← Quay lại trang sách

Vĩ thanh

“A lô, chào cậu Nguyện.” Đầu kia vang lên giọng Lão Triều Phụng, già nua song vẫn khỏe khoắn.

“Dược Bất Nhiên thế nào rồi?”

“Cậu ấy vẫn khỏe, cậu yên tâm.”

“Tôi có ba câu hỏi.”

“Ha ha, nhiều quá nhỉ. Được rồi, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ, nên tôi sẵn sàng trả lời cậu.”

“Sau khi trở về tôi đã suy nghĩ rất lâu. Bách Thụy Liên ở thành trại Cửu Long không có ý định giết tôi, chúng muốn để tôi rời khỏi đó một cách hợp lý, không nảy sinh nghi ngờ. Sau đó Dược Bất Nhiên lại kịp thời xuất hiện, còn dẫn theo tôi trốn thoát đầy ngoạn mục. Ông và Bách Thụy Liên đã sắp xếp mọi chuyện đúng không?”

“Sao thế được? Tôi và chúng là đối thủ mà.”

“Ông chỉ đặt cược cả hai bên thôi. Nếu tôi thua thì coi như Bách Thụy Liên nợ ân tình ông, còn nếu tôi thắng thì lại là tôi nợ ân tình ông.”

“Cậu đừng bi quan về nhân tính như thế chứ.”

“Trước mặt ông tôi lạc quan sao nổi.”

“Ít nhất cũng đừng nghĩ xấu về cậu Nhiên như thế, cậu ta liều mình cứu cậu thật đấy.”

“Vì sao hắn một lòng một dạ đi theo ông? Rốt cuộc ông đã uy hiếp hắn bằng cách nào?”

“Chuyện này cậu tự hỏi cậu ấy đi, tôi không thể trả lời thay được.”

“Được thôi. Câu hỏi thứ hai, tôi nghĩ mãi không hiểu, viện họa dưới thời Huy Tông đáng lẽ đều phải dùng vải sợi đôi, sao Thanh minh thượng hà đồ lại là sợi đơn?”

“Câu này sao lại hỏi tôi, phải đi hỏi Lưu Nhất Minh ấy chứ.”

“Giờ đại cục đã định, Minh Nhãn Mai Hoa sẽ không giải thích cho tôi đâu.”

Lão Triều Phụng lặng thinh giây lát mới rù rì nói, “Các họa sĩ trong viện họa của Huy Tông chia ra mấy bậc, chất lượng giấy bút không phải ai cũng như ai. Trương Trạch Đoan ban đầu chưa có địa vị cao, lúc vẽ Thanh minh thượng hà đồ phải dùng vải sợi đơn cũng chẳng có gì lạ. Tới khi được Tống Huy Tông chính tay viết lời bạt, ông ta mới nổi như cồn. Giờ cậu đã hiểu vì sao trên Thanh minh thượng hà đồ không có chữ ký của Trương Trạch Đoan chưa? Ban đầu ông ta chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không có tư cách ký tên, tới khi được thiên tử ngự bút khen ngợi, lại càng không dám ký tên vào nữa.”

“Đây là lời giải thích của ông à?”

“Nếu là Lưu Nhất Minh, tôi sẽ giải thích như vậy, ha ha. Được rồi, câu hỏi thứ ba là gì?”

“Rõ ràng ông đã hứa sau khi mọi chuyện xong xuôi, ông sẽ gặp mặt tôi một lần. Vậy mà giờ chỉ gọi điện là sao?”

“Cậu còn nhớ hổ tử ném trước cửa nhà mình không?” Lão Triều Phụng thình lình hỏi một câu không liên quan.

Tôi ngớ người, rồi sực nhớ ra. Hôm tôi viết bài “Nghi vấn về Thanh minh thượng hà đồ ” trong cơn đau dạ dày, trước cửa nhà bỗng dưng có người bỏ lại một chiếc hổ tử. Có điều về sau dồn dập bao nhiêu chuyện lớn, tôi đã quên bẵng chi tiết nhỏ này.

“Hổ đêm đến nhà, ắt sẽ hại người, tôi đã nhắc cậu phải cẩn thận, nhưng cậu không nghe, về sau gây ra bao rắc rối thấy không?” Lão Triều Phụng chậm rãi hỏi.

“Hóa ra chính ông bỏ ở đấy à?”

“Bấy giờ tôi đã định sẽ gặp cậu, trong hổ tử có địa chỉ của tôi. Chỉ cần cậu kiểm tra kỹ, ắt sẽ phát hiện ra. Tiếc rằng bấy giờ cậu đang nôn nóng, không hề chú ý đến, đủ thấy nhân duyên giữa chúng ta chưa đủ, không thể cưỡng cầu.”

“Ông định nuốt lời chứ gì?” Tôi nổi giận.

“Cậu ra tìm xem, nếu hổ tử chưa bị lấy mất, chứng tỏ chúng ta vẫn có duyên. Cậu đến địa chỉ ấy, tôi sẽ đợi sẵn.”

Đầu kia cúp máy. Tôi đặt ống nghe xuống, hối hả chạy ra trước tiệm, dáo dác ngó quanh. Ngay lập tức trông thấy hổ tử vẫn nằm lăn lóc trong góc tường, bám đầy bụi bặm. Lưu Ly Xưởng địa linh nhân kiệt, đến ăn trộm cũng biết xem hàng. Dạng bồn tiểu đêm thế này, chúng chê không thèm lấy.

Tôi ôm nó đặt lên tủ quầy săm soi thật kỹ, phát hiện sâu trong miệng hổ dán một mảnh giấy. Thò tay vào móc ra mở xem, bên trên viết một hàng chữ ngay ngắn. Tôi đọc qua một lượt, mừng rỡ áp lên ngực, để nó cảm nhận nhịp tim dồn dập của mình. Tôi không thể không kích động, bởi mười mấy chữ này sẽ dẫn tôi đến gặp Lão Triều Phụng mà tôi vẫn khổ công tìm kiếm, kẻ thù lớn của gia tộc tôi.

Thời khắc này cuối cùng cũng đến rồi.

Tôi chẳng dám chần chừ nửa phút, vội nhét mảnh giấy vào túi ngực, mở cửa ngẩng đầu bước ra. Ánh nắng chói chang bên ngoài rọi vào, như một ngọn thác vàng rực.

Quả là một ngày nắng đẹp!