CHƯƠNG 1
Ngôi nhà đứng trên một sườn đồi chếch ngoài rìa làng. Nó đứng đó trơ trọi trông ra trảng rộng đất nông trang khu vực Tây Nam nước Anh. Xét trên phương diện nào cũng đều chẳng phải một ngôi nhà đáng chú ý - chừng ba mươi năm tuổi, lùn bè, vuông chạnh, xây gạch, có bốn cửa sổ chình ình đằng trước ở kích thước lẫn tỷ lệ hầu như chính xác sao cho thật khó coi.
Con người duy nhất thấy ngôi nhà ấy có chút nào đặc biệt chính là Arthur Dent, mà ấy chỉ bởi vì đó tình cờ là ngôi nhà anh đang sống. Anh sống trong ngôi nhà ấy được chừng ba năm, kể từ cái hồi anh chuyển đi khỏi London bởi thành phố ấy khiến anh lo âu và cáu bẳn. Bản thân anh cũng khoảng ba mươi, cao, tóc đen và chẳng bao giờ tự thấy thoải mái. Thứ từng khiến anh lo lắng nhất là mọi người luôn miệng hỏi anh trông có vẻ lo lắng thế vì nỗi gì. Anh làm ở đài phát thanh địa phương, anh từng hay bảo các bạn là chỗ đó thú vị hơn họ chắc là tưởng nhiều. Cũng có đúng vậy - phần lớn các bạn anh làm việc bên quảng cáo.
Đêm hôm thứ Tư trời mưa rất nặng hạt, đường làng ướt nhép sình lầy, nhưng sáng thứ Năm mặt trời sáng trong veo lúc soi rọi ngôi nhà của Arthur đâu như sẽ là lần cuối.
Chuyện hội đồng muốn đánh sập nhà anh và xây thế vào đó một đường vòng thì Arthur vẫn còn lơ mơ.
***
Vào hồi tám giờ sáng thứ Năm Arthur cảm thấy không khỏe lắm. Anh thức giấc mệt đờ đẫn, ngồi dậy, đi lang thang đờ đẫn quanh phòng, mở một cửa sổ, thấy chiếc xe ủi, tìm đôi dép lê, đoạn huỳnh huỵch ra nhà tắm rửa ráy. Kem đánh răng trên bàn chải - thế được rồi. Chải nào.
Gương cạo râu - chĩa lên trần nhà. Anh chỉnh gương. Thoáng một khắc cái gương phản chiếu chiếc xe ủi thứ hai qua cửa sổ nhà tắm. Chỉnh lại ngay ngắn, nó phản chiếu những sợi râu rễ tre của Arthur Dent. Anh cạo hết đi, rửa sạch, lau khô, rồi huỳnh huỵch ra nhà bếp tìm thứ gì đó dễ chịu bỏ mồm.
Ấm nước, phích cắm, tủ lạnh, sữa, cà phê. Ngáp.
Từ xe ủi lang thang qua tâm trí anh trong giây lát tìm kiếm cái gì đó để kết nối.
Chiếc xe ủi bên ngoài cửa sổ phòng bếp là một chiếc khá to.
Anh nhìn nó chằm chằm.
"Màu vàng," anh nghĩ và huỳnh huỵch bước trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Qua nhà tắm anh dừng uống một cốc nước to, rồi cốc nữa. Anh bắt đầu ngờ rằng mình bị váng vất. Tại sao anh lại bị váng vất? Đêm qua anh đã uống gì chăng? Anh tạm cho là hẳn mình đã uống. Anh chợt thoáng thấy ánh lấp loáng trong gương cạo râu. "Màu vàng,” anh nghĩ, đoạn huỳnh huỵch đi tiếp sang phòng ngủ.
