← Quay lại trang sách

Chương 2 Gabriel Galian

Gabriel vội vã vào thang máy, bấm nút lên văn phòng của Hoài. Một rộn rã không tên không chỉ mới len vào trái tim Gabriel nhưng đã làm rộn trong suốt chuyến bay từ New York về đây!

Đấy là cái hẹn sớm nhất mà văn phòng Hoài đã thu xếp cho Gabriel. Khi đầy cửa vào văn phòng Hoài, Gabriel có cảm giác như một sự êm ả thân quen nào đó đang đón chờ chàng.

Vẫn như lần trước, Gabriel đã lấy hẹn 2 ngày liền. Cô thư ký của Hoài vui vẻ chào Gabriel, nhưng không đưa đẩy vài câu xã giao vì đoán đây là người bệnh không dễ tiếp cận.

Hoài đã biết trước sẽ gặp Gabriel ngày hôm nay nên khi vừa nghe Anne gõ cửa là nàng đã nhanh nhẹn đi ra đón Gabriel. Nàng đón Gabriel với nụ cười rất tươi và lời nói cởi mở:

- Gabriel! Thật vui gặp lại anh! Hoa anh gởi cho tôi thật đẹp quá! Đến hôm nay vẫn chưa tàn hết! Cám ơn anh nhiều khi đã gửi hoa cho tôi! Tôi thấy hạnh phúc vì mình được quan tâm! Vào đây!

Đáp lại với những lời nói của Hoài, Gabriel chỉ mỉm cười.

Không cần Hoài phải nói, Gabriel ngồi xuống chiếc ghế bành thoải mái nhất mà lần trước Hoài đã ngồi đối diện, uống cà phê và nói chuyện với nhau.

Lần này Hoài cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Gabriel chứ không ngồi ở chỗ làm việc của mình. Khoảng cách của hai người tự nhiên đã được thu hẹp lại.

Gabriel đưa một túi giấy nhỏ cho Hoài:

- Có món quà nhỏ tặng Hoài!

Hoài cầm lấy tươi nét mặt:

- Quà cho tôi sao? Hôm rồi tặng hoa chưa đủ sao mà còn thêm quà nữa! Cám ơn anh nhiều.

Trong túi giấy có quyển sách. Hoài lấy ra xem. Đây là một quyển truyện. Nàng nhìn tên của sách cũng như tác giả. “A Pale View of Hills”. Tên tác giả là Kazuo Ishiguro. Một tác giả Nhật Bản? Cái tên này hình như Hoài đã thấy ở đâu rồi nhưng chắc chắn chưa hề đọc sách của tác giả. Gabriel là chủ nhà xuất bản thì tặng sách cho mình là đúng rồi, Hoài nghĩ như vậy.

- Hoài có thích đọc sách của Kazuo Ishiguro không?

Nàng ngửng đầu lên nhìn Gabriel:

- Chưa bao giờ. Nhưng tên tác giả nghe ở đâu rồi, tôi không nhớ!

- “A Pale of Hills” là tiểu thuyết đầu tiên của Kazuo Ishiguro trước khi ông ta được giải Nobel về văn chương năm 2017. Truyện “A Pale of Hills” tôi tặng Hoài là ấn bản đầu tiên, hiếm vì số in giới hạn. Sách xuất bản từ năm 1982 do nhà xuất bản Faber and Faber in. Rất tiếc nhà xuất bản của chúng tôi không có được cái may mắn in quyển sách đầu tiên này.

Hoài kêu lên:

- Ô trời ơi! Vậy đây là sách quý hiếm mà anh lại tặng tôi! Tác giả là người Nhật Bản, hẳn anh nghĩ có một điểm nào gần gũi giữa ông ta và tôi sao? Cùng là người Á châu, ý tôi muốn nói như vậy!

Gabriel cười khi trả lời:

- Có thể tôi cũng có ý đó, nhưng chỉ là vô tình thôi! Nhưng Kazuo Ishiguro tuy là người Nhật nhưng đến nước Anh từ khi 5 tuổi. Vợ của ông ta là một phụ nữ Anh. Một tiểu thuyết gia người Anh nhưng không chỉ như thế mà còn là nhạc sĩ, viết kịch bản cho phim. Nhiều truyện của Kazuo Ishiguro được chuyển thể thành phim. Tôi thích tác giả này. Hy vọng Hoài đọc và sẽ thích!

