← Quay lại trang sách

Chương 15 Sự Cảnh Báo* Và Một Chuyến Đi

Đã là cuối buổi chiều khi Patience Thumm quay lại Văn phòng thám tử Thumm sau một ngày mua sắm tiết kiệm nhưng hết sức hài lòng và bắt gặp Brodie đang gần như phát điên.

“Ồ, cô ThummỊ” Cô kêu lên, khiến Patience đánh rơi hết các túi đồ, “tôi đã trải qua những giờ phút đáng sợ nhất! Tôi rất vui vì cô đã trở lại! Tôi gần như đã phát điên.

“Brodie, tôi sẽ khiến cô tỉnh lại”, Patience kiên quyết nói. “Cái quái gì đã xảy ra? Tại sao cô kích động đến vậy?”

Brodie, không nói một lời, vẫn còn hồi hộp chỉ tay về cánh cửa đang mở vào phòng làm việc của ngài thanh tra. Patience phi vào. Văn phòng trống không, và trên bàn làm việc của ngài thanh tra có một chiếc phong bì màu vàng.

“Bố tôi đâu?”

“Có ai đó đã đến đây báo án, cô Thumm. Cướp nữ trang hoặc một cái gì đó, và ngài thanh tra dặn tôi nói với cô rằng ông không biết khi nào quay lại. Nhưng bức điện tín…”

“Brodie,” Patience thở dài, “cô đang mắc chứng sợ tất cả các bức điện. Đây có thể là một tin quảng cáo đơn giản.” Tuy nhiên, cô hơi cau mày khi mở phong bì. Cô đọc mẩu tin nhắn ngắn gọn của ông Drury Lane với đôi mắt mở to kinh ngạc. Brodie đang lượn lờ ở ngưỡng cửa, vày vò bàn tay mập mạp như một kẻ khóc thuê chuyên nghiệp.

“Cất nó đi, Brodie,” Patience nói lơ đãng. “Cô luôn luôn hành động như một bi kịch sống vậy. Hãy ra ngoài và đón nhận một nụ hôn đúng kiểu hoặc… hoặc một thứ gì đó.” Và cô tự nói với chính mình, “Mình tự hỏi chuyện gì đang xảy ra đây. Điều gì có thể sẽ xảy ra? Mới có vài giờ…”

“Có chuyện gì đó đã xảy ra sao?” Brodie sợ hãi.

“Tôi không biết. Ở chừng mực nào đó, vẫn chưa có chuyện gì đáng lưu ý cả. Hãy thư giãn, cô gái, trong khi tôi gửi lại cho bố một lời nhắn. Thư giãn đi nào, cô bé ơi!” Và cô vỗ mạnh vào một bên mông mềm mại của Brodie. Brodie đỏ mặt và rút lui về bàn của mình ở phòng chờ để thư giãn.

Patience ngồi xuống ghế của thanh tra, lấy một tờ giấy, liếm qua đầu bút chì để làm ẩm, và bắt đầu cầu viện đến nàng thơ của niềm cảm hứng sáng tạo:

Gửi ngài Cứng Đầu: người bạn già thân thiết của chúng con, Nhà thông thái xứ Lanecliff đã đánh điện gửi bố, một lời mời hết sức quả quyết rằng hãy mang Papuh đến điền trang Hamlet tối nay. Có vẻ như một thứ gì đó đang được ấp ủ, nhưng ông ấy không nói rõ. Brodie đáng thương phát sốt cả buổi chiều khi nhận được bức điện tín, không dám mở nó và cũng không biết hai bố con ta đang ở đâu. Cô ấy nói với con rằng, bố đang nhúng tay vào một vụ khác để kiếm tiền tiêu vặt cho con; và thực sự sau khi anh Rowe đưa con đi dạo trong công viên và con thấy tiếc nuối - con hy vọng là vậy - vì phải quay trở lại với vụ Bảo tàng Britannic, nên con đã đến Macy’s nhằm thực hiện một cuộc điều tra hết sức thú vị về mẩu quần lửng (đối với bố thì là quần đùi, bố yêu); vậy nên bố có thể thấy rõ là con cũng đang làm việc. Tất nhiên con sẽ duy trì trọn vẹn tinh thần của Văn phòng thám tử Thumm trong khi bố vắng mặt. Con sẽ lấy chiếc Scooter ngay bây giờ, và con cũng hứa sẽ chăm sóc Papuh thật tốt. Hãy gọi cho con ở Hamlet ngay khi bố về. Lòng tốt của Drury là lớn vô cùng nên trong trường hợp từ xấu đến xấu nhất con chắc chắn ông sẽ không hề ngần ngại khi con nhỡ làm nhăn ga trải trên một trong những chiếc giường ngủ cũ kĩ của ông. Bảo trọng nhé, bố yêu.

