← Quay lại trang sách

Chương 3 Người Đàn Ông Thứ Mười Chín

Xe taxi thả hai người xuống giữa khu vực lộn xộn những chiếc xe buýt to lớn đang xếp hàng bên hè đường ở phía nam phố Thứ Bốn Mươi Tư gần Broadway. Đó là những cỗ máy khổng lồ sáng lấp lánh được trang trí hết sức kiểu cách với màu hồng và xanh da trời, như những đứa trẻ sơ sinh khổng lồ được hạ sinh bởi một người mẹ quá sức ủy mị. Những bảo mẫu của chúng, mấy thanh niên trẻ trung đáng tin cậy trong bộ trang phục xanh xám, bóng láng, đang thư giãn bên hè đường phía bên ngoài phòng trực nhỏ cũng sơn màu hồng và xanh, đang hút thuốc và tán gẫu.

Patience đứng đợi bên hè đường ngay trước phòng trực trong khi ngài thanh tra trả tiền taxi, và có vẻ như cô không để ý thấy sự ngưỡng mộ thành thực trong đôi mắt của mấy cậu trai mặc đồng phục.

Rõ ràng cô đã khiến ít nhất một cậu đặc biệt chú ý, một anh chàng tóc vàng to lớn, bởi cậu ta đã kéo mũ về phía trước che mắt, tiến đến, và vui vẻ bắt chuyện với cô: “Chào em, hôm nay em thế nào?”

“Ngay lúc này,” Patience mỉm cười, “không thấy thoải mái lắm.”

Anh ta lườm cô. Một chàng trai có mái tóc đỏ nắm vai cô, rồi giận dữ quay sang anh chàng tóc vàng. “Thôi đi, mày,” anh ta gầm lên, “không thì tao sẽ cho mày một bạt tai. Quý cô đây…”

“Sao thế, anh Fisher!” Patience la lên. “Anh thật galăng quá! Nhưng tôi nghĩ bạn anh không có ý thiếu tôn trọng. Có phải thế không, thần Vệ nam to lớn của tôi?” Cô nháy mắt.

Anh ta há mồm thật to; rồi sau một khoảnh khắc anh đỏ mặt. “Chắc chắn là không rồi, thưa cô.” Rồi anh nhanh chóng lặn vào nhóm tài xế xe buýt đang cười om sòm với anh chàng.

George Fisher hạ mũ xuống. “Đừng để tâm đến những tay đó, cô Thumm. Chỉ là mấy tên khỉ đột thiểu năng… Xin chào ngài thanh tra.”

“Chào,” ngài thanh tra ngắn gọn đáp lời. Cặp mắt sắc lẹm của ông lướt qua đám đông. “Có chuyện gì xảy ra thế? Này, con? Có chú nào muốn gây chuyện hả?”

Các chàng trai im thin thít.

“Không, không,” Patience nói nhanh. “Thật tuyệt khi được gặp lại anh sớm như vậy, anh Fisher!”

“Vâng,” Fisher nhăn nhó. “Tôi đang đợi điện thoại. Tôi à, ờ…”

“Hừm!” ngài thanh tra nói. “Có tin gì không, anh bạn?”

“Không, thưa ngài, không có gì cả. Tôi đã gọi liên tục đến nhà trọ của Donoghue và viện bảo tàng từ khi tôi rời khỏi văn phòng của ông. Không chút dấu vết nào của anh bạn già Mick đầu đất, khốn thật!”

“Đối với tôi mà nói thì những người ở bảo tàng đó nên bắt đầu lo đi là vừa,” ngài thanh tra thầm thì. “Họ thế nào, Fisher?”

Fisher nhún vai. “Tôi chỉ nói chuyện với người trông bảo tàng, thưa ngài thanh tra.”

Thumm gật đầu. Ông rút một điếu xì gà từ túi áo ngực và tiện cắn một đầu. Vừa làm ông vừa nghiên cứu đám con trai trước mặt. Mấy chàng tài xế không dám ho he; còn chàng khổng lồ tóc vàng thì trốn tít ở đằng sau. Họ có vẻ là những người thành thực, thô ráp. Thumm nhổ đầu xì gà lên hè đường, nhìn thẳng vào quầy trực màu hồng và xanh đang mở toang, và bắt gặp đôi mắt của một người đang đứng đó, tay cầm ống nghe điện thoại. Người đó nhanh chóng nhìn đi hướng khác; đó là một anh chàng tóc bạch kim, mặt đỏ trong bộ đồng phục giống những người khác, nhưng dòng chữ phía trên đỉnh mũ của anh có thêm dòng chữ tập sự bên cạnh dòng chữ Công ty xe buýt Rivoli.

“Ồ, có lẽ chúng ta sẽ tìm được điều gì khác,” ngài thanh tra đột nhiên tỏ ra mềm mỏng. “Đừng nóng giận quá thế, Fisher. Chúng ta đi nào.”

Cả hai đi qua nhóm thanh niên im lặng đó vào cửa của một trong những công trình cổ xưa nhất, mà kiến trúc Quảng Trường Thời Đại cũng chịu ảnh hưởng, leo lên những tầng nhà tối om ọp ẹp. Khi đến tầng trên cùng, họ thấy một cánh cửa kính ghi dòng chữ:

J. THEOFEL

Giám đốc

CÔNG TY XE BUÝT RIVOLI

Ngài thanh tra gõ cửa, có tiếng một người đàn ông vọng ra: “Mời vào!” và họ bước vào một căn phòng nhỏ bụi bặm được chiếu sáng bởi những tia nắng New York đang len lỏi qua song sắt cửa sổ.

J. Theofel nhìn khá già với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. “Vâng?” anh ta lên tiếng, ngước mắt lên khỏi đống biểu đồ. Đôi mắt anh lướt qua chỗ Patience, rồi quay về phía ngài thanh tra.

“Tên tôi là Thumm,” ngài thanh tra gầm lên. “Đây là con gái tôi. Tôi đã gọi cho anh sáng nay về Fisher.”

“Ồ,” Theofel nói chậm rãi, ngả người ra sau. “Xin mời ngồi, cô Thumm. Có rắc rối gì không, ngài thanh tra? Sáng nay tôi chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao.”

“Không có rắc rối gì cả. Thậm chí còn không phải là một vụ án.” Thumm nhìn chằm chằm. “Sao anh biết tôi là thanh tra?”

Theofel mỉm cười. “Tôi không trẻ như vẻ bề ngoài đâu. Tôi hãy còn nhớ những ngày hình của ông đăng đầy trên các trang báo.”

“Ồ,” Thumm nói. “Xì gà chứ?” Theofel lắc đầu. “Vậy thì,” Thumm tiếp lời, ngồi xuống với điệu bộ hùng hổ hơn, “chúng tôi đang tìm kiếm một thứ gì đó có mùi xấu xa. Hãy nói cho tôi, anh Theofel. Ai đã liên hệ để thuê xe cho những giáo viên đến từ Indiana hôm đó?”

Viên giám đốc chớp mắt. “Tôi tin là… đây rồi, tôi chắc chắn.” Anh ta đứng lên, lùng sục trong một xấp giấy tờ khổng lồ, và nhặt ra một mẩu giấy ghi chú. “Tôi nghĩ đó là Onderdonk. Có vẻ là trưởng nhóm. Ông ấy đã viết thư cho chúng tôi cách đây vài tuần và vào ngày thứ Sáu, ông ấy gọi cho tôi từ khách sạn Park Hill.”

“Để chuẩn bị cho chuyến đi ngày hôm qua?” Patience ngập ngừng hỏi.

“Cũng không hẳn, cô Thumm. Đó chỉ là một phần thôi. Ông ta muốn chúng tôi cung cấp dịch vụ di chuyển bằng xe buýt suốt cả tuần trong thời gian họ ở đây.”

“Vậy họ cũng ra ngoài cả thứ Bảy và Chủ nhật nữa?” Thumm hỏi.

“Ồ, vâng. Hôm nay họ cũng sẽ ra ngoài, ngày mai nữa và những ngày còn lại trong tuần. Khá đều đặn. Thực tế thì cũng hơi không bình thường. Tất nhiên chúng tôi đang cung cấp cho họ một mức phí đặc biệt.”

“Hừm. Có mười bảy người lúc khởi hành đúng không?”

“Mười bảy? Đúng vậy.”

“Không có hơn mười bảy người vào ngày thứ Bảy hay Chủ nhật chứ?”

