Chương 1 Avery Stafford-Aiken, Nam Carolina, hiện tại
Tôi hít một hơi, nhích tới mép ghế và vuốt thẳng lại áo khoác trong khi chiếc xe limosine dừng trên mặt đường nhựa nóng hầm hập. Dãy xe đưa tin đang đậu dài dọc theo lề đường, như cố nêu bật tầm quan trọng của buổi gặp gỡ có vẻ vô hại sáng nay.
Nhưng chẳng có bất kỳ khoảnh khắc nào của ngày hôm nay là xảy ra một cách tình cờ cả. Hai tháng vừa qua tại Nam Carolina, tin tức chủ yếu bàn về việc đảm bảo các sắc thái đúng đắn, hình thành những kết luận để bóng gió chứ không hành động gì thêm.
Những lời xác nhận dứt khoát không hề được đưa ra.
Dù sao thì vẫn chưa thấy gì.
Và tôi nghĩ tình trạng này sẽ còn kéo dài lâu lắm.
Tôi ước tôi có thể quên đi lý do mình về nhà, nhưng ngay cả khi cha tôi không đọc mớ ghi chú hay kiểm tra thông báo của Leslie, viên thư ký tòa soạn đa tài của ông, thì vẫn còn đó một lời nhắc nhở không thể phủ nhận. Chẳng hề có lối thoát nào khi kẻ địch lẳng lặng trèo vào xe chúng tôi. Lời nhắc nhở kia đang hiện diện ngay tại đây, trong băng ghế sau, trốn bên dưới bộ vest xám được cắt may riêng có vẻ quá khổ so với bờ vai rộng của cha tôi.
Cha cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, đầu nghiêng hẳn sang một bên. Ông đã tống Leslie và đám sĩ quan phụ tá của mình qua chiếc xe hơi khác.
"Cha có sao không?" Tôi vươn người qua phủi một sợi tóc dài vàng óng của mình khỏi ghế để tóc không dính vào quần cha khi ông bước ra ngoài. Nếu mẹ tôi ở đây, bà sẽ rút ra cái bàn chải nhỏ để quét bụi ngay, nhưng giờ bà đang ở nhà, tất bật chuẩn bị sự kiện thứ hai trong ngày hôm nay của gia đình: chụp ảnh gia đình mùa Giáng sinh sớm vài tháng... đề phòng khi tình trạng tiên lượng của cha xấu đi.
Cha ngồi thẳng lưng một chút, đầu ngước lên. Lực tĩnh điện làm mái tóc dày điểm râm của ông dựng đứng. Tôi muốn vuốt cho nó thẳng xuống, nhưng tôi không làm thế được. Bởi làm vậy sẽ vi phạm nghi thức ngoại giao.
Nếu mẹ tôi để hết tâm trí vào những khía cạnh cực nhỏ trong cuộc sống của chúng tôi, chẳng hạn như lo lắng quán xuyến và lập kế hoạch chụp hình Giáng sinh vào tháng Bảy, thì cha tôi lại hoàn toàn trái ngược. Ông rất xa cách, tựa như một hòn đảo nam tính kiên định giữa một nhà toàn phụ nữ. Tôi biết cha rất quan tâm đến mẹ, hai chị gái và tôi. Nhưng cha hiếm khi bày tỏ tình cảm của mình. Tôi cũng biết tôi là đứa con mà cha yêu thương nhất nhưng cũng là đứa làm cha rối bời nhất. Cha được sinh ra vào thời đại mà phụ nữ đi học đại học để kiếm được một cuộc hôn nhân triển vọng.[*] Ông không chắc mình phải làm gì với cô con gái ba mươi tuổi đầu, tốt nghiệp trường Luật Columbia với thành tích đứng đầu lớp và cực kỳ hứng thú với thế giới gan góc của văn phòng tư pháp Hoa Kỳ.
[*]Nguyên văn: MRS degree. Đây là một từ để chỉ cuộc hôn nhân hoặc đính hôn của một người phụ nữ đeo đuổi học vấn cao, mục đích tìm bạn đời tiềm năng. Từ này thường được dùng trong suốt những năm giữa thế kỷ 20.
