Chương 26 -
Vào phòng cấp cứu, Lữ đến front desk hòi thăm:
- Tôi muốn biết tình trạng của một bệnh nhân tên là Gabriel Galian hiện giờ ra sao? Anh ta được đưa vào đây tối hôm qua.
Người thư ký xem trong computer và trả lời:
- Đang nằm ở phòng ICU.
Hoài hỏi ngay:
- Nơi đó ở đâu?
Người thư ký nhìn Hoài rồi trả lời:
- Tùy tình trạng bệnh nhân ra sao. Nhiều khi bác sĩ không cho vào. Chỉ có người thân mới được vào.
- Chúng tôi chỉ muốn biết liệu anh ta đã qua khỏi nguy hiểm chưa thôi!
- ICU ở lầu hai!
Người thư ký chỉ đường cho Lữ và Hoài.
Cả hai đi theo lời chi dẫn lên lầu hai vào khu có phòng ICU.
Đến nơi, Hoài cũng hỏi thăm người y tá ở quầy bên ngoài về tình trạng của bệnh nhân tên Gabriel Galian.
Người y tá hỏi Hoài:
- Liên hệ của cô như thế nào với người bệnh nhân này?
- Tôi là bác sĩ về tâm lý của anh ta và cũng là bạn nữa. Tối qua tôi có mặt cùng anh ta khi sự việc xảy ra. Tôi rất lo lắng cho bạn tôi.
- Vẫn còn nằm trong ICU và được chăm sóc 24 trên 24. Theo như tôi biết tình trạng không khả quan lắm, người bệnh vẫn chưa tỉnh và đang được theo dõi.
Hoài lại suýt chẩy nước mắt! Nàng nhìn Lữ, mắt long lanh.
Lữ hỏi cô y tá:
- Chúng tôi có thể được vào thăm không?
- Không! Phải chờ xem như thế nào! Bác sĩ căn dặn như vậy. Chờ xem người bệnh tỉnh lại đã!
Lữ nài ép:
- Chúng tôi ngồi chờ được không?
- Được chứ! Phòng đợi bên ngoài, lúc nãy ông bà đã đi ngang trước khi vào đây.
Hoài nói nhỏ, mặt buồn hiu:
- Cám ơn!
Ngồi chờ một lúc, Lữ hỏi Hoài:
- Em tính sao bây giờ?
- Anh thử liên lạc với Chris xem sao!
Lữ mở điện thoại định gọi Chris nhưng nghĩ sao chàng xem phần tin nhắn trước.
Chris để lại lời nhắn: “Tôi sẽ đến Houston sau buổi trưa! Tìm anh ở đâu? Tình trạng Gabriel ra sao?”
Lữ nhắn tin trả lời:
- Tôi và Hoài đang chờ trong nhà thương trên lầu 2. Gabriel đang nằm trong ICU chưa tỉnh và nghe nói là tình trạng không khả quan cho lắm.
Quay sang Hoài, Lữ kể:
- Chris sẽ đến đây sau buổi trưa. Mình ngồi đây đợi thôi.
Hoài ngồi dựa đầu vào vai Lữ. Nàng nghĩ thầm và thấy an lòng hơn khi y tá trực không cho vào thăm Gabriel. Như vậy anh ta sẽ an toàn.
Đến sau 3 giờ chiều Chris mới đến nhà thương Memorial Hermann. Anh ta đi thang máy lên lầu hai tìm khu ICU.
Đi ngang phòng đợi, Chris nhìn thấy Lữ và Hoài đang chờ ở đó. Cả hai trông có vẻ mệt mỏi. Lữ xem điện thoại. Còn người bác sĩ tâm lý kia như đang ngủ. Họ không nhìn thấy Chris.
Chris lại gần Lữ, nói:
- Tôi đến đây rồi!
Lữ nhìn lên, rời khỏi màn hình điện thoại. Chàng hỏi:
- Vừa đến ư? Đã gặp được Gabriel chưa?
- Chưa. Tôi chưa đến khu ICU thì thấy anh đợi ở đây. Không có tin gì sao?