Anh đứng nghĩ. Quán rượu, anh nghĩ. Ôi trời, cái quán. Anh mơ hồ nhớ đã tức giận, tức giận chuyện gì đó hình như quan trọng. Anh đương bảo mọi người chuyện đó, anh ngờ ngợ là đương bảo mọi người chuyện đó một lúc khá lâu: hình ảnh rõ ràng nhất anh nhớ là cặp mắt mờ đi trên khuôn mặt những người nghe kia. Chuyện gì đó về một đường vòng mới anh vừa được hay tin. Chuyện được bàn thảo đã mấy tháng nay rồi, duy có điều hình như không ai hay biết. Nực cười. Anh súc một ngụm nước. Mọi việc sẽ đâu vào đấy, anh đã quyết ý vậy, chẳng ai muốn một đường vòng, hội đồng chẳng có lý lẽ để hậu thuẫn. Mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi.
Chúa ơi, chuyện tối qua rước cho anh một cơn váng vất mới tệ hại làm sao. Anh nhìn mình trong gương tủ áo. Anh thè lưỡi. "Màu vàng," anh nghĩ. Từ màu vàng lang thang qua tâm trí anh tìm kiếm cái gì đó để kết nối.
Mười lăm giây sau anh đã ở bên ngoài nằm trước cái xe ủi to tướng màu vàng đang lừng lững tiến lên lối đi trong vườn nhà.
***
L. Prosser, như người ta nói, chỉ là con người. Nói cách khác anh ta là một dạng sống hai chân gốc carbon hậu duệ của loài vượn. Cụ thể hơn nữa thì anh ta bốn mươi, béo ú và xập xệ, làm việc cho hội đồng địa phương. Lạ kỳ sao, mặc dầu chính anh ta không biết, anh ta còn là hậu duệ nam trực hệ của Thành Cát Tư Hãn, dầu nhiều thế hệ xen ngang rồi lai trộn lộn dòng lộn giống đã xào xáo mớ gien đến độ anh ta không còn đặc điểm Mông Cổ nào nhận ra được, và vết tích duy nhất sót lại nơi L. Prosser nhắc nhớ tới tổ tiên hùng mạnh của anh ta chính là cái vòng eo tròn trông thấy cùng chút lòng riêng dành cho các loại mũ lông be bé.
Anh ta không có vẻ gì là một chiến binh vĩ đại: thực ra anh ta là một người hay lo lắng bồn chồn. Ngày hôm nay anh ta đặc biệt lo lắng bồn chồn bởi đã có chuyện gì đó sai trầm trọng trong công việc của anh ta - là việc lo sao cho căn nhà của Arthur Dent được giải tỏa sạch trơn khuất mắt trước cuối ngày.
"Thôi đi, anh Dent," Prosser nói, "anh không thắng được đâu, anh biết mà. Anh không thể nằm trước cái xe ủi này mãi được." Anh ta cố sao cho mắt mình tóe lửa dữ dằn song chúng không chịu.
Arthur nằm trong bùn lép nhép trả đũa.
"Tôi chơi đấy," anh nói, "ta xem xem ai gỉ sét trước."
"Tôi e anh sẽ phải chấp nhận thôi," Prosser nói, vừa nắm chặt chiếc mũ lông vừa xoay tròn trên đỉnh đầu, "đường vòng này phải được làm và nó sẽ được làm!"
"Lần đầu nghe thấy chuyện ấy đấy," Arthur nói, "tại sao phải làm chứ?"
Prosser ngúc ngoắc ngón tay về phía anh một tí rồi dừng và lại rụt tay đi.
"Ý anh là sao, tại sao phải làm ư?" Prosser hỏi lại. "Đó là một đường vòng. Đường vòng thì phải được làm chứ."
Đường vòng là thứ làm ra để cho một số người vọt từ điểm A sang điểm B cực nhanh trong khi số khác vọt từ điểm B sang điểm A cực nhanh. Người sống ở điểm C, vì là điểm ngay chính giữa, thường lâm vào cảnh băn khoăn tự hỏi có cái quái gì hay ho ở điểm A đến nỗi quá cỡ người từ điểm B cứ khăng khăng đến đó bằng được, rồi lại có cái quái gì hay ho ở điểm B đến nỗi quá cỡ người từ điểm A cứ khăng khăng đến đó. Họ thường ước giá thiên hạ tính toán một lần cho xong xem mình muốn ở chỗ chết tiệt nào.
