Chương 76 & 77
Sophie nằm trên mặt đất màu vàng ánh kim lạnh lẽo, Josh ngồi xếp bằng bên cạnh.
Cả hai đều cảm thấy buồn nôn và người nhẹ hẫng. Thanh Excalibur và Clarent nằm kêu o o trên mặt đất nơi Josh thả rơi xuống, hai lưỡi kiếm đá chảy ra những ngọn lửa lóng lánh như có dầu, nổ lốp bốp và kêu xì xì. Bên cạnh hai thanh kiếm là hai vũng vàng lỏng đang sủi tăm nơi Isis và Osiris đã bị đốt rụi.
Sophie mở to mắt chăm bẳm nhìn ra xa. “Kết thúc chưa?” cô bé hỏi. Cô bé đang tập trung vào việc chữa lành vết thương, bầu không khí đậm đặc mùi hương vanilla.
“Chưa,” Josh buồn bã nói. “Vẫn còn một việc phải làm. Có lời tiên tri.”
Cô bé gật đầu. “Cặp song sinh huyền thoại,” cô bé thì thầm. “Một giải cứu thế giới, một hủy diệt nó.”
Josh chồm tới, cảm nhận có gì đó cấn cấn dưới bộ giáp của mình. Cậu thò tay vào lấy ra phiến ngọc lục bảo Tsagaglalal đã đưa cho. Thoạt nhìn liếc qua, nó chẳng có gì hơn là một phiến đá hơi trơn trơn nhờn nhờn. Cậu lật qua lật lại trong hai tay mình. “Trống trơn,” cậu nói.
“Chờ đã,” Sophie khuyên.
Josh chà ngón tay cái khắp bề mặt, lau sạch phiến đá và những dòng chữ định hình, chiếu mờ mờ ánh sáng màu vàng trên nền xanh lục.
‘Tôi là Abraham của Danu Talis, đôi khi còn được gọi là Pháp sư, và tôi xin gởi lời chào đến người Vàng.
Có nhiều điều tôi được biết về cậu. Tôi biết tên biết tuổi cậu, và tôi biết cậu là phái nam. Tôi đã dõi theo các bậc tổ tiên của cậu xuyên suốt mười ngàn năm rồi. Cậu là một người trẻ tuổi xuất sắc, người cuối cùng của một dòng dõi những người đàn ông phi thường ngang nhau.
Tôi đang viết thư này khi ngồi trong một ngọn tháp trên bờ rìa của một thế giới nổi tiếng trên Đảo Danu Talis. Trong vòng vài giờ tới, ngọn tháp pha lê này và hòn đảo nó tọa lạc sẽ không còn tồn tại nữa. Xung lượng tiêu diệt nó thậm chí lúc này vẫn còn lan đến Kim tự tháp Thái Dương, đến bản thân cậu. Cậu có thể lựa chọn khai thác luồng điện này và sử dụng nó, hoặc để nó thấm trở lại vào lòng đất.
Có điều này cậu cần biết: thế giới của cậu bắt đầu bằng cái chết của thế giới tôi.
Danu Talis cần phải ngã xuống.
Tôi luôn biết rằng số phận thế giới của chúng ta của tôi và của cậu tùy thuộc vào lòng nhân từ khoan dung của từng cá nhân. Hành động của một người riêng lẻ có thể thay đổi quá trình diễn biến của cả một thế giới và tạo nên lịch sử.
Và cậu, cũng như người Bạc, là một trong những cá nhân đó.
Cậu mạnh mẽ. Một người Vàng, mạnh mẽ như tôi từng thấy. Và cậu cũng dũng cảm nữa. Điều đó đã rõ. Cậu biết đâu là việc phải làm, và bốn thanh kiếm kia sẽ cho cậu sức mạnh để thực hiện những việc đó, nếu cậu chọn như thế, bởi vì thậm chí ngay lúc này, vào thời khắc tranh tối tranh sáng này, cậu vẫn có quyền lựa chọn. Cậu không cần tôi phải nói với cậu rằng cậu sẽ trả một cái giá, một cái giá khủng khiếp, bất kể cậu chọn lựa thế nào.
Cho tới nay, hẳn cậu vẫn nghe lời tiên tri vang lên hết lần này đến lần khác. Hai mà là một phải trở thành một là tất cả. Một giải cứu thế giới, một hủy diệt nó.
Cậu biết mình là ai mà, Josh Nemman.
Cậu có biết mình phải làm gì không?
Cậu có can đảm để làm điều đó không?’
Từng chữ một bắt đầu mờ nhạt đi khỏi phiến ngọc, chẳng để lại gì ngoài một lần nữa là phiến đá màu xanh lục trống trơn. Josh lật qua lật lại trong tay mình, rồi nhẹ nhàng trượt nó trở lại dưới bộ giáp.
Josh nhìn qua cô gái nhỏ không phải là chị nhưng vẫn là người song sinh với cậu, cả hai cùng gật đầu. “Đã đến lúc,” cậu thì thầm.
“Lúc làm gì?” cô bé vừa hỏi, vừa rên rỉ đứng dậy, cánh tay ấn vào dạ dày.
“Một giải cứu thế giới,” cậu nói, “một hủy diệt nó.”
Khối kim tự tháp rền rĩ khi một cơn động đất nữa rung chuyển như sóng lan thấu. Ngọn núi lửa gần đó nổ tung, tiếng rền rền chầm chậm kéo dài, từng đám tia lửa phun đổ như mưa xuống thành phố bên dưới. Có tiếng chân lộp độp bất ngờ xung quanh hai đứa nhỏ. Josh chụp lấy thanh Clarent và Excalibur, lồm cồm đứng dậy ngay khi Prometheus và Tsagaglalal, rồi đến Scathach và Joan, Saint-Germain, và sau cùng là Palamedes, cõng theo Will Shakespeare, trèo lên đỉnh kim tự tháp. Hết thảy họ đều máu me thâm tím, áo quần tả tơi, bộ giáp đứt gãy, vũ khí sứt mẻ. Nhưng mọi người vẫn còn sống đủ cả.
“Chúng ta cần phải ra khỏi đây,” Prometheus nói. “Động đất sẽ xé kim tự tháp này ra thành từng mảnh.” Họ bắt đầu trèo vào chiếc vimana bóng loáng của Isis và Osiris.
“Tôi nghĩ tôi đã nói mình không bao giờ chui vào một chiếc vimana nào khác nữa rồi mà,” Shakespeare làu bàu.
Josh đỡ Sophie đứng dậy, dìu cô bé đến chiếc vimana. Scathach và Joan định đến giúp cậu, nhưng Saint-Germain đã đặt tay lên vai họ. “Đừng. Cứ để thế,” ông nