Chương 24 Khám Phá Từ Vụ Nổ
Ngôi nhà đã trở thành một đống tan hoang đang bốc cháy và tỏa khói. Tấm màn khói màu vàng dày đặc vẫn bám quanh những thân cây đang cháy xém, mùi lưu huỳnh khó chịu sộc vào mũi lan đến họng. Cả căn nhà bằng gỗ cũ kĩ đã bị thiêu rụi đến tận móng; những mảnh tường vỡ và vụn mái nhà vương vãi khắp nơi; ngôi nhà sập xuống đè lên căn hầm và giờ chỉ còn lại một đống cháy âm ỉ giữa một khoảng trống đầy những bụi gỗ. Đội an ninh Bang đang vất vả ngăn đám đông tò mò xa khỏi khu nhà. Lính cứu hỏa từ Tarrytown đang cố gắng khống chế ngọn lửa nhằm ngăn đám cháy lan ra những thanh gỗ khô. Nhưng họ chỉ có những dụng cụ chữa cháy thô sơ, trong khi chờ đợi những xe cứu hỏa hiện đại đang gấp rút chạy đến từ Tarrytown và Irvington. Bình chứa nước bên trong những chiếc xe nhanh chóng cạn; và những người xung quanh đã được vận động cùng tham gia dập đám cháy kinh khủng.
Cảnh sát trưởng Bolling gặp Patience, Rowe và Lane ở một góc của bãi đất trống. Ông thở dốc với khuôn mặt đỏ ửng, lốm đốm những vết bụi cháy. “Khốn kiếp thật,” ông ta hét lên. “Hai người của tôi đã bị thương nặng. May mắn là không ai ở trong căn nhà đó khi mọi chuyện xảy ra. Tất cả nổ tung đúng vào lúc sáu giờ.”
“Không có bất cứ lời cảnh báo nào ư?” Lane thì thầm; ông trở nên lo âu một cách kì lạ. “Tôi đoán là không thể nào quả bom lại rơi xuống từ một chiếc máy bay được?”
“Hoàn toàn không. Không có một máy bay nào bay gần đây những ngày qua, và hai người của tôi đều nói rằng không có bất cứ gã nào bén mảng quanh khu này kể từ khi chúng ta rời đi.”
“Như vậy quả bom đã được gài trong ngôi nhà từ trước đó.” Rowe nói dứt khoát.”Ôi lạy Chúa, chúng ta đã thoát trong gang tấc.”
“Trời ơi, nó có thể đã nổ trong khi chúng ta… ” Patience trở nên nhợt nhạt. “Đó chỉ là một chút do dự. Một quả bom!” Và cô rùng mình.
“Có thể nó đã được gài bên dưới tầng hầm.” Lane nói một cách lơ đãng. “Đó là nơi duy nhất trong căn nhà mà chúng ta đã không khám xét chiều hôm đó. Thật ngu ngốc!”
“Căn hầm - nhẽ ra tôi phải đoán ra chứ.” Bolling gầm lên. “Giờ thì tôi phải chứng kiến cảnh hai người của mình nằm chết dí trong bệnh viện. Thật may mắn! Họ đã có thể bị thổi tung thành từng mảnh. Chúng ta có thể quay trở lại đống đổ nát này vào ngày mai. Khi ngọn lửa đã được dập tắt.”
Trên chiếc xe trở về lâu đài Hamlet, ba người ngồi trong im lặng, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
“Em biết đấy,” bất chợt Rowe nói. “Anh đang suy nghĩ.”
“Gì vậy?” Patience hỏi.