PAT

T.b: Đó là chuyến du ngoạn một mình lên đồi. Lần sau con sẽ rủ anh Rowe đi cùng. Bố thấy vui hơn rồi phải không?

Cô gấp mảnh giấy lại, nhét nó vào phong bì, và nhét phong bì vào bên dưới tờ giấy thấm đang bay bồng bềnh. Sau đó, khe khẽ ngân nga, cô bước đến két an toàn, lách tách với ổ khóa số, kéo cánh cửa nặng nề mở ra, lục lọi, và lôi ra một phong bì đã mất niêm phong rồi đóng tủ sắt lại. Vẫn tiếp tục ngân nga, cô kiểm tra nội dung phong bì cho chắc rồi cô mở túi xách vải lanh của mình, một nơi chứa đồ khá lớn và nhiều bí ẩn, chứa đủ các thứ nữ tính hầm bà làng, và cất phong bì an toàn vào bên trong.

Cô quay số. “Tiến sĩ Choate à? … ồ, cháu hiểu rồi. Vâng, chưa có gì đặc biệt cả. Cháu muốn nói chuyện với Rowe… Xin chào, Gordon. Anh có thấy rắc rối nếu em lại làm phiền anh lần nữa sớm thế này không?”

“Ôi, thiên thần của anh! Làm phiền anh ư? Anh đang… anh đang choáng váng.”

“Công việc sao rồi?”

“Đang tiến triển tốt.”

“Anh có phiền không nếu làm chậm bánh xe công việc lại từ giờ đến hết ngày?”

“Pat! Em biết anh muốn làm mọi thứ cho em.”

“Em cần gấp rút đến Hamlet với một cái gì đó, Gordon. Anh có thể đi cùng em không?”

“Thử ngăn anh xem, cô gái dễ thương.”

“Rất tốt. Hẹn anh ở cổng trước Bảo tàng Britannic trong mười phút.” Patience gác máy, vén lọn tóc ra phía sau tai, và bước vào sảnh. “Brodie,” cô nói “Em đi đây.”

“Đi ư, cô Thumm?” Brodie đã được cảnh báo. “Đi đâu thế?”

“Đến nhà ông Lane ở Westchester.” Patience soi lại bản thân mình cẩn thận trong gương đặt phía sau bàn làm việc Brodie. Cô đánh phấn nhẹ, tô son đỏ, và nhìn một lượt toàn thân từ trên xuống. “Ôi,” cô thở dài, vuốt áo, “và tôi không có thời gian để thay đồ nữa. Lớp vải lanh này nhăn nheo hết cả!”

“Đúng vậy, tuy nhiên,” Brodie kêu lên, làm điệu bộ. “Tôi cũng có một bộ đồ vải lanh vào năm ngoái, và tôi phải dành nhiều thời gian hơn để làm sạch nó…” Cô dừng lại đột ngột. “Tôi sẽ nói gì với ngài thanh tra đây, cô Thumm?”

Patience chỉnh trang lại dải khăn nhỏ bằng vải lanh có mấy chấm xanh lớn kiểu Nga đang cài trên mái tóc óng ả của mình, cô khéo léo thắt khăn lại, và thì thầm: “Tôi đã để lại một giấy nhắn cho ông trên bàn làm việc, cùng bức điện tín. Cô sẽ ở lại chứ, đúng không?”