Prosser muốn ở điểm D. Điểm D không phải một nơi nào cụ thể, chỉ là bất cứ điểm thuận tiện nào cách thật xa mấy điểm A, B, C. Anh ta sẽ có một túp nhà bé xinh ở điểm D ấy, với những rìu là rìu trên cánh cửa, và anh ta sẽ dành ra ít nhiều thời gian dễ chịu ở điểm E, tức là quán rượu gần điểm D nhất. Vợ anh ta dĩ nhiên là muốn hoa hồng leo nhưng anh muốn rìu. Anh ta không biết tại sao nữa - chỉ là anh thích rìu. Anh ta đỏ mặt kịch liệt trước những cái cười toe toét chế giễu của mấy tay lái xe ủi.
Anh ta chuyển sức nặng cơ thể từ chân nọ sang chân kia, nhưng cả hai chân đều không thoải mái như nhau. Rõ ràng có ai đó ở đây đang kém cỏi kinh khủng và anh ta cầu trời ấy không phải là mình.
"Anh đã có toàn quyền kiến nghị hoặc phản đối trong thời hạn hợp lý, anh biết đấy," L. Prosser lên tiếng.
"Thời hạn hợp lý?" Arthur la lên. "Thời hạn hợp lý? Lần đầu tiên tôi biết tới chuyện này là hôm qua khi có một công nhân đến nhà tôi. Tôi đã hỏi hắn có phải hắn đến để làm vệ sinh cửa sổ không thì hắn bảo không, hắn đến để phá nhà. Dĩ nhiên hắn không nói thẳng ra ngay đâu. Ồ không. Đầu tiên hắn lau vài ba cái cửa sổ xong lấy tôi một đồng năm bảng. Sau rồi hắn mới bảo tôi."
"Nhưng anh Dent này, các bản quy hoạch có ở phòng quy hoạch địa phương chín tháng nay rồi mà."
"Ồ vâng, vừa nghe tin là tôi đi ngay đến gặp họ, chiều hôm qua. Các anh cũng không cố gắng báo để người ta biết mà lưu tâm mấy, nhỉ? Ý tôi là thực sự nói cho ai đấy biết hay gì đấy."
"Nhưng các bản quy hoạch đã được trưng bày công khai..."
"Trưng bày? Cuối cùng tôi lại phải xuống tận tầng hầm để mà tìm."
"Đấy là gian trưng bày."
"Xuống với một cây đèn pin."
"À dào, chắc là mất điện."
"Mất cả cầu thang nữa."
"Nhưng này, anh có thấy bảng thông báo còn gì?"
"Có," Arthur đáp, "có tôi thấy. Nó được trưng dưới đáy một cái tủ tài liệu khóa kỹ trong một buồng vệ sinh bỏ không trên cửa có tấm biển đề Coi chừng con báo .”
Một đám mây lướt qua trên đầu. Đám mây phủ bóng lên Arthur Dent nằm nhổm chống khuỷu tay giữa bùn lạnh. Đám mây phủ bóng lên ngôi nhà của Arthur Dent. Prosser cau mày nhìn.
"Cũng có phải một cái nhà đặc biệt đẹp đẽ gì đâu," anh ta làu bàu.
"Xin lỗi, cơ mà tình cờ tôi lại thích cái nhà ấy đấy."
"Anh sẽ thích con đường vòng thôi."
"Ô, câm mồm," Arthur nói. "Câm mồm rồi cuốn xéo ngay, mang cả cái con đường vòng khốn nạn ấy đi nữa. Anh thừa biết anh chẳng có lý lẽ gì cả."