“Có vẻ như có một nhóm người đã tham gia vào vụ này. Không nghi ngờ gì khi tài liệu đó của Shakespeare, dù nó là bất cứ thứ gì, là nguyên nhân sâu xa của mọi việc. Chúng ta đã đồng tình, rằng Tiến sĩ Ales đã tìm thấy nó trong cuốn Jaggard 1599 mà ông ta đã ăn trộm được từ viện bảo tàng. Vậy ta có nhân vật chính - Ales. Kẻ thứ hai là gã cầm rìu đêm hôm trước; hắn đã tìm kiếm cái gì nếu không phải là tài liệu đó? Vậy là hai gã. Và có một kẻ bám theo tên cầm rìu, kẻ đã bỏ ngỏ cánh cửa bí mật; vậy là ba gã. Và giờ thì vụ nổ, một kẻ nào đó đã gài bom. Lạy Chúa vậy là bốn tên, quá đủ để khiến chúng ta phải vất vả.”
“Cũng không nhất thiết như vậy,” Patience lí luận. “Anh đã quá máy móc. Một hoặc hai vai diễn anh nói đến có thể là cùng một người. Kẻ thứ hai đến căn nhà có thể là Tiến sĩ Ales, điều đó sẽ khiến chúng ta còn ba nghi phạm. Kẻ đột nhập có thể chính là kẻ gài bom, điều này khiến chúng ta chỉ còn hai người… Chúng ta sẽ không đi quá xa về vụ án, Gordon. Nhưng có một vấn đề. Giờ em đã có đủ thời gian để nghĩ kĩ về vụ nổ, em đang có một ý tưởng hết sức kì lạ.” Cuộc tranh luận phơi ra trước đôi mắt Lane và sự tò mò đã len lỏi vào bên trong. “Chúng ta đang nghiêng về giả thiết rằng kẻ theo đuổi tờ giấy vì muốn có nó - và đã cố gắng để đánh cắp, cất giữ hoặc bán lấy tiền — một cách phạm tội thông thường.”
Rowe cười khẩy, “Pat, em quả là một cô bé ngang ngược! Tất nhiên đó là những lời giải đáp thông thường cho một cuộc tranh giành thứ gì đó có giá trị!”
Patience thở dài. “Có lẽ em đã suy diễn thái quá, nhưng em không thể không nghĩ rằng quả bom đã đặt từ trước đêm hôm qua, có thể kẻ nào đó đã biết trong ngôi nhà có tờ giấy và gài bom!”
Ông lão nháy mắt. “Vậy ư, Patience?”
“Ô, cháu cho rằng điều đó thật điên rồ, nhưng chúng ta đang phải đối mặt với một loạt những phi vụ bạo lực - những vụ tấn công, trộm cướp, và bom nổ… Chỉ mỗi Maxwell đang sống trong căn nhà đó; chắc chắn kẻ gài bom biết điều này. Thật quá phi lý khi nghĩ rằng trái bom chỉ để làm hại một người hầu già. Vậy thì điều đó có nghĩa là gì? Chúng ta đều cho rằng một hoặc nhiều người theo đuổi và muốn chiếm đoạt tờ giấy đó; nhưng theo cháu có ai đó đang muốn thiêu hủy nó!”
Rowe ngạc nhiên mất mấy giây, rồi anh hất hàm và làu bàu: “Ồ, Pat, em làm tôi chết lặng. Nói về việc tranh luận với phụ nữ thì …” Anh dụi mắt. “Kẻ quái nào lại muốn phá hủy một tài liệu có giá trị lịch sử và đáng giá đến thế? Thật sự là điên rồ nếu đi theo hướng đó!”
Patience bực tức. “Em nghĩ anh mới là người khốn khổ ở đây.”
“Phương án của Patience,” Lane nói một cách ngắn gọn, “thực sự vô cùng logic đấy Gordon. Cậu sẽ không đi đến đâu khi thách thức trí tuệ của phụ nữ, chàng trai của ta. Ta sẽ nói là nếu như chỉ mỗi chữ kí của Shakespeare liên quan trong vụ án này, thì chỉ có một thằng điên mới muốn thiêu hủy nó. Nhưng có gì đó dính líu nhiều hơn chữ kí đó; một tài liệu mà chữ kí trên nó chỉ là phần phụ. Kẻ đánh bom trước đó hẳn đã bị rung động bởi ý tưởng giữ nó lại, không muốn thông điệp mà nó chứa đựng được công chúng biết đến.”
