← Quay lại trang sách

Chương 16 Chiếc Nhẫn Mặt Hình Móng Ngựa

Đoàn người im lặng rời khỏi nhà Drury Lane vào sáng hôm sau - thật kinh ngạc, Patience nghĩ, khi mọi chuyện xảy ra trong một ngày thứ Bảy - bằng xe của ngài Drury. Chiếc mui trần của Patience bị bỏ lại. Chàng Rowe trẻ tuổi, tay trái được băng bó, ngồi kẹp giữa Lane và Patience, đang rùng mình khe khẽ và không muốn nói chuyện. Lane đang suy tư, còn Patience gần như phát khóc.

“Ôi, con yêu của ta,” ông lão cuối cùng cất tiếng nói, “đừng tự trách mình như vậy! Đó không phải lỗi của con. Ta hãy chưa tha thứ cho bản thân mình vì đã để con gặp nguy hiểm.”

“Nhưng cháu đã làm mất mảnh giấy,” Patience thổn thức.

“Chuyện chưa hỗn loạn đến vậy đâu. Ta nghĩ rằng chúng ta có thể xoay xở mà không cần nó.”

“Nhưng bằng cách nào,” Rowe đột nhiên mở lời, “ngài gửi điện tín yêu cầu mang nó đến phải không?”

Lane thở dài. “Ta có một suy nghĩ,” ông nói; và lại chìm vào im lặng.

Dromio dừng lại ở nhà của bác sĩ Martini, vị bác sĩ không nói lời nào, chui vào trong xe cùng họ. Ông nhanh chóng xem qua cánh tay bị thương của chàng trai trẻ, gật đầu, ông ngồi xuống, và nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ thiếp đi.

Khi mọi người đến rìa thành phố, ngài Drury Lane thức giấc. “Tôi nghĩ rằng chúng ta tốt hơn nên đưa cậu về nhà đầu tiên, Gordon.”

“Nhà tôi!” Rowe cay đắng nói.

“Dromio, nhà Saxon… Hãy nhìn sang Martini kìa. Đang ngủ rất say!” Ông già cười khúc khích. “Chuyện đó bắt nguồn từ việc có một trái tim thuần khiết, cậu bé của tôi. Nếu cậu không chơi trò Romeo và Juliet với Patience…”

Họ đến ngôi biệt thự Saxon, như thường lệ hết sức tịch mịch và vắng vẻ. Người quản gia với bộ râu tuyệt vời lại xin lỗi tất cả một lần nữa; bà Saxon mới ‘ra ngoài.’ Đôi mắt lạnh lùng của ông ánh lên tia nhìn tò mò vào cánh tay băng bó của Rowe, và ngay lập tức ông ta có vẻ có tính người hơn.

Crabbe già cả, tuy nhiên, dường như coi một viên đạn đã xuyên vào cánh tay một chàng trai chỉ là trò đùa lớn; và sau khi nhìn chằm chằm lúc lâu, lão phá ra cười khúc khích một cách khó chịu và thở khò khè: “Ai bảo thích xía vào chuyện người khác! Ai đập gãy cánh tay của cậu vậy, tiểu quỷ?” và sau đó lão lại liếc khuôn mặt bình tĩnh của Lane và gương mặt bất động của bác sĩ Martini.

Rowe đỏ mặt, và nắm chặt tay.

“Chúng tôi muốn được xem,” ngài Drury Lane vội vàng nói, “một mẩu giấy ghi chú khác từ Thư viện Saxon của ông, ông Crabbe.”

“Cái gì cơ, một lần nữa?”

“Làm ơn.”

Crabbe nhún vai và vội vã quay ra, mang theo một tập giấy ghi chú để trống từ thư viện.

“Vâng, giống hệt những cái khác,” Lane lẩm bẩm với Martini, lấy ra một tờ từ móng vuốt của Crabbe. “Ông nghĩ sao?”

Vị bác sĩ vuốt mẩu giấy cẩn thận. Sau đó, ông mang nó đến một trong các cửa sổ ở phòng tiếp tân, kéo rèm cửa sang bên, và kiểm tra kĩ mẩu giấy bằng đôi mắt đang nheo lại. Lúc thì ông giữ nó ở đầu cánh tay; khi ông dí nó vào sát mắt, cách khoảng hai in-sơ. Ông đóng rèm cửa và ung dung quay lại, đặt tờ giấy màu xám trên bàn. “Vâng,” ông khẽ nói, “những gì ông nghi ngờ rất có khả năng là sự thật.”