Theofel nhìn chằm chằm vào ông. Rồi anh ta cau có: “Không có ai đi thêm vào ngày hôm đó, nếu đấy là những gì ông đang nhắm đến. Xin ông đợi một phút.” Anh ta nhấc ống nghe của một trong số những điện thoại trên bàn; rõ ràng đó là đường dây riêng không qua tổng đài, bởi anh ta nói ngay lập tức: “Barbey. Cử Shalleck và Brown lên đây ngay.” Anh ta chậm rãi đặt ống nghe xuống.

“Barbey,” ngài thanh tra nói “nhân viên điều hành xe đúng không?”

“Vâng.”

“Tôi hiểu,” ngài thanh tra nói và châm điếu xì gà của mình.

Cửa mở ra và hai thanh niên mặc đồng phục bước vào.

“Brown,” Theofel nghiêm khắc nói với người đi trước, “anh đón nhóm giáo viên đó từ khách sạn Park Hill hôm thứ Bảy. Anh có đếm không?”

Brown giật mình. “Có chứ ạ. Có mười bảy người, thưa ngài Theofel.”

Người giám đốc liếc nhìn anh ta, rồi quay sang đồng nghiệp của anh. “Còn anh, Shalleck?”

“Mười bảy người, thưa sếp.”

“Cả hai đều chắc chắn chứ?”

Họ gật đầu.

“Ổn rồi, các anh.”

Họ quay người bước đi. “Đợi một phút,” ngài thanh tra vui vẻ nói. “Tôi nghĩ các anh nên gọi anh chàng Barbey lên đây khi các anh đi xuống.”

Tay giám đốc gật đầu trước ánh mắt dò hỏi của nhân viên. “Ông nghĩ rằng…?” anh ta bắt đầu thấy không ổn khi cánh cửa đóng sập sau lưng hai người.

“Tôi biết,” thanh tra cười gằn. “Anh cứ để tôi hỏi cậu ta, anh Theofel. Đây là món chính của tôi.” Ông xoa xoa tay và nhìn về phía Patience lúc này đang cau mày. Thumm chưa bao giờ xoay xở giỏi khi muốn thể hiện tình phụ tử; tình cảm bố con nảy nở trong ngôi nhà của ông khá muộn từ khi con gái ông trở về từ nước ngoài, sau một thời gian dài vắng mặt từ lúc còn để chỏm đến lúc đã biết tỉa lông mày. Nhưng vào lúc này không ai để ý đến khao khát được chấp thuận thầm lặng của ông; Patience đang suy ngẫm về rất nhiều chuyện, và việc lấp đầy sự trống trải trong tâm hồn bố mình không nằm trong số đó. Ngài thanh tra thở dài.

Cửa mở ra và một anh chàng tóc bạch kim đến từ quầy trực dưới nhà xuất hiện. Môi anh ta mím chặt và anh đang cố tình lờ đi sự có mặt của Thumm.

“Gọi tôi à, ngài Theofel?” anh ta cộc cằn nói.

Ngài thanh tra nói bằng giọng hống hách đặc trưng của một viên cảnh sát thực thụ: “Phun hết ra đi, Barbey.”

Anh ta quay đầu lại một cách vô thức, rồi liếc nhanh về phía Thumm và nhìn chăm chăm. “Cái gì… Tôi không hiểu ý ngài, thưa ngài.”

“Tôi là một thanh tra,” Thumm nói, xốc lại áo vét. “Thôi nào, Barbey. Tôi đã bắt quả tang anh, nên đừng cố đánh trống lảng nữa.”

Barbey liếc nhanh, liếm môi và lắp bắp: “Tôi vẫn không hiểu gì hết. Bắt quả tang cái gì? Ý ngài là sao?”

“Hối lộ,” ngài thanh tra thờ ơ nói.

Mặt anh chàng trắng bệch, máu trên mặt không biết biến đi đâu hết. Đôi bàn tay to tướng xoắn vào nhau đầy lo lắng. “Làm sao… làm sao ông biết được?”

Patience khẽ thở ra. Một cơn giận dữ dội đang trào dâng trên khuôn mặt nhăn nhó của Theofel.

Ngài thanh tra mỉm cười. “Đó là việc của tôi. Tôi sẽ nói với anh ngay bây giờ, thưa anh, rằng tôi sẽ chẳng vội vàng gì mà tóm lấy anh; nhưng ông Theofel đây, ông ấy khẳng định sẽ không buộc tội anh nếu anh thú nhận.”

“Được,” tay giám đốc xẵng giọng. “Này Barbey, anh cũng nghe ngài thanh tra rồi đấy! Đừng đứng đực ra đó nữa! Chuyện này là thế nào?”

Barbey mân mê vành mũ. “Tôi… tôi còn cả một gia đình. Tôi biết điều này là trái nguyên tắc của công ty. Nhưng miếng mồi này quả thực là quá hấp dẫn. Khi gã đầu tiên bước tới tôi đã định đuổi hắn đi…”

“Gã đội mũ xanh và có ria vểnh đó hả?” Thumm giật giọng.

“Vâng thưa ngài! Tôi đã định nói với hắn ta như vậy, ngài hiểu cho, nhưng khi tôi nhìn thấy góc tờ mười đô,” Barbey ngập ngừng, ”và tôi nói thôi được. Tôi để hắn leo lên xe với những người khác. Rồi chừng một phút sau có một gã khác xuất hiện, và hắn cũng đưa tôi một đề nghị như người trước. Muốn tôi để hắn lên xe của Fisher. Vậy là, vâng, vì tôi đã để người đầu tiên lên xe, tôi nghĩ rằng tôi cũng có thể lấy thêm năm đô nữa. Hắn ta đưa tôi tờ năm đô, ông thấy đó. Vậy là tay thứ hai đó cũng trèo lên xe, và đó là tất cả những gì tôi biết.”

“Fisher có tham gia vào vụ này không?” Theofel khô khan hỏi.

“Không, thưa ngài Theofel. Anh ta không biết chút gì về việc này.”

“Gã thứ hai nhìn như thế nào?” ngài thanh tra hỏi tiếp.

“Một gã người Ý, thưa sếp. Mặt chuột. Da đen. Một thằng Ý chính cống, tôi có thể khẳng định vậy. Ăn vận kiểu thể thao, giống cái lũ suốt ngày la cà quanh Cung điện. Có một cái nhẫn kì cục bên tay trái của hắn - hắn là một người thuận tay trái, thưa sếp, hoặc ít nhất thì hắn cũng đưa tôi tờ tiền bằng tay trái…”

“Ý anh kỳ cục là sao?”

“Có một cái móng ngựa nhỏ ở nơi nhẽ ra là một viên đá,” Barbey lầm bầm. “Giống như làm từ platin hay vàng trắng. Và trên đó gắn những hạt kim cương li ti.”

“Hừm.” Ngài thanh tra dụi dụi cằm. “Hẳn anh chưa từng gặp người đó, tôi nghĩ vậy?”

“Không, thưa ngài!”

“Liệu anh có nhận ra hắn ta nếu gặp lại không?”

“Có, thưa ngài!”

“Hắn ta quay về cùng đội giáo viên, đúng không, nhưng gã đội mũ xanh thì không hả?”

Đôi mắt Barbey mở to hết cỡ. “Sao ngài… vâng đúng vậy.”

“Tốt!” Ngài thanh tra nhỏm dậy, rút tay khỏi túi quần. “Cảm ơn rất nhiều, ngài Theofel. Đừng có gây khó khăn gì cho anh chàng này.” Ông nháy mắt với tay giám đốc, đấm nhẹ vào vai tay thực tập, kéo bàn tay đeo găng của Patience bước về phía cửa.

“Toàn bộ chuyện này có nghĩa là,” ông khúc khích cười khi cả hai bước xuống, “chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám khi một người nhìn con chăm chăm nhưng lại quay đi khi con nhìn lại anh ta. Ta biết anh chàng đó liên quan đến chuyện này ngay lúc nhìn thấy hắn ở quầy bán vé!”

“Ôi, bố ơi,” Patience cười, “bố thực sự là một diễn viên từ trong máu rồi. Con giờ phải làm gì với bố đây? Và bây giờ?”

Ngài thanh tra xụ mặt xuống một đống. “Đúng vậy,” ông ủ dột nói, “chúng ta chưa có bất kì bước tiến đáng kể nào trong việc tìm ra anh bạn Donoghue … Được rồi, Patty,” ông nói, “hãy đến thăm cái bảo tàng chết tiệt đó nào.”