“Ồ, vâng. Nhưng ngài thanh tra sẽ tức giận lắm…”

“Chuyện này rất quan trọng,” Patience thở dài, “việc này không chậm trễ được, Brodie. Tôi sẽ lấy đồ vào ngày mai. Vui nhé, Brodie!”

Sau khi hài lòng với vẻ ngoài của mình, cô mỉm cười với Brodie, đang vẫy tay tạm biệt một cách èo uột, nắm chặt lấy chiếc túi vải lanh, và rời khỏi văn phòng.

Nơi lề đường cạnh chân cầu thang có một chiếc mui trần nhỏ màu xanh đang đợi. Patience ngước lên bầu trời đầy lo lắng; bầu trời có vẻ xanh hơn đôi mắt cô. Cô quyết định không đội mũ. Cô lên xe rồi cất túi cẩn thận trên ghế da, bật khóa điện, nhả phanh, vào số một, và chiếc xe lăn bánh từ từ về phía Broadway. Cô đi từ từ; nơi góc phố đang có đèn đỏ; chiếc xe lăn bánh nhẹ nhàng dọc con phố.

Và một điều kì lạ đã xảy ra. Patience đang đắm chìm trong trong những suy nghĩ mơ hồ, đã hơi lơ đãng. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để lo âu; nhưng từng giây phút trôi qua rủi ro càng trở nên đáng kể và nguy hiểm hơn.

Một chiếc xe lớn cửa đóng kín mít màu đen, một chiếc Cadillac, đậu ở phía đối diện của con phố, chuyển bánh ngay khoảnh khắc Patience ngồi vào chiếc mui trần màu xanh của cô. Nó lăn bánh lặng lẽ khi Patience di chuyển, và nó đang bám theo cô như một bóng đen ám ảnh. Nó đỗ ngay phía sau cô giữa con đường đang lộn xộn chờ đèn đỏ; nó theo sát cô ngay khi đèn chuyển sang màu xanh; nó rẽ vào Broadway ngay khi cô rẽ phải vào đó, lên đại lộ Thứ Sáu, rồi vào đại lộ Thứ Năm… rõ ràng là theo đuôi chiếc mui trần.

Như một cơ thể sống, khi Patience đột nhiên tạt vào lề đường gần phố Thứ Sáu Mươi Lăm, nó ngập ngừng, lao về phía trước, chạy chậm lại, và cuối cùng cũng đi chầm chậm vào phố Thứ Sáu Mươi Sáu trong khi Gordon Rowe, mừng đến đỏ mặt, vui vẻ ngồi vào ghế bên cạnh Patience. Chiếc xe cứ đứng yên đó cho đến khi chiếc mui trần vọt qua, và bám theo.

Patience đang vui mừng hớn hở như đi dự tiệc. Nhìn cô thật đáng yêu, chiếc khăn xếp trên mái tóc thật tinh tế, dễ thương, chiếc mui trần bon bon lăn bánh, mặt trời ấm áp và có chút gió mát thổi qua; và cạnh cô là một chàng trai trẻ trung, nam tính và nhìn thật thú vị. Cô cho phép Rowe xem phong bì để trong túi xách của mình, nói về bức điện tín của Lane, và rồi líu lo kể chuyện trong khi chàng thanh niên, mỉm cười ngắm nhìn gương mặt hớn hở của cô…

Băng qua khu Manhattan đông đúc, chiếc Cadillac bám sát theo chiếc mui trần, trong khi Patience và Rowe vẫn không mảy may biết đến người bạn đồng hành này. Rồi khi họ rời khỏi thành phố, nó trượt một chút sang bên; và mặc dù Patience lái khá nhanh, chiếc sedan Cadillac dường như không tốn mấy sức để bắt kịp.

Sau đó, khi mà giới hạn tốc độ trong thành phố bị bỏ lại phía sau, Rowe nhíu mày và liếc nhanh qua vai. Patience vẫn đang ríu rít.

“Hãy vượt qua nó, Pat,” anh đột nhiên nói. “Hãy xem em có thể đi nhanh đến mức nào để vượt qua chiếc xe cũ kĩ kia.”

