← Quay lại trang sách

Chương 1 Người Đàn Ông Đội Mũ Xanh

Vào ngày hai mươi tám tháng Năm, một ngày thứ Ba, cô Patience Thumm, có thời gian làm việc hết sức thoải mái, bước vào phòng khách của Văn phòng thám tử Thumm lúc mười giờ kém mấy phút, mỉm cười vui vẻ với đôi mắt buồn rầu, mơ mộng của Brodie, nhân viên tốc kí tại văn phòng. Cô lao thẳng vào phòng riêng bên trong và thấy bố mình đang chăm chú nghe một vị khách trình bày hết sức nghiêm trang.

“À, Patty,” ngài thanh tra * nói. “Thật tốt vì con đến sớm vậy. Anh George Fisher đây có một câu chuyện nhỏ thú vị. Còn đây là con gái tôi. Là người trông coi bố cô ấy,” ông mỉm cười. “Và là bộ não của văn phòng này, vậy tốt hơn anh nên trao đổi với con bé.”

Vị khách đẩy ghế ra, vụng về đứng dậy và luống cuống cầm mũ lên. Mũ kếp, chóp mềm; một mảnh phù hiệu nhỏ gắn vào phần đỉnh ghi: Công ty xe buýt Rivoli. Anh ta cao, người to lớn, một thanh niên ưa nhìn với mái tóc đỏ, bộ trang phục xanh xám vừa vặn với cơ thể to lớn; một dây đai đen vắt chéo qua ngực nối với mảnh thắt lưng to bản nơi hông, bắp chân rắn chắc được giấu trong đôi bốt da.

“Rất vui được gặp cô, cô Thumm,” anh lầm bầm. “Vụ việc cũng không phức tạp lắm.”

“Mời anh ngồi xuống, anh Fisher,” Patience nói, với một nụ cười dành riêng cho những vị khách trẻ tuổi đẹp trai. “Có chuyện gì rắc rối vậy?”

“Ồ, tôi vừa kể với ngài thanh tra,” Fisher nói, tai đỏ dừ. “Tôi không chắc nó có nghĩa gì không, cô hiểu chứ. Nhưng cũng có thể ngược lại. Có một người tên Donoghue là bạn tôi, vậy đấy, và…”

“Ồ,” ngài thanh tra xen vào. “Chúng ta nên bắt đầu từ đầu, Fisher. Fisher lái một trong những chiếc xe buýt du lịch đậu quanh Quảng Trường Thời Đại, Patty. Công ty xe buýt Rivoli. Anh ấy đang lo lắng về một người bạn của mình; và lí do anh đến đây tìm chúng ta bởi người bạn này, tên Donoghue, thường nhắc đến tên bố với cậu ta. Donoghue là một cựu cảnh sát; bố nhớ anh ta là một cậu trai tốt bụng khỏe mạnh, có thành tích tốt trong lực lượng.”

“Donoghue có làm việc cùng công ty với anh không?” Patience hỏi, thở dài nhè nhẹ vì phần khởi đầu quá dông dài của câu chuyện.

“Không, thưa cô. Ông ấy đã thôi công việc cảnh sát cách đây năm năm và đang làm nhiệm vụ bảo vệ đặc biệt tại một bảo tàng ở góc phố Thứ Năm và phố Thứ Sáu Mươi Lăm - Bảo tàng Britannic.”

Patience gật đầu; Bảo tàng Britannic đó tuy nhỏ nhưng được đánh giá khá cao vì đang lưu trữ và trưng bày những bản thảo và sách tiếng Anh cổ. Cô đã đến thăm nơi đó vài lần cùng ngài Drury Lane, một trong những nhà bảo trợ của bảo tàng.

“Donoghue và bố tôi cùng làm việc với nhau, cô hiểu không, và chắc chắn tôi hiểu rõ ông ấy, thưa cô.”

“Thế có chuyện gì đã xảy ra với ông ấy vậy?”

Fisher mân mê chiếc mũ của mình, “ông ấy… thưa cô, ông ấy đã biến mất!”

