Phần Kết
Hoài và Lữ lên New York 10 ngày sau để dự đám tang của Gabriel. Ngồi trên máy bay suốt chuyến đi, Hoài nhắm mắt như ngủ nhưng thực tình nàng không ngủ, mặc dù muốn ngủ.
Thời gian quả là diệu kỳ! Chỉ mới 10 ngày không phải là lâu lắm nhưng Hoài đã thấy bình yên hơn hay chỉ vì nàng đã hết nước mắt để khóc cho Gabriel? Lữ đã làm nhiều thứ để an ủi và cho nàng quên. Cảnh sát cũng đã kết thúc cuộc điều tra và không tìm ra manh mối nào.
Từ phi trường, Hoài và Lữ gọi tắc xi đến thẳng nhà thờ Do Thái dự nghi lễ đưa chân Gabriel. Trong nhà thờ rất ít người. Hoài nghĩ thầm: “Lúc còn sống Gabriel rất cô độc, đến bây giờ chết cũng cô đơn như vậy sao?”
Chris nhìn thấy Hoài và Lữ. Anh ta đưa tay ngoắc và chỉ hàng ghế bên trên.
Hoài kéo tay Lữ. Hai người chọn hàng ghế sau đó.
Ngồi xuống ghế, Hoài nhìn thấy bức ảnh chân dung của Gabriel rất lớn dựng ở một góc. Trong hình, Gabriel hơi mỉm cười. Vẫn khuôn mặt quen thuộc đó! Hoài lại thấy nhớ Gabriel!
Chris đi xuống nói nhỏ vào tai Lữ:
- Nghi lễ không lâu, sau đó anh và Hoài đi cùng xe với tôi đến nghĩa trang nhé?
Lữ gật đầu.
Nghi lễ chỉ kéo dài chừng 45 phút. Sau đó Hoài và Lữ theo Chris ra ngoài.
Chris nói đùa với Hoài:
- Mời Hoài ngồi bên trên, mặc dù hôm nay tôi làm tài xế cho hai người! Cám ơn đã đến với Gabriel!
Lữ nói:
- Phải đến chứ! Cuộc đời thật không biết thế nào mà nói! Ngày hôm qua gặp gỡ rồi hôm nay không còn gặp nữa!
Vừa lái xe Chris vừa nói với Hoài và Lữ:
- Tôi xin nói trước là hôm nay sẽ chiếm nhiều thì giờ của hai người!
Vẫn là Lữ trả lời:
- Đâu có sao! Chúng tôi lên đây vì chuyện này mà!
Chris giải thích:
- Lúc nãy người luật sư riêng của Gabriel có nói với tôi vì biết hai người dù ở xa đến tham dự đám tang Gabriel nên cũng muốn mời Lữ và Hoài đến văn phòng ông ta sau khi mình ở nghĩa trang về. Lý do là vì có liên quan đến di chúc của Gabriel.
Lữ ngạc nhiên hỏi lại:
- Di chúc của Gabriel thì có liên quan gì đến chúng tôi?
- Phải có liên quan thì ông ta mới mời Hoài chứ?
Lúc này Hoài mới lên tiếng:
- Tại sao tôi lại có liên quan trong di chúc của Gabriel chứ?
Chris nhún vai nhưng giọng nói không giấu được vẻ vui mừng:
- Tôi không biết! Chỉ biết là ông ta cần gặp tôi, Hoài và một người em họ của Gabriel! Có nghĩa là tên 3 người này đều được nhắc đến trong di chúc.
Hoài và Lữ đều thắc mắc, nhất là Hoài!
Đến nghĩa trang, số người tham dự cũng khiêm tốn như trong nhà thờ. Khoảng chừng không đến 20 người. Nghĩa trang nhỏ nhưng có vẻ được săn sóc kỹ lưỡng.
Chris giải thích:
- Đây là nghĩa trang của giòng họ Galian!
Đã có sẵn nhiều ghế cho khách tham dự. Chris đon đả nói với Hoài và Lữ:
- Mời Hoài và Lữ đến đây một chút.
Hoài và Lữ theo chân Chris. Khi đến trước mặt một người đàn ông đứng tuổi, cũng phải ngoài 70 tuổi hay hơn nữa, Chris tươi cười giới thiệu:
- Đây là luật sư riêng của Gabriel và cũng nhiều đời là luật sư cho giòng họ Galian, luật sư Samuel Taylor. Còn đây là bác sĩ Hoài Nguyễn, chồng của bà ấy là nhà văn Phạm Lữ.
