Chương 19 Ngôi Nhà Bí Ẩn
Theo hướng chỉ tay của gã người Ý mặt hãy còn đang sưng sỉa, Dromio đưa chiếc Lincoln ra khỏi xa lộ chính giữa Irvington và Tarrytown tiến vào một con đường hẹp, chỉ là một lối nhỏ rải sỏi giữa các hàng cây. Từ thế giới ồn ào của bê tông, con người, họ đột ngột giảm ga tiến vào một vùng thiên nhiên hoang dã mát lành. Chim và côn trùng đang xao động những cành lá trên cao. Không có chút dấu hiệu nào của sự sống con người nơi đây. Con đường ngoằn nghèo xuyên qua hàng cây xanh như một vật thể sống.
“Chắc chắn đúng đường đấy chứ?” Thumm hỏi giận dữ.
Villa gật đầu một cách thận trọng. “Tôi nghĩ là đúng.”
Họ đi qua một cánh rừng như trải dài bất tận, tất cả đều nhợt nhạt và im ắng. Cuối cùng họ sẽ tìm thấy Tiến sĩ Ales! Mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng như thể bao nhiêu rắc rối trong tuần qua đã bị loại bỏ hết. Tất cả khẩn trương quan sát xem hàng cây sẽ kết thúc ở đâu.
Rồi, không có dấu hiệu báo trước nào, những tán lá giảm dần đi và họ bắt gặp một cảnh tượng khác - lối ra đầu tiên mọi người nhìn thấy kể từ khi tách ra khỏi đường chính chừng một dặm. Con đường này là một nhánh đường xe chạy ngoằn nghèo hơi lệch về phía trái, chạy xuyên qua bụi rậm tới một dãy nhà cách đó chừng năm mươi thước. Mọi người có thể nhìn thấy nóc nhà, mái nhà, những lớp ngói qua các thân cây.
“Đỗ xe ở đây,” Villa cất giọng khàn khàn. “Nó đây rồi. Bây giờ tôi có thể…?”
“Mày ngồi yên ở đó,” ngài thanh tra nói dứt khoát. “Thoải mái đi.” Ông ra lệnh cho Dromio, mới tắt máy xe. “Chúng ta không muốn hù dọa ai cả. Hãy yên lặng, tất cả mọi người.”
Dromio đánh chiếc xe vào phía làn đường hẹp, xử lý khéo léo như thể đang thao tác với một sợi lông. Chiếc xe len lỏi nhẹ nhàng dọc con đường; con đường hơi mở rộng một chút; và sau đó hiện ra một khu đất hoang nhỏ trước một ngôi nhà bằng gỗ bong tróc nhiều do thời tiết xấu, nhìn như thể nó đáng tuổi ông nội của tất cả các ngôi nhà bỏ hoang khác. Lớp sơn của nó, không nghi ngờ gì đã từng có màu trắng, bây giờ là một màu bẩn thỉu lẫn lộn xám và vàng; vữa đang lở ra từ các bức tường, khiến ngôi nhà trông hết sức khó coi, chẳng khác nào củ khoai tây đang được bóc vỏ. Có một mái hiên nhỏ trước nhà, và các bậc thang gỗ đã võng hẳn xuống. Tất cả các cửa sổ có vẻ đều đóng chặt, và lớp gỗ nhìn khá chắc chắn. Các cành cây ở hai bên đang cọ vào tường. Ở phía bên trái của ngôi nhà có một gian cất củi đã cũ. Không quá mười bộ từ đó có duy nhất một tòa nhà nhỏ một tầng đã đổ nát, rõ ràng nó đã từng là một nhà để xe; cánh cửa kép đã được đóng lại. Dây điện thoại và dây điện lòi hết ra ngoài nhà và như đang cắm vào một chỗ kì bí nào đó ngoài thiên nhiên hoang dã.