Mồm Prosser há ra ngậm lại một đôi lần trong lúc tâm trí anh ta trong một khắc nào đấy ngập tràn những ảo ảnh không lý giải nổi song hấp dẫn kinh hồn là ngôi nhà của Arthur Dent bị lửa nuốt chửng còn chính Arthur thì la lối om sòm chạy khỏi cảnh tan hoang nóng giãy với ít nhất ba đuôi giáo to nặng thò lõ sau lưng. Prosser thường vẫn bị những ảo ảnh thế này quấy rầy, chúng khiến anh ta bồn chồn luôn. Anh ta cà lăm giây lát và rồi tính trí lại.
"Anh Dent," anh ta nói.
"Chào? Vâng?" Arthur đáp.
"Chút thông tin cụ thể cho anh đây. Anh có biết cái xe ủi kia sẽ bị hư hại chừng nào nếu như tôi để nó cứ thế cán thẳng lên người anh không?"
"Chừng nào?" Arthur hỏi.
"Chẳng mảy may," Prosser đáp, đoạn bồn chồn huỳnh huỵch bỏ đi, bụng hỏi dạ tại sao não bộ lại tràn ngập cả ngàn kỵ mã lông lá thảy đều đang quát tháo chính anh ta.
***
Bởi một sự tình cờ thú vị, chẳng mảy may chính là mức độ mà Arthur Dent hậu duệ loài vượn ngờ tới chuyện một trong những người bạn chí cốt của anh không phải hậu duệ từ một vượn nào, mà thực ra là đến từ một hành tinh bé nhỏ đâu đó cận biên sao Betelgeuse, không phải từ Guildford đến như anh ta vẫn khẳng định.
Arthur Dent chưa bao giờ từng ngờ tới điểm này.
Người bạn này của anh đến hành tinh Trái Đất lần đầu chừng mười lăm năm Trái Đất trước, anh ta đã cật lực trà trộn vào xã hội Trái Đất - phải nói là khá thành công. Tỷ như anh ta đã dành mười lăm năm này vờ là một diễn viên thất nghiệp, chuyện này thì cũng tương đối đáng tin.
Song anh ta cũng phạm một sai lầm bất cẩn, bởi đã phần nào hà tiện chặng nghiên cứu ban đầu. Thông tin thu thập được dẫn dụ anh ta chọn cái tên "Ford Prefect" với hàm ý dễ chịu mà không lồ lộ.
Anh ta không cao lồ lộ, nét mặt nổi bật nhưng không đẹp trai lồ lộ. Tóc thô xoắn hoe đỏ, chải hất ra sau từ hai bên thái dương. Da anh ta như bị kéo ngược từ mũi ra đằng sau. Anh ta có gì đó hơi kỳ quặc, nhưng khó nói được đó là gì. Có thể ấy là mắt anh ta vẻ như không chớp mấy và mỗi khi ta nói chuyện với anh ta chừng một khoảng thời gian nào đó mắt ta sẽ tự động vãi nước thay anh ta. Có thể ấy là do anh ta cười mỉm hơi quá rộng ngoác khiến mọi người có cái ấn tượng bất an là anh ta sắp xáp tới túm cổ họ.
Anh ta gây ấn tượng với hầu hết bạn bè làm quen được trên Trái Đất là một tay lập dị song vô hại - một tay nhậu xỉn ngỗ ngược quen mấy thói kỳ cục. Tỷ như anh ta thường không được mời song cứ xông vào các cuộc tiệc tùng đại học, say quắc cần câu xong bắt đầu lôi đại bất kể nhà vật lý học thiên văn nào vớ được ra mà giễu cợt cho đến khi bị tống cổ ra.
Thỉnh thoảng tâm trạng thất thần thật khó hiểu, anh ta nhìn trân trối lên trời như thể bị thôi miên, kỳ đến khi ai đó hỏi anh ta đang làm cái gì vậy. Vậy là anh ta sẽ giật mình biết lỗi một tí, dãn người ra và nhăn răng cười.
"À, chỉ đang tìm đĩa bay," anh ta sẽ đùa và ai nấy sẽ cười cợt hỏi anh ta đang tìm cái loại đĩa bay nào.