- Tôi nghĩ mình sẽ thích! Cám ơn anh nhé, Gabriel! Chắc anh sưu tập nhiều sách quý hiếm?

- Thì cũng là một trong những thú vui của tôi thôi!

- Vậy là tủ sách của anh lại trống đi một chỗ.. vì tôi!

- Tôi đã rất phân vân vì không biết phải chọn lựa món quà thế nào để tặng Hoài…

Hoài nhìn Gabriel nói nhỏ nhẹ:

- Đây là món quà đặc biệt nhất mà tôi có! Cám ơn anh. À.. mà này! Đâu phải hôm nay anh về đây để chỉ tặng món quà này không thôi phải không?

- Đúng vậy!.. Hoài khỏe không? Sau tai nạn bây giờ thấy thế nào? Tôi rất lo cho Hoài khi nghe tin!

- Tôi đã bình thường trở lại và làm việc được. Còn anh thì sao? Tôi không nghĩ là anh trở lại. Có vấn để gì sao?

Gabriel nhìn Hoài rất lâu rồi mới đáp:

- Tôi.. đã mong chờ ngày hôm nay, ngồi đây trong căn phòng này và nói chuyện với Hoài.

Hoài cười dí dỏm:

- Uống cà phê nữa chứ?

Gabriel cũng cười thoải mái:

- Được không?

Hoài đứng lên:

- Để tôi đi pha cà phê cho anh!

Nhìn Hoài trở lại với ly cà phê trong tay, Gabriel thấy rộn rã một niềm vui thật ấm áp. Chàng uống từng ngụm nhỏ, hương vị cà phê thơm ngát thấm vào không chỉ miệng lưỡi Gabriel nhưng còn lan tỏa khắp châu thân chàng. Gabriel chợt nghĩ mình có thể ngồi trong căn phòng này suốt ngày, hưởng những giây phút thoải mái thật khó diễn tả mà chính chàng cũng không hiểu nổi! Vì Hoài ư?

Hoài dường như cũng nhận ra một thân tình nào đó mới chớm nở giữa Gabriel và nàng. Một tình bạn đặc biệt sao?

Gabriel ngần ngừ rồi hỏi Hoài:

- Tôi có một thỉnh cầu được không?

Hoài nhìn Gabriel với vẻ ngạc nhiên:

- Sao phải dùng đến hai chữ “thỉnh cầu”? Quan trọng lắm sao? Tôi có thể làm gì được cho anh?

- Tôi có thể thu lại những buổi đến đây nhờ Hoài tư vấn không?

- Dĩ nhiên là được! Nhưng cho tôi hỏi lý do anh muốn thu lại để làm gì? Nghe lại sao?

- Tôi muốn giữ và nghe lại.

Hoài gật gù:

- Anh cứ tự nhiên!

Rồi nàng nói đùa:

- Không phải để sau này kiện tôi chứ?

Gabriel cười lớn:

- Không bao giờ có chuyện đó! Tôi quý những giây phút trong căn phòng này! Có thể Hoài không hiểu được hay.. cũng có lúc Hoài sẽ hiểu..

Hoài hỏi Gabriel:

- Lần này về đây có điều gì làm anh bận tâm?

Gabriel như tỉnh hẳn. Chàng đặt ly cà phê xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi tìm trong cặp da một cái máy thu âm rất nhỏ. Gabriel nói với Hoài:

- Tôi thu âm nhé!

Hoài gật đầu.

Gabriel nói với nàng:

- Như lần trước khi rời khỏi đây tôi đã quyết định từ bỏ những tưởng nhớ về Katrya và mọi điều liên quan đến cô ấy. Nhưng..

Hoài ngạc nhiên:

- Nhưng sao? Anh không làm được?

- Không! Tôi đã cương quyết với chính mình. Điều đầu tiên là tôi tìm mọi thứ của Katrya còn sót lại trong nhà tôi, trong phòng ngủ của tôi để bỏ hết tất cả đi. Tôi đã làm như vậy, không hề tiếc nuối. Nhưng có lẽ Katrya vẫn không chịu dứt khoát hẳn!

- Thế nghĩa là sao? Một người đã chết không phải là chấm dứt sao? Vì sao?

- Tôi tìm thấy.. À không.. không phải tôi đi tìm nhưng trong lúc xếp mọi thứ thuộc về cô ấy để bỏ đi thì một chiếc chìa khóa trong túi áo khoác của Katrya rơi ra!

- Chỉ vì một chiếc chìa khóa ư? Đó là chìa khóa gì? Chìa khóa phòng thuê của Katrya?