Lữ lắc đầu:
- Họ không cho vào! Anh đi hỏi thử xem sao!
Đến gần 20 phút sau Chris mới trở lại. Mặt anh ta nhợt nhạt. Nước da trắng bệch.
Cả Hoài và Lữ nhìn Chris và cùng nghĩ những điều không hay về tình trạng của Gabriel.
Hoài hơi hé môi nhưng nàng không nói được lời nào, mắt lại long lanh.
Lữ hỏi Chris:
- Sao? Như thế nào rồi?
Chris nghẹn ngào nói như hụt hơi:
- Không xong rồi! Gabriel phải thở máy!
Hoài ôm mặt khóc. Lữ không biết nói gì hơn là ôm vai Hoài.
Chris nói tiếp:
- Bác sĩ nói không còn hy vọng gì!.. Đêm qua tôi có nói chuyện với luật sư riêng của Gabriel. Ông ta nói rằng Gabriel đã ký giấy trong trường hợp bệnh hoạn hay tai nạn mà không thể cứu chữa thì cứ để yên.. như vậy rồi ra đi, đừng làm gì khác. Cho nên.. theo như ước muốn đó của Gabriel, sẽ tháo ống thở ra sớm thôi.
Hoài kêu lên trong tiếng nức nở:
- Xin đừng làm như vậy! Không thể được… Còn gia đình anh ấy thì sao?
- Gabriel là người con duy nhất. Cha mẹ anh ta đã qua đời cả!
Hoài nài kéo thêm:
- Còn họ hàng thì sao?
- Tôi không biết rõ nhưng Gabriel rất ít giao thiệp.
Quay sang Hoài, Chris nói với vẻ tò mò:
- Gabriel gặp cô nhiều lần.. bây giờ tôi mới hay. Chắc cô còn biết nhiều về Gabriel hơn ai khác!
Hoài không nói gì.
Chris nói tiếp:
- Bác sĩ cho chúng ta vào gặp Gabriel lần cuối!
Lữ nói với Chris:
- Anh vào trở lại gặp Gabriel đi! Vợ tôi còn xúc động quá! Hoài sẽ vào sau cùng.
Hoài ôm Lữ và cứ khóc mãi. Người nàng run lên. Đầu óc Hoài rối bời. Tại sao Gabriel có thể ra đi như vậy mà không một lời từ giã chứ? Câu nói cuối cùng mà anh ta nói với Hoài không phải là lời từ biệt! Gabriel còn hẹn mời Hoài và Lữ ăn tối ngày hôm sau! Gabriel còn muốn tìm mua nhà ở Houston!
Lữ chỉ biết vỗ về Hoài. Rồi Hoài sẽ nguôi ngoai thôi, Lữ nghĩ như vậy!
Mười lăm phút sau, Chris trở lại. Trông anh ta bình tĩnh hơn. Chris ngồi cúi đầu nghĩ đến những chuyện phải làm kế tiếp. Anh ta gọi điện thoại cho người luật sư riêng của Gabriel nói sơ về Gabriel.
Chỉ nghe thấy Chris nói với người luật sư đó:
- Tôi hiểu! Những thủ tục phải làm bây giờ là đưa xác Gabriel về New York. Tôi sẽ liên lạc với một nhà quàn ở đây. Ờ nhưng mà chưa được! Cảnh sát đang còn điều tra. Họ phải cho release xác thì mới mang đi được. Chắc phải vài ngày. Hay là ông có thể liên lạc với cảnh sát và can thiệp không?
Không biết người luật sư nói gì nhưng lại thấy Chris gật gù:
- Tốt! Tốt lắm! Trong lúc đó tôi vẫn xúc tiến chuyện tìm nhà quàn ở đây để lo liệu. Ông cho tôi biết khi có tin tức gì nhé.
Cúp điện thoại, Chris nhún vai nói với Lữ:
- Anh nghe rồi đấy! Phải vài ngày nữa mới xong!
Hoài ngồi thẫn thờ. Nàng không còn muốn nghe những điều Chris nói. Chỉ có như vậy thôi sao? Không cho thời gian để tiếc thương nữa à? Nàng thấy như mình vừa mất mát một người thân ruột thịt! Từ khi nào mà Gabriel lại trở nên thân thuộc như vậy đối với Hoài?