Người luật sư đứng tuổi nhìn Hoài khá lâu rồi mỉm cười giơ tay bắt tay Hoài và Lữ. Ông ta nói lịch sự:
- Rất hân hạnh! Rấc tiếc là chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này! Gabriel! Gabriel! Thật đáng tiếc! Anh ta đi mà không giã từ tôi!
Câu nói đó của ông ta làm Hoài có cảm tình với người luật sư này ngay.
Chris nói với ông Samuel Taylor:
- Tôi đã nói là ông cần gặp bác sĩ Hoài và chồng bà ta ở văn phòng sau buổi này.
Ông ta nhìn Hoài nói:
- Đúng vậy vì đây có liên quan đến di chúc của Gabriel. Nhất là bác sĩ lại ở xa nữa. Tôi phải hoàn thành tâm nguyện của Gabriel. Sẽ không mất nhiều thì giờ đâu.
Hoài trả lời ông ta:
- Chúng tôi sẽ đến.
Sau đó thêm nghi thức để tiễn biệt người chết. Cuối cùng sau khi đã hạ huyệt, mọi người bỏ hoa xuống trên quan tài trước khi đất được đổ lên. Những vòng hoa đắp phủ lên sau cùng.
Hoài không còn khóc nữa. Nước mắt nàng đã cạn kiệt, chỉ còn nỗi đau và một sự trống trải đang lan rộng khắp châu thân.
Chris kéo tay Lữ nhắc:
- Mình đến văn phòng luật sư Taylor đi! Ngày mai anh mới về lại Houston mà đúng không?
- Ờ, mai tụi tôi về! Sáng mai về!
Ngồi trên xe chẳng ai nói với ai điều gì. Mỗi người đeo duổi một ý nghĩ riêng trước cái chết bất ngờ của Gabriel hay là những ý nghĩ riêng tư gì khác!
Vào văn phòng luật sư Samuel Taylor, Chris còn nhìn quanh như tìm hiểu.
Người nữ thư ký của văn phòng đi ra và mời mọi người vào thang máy. Cô ta nói:
- Luật sư Taylor đang chờ quý vị.
Cô ta đưa Chris, Lữ và Hoài vào ngay phòng đầu tiên trên tầng thứ hai.
Trong văn phòng ngoài luật sư Taylor còn thêm một người đàn ông khác cũng trạc tuổi Gabriel.
Luật sư Taylor ngỏ lời mời:
- Mời mọi người ngồi. Xin ngồi gần nhau để dễ dàng hơn. Để tôi giới thiệu:
- Bác sĩ Hoài! Mời bà ngồi đây! Bác sĩ Hoài và chồng của bà ấy là..
Chris đỡ lời:
- Phạm Lữ! Anh ấy là nhà văn.
- Ồ vâng, cám ơn anh Chris. Chris là cánh tay mặt của Gabriel và cũng là quản lý của nhà xuất bản Galian. Còn giới thiệu với mọi người đây là ông Jacob Galian, em họ của Gabriel.
Mọi người gật đầu chào nhau.
Luật sư Taylor nói:
- Lý do ngày hôm nay tôi mời mọi người đến đây là vì di chúc của một người bạn chúng ta là Gabriel đã để lại. Di chúc này mới được Gabriel sửa lại trước khi anh ta mất 2 tuần. Đã lâu lắm không có chuyện Gabriel sửa di chúc. Tôi không biết rõ lý do vì sao anh ấy sửa di chúc nhưng tôi chỉ làm theo nguyện ước của người đã mất để lại.
Ông ta ngừng một chút như có thoáng xúc động:
- Nhà xuất bản lâu đời uy tín The Galian do Gabriel trông coi lâu nay bây giờ theo như trong di chúc sẽ để lại cho người em họ là ông Jacob Galian nếu Gabriel mất vì bất cứ lý do nào. Cho nên nhà xuất bản The Galian vẫn thuộc về giòng họ Galian.
Ngừng một chút, ông ta nhìn xem phản ứng của người thừa kế Jacob Galian. Trông Jacob Galian không có vẻ gì ngạc nhiên. Chắc hẳn đã có lần Gabriel nói chuyện này với người em họ của mình.
Ông ta tiếp tục nhìn sang Chris:
- Theo như trong di chúc, ông Chris vẫn tiếp tục làm quản lý trông coi nhà xuất bản The Galian nhưng quyết định cuối cùng vẫn do người chủ mới là ông Jacob Galian chủ sự.
Quay sang nhìn Hoài, ông ta kéo hơi trễ gọng kính xuống khi nói:
- Trong di chúc sửa lại mới đây..
