← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Đây là những gì Bách khoa toàn thư Ngân Hà cho biết về rượu. Nó cho biết rằng rượu là một chất lỏng không màu dễ bay hơi hình thành do lên men đường và cũng ghi nhận tác dụng gây say của thứ này lên một số dạng sống nhất định gốc carbon.

Bí kíp quá giang vào Ngân Hà cũng đề cập đến rượu. Nó cho biết đồ uống đỉnh nhất từng có trên đời là Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà.

Nó cho biết hiệu quả của việc uống một ly Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà cũng giống như nghiền nhỏ não bạn ra bằng một lát chanh quấn quanh một viên gạch vàng to đùng.

Bí kíp cũng bảo cho bạn biết trên những hành tinh nào thì có Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà ngon nhất, bạn có thể phải trả bao nhiêu cho một ly và các tổ chức tình nguyện nào tồn tại để giúp bạn về sau cai rượu.

Bí kíp thậm chí còn chỉ bạn cách tự pha một ly cho mình.

Lấy nước cốt từ một chai rượu Janx Lâu Năm, nó nói.

Đổ vào trong ly một đơn vị nước lấy từ các biển thuộc hành tinh Santraginus V - Ôi, cái thứ nước biển hành tinh Santraginus ấy, nó cảm thán, Ôi, cá mú các biển hành tinh Santraginus ấy!!! Cho ba viên rượu Gin khủng của sao Người Giữ Gấu tan trong hỗn hợp (đóng đá phải đúng cách nếu không sẽ mất benzine).

Cho bốn lít khí đầm lầy Fallia sủi bọt xuyên qua hỗn hợp, đề tưởng nhớ tất cả những Người Quá Giang hạnh phúc đã chết vì sảng khoái trong đầm lầy Fallia ấy.

Trên sống lưng một cái thìa bạc cho lơ lửng một lượng vừa đủ chiết xuất Siêu Bạc Hà Qualactin, thơm sực mọi mùi hương choáng ngất của những khu Qualactin tăm tối, ngọt tinh tế và bí ẩn.

Bỏ vào đấy răng một con cọp lửa của sao quỷ Algol. Nhìn cái răng tan ra, tỏa lửa của các mặt trời sao quỷ Algol vào tận trong lòng chất lỏng.

Rắc Zamphuor.

Thêm một trái ô liu.

Uống... nhưng... hết sức cẩn thận...

Bí kíp quá giang vào Ngân Hà có phần bán chạy hơn Bách khoa toàn thư Ngân Hà.

***

"Sáu vại đắng," Ford Prefect bảo người đứng quầy bar Ngựa Và Nài Ngựa. "Mà nhanh nhanh lên cho, sắp tận thế rồi."

Người đứng quầy bar không đáng bị đối xử kiểu này, ông là một ông già tự trọng. Ông đẩy cặp kính lên mũi và chớp chớp nhìn Ford Prefect. Ford tảng lờ ông và nhìn trân trối bên ngoài cửa sổ, thấy vậy người đứng quầy bar nhìn sang Arthur, bấy giờ chỉ nhún vai bó tay, chẳng nói chẳng rằng.

Người đứng quầy bar bèn lên tiếng, "Ồ vậy ư thưa anh? Thời tiết này kể mà tận thế thì cũng đẹp đây," đoạn bắt đầu bơm bia ra vại.

Ông lại thử gợi chuyện.

"Vậy, anh sẽ xem trận đấu chiều nay chứ?"

Ford quay nhìn ông ta.

"Không, xem làm gì," anh ta đáp, đoạn lại quay nhìn ra cửa sổ.

"Thế là thế nào, anh nghĩ kết quả đã được định đoạt rồi ư, thưa anh?" người đứng quầy bar hỏi. "Arsenal không có cửa nào ư?"

"Không, không," Ford nói, "chỉ là sắp tận thế."

"À, vâng, anh đã nói rồi," người đứng quầy bar đáp, lần này nhìn lom lom bên trên cặp kính vào Arthur. "Nếu thế sẽ thật là cú thoát may mắn cho Arsenal."

Ford quay lại nhìn ông, kinh ngạc thật tình.

"Không, không hẳn," anh ta nói. Cau mày.