“Thật là một đống đổ nát cũ kĩ đáng yêu!” Patience kêu lên. “Suỵt!” viên thanh tra ra dấu dữ dội. “Được rồi, Dromio. Mọi người ở lại đây, đứng cùng nhau, trong khi tôi đi xung quanh ngó nghiêng một vòng. Chuyện này có vẻ hài hước, Joe. Nếu mày cũng nghĩ như tao, mày sẽ thấy mình không phải chịu khổ sở gì cả.”
Ông nhanh chóng leo ra khỏi xe, băng qua khoảng sân, và với sự linh hoạt tuyệt vời đối với cơ thể đồ sộ như vậy, ông bước nhanh đến hiên nhà. Cánh cửa khá vững chắc, mặc dù nó cũng mắc chung thứ bệnh như các bức tường; có một chuông điện ở một bên cửa. Ông tránh nó ra, bò rạp tới hiên nhà, cố gắng nhòm vào cửa sổ đang hướng ra ngoài. Nhưng có vẻ như chiếc màn sập ở đó ngăn trò nhìn trộm quá hiệu quả; và ông nhẹ nhàng rút lui xuống những bậc thang và biến mất vào phía bên trái của ngôi nhà. Sau ba phút, ông xuất hiện từ cánh phải và lắc đầu.
“Chết tiệt, nơi này có vẻ hoang vắng quá. Rồi, để xem nào.” Ông chạy ra hiên và đấm mạnh vào nút chuông.
Ngay lập tức - nhanh đến mức như thể có người đã quan sát tất cả qua lỗ tò vò, một người đàn ông mở cửa và bước ra. Khi cánh cửa rung rung, cây chuông treo phía trên - một thứ thiết bị lỗi thời treo trên cửa được cuộn vào - sẽ kêu tinh tinh khi có bất kì chuyển động nào của cánh cửa. Đó là một ông già cao lớn, hốc hác, teo tóp trong đống quần áo ảm đạm của mình, với một khuôn mặt dài và hết sức xanh xao. Đôi mắt màu xám mờ của ông nhìn lướt qua ngài thanh tra, sau đó chăm chú nhìn ra ngoài dưới ánh mặt trời rực rỡ về phía chiếc xe, và sau đó quay lại.
“Vâng, thưa ngài?” lão nói bằng giọng nói chói tai. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”
“Ngôi nhà này thuộc sở hữu của Tiến sĩ Ales à?”
Ông nhanh nhảu gật đầu; nhìn ông lão hết sức hoạt kê. Ông mỉm cười và cạo nhẹ lên mặt. “Ồ, vâng, thưa ông! Hẳn ông phải có tin tức về ông ta? Tôi bắt đầu thấy hơi lo lắng…”
“Ồ,” ngài thanh tra nói. “Tôi hiểu rồi. Đợi tôi một phút.” Ông bối rối tiến đến mép hiên. “Mọi người tốt hơn đi lên đây đi,” ông cay đắng gọi. “Có vẻ như chúng ta sẽ mất nhiều thời gian đấy.”
Ông già gầy gò dẫn họ qua một lối đi hẹp đến một phòng khách nhỏ xíu. Trong phòng khá tối và mát mẻ. Phòng khách chứa những món đồ đã cũ đang nằm đờ ra vì tuổi tác, những tấm thảm cũ, những móc treo cũ. Một mùi ẩm mốc, giống như mùi lạnh lẽo trong các hầm mộ cổ xưa, tấn công khứu giác mọi người. Giữa ánh sáng ban ngày khi ông già vội vã mở toang các cửa chớp và kéo lớp rèm lên, căn phòng nhìn cũ sờn và đáng ghét.
“Điều đầu tiên chúng tôi muốn biết,” ngài thanh tra bắt đầu cộc lốc, “là ông là ai?”
Ông già mỉm cười vui vẻ. “Tên tôi là Maxwell, thưa ông. Tôi là người giúp việc cho Tiến sĩ Ales. Nấu ăn, dọn dẹp, đốn củi, và mua sắm ở Tarrytown.”
“Một người giúp việc, hả? Ông chỉ là một người giúp việc?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tiến sĩ Ales không có ở nhà à?”
Nụ cười của Maxwell chuyển sang dấu hiệu báo động. “Tôi nghĩ rằng… Ông không biết sao? Tôi tưởng ông có tin tức của ông ta, thưa ngài.”
“Giờ thì,” Patience thở dài, “mọi chuyện đã lộ ra. Chết tiệt! Ông đã đúng, ông Lane. Một chuyện gì đó đã xảy ra với ông ta.”
“Suỵt, Patty,” bố cô nói. “Maxwell, chúng tôi đang tìm kiếm thông tin, và chúng tôi cần tìm ra người chủ của ông. Khi nào…”
Đôi mắt mờ của Maxwell trở nên đầy nghi hoặc.
”Các vị là ai?”
Ngài thanh tra nhanh nhẹn giơ ra một huy hiệu lấp lánh; ông đã từ chối nộp lại nó khi nghỉ hưu; và ông giữ nó để đưa ra vào những dịp như thế này khi ông cảm thấy cần thể hiện một chút quyền lực nhà nước.
Maxwell rụt lui. “Cảnh sát!”
“Hãy trả lời câu hỏi của tôi,” Thumm nói nghiêm khắc. “Tiến sĩ Ales ở nhà lần cuối cùng là khi nào?”
“Tôi rất mừng vì ngài đã đến, thưa ngài,” Maxwell lẩm bẩm. “Tôi đã rất lo lắng. Không biết phải làm gì. Tiến sĩ Ales thường có những chuyến đi ngắn ngày, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy đi trong một thời gian dài như vậy.”
“Được rồi, lạy Chúa, ông ta đã đi được bao lâu rồi?”
“Để xem nào. Hôm nay là tháng Sáu ngày hai mươi hai. Ồ, đã hơn ba tuần nay rồi, thưa ông. Đó là vào ngày hai mươi bảy tháng Năm; vâng, thưa ông, Tiến sĩ Ales đi ra ngoài ngày hai mươi bảy tháng Năm, hôm thứ Hai.”
“Ngày xảy ra vụ kì quặc tại bảo tàng,” Thumm lẩm bẩm.
“Chẳng phải tôi nói rồi sao?” Joe Villa kêu lên.
Drury Lane đi lại quanh phòng khách một lúc; Maxwell đang quan sát ông đầy lo lắng. “Giả sử,” ông nói chậm rãi, “giả sử là ông nói cho chúng tôi biết những gì xảy ra ở đây, Maxwell, vào ngày hai mươi bảy. Tôi đoán rằng đó sẽ là một câu chuyện hết sức thú vị.”
“Vâng, Tiến sĩ Ales rời khỏi nhà vào buổi sáng sớm, thưa ông, và ông ấy đã không trở lại cho đến cuối buổi chiều, cho đến tận tối, tôi nói như vậy. Ông ấy…”
“Ông ấy trông như thế nào?” Rowe tò mò. “Vui mừng?”
“Đúng vậy, thưa ông! Hồi hộp, mặc dù ông là người khá lạnh lùng và không bao giờ biểu lộ bất kỳ… ngài hẳn cũng hiểu những gì tôi đang nói đến, thưa ngài.”
“Khi ông ta trở về, có mang theo bất cứ thứ gì không?” đôi mắt Rowe ánh lên.
“Vâng thưa ngài. Một cuốn sách, có vẻ như vậy. Nhưng sau đó ông lại mang theo một cuốn sách giống hệt thế đi vào buổi sáng, vậy nên…”
“Làm sao ông biết đó là cùng một cuốn sách?”
Maxwell gãi cằm. “Vâng, trông nó giống nhau.”