“Đó, thế mới là thông thái.” Patience nói.
“Nhưng để phá hủy…!” Rowe cười gượng. “Cháu không thể tưởng tượng nổi có điều gì đó mà ngài Shake bí hiểm đã có thể viết ra khiến cho một người ở thế kỉ XX mất từng ấy công sức để ngăn nó được công bố. Cái quái gì trên đời này có thể? Điều đó thực sự không đúng.”
“Đó chính là điểm mấu chốt.” Lane nói một cách khô khốc. “Đó có thể là điều gì? Nếu như cậu hiểu được… Và nếu nó không thực sự có ý nghĩa gì thì lại là câu chuyện khác.”
Nếu như Patience được hỏi, có lẽ cô hẳn nói rằng ngày hôm đó, ngày mà bắt đầu bằng một cuộc điện thoại quái dị, liên quan đến vụ tấn công một ông già, một ngôi nhà bí ẩn bị phá hủy, và tất cả kết thúc bằng một vụ nổ khủng khiếp, có thể không còn bí ẩn nào nữa. Nhưng hãy còn những điều đang đợi cô - Rowe và Lane - ở Hamlet.
Trời tối dần. Chỉ còn một vài tia sáng ánh lên trên cây cầu; Khuôn mặt già cả nhăn nheo của Quacey hiện ra trước ngọn đèn cổ kính.
“Ngài Drury!” Ông ta kêu lên. “Có ai bị thương không?”
“Không quá tệ. Có chuyện gì vậy Quacey?”
“Có một quý ông đang đợi ở sảnh. Ông ta gọi điện đến ngay sau khi ông rời đi. Rồi một giờ sau ông ấy đến. Ông ta có vẻ rất buồn bã, ngài Drury ạ.”
“Ông ta là ai?”
“Ông ta nói tên mình là Choate.”
Họ nhanh chóng bước vào sảnh lớn, giống như toàn bộ tòa nhà, khu sảnh này có kiến trúc đặc trưng của nước Anh thời Trung cổ. Mọi người đều thở dài. Ở góc xa phía cuối sảnh, là người quản lý của Britannic với bộ râu rậm và hai tay chắp sau lưng, đứng lấp ló đằng sau chiếc mặt nạ khổng lồ diễn vẻ Bi được Lane lắp ở đó.
Ba người tỏ ra phấn khởi khi gặp ông ta. “Tiến sĩ Choate,” Lane nói một cách chậm rãi. “Rất xin lỗi vì đã để ngài đợi. Có một số chuyện bất ngờ đã xảy ra… Khuôn mặt ngài nhìn rất bi thảm. Có chuyện gì vậy?”
“Có sự cố bất ngờ à?” Tiến sĩ Choate tỏ ra lo lắng. “Vậy thì ông chắc là biết rồi?” ông ta do dự gật đầu với Rowe và Patience.
“Về vụ nổ?”
“Vụ nổ á? Vụ nổ nào cơ? Ôi lạy Chúa, không! Tôi đang nói về Tiến sĩ Sedlar.”
“Tiến sĩ Sedlar,” mọi người đồng thanh kêu lên.
“Ông ta đã biến mất.”
Người quản lý dựa vào một bàn gỗ sồi. Đôi mắt của ông ta nhìn rất u ám.
“Biến mất?” Patience nhíu mày. “Tại sao chứ, chúng ta mới gặp ông ta hôm thứ Bảy, phải không Gordon?”
“Đúng vậy,” viên quản lý bảo tàng nói gấp gáp. “Ông ta xuất hiện một lúc hôm thứ Bảy. Ông ta trông hoàn toàn ổn. Tôi hẹn ông ta trước lúc ông ta rời đi là hãy gọi điện đến nhà tôi vào Chủ nhật, tức tối hôm qua về mấy vấn đề liên quan đến viện bảo tàng. Ông ta đã hứa. Nhưng rồi ông ta biến mất.”
