Chương 15 & 16
“Hai mươi… hai mươi mốt… hai mươi hai.(1)” Joan of Arc trượt xuống dốc cỏ bắt kịp bạn đồng hành của mình dọc theo bờ của một con suối cạn. “Cô gọi hai mươi hai con hổ răng kiếm là gì nhỉ?” người phụ nữ mảnh dẻ mắt nâu hỏi. “Một nhóm, một bầy?”
“Tôi gọi chúng là rắc rối.” Scathach đáp gọn. Cô đứng thẳng người, nhìn về phía con dốc. “Ý cô là chúng đang đi về phía này?”
Joan gật đầu. “Chúng đang đi về đây.” Cô đáp với một nụ cười.
Scathach nhịp nhịp chân ở bờ suối. Có một cái hố lớn hình bàn chân ở giữa đám bùn. “Đây là chỗ uống nước của chúng.” Nhắm mắt lại, cô hít một hơi thật sâu và ra dấu
bằng một thanh kiếm ngắn. “Thêm vài con nữa đang tới từ phía nam.”
“Và cả phía đông.” Joan thêm vào.
Scatty mở to mắt, nhìn bạn mình. Ánh nắng cuối chiều làm làn da của Joan như được dát vàng vậy. “Làm sao cô biết?”
Người phụ nữ Pháp kéo lấy vai nữ chiến binh tóc đỏ và xoay người cô lại. Ba con hổ răng kiếm to lớn đã xuất hiện trên đám cỏ. Chúng đứng yên, răng nhe ra, mắt mở to không chớp, chỉ có đuôi là khẽ đưa qua lại.
“Đánh hay chạy?” Joan hỏi.
“Nếu chạy, chúng sẽ đuổi theo ta.” Scatty nói, giọng vô cảm.
“Nếu đánh, chúng áp đảo chúng ta. Bọn chúng quá đông. Dễ có đến ba mươi con cả thảy.”
Con hổ lớn nhất di chuyển chậm chạp và tiến tới thăm dò. Cặp mắt vàng khè to cộ dán chặt lấy Scathach.
“Nó thích cô đấy.” Joan rù rì. Cô chạm lấy thanh gươm đeo trên vai và nhận thấy nếu tất cả đám hổ này tấn công cùng một lúc, vũ khí của cô sẽ trở nên vô dụng.
“Tôi ưa chó hơn,” Scathach nói, quan sát con hổ thật kĩ. “Với chó, cô biết được mình đang ở đâu.”
Nói rồi, Scathach đút kiếm vào bao ở sau lưng và rút nunchaku (2) từ phía bên hông ra. “Ở yên đó.” Cô ra lệnh, và trước khi Joan trả lời, cô đã kịp lao về phía con hổ.
Con vật vẫn đứng im.
Nữ chiến binh nhảy lên trên, thanh côn quay tròn, kêu vù vù trong tay cô.
Con hổ cong người, đuôi quất lên, nước bọt nhễu ra thành từng dòng trên bộ răng vĩ đại… và nó nhảy chồm lên, vuốt mở to ra.
“Scatty!” Joan thở hổn hển, khi nữ chiến binh tóc đỏ tung mình trong không trung, giống như vận động viên bơi lội nhảy ào xuống biển vậy. Thoắt một cái, cô đã đối mặt với con hổ, chiếc côn vung ra, phần cán của khúc gỗ dài 12 inch đập vào xương sống của con vật.
Scatty lại xoay vòng trên không rồi tiếp đất nhẹ nhàng. Còn con hổ, bị đòn đau đến mức choáng váng, té uỵch xuống đất. Con thú cố run rẩy đứng dậy, nhưng loạng choạng rồi lại té xuống.
Scatty quay sang hai con khác, đập đập cây côn vào lòng bàn tay trái. Hai con vật nhìn cô, rồi nhìn con bị thương, chúng lùi lại, lẩn khuất trong đám cỏ lau.
Joan ngoảnh mặt lại, bọn hổ khác cũng đã biến mất. “Rất ấn tượng.” Cô nói.
“Phải dạy cho chúng biết ai là chủ ở đây.” Scatty nở nụ cười trên khuôn mặt có phần hoang dại của mình. “Nhưng tôi không đánh trượt đâu.” Cô vỗ vỗ lên con vật to lớn. “Đầu nó sẽ đau lắm cho coi.”
Joan of Arc đứng thẳng lên, vỗ vào vai bạn mình.
“Gì vậy?” Scatty nhìn lên.
Joan gật đầu hướng về phía ngọn đồi. Hai mươi hai con hổ răng kiếm đã tề tựu trên đó. Vừa có hai con nhập nữa nhập bọn, rồi lại bốn con khác. Chúng đều nhìn về phía hai người phụ nữ, tiếng gầm làm rung chuyển mặt đất. “Cô có nghĩ đây là con đầu đàn không?” Joan hỏi. Đám hổ tách ra và một con hổ răng kiếm xuất hiện. Nó khá to lớn, đầu nghểnh cao, vai rộng và dài ít nhất là gấp rưỡi những con khác. Lông nó màu trắng với các vết sẹo đã có từ lâu rồi, một trong những răng dưới của nó đã bị mẻ, và mắt trái nó chỉ là một khối cầu đục ngầu.
“Con này chính là đầu đàn.” Scatty nói, lùi về sau một bước.
Con mắt duy nhất của con hổ nhìn từ con đang bị thương dưới đất sang Scatty, lại trở về con hổ bị thương. Rồi nó ngoác miệng, rống lên. Tiếng rống thật ghê hồn, làm cho lũ chim phải bỏ chạy tán loạn. Từ từ, nó lần bước xuống con dốc.
