Chương 18 Những Điểm Mâu Thuẫn
Tiến sĩ Alonzo Choate há hốc miệng; mắt ông mở to hết cỡ, và giương kính dòm chăm chăm về phía Joe Villa. Tiến sĩ Sedlar chớp mắt một chút; sau đó, mặt ông tái nhợt, và từng bó cơ dưới cằm ông hằn lên như thể xương sống của một loài động vật không có lông.
“Tôi sẽ nói,” ông ta bắt đầu gay gắt, “chuyện này hơi quá đà rồi đấy.” Ông trừng mắt nhìn Villa. “Quân lừa đảo,” ông gầm gừ, “chuyện này không đúng sự thật, mọi người biết điều đó!”
Đôi mắt Villa tròn và sáng lấp lánh. “Lộ tuốt tuồn tuột rồi, thưa chúa tể. Ông chắc chắc phải biết rõ chính mình đã thuê tôi lấy trộm cuốn sách đó!”
Trong một khoảnh khắc dường như người đàn ông đến từ Anh định hành hung tên gian xảo người Ý. Không ai nói lời nào. với Lane, với Patience, với Rowe, với thanh tra Thumm, lời tố cáo của Villa chỉ như một cú sốc nhẹ; và họ chờ đợi lặng lẽ, để những bi kịch tự diễn ra. Tiến sĩ Choate dường như bị tê liệt.
Tiến sĩ Sedlar bất lực, thở dài, gò má mỏng hồng hào trở lại. “Đây là, tất nhiên, hoàn toàn phi lý”, ông mỉm cười. “Người đàn ông này hoặc là một tên điên hoặc đang nói dối có chủ ý.” Ông nhìn kĩ các khuôn mặt xung quanh, và đánh rơi nụ cười trên môi. “Lạy Chúa,” ông kêu lên, “mọi người không thực sự tin hắn ta chứ?”
Villa cười khẩy; gã có vẻ rất chắc chắn.
“Ngồi yên đó, đồ chuột bọ,” viên thanh tra nhẹ nhàng nói. “Phần hài hước nhất của chuyện này là, Tiến sĩ Sedlar, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi được nghe kể về một người sử dụng tên của Tiến sĩ Ales.”
Sedlar vươn người lên. “Tôi bắt đầu nghĩ rằng đây là một âm mưu đáng nguyền rủa. Tiến sĩ Choate, ông có biết gì về chuyện này không?”
Viên cựu quản lý bảo tàng đưa bàn tay run rẩy lên chòm râu dê của mình. “Vâng, thực sự thì… Tôi không biết phải nghĩ gì nữa. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe…”
“Thế còn ai khác nữa, người đã cáo buộc tôi là…” đôi mắt Sedlarhấp háy, “Tiến sĩ Ales?”
“Crabbe, thủ thư của nhà Saxon. Ông ta nói rằng vào ngày mùng sáu tháng Năm, ông đã đến thăm nhà Saxon, tự xưng là Tiến sĩ Ales.”
“Mùng sáu tháng Năm?” Tiến sĩ Sedlar nói ngạo mạn. “Ông sẽ thấy toàn bộ chuyện này ngớ ngẩn đến mức nào, ngài thanh tra. Vào ngày thứ Sáu, như ông có thể hỏi các cộng sự cũ của tôi ở Bảo tàng Kensington, tôi vẫn ở London. Trong thực tế, vào ngày thứ Bảy tôi đang tham dự bữa tiệc chia tay tôi.”
Ẩn dưới bầu không khí lịch sự trong câu hỏi của thanh tra là sự bối rối sâu sắc. “Vâng, nghĩ rằng mình có thể loại ngài ra. Trong trường hợp câu chuyện của Crabbe.” Đôi mắt ảm đạm của ông lóe lên đột ngột. “Nhưng còn ngày xảy ra vụ trộm tại bảo tàng?”
“Tôi nói cho ông nghe đó chính là hắn!” Villa hét lên trong cơn giận dữ.
“Chết tiệt, Joe, im mồm,” Thumm dữ dội. “Vâng, thưa Tiến sĩ?”