Bất kể lý do là gì - có lẽ vì vị trí cô con gái cầu toàn và ngọt ngào đã bị chiếm lĩnh trong gia đình - nên tôi luôn là đứa thông minh khác thường. Tôi thích đi học, và có một hiệp ước ngầm rằng tôi sẽ trở thành "đầu tàu" của gia đình, thay thế đứa con trai vắng bóng, người sẽ nối nghiệp cha tôi. Dù sao, tôi luôn nghĩ rằng khi điều đó xảy ra thì tôi sẽ già dặn hơn và đã sẵn sàng đón nhận trọng trách ấy.
Nhưng giờ thì tôi nhìn cha và nghĩ: Làm sao mày có thể không muốn điều đó chứ, Avery? Đây là sự nghiệp mà cha đã cống hiến cả cuộc đời. Vì Chúa, các thế hệ nhà Stafford đã nỗ lực làm thế kể từ Cuộc chiến giành độc lập.[*] Gia đình chúng tôi vẫn luôn nắm giữ các vị trí trong ngành dân chính. Cha tôi cũng không ngoại lệ. Kể từ khi tốt nghiệp Học viện Quân sự West Point và trở thành phi công quân sự trước khi tôi chào đời, cha tôi vẫn giữ gìn tên tuổi gia đình bằng lòng tự trọng và bản tính kiên định.
[*]Là cuộc chiến tranh giành độc lập của 13 thuộc địa ở Bắc Mỹ chống lại đế quốc Anh. Cuộc chiến diễn ra từ năm 1775 đến năm 1783.
Tất nhiên mày muốn điều này rồi, tôi tự nhủ. Mày luôn mong thế mà. Mày chỉ chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra, và không phải theo cách này. Chỉ vậy thôi.
Tôi đang âm thầm bám chặt mười đầu móng tay vào viễn cảnh tốt đẹp nhất. Kẻ thù sẽ bị đánh bại trên cả hai mặt trận: chính trị và y học. Cha tôi sẽ được chữa trị bằng cách kết hợp hai thứ: Cuộc phẫu thuật đưa cha trở về nhà sau phiên họp hội nghị đầu hè và cái máy bơm hóa trị liệu phải đeo ở chân ba tuần một lần. Chuyến về thăm nhà ở Aiken của tôi sẽ chỉ là tạm thời thôi.
Ung thư rồi sẽ không còn là một phần trong cuộc sống của chúng tôi nữa.
Căn bệnh ấy có thể bị đánh bại. Những người khác cũng từng làm được đấy thôi, và nếu có ai có khả năng hạ gục được nó thì đó phải là Thượng nghị sĩ Wells Stahord.
Không có bất cứ người đàn ông nào mạnh mẽ hay tài giỏi hơn cha tôi.
"Sẵn sàng chưa?" Cha vừa hỏi vừa vuốt thẳng lại bộ vest. Thật nhẹ nhõm khi thấy cha chịu ép mái tóc tua tủa như đuôi gà của mình xuống. Vì tôi chưa sẵn sàng chuyển từ vị trí con gái sang người chăm sóc đâu.
"Con ở ngay sau cha đây." Tôi sẽ làm mọi thứ vì ông, nhưng tôi hy vọng chúng tôi có thêm nhiều năm nữa trước khi bị buộc hoán đổi vai trò giữa cha mẹ và con cái. Tôi đã học được rằng thật khó khăn biết bao khi phải đứng nhìn cha vật lộn để đưa ra quyết định cho bà nội.
Bà nội Judy của tôi, một người từng rất nhanh trí và biết hưởng thụ cuộc sống, giờ không còn như trước đây nữa. Đau đớn như vậy, nhưng cha tôi không thể nói cho bất cứ ai. Nếu cánh truyền thông tóm được manh mối về việc chúng tôi đã chuyển bà nội đến viện dưỡng lão - một trung tâm sang trọng nằm tại điền trang xinh đẹp cách nơi này chưa tới mười dặm thì tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ, và một buổi trò chuyện mang tính chính trị sẽ diễn ra. Cứ theo như tình hình dư luận đang ngày càng xôn xao về một loạt những cái chết vô lý và những vụ ngược đãi liên quan đến các trung tâm dưỡng lão cổ phần ở tiểu bang của chúng tôi, phe đối lập của cha tôi sẽ đưa ra lập luận rằng chỉ kẻ có tiền mới nhận được sự chăm sóc đặc biệt hoặc bọn họ sẽ buộc tội cha tôi tống cổ mẹ mình vào viện dưỡng lão vì ông là một gã hung bạo lạnh lùng, chẳng hề quan tâm đến người già. Bọn họ sẽ thêu dệt lên rằng ông sẽ hoan hỉ mù quáng hướng tới những nhu cầu vô dụng nếu điều đó mang lại lợi ích cho bạn bè và đám người đóng góp tranh cử của ông.
