← Quay lại trang sách

Chương 2 May Crandall-Aiken, Nam Carolina, hiện tại

Thỉnh thoảng, cứ như những cái chốt trong tâm trí tôi đã trở nên hoen gỉ và mòn đi. Các cánh cửa tùy ý đóng mở. Ở đây là chỗ nhìn trộm vào bên trong. Ở kia lại là không gian hoàn toàn trống rỗng. Một nơi tối tăm mà tôi sợ không dám ghé mắt nhìn.

Tôi không bao giờ biết được mình sẽ tìm thấy điều gì.

Chẳng hề có bất cứ lý do hay lời dự đoán nào báo trước thời điểm một rào chắn sẽ đung đưa rộng mở.

Yếu tố kích hoạt.[*] Các chuyên gia tâm lý trên chương trình truyền hình gọi như thế. Yếu tố kích hoạt... tựa như việc đốt cháy thuốc súng và làm đạn phóng ra khỏi nòng súng vậy. Đó là một phép ẩn dụ thích hợp.

[*]Là tác nhân gợi nhớ về một chấn thương tâm lý trong quá khứ hoặc các tiến trình nội tâm (như sự căng thẳng).

Và khuôn mặt của cô gái kia đã kích hoạt điều gì đó.

Ở phía xa, một cánh cửa chợt hé mở dẫn vào quá khứ. Lúc đầu tôi loạng choạng bước qua cửa một cách vô thức, tự hỏi điều gì có thể được cất giữ bên trong căn phòng này. Ngay khi vừa cất tiếng gọi Fern, tôi liền biết đó không phải là Fern mà tôi nghĩ tới. Thậm chí tôi đã lùi lại xa hơn. Và tôi nhìn thấy Queenie.

Queenie, người mẹ mạnh mẽ của chúng tôi, di truyền cho chúng tôi những lọn tóc xoăn vàng đáng yêu của bà. Tất cả đều có mái tóc như vậy ngoại trừ Camellia tội nghiệp.

Tâm trí tôi lướt nhẹ bẫng qua ngọn cây và dọc theo từng tầng thung lũng. Tôi đi cả chặng đường tới bờ đất của con sông Mississippi, nơi lần cuối tôi nhìn thấy Queenie. Không khí đêm hè êm đềm nóng bức ở Memphis cuộn xoáy khắp người tôi, nhưng đêm nay quả đúng là một kẻ lừa đảo.

Đêm nay không hề êm đềm hay có cảm giác tha thứ.

Từ đêm nay, cảm giác đó sẽ không còn trở lại nữa.

Mười hai tuổi, vẫn gầy nhom và thẳng đuột như cột trụ hàng hiên, tôi đu đưa chân dưới lan can trên nhà thuyền, dõi theo đôi mắt của con cá sấu phản chiếu ánh sáng hổ phách tỏa ra từ chiếc đèn bão. Lũ cá sấu thường không bơi lạc đến khu nước dâng cao nằm trên dòng sông Mississippi này, nhưng đã vài người đồn rằng dạo này họ nhìn thấy chúng lảng vảng quanh đây. Điều này khiến cho việc tìm kiếm chúng trở thành một trò chơi giải trí. Đám trẻ sống trên nhà thuyền bày trò tiêu khiển ngay tại nơi chúng tìm thấy lũ cá sấu.

Nhưng ngay bây giờ, chúng tôi cần một điều gây sao lãng nào đó mạnh hơn bình thường.

Bên cạnh tôi, Fern trèo lên lan can và rà soát khu rừng để tìm lũ đom đóm. Gần bốn tuổi, con bé hãy còn đang học đếm. Con bé chĩa ngón tay múp míp và nhoài người ra, không buồn bận tâm đến lũ cá sấu. "Em thấy một con rồi, Rill! Em đã nhìn thấy nó rồi!" Con bé hét toáng lên.

Tôi liền nắm lấy váy con bé và kéo nó lại. "Lần này, nếu em ngã thì chị sẽ không nhảy xuống cứu đâu đấy."

Thực lòng mà nói, nếu chẳng may ngã thì có lẽ con bé cũng sẽ không bị thương. Việc đó sẽ dạy cho nó một bài học. Con thuyền này đậu ở vùng nước nhỏ yên tĩnh bên kia con sông tách ra từ đảo Bùn.[*] Mực nước chỉ sâu tới hông khi tôi nhảy khỏi đuôi thuyền Arcadia. Fern có thể chạm đầu ngón chân xuống đáy sông, nhưng dù sao cả năm đứa chúng tôi đều có thể bơi thành thục như lũ nòng nọc, ngay cả Gabion cũng làm được, cho dù thằng bé chưa thể nói nổi một câu hoàn chỉnh. Khi được sinh ra ở vùng sông nước, bạn sẽ xem nước là điều tự nhiên như hít thở. Bạn biết rõ từng tiếng động, phương hướng và các sinh vật sống bên dưới. Đối với lũ chuột sông như chúng tôi, nước chính là nhà. Một nơi chốn an toàn.

[*]Đảo Bùn (Mud Island) là một bán đảo nhỏ ở Memphis, thành phố trung tâm bang Tennessee, trên sông Mississippi, Hoa Kỳ.

Nhưng ngay lúc này, có điều gì đó ẩn trong không khí... điều gì đó không đúng. Cánh tay tôi nổi hết da gà còn hai gò má đau như kim chích. Sự thấu hiểu luôn tồn tại bên trong tôi. Tôi sẽ không bao giờ thấy được linh hồn sống của nó nhưng nó vẫn hiện diện ở đó. Trong đêm hè lặng gió thế này, cơn ớn lạnh lại lướt khắp người tôi. Phía trên đầu, bầu trời dày đặc những đám mây đỏ mọng như những quả dưa hấu nổ tung. Một cơn bão sắp kéo đến, nhưng điều tôi cảm nhận còn hơn thế.

Bên trong nhà, tiếng rên rỉ khe khẽ của Queenie vang lên nhanh hơn. Mẹ chẳng mảy may chú ý đến giọng nói đặc sệt khó hiểu của bà mụ: "Nào, bà Foss, bà phải ngừng rặn, và phải ngừng nại ngay bây giờ. Đứa trẻ này sẽ chui ra ngược mất, nó sẽ hổng thể sống được nâu trên thế giới này, và bà cũng thế. Nà vậy đó. Bà cần bình tĩnh lại. Thả lỏng nào."

Queenie vặn vẹo, gây ra tiếng giật mạnh như khi người ta kéo đôi bốt khỏi đống bùn lầy đặc sệt. Bà đã sinh năm đứa chúng tôi chỉ sau một hơi thở khó nhọc, nhưng lần này lại lâu hơn rất nhiều. Tôi lau sạch mồ hôi lạnh trên cánh tay và cảm giác có thứ gì đó xuất hiện trong khu rừng ngoài kia. Có thể là ác quỷ. Nó đang nhìn về phía chúng tôi. Tại sao nó lại ở đây chứ? Nó đến vì Queenie sao?

Tôi muốn chạy vụt xuống ván cầu rồi đi men theo bờ sông và hét lớn lên: "Ngươi hãy cút đi! Biến đi! Ngươi không thể bắt mẹ của ta đâu!"

Tôi sẽ làm như vậy. Tôi không sợ bọn cá sấu có thể xuất hiện. Nhưng thay vào đó, tôi ngồi yên như con chim choi choi ở trong tổ, lắng nghe từng lời của bà mụ. Bà ta nói lớn tới mức tôi ngỡ như mình cũng đang ở trong nhà.

"Ôi, trời đất ơi! Chao ôi! Bên trong còn một đứa nữa. Bà ấy mang thai đôi!"

Cha tôi lầm bầm điều gì đó mà tôi không thể nghe thấy. Ông cất bước, ngập ngừng, rồi lại đi tiếp.

Bà mụ lên tiếng: "Ông Foss, tui chả thể nàm gì được nữa đâu. Ông phải đưa vợ mình tới bác sĩ nhanh đi. Còn không hai đứa bé sẽ hông thể mở mắt nhìn thế giới này, và mẹ chúng cũng sẽ mất mạng."

Briny không trả lời ngay lập tức. Ông chỉ đấm mạnh hai tay vào tường khiến khung ảnh của Queenie kêu lạch cạch. Rồi thứ gì đó tuột ra, theo sau là tiếng kim loại rơi xuống sàn gỗ kêu leng keng. Nhờ chỗ rơi và âm thanh mà tôi biết đó là thứ gì. Trong tâm trí, tôi nhìn thấy cây thánh giá bằng thiếc có treo bức tượng người đàn ông mang vẻ mặt buồn thảm. Tôi thật muốn chạy vào trong, chộp lấy cây thánh giá, rồi quỳ xuống bên cạnh giường và thì thầm những từ tiếng Ba Lan bí ẩn, theo cách Queenie vẫn thường làm vào mỗi đêm giông bão lúc Briny vắng nhà, trong khi nước mưa chảy qua mái nhà và sóng đập vào thân tàu.