“Ồ, giờ anh muốn một chút tốc độ hả?” Patience nở nụ cười hung hăng. “Nhớ trả tiền phạt đấy, chàng trai!” và cô đạp mạnh chân ga. Chiếc mui trần phi về phía trước.

Rowe quay nhìn lại. Chiếc Cadillac, có vẻ không cần nhiều nỗ lực vẫn đang duy trì chính xác khoảng cách như trước.

Patience im lặng lái xe, môi mím chặt, đang muốn thỏa mãn khao khát tốc độ của Rowe. Tuy nhiên, Rowe có vẻ không quan tâm lắm; cằm anh hơi nhăn, và đôi mắt màu hạt dẻ đang nhíu lại, nhưng chỉ có vậy.

Đột nhiên, anh nói: “Anh thấy có một con đường nhỏ ở đó, Pat. Chạy vào đó đi.”

“Cái gì? Cái gì đó?”

“Chạy vào con đường đó, anh bảo em!”

Cô thấy bị xúc phạm, và liếc nhìn giận dữ sang anh. Anh đang quay nửa mặt lại. Rồi cô lại liếc vào gương.

“Ồ,” cô nói, mặt nhợt đi.

“Chúng ta đang bị theo đuôi”, Rowe nói lặng lẽ, không có chút khinh thường nào trong giọng nói của anh. “Hãy chạy vào con đường đó, Pat. Hãy xem liệu chúng ta có cắt đuôi được gã đeo bám kia không.”

“Được rồi, Gordon,” Patience nói nhỏ; và chiếc mui trần xoay bánh gấp trượt khỏi đường cao tốc vào một con đường hẹp.

Chiếc Cadillac đột ngột dừng lại, nhanh nhẹn quay đầu, và gầm lên đi theo họ.

“Em nghĩ rằng,” Patience thì thầm, môi cô run rẩy một chút, “chúng ta đã mắc phải sai lầm rồi. Có… không có lối thoát, Gordon.”

“Cứ lái xe đi, Pat. Chú ý vào đường đi kìa.”

Đấy là một lối đi hẹp không có cửa tiệm nào mở ven đường, và cũng chẳng có thời gian để cô quay chiếc mui trần lại và bỏ chạy ra đường lớn. Patience đạp ga dữ dội, và chiếc xe nhỏ lao hùng hục về phía trước như một con thú bị thương. Rowe chăm chú nhìn đường phía sau. Chiếc Cadillac đang bò về phía trước. Nó theo kịp họ hết sức dễ dàng; có lẽ bởi mặt trời hãy còn trên cao, hoặc người lái chiếc sedan kia đang e ngại chưa muốn tấn công họ sớm.

Tim Patience đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay lúc hoảng sợ này, cô đang cảm ơn các thiên thần nhỏ bé hộ vệ cô đã khuyến khích cô rủ Gordon Rowe đi cùng. Sự hiện diện của anh, hơi ấm của cơ thể bên cạnh cô, khiến thần kinh của cô ổn định; cô nghiến răng, cúi người áp lên vô lăng, căng mắt tập trung vào con đường ngoằn nghèo phía trước. Đây không phải là đường bê tông, mà là con đường trải đầy đá dăm, lồi lõm; cả hai nảy tưng tưng trên ghế ngồi. Chiếc Cadillac vẫn bám ngay sau.

Con đường trở nên tồi tệ, ngày càng hẹp hơn. Lù lù trước mặt là một mớ cây nhô ra cản đường. Không có ngôi nhà nào trước mặt. Từng bức ảnh về Cánh rừng cô độc - cô gái bị tấn công - người đi cùng bị sát hại - tội ác khủng khiếp ở Westchester - cơ thể rách nát của cô nằm bên lề đường, Rowe chảy máu và chết bên cạnh cô , cứ lởn vởn trong đầu óc cô… Và sau đó, trong một màn sương mù, cô thoáng thấy chiếc xe màu đen đang đi ngay cạnh, nhưng không muốn vượt qua…

“Tiếp tục đi!” Rowe hét, nhổm người lên và bò ngược hướng gió xe chạy. “Đừng để hắn làm em sợ, Pat!”