Nhưng thực tế là những quyết định của cha dành cho bà nội Judy chẳng hề dính líu gì đến chính trị. Chúng tôi chỉ giống như những gia đình khác. Mỗi con đường đều được lát bằng tội lỗi, lót bởi niềm đau và lỗ chỗ thủng vì nỗi ô nhục. Chúng tôi đã bối rối và lo lắng cho bà nội Judy. Chúng tôi đau lòng khi nghĩ đến hậu quả của chứng suy giảm trí nhớ tàn độc này. Trước khi chúng tôi chuyển bà tới viện dưỡng lão, bà đã trốn khỏi nhân viên chăm sóc và người làm. Bà đã gọi taxi và biến mất cả ngày cho tới khi người ta tìm thấy bà đang lang thang ở khu buôn bán từng là trung tâm thương mại yêu thích của bà. Bằng cách nào bà xoay xở làm được như vậy trong khi chẳng thể nhớ ra tên chúng tôi thì vẫn còn là một bí ẩn.
Sáng nay tôi đeo một trong những món đồ trang sức yêu thích của bà. Tôi lờ mờ nhận ra nó nằm trên cổ tay khi tôi trườn ra cửa xe. Tôi làm ra vẻ mình đã chọn cái vòng tay chạm trổ hình con chuồn chuồn đó để tỏ lòng tôn kính bà, nhưng thực ra nó là một vật gợi nhắc thầm lặng rằng phụ nữ nhà Stafford phải làm những việc cần thiết, ngay cả khi họ không muốn. Địa điểm tổ chức sự kiện sáng nay làm tôi thấy thiếu thoải mái. Tôi chưa bao giờ thích viện dưỡng lão cả.
Tôi tự nhủ lòng: Đây chỉ là một cuộc gặp mặt chào hỏi bình thường. Báo chí xuất hiện ở đây chỉ để đưa tin chứ không phải đặt câu hỏi. Chúng tôi sẽ bắt tay, tham quan tòa nhà và cùng mọi người tham dự bữa tiệc sinh nhật của một bà cụ sắp bước sang tuổi một trăm. Và chồng bà ấy thì cũng chín mươi chín tuổi rồi. Quả là một kỳ tích.
Bên trong, hành lang tỏa ra thứ mùi như ai đó đã đưa bình xịt khử trùng cho đám nhóc sinh ba của chị gái tôi và thả chúng chạy chơi tự do. Mùi hoa lài nhân tạo tràn ngập không khí. Leslie khịt mũi, rồi gật đầu tán đồng khi chị ta cùng một nhiếp ảnh gia, vài nhân viên thực tập và sĩ quan hậu cần hộ tống cha con tôi. Trong lần xuất hiện này, chúng tôi không có vệ sĩ theo tháp tùng. Chắc mẩm bọn họ đã đi trước để chuẩn bị cho buổi gặp gỡ ở tòa thị chính vào chiều nay. Trong suốt những năm qua, cha tôi đã nhận được rất nhiều lời đe dọa tính mạng từ các phe phái cực đoan và lực lượng dân quân, cũng như những lời tuyên bố trở thành lính bắn tỉa, kẻ sử dụng vũ khí sinh học và tên bắt cóc từ mấy tay lập dị. Hiếm khi cha tôi thực sự xem xét đến những lời đe dọa đó, nhưng lực lượng an ninh của ông thì ngược lại.
Rẽ qua góc tòa nhà, chúng tôi nhìn thấy giám đốc viện dưỡng lão và hai nhóm phóng viên đưa tin cầm sẵn máy quay đứng chờ ở đó. Chúng tôi đi tham quan, bọn họ thì quay phim. Cha tôi làm tăng thêm sự hấp dẫn cho sự kiện. Ông bắt tay, tạo dáng chụp ảnh, dành thời gian trò chuyện với mọi người, cúi xuống thật gần khi đáp lời những ông bà cụ ngồi xe lăn và cảm ơn các y tá vì đã nỗ lực hết mình hoàn thành tốt công việc khó khăn và nhiều đòi hỏi khắt khe này mỗi ngày.