Nhưng tôi không biết thứ ngôn ngữ kỳ lạ, lanh lảnh mà Queenie đã học được từ gia đình mà bà đã vứt bỏ khi bà chạy trốn đến con sông này cùng với Briny. Vài từ Ba Lan tôi học được sẽ trở thành một đống vô nghĩa nếu tôi kết hợp chúng lại với nhau. Dầu vậy, nếu tôi có thể cầm được cây thánh giá của Queenie ngay bây giờ, tôi sẽ nói những từ ấy với người đàn ông bằng thiếc mà Queenie thường hôn mỗi khi cơn bão kéo đến.

Tôi sẽ cố gắng làm gần như mọi thứ để giúp cuộc sinh nở này kết thúc phứt cho xong và nhìn thấy Queenie mỉm cười lần nữa.

Bên kia cánh cửa, đôi giày bốt của Briny cứ kêu loẹt xoẹt trên ván gỗ, và tôi nghe thấy cả tiếng cây thánh giá kêu lạch cạch trên sàn. Briny nhìn ra cái cửa sổ đục ngầu mà ông đã tháo từ trang trại để dựng con tàu này trước khi tôi chào đời. Dù sao thì vì bà nội đã qua đời trên giường bệnh và mùa màng thất bát thêm một năm, chủ ngân hàng cũng sẽ sớm tịch thu ngôi nhà đó thôi. Briny nghĩ rằng con sông này là nơi thích hợp để sinh sống. Và ông đã đúng. Trong thời kỳ suy thoái kinh tế toàn cầu, ông và Queenie vẫn sống yên ổn trên mặt nước. Mỗi lần kể chuyện, ông sẽ nói thế này: Ngay cả thời kỳ Đại khủng hoảng[*] cũng không thể làm con sông này đói khát cạn kiệt. Thần sông có phép nhiệm màu. Bà ấy sẽ chăm lo cho con dân của mình. Mãi mãi như thế.

[*]Là thời kỳ suy thoái kinh tế toàn cầu diễn ra từ năm 1929 đến hết các năm 1930 và lấn sang đầu thập kỷ 1940, bắt đầu sau sự sụp đổ của thị trường chứng khoán Phố Wall vào 29 tháng 10 năm 1929.

Nhưng đêm nay, phép màu đó đã mất công hiệu.

"Thưa ông! Ông nghe những gì tui nói rồi chứ?" Bà mụ trở nên cáu kỉnh. "Tui sẽ không chịu trách nhiệm cho cái chết của họ đâu. Ông phải đưa vợ mình đến bệnh viện. Ông làm ngay đi."

Đằng sau lớp kính, khuôn mặt của Briny lộ vẻ cực kỳ lo lắng. Ông nhắm chặt hai mắt, đấm mạnh lên trán rồi đập mạnh nắm tay vào tường. "Cơn bão..."

“Tui chả quan tâm ác quỷ có đang múa may ngoài kia không, ông Foss. Tui không thể làm gì cho cô gái này nữa. Hông có cách nào khác cả. Tui sẽ hông chịu trách nhiệm việc này đâu. Hổng thể."

"Cô ấy chưa từng... gặp khó khăn... khi sinh những đứa khác. Cô ấy..."

Queenie bỗng hét lớn, âm thanh cuộn xoáy vọng vào màn đêm như tiếng kêu la của mèo rừng.

"Trừ phi ông quên nói cho tui nghe một điều, bà nhà chưa từng sinh đôi trước đây."

Tôi cựa quậy đôi chân, đứng lên dẫn Fem đi vòng quanh và để con bé ngồi ở hàng hiên cùng với Gabion hai tuổi và Lark sáu tuổi. Camellia đang đứng ở cửa sổ trước, nhìn chằm chằm về phía tôi. Khép cánh cổng dẫn sang ván cầu lại, tôi chặn lũ em ở hàng hiên và dặn Camellia đừng để bọn nhỏ leo qua. Camellia đáp lời bằng cái cau mày. Ở tuổi lên mười, con bé thừa hưởng bản tính bướng bỉnh, mái tóc và đôi mắt đen của Briny. Con bé không thích bị bắt phải làm gì. Con bé cứng đầu y như gốc cây bách và đôi khi còn gấp đôi. Nếu đám nhóc nhặng xị lên, chúng tôi sẽ lâm vào tình huống khó khăn hơn rất nhiều.