Một cánh tay dài màu đen tay đang điều khiển chiếc xe thực hiện một cử động mà cô không thể nhìn nhầm được. Chiếc Cadillac bắt đầu áp sát chiếc xe nhỏ xíu của cô một cách nguy hiểm, như thể đang cố ép xe cô ra khỏi đường. Cô chợt nhận ra lý do đáng sợ mà kẻ truy đuổi muốn cô dừng lại.

“Muốn đánh nhau hả?” Rowe lẩm bẩm. “Được rồi, Pat. Dừng lại và chúng ta hãy xem thằng khốn này muốn gì.”

Trong một khoảnh khắc, khi cô liếc nhanh và thấy chàng trai ngồi bên cạnh mình đang sẵn sàng nhảy ra, cô tuyệt vọng lao cả chiếc xe mui trần vào chiếc Cadillac bằng lòng dũng cảm mù quáng trong cơn hoảng loạn, để lật cả hai chiếc xe. Cô vẫn hay đọc những chuyện như vậy, và chưa bao giờ đặt câu hỏi đây là quyết định nhất thời hay có chủ ý. Nhưng bây giờ cô đang phải đối mặt với tình hình thực tế, cùng dòng nước mắt đột nhiên tuôn trào, rằng cô không muốn chết, rằng hãy còn vô số những điều kì thú trong cuộc sống… Cô nguyền rủa bản thân mình vì đã ngu ngốc và hèn nhát, nhưng bất chấp tất cả cô chỉ có thể giữ bánh lái ổn định trong tay.

Và như vậy, sau một thời gian dài run rẩy, cô nới lỏng chân, đạp lên chân ga và cuống cuồng tìm chân phanh, sau đó chiếc mui trần miễn cưỡng trượt đi chầm chậm.

“Hãy bình tĩnh, Pat,” Rowe nhẹ nhàng trấn an cô. ”Đừng để cảm xúc xen vào. Anh có cảm giác đây là một khách hàng xấu tính.”

“Ồ, Gordon, đừng… đừng làm bất cứ điều gì quá khích. Làm ơn.”

“Thấp xuống.”

Chiếc Cadillac đã vượt qua, cả thân xe trượt đi chắn ngang mặt đường, vẫn đang nổ máy ầm ầm khi dừng xe lại; rồi sau đó là một bóng hình đen hung dữ - Patience thở hổn hển - gã đeo mặt nạ, khua một khẩu súng, nhảy ra khỏi xe và chạy đến chiếc mui trần.

Gordon Rowe kêu không thành tiếng nhảy ra khỏi chiếc xe nhỏ lao ra đường, thẳng về phía người đàn ông đeo mặt nạ. Anh lao về phía khẩu súng.

Patience nhìn chằm chằm. Điều này thật phi lý. Nó giống như một bộ phim, cô nghĩ vậy. Có gì đó không thật trong sự đe dọa của thứ vũ khí màu xanh lấp lánh đang hướng về phía chàng trai trên đường.

Rồi cô kêu lên. Khói và tiếng súng vang vọng trong cảnh nhá nhem và Gordon Rowe đổ gục như cây mục xuống đường đá bùn. Cơ thể anh giật giật. Máu vương vãi trên vài mảnh cao su cạnh người anh.

Làn khói tỏa ra khỏi họng súng, giống như một con quỷ đang liếm môi. Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ khàng nhảy lên nắp capô.

“Đồ… đồ giết người,” Patience hét lên, cố hết sức thoát ra ngoài. Anh ấy… anh ấy đã chết, cô nghĩ. Đang nằm chết trên đường. Ôi, Gordon! “Tao sẽ giết mày,” cô thở hổn hển, và với tay tóm lấy khẩu súng.

Nó dí mạnh vào các khớp ngón tay của cô, và cô bị ném trở lại ghế, cảm thấy đau choáng váng, giờ mới thực sự hiểu điều gì đang xảy ra. Dấu chấm hết cho Patience Thumm?