Lane nói nhẹ nhàng: “Mọi chuyện trùng hợp một cách hoàn hảo. Ông ta ra ngoài vào buổi sáng thứ Hai mang theo bản in 1606 của Jaggard, và quay về cùng bản in 1599 của Jaggard mà ông đã lấy từ Britannic, sau khi để lại bản in 1606 ở vị trí của nó. Hừm… Tiếp tục nào, Maxwell? Rồi sao nữa?”
“Vâng, thưa ngài, khi Tiến sĩ Ales về đến nhà, ông đã nói với tôi: ‘Maxwell, tôi không cần ông ở lại tối nay. Ông có thể nghỉ ngơi,’ vì vậy sau khi để lại bữa ăn khuya cho ông, tôi đi ra - bước dọc theo con đường nhỏ ra đường lớn và bắt xe buýt đến Tarrytown. Tôi sống ở Tarrytown, có bạn bè ở đó.”
“Và đó là tất cả những gì ông biết?” Thumm càu nhàu.
Ông già có vẻ hơi bỡ ngỡ. “Vâng, tôi… ồ, vâng, thưa ông! Trước khi đi, ông ấy nói với tôi rằng sẽ để lại một món đồ trong sảnh để tôi gửi đi vào sáng hôm sau. Không gửi qua đường bưu điện, ông nói; khi tôi trở lại vào sáng thứ Ba, tôi sẽ mang nó xuống Tarrytown và nhờ người đưa tin chuyển nó đi. Vâng, khi tôi trở lại vào sáng thứ Ba, chắc chắn rồi, Tiến sĩ Ales không có ở đây nhưng gói đồ thì có, vì vậy tôi mang nó xuống Tarrytown và gửi đi.”
“Nó có hình dạng như thế nào?” Lane hỏi dồn dập. Maxwell ngơ ngác. “Sao cơ, một gói hàng. Tôi nhớ là hình dẹt…”
“Có thể trong đó là một cuốn sách?”
“Đúng rồi! Đúng hình dạng như vậy, thưa ông. Nó phải là một cuốn sách.”
“Chúng ta hãy làm sáng tỏ một điểm nữa,” ngài thanh tra gầm gừ. “Khi Ales đã trở lại vào đêm hôm thứ Hai, ông ta chỉ về một mình thôi à? Ông có nhìn thấy bất cứ ai đang rình mò bên ngoài không?”
“Ồ, ông ấy chỉ có một mình.”
“Ông không nhìn thấy một gã người Ai len to lớn, tuổi trung niên, có mái tóc đỏ xấu xí, lượn lờ xung quanh, có phải không?”
“Không, thưa ngài.”
“Buồn cười thật, cái quái gì đã xảy ra với Mick đây?”
“Đừng quên, bố à,” Patience nói, “rằng Maxwell đã bị đuổi đi ngay sau khi Tiến sĩ Ales về đến nhà. Có thể là Donoghue đã trốn ở bên ngoài sau một bụi cây, thấy Maxwell đi xa rồi, và sau đó…”
“Sao nữa?”
Patience thở dài. “Con cũng muốn biết nữa.”
“Ông có để ý địa chỉ trên bao bì không?” Rowe hỏi.
“Ồ, vâng, thưa ông. Quý ông này.” Maxwell nghiêng cọng rơm màu xám trỏ về phía Lane, “mới nêu tên chỗ đó cách đây chừng một phút trước. Bảo tàng Britannic. Đại lộ Thứ Năm và phố Thứ Sáu Mươi Lăm, như trên bao bì, thành phố New York.”
“Giấy gói màu nâu, còn địa chỉ được in bằng mực màu xanh?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Hừm,” Thumm nói,” dù sao, mọi chuyện đã rõ ràng hơn rất nhiều. Tôi không có câu hỏi nào khác vào lúc này nhưng người đàn ông đội mũ màu xanh đó chính là Ales; hắn đã lấy trộm cuốn sách, đặt cuốn năm 1606 vào chỗ đó, và ngày hôm sau hắn trả lại bản in năm 1599 qua người đưa tin.”
“Nó ở trong bọc,” Villa cười hả hê.