Viên quản lý người Anh nhún vai. “Tôi sợ rằng tôi hơi ngu, ngài thanh tra. Tôi không hiểu câu hỏi. Chắc hẳn ngài phải biết rằng vào ngày mà cái sinh vật này đột nhập vào Bảo tàng Britannic tôi còn đang lênh đênh trên biển?”
“Ông sẽ thoát nếu đó là sự thật. Nhưng nó không phải!”
Tiến sĩ Choate thở hổn hển. Tiến sĩ Sedlar chớp mắt lần thứ ba, và mắt kính của ông rơi xuống ngực. “Ý ông là gì?” ông nói chậm rãi.
“Vị Tiến sĩ Ales đây đã đập vỡ chiếc tủ Jaggard vào ngày hai mươi bảy tháng Năm…”
“Hừ!” Tiến sĩ Choate gầm lên. “Tôi nghĩ rằng chuyện này đi đủ xa rồi. Tôi thấy không cần phải chất vấn Tiến sĩ Sedlar thêm nữa. Thuyền của ông từ Anh đã không thể khởi hành cho đến nửa đêm ngày hai mươi tám và và cập bến ngày hai mươi chín. Vì vậy, ông cũng thấy điều đó là không thể, ngay cả trên lý thuyết, rằng ông ta chính là người đàn ông đã lấy trộm - tôi xin lỗi, thưa Tiến sĩ! - bản in năm 1599 của Jaggard.”
Tiến sĩ Sedlar không nói gì. Ông chấp nhận sự bảo vệ hung hăng của vị quản lý bảo tàng với nụ cười mờ nhạt và ánh nhìn dò xét sang ngài thanh tra.
Thumm cau mày. “Đó là một câu chuyện kỳ quặc khác, Tiến sĩ Choate. Nếu đó là sự thật, tôi rất muốn đá đít anh bạn của chúng ta, là Villa đây và quên đi mọi chuyện. Nhưng thực tế không phải như vậy. Bởi ngài Sedlar đây không ở trên chiếc tàu đó!”
“Không ở trên tàu ư!” Tiến sĩ Choate há hốc miệng. “Tiến sĩ Sedlar, cái gì… tại sao…?”
Vai của Tiến sĩ Sedlar thõng xuống và một ánh nhìn mệt mỏi hiện lên trong mắt ông. Nhưng ông vẫn không nói gì.
“Vậy, có phải ông không, Tiến sĩ Sedlar?” Thumm lặng lẽ hỏi.
Tiến sĩ Sedlar thở dài. “Tôi đang thấy ngay bây giờ cách một người đàn ông vô tội có thể bị vướng vào vô số những hoàn cảnh bất lợi như thế nào… Không, ngài Tiến sĩ, tôi đã không lên chiếc thuyền đó, như ông thanh tra đã nói. Nhưng làm sao ông biết…”
“Tôi đã điều tra về ông. Ông rời nước Anh trên chiếc Carinthia vào thứ Sáu, ngày mười bảy tháng Năm, sau đó cập cảng New York vào thứ Tư ngày hai mươi hai. Điều đó có nghĩa là ông ở New York một tuần sớm hơn những gì ông đang mạo nhận. Các tình tiết đang bất lợi cho ông đấy, tôi sẽ cho ông biết!”
“Tôi hiểu,” viên quản lý người Anh lẩm bẩm. “Điều rắc rối nhất, chắc chắn là vậy. Vâng, điều đó là hoàn toàn chính xác, các quý ông. Tôi đến New York một tuần sớm hơn so với những gì tôi công bố công khai. Nhưng tôi vẫn không hiểu…”
“Chuyện này là vì việc gì? Tại sao ông nói dối?”
Tiến sĩ Sedlar mỉm cười. “Một từ thật xấu xí, ngài thanh tra. Tôi hiểu rằng mình đang ở hoàn cảnh mà những người bạn Mỹ hay cáo buộc mạnh mẽ là ‘bắt quả tang’.” Ông đột nhiên nghiêng người dựa lên bàn làm việc của Tiến sĩ Choate và khoanh tay lại. “Ngài buộc tôi phải đưa ra được một lời giải thích. Tôi biết Tiến sĩ Choate sẽ tha thứ cho những lời nói không rõ ràng, nhưng vấn đề là tôi muốn có một tuần ở New York dành riêng cho bản thân mình. Nếu tôi có thông báo mình đã đến, tôi nhất định sẽ buộc phải liên lạc với Bảo tàng Britannic ngay lập tức, điều này có thể cản trở các dự định riêng của tôi. Để tránh sự cần thiết của… ừm, thay vì biên bản giải trình tẻ nhạt, tôi chỉ đơn giản nói rằng tôi đã đến muộn hơn một tuần so với thực tế.”