“Vậy!” Lane tò mò nói.

“Như tôi đã nói với ông, chúng ta biết được rất ít - từ những gì ông mô tả. Đây phải là một trường hợp cực kỳ hiếm. Tôi thực sự muốn được gặp anh ta.”

“Tôi cũng vậy,” Lane thì thầm, “tôi cũng vậy, Martini. Được rồi!” Ông nháy mắt về phía đôi bạn trẻ. “Chúng ta đi thôi? Tạm biệt, Gordon…”

“Không,” Rowe nói. “Tôi đi với.” Quai hàm của anh xị xuống.

“Em không nghĩ rằng anh có thể,” Patience nói. “Một giấc ngủ ngắn…” Nhưng cô đang quan sát bác sĩ Martini bối rối.

“Anh yêu, em yêu,” Crabbe nói, xoa xoa tay. “Đó là bản năng sở hữu của phụ nữ! Hãy coi chừng, Rowe… ông có phiền khi nói với tôi không, ngài Lane, rằng tất cả những sự huyên thuyên này nghĩa là gì?”

Nhưng ông lão chỉ nhìn trìu mến vào Patience và Rowe, và bởi anh đang tỏ ra đau đớn, ông chỉ lẩm bẩm: “Tôi đề nghị gọi cho ngài thanh tra. Bác sĩ, tôi sẽ đưa ông về nhà bằng xe của tôi. Rồi Dromio sẽ quay lại. Chúng ta sẽ đi taxi tới trung tâm thành phố, các bạn trẻ… À, ông Crabbe! Ông thật tốt. Chúc một ngày tốt lành.”

***

“Chuyện gì đã xảy ra với anh?”

Ngài thanh tra hỏi Rowe, sau khi ôm lấy con gái mình và nhận lại một cái ôm tương tự.

“Đỡ một viên đạn, thưa ngài.”

“Ồ, chắc chắn rồi! Patty đã nói với tôi tối qua.” Thumm cười gằn. “Chà, rồi cậu sẽ có một vết sẹo to bằng đồng hai xu, chàng trai ạ. Hãy ngồi xuống đó, tất cả mọi người. Một vụ cướp có vũ trang? Ơn Chúa, giá mà tôi có mặt ở đó!”

“Thế thì ông sẽ chặn một viên đạn khác,” Rowe nói ngắn gọn.

“Hừm. Có ý tưởng nào về gã này không, Patty?”

Patience thở dài. “Hắn ăn mặc kín mít, bố à. Và con e là mình không có tâm trạng để quan sát vào lúc đó, trong khi - Gordon vẫn đang nằm trên vũng máu bên đường.”

“Còn giọng nói của hắn? Hắn đã bảo con đưa chiếc phong bì.”

“Giọng giả. Con chỉ nói được đến vậy.”

“Hắn đã bắn con.” Ngài thanh tra ngồi mơ màng. “Phải thế chứ. Hắn đã lộ diện. Tôi thích điều đó.” Sau đó, ông thở dài. “Nhưng tôi sợ rằng mình không thể để dây dưa với vụ này lâu hơn nữa. Một vụ cướp kim cương đang treo ngay trên cổ tôi.”

“Mọi người có tìm được gì thêm về danh sách mất tích không?” Lane hỏi. “Đó chính là lý do tôi đến đây, ngài thanh tra.”

Thumm nhặt một bó cồng kềnh giấy đánh máy và ném nó qua bàn. “Không thể tìm thấy bất kì ghi chép nào về một người đàn ông bị giết hoặc mất tích có liên quan đến những cuốn sách hay giới ham mê sách.”

Ông lão tự mình kiểm tra danh sách. “Kì lạ thật,” ông lẩm bẩm. “Một trong những điểm lạ lùng nhất của toàn bộ sự việc. Hay hắn ta có kế hoạch gì khác?”

“Đó cũng là linh cảm của tôi, ông sẽ nhớ ra. Rồi, tôi đã sẵn sàng để nghỉ ngơi. Chuyện này đối với tôi quá phức tạp và bẩn thỉu.”

Chuông điện thoại reo ở phòng chờ bên ngoài. Giọng bi thảm của Brodie đang hỏi thêm các thông tin. Sau đó chuông điện thoại của ngài thanh tra reo lên, và ông nhấc máy.

“Ê!… Ồ!… Cái gì?”

Màu đỏ tức giận lan tỏa khắp gương mặt cứng rắn của Thumm giống như một tín hiệu thông báo hiểm nguy lúc ông háo hức lùng sục các bằng chứng. Đôi mắt của ông lồi ra. Những người khác nhìn ông bối rối.

“Đến ngay đây!” Ông dập mạnh máy và nhảy xổ khỏi ghế.

“Chuyện gì xảy ra vậy bố? Ai đó?” Patience nhanh chóng hỏi.

“Choate! Tại bảo tàng,” Thumm hét lên. “Có chuyện gì đó đã xảy ra và ông ta muốn tất cả chúng ta cùng qua!”

“Cái gì vậy?” Rowe lên giọng, “đây là chuyện điên rồ nhất!”

Ông lão lịch lãm đứng dậy chậm chạp; mắt còn ngái ngủ. “Sẽ rất ngạc nhiên nếu…”

“Nếu gì cơ?” Patience hỏi khi họ vội vã ra khỏi thang máy.

Lane nhún vai. “Tất cả các sự việc, như Schiller * đã nói, là do Chúa phán xét. Chúng ta hãy chờ xem. Ta có niềm tin lớn lao vào sự ổn định trật tự thần thánh, con của ta.”

Cô im lặng khi họ bước vào thang máy. Sau đó, cô nói: “Không biết bác sĩ Martini đã tìm được gì từ mẩu giấy nhớ ở Thư viện Saxon? Cháu đang cố gắng suy nghĩ.”

“Đừng, Patience. Điều này hết sức thú vị và hợp lý, nhưng hầu như không quan trọng trong lúc này. Một ngày nào đó - ai mà biết được? - có thể nó sẽ có ích.”

Mọi người háo hức đi đến Bảo tàng Britannic. Tiến sĩ Choate, chòm râu dê đang mọc tua tủa, đã gặp họ ngay phía sau cánh cổng. “Thật vui vì ông đã đến,” ông nói chân thành. “Hôm nay là ngày khó chịu nhất… Rowe, chuyện gì đã xảy ra với cánh tay cậu vậy? Tai nạn ư? … vào, vào đi! “

Ông vội vã đưa họ đi qua phòng tiếp tân tới văn phòng mình. Ở đó, họ bắt gặp một người kì lạ. Tiến sĩ Sedlar cao lớn, khuôn mặt trần trụi đỏ bừng, đang cau mày nhịp chân lên sàn nhà; một cảnh sát lực lưỡng ngồi vững chắc sau ghế; tay nắm chặt chiếc dùi cui của mình; và trong ghế ngồi là một gã Latin cao lớn, lầm lũi với đôi mắt sưng sỉa trong đó lẩn quất một con quỷ nhỏ đáng sợ. Quần áo của hắn nhàu nhĩ như thể vừa đánh lộn, bộ trang phục đã từng hết sức cầu kì; một chiếc mũ mềm màu xám trai được may cẩn thận nằm vất vưởng trên sàn cạnh hắn ta.

“Chuyện này là sao?” thanh tra Thumm gầm gừ, dừng lại ở ngưỡng cửa. Sau đó, là một nụ cười gằn mím chặt đôi môi. “Tốt, tốt,” ông nói nhẹ nhàng, “nhìn xem ai ở đây.”

Hai người cùng lúc thở mạnh. Một là Gordon Rowe, một là người Ý đang ngồi trên ghế.

“Xin chào, Coburn,” ngài thanh tra nói thân ái với viên cảnh sát. “Trông anh có vẻ hồi hộp?”

Đôi mắt viên cảnh sát mở to. “Thanh tra Thumm! Cả tỉ năm không thấy mặt ông rồi!” Anh ta mỉm cười đáp lại.

“Đúng là cả tỉ năm tôi không ghé qua”, viên thanh tra vui vẻ đáp lời. Ông bước tới và đứng cách ba bộ trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế, giờ đang co rúm lại và một bên mắt bị bầm. “Tốt, rất tốt, Joe, và mày đang làm gì trong bảo tàng thế? Không còn phải lo mấy vụ trộm vặt nữa hả? Đừng nói là mày chuẩn bị học đại học nhé! Lần cuối tao gặp thì mày hãy đang táy máy mấy cái ví cơ mà. Đứng thẳng dậy khi nói chuyện với tao!” Ngài thanh tra thét lớn khiến gã người Ý giật mình, nhảy ra khỏi ghế, đứng vuốt cà vạt và trân trối nhìn xuống đôi giày của ngài thanh tra.