- Không phải chìa khóa nhà thuê! Tôi đã trả hết mọi chìa khóa cho người chủ nhà.

- Tại sao anh quan tâm về một chiếc chìa khóa của người đã chết?

Gabriel thở dài:

- Đúng vậy! Lẽ ra tôi nên vất chiếc chìa khóa này đi luôn thì phải! Nhưng tôi đã không làm vậy!

Nhìn thấy Gabriel có vẻ băn khoăn nếu không muốn nói là khổ sở, Hoài ái ngại:

- Anh làm gì với chiếc chìa khóa đó? Anh muốn làm gì chứ?

- Tôi nghĩ phải có một duyên cớ nào đó nên tôi đã nhìn thấy chiếc chìa khóa đó!

- Bởi vì anh chưa dứt khoát! Chìa khóa chỉ là một vật vô tri! Đừng nghĩ gì thêm hay tò mò làm gì!

Gabriel cười hực lên một tiếng nhỏ như trút bớt những khó chịu đang đè nặng trong lòng:

- Khốn nỗi tôi đã để cho sự tò mò của mình lấn chiếm!

- Rồi anh đã làm gì?

- Tôi đã mướn một PI, thám tử điều tra tư để tìm xem chiếc chìa khóa này là chìa khóa gì!

Hoài kêu lên:

- Gabriel! Anh điên rồi!

Gabriel gật đầu:

- Đúng! Tôi điên thật rồi! Tôi không nên tìm hiểu thêm về Katrya!

Nhưng Hoài cũng không nén được sự tò mò:

- Có đi đến đâu không?

- Càng lúc càng thêm rắc rối và tôi không thể dừng lại được nữa! Sau một thời gian tìm kiếm, người thám tử tư tôi thuê đã tìm ra đó là chìa khóa một hộp thư ở bưu điện gần chỗ Katrya ở.

- Nhưng..

Hoài chưa nói dứt câu, Gabriel đã giải thích ngay:

- Katrya đã trả tiền thuê hộp thư trong 10 năm liền.

- Nhưng ở chỗ cô ta thuê nhà để ở có hộp thư không?

- Có!

- Vậy hộp thư thuê ở bưu điện này là Katrya muốn giấu một bí mật nào đó?

Gabriel cười buồn:

- Phải!

Hoài đột nhiên nhắc nhở Gabriel:

- Sau 8 năm anh quên lời cảnh cáo rồi sao?

- Chắc tôi quên thật!

Hoài ân cần nói với Gabriel:

- Vậy thì dừng lại đi! Điều anh đang làm thật vô nghĩa! Không những vô nghĩa mà còn gây nhiều phiền toái cho anh nữa! Để làm gì chứ?

Gabriel băn khoăn:

- Tôi cũng nghĩ như vậy! Để làm gì chứ? Nhưng sự tò mò trong tôi về Katrya không chịu ngủ yên! Hơn nữa.. những hiểu biết thêm về bí mật của Katrya như một mũi tên đã bị bắn đi, không thể làm gì khác!

Hoài nghiêm trang nói với Gabriel:

- Tôi nghĩ anh nên ngừng lại khi còn có thể!

Gabriel lắc đầu:

- Đã quá muộn!

- Anh nói như vậy nghĩa là sao?

- Bởi vì những bí mật đó quá hấp dẫn!

Chính Hoài dường như cũng bị lôi cuốn vào bí mật nào đó của Katrya! Nàng thở dài khi nói với Gabriel:

- Hãy suy nghĩ lại về những hậu quả có thể xảy ra cho anh! Điều này có thể làm anh dừng lại không?

- Vì vậy tôi mới cần nói chuyện với Hoài! Nếu chỉ mình tôi biết với những suy luận của mình, chắc tôi sẽ không chịu nổi!

Hoài quan sát Gabriel. Anh ta đang bị dằn vặt giữa những chọn lựa để tiếp tục tiến tới hay ngừng lại. Nàng nói với Gabriel:

- Tôi luôn luôn lắng nghe nhưng theo tôi, lời khuyến cáo của 8 năm trước không phải là một lời nói đùa hay dọa suông! Anh nên cẩn trọng!

- Tôi rất cẩn thận! Mọi sự tìm kiếm hiện giờ đều qua người thám tử tư mà tôi thuê.

- Liệu anh có tin được người đó không?

- Cho đến giờ phút này thì OK.

Không hiểu sao Hoài lại hỏi Gabriel:

- Anh tin tôi?