“Đúng, đúng rồi,” Lane lẩm bẩm, trán nhăn tít lại. “Còn chuyện nữa, Maxwell, ông có nhớ mình đã gửi một gói hàng tương tự như vậy khoảng hai tháng trước đây không?”
Những dấu hiệu về hành vi trộm cắp làm Maxwell lo lắng; ông bồn chồn. “Tôi… tôi hy vọng là,” ông lo lắng nói, “tôi đã không làm gì sai cả. Tôi không biết… Tiến sĩ Ales luôn tỏ ra là một quý ông… Vâng, thưa ông. Tôi đã gửi một gói giống như vậy lần trước; nó được gửi đến một ông nào đó tên Crabbe, tôi nghĩ rằng, trông coi tòa nhà Saxon, trên đại lộ Thứ Năm…”
“Thị lực của ông còn tốt, nhỉ?” Ngài thanh tra khô khan nói. “Được rồi, Joe, mày may như quỷ đó. Mọi thứ đều trùng khớp.”
“Thật tuyệt vời,” Rowe lẩm bẩm. “Có vẻ như tất cả đều hướng về Tiến sĩ Ales này. Không chỉ sự có mặt phi lí * của ông ta trong sự kiện tại Britannic, mà dường như ông ta cũng nhúng tay vào vụ đột kích buổi đêm vào thư viện Saxon. Trong cuốn sách đó có thứ quái gì vậy?”
Joe Villa gập đôi vai mỏng của mình, cặp mắt đen tròn và sáng long lanh. Rồi gã thấy ngài thanh tra đang quan sát mình và gã buộc phải tỏ ra thư giãn. “Nếu mày biết điều gì là tốt cho mình, Joe, mày sẽ được tha,” ngài thanh tra nói nhẹ nhàng. “Bây giờ nghe này, Maxwell. Ông làm việc cho Tiến sĩ Ales này bao lâu rồi?”
Maxwell liếm đôi môi nhăn nheo của mình. “Sao cơ, chỉ khoảng ba tháng, ông ta đến Tarrytown khi đó là vào cuối tháng Ba, và đăng quảng cáo trên tờ Tarrytown Times tìm một người đàn ông làm các công việc vặt. Tôi ứng tuyển và đã được nhận. Lý do tôi biết thời điểm ông ta đến đây bởi Jim Browning, làm việc ở đại lý cho thuê bất động sản tại Tarrytown này, là một người bạn của tôi, và ông ta đã kể với tôi. Tiến sĩ Ales đã thuê ngôi nhà này và trả tiền trước sáu tháng, không có hợp đồng, không có bất kì câu hỏi nào, không có giấy tờ gì. Đó là trào lưu những ngày gần đây, Jim nói… Vì vậy, tôi đến đây và chuyện chỉ có vậy. Ông… ông ta luôn rất tốt với tôi.”
“Không được hỏi câu nào, hả?” Patience nói dứt khoát. “Thật lãng mạn làm sao! Tiếp theo, hẳn chúng ta sẽ khám phá ra ông ta là Hoàng tử Fidelio xứ Zuringia, đang ẩn cư ở Mỹ như một trò đùa cợt, ha ha! Hãy nói cho tôi, Maxwell, vị chủ nhân hấp dẫn này của ông có khách đến thăm không?”
“Ồ, không đâu, thưa cô. Không ai cả… À không, tôi nhầm. Có một người.”
“À,” Lane nói nhẹ nhàng. “Khi nào?”
Maxwell cau mày. “Đó là một tuần trước khi ông ấy ra đi, tôi không nhớ ngày chính xác. Đó là một người đàn ông, nhưng ông ta ăn mặc kín mít, thêm nữa là vào ban đêm, nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt. Ông ta không nói tên và khăng khăng đòi gặp Tiến sĩ Ales. Khi tôi nói với ông chủ có một người đàn ông trong phòng khách đến gặp, Tiến sĩ Ales mới đầu rất kinh ngạc và đã định sẽ không ra. Nhưng sau đó, ông lại ra ngoài, ông đi vào phòng khách và ở đó một thời gian khá lâu. Rồi ông đi ra, bỏ lại người đàn ông trong phòng khách, và nói với tôi - ông khá lo lắng, tôi nghĩ vậy - tôi có thể nghỉ ca làm buổi đêm. Tôi đã làm như vậy, và khi tôi trở lại vào sáng hôm sau người đàn ông đó không còn ở đây nữa.”
“Ales không bao giờ nhắc đến người đàn ông này sao, Maxwell? Ông ta không nói bất cứ điều gì sau đó với ông về anh ta?” Rowe yêu cầu.
“Với tôi ư, thưa ông?” Maxwell cười khúc khích. “Không, thưa ngài. Không có lấy một lời nào.”
“Giờ thì ai có thể là gã bí ẩn đó đây?” ngài thanh tra lẩm bẩm. “Không thể nào là tên cặn bã đang ngồi đây nhỉ, Maxwell?” Và ông lấy tay mình vỗ vỗ lên vai của Villa.
Maxwell nhìn chằm chằm, và sau đó thốt ra một tiếng cười dài. “Ồ, không, thưa ông! Quý ông này không có giọng điệu giống - giống với quý ông đó. Người kia có giọng nói như Tiến sĩ Ales. Ý tôi là, loại giống giọng một diễn viên.”
“Một diễn viên!” Drury Lane nhìn chằm chằm. Sau đó, ông cười chân thành. “Tôi dám cá rằng thứ ông đang nghĩ đến,” ông cười khúc khích. “Ý ông đó là một người Anh, đúng không?”
“Một người Anh - chính là vậy, thưa ngài!” Maxwell kêu lên hào hứng. “Cả hai đều như vậy.”
“Lạ thật,” Patience thì thầm. “Giờ thì đó có thể là ai trên trái đất này đây?”
Gordon Rowe nhíu mày. “Nhìn đây, ông lão, vào buổi chiều ngày hai mươi bảy, khi Ales gửi gói hàng đi, ông ta không nói gì sao?”
“Không một lời nào, thưa ngài.”
“Và khi ông trở lại vào sáng hôm sau và tìm thấy gói hàng thì Ales đã rời đi, không có một dòng nào về nơi ông ta đang đến, hoặc một cái gì đó tương tự?”
“Không, thưa ngài. Tôi không nghĩ nhiều về nó, thưa ngài, nhưng khi nhiều ngày trôi qua và ông ấy không trở lại…”
“Đó là lý do tại sao, ngài thanh tra,” ông bạn già nhận xét, “ông không thu được gì từ danh sách những người mất tích mà Grayson đã cung cấp cho ông. Nếu Maxwell thông báo về sự biến mất của Tiến sĩ Ales ngay khi nó xảy ra, ông nhất định sẽ nắm được thông tin. Thật đáng tiếc!” Ông nhún vai. “Giờ có thể đã là quá muộn.”
“Tiến sĩ Ales… đang mất tích?” Maxwell run rẩy.
“Rõ ràng.”
“Vậy giờ tôi phải làm gì?” Ông già vung tay. “Ngôi nhà này và tất cả các đồ nội thất.”
“Ồ, vâng,” Thumm nói. “Đồ nội thất. Ngôi nhà có sẵn đồ đạc khi Ales đến thuê?”
“Không, thưa ngài. Ông ta đã mua đồ cũ ở Tarrytown…”
“Đừng đi chung với một gã sẵn sàng ném vung vãi những chi phiếu hàng trăm đôla,” Thumm trầm ngâm. “Rõ ràng hắn không muốn định cư ở đây.” Đôi mắt xám của ông chăm chú nhìn Maxwell. “Ông chủ của ông trông thế nào? Có lẽ bây giờ chúng ta cần một mô tả chi tiết hơn!”