"Mọi việc sẽ ổn cả thôi." Tôi hứa, và vỗ nhẹ mái đầu vàng óng mềm mại của mấy đứa em như thể chúng là lũ cún con vậy. "Queenie chỉ đang trải qua giai đoạn khó khăn thôi. Mẹ không cần đứa nào quấy rầy cả. Giờ mấy đứa cứ ngồi yên ở đây. Gã ma sói già đang đi lùng sục tối nay đấy. Chị đã nghe thấy tiếng thở của hắn một phút trước. Ngoài kia không an toàn đâu." Vì đã mười hai tuổi, tôi không còn tin vào ma sói, ba bị và thuyền trưởng Jack Điên của bọn thủy tặc. Dù sao cũng chẳng tin lắm. Và tôi cũng không nghĩ Camellia tin mấy câu chuyện vô căn cứ của Briny.

Camellia bỗng đưa tay mở khóa cửa.

"Đừng." Tôi liền rít lên. "Chị sẽ đi."

Briny dặn chúng tôi không được vào bên trong. Ông sẽ không bao giờ nói ra trừ phi ông có ý đó. Nhưng ngay bây giờ, có vẻ như Briny cũng không biết phải làm gì, còn tôi thì lo cho Queenie và đứa em mới của mình. Năm đứa chúng tôi vẫn chờ xem đó là em trai hay em gái. Mặc dù sự việc này đáng lẽ chưa nên xảy ra. Hãy còn quá sớm. Thậm chí sớm hơn cả lúc sinh Gabion. Lúc đó, một sinh vật nhỏ xíu như thằng bé, bước vào thế giới này trước cả khi Briny kịp đưa tàu cập bến sông và tìm người phụ nữ nào đó trợ giúp quá trình sinh nở.

Dường như đứa bé mới sinh kia không muốn để mọi thứ trở nên dễ dàng. Có lẽ đứa bé này sẽ bướng bỉnh y chang Camellia khi nó chào đời.

Sinh đôi đây, tôi tự nhắc mình. Có tới hơn một đứa sẽ chào đời, giống như lũ chó con vậy, và điều này thật chẳng bình thường chút nào cả. Ba mạng sống đang nằm trên chiếc giường được che kín hết phân nửa bằng tấm màn được Queenie khâu lại từ những bao đựng bột Golden Heart.

Tôi mở cửa ra, và bà mụ lù lù xuất hiện trước khi tôi kịp quyết định xem mình có nên vào trong hay không. Bà ta ghì chặt cánh tay tôi. Cảm giác như mấy ngón tay của bà ta siết vòng quanh tới hai lần. Tôi ngó xuống và nhìn thấy bàn tay đen sì tương phản với màu da nhợt nhạt của tôi. Nếu muốn, bà ta có thể bẻ gãy tôi làm đôi. Tại sao bà ta không thể cứu đứa em bé bỏng của tôi? Tại sao bà ta không thể lôi nó ra khỏi cơ thể của mẹ tôi và đưa nó đến thế giới này?

Queenie nắm chặt tấm màn, la hét, giằng co và cong người lên khỏi giường. Hơn năm cái móc sắt bị bứt ra. Tôi trông thấy gương mặt, mái tóc vàng óng như râu bắp dính bết vào da và đôi mắt xanh dịu tuyệt đẹp của mẹ. Đôi mắt được di truyền cho tất cả chúng tôi ngoại trừ Camellia. Giờ đôi mắt ấy đang lộ vẻ sợ hãi. Vùng da nơi gò má mẹ căng ra hết mức, giăng đầy dải mạch máu tựa như cánh chuồn chuồn.