“Chuyến thăm trong tuần đó tại thành phố này phục vụ mục đích gì?”
“Điều đó, thưa ngài thanh tra,” vị tiến sĩ trả lời với một nụ cười lịch sự, ”tôi sợ rằng tôi phải từ chối trả lời. Nó hoàn toàn là một chuyện cá nhân. ”
”Ồ, vậy hả?” Thumm chế nhạo. “Tôi nghĩ rằng…”
Drury Lane nói nhẹ nhàng: “Thôi, thôi nào, ngài thanh tra, một người đàn ông có quyền được hưởng một sự riêng tư nhất định, ông biết đấy. Tôi thấy không cần phải tra hỏi Tiến sĩ Sedlar thêm nữa. Ông ta đã giải thích các chi tiết đáng ngờ…”
Joe Villa bật dậy, nét mặt gã nhăn nhúm vì vui sướng. “Chắc chắn rồi! Tôi biết mà!” Gã kêu lên. “Chắc chắn các vị sẽ tin ông ta! Nhưng tôi đã nói với mọi người rằng đây là gã đã thuê tôi làm vụ Saxon và chính là gã tôi đã theo đuôi ngày hôm đó! Các vị định để hắn thoát hử?”
“Ngồi xuống, Joe,” viên thanh tra mệt mỏi nói. “Được rồi, ngài Tiến sĩ; điều duy nhất tôi sẽ nói với ông ngay bây giờ là mọi chuyện nhìn hết sức mờ ám đối với tôi.”
Sedlar cứng nhắc gật đầu. “Tôi chắc rằng ông sẽ thấy tất cả là một sai lầm. Lúc đó, tất nhiên tôi sẽ mong đợi một lời xin lỗi.” Ông hơi xoay mắt kính đặt lại dưới lông mày của mình và nhìn chằm chằm một cách lạnh lẽo về phía Thumm.
“Nếu tôi có thể hỏi một câu,” Patience bắt đầu bằng một giọng quyến rũ sau khi im lặng một lúc lâu. “Tiến sĩ Sedlar, ông có biết người đàn ông này tự gọi mình là Ales?”
“Ôi, con gái…” Lane bắt đầu.
“Ồ, chuyện này ổn thôi, thưa ông,” viên quản lý người Anh nở một nụ cười. “Tất nhiên là cô Thumm đây có quyền được hỏi. Không, tôi không thể nói rằng tôi đã làm vậy. Cái tên đó chỉ gợi lại một ký ức mơ hồ…”
“Ông ta từng viết bài cho tờ Stratford Quartely,” Rowe đột nhiên nói.
“À! Thảo nào tôi mang máng rằng mình đã nghe thấy ở đâu đó.”
“Và bây giờ,” người quản lý tiền nhiệm lo lắng tiến về phía trước làm gián đoạn cuộc nói chuyện, “tôi chắc rằng chúng ta đã có đủ những cáo buộc và trách cứ. Ngài thanh tra, tôi đề nghị tất cả chúng ta hãy cùng quên ngày không vui vẻ này đi. Tôi thấy không có lí do gì để buộc tội người đàn ông này - anh Villa đây.”
“Không, không,” Tiến sĩ Sedlar lịch sự đồng ý. “Chưa có tổn thất gì cả.”
“Ở đây, chờ một phút,” Coburn, viên cảnh sát phản đối. “Tôi có bổn phận của mình, các quý ông. Người đàn ông này chịu trách nhiệm về một vụ trộm, và tôi không thể thả hắn đi. Và hắn vừa mới thú nhận đã đột nhập vào dinh thự của bà Saxon…”
“Trời ơi,” Patience thở dài với người bạn đồng hành trẻ tuổi của mình. “Chúng ta lại lẫn lộn một lần nữa. Đầu em đang quay mòng mòng.”