Scatty bước một bước tới gần con thú, nhưng Joan đã giữ tay cô lại. “Cô có nhớ những gì đã dạy tôi khi tôi lâm trận tại Anh không?” Cô hỏi gấp gáp.
Scatty nhìn ngây ra.
“Cô nói rằng không nên đánh nhau với những chiến binh đã mang sẹo. Chúng chính là kẻ sống sót.” Joan hất đầu về phía con thú đang tới gần họ. “Nhìn nó xem. Nó đã chiến thắng rất nhiều trận rồi.”
Scathach nhìn con hổ răng kiếm to lớn đầy sẹo. “Tôi là bóng tối.” Cô đáp gọn. “Tôi có thể đánh bại nó.”
Những ngón tay của Joan siết chặt cánh tay của bạn mình. “Cô cũng từng nói không bao giờ nên tham chiến trừ phi không thể tránh được. Cô không cần phải làm vậy.”
“Tôi nghĩ là cô nói phải.” Scatty thở dài, rồi hỏi lại, giọng đầy tiếc nuối. “Vậy chúng ta làm gì đây?”
“Chạy thôi!”
Chú thích:
(1) Tiếng Pháp.
(2) Côn đánh võ
Chương 16
Niccolò Machiavelli hít một hơi thật sâu, không khí tràn mùi nồng mặn của biển. Ông ấn hai tay vào cái bụng đau của mình. Trước khi trở nên bất tử, ông từng bị loét bao tử, và dù chủ nhân Elder đã đảm bảo ông không bao giờ mắc phải các căn bệnh của loài người nữa, những lúc căng thẳng bao tử ông vẫn thường hay trở chứng lắm. Giờ đây, đứng trên bến cảng ở Alcatraz, nhìn về phía San Francisco, trong lòng ông như có lửa đốt vậy.
“Chúng ta sẽ ổn thôi, ổn thôi,” chàng trai trẻ trong chiếc quần jeans bạc màu và đôi giày cao bồi đứng cạnh ông đã nói tới lần thứ mười. “Chúng ta sẽ ổn thôi.”
“William,” Machiavelli nói cẩn trọng, cố giữ giọng mình thật thấp, “cậu bất tử được bao lâu rồi?”
“Một trăm hai mươi sáu năm,” Billy the Kid tự hào đáp.
“Tôi bất tử từ năm 1527,” Michiavelli nói, liếc nhìn Billy. “Tôi từng tồn tại khi Columbus tuyên bố đã tìm thấy đất nước này. Tôi không phải là người bất tử già nhất – có lẽ là già hơn Dee, nhưng Nhà giả kim Flamel già hơn tôi, Duns Scotus già hơn nữa, và cả Mo-Tzu nữa. Gilgamesh già hơn tất cả bọn tôi. Nhưng tôi lại có nhiều mối quan hệ với các Elder hơn bất kì ai. Và để tôi nói cho cậu hay, các chủ nhân Elder không hứng thú với thất bại chút nào đâu. Họ yêu cầu mọi sự phải được tuân lệnh. Họ mong muốn kết quả tốt đẹp. Và chúng ta đã thất bại,” ông nói thêm. Michiavelli giơ nắm tay lên và mở ngón út ra. “Chúng ta được cử tới đây để giết Nữ phù thủy Perenelle,” – ông lại mở ngón tay thứ hai – “và thả lũ quái vật trong nhà ngục vào thành phố.” Lại một ngón tay khác. “Perenelle đã trốn thoát, bằng tàu của ta,” ông lại mở tiếp ngón tay thứ tư, “làm chúng ta mắc kẹt trên hòn đảo này với lũ quái vật vẫn ở trong xà lim. Ta đã thua. Chúng ta chắc chắn không ổn tí nào cả.”
Hai người chợt quay lại khi nghe tiếng động cơ gầm rú ngày một gần hơn. Đôi mắt màu nâu xám của Machiavelli tối sầm lại khi ông trông thấy chiếc thuyền tấp vào bờ, để lại một đường bọt nước trắng đục đi ngang qua hòn đảo.
Billy giữ lấy chiếc điện thoại. “Tôi đã gọi cứu viện,” cậu nói, giọng hối lỗi. “Nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?”
Machiavelli thở dài. “Rồi chúng ta sẽ bị triệu hồi trước cả khi chủ nhân và sự bất tử rời bỏ ta. Chúng ta sẽ chết. Nhanh thôi, nếu may mắn, nhưng chủ nhân chúng ta lại rất tàn nhẫn…”
Billy rùng mình. “Không chắc tôi thích ý nghĩ đó đâu. Tôi đã quen bất tử rồi.” Rồi cậu chàng lắc đầu. “Chủ nhân của tôi là…” Cậu ngập ngừng, cố tìm từ cho phù hợp. “Ông ấy khác với các Elder khác. Tôi có thể giải thích cho ông ấy.” Rồi cậu vẫy tay mông lung về phía nhà tù đằng sau mình. “Rồi sẽ ổn thôi.”
“Xin đừng nói câu ấy nữa.” Một chiếc thuyền siêu tốc màu đỏ tươi cập bến và một người Mỹ cao, trông khá nổi bật với nước da màu đồng và thân hình gầy gò mỉm cười với Billy the Kid. “Chủ nhân chúng ta muốn gặp cậu – và ông nữa.” Người kia nói, mắt nhìn Machiavelli. “Cả hai gặp rắc rối to rồi đấy.”