"Cha ơi?" Tiếng thì thầm của tôi vang lên khi tràng la hét của Queenie kết thúc, nhưng hình như nó chỉ làm rối loạn bầu không khí trong phòng. Tôi chưa từng gọi cha Briny hay mẹ Queenie trừ phi có chuyện gì đó thực sự rắc rối. Lúc tôi chào đời, họ còn quá trẻ. Tôi nghĩ họ thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc dạy tôi hai từ Cha và Mẹ. Lúc nào cảm giác cũng giống như chúng tôi là bạn bè đồng trang lứa vậy. Nhưng đôi khi, tôi cần họ trở thành một người cha hay một người mẹ. Lần gần đây nhất là vài tuần trước, khi chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông treo lủng lẳng trên ngọn cây, xác ông ta đã trương phềnh lên.

Nếu chết, Queenie sẽ trông giống như thế sao? Mẹ sẽ qua đời trước rồi tới hai đứa bé? Hay ngược lại?

Bụng tôi quặn thắt đến mức tôi thậm chí chẳng còn cảm nhận được bàn tay to bè đang nắm lấy cánh tay mình nữa. Có lẽ tôi còn mừng vì bàn tay đó đang níu lấy tôi, giữ tôi đứng yên tại chỗ. Nếu không tôi sợ rằng mình sẽ lao đến gần Queenie hơn.

"Cháu bảo cha đi!" Bà mụ lắc tôi như thể tôi là con búp bê vải, và như thế đau lắm. Hàm răng bà ta trắng hếu dưới ánh đèn.

Sấm rền vang đùng đùng ở cách đây không xa. Một con gió mạnh bỗng đập vào mạn phải tàu khiến bà mụ trượt chân ngã về phía trước, kéo tôi theo. Queenie bắt gặp ánh mắt tôi. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt của một đứa nhỏ, như thể bà nghĩ tôi có thể giúp và bà đang cầu xin tôi làm việc đó.

Tôi nuốt nước miếng một cách khó nhọc và cố cất lời. "Ch... Cha ơi?" Tôi lắp bắp lên tiếng lần nữa nhưng cha vẫn nhìn thẳng về phía trước. Người ông cứng đờ như một con thỏ cảm nhận nguy hiểm gần kề.

Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy Camellia đang áp mặt vào lớp kính. Bọn nhóc đã leo lên băng ghế để nhòm vào bên trong. Những giọt nước mắt thật to lăn dài trên đôi gò má phúng phính của Lark. Con bé rất ghét nhìn thấy sinh vật nào đó bị thương. Con bé luôn ném hết đám cá mồi trở lại sông nếu như nó không bị bắt gặp. Bất cứ khi nào Briny bắn một con thú có túi hay vịt, sóc, nai... con bé sẽ có thái độ như thể người bạn thân nhất của nó đã bị giết chết ngay trước mặt nó vậy.

Con bé đang nhìn tôi để bảo tôi hãy cứu Queenie. Tất cả mấy đứa em tôi đều thế.

Một tia chớp bỗng lóe lên ở nơi nào đó phía xa. Nó đẩy lùi ánh đèn bão vàng chóe, rồi trở nên tối om. Tôi cố nhẩm đếm từng giây trước khi nghe thấy tiếng sấm, làm vậy sẽ giúp tôi biết cơn bão kia còn cách bao xa, nhưng giờ tôi sợ hãi đến mức chẳng làm được gì nữa.

Nếu Briny không sớm đưa Queenie đến bác sĩ, mọi việc sẽ trở nên quá muộn. Như mọi khi, chúng tôi sống tạm bợ trên bờ sông hoang vắng. Memphis lại trải dài tít phía bên kia con sông Mississippi rộng lớn tối om.

Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng và giữ cổ cứng đờ để cục nghẹn không quay trở lại. "Briny, cha phải đưa mẹ lên bờ đi."

Briny từ từ xoay người về phía tôi. Gương mặt ông vẫn đờ đẫn, nhưng trông như thể ông đang chờ điều này - chờ ai đó ngoài bà mụ nói cho ông biết ông phải làm gì.

"Briny, giờ cha phải bế mẹ ra thuyền nhỏ, trước khi cơn bão kéo đến." Tôi biết di chuyển bằng nhà nổi sẽ rất mất thời gian. Briny sẽ nhận ra điều đó nếu ông có thể suy nghĩ sáng suốt.

"Nói cho ông ta biết đi!" Bà mụ xúi tôi. Rồi bà ta bắt đầu tiến tới chỗ Briny, đẩy tôi đi phía trước. "Nếu ông không đưa người phụ nữ đó rời khỏi con tàu, mẹ đứa bé này sẽ chết trước sáng mai."