“À,” Patience nói. “Vâng, thưa bố, việc này có vẻ hợp với chuyên môn của bố hơn. Khi một quý ông trầm tĩnh và đáng kính trọng đã qua tuổi trung niên mà biến mất, thì hẳn lí do thường là do một quý bà, bố nhỉ?”

“Ồ, không đâu, thưa cô,” anh tài xế hốt hoảng, “không phải Donoghue!”

“Anh đã báo lên Cục điều tra mất tích chưa?”

“Chưa, thưa cô. Tôi… tôi không biết có nên làm như vậy không. Donoghue sẽ nhăn như khỉ nếu tôi gây chuyện vì những lý do không đâu. Cô thấy đó, cô Thumm,” Fisher nghiêm trang nói, “có thể không có gì nghiêm trọng hết. Tôi không biết. Nhưng đối với tôi đây là một chuyện kì lạ quái quỷ.”

“Chuyện đúng là lạ,” viên thanh tra nói. “Có những việc kì lạ đã xảy ra, Pat. Hãy tiếp tục kể cho cô Thumm đây những gì anh đã kể với tôi, anh Fisher.”

Fisher kể một câu chuyện kì lạ. Một nhóm giáo viên từ Indianapolis, đang ở New York trong một chuyến tham quan học tập, đã thuê một chiếc xe du lịch của Công ty xe buýt Rivoli để đưa họ vòng quanh thành phố theo kế hoạch định trước. Fisher được yêu cầu chở đoàn đi ngày hôm trước, ngày thứ Hai. Tất cả có mặt đúng giữa trưa tại điểm bắt đầu là trụ sở công ty, phố Thứ Bốn Mươi Tư gần Broadway. Điểm đến cuối cùng của ngày hôm đó là Bảo tàng Britannic. Nơi này không nằm trong hành trình du ngoạn thường ngày của công ty vì một lý do hiển nhiên: nơi đây chỉ là một Tàng thư các * , Fisher nhớ ra nó không chút khó khăn. Phần lớn khách tham quan thường thích thú quan sát phố Tàu, tòa Empire State, Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan (vì vẻ ngoài cổ điển của nó), quảng trường âm nhạc Radio City, khu bờ Đông và Đài tưởng niệm quốc gia. Tuy nhiên, đoàn khách tham quan lần này không giống những vị khách hàng ngày; họ là những giáo viên mĩ thuật và tiếng Anh, nói theo kiểu bình dân không chút ngưỡng mộ của Fisher, là “một đám trí trức trí ngủ.” Bảo tàng Britannic từ lâu được ca ngợi là một trong những điểm đến không thể thiếu cho những người yêu nghệ thuật khi du lịch New York. Đầu tiên có vẻ như tất cả sẽ phải thất vọng; vì bảo tàng đã đóng cửa trong vài tuần qua để đại tu và thay thế một số đồ nội thất, và được lên kế hoạch mở cửa lại cho công chúng sau ít nhất hai tháng nữa. Nhưng cuối cùng thì người quản lý bảo tàng và ban điều hành đã đặc biệt cho phép đoàn thăm quan bảo tàng trong thời gian ngắn ngủi ở thành phố.

“Bây giờ mới là phần kì lạ, cô Thumm,” Fisher nói chậm rãi, “khi họ leo lên xe tôi đã đếm số người trong đoàn - việc không bắt buộc, bởi đó là phần việc của nhân viên điều hành ở điểm xuất phát, còn tôi chỉ cần lái xe thôi, nhưng tôi đếm theo thói quen, tôi đoán vậy, và có mười chín người tất cả. Mười chín người bao gồm cả phụ nữ và đàn ông.”

“Cụ thể mỗi bên có bao nhiêu?” Patience hỏi, đôi mắt xanh lơ sáng lên.

“Tôi không biết, thưa cô. Vậy là có mười chín người khi chúng tôi khởi hành. Và cô thử đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”

Patience cười. “Tôi không có bất kì ý tưởng nào, dù là nhỏ nhất, anh Fisher à. Thế anh nghĩ sao?”