“Ông ta không gọi sao?” Lane lẩm bẩm.
“Không, tôi đã cố gắng tìm ông ta ở Seneca; ông ta đã không ở đó. Cả ngày nay tôi đợi ông ta, và trông đợi bất kể tin tức gì từ ông ta. Nhưng chẳng nhận được gì cả.” Tiến sĩ Choate nhún vai. “Thật là kì cục! Ông ta không nói gì cả và biến mất. Tôi nghĩ có thể ông ấy bị ốm. Tôi đã gọi lại vào chiều nay và phát hiện ra ông ấy không ở khách sạn từ sáng thứ Bảy!”
“Điều đó cũng không chắc chắn rằng ông ta bị mất tích từ sáng thứ Bảy.”
“Tôi cho là không phải. Nhưng thật kì lạ. Tôi không biết phải làm gì. Gọi cảnh sát hay là… tôi đã cố gắng liên lạc với bố cô, cô Thumm ạ, nhưng cô gái ở văn phòng nói là…” Viên quản lý ngồi sụp xuống ghế, hậm hực.
“Trước tiên thì Donoghue, rồi Tiến sĩ Ales và giờ là Sedlar,” Patience nói một cách bi đát. “Tất cả đều mất tích! Thật sự mờ ám!”
“Trừ phi Sedlar là Ales,” Rowe chỉ ra.
Tiến sĩ Choate nhỏm cổ dậy. “Ôi, lạy Chúa”.
“Tôi cho là,” Patience nhướn mày. “Nếu Tiến sĩ Ales không phải Sedlar thì ông ta đã lấy mảnh giấy và bỏ trốn!”
“Thưa quý cô Thumm. Mọi người ở khách sạn đều nói là đồ đạc của ông ta vẫn ở trong phòng. Điều đó hiếm khi xảy ra với một kế hoạch bỏ trốn. Và tài liệu mà cô đang nói đến là gì thế?”
Lane có vẻ rất mệt mỏi; có những trũng sâu quanh mắt ông, làn da của ông trở nên nhợt nhạt. Ông lắc đầu một cách mệt mỏi. “Những suy luận này sẽ không đưa chúng ta đến đâu cả. Mọi thứ đều không thể lường trước… Điều duy nhất tôi có thể đưa ra là các vị nên tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Sedlar.”
Khi Patience và Rowe quay về thành phố thì đã rất muộn. Họ đỗ xe ngoài khách sạn Seneca và tìm người quản lý. Sau một số nỗ lực, họ được phép khám phòng tiến sĩ Sedlar. Nó có vẻ khá là ngăn nắp; những bộ đồ may theo kiểu Anh quốc treo trong tủ quần áo, bàn làm việc hãy còn những quả vải tươi, và hai hòm hành lý cùng ba túi xách của ông ta vẫn chưa được mở. Viên quản lý đã cố gắng ngăn cản cảnh sát động đến những thứ đó, liếc vào thư giới thiệu của Patience, thứ tất nhiên thuộc về ngài thanh tra, - đành miễn cưỡng chấp nhận việc khám xét căn phòng.
Hành lý và quần áo đều kiểu Anh; có một số văn bản đóng dấu London và được đề địa chỉ đến Tiến sĩ Hamnet Sedlar . Lẽ tự nhiên chúng đến từ người quản lý đương nhiệm ở Britannic. Hộ chiếu, có lẽ đã được kiểm tra, được tìm thấy trong ngăn kéo bàn làm việc; nó có ghi thông tin của Tiến sĩ Hamnet Sedlar và dán một tấm ảnh nhỏ quen thuộc.
”Sedlar…thôi được rồi,” Rowe kêu lên. “Mọi thứ đang khiến anh phát bực. Không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ người đàn ông này định bỏ trốn ra ngước ngoài.”
“Thật mệt mỏi!” Patience rên rỉ. “Gordon, hãy đưa em về nhà và hãy… hôn em.”