“Có điều gì đó không bình thường đang bốc mùi nơi đây, em yêu,” chàng trai lẩm bẩm. “Được rồi, Pat, không yêu đương gì! Nhưng anh cảm thấy có một chìa khóa nhỏ xíu giải đáp bí ẩn cho toàn bộ vụ này, một yếu tố cần làm rõ…”
Joe Villa đứng thật yên, cái đầu diều hâu lắc lư từ bên này sang bên kia, đôi mắt nhỏ lấp lánh mơ hồ.
“Hừm…” Thumm bắt đầu nghi ngờ.
“Ngài thanh tra,” Lane lẩm bẩm. Thumm nhìn lên. “Một lát thôi, xin vui lòng.” Ông lão đi cùng ông cùng đứng sang một bên và họ thấp giọng trao đổi với nhau một lúc. Thumm tiếp tục nhìn nghi ngờ; sau đó ngài nhún vai và ra hiệu cho Coburn. Viên cảnh sát miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi Villa và đành luống cuống lắng nghe với một vẻ mặt dữ tợn khi ngài thanh tra cất giọng cộc cằn. Những người khác chỉ im lặng quan sát.
Cuối cùng Coburn nói: “Vâng, không sao, ngài thanh tra, nhưng tôi cần nộp báo cáo của tôi đúng như vậy.”
“Chắc chắn rồi. Tôi sẽ nói chuyện với trung úy của anh.”
Coburn chào và bỏ đi.
Joe Villa thở hắt ra, tựa người vào bàn. Thumm rời khỏi phòng để tìm điện thoại, không để ý đến hướng dẫn trên bàn làm việc. Vị quản lý tiền nhiệm bắt đầu thì thầm trò chuyện với Tiến sĩ Sedlar. Ông Drury Lane mơ màng xem một bức tranh khắc cũ sắc nét - bức chân dung Droeshout treo trên tường của Tiến sĩ Choate. Còn Patience và Rowe, họ đứng tựa vai nhau, không nói câu nào. Như thể tất cả đều đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Ngài thanh tra phi vào. “Villa”, ông nói ngắn gọn. Tên trộm giật mình chú ý. “Mày sẽ đi theo tao.”
“Ông định mang tôi đi đâu?”
“Mày sẽ sớm biết thôi.” Các học giả đã ngừng nói chuyện và đang quan sát Thumm đầy lo lắng. “Tiến sĩ Sedlar, ông sẽ ở lại đây?”
“Xin lỗi ông?” viên quản lý người Anh thì thầm, đầy ngạc nhiên.
“Chúng tôi đang định làm một chuyến du ngoạn đến nhà của vị Tiến sĩ Ales này,” viên thanh tra giải thích với một nụ cười ranh mãnh. “Tôi nghĩ rằng ông cũng muốn đi cùng.”
“Úi…” Villa cất giọng khàn khàn.
Tiến sĩ Sedlar cau mày. “Tôi sợ rằng tôi không hoàn toàn hiểu chuyện.”
“Tiến sĩ Sedlar và tôi còn nhiều chuyện khác cần giải quyết trong ngày,” Tiến sĩ Choate lạnh nhạt.
“Vậy thì thôi.” Lane đột ngột di chuyển. “Ngài thanh tra, làm ơn. Tôi đang rùng mình khi nghĩ đến những điều Tiến sĩ Sedlar sẽ nghĩ về lòng hiếu khách của người Mỹ sau vụ khủng hoảng này. Mặt khác, Tiến sĩ, ông đang lưu trú ở đâu trong trường hợp chúng tôi cần tìm ông… à, trường hợp khẩn cấp?”
“Tại khách sạn Seneca, ngài Lane.”
“Cảm ơn ông. Đi thôi nào, ngài thanh tra. Patience, Gordon, ta nghĩ rằng mọi người không thể tách rời hai cháu nữa, nhỉ?” ông lão cười khúc khích. “À, tuổi trẻ bồng bột,” và ông lắc đầu buồn bã rồi đi ra cửa.