“Rất nhiều thứ,” người lái xe nói dứt khoát. ”Khi chúng tôi quay lại điểm khởi đầu chiều muộn hôm đó - nguyên tắc của công ty: hành trình luôn bắt đầu và kết thúc tại trụ sở công ty trên phố Thứ Bốn Mươi Tư, thưa cô - khi chúng tôi quay lại đó và hành khách xuống xe, tôi lại đếm họ và Chúa ơi, lần này chỉ có mười tám người.”

“Tôi hiểu rồi,” Patience nói. “Chắc chắn đây là một chuyện kì lạ. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến sự biến mất của bạn anh, Donoghue?”

“Bạn anh ta, Donoghue,” ngài thanh tra nói chen vào, “sẽ xuất hiện sau. Con để ý thấy câu chuyện đang kịch tính hơn. Tiếp tục đi, Fisher.”

Anh ta đang nhìn ra bức tường xám của Quảng Trường Thời Đại qua khung cửa sổ.

“Ai đã biến mất?” Patience hỏi. “Anh có kiểm tra lại với cả đoàn không?”

“Không, thưa cô. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nhưng khi suy nghĩ lại, tôi đoán mình biết được chú chim nào đã bay mất không quay lại cùng tôi,” Fisher lặp lại, ưỡn ngực về phía trước. “Tôi nhớ ra ông ta trong chuyến đi bởi ông ta có vẻ ngoài kì quặc. Chừng trung niên, và ông ta đeo một bộ ria mép rậm rạp màu ghi xám - kiểu cô hay thấy trong các bộ phim đó. Kiểu vểnh lên điển hình. Người cao. Và ông ta đội một chiếc mũ hết sức buồn cười - kiểu màu xanh biển. Ông ta ngồi yên lặng suốt cả ngày - giờ tôi mới nghĩ đến điều đó - không tán gẫu hay thậm chí nói chuyện với ai. Và giờ ông ta đã biến mất - không đi cùng chúng tôi trên đường về.”

“Kì dị đúng không?” ngài thanh tra nói.

“Hết sức kì dị,” Patience nói. “Thế còn về Donoghue, anh Fisher? Tôi vẫn chưa thấy có liên quan ở đây.”

“Ồ, thưa cô, chuyện là thế này. Khi đến Bảo tàng Britannic, tôi giao hành khách của mình cho Tiến sĩ Choate…”

“À, Tiến sĩ Choate,” Patience vui hẳn lên. “Tôi đã gặp quý ông đó. Người quản lý bảo tàng.”

“Đúng đó, thưa cô. Ông ta đón tiếp và đưa họ đi tham quan. Trong khi chờ đợi chuyến thăm quan kết thúc, tôi dừng ở cửa để tán gẫu với Donoghue. Mấy tuần rồi không gặp nhau, nên chúng tôi hẹn nhau đi xem trận đấu tối qua ở Khu vườn…”

“Đấu võ ấy hả, anh Fisher?”

Fisher có vẻ bối rối. “Vâng, thưa cô, những trận đấu, những trận quyền Anh được tổ chức ở Khu vườn. Bản thân tôi cũng sử dụng đôi găng đấm bốc khá thành thạo, và tôi cũng thích những trận đánh sôi động… Ô, dù sao thì, tôi cũng nói với Donoghue rằng tôi sẽ ghé qua nhà ông ấy vào tối hôm qua sau bữa xế. Ông ấy chưa kết hôn, cô biết đó, và ông sống trong một nhà trọ khu trung tâm Chelsea. Sau đó tôi đi theo hành khách của mình, cùng họ đi vòng quanh, và khi tất cả xong xuôi tôi lại đưa họ về điểm xuất phát.”

“Donoghue còn đứng ở cửa khi anh đưa đoàn mình ra khỏi viện bảo tàng không?” ngài thanh tra hỏi đầy ngụ ý.

