← Quay lại trang sách

Chương 13 & 14

Tiếng động vang vọng trên các nóc nhà London đã đánh động lũ quạ: tiếng tru hoang dại của bọn cucubuth đã có thời làm cho loài người nguyên thủy trong các hang động phải khiếp sợ.

Huginn và Muninn hướng về phía có âm thanh này.

Lũ chim két và quạ lũ lượt kéo qua chúng, lũ sinh vật bé nhỏ đang tỏ ra sợ hãi cùng cực. Bọn chim câu cũng trong trạng thái gần như hoảng loạn, nhưng không thể làm gì được. Chúng đậu lại trên mái của những ngôi nhà xung quanh một cái quảng trường rộng rắc đầy sỏi cuội nhưng rồi cũng hốt hoảng bay đi khi một tiếng tru nữa lại xé toang màn đêm.

Hai con quạ bay dọc sông Thames, băng qua con đê Victoria và nhà hát Opera hoàng gia. Chúng nhận thấy đám cucubuth đầu tiên trên những con đường phía dưới, xuyên qua cả cái lốt gần-như-người của chúng, nhìn thấu ra cái bản chất yêu quái - người ẩn bên dưới, với những răng nanh và móng vuốt. Mỗi cucubuth đều thủ sẵn dòng điện đen tối của mình. Chúng có hàng trăm tên, đang chạy, nhảy nhót, đi bộ, một mình hoặc thành từng cặp, tất thảy hội tụ trong cái không gian kín của Convent Garden.

Ngay lập tức, lũ quạ biết rằng chúng đã tìm thấy Pháp sư người Anh kia. Không chần chừ, mỏ chúng hoạt động, phát ra một từ duy nhất: “Dee.”

Và tại một nơi nằm ngoài giới hạn thời gian, trong một Vương quốc Bóng Tối biệt lập, Odin đã thức giấc.

Đôi mắt khổng lồ màu đen của vị Elder này mở to, nhưng ông không hề thấy cánh đồng tuyết rét buốt và tinh thể đá đang tụ lại xung quanh. Cái ông thấy là cảnh tượng trong một bức họa thay đổi liên tục, không có âm thanh: Một con người đơn độc bị bao vây bởi ba gã cucubuth. Ngoài ra, hàng đàn những tên cucubuth khác đang tiến tới ngày một gần hơn. Và dù chẳng có biểu hiện gì từ dòng điện đặc biệt của Dee, Odin biết con người kia không ai khác chính là Pháp sư.

Vị Elder cười nham hiểm, để lộ hàm răng của mình. Những người chủ của Dee muốn đưa hắn về để kết tội và trừng phạt, nhưng Odin lại có kế hoạch khác. Ông lùi ra xa khỏi sinh vật sống duy nhất trong vương quốc của mình – một phiên bản nhỏ của Yggdrasill – và sẵn sàng băng qua các Vương quốc Bóng Tối.

Chương 14

Cậu đã tìm thấy cửa hậu đi vào hiệu sách.

Josh Newman xốc ba lô, bước vào cái sảnh tối hù và chờ đợi, cho đến khi mắt cậu quen dần. Mùi hôi thật kinh khủng – mùi mục nát pha lẫn với mùi nấm mốc, nhưng cái

mùi mốc ấy vẫn không át nổi mùi trứng thối độc hại. Josh cố gắng chỉ thở bằng miệng. Nhắm mắt lại, cậu tập trung lắng nghe. Kể từ khi Mars Ultor đánh thức, cậu đã trở nên cực kì nhạy bén với các giác quan để nghe, nếm, và ngửi. Loài người hiện đại dựa dẫm quá nhiều vào thị giác; Josh giờ đã nhận ra rằng các giác quan được đánh thức của cậu giống như các giác quan của loài người thuở xa xưa từng có để sinh tồn.

Nhưng không hề có tiếng động nào trong căn nhà: thậm chí nó còn giống như bị bỏ hoang vậy.

Cách đây chưa đầy một tuần, cậu còn chạy lên xuống hành lang này để dỡ hàng đống sách từ xe tải. Giờ thì tất cả các hộp từng được xếp chồng cẩn thận đã hóa đen với đủ thứ mốc meo, một bên thùng đã rách toác, mấy cuốn sách thì phồng lên như trái cây thối, gần như không nhận ra nổi.

Cách đây chưa đầy một tuần.

Dòng hồi tưởng đột nhiên làm Josh nhận ra cậu đã thay đổi như thế nào trong vài ngày qua, cậu đã phát hiện được bao nhiêu điều và có quá ít những điều mà cậu – và cả thế giới – biết về sự thật.

Hít một hơi thật sâu, để mùi hôi hám chui tọt vào cổ họng, Josh bèn mở mắt, men theo hành lang, đẩy cánh cửa và bước vào cửa tiệm.

Và dừng lại trong sự choáng váng.

Cửa tiệm đã hóa thành đống đổ nát, bị phủ lên một lớp bụi và mốc meo – nó đang mục ruỗng ngay trước mắt cậu. Ánh nắng xộc vào qua khung cửa bám bụi cho thấy rõ không khí toàn những đám bào tử trôi nổi. Josh mím chặt môi, cậu không muốn liều mình cho chúng lọt vào miệng. Bước về phía trước, cậu cảm thấy tấm sàn ọp ẹp kêu răng rắc dưới sức nặng của mình. Một cái bong bóng chứa chất lỏng màu đen hôi thối xuất hiện trên gỗ, rồi chân cậu bắt đầu bị lún xuống.