Tôi đi theo và làm y như vậy. Một quý ông lớn tuổi yêu đời đội cái mũ quả dưa bằng vải tuýt "tán tỉnh" tôi. Nói bằng ngữ giọng Anh tươi vui, ông ta khen tôi có đôi mắt xanh tuyệt đẹp. "Nếu là năm mươi năm trước, ta sẽ quyến rũ để cháu đồng ý hẹn hò với ta đấy." Ông ta trêu.
"Cháu nghĩ bác đã làm được việc đó rồi ạ." Tôi đáp lời, và hai bác cháu cùng bật cười.
Một y tá cảnh báo tôi rằng ông McMorris là gã Don Juan[*] tóc bạc. Ông ta thường nháy mắt với y tá chỉ để chứng minh điều đó.
[*]Huyền thoại Don Juan bắt nguồn từ một câu chuyện có thật: Một thanh niên Tây Ban Nha quyến rũ một cô gái trong tu viện sau đó ruồng bỏ cô ta. Đây là một từ dùng để chỉ những gã sở khanh, có biệt tài quyến rũ phụ nữ.
Khi chúng tôi đi xuống hành lang dẫn tới nơi tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ một trăm, tôi chợt nhận ra mình thực sự thấy vui. Mọi người ở đây có vẻ đều hài lòng. Nơi này không sang trọng xa hoa như viện dưỡng lão của bà nội Judy, nhưng nó rất khác so với những trung tâm làm ăn tắc trách mà các nguyên đơn trong một loạt vụ kiện gần đây đã nêu tên. Kỳ lạ là không một nguyên đơn nào thấy được một xu bồi thường, bất kể tòa án tuyên họ sẽ nhận được kiểu bồi thường gì. Những kẻ đầu tư đứng đằng sau một loạt viện dưỡng lão đó đã sử dụng mạng lưới các công ty cổ phần mẹ và công ty ma để có thể dễ dàng tuyên bố phá sản nhằm tránh việc trả tiền bồi thường. Đó là lý do tại sao việc khám phá ra mối quan hệ giữa người vừa là bạn thân nhất vừa là người đóng góp lớn nhất của cha tôi với một trong những viện dưỡng lão kia đã trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn. Cha tôi vốn là một người nổi tiếng nhờ những vấn đề có thể gây ra sự căm phẫn của công chúng và hành động chỉ trích chính trị mà.
Cơn tức giận cũng như những lời khiển trách là thứ vũ khí có sức mạnh ghê gớm. Và phe đối lập biết rõ điều đó.
Ở phòng sinh hoạt chung, một bục sân khấu nhỏ đã được dựng sẵn. Tôi tách khỏi nhóm tháp tùng, đến đứng cạnh dãy cửa kính trông ra khu vườn râm mát với muôn hoa khoe sắc nở rộ bất chấp cơn nóng khó chịu của mùa hè.
Một người phụ nữ đang đứng một mình trên lối đi có mái che trong vườn. Nhìn từ hướng đối diện, bà ấy có vẻ không biết một bữa tiệc sắp diễn ra khi mà bà ấy cứ dõi mắt nhìn về xa xăm. Hai tay bà ấy đặt trên gậy chống. Bà ấy mặc chiếc váy đầm vải bông màu kem giản dị và khoác áo len dài tay màu trắng mặc dù hôm nay thời tiết nóng bức. Mái tóc hoa râm dày của bà ấy được thắt bím và quấn vòng quanh đầu. Mái tóc đó kết hợp với chiếc đầm màu sắc nhợt nhạt kia khiến bà ấy trông như một bóng ma, một vết tàn dư của quá khứ bị lãng quên từ lâu. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm đám cây tử đằng mọc trên hàng rào mắt cáo kêu xào xạc, nhưng hình như làn gió kia không ảnh hưởng tới bà ấy mà chỉ tạo thêm ảo giác rằng bà ấy không thực sự đứng ở đó.
Tôi chuyển sự chú ý đến giám đốc viện dưỡng lão. Bà ta đang chào đón mọi người và ca ngợi lý do của buổi tụ họp hôm nay. Xét cho cùng, đâu phải ngày nào cũng có người kỷ niệm việc sống trọn một thế kỷ. Đáng chú ý hơn là người đó đã kết hôn và người bạn đời yêu dấu ấy vẫn đồng hành bên cạnh.