Luật sư Taylor ngừng lại để mọi người có thể hiểu ngầm là tên Hoài chỉ được nhắc đến trong di chúc mới này mà thôi.
Dĩ nhiên tất cả đều chú ý vì tò mò.
- Phần bác sĩ Hoài, anh Gabriel để lại cho bà 10 triệu mỹ kim. Bà cho chúng tôi số tài khoản để văn phòng chúng tôi chuyển thẳng số tiền này vào chương mục của bà.
Mọi người đều chưng hửng và quá ngạc nhiên! Chắc Jacob Galian là người ngạc nhiên nhất! Lữ cũng sững sờ không kém! Hoài không tin vào những gì vừa nghe.
Tuy ngạc nhiên nhưng Hoài trả lời ngay bằng một câu hỏi:
- Luật sư có thể cho tôi biết là Gabriel có lập riêng một quỹ từ thiện nào không?
Câu hỏi của Hoài thật bất ngờ! Luật sư Taylor đáp:
- Có! Gabriel là người lập ra quỹ từ thiện này, chứ không phải cha mẹ anh ta. Nhưng bà hỏi để làm gì?
Hoài nói ngắn gọn:
- Vậy thì ông vui lòng chuyển số tiền 10 triệu mỹ kim này vào thẳng quỹ từ thiện của Gabriel.
Chris, Lữ và cả Jacob Galian cũng như người luật sư đều không ngờ!
Là một luật sư lâu năm nhiều kinh nghiệm và từng trải nên ông ta nói:
- Bà không phải làm thế ngay! Hãy để chúng tôi chuyển thẳng số tiền này vào chương mục của bà. Sau đó nếu bà vẫn giữ ý định đó thì chỉ cần gọi cho tôi, chúng tôi sẽ làm theo ý bà muốn. Bà hãy suy nghĩ kỹ lại. Vì đây là ý muốn của Gabriel muốn để lại cho bà.
Hoài nói ngay:
- Không, không cần phải suy nghĩ gì cả! Nếu Gabriel có mặt ở đây lúc này anh ấy sẽ rất vui. Đây đúng là điều nên làm! Ông cứ hãy làm như thế!
- Được rồi nếu bà muốn như vậy! Chúng tôi sẽ chuyển số tiền 10 triệu mỹ kim vào quỹ từ thiện của Gabriel ngay lúc này. Cho tôi vài phút…
Khoảng chừng 5 phút, vị luật sư nhìn Hoài khẳng định:
- Đã chuyển xong! Mời bà lại đây nhìn trên computer của tôi để thấy rõ ràng là số tiền đã được đưa vào quỹ từ thiện.
Hoài đứng lên lại gần luật sư Taylor. Nhìn vào màn hình nàng thấy số tiền đã được chuyển vào. Không những vậy nàng còn nhìn thấy con số tổng cộng của quỹ từ thiện. Nàng hơi choáng ngợp trước con số khổng lồ đó!
Ông Taylor đưa tay ra dáng mời Hoài về ngồi chỗ cũ rồi nói với nàng:
- Quỹ từ thiện này do Gabriel sáng lập với nhiều mục đích khác nhau: bác ái, nghiên cứu khoa học..v..v… Nhưng tiền này cũng được đầu tư vào nhiều nơi để sinh lời và mở rộng mục đích từ thiện hơn nữa mà tiền vốn vẫn còn đó. Nên có thể nói là lâu dài. Hàng năm thường khi tôi nhận được giấy tờ báo cáo thì tôi chỉ đưa cho Gabriel xem vừa để cho anh ấy biết hay có muốn thay đổi gì không. Gabriel có dặn trong trường hợp anh ấy mất thì tôi là người theo dõi quỹ từ thiện này vì công ích cho xã hội thay anh ta. Nhưng nay vì bác sĩ Hoài Nguyễn góp thêm 10 triệu mỹ kim nên hàng năm tôi cũng có trách nhiệm cho bà biết. Nếu bà có thay đổi chỗ ở xin vui lòng cho chúng tôi hay.
- Với các ông Jacob, Chris như vậy đã xong. Riêng bác sĩ Hoài vui lòng lại ký thêm cho tôi chỗ này trên tờ di chúc vì bà đã không giữ số tiền mà Gabriel muốn dành cho bà nên tôi phải thêm vào.
Khi đặt bút ký tên bỗng Hoài không giữ được nữa, mắt nàng nhòa lệ vì xúc cảm! Một giọt nước mắt của Hoài rơi xuống ngay trên chữ ký của mình!