Một giọng nói đã bị bóp méo cất lên từ phía sau mặt nạ. “Ở yên đó. Ngồi đấy. Đưa ta tờ giấy.” Khẩu súng đang huơ huơ trước mắt cô trong màn sương.

Cô sửng sốt nhìn xuống tay mình, các đốt ngón tay đang chảy máu. “Giấy nào cơ?” Cô nói nhỏ.

“Mảnh giấy, cái phong bì đó. Nhanh lên.” Giọng nói khô khốc không chút biểu cảm. Cô đột nhiên hiểu ra tất cả. Mảnh giấy ghi chú của Thư viện Saxon! Những kí tự khó hiểu đó! Đây chính là lý do khiến Gordon Rowe mất mạng.

Cô tìm kiếm chiếc túi. Người đàn ông đang đứng trên nắp xe nhảy sang một bên, vồ lấy chiếc túi, nhanh chóng lùi lại, khẩu súng vẫn đang đe dọa cô. Patience bắt đầu bò ra khỏi chiếc mui trần. Gordon… Có một tiếng động lạ thường gần tai cô; nghe như thể thế giới đang nổ tung; một tiếng rên rỉ… Cô ngã lùi lại, hơi mê man. Hắn ta đã bắn về phía cô!… Khi cô mở mắt ra lần nữa, cố gắng kiểm soát trí óc đang mê man của mình, chiếc Cadillac đã nổ máy. Một giây sau đó chiếc xe lớn gầm lên lùi ngược lại, và phóng vụt qua cô như một tia sét, rẽ vào hướng mọi người đã vào.

Patience nỗ lực bò ra ngoài đường. Rowe vẫn đang nằm trong đống đổ nát, nhìn xanh xao. Cô lóng ngóng mò tìm dưới chiếc áo khoác của anh để kiểm tra nhịp tim. Nó còn đang đập!

“Ôi, Gordon, Gordon!” Cô khóc nức nở. “Em mừng quá. Em rất mừng.”

Anh rên rỉ và mở mắt ra, nhỏm dậy, rồi lại nhăn mặt gục xuống. “Pat,” anh nói trống rỗng. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hắn đã…”

“Anh có bị thương không, Gordon?” Patience khóc. “Em phải đưa anh đến gặp bác sĩ. Em sẽ phải…”

Anh chàng yếu ớt ngồi dậy và cả hai cùng nhau kiểm tra. Cánh tay trái của anh đẫm máu. Patience kéo áo khoác ra; anh hơi nhăn mặt lại. Một viên đạn đã xuyên qua phần mềm trên cánh tay.

“Chết tiệt”, anh nói vẻ kinh tởm. “Ngất đi như đàn bà. Đây này, hãy buộc chỗ đó lại, Pat, em yêu, và chúng ta sẽ đuổi theo tên giết người chết tiệt đó.”

“Nhưng…”

“Không cần bác sĩ đâu. Chỉ cần buộc chặt lại. Đi nào.”

Quỳ trong đống đổ nát, cô xé đi phần đuôi áo sơmi của mình và buộc chặt vết thương lại. Anh từ chối sự giúp đỡ của cô để đứng dậy; thực ra, đã xô cô vào ghế lái xe và tự nhảy vào chỗ ngồi.

Patience quay xe ra, hơi run run, bám theo chiếc Cadillac. Đi được chừng nửa dặm, Rowe ra hiệu cô dừng lại và hãy còn khá yếu, trèo ra ngoài nhặt thứ gì đó nằm ở giữa đường. Đó là túi vải của Patience, đang mở toang. Chiếc phong bì cùng mảnh giấy nhớ của thư viện Saxon đã biến mất. Cùng chiếc Cadillac.

Một giờ sau, khi thổn thức trong lòng ngài Drury Lane, Patience Thumm kể lại vụ đua xe và cuộc phiêu lưu lạ thường của họ. Gordon Rowe ngồi trên một chiếc ghế trong vườn, mặt trắng bệch nhưng khá bình tĩnh. Áo khoác của anh nằm dài trên cỏ, máu trên miếng vải băng đã khô. Quacey nhỏ bé, người trông nom già cả của Lane, đã vội vã đi tìm nước ấm và bông băng.