Thực ra, đây là một sự kiện xứng đáng để một thượng nghị sĩ ghé thăm. Chưa kể đến việc cặp vợ chồng này đã là người ủng hộ cha tôi kể từ ngày ông lên nắm quyền tại tiểu bang Nam Carolina. Xét cho đúng, họ biết ông lâu hơn tôi, và cũng gần như đã hết lòng tận tâm với ông.
Người nhận được niềm vinh hạnh đó và chồng bà ta giơ đôi bàn tay gầy guộc lên cao và vỗ tay dữ dội mỗi khi nghe đề cập đến tên cha tôi.
Bà giám đốc đang kể câu chuyện về đôi vợ chồng ngọt ngào ngồi ở chiếc bàn trung tâm. Luci được sinh ra ở Pháp vào thời điểm xe ngựa vẫn còn chạy lang thang trên đường. Thật khó để mà hình dung cho đúng được. Bà đã tham gia hoạt động cùng quân kháng chiến Pháp trong Thế chiến II. Chồng bà, Frank, một phi công chiến đấu đã bị bắn hạ trong cuộc chiến. Câu chuyện của họ tựa như một bộ phim hoàn toàn lãng mạn. Tham gia chuỗi sự kiện giải thoát, Luci đã trợ giúp che giấu và lén đưa Frank ra khỏi đất nước đầy thương tích ấy. Sau chiến tranh, ông quay lại tìm bà. Bà vẫn sống ở trang trại cũ cùng với gia đình và ẩn nấp dưới tầng hầm, nơi duy nhất còn sót lại của ngôi nhà.
Những sự kiện mà hai ông bà cùng vượt qua làm tôi kinh ngạc. Đây là điều có thể xảy ra khi tình yêu chân thật và bền vững, khi con người biết hiến dâng cho nhau, khi họ chấp nhận hy sinh mọi thứ cho đối phương. Đây là điều tôi hằng mong muốn, nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu điều đó có thể xảy ra trong thế hệ hiện đại của chúng ta hay không. Vì chúng ta quá bận rộn và bị... phân tâm bởi nhiều thứ.
Nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn, tôi chợt nghĩ: Elliot và mình cũng thế. Bọn mình biết nhau quá rõ. Bọn mình vẫn luôn ở bên cạnh nhau mà...
Luci từ từ đứng lên, nắm lấy cánh tay chồng mình. Họ cùng đi lên sân khấu, lưng còng và bước chân nghiêng ngả. Cảnh tượng này mới ngọt ngào biết bao và khiến con tim ta quặn thắt. Tôi hy vọng cha mẹ tôi có thể sống tới già. Tôi hy vọng họ sẽ có được khoảng thời gian nghỉ hưu thật dài... một ngày nào đó ...nhiều năm nữa trong tương lai khi cha tôi rốt cuộc cũng quyết định nghỉ ngơi. Căn bệnh này không thể cướp đi mạng sống của ông ở tuổi năm mươi bảy được. Ông còn quá trẻ. Rất nhiều người cần đến ông, cả gia đình cũng như thế giới. Lúc này ông còn có việc cần phải làm, rồi sau đó, cha mẹ tôi sẽ xứng đáng được nghỉ hưu, ngắm nhìn từng mùa lặng lẽ chuyển tiếp và dành thời gian bên nhau.
Một tình cảm dịu dàng chợt lắng đọng trong lồng ngực tôi. Tôi liền gạt những suy nghĩ ấy đi. Leslie thường xuyên nhắc nhở rằng: Không được biểu lộ cảm xúc quá mạnh ở nơi công cộng. Phụ nữ không thể làm thế ở vũ đài chính trị này. Điều đó được xem như sự yếu đuối, thiếu năng lực.
Cứ như tôi không biết điều đó vậy. Tòa án cũng chẳng khác biệt là mấy. Các nữ luật sư luôn bị soi xét ở nhiều phương diện. Chúng tôi phải chơi theo những quy tắc khác nhau.