“Không, thưa ngài. Tôi cũng không để ý, sau khi xong việc tối qua tôi chỉ ăn được một ít đồ lót dạ. Tôi cũng chưa lập gia đình, thưa cô,” Fisher tranh thủ khoe, “và tôi đã đến nhà trọ của Donoghue. Nhưng ông ấy không có ở đó, và bà chủ nhà nói rằng ông ấy vẫn chưa về nhà sau khi tan làm. Tôi nghĩ chắc ông ấy phải làm thêm giờ, vì vậy tôi quanh quẩn ở đó chừng một tiếng, vẫn không có dấu hiệu gì của Donoghue, nên tôi đã gọi đến một số người bạn của ông. Họ không nhìn thấy hay gặp ông ấy suốt buổi tối. Đến khi đó, tôi bắt đầu thấy hơi sợ.”

“Một tay to lớn như anh ấy hả,” Patience lẩm bẩm, dè dặt nhìn anh ta. “Và…”

Fisher nuốt nước bọt như một đứa trẻ. “Tôi gọi đến bảo tàng. Nói chuyện với người có trách nhiệm - người gác đêm, thưa cô, tên Burch - ông ấy nói với tôi rằng đã thấy Donoghue rời bảo tàng vào chiều hôm đó, trước khi đoàn của tôi rời đi trong khi tôi vẫn ở đó; nhưng Donoghue không trở về nhà. Tôi không biết phải làm gì, nên tôi đến xem trận quyền Anh một mình.”

“Tội thật,” Patience nói vẻ thông cảm, và Fisher nhìn cô đắm đuối. “Thế thôi ư?”

Đôi vai to lớn của anh chùng xuống, ánh mắt buồn bã. “Đó là toàn bộ câu chuyện tồi tệ, thưa cô. Sáng nay, trước khi đến đây tôi lại ghé qua nhà ông ấy một lần nữa, nhưng ông không về nhà cả đêm, và khi tôi gọi đến bảo tàng họ nói rằng ông ấy vẫn chưa quay lại làm việc.”

“Nhưng khoan đã,” Patience lặp lại, “việc bạn anh Donoghue biến mất có liên quan gì đến vị hành khách mất tích kia không, anh Fisher? Tôi xin lỗi nhưng sáng nay chắc tôi hơi lẩn thẩn.”

Đôi hàm to lớn của Fisher cứng đờ. “Điều này thì tôi không biết. Nhưng,” anh quả quyết, “tay đội mũ xanh đó biến mất, cùng lúc với Donoghue, và tôi không thể ngừng nghĩ rằng có mối liên quan nào đó.” Patience gật đầu đồng tình. “Lí do tôi đến đây, như tôi đã nói từ trước, thưa cô,” Fisher nặng nề nói, “là nếu tôi đến đồn cảnh sát, Donoghue có thể sẽ bực mình. Ông ấy không phải là một đứa trẻ còn non nớt, cô Thumm; ông ấy có thể tự lo liệu cho mình. Nhưng… khốn thật, tôi lo cho ông ấy và tôi nghĩ mình nên hỏi ngài thanh tra xem có thể tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với gã Ai len khỏe mạnh đó.”

“Ồ, ngài thanh tra,” Patience lầm bầm, “ngài có thể từ chối một vụ hấp dẫn thế này sao?”

“Chắc không đâu,” bố cô càu nhàu. “Vụ này không có mùi tiền bạc, Fisher, tuy đang là lúc khó khăn, nhưng tôi nghĩ mình có thể tìm quanh xem.”

Khuôn mặt trẻ con của Fisher sáng rỡ, “Rất tuyệt!” anh hét lên. “Ông thực sự rất tuyệt đó, ngài thanh tra.”

“Ồ, vậy thì,” Thumm phấn khởi, “hãy quay lại vụ án. Anh đã nhìn thấy người đàn ông đội mũ xanh đó bao giờ chưa, Fisher?”

“Chưa, thưa ngài. Một người lạ mặt hoàn toàn. Và hơn nữa,” anh lái xe buýt cau mày, “tôi khá chắc là Donoghue cũng vậy.”

“Sao anh biết điều đó?” Patience sửng sốt.

“Ồ, khi tôi đến bảo tàng với mười chín chú gà công nghiệp đó, Donoghue đã nhìn qua cả đám, từng người một. Ông ấy không nói với tôi rằng có biết bất kì ai trong số đó, và ông ấy chắc chắn sẽ nói nếu nhận ra ai đó.”