"Đĩa xanh!" anh ta sẽ trả lời kèm nụ cười nhởn nham hiểm, phá lên cười man dại một chốc rồi đột nhiên nhao qua quầy bar gần nhất mua một chầu khủng đồ uống.
Những buổi tối như thế thường kết thúc dở tệ. Ford thường nốc whisky đến mụ mị đầu óc, rúc vào một góc với cô gái nào đó, rồi giải thích với cô ta bằng những cụm từ líu ríu khó hiểu rằng chân thành mà nói cái đĩa bay màu nào thật sự không quan trọng.
Sau đó, mém say mềm bước đi loạng choạng dọc các con phố đêm, anh ta luôn miệng hỏi mấy tay cảnh sát đi ngang có biết đường từ đây về sao Betelgeuse không. Mấy tay cảnh sát sẽ nói gì đó đại khái, "Này quý ngài, ngài không nghĩ đã đến giờ nên xéo về nhà rồi hả?"
"Anh đang cố về nhà đây, cưng. Đang cố đây," lần nào Ford cũng trả lời như vậy.
Thật ra thì điều anh ta trông ngóng khi nhìn mông lung lên bầu trời chính là để xem có bất kể dấu hiệu nào của đĩa bay hay không. Anh ta nói xanh lá vì màu xanh ấy là chế phục không gian truyền thống của các tàu thương thám sao Betelgeuse.
Ford Prefect tuyệt vọng không biết liệu rồi rốt cuộc có đĩa bay nào đến sơm sớm hay không, bởi bị mắc kẹt mười lăm năm ở bất cứ đâu thì cũng là quá lâu, nhất lại là nơi nào chán đến chùn não như Trái Đất. Ford ước gì một cái đĩa bay sẽ sớm đến bởi anh ta biết cách ngoắc đĩa bay đáp xuống và được họ cho quá giang. Anh ta biết cách xem các Kỳ Quan Vũ Trụ chỉ với chưa đầy ba mươi đô la Ngưu Lang một ngày.
Thật ra, Ford Prefect là một nhà nghiên cứu nay đây mai đó cho quyển sách thập phần xuất chúng Bí kíp quá giang vào Ngân Hà .
***
Con người là những kẻ biết thích nghi tài tình, vậy nên đến giờ ăn trưa đời sống xung quanh nhà Arthur đã thành một lịch trình ổn định. Vai trò của Arthur được mọi người chấp nhận cả là nằm lép nhép trong bùn, thảng hoặc lại yêu cầu được gặp luật sư, gặp mẹ, hay xem một cuốn sách hay ho nào đó; vai trò được chấp nhận của L. Prosser là tùy dịp mà tấn công Arthur bằng mánh khóe mới tỷ như bài ca Vì Lợi ích Cộng Đồng, hay bài Bước Tiến Của Tiến Bộ, cả bài Họ Cũng Phá Nhà Tôi Một Lần Rồi Anh Biết Đấy, Đừng Tiếc Làm Gì cùng vô số những lời phỉnh phờ lẫn đe dọa khác; vai trò được chấp nhận của mấy lái ủi là ngồi vãn uống cà phê và thử nghiệm các quy định của công đoàn xem họ có thể nào xoay chuyển tình hình theo hướng có lợi cho túi tiền của mình không.
Trái Đất chầm chậm dịch chuyển trên quỹ đạo hằng ngày của nó.
Mặt trời đang bắt đầu sấy khô bãi bùn Arthur nằm.
Một cái bóng lại đổ ngang trên người anh.
"Xin chào Arthur," cái bóng ấy nói.
Arthur ngước nhìn, nheo nheo mắt trong ánh mặt trời mà giật mình nhìn thấy Ford Prefect đang đứng bên trên mình.
"Ford! Chào, cậu thế nào?"
"Tôi ổn," Ford đáp, "nghe này, cậu bận không?"
"Tôi bận không ấy à?" Arthur la toáng. "À, tôi chỉ đang nằm chắn trước cả lũ xe ủi này với đủ thứ vì nếu không chúng sẽ húc sập nhà tôi, ngoài chuyện ấy ra thì... đúng là, không cũng không bận mấy, sao?"