Vội rút chân lại, Josh nép mình vào tường, phát hiện ra nó cũng đã bị ăn mòn đến nhầy nhụa. Lớp thạch cao mềm đến độ ngón tay của cậu có thể hằn lên nó nữa.

Nhìn quanh, Josh thấy rợn người khi nhận ra cửa tiệm đang bị ăn mòn: đám nấm này đang ăn tất thảy mọi thứ – gỗ, giấy, thảm. Vài giờ nữa nơi này sẽ như thế nào đây?

Cậu đến tiệm sách vì Nicholas và Perenelle sống ở căn hộ phía trên nó, và cậu mong họ đã trở về đây. Liếc nhìn phía trên, Josh nhận thấy có một lỗ hổng trên trần nhà, chỗ đám dây điện và rầm nhà. Josh chợt tự hỏi mất bao lâu thì những trụ cột trong nhà sẽ không chống đỡ nổi và tầng lầu trên đổ xuống, sau đó thì cả căn nhà sẽ ập xuống tầng hầm.

Josh lách người đi dọc theo bức tường, hướng về phía cầu thang. Chắc chắn nhà Flamels phải có hơn một nơi cư trú trong thành phố. Họ ắt hẳn đã lập các địa điểm để ẩn trốn nếu gặp nguy hiểm. Josh hi vọng cậu sẽ tìm thấy một địa chỉ nào đó trên lầu – hóa đơn, thư từ, vật gì đó, bất kì vật gì có thể gợi ý cho cậu nơi họ trú ngụ. Lan can bị trật ra khi cậu vịn lấy, phần gỗ bây giờ đã mềm như cọng bún vậy. Josh rút tay lại, đầy kinh tởm, vừa định chùi chùi lên quần thì cậu ngừng lại. Nếu bọn nấm mốc quái quỷ này có thể ăn thủng cả gỗ, vậy quần cậu sẽ ra sao? Có lẽ điều cuối cùng cậu muốn trên đời này là để quần của mình bị mục rữa ra. Chúng có thể ăn da thịt cậu không nhỉ? Josh đột nhiên tự hỏi, không tránh khỏi giật mình. Khao khát được quay lại và chạy đi gần như đã lấn át, nhưng cậu biết rằng cơ hội duy nhất để tìm chị gái mình nằm trong tay Flamel, thế là cậu bước tiếp lên cầu thang.

Mỗi bước đi nay hứng chịu cả sức nặng của cậu. Josh đã đi được nửa đường, bàn chân cậu đang bước trên từng bậc cầu thang bị hư hại nặng nề. Cậu có thể cảm thấy cả cầu thang rung chuyển, và nó sắp sập rồi.

Josh phóng người lên nốt phần đường còn lại vừa kịp lúc chiếc cầu thang lắc lư và đổ sụp xuống cửa tiệm bên dưới. Trống ngực Josh đập vào phần sàn nhà, chân cậu lơ lửng trong không trung còn tay cậu thì đang cố gắng bấu víu lấy tấm thảm dày lót sàn, nhưng nó lại bị rách và tước ra thành chỉ trong tay. Cậu cố gắng la hét nhưng âm thanh bị tắc lại trong cổ họng mất rồi. Một phần thảm rách ra và Josh bị giật lùi lại…

Những ngón tay cứng như sắt túm lấy cổ tay cậu.

Josh được kéo lên, cậu bắt gặp ánh mắt màu xanh lục của Perenelle Flamel. “Josh Newman,” bà lẩm nhẩm khi kéo cậu ngồi chỉnh tề trên sàn. “Chúng ta không nghĩ là cháu.”

Nicholas xuất hiện ở cửa ra vào và dừng lại bên cạnh vợ mình. “Chúng ta nghĩ là… có rắc rối,” ông nói khẽ. “Gặp được cháu thì tốt rồi.”

Josh chà chà cổ tay đã tê cứng. Sức mạnh của Perenelle thật đáng kinh ngạc, bà sém tí nữa đã bẻ ngược vai của Josh lúc bà kéo cậu đứng thẳng lên. Cậu ấn bàn tay lên ngực, ngay vị trí đã đập vào sàn và hít thật sâu. Có vài vết bầm, nhưng cậu nghĩ mình vẫn chưa bị gãy cái xương sườn nào cả.

“Có chuyện gì vậy, Josh?” Perenelle nói nhẹ nhàng, đôi mắt bà dò xét khuôn mặt Josh. Rồi bà tự trả lời: “Sophie.”

“Sophie đã biến mất.” Josh nói đứt quãng. “Chị ấy bị một cô gái tự xưng là Aoife bắt cóc. Cô ta nói cô ta là chị của Scathach,” cậu thêm. “Mà cô ấy thật sự giống Scathach.”

Cậu có thể thấy vẻ mặt hai người kia hơi thay đổi, một nỗi sợ hãi thoáng qua cặp mắt của Nhà giả kim. “Không tốt rồi.”

Perenelle gật đầu. “Không tốt chút nào.”