Chris nói với Lữ:
- Anh có muốn vào gặp Gabriel lần chót không? Bác sĩ chỉ cho từng người vào thôi!
Lữ đứng lên gật đầu. Chàng hơi hối hận khi đã có những lúc mình cảm thấy không vui khi thấy Gabriel về đây gặp gỡ Hoài hàng tháng! Anh ta chỉ là một bệnh nhân của Hoài! Sao Lữ cứ nghĩ lung tung!
Khi Lữ trở lại phòng đợi, chàng hỏi Hoài:
- Em vào gặp Gabriel chứ?
Hoài gật đầu, lẳng lặng đi ra khỏi phòng đợi. Mỗi bước chân của nàng tiến đến gần phòng ICU nặng nề như đeo cùm! Có lẽ cả trái tim sũng nước mắt của Hoài đã làm nàng bước những bước đi lê lết và khó khăn.
Nàng nói với người y tá. Họ gật đầu đưa nàng vào bên trong. Đến chỗ của Gabriel đang nằm, người nữ y tá nói nhỏ với Hoài:
- Bao lâu cũng được!
Nước mắt đang chan hòa trên gương mặt Hoài suốt từ phòng đợi vào đến đây. Nhìn thấy Gabriel nằm bất động với đủ dây nhợ trên người. Hoài thấy đau lòng.
Nàng nói thầm với Gabriel khi ghé sát vào tai anh ta:
-.. Dậy đi Gabriel!.. Tôi biết là.. anh có nghe thấy tiếng tôi nói. Anh có biết là tôi đau lòng đến chừng nào không? Tôi đau đớn và bất lực vì không làm gì được để ngăn trở anh! Nỗi đau này sẽ đi cùng tôi đến suốt cuộc đời!
Nước mắt Hoài nhỏ trên mặt Gabriel. Nàng ước thầm phải chi cứ như trong chuyện thần tiên, những giọt nước mắt nhỏ ra vì anh ta sẽ đánh thức Gabriel dậy. Anh ta sẽ mở mắt, tươi cười, nụ cười rất ấm áp nhìn Hoài và nói với nàng: “Tôi vừa ngủ một giấc dài quá!”.
Hoài gượng người đứng thẳng lên. Nàng nắm tay Gabriel mân mê nói nhỏ:
- Tại sao anh có thể làm như vậy đối với tôi chứ? Tại sao anh lại đi như thế này chứ? Bây giờ anh đã hài lòng chưa? Anh đã tìm thấy sự thật sau bức tường ngăn chặn đó rồi đấy!.. Gabriel.. anh thật đáng ghét khi bỏ tôi ở lại với nỗi đau như vậy!
Gabriel vẫn nằm đó. Lần này không còn là cuộc đối thoại như hàng tháng trong văn phòng Hoài. Cuộc gặp gỡ Gabriel lần này đã bị thay đổi! Không còn là đối thoại mà chỉ còn mình Hoài độc thoại.
Nhưng không đâu! Gabriel đang nghe những lời nói của nàng. Anh ta chỉ không trả lời thôi!
Hoài không biết nàng ở trong căn phòng đó bao lâu và nói những gì nữa. Nàng nói nhiều lắm vì nghĩ Gabriel muốn nghe những lời nàng nói… lần cuối!
Hoài cúi xuống thầm thì với Gabriel như lúc trước:
- Không phải lần cuối đâu Gabriel! Sẽ có những lúc một mình trong văn phòng tôi nhớ đến anh và tôi sẽ nói chuyện cho anh nghe những điều tôi không thể nói với ai. Lúc đó anh phải nghe và giữ bí mật! Giữa chúng ta có nhiều bí mật quá phải không?.. Nhưng Gabriel à.. tôi rất.. rất xúc động trước câu nói cuối cùng anh đã nói với tôi.. Tôi.. hiểu và trân trọng câu nói anh đã dành cho tôi.. Tạm biệt Gabriel!