Người đứng quầy hít hà nặng nhọc. "Của anh đây, thưa anh, sáu vại," ông ta nói.

Arthur yếu ớt mỉm cười với ông này, lại nhún vai. Anh quay ra yếu ớt mỉm cười với cả quán phòng trường hợp ai đó nghe được chuyện gì đang diễn ra.

Chẳng ai nghe được gì, cũng chẳng ai trong bọn họ hiểu anh đang mỉm cười với họ là có ý gì.

Một người ngồi kế bên Ford chỗ quầy bar nhìn hai người đàn ông, nhìn sáu vại, tức thì tính nhẩm nhanh, có được một đáp số gã thích liền nhoẻn cái cười toe toét ngu ngốc đầy hy vọng với họ.

"Xéo đi," Ford nói, "rượu của bọn này," vừa nói vừa lườm gã một cái ắt khiến một con cọp lửa sao quỷ Algol cũng phải quay đi lo chuyện của nó.

Ford đập tờ tiền năm bảng lên quầy bar. Anh ta nói, "Cứ giữ tiền lẻ."

"Sao thưa anh, cả một đồng năm bảng? Cảm ơn anh."

"Ông còn mười phút để tiêu."

Người đứng quầy bar quyết định đơn giản nhất là bỏ đi một lúc.

"Ford này," Arthur lên tiếng, "cậu có thể vui lòng cho tôi biết chuyện quái gì đang diễn ra không?"

"Uống hết đi," Ford nói, "cậu cần có ba vại để vượt qua chuyện này."

"Ba vại?" Arthur hỏi. "Vào giờ ăn trưa?"

Người đàn ông ngồi kế bên Ford cười nhăn nhở và gật đầu sung sướng. Ford tảng lờ hắn. Anh ta nói, "Thời gian là một ảo ảnh. Giờ ăn trưa thì còn ảo gấp đôi."

"Sâu sắc lắm," Arthur nói, "cậu nên gửi câu đó cho tờ Reader's Digest . Họ có nguyên một trang cho loại như cậu."

"Uống hết đi."

"Tại sao tự nhiên lại ba vại?"

"Để dãn cơ, bởi cậu sẽ cần đấy."

"Dãn cơ?"

"Dãn cơ."

Arthur trân trối nhìn vại bia của mình.

"Hôm nay tôi đã làm gì sai," anh lẩm bẩm, "hay thế giới đã luôn như thế này mà tôi thì chỉ co trong cái kén của mình chẳng thấy gì?"

"Thôi được rồi," Ford đành lên tiếng, "tôi sẽ cố gắng giải thích. Chúng ta biết nhau đã bao lâu?"

"Bao lâu nhỉ?" Arthur nghĩ. "Ờm, khoảng năm năm, có khi là sáu," anh đáp. "Hình như phần lớn thời gian ấy có ý nghĩa gì đấy vào thời điểm ấy."

"Được rồi," Ford nói. "Cậu sẽ phản ứng ra sao nếu tôi nói rốt cuộc tôi không phải từ Guildford đến, mà là từ một hành tinh nhỏ ở đâu đó cận biên sao Betelgeuse?"

Arthur nhún vai như kiểu thì cũng vậy vậy cả.

"Tôi không biết," anh nói, đoạn nốc một ngụm bia. "Mà tại sao... cậu nghĩ đấy là cái thứ chuyện cậu muốn nói à?"

Ford chịu thua. Thật sự thì chuyện đó cũng chẳng đáng bận tâm lúc này, cũng sắp tận thế rồi mà. Anh ta chỉ bảo:

"Uống hết đi."

Đoạn anh ta nói thêm, hoàn toàn có tính thông báo sự việc:

"Sắp tận thế rồi."

Arthur tặng những người trong quán một nụ cười yếu ớt nữa. Cả quán cau mày nhìn anh. Một người đàn ông phẩy tay ý chừng bảo anh thôi mỉm cười với họ mà lo chuyện của mình đi.

"Hôm nay hẳn là thứ Năm rồi," Arthur lẩm bẩm một mình, cúi thấp đầu xuống bên cốc bia, "Mình chẳng bao giờ hiểu được ngày thứ Năm."