- Đương nhiên!.. Tôi chưa bao giờ có sự tin cậy nào với ai như thế! Tôi nghĩ tôi có thể nói với Hoài bất cứ chuyện gì! Không chỉ bởi vì nghề nghiệp và chuyên môn của Hoài làm tôi nghĩ như thế! Nhưng chỉ là.. tôi không biết phải nói như thế nào! Hoài có sự cảm thông và hình như còn hơn thế nữa.. Hoài cho người khác một cảm giác trông cậy và tín thác.. Tôi không cần phải yêu cầu Hoài đừng nói với ai những điều tôi đã hay sắp kể cho Hoài nhưng tự nhiên như là những điều này chỉ biết giữa hai chúng ta.. Tôi không biết phải diễn tả thế nào nhưng.. là như vậy đó! Rất thành thực!

Chưa hề có một ai nói như thế với sự trông cậy gần như hoàn toàn vào Hoài như vậy! Bỗng dưng nàng thấy cảm động! Gabriel không chỉ là một người bệnh của nàng mà còn hơn là một người bạn.. thân thiết!

Hoài buột miệng nói với Gabriel:

- Anh làm tôi cảm động!

- Tôi chỉ nói những điều mà thực sự tôi cảm nhận về Hoài!

Hoài quay trở lại vấn đề của Katrya:

- Với chìa khóa đó và hộp thư của Katrya, anh biết được gì?

- À.. rất nhiều thứ! Đầu tiên tôi tìm thấy kết quả bản xét nghiệm về DNA của Katrya dính líu với vài người. Đó là xét nghiệm về huyết thống! Như Hoài đã biết theo di truyền học, mỗi người con đều có gene được thừa hưởng từ cha và mẹ. Nên việc xác định huyết thống rất chính xác! Theo kết quả này Katrya có 2 người em gái cùng cha khác mẹ.

Hoài chăm chú nghe Gabriel nói và không thể chối cãi là nàng đang bị lôi cuốn vào câu chuyện:

- Ở bên Nga?

- Không! Ở bên Mỹ!

- Trời! Vậy là sao? Cha của Katrya là người Mỹ?

- Không, người Nga, không phải người Mỹ! Xét nghiệm DNA đã giúp chứng minh điều này! Nhưng không hiểu vì lý do gì cha của Katrya đã có tên họ Mỹ vì hai người em gái cùng cha của cô ấy có họ là Morris!

- Nhưng tôi tưởng gia đình cô ấy ở bên Nga?

- Tôi cũng tưởng như vậy!

- Nhưng khi anh quen cô ta thì cả tên họ của Katrya là gì?

- Katrya Zakharov!

- Vậy cha của cô ta họ là Zakharov chứ không phải là Morris!

- Điều này mình không rõ! Có thể Zakharov là họ của mẹ cô ta nhưng cũng có thể là họ của cha cô ấy, hoặc là cha ghẻ của cô ta. Nhưng vì sao cha của Katrya lại ở Mỹ trong khi Katrya lớn lên và ở Nga, là nhà báo bất đồng chính kiến? Tôi không hiểu!

- Nhưng lý do mà Katrya thử DNA tìm huyết thống là vì cô ta biết có người thân hay cha của cô ta ở Mỹ đúng không?

- Tôi cũng nghĩ như vậy! Katrya không kể cho tôi nghe về gia đình của cô ấy. Có những lần tôi muốn hỏi thì cô ấy lảng sang chuyện khác.

Hoài tò mò:

- Anh biết gì thêm về chuyện Katrya đi tìm huyết thống của cô ta?

- Viên thám tử tư truy tìm được tên của hai người em gái của Katrya là Alexandra và Clara dựa theo kết quả. Gia đình Morris hiện sống ở California. Theo sự tìm hiểu, viên thám tử nói với tôi, Alexandra cũng là tên Nga nhưng người Nga không gọi Alexandra mà gọi là Sasha hay Sashenka. Còn cô em nhỏ hơn là Clara thì tên Nga cũng có tên đó nhưng viết là Klaras!

- Người cha thì sao, người có họ là Morris?

- Không tìm thấy tin tức gì về người cha!

- Rồi anh định làm gì tiếp? Những hiểu biết thêm về gia đình cô ấy đâu có đưa đến kết luận nào về cái chết của Katrya?

Hoài hỏi tiếp:

- Nhưng tại sao Katrya phải thuê một hộp thư riêng như vậy? Đi tìm huyết thống của mình ở Mỹ đương nhiên là cô ta đã biết đến sự có mặt của người cha! Katrya là con rơi sao? Cô ta đã dùng hộp thư đó như một nơi cất những bí mật không muốn ai biết. Kết quả DNA đó Katrya đã mở ra xem chứ?

- Phong bì có mở ra nhưng vẫn để lại trong hộp thư.

- Cô ấy muốn giấu điều bí mật này?

- Nhưng đây là xứ Mỹ, xứ tự do, tại sao lại phải giấu diếm sự tìm kiếm này? Có ai cấm đoán chuyện mình đi tìm nguồn cội đâu?

- Thì bởi vì đó chính là bí mật của Katrya! Nhưng biết như vậy rồi anh định làm gì nữa?

- Tôi không biết! Nhưng tôi có cảm tưởng dù đã không còn trên thế gian này nữa nhưng cô ấy vẫn không buông tha tôi!

- Cảm tưởng là một cái gì không chính xác và rất mơ hồ. Anh không nên quyết định hay hành động theo những cảm tưởng đó. Hãy suy xét theo lý trí của mình.

- Nhưng Hoài có thấy những điều tôi kể về Katrya là hấp dẫn không?

- Tôi có tò mò và bị thu hút về sự kỳ lạ trong câu chuyện của anh kể về Katrya. Nhưng nếu chỉ để biết về Katrya thì tôi nghĩ như vậy là quá đủ! Nếu tôi là anh, tôi sẽ chấm dứt ngay lúc này. Tôi sẽ không đi tiếp để tìm hiểu thêm về một vấn đề không phải là của mình, không liên quan gì đến mình, mà chỉ đưa đến những phiền toái hay có thể nguy hiểm là đàng khác.

Gabriel nâng ly cà phê lên uống một hai ngụm rồi vẫn giữ ly cà phê trong tay, anh ta nói với Hoài:

- Hoài có tin vào trực giác không?

Nàng suy nghĩ:

- Tôi tin vào trực giác, nhưng chỉ một đôi khi thôi! Vì có những lúc trực giác của chúng ta sai!

Gabriel cười thành tiếng rất thoải mái:

- Có nghĩa là Hoài vẫn muốn khuyên tôi đừng tìm hiểu về Katrya nữa đúng không?

Lần này giọng Hoài đầy vẻ chân thành khi nói với Gabriel:

- Thật mà! Đó y như một trò đánh cược mà phần thua chắc chắn về anh. Còn sự nguy hiểm thì quá lớn! Tại sao phải làm như vậy? Tôi nghĩ anh đã không còn yêu Katrya nữa! Không còn yêu cô gái đó nữa! Tôi có thể nói chắc chắn như vậy!

Gabriel nhìn Hoài bằng ánh mắt dị kỳ:

- Đúng! Hoài đã nói đúng! Tôi không còn yêu Katrya nữa! Đối tượng của tôi không còn là Katrya nữa!

- Vậy thì tốt!

- Nhưng mà.. tôi không hiểu mình! Sao tôi vẫn tò mò? Tò mò vì sự bí ẩn chứ không phải vì Katrya!

- Tôi không ngờ anh lại là người tò mò như vậy!

Gabriel lại cười lớn:

- Nói chuyện với Hoài tôi thật thoải mái! Có bao giờ tôi cười lớn tiếng và thú vị như thế này đâu? Thật lạ lùng!

Hoài cũng bật cười theo:

- Nhưng hãy suy nghĩ về cái giá phải trả cho sự tò mò của anh!

Gabriel gật gù không nói gì.

Có tiếng chuông nhắc nhở của Anne. Hoài bấm nút nói:

- Chị nghe đây!

- Có người bệnh chờ hơi lâu!

- OK. Một vài phút nữa thôi!

Gabriel uống hết ly cà phê rồi đứng lên:

- Hết giờ cho tôi rồi phải không?

Hoài cười:

- Tôi có bệnh nhân khác đang chờ.

- Gặp Hoài ngày mai! Hôm nay tôi đã muốn hẹn 2 tiếng nhưng không có chỗ, ngày mai cũng vậy! Thật tiếc quá!

- Bởi vì tôi nghỉ quá lâu nên bệnh nhân mới bị dồn lại như vậy!

Nhìn Gabriel cứ chần chờ mãi mới đi ra ngoài, Hoài thầm nghĩ người bạn mới tốt này thật thân quen và gần gũi!