùa thôi, đúng là, tại trình pha trò của tao kém đi hay mày không có khiếu hài hước vậy hả?”

“Mày phải sống đấy nhé.” Tôi nghiêm trang dặn.

Dược Bất Nhiên dựa vào cột, cười mệt mỏi, “Ra lệnh cho tao đấy à?”

“Phải sống rồi ra tự thú, tao sẽ từ từ trò chuyện với mày.”

“Biết rồi, mau chạy đi!” Dược Bất Nhiên sốt ruột giục. Lòng rối bời bời, tôi nhìn gã rồi quay người chạy biến, bỏ lại sau lưng tiếng súng của Dược Bất Nhiên, tiếng sau gấp gáp hơn tiếng trước, như tiếng chuông đưa đám.

Men theo đường ống nước, cuối cùng tôi cũng chạy đến cuối đường, ở đây lắp một cánh cổng, nhưng không khóa. Tôi đẩy cửa lao ra, tức thì bị ánh nắng chói chang xói vào mắt không sao mở nổi. Bên ngoài đang là giữa trưa, trời xanh mây trắng, mặt trời vòi vọi trên cao. Tôi nheo mắt thở hắt ra một hơi dài, như vừa dạo một vòng quanh âm ty rồi mới quay về nhân thế. Nếu ở trong thành trại thêm mấy tiếng nữa, tôi không chắc mình còn thở nổi hay không.

Giờ tôi không còn thời gian để lần lữa nữa. Quanh thành trại Cửu Long không có phương tiện giao thông, an ninh cũng rất phức tạp. Tôi đành chạy bộ một mạch hai ba cây số mới thấy một chiếc xe riêng ngang qua, vội chặn xe lại, nhảy lên rồi ném ra một xấp tiền, quát tài xế, “Đưa tôi tới Trung tâm hội nghị và triển lãm Hồng Kông Wanchai!” Thấy tôi cả người hôi hám, mặt mũi dữ dằn, lại chạy từ phía thành trại tới, tài xế không dám đôi co, vội xoay vô lăng chạy thẳng về phía vịnh Victoria.

Được nửa đường, anh ta nhìn vào kính chiếu hậu, thình lình hỏi, “Anh là Hứa Nguyện à?”

Tôi ngẩn người, sao anh ta lại biết được?

Tài xế vỗ vô lăng hào hứng, “Đúng thật rồi! Mấy hôm nay trên báo đăng toàn ảnh anh, nói anh là cái gì anh hùng đánh đồ giả, vừa đáp xuống sân bay đã bị bắt cóc bí hiểm, cảnh sát đang lùng sục khắp nơi, còn dán áp phích treo thưởng, làm rộn cả lên.”

Không ngờ việc tôi bị bắt cóc lại gây náo động như vậy.

“Anh đến trung tâm triển lãm đúng không?” Tài xế hỏi. Tôi chẳng còn sức đâu tán gẫu, đành ậm ừ qua quýt.

“Anh tiết lộ chút nội tình được không?”

“Tôi vừa trốn ra khỏi thành trại Cửu Long.” Tôi bực bội tiết lộ “nội tình”. Tài xế hoảng sợ im bặt, lặng lẽ lái xe.

Địa điểm tổ chức triển lãm giao lưu văn hóa vật thể Bắc Kinh - Hồng Kông là Trung tâm hội nghị và triển lãm Hồng Kông ở cảng Wanchai. Nghe nói đây là trung tâm hội nghị quy mô lớn được xây dựng để đón 97 trở về*, cũng là trung tâm triển lãm đẹp nhất hiện nay ở Hồng Kông. Nếu tôi nhớ không lầm thì tiết mục quan trọng nhất trong triển lãm văn hóa vật thể lần này, tức cuộc đối chiếu công khai hai bức Thanh minh thượng hà đồ , sẽ được cử hành tại đây vào buổi chiều.

Sau khi vào nội thành, ngắm thành phố phồn vinh lộng lẫy nhất châu Á, kẻ vừa trốn khỏi thành trại Cửu Long như tôi chợt có cảm giác như đã cách một đời.

Chiếc xe riêng thả tôi xuống lề đường khu Wanchai rồi hớt hải lao vút đi. Lúc này quanh Trung tâm hội nghị và triển lãm đông nghịt người, bốn bề cờ màu phấp phới, xa xa còn có múa rồng và múa sư tử, dòng người cuồn cuộn đổ về, có cả khách du lịch lẫn cư dân thành phố tới dự buổi khai mạc triển lãm. Tôi còn thấy mấy chiếc jeep gắn anten đỗ bên đường, một đám phóng viên đang chạy thử máy ảnh và máy quay. Chuyện về Thanh minh thượng hà đồ rộ lên bao lâu nay, trí tò mò của công chúng đã bị đẩy đến đỉnh điểm, có lẽ phân nửa nhà báo trên khắp Hồng Kông đều kéo về đây.

Tôi mới mon men tới gần đã bị hai cảnh sát chặn lại. Cũng không thể trách họ, giờ trông tôi lôi thôi lếch thếch, tóc tai bẩn thỉu, chẳng khác gì ăn mày. Tôi trình bày hoàn cảnh với họ, tự xưng là Hứa Nguyện, cảnh sát bèn nói mấy câu vào bộ đàm, lát sau Phương Chấn hối hả chạy đến.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy y mặc âu phục, cổ đeo thẻ công tác, tai nhét tai nghe, trông khá oách. Phương Chấn nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi mấy hôm nay đã đi đâu. Tôi gượng cười, “Thành trại Cửu Long quả nhiên danh bất hư truyền.”

Phương Chấn nhíu mày, “Mấy hôm nay cảnh sát lật tung cả Hồng Kông lên, thực không ngờ cậu lại bị đưa đến đấy, thảo nào tìm không thấy.”

“Anh mau cử cảnh sát tới đi. Còn một người ở lại giữ chân chúng để cho tôi chạy thoát.” Tôi nôn nóng giục.

“Ai vậy?”

“Dược Bất Nhiên.”

Phương Chấn nhìn tôi chăm chú, cầm bộ đàm lên nói mấy câu rồi bảo, “Không còn nhiều thời gian đâu, để tôi dẫn cậu tới gặp cục trưởng Lưu.” Tôi gật đầu, chuẩn bị bấy lâu, cuối cùng cũng tới lúc quyết đấu trực diện rồi. Chúng tôi vừa đi vừa trao đổi, chẳng mấy chốc đã vào trong Trung tâm hội nghị và triển lãm mà khôn