“Vâng, ông ấy cao, và hơi gầy…” Maxwell gãi cằm. “Tôi đã có một bức ảnh chụp của ông ấy, thưa ngài; tôi là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và tôi đã chụp ảnh lại trong khi ông ấy không để ý.”
“Quá tốt!” Rowe hét lên. “Một bức ảnh!” Anh đang ngồi bồn chồn rồi nhảy ra khỏi ghế. “Hãy lấy nó ra, ông bạn, vì Chúa!”
Mọi người nhìn nhau chăm chăm trong khi Maxwell đi ra đằng sau. Mùi mốc trở nên nồng nặc hơn; cánh mũi nhỏ, sắc như dao của Villa đang rung rung lên, hắn đột nhiên châm một điếu thuốc. Lane lặng lẽ bước loanh quanh, hai tay chắp sau lưng.
“Một bức ảnh,” Patience thì thầm. “Giờ đây, hãy nghe này! - một lần và duy nhất - chúng ta sẽ giải quyết hết những câu hỏi trớ trêu này…”
Người giúp việc gầy gò vội vã quay lại, mang theo một bức ảnh nhỏ. Thumm giật lấy và giơ nó ra trước sáng. Sau một nháy mắt, và ông ngạc nhiên cất tiếng nguyền rủa. Mọi người bu lại.
“Đây rồi!” Villa rít lên. “Tôi đã nói với các vị rồi?”
Trong bức ảnh là hình một người đàn ông trung niên mảnh khảnh trong bộ đồ đen với những đường cắt khá lạ. Đó là bức ảnh rất rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, bất chấp nhân vật không đeo kính trong ảnh, rằng người đàn ông đó là Tiến sĩ Hamnet Sedlar.
“Hãy thả tôi ra,” Villa tự mãn, và gã cắn chặt điếu thuốc lá một cách khoái trá.
“Đồ dối trá bẩn thỉu,” Gordon Rowe kích động; hàm anh cứng đơ. “Vậy hắn ta đã nói dối! Tôi sẽ trả lại đầy đủ cho tên giết người vô lại đó vì đã găm viên đạn vào cánh tay tôi nếu đó là điều cuối cùng…”
“Nào, nào,” Lane lẩm bẩm. “Đừng để cảm xúc mang cậu đi quá xa, Gordon. Hãy nhớ rằng chúng ta chưa chứng minh được điều gì chống lại Tiến sĩ Sedlar.”
“Nhưng, ngài Lane,” Patience kêu lên, “lẽ nào ngài không nhận thấy điều gì từ những bức ảnh này hay sao!”
“Chỉ có một việc cần làm,” ngài thanh tra lẩm bẩm. “Còng tay hắn ta lại và ép hắn ta phun ra sự thật.”
“Ngài định tra tấn một công dân Anh ư, ngài thanh tra?” Lane khô khan nói. “Tôi yêu cầu tất cả mọi người giữ một cái đầu lạnh. Có quá nhiều khó khăn ở đây đang ngăn cản một lời giải thích hợp lý. Nếu mọi người coi trọng ý kiến của tôi, công việc thực tế sẽ tiến triển rất chậm.”
“Nhưng…”
“Ở mức độ nào đó,” Lane tiếp tục, “thì vẫn còn việc phải làm. Tôi đề nghị chúng ta xem xét ngôi nhà kĩ lưỡng. Không ai biết chúng ta có thể tìm thấy thêm những gì.” Sau đó, ông cười khúc khích. Maxwell há hốc miệng ngó từ người này sang người khác, rõ ràng rất bối rối. “Như Bedford đã nói ở Orleans: ‘Khách không mời mà đến thường được tiễn chào nồng nhiệt nhất khi đi về.’ Một viên ngọc trai khác từ món hàu của chúng ta, Gordon… Vì vậy nên, Maxwell, chúng tôi sẽ làm ông thấy nhẹ nhõm hơn bằng cách đi về sau khi thực hiện nốt lần thăm dò cuối cùng này!”