Cha tôi chào Frank khi họ gặp nhau ở gần bục sân khấu. Người đàn ông đó liền dừng bước, đứng thẳng người và chào đáp lại bằng cử chỉ đúng chất quân đội. Ánh mắt họ giao nhau, và khoảnh khắc ấy thật đặc thù. Đó có thể là cảnh tượng hoàn hảo nếu như không có máy quay. Môi cha tôi mím chặt thành một đường. Ông đang cố kìm nén nước mắt.
Chưa bao giờ cha tôi suýt để lộ cảm xúc như thế.
Tôi cố nén lại một đợt xúc cảm khác chực trào. Một luồng hơi thở run rẩy thoảng qua môi tôi. Tôi so vai, quay đầu đi và tập trung quan sát người phụ nữ đứng trong khu vườn bên ngoài cửa sổ. Bà ấy vẫn đứng đó, nhìn về xa xăm. Bà ấy là ai? Bà ấy đang mong ngóng điều gì?
Tiếng hát "Chúc mừng sinh nhật" đồng loạt vang lên náo nhiệt vọng qua lớp cửa kính làm bà ấy từ từ xoay người nhìn về phía tòa nhà. Tôi cảm nhận được sự lôi kéo của bài hát. Tôi biết các máy quay có thể lướt qua chỗ tôi trong khi tôi đang phân tâm, nhưng tôi không tài nào dứt mắt khỏi con đường bên ngoài. Ít nhất tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia. vẻ mặt ấy sẽ đờ đẫn trống rỗng như nền trời mùa hè quang đãng kia ư? Có phải bà ấy chỉ đi lang thang vì bị lẫn, hay bà ấy cố tình không tham dự bữa tiệc?
Leslie bỗng giật áo khoác của tôi từ phía sau khiến tôi giật mình đứng cứng đờ như một nữ sinh bị bắt quả tang đang tám chuyện khi xếp hàng.
"Chúc mừng sinh... Tập trung đi." Chị ta hát gần bên tai tôi, và tôi gật đầu. Chị ta liền lùi ra, canh góc lý tưởng và chụp lại bằng điện thoại di động để đăng lên tài khoản Instagram của cha tôi. Ngài thượng nghị sĩ sẽ xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông mới nhất, cho dù ông chẳng hề biết cách sử dụng thứ nào. Vì nhân viên quản lý truyền thông của ông là một tay cừ khôi.
Buổi lễ tiếp tục diễn ra. Đèn máy quay không ngừng lóe sáng. Các thành viên gia đình hạnh phúc kia lau nước mắt và quay phim trong khi cha tôi trao tặng bức thư chúc mừng được lồng khung.
Bánh kem được đẩy tới, trên đó là một trăm ngọn nến đang cháy rực rỡ.
Leslie lộ vẻ hài lòng. Niềm hạnh phúc và sự xúc động hàn ngập khắp phòng, căng phồng như quả bóng bay. Thêm niềm vui nào nữa thì chúng tôi sẽ trôi lơ lửng mất.
Ai đó bỗng chạm vào bàn tay rồi tới cổ tay tôi, sự đụng chạm bất ngờ ấy khiến tôi phản xạ giật tay ra, rồi ngăn mình lại để tránh gây chuyện. Những ngón tay đó lạnh ngắt, xương xẩu, run rẩy nhưng mạnh mẽ đến không ngờ. Tôi quay lại và nhìn thấy người phụ nữ đứng trong vườn ban nãy. Bà ấy vươn thẳng cái lưng gù và ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt mang màu của đóa hoa cẩm tú cầu nơi vùng đồi quê nhà Drayden - một màu xanh dịu trong trẻo với quầng thâm mờ quanh khóe mắt. Đôi môi nhăn nheo của bà ấy khẽ run run.
Trước khi tôi kịp trấn tĩnh lại, một y tá đã đến đón bà ấy, nắm chặt lấy tay bà ấy. "May." Cô y tá lên tiếng, hướng ánh mắt xin lỗi về phía tôi. "Đi nào. Bà không được phép làm phiền những vị khách của chúng ta đâu."
Thay vì buông cổ tay tôi ra, bà cụ ấy lại nắm chặt hơn. Bà ấy có vẻ tuyệt vọng, như thể bà ấy cần thứ gì đó, nhưng tôi không thể hình dung được đó là gì.
Bà ấy ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt tôi, rướn người cao hơn.
"Fern?" Rồi bà ấy thì thào.