“Vào lúc này đây, ngay bây giờ, cháu yêu,” ông lão an ủi, “đừng coi mọi chuyện nặng nề như vậy. Ơn trời mọi thứ đã không trở nên tồi tệ hơn. Gordon, ta rất tiếc! Ta chưa từng nghĩ rằng Patience sẽ đến đây với chiếc phong bì. Ta đã nhận ra sự nguy hiểm nhất định về mặt lý thuyết, nhưng ta biết ngài thanh tra luôn mang theo súng… Quacey!” Ông gọi với theo người bạn già, ”hãy gọi cho thanh tra Thumm vào số văn phòng ông ta.”

”Nhưng tất cả là lỗi của cháu!” Patience sụt sịt. “Ngài thấy không, cháu làm ướt hết cả áo khoác của ngài rồi. Gordon, anh ổn chứ? Ôi, cháu đã đánh mất chiếc phong bì. Lẽ ra cháu có thể bóp cổ con thú đó!”

“Cả hai đều rất may mắn,” Lane nói khô khốc. “Rõ ràng là kẻ tấn công không phải là loại người sẽ ngừng tay khi cân nhắc đến lòng nhân đạo… Đúng không, Quacey?”

“Vết thương của anh đang sùi bọt,” Quacey run rẩy. “Falstaff * đang mang nước đến ngay.”

“Falstaff!” Gordon Rowe cay đắng nói. “Ô, phải rồi.” Anh lấy tay lên che mắt. “Tôi sẽ tìm ra bí ẩn này, thưa ngài,” anh nói với Lane.

“Chắc chắn rồi. Điều đầu tiên cậu cần, anh bạn trẻ, là được chăm sóc y tế. Bác sĩ Martini đang đến đây trong chiếc xe nhỏ của mình, cùng George!… Patience, hãy nói chuyện với bố cháu.”

Patience bước đến phía Rowe, hơi dè dặt, cả hai nhìn nhau một lúc, và sau đó cô quay lại và chạy về phía ngôi nhà.

Một chiếc Ford nhỏ đang chạy dọc theo đường và mái đầu bạc trắng của bác sĩ Martini đang nhoài ra chào mọi người.

“Martini!” Drury Lane gọi. “Thật quá may mắn. Tôi đang có một bệnh nhân cho ông. Gordon, ngồi yên đấy. Cậu lúc nào cũng nhấp nhổm như vậy. Bác sĩ, hãy xem qua cánh tay của chàng trai trẻ này.”

“Nước”, vị bác sĩ nói ngắn gọn, sau khi nhìn liếc qua vết thương đã khô.

Một người đàn ông thấp lùn, béo bụng - Falstaff, người thực - vội vã mang đến một chậu nước ấm lớn.

Chiếc Cadillac đen được tìm thấy bị bỏ lại ở một con đường gần khu Bronxville đêm đó, kết quả những nỗ lực không biết mệt mỏi của thanh tra Thumm và sự hỗ trợ từ cảnh sát Westchester. Đây là một chiếc xe thuê. Nó được thuê từ một đại lý hoàn toàn trong sạch ở Irvington vào buổi sáng hôm đó bởi một người đàn ông cao lớn, ít nói trong chiếc áo khoác cao cổ. Không, đó là tất cả những gì người chủ nhớ được về người đàn ông.

Theo đề nghị của Lane, các nhân viên của văn phòng điện báo Irvington đã bị thẩm vấn. Một trong số họ nhớ lại chuyến viếng thăm ngắn ngủi của người đàn ông cao lớn trong chiếc áo măng tô thẫm màu.

Chiếc Cadillac được nhận ra. Do đó, cách gã đàn ông cao lớn đó theo dấu chiếc phong bì đã được làm sáng tỏ. Nhưng điều tra về bản thân gã đó và chiếc phong bì bị đánh cắp không thu được kết quả nào.