“Người đàn ông này,” Tiến sĩ Choate nói trong một giọng nói kích động, “bằng cách nào đó đã lẻn vào bảo tàng một vài phút trước đây và Tiến sĩ Sedlar bắt gặp hắn trong Phòng Saxon đang rình mò táy máy mấy cuốn sách.”

“Thật vậy sao?” Drury Lane thì thầm, tiến vào phòng.

“Chúng tôi gọi ngay cho anh sĩ quan này, nhưng hắn ta từ chối khai hắn là ai, hắn đột nhập vào trong tòa nhà bằng cách nào hoặc hắn đang tìm kiếm cái gì,” vị quản lý bảo tàng phàn nàn. “Lạy Chúa, tôi không thể hiểu được những gì đang xảy ra với chúng tôi!”

“Chính xác hắn ta đang làm gì, Tiến sĩ Sedlar?” Lane hỏi, “khi ông bắt gặp hắn ta trong Phòng Saxon?”

Tay người Anh bắt đầu ho. “Những điều kinh ngạc nhất, ngài Lane. Ngài có thể nói rằng… à, với một sinh vật có cấp độ trí tuệ như vậy sẽ khó mà đi tìm các cuốn sách hiếm. Và tôi khá tự tin rằng hắn đến để ăn cắp một cái gì đó. Hắn ta đang, như Tiến sĩ Choate đã nói, rình mò các kệ sách.”

“Kệ sách của Jaggard?” Lane hỏi sắc lẹm.

“Đúng vậy.”

“Không nói được tên hắn ra, hả?” viên thanh tra cười toe toét. “Rồi, chúng tôi có thể giúp đỡ đó, Joe nhỉ? Thằng khốn kiếp chuyên đột nhập này là ông Joe Villa, một trong những kẻ móc túi giỏi nhất trong ngành từ khi tôi biết hắn, gần đây mới đổi sang nghề đào ngạch - thường hắn chỉ móc túi, trộm vặt, bẻ khóa, và tất tần tật mọi thứ tội khác. Phải không, Joe?”

“Tôi chưa làm gì cả,” gã người Ý cất giọng khàn khàn.

“Sao mày chui vào được, Joe?”

Im lặng.

“Mày được trả giá sao? Ai gửi mày đến đây? Chỉ có cái thằng não bã đậu như mày mới nghĩ người ta không biết có người thuê mày.”

Gã liếm môi; đôi mắt đen nhỏ của hắn liếc nhanh một vòng qua các khuôn mặt. “Không ai yêu cầu tôi làm việc này!” Gã thống thiết kêu gào. “Tôi… tôi chỉ tình cờ bước vào, như mọi người, bước vào ngó nghiêng xung quanh.”

“Để đọc sách, hả?” Thumm cười. “Cậu biết thằng khốn này không, Coburn?”

Viên cảnh sát đỏ mặt. “Tôi ư, không, ngài thanh tra, không thể nói rằng tôi có biết. Tôi đoán hắn đã rút lui kể từ khi ngài rời khỏi cơ quan.”

“Chậc, thế giới này rồi sẽ trôi về đâu đây?” Ngài thanh tra buồn bã tặc lưỡi. “Được rồi, Joe, hoặc mày khai ra hoặc bọn tao sẽ đưa mày về đồn và cho mày nếm thử mấy cái gậy?”

“Tôi chưa có làm gì cả,” Villa lẩm bẩm vẻ chắc chắn, nhưng khuôn mặt hắn tái nhợt.

Gordon Rowe bước về phía trước; cánh tay bị thương của anh rung nhẹ. “Tôi nghĩ rằng,” anh bình tĩnh nói, “tôi có thể giúp đỡ ông, ngài thanh tra.” Villa nhìn Rowe; gã dường như bối rối; sau đó gã nhìn chằm chằm vào gương mặt Rowe như thể đang tìm các đường nét quen thuộc.

“Hắn ở trong nhóm các giáo viên đã đến thăm bảo tàng này vào ngày bản in năm 1599 Jaggard bị đánh cắp!”