“Không liên quan lắm,” ngài thanh tra khô khan nhận xét, “nhưng những gì tôi tưởng tượng cũng khá giống vậy. Giờ anh nên mô tả cho tôi về Donoghue. Tôi không nhớ rõ anh ta lắm - tôi đã không gặp anh ta mười năm nay.”

“Người rắn chắc, khoảng một trăm bảy lăm pao * ,” Fisher nhanh chóng nhắc lại, “cao chừng năm bộ * mười in-sơ, sáu mươi tuổi, khỏe như bò mộng, khuôn mặt kiểu Ai len và một vết sẹo do đạn bắn ngay bên phải cằm - ông sẽ không quên được đâu, ngài thanh tra, tôi đoán vậy; ông không thể quên nếu ông nhìn thấy dù chỉ một lần… dáng đi chậm chạp, kiểu…”

“Hơi vênh vang?” Patience gợi ý

“Đúng rồi! Tóc xám và đôi mắt xám sắc bén.”

“Xuất sắc,” ngài thanh tra đồng tình. “Anh sẽ trở thành một cảnh sát xuất sắc đó, Fisher. Tôi nhớ ra rồi. Anh ta hãy còn hút cái tẩu bốc mùi bằng đất nung đó hả? Một trong những tật xấu tệ nhất của anh ta, như tôi nhớ.”

“Chắc chắn rồi,” Fisher nhăn mày, “khi ông ấy không làm việc. Tôi quên mất chi tiết đó.”

“Ổn rồi.” Ngài thanh tra đột ngột ngắt lời. “Anh quay lại việc của mình đi, Fisher, và để vụ này cho tôi. Tôi sẽ điều tra và nếu thấy gì đó không ổn, tôi sẽ báo cảnh sát. Khi đó sẽ thực sự là việc của cảnh sát.”

“Cảm ơn, ngài thanh tra, xin cảm ơn,” anh lái xe nói, và rụt rè cúi chào Patience khi anh băng qua văn phòng, và khiến trái tim nàng Brodie đập liên hồi khi hai người chạm mặt nhau ở phòng khách, phản ứng của trái tim thiếu nữ trước những múi cơ nam tính của anh.

“Một anh chàng khá đó,” Patience lầm bầm, “nếu anh ta thêm chút học vấn. Bố có chú ý bờ vai đó không, bố yêu? Anh ta sẽ là một tiền vệ công xuất sắc trong đội bóng bầu dục trường đại học nếu chịu khó dùi mài kinh sử thay vì học cách đạp thắng khẩn cấp!”

Thanh tra Thumm khịt mũi, vươn vai, và tìm kiếm trong danh bạ. Ông quay một số điện thoại. “Chào! Công ty xe buýt Rivoli phải không? Đây là Thumm, văn phòng thám tử Thumm. Ông là giám đốc à? … À, ra vậy. Tên gì cơ? … Cái gì? À, Theofel. Ông nghe nhé, ông Theofel, ông có một đô vật hạng nặng nào trong bảng lương tên George Fisher không?”

“Có,” một giọng nói cảnh giác vang lên. ”Có chuyện gì vậy?”

“Không, không,” ngài thanh tra thành thật nói. “Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Đó là một anh chàng to lớn, tóc đỏ và tính tình trung thực?”

“Tại sao, vâng, vâng. Một trong những tài xế tốt nhất. Tôi chắc không có gì…”

“Chắc chắn rồi. Tôi chỉ muốn kiểm tra, vậy thôi. Hôm qua, anh ta có đưa một đoàn giáo viên các trường đi thăm quan. Ông có thể nói cho tôi nơi họ trú lại không?”

“Chắc chắn rồi. Park Hill, bên ngoài Plaza. Ông chắc là không…”

“Tạm biệt,” ngài thanh tra nói, rồi gác máy. Ông nhỏm dậy và với lấy áo khoác. “Con cần trang điểm một tí. Chúng ta có hẹn với mấy người thuộc giới trí… gì ấy nhỉ?”

“Trí thức,” Patience phì cười.