Ở trên sao Betelgeuse người ta không biết mỉa mai châm chọc, nên Ford Prefect lắm lúc không nhận ra mình bị châm chọc trừ phi hết sức tập trung. Anh ta mới đáp, "Tốt, có chỗ nào ta nói chuyện được không?"
"Hử?" Arthur Dent chưng hửng.
Trong mấy giây Ford dường như phớt lờ anh bạn, chỉ nhìn chết trân lên trời như thể một con thỏ đang cố làm sao cho ô tô chẹt qua. Thế rồi đột ngột anh ta ngồi thụp xuống bên Arthur.
"Bọn mình cần nói chuyện," anh ta nói vội.
"Được," Arthur nói, "thì nói chuyện."
"Và uống," Ford bổ sung. "Chuyện quan trọng sống còn là chúng ta nói chuyện và uống. Ngay bây giờ. Chúng ta sẽ đi ra quán trong làng."
Anh ta lại nhìn lên trời, lo lắng, chờ đợi.
"Nghe này, cậu không hiểu à?" Arthur hét lên. Anh chỉ Prosser. "Gã đó muốn húc đổ nhà tôi!"
Ford liếc nhìn người kia, băn khoăn.
"Thì sao, gã ta có thể làm thế trong khi cậu không ở đây, không được hả?" anh hỏi.
"Nhưng tôi không muốn người ta làm thế!"
"À."
"Nghe này, cậu bị cái quái gì vậy hả, Ford?" Arthur nói.
"Gì đâu. Không có cái gì làm sao cả. Nghe tôi đây - tôi phải nói với cậu cái chuyện quan trọng nhất cậu từng được nghe này. Tôi phải nói với cậu ngay bây giờ, và tôi phải nói với cậu trong quán bar Ngựa Và Nài Ngựa."
"Nhưng vì sao?"
"Bởi vì cậu sẽ cần một ly thật mạnh."
Ford nhìn Arthur chằm chằm, và Arthur kinh ngạc thấy ý chí của mình bắt đầu xụi lơ. Anh không nhận ra rằng đây là tại trò uống rượu cũ rích Ford đã học được chỗ mấy cảng siêu không gian chuyên phục vụ các vành đai mỏ madranite trong hệ sao Lạp Hộ Beta.
Trò chơi ấy không phải là không giống trò chơi trên Trái Đất tên gọi Đấu vật Da đỏ, và được chơi như thế này:
Hai đấu thủ ngồi hai bên bàn, mỗi người có một ly trước mặt.
Giữa họ đặt một chai rượu Janx (đã được bất tử hóa trong bài ca vùng mỏ Lạp Hộ cổ đại "Ồ đừng cho tôi thêm tẹo rượu Janx Lâu Năm ấy nữa / Không, anh đừng cho tôi thêm tẹo rượu Janx Lâu Năm ấy nữa / Vì đầu tôi sẽ phèo, lưỡi tôi sẽ reo, mắt tôi sẽ héo và tôi sẽ tèo / Anh không rót cho tôi thêm một ly Janx Lâu Năm tội lỗi ấy ư").
Từng người trong hai đấu thủ sẽ tập trung ý chí nhằm nghiêng chai rượu để rót vào ly đối thủ - bấy giờ người kia sẽ phải uống.
Cái chai sau đó sẽ lại được đổ đầy. Họ lại chơi tiếp. Một khi bạn bắt đầu thua thì nhiều phần bạn sẽ tiếp tục thua mãi, bởi vì một trong những tác dụng của rượu Janx là làm suy yếu năng lực ngoại cảm.
Ngay khi tiêu thụ xong lượng rượu định trước, người thua chung cuộc sẽ bị phạt thực hiện hành động thường là sinh học đến mức tục tĩu.
Ford Prefect thường cố thua.
***
Ford chằm chằm nhìn Arthur, anh này bắt đầu nghĩ có lẽ rốt cuộc thì mình muốn đến quán Ngựa Và Nài Ngựa thật.
"Thế còn nhà tôi...?" anh hỏi vẻ than vãn.
Ford nhìn qua chỗ Prosser, rồi đột ngột một ý nghĩ tinh quái nảy ra.
"Gã ta muốn húc sập nhà cậu?"
"Phải, anh ta muốn xây.."
"Mà gã không làm được vì cậu đang nằm chắn ngay trước mũi xe ủi của gã?"
"Phải, với cả..."
"Tôi chắc ta có thể thu xếp được gì đấy," Ford nói. "Xin lỗi, này anh!" Ford hét toáng.
Prosser (bấy giờ đang tranh luận với người phát ngôn của tổ lái ủi về chuyện Arthur Dent có cấu thành nguy cơ bệnh lý tâm thần cho họ hay không, và nếu quả anh ta như vậy thì họ sẽ được trả bao nhiêu) quay lại nhìn. Anh ta kinh ngạc và có hơi hoảng thấy Arthur có bạn đồng hành.
"Vâng? Xin chào?" anh ta đáp. "Chẳng hay anh Dent đã tỉnh trí chưa?"
"Liệu,” Ford cũng đáp, "ta có thể xem như hiện giờ anh Dent chưa tỉnh?"
"Hả?" Prosser thở dài.
"Và ta cũng có thể giả như," Ford tiếp, "anh ấy sẽ ở đây cả ngày chứ?"
"Là sao?"
"Vậy là người của anh định sẽ đứng loanh quanh cả ngày không làm gì?"
"Có thể, có thể lắm..."
"Chà, nếu đằng nào cũng đã cam chịu đứng loanh quanh thế, anh đâu thật sự cần anh ta nằm ở đây suốt, phải không?"
"Gì?"
"Anh đâu có," Ford nhẫn nại nói lại, "thực sự cần anh ta ở đây."
Prosser nghĩ ngợi ý này.
"À không, không phải..." anh ta lúng búng, "không hẳn là cần ..." Prosser băn khoăn lo lắng. Anh ta nghĩ bụng một trong hai bọn họ không có lý lắm thì phải.
Ford lại bảo, "Vậy nếu anh cứ coi như anh ta thực vẫn ở đây thì anh ta với tôi có thể lỉnh đi xuống quán chừng nửa giờ. Nghe thế ổn chứ?"
Prosser nghĩ đề nghị này nghe hoàn toàn ngu xuẩn.
"Như thế nghe hoàn toàn hợp lý..." Prosser nói bằng giọng trấn an, tự hỏi mình đang trấn an ai.
"Và nếu sau đấy anh muốn chuồn một chốc," Ford lại nói, "chúng tôi sẵn sàng bao che lại cho anh."
"Rất cảm ơn anh," Prosser đáp, không còn biết chơi trò này ra sao nữa, "cảm ơn anh rất nhiều, vâng, thật là tử tế quá..." Anh ta nhíu mày, rồi mỉm cười, rồi thử cả hai cùng lúc, song thất bại, nắm chặt chiếc mũ lông và xoay xoay từng chặp trên đỉnh đầu. Anh ta chỉ có thể giả như là mình vừa mới thắng.
"Vậy," Ford tiếp, "chỉ cần anh muốn qua đây và nằm xuống..,”
"Gì?" Prosser đáp.
"A, tôi xin lỗi," Ford lại tiếp, "có lẽ tôi chưa trình bày thật rõ. Phải có ai đó nằm trước mấy cái xe ủi này, nhỉ? Không thì sẽ không cản được chúng xông thẳng vào nhà anh Dent đây, có đúng không ạ?"
"Gì cơ?" L. Prosser lại hỏi.
"Đơn giản lắm," Ford nói, "khách hàng của tôi, anh Dent, nói rằng anh ấy sẽ thôi nằm trong bùn đây đổi lại điều kiện duy nhất là anh sẽ đến tiếp quản chỗ anh ấy."
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Arthur hỏi, nhưng Ford đã thúc cho anh ta một cú ý bảo im đi.
"Anh muốn tôi," Prosser nói, lập bập thành lời tư duy mới mẻ này cho chính mình nghe, "đến nằm ở kia..."
"Vâng."
"Trước cái xe ủi?"
"Vâng"
"Thay cho anh Dent đây."
"Vâng."
"Trong bùn này."
"Trong, như anh nói, bùn này."
Ngay khi Prosser nhận ra rằng rốt cuộc thì mình cũng gần như thua rồi, thì như thể cả một gánh nặng tự tuột khỏi vai: chuyện này mới giống cái thế giới mà anh ta vẫn biết. Anh ta thở dài.
"Đổi lại anh sẽ đưa anh Dent đi với anh xuống quán?"
"Chính thế,” Ford khẳng định, "chính xác là thế."
Prosser lo lắng tiến tới vài bước rồi dừng lại.
"Hứa chứ?" anh ta hỏi.
"Hứa," Ford đáp. Anh ta quay sang Arthur.
"Thôi nào," anh ta bảo, "đứng dậy để anh bạn này nằm xuống."
Arthur đứng dậy, cảm thấy như thể đang ở trong mơ.
Ford ra hiệu cho Prosser buồn bã, ngượng ngập ngồi xuống dưới bùn. Anh này cảm thấy cả cuộc đời mình là một giấc mộng, thậm chí thỉnh thoảng còn tự hỏi đời ấy là của ai và người ấy có thấy vui với nó hay không. Bùn đóng bánh quanh mông đít và cánh tay anh ta, ục vào trong giày anh ta.
Ford nhìn Prosser nghiêm nghị.
"Và không lén húc đổ nhà anh Dent trong khi anh ấy không có mặt, được chứ?" anh ta xẵng giọng.
"Nội ý nghĩ thôi," Prosser gầm gừ, "cũng còn chưa bắt đầu suy tính đến," anh ta nói tiếp, lấy thế nằm thoải mái, "cái khả năng hãn hữu là nó dám vụt qua đầu óc tôi."
Anh ta thấy đại diện công đoàn lái ủi đang đi tới bèn buông đầu lún xuống bùn rồi nhắm mắt lại. Anh ta cố gắng sắp đặt các luận điểm hòng chứng minh rằng bản thân không cấu thành một nguy cơ bệnh lý. Anh ta còn khuya mới có thể chắc chắn điểm này - tâm trí anh ta dường như đầy tiếng ồn, đầy những ngựa, khói và mùi máu tanh. Sự tình luôn xảy ra thế này mỗi khi anh ta cảm thấy khổ sở hay bị bịp, và anh ta cũng chưa bao giờ tự lý giải vì sao. Trong một chiều kích cao siêu mà chúng ta chẳng biết gì vị Hãn hùng mạnh đang gầm lên giận dữ, nhưng anh chàng Prosser thì chỉ hơi rim run và thút thít. Anh ta bắt đầu cảm thấy nước mắt nhoi nhói sau mí. Tình trạng bế tắc do sai lỗi quan liêu, những người giận dữ nằm trong bùn, những người lạ không thể hiểu đang phân phát những nỗi sỉ nhục không thề giải thích và nguyên một đội quân kỵ sĩ không xác định đang cười nhạo anh ta trong đầu - một ngày lạ lùng sao.
Một ngày lạ lùng sao. Ford Prefect biết rằng lúc này nhà Arthur có bị húc đổ hay không chẳng quan trọng cái khỉ khô gì hết.
Arthur thì vẫn còn rất lo lắng.
"Nhưng tôi tin được gã ta không?" anh hỏi.
"Tôi thì tôi sẽ tin gã ta đến ngày chót cùng của Trái Đất này," Ford đáp.
"Ôi dào, phải," Arthur nói, "thế còn bao lâu nữa?"
"Khoảng mười hai phút nữa," Ford nói. "Đi thôi, tôi cần uống một ly."