“Gordon, anh chắc chắn chứ?” Patience kêu lên.

“Chắc chắn. Tôi biết chắc chắn ngay khi tôi bước vào căn phòng này.”

“Gordon,” Lane nhanh chóng nói, ”hắn ta là ai?”

“Tôi không biết, thưa ngài. Nhưng có hắn ta trong nhóm. Đã đến bảo tàng ngày hôm đó, tôi thề.”

Tiến sĩ Sedlar đang nghiên cứu Villa như thể gã là một mẫu vật trong phòng thí nghiệm dưới kính hiển vi. Sau đó, ông rút lui và đứng nép mình dưới rèm cửa sổ.

“Nói đi nào, Joe,” Thumm dứt khoát. “Mày định làm gì khi trà trộn vào đám giáo viên đó? Đừng nói với tao mày mới lấy được giấy phép dạy học ở Indiana nhé!” Villa mím chặt đôi môi mỏng. “Được rồi, anh chàng khôn ngoan. Tiến sĩ Choate, tôi có thể sử dụng điện thoại của ông không?”

“Ông định làm gì?” Villa bất ngờ hỏi.

“Túm mày.” Thumm quay số. “Ngài Theofel à? Thumm, Văn phòng thám tử Thumm. Có George Fisher quanh đó không? Đi rồi à. Thế còn Barbey, người bán vé? Đang kiểm điểm?… Nói đi, ông có thể thả mấy chàng trai chừng nửa giờ?… ổn rồi. Gửi ngay họ đến Bảo tàng Britannic trên đại lộ Thứ Năm và Sáu Mươi Lăm.”

George Fisher và người soát vé xe buýt mặt đỏ ửng nhìn hơi xanh xao. Cả hai im lặng đến, và sau đó đều hướng sự chú ý đến người đàn ông ngồi trên ghế.

“Fisher,” Thanh tra nói, “cậu có nhận ra tên cặn bả này không?”

“Chắc chắn rồi,” Fisher nói. “Hắn là một trong hai kẻ đã đi chung với đội giáo viên đó.”

Villa gầm gừ: “Dối trá! Đây là sự vu khống!”

“Im đi, Joe. Đứa nào, Fisher?”

Fisher nhún vai. “Không nhớ, ngài cảnh sát trưởng,” anh nói tiếc rẻ.

Thanh tra quay sang Barbey. Người soát vé có vẻ đang hết sức lo lắng và liên tục vuốt cằm. “Chắc anh cũng biết, Barbey. Anh chắc chắn đã nói chuyện với con chồn này. Hắn là một trong hai người đã mua chuộc anh để hắn được lên xe buýt, đúng không?”

Villa nhìn cay nghiệt về phía người soát vé. Barbey lẩm bẩm: “Đúng. Đúng vậy. Tôi nghĩ là như vậy.”

“Anh nghĩ như vậy! Có phải hắn hay không?”

“Vâng, thưa ông. Chính là hắn.”

“Thằng nào?”

“Thứ hai.”

“Người thứ mười chín!” Patience thì thầm với Rowe.

“Chắc chắn rồi? Không có sai lầm nào chứ? “

Barbey lao về phía trước, và một tiếng thét vang lên từ cổ họng khàn đục của Villa. Trong một khoảnh khắc họ choáng váng, nhìn chằm chằm vào kẻ đang bị còng tay. Sau đó, cảnh sát vào cuộc, và Thumm nữa.

“Vì Mike,” viên thanh tra thở hổn hển, “cậu đang phát điên hả, Barbey? Có ý tưởng gì lớn không?”

Coburn tóm chặt cổ áo tên trộm lén lút, và lắc mạnh hắn ba lần. Gã người Ý bị bịt miệng và hơi co giật. Barbey túm mạnh lấy tay trái của Villa, nắm chặt cổ tay tái xám. Làn da nâu vàng hơi giật giật.

“Chiếc nhẫn,” Barbey nói nặng nề. “Chiếc nhẫn.”

Trên ngón tay út bàn tay trái của Villa có một vòng tròn nhỏ đáng ngờ làm từ bạch kim, một hình móng ngựa nhỏ nạm kim cương lấp lánh.

Villa liếm đôi môi khô của mình. “Được rồi”, gã cất giọng khàn khàn. “Ông tóm được tôi rồi. Tôi chính là gã đó.”