Hoài luống cuống nói với ông Taylor:
- Tôi xin lỗi..
Ông ta ôn tồn nói với Hoài:
- Không sao cả. Bà giữ một bản, tôi giữ một bản.
Hoài ký thêm vào bản thứ nhì nhưng nàng giữ lại bản có chữ ký nhòe cho mình.
Khi làm xong thủ tục, mọi người bắt tay từ giã. Luật sư Taylor bắt tay Hoài sau cùng nhưng không buông ra ngay mà nói với nàng trong lúc vẫn giữ bàn tay của Hoài:
- Khi hai tuần trước Gabriel đến gặp tôi để sửa di chúc, tôi rất ngạc nhiên khi thấy tên của bà. Gabriel chỉ nói vắn tắt với tôi bà là bác sĩ tâm lý riêng của anh ấy. Nhưng bây giờ tôi không có gì thắc mắc hay ngạc nhiên nữa. Món quà Gabriel đã dành cho bà thật xứng đáng! Tuy Gabriel không nói gì với tôi nhưng tôi có cảm nghĩ là anh ta đã tìm được một người hiểu mình là bác sĩ Hoài đó!
Có vậy thôi mà Hoài òa lên khóc nức nở. Luật sư Taylor ôm hờ nàng, tay ông ta vỗ nhẹ lên lưng Hoài như an ủi!
Lữ lại gần vỗ vai Hoài. Nàng quay lại ôm lấy Lữ.
Lữ khoác vai Hoài đưa nàng ra ngoài.
Chris hỏi Lữ:
- Bây giờ hai người đi đâu đây?
Lữ chưa kịp trả lời thì Hoài nói ngay:
- Anh có thể thả chúng tôi xuống Central Park được không?
Lữ nhìn Hoài như muốn hỏi vì sao không về khách sạn nghỉ ngơi sau một ngày dài như vậy mà lại còn muốn đến Central Park?
Chris gật đầu:
- Gần đây mà!
Lữ không hỏi vì sao Hoài lại muốn đến Central Park!
Đến Central Park, Lữ mở cửa cho Hoài xuống xe rồi nói với Chris:
- Cám ơn anh!
- Cám ơn hai người chứ! À Lữ, mình liên lạc sau! Sách của anh viết tới đâu rồi?
- Sắp xong!
- OK tốt! Gabriel có dặn tôi hãy nhận những cuốn sách kế tiếp của anh. Viết hăng say nhé! Liên lạc sau.
Khi xe của Chris đã đi xa, Lữ mới hỏi Hoài:
- Em không mệt sao mà còn muốn đi bộ trong này?
Hoài nhìn Lữ rồi nói:
- Không phải anh muốn hỏi em nhiều điều sao?
Lữ cúi đầu im lặng thừa nhận.
- Em sẽ kể cho anh nghe.
Hai người đi bộ trong công viên. Giờ này ngày thường vắng vẻ. Hoài nhìn trước nhìn sau rồi kể hết về Gabriel, về nhà báo chống đối Nga lưu vong đến Mỹ là Katrya, cho Lữ nghe. Chỉ có câu nói cuối cùng mà Gabriel nói với Hoài thì nàng không kể, cũng như chiếc máy thu âm tí hon nằm trong tủ phòng giặt nàng cũng không nhắc đến.
Kể cho Lữ nghe xong, Hoài thấy nhẹ cả người!
Lữ ôm lấy bờ vai của Hoài và chỉ nói nhỏ:
- Mọi chuyện đã qua hết rồi! Anh nghĩ bây giờ Gabriel đang bình yên lắm. Chúng ta ai ai cũng có lúc phải rời khỏi nơi này. Mình sẽ gặp lại Gabriel sau này, em có nghĩ như vậy không?
- Ừ, em cũng nghĩ như vậy!
Một cảm giác an bình chợt đến với Hoài. Nàng nghĩ đến quỹ từ thiện của Gabriel. Nghĩ đến 10 triệu mỹ kim mà Gabriel tặng cho nàng lại được chuyển ngược vào quỹ từ thiện đó. Không phải Hoài và Gabriel cùng đồng hành trên con đường bác ái, thương yêu đầy tình người và với những mục đích khác như nghiên cứu về khoa học cũng chỉ để góp phần cải thiện đời sống con người hay sao ư? Nàng nghĩ ở đâu đó nàng sẽ nhìn thấy nụ cười ấm áp mà Gabriel đã dành cho riêng nàng như những lần trò chuyện trong văn phòng của Hoài. Nàng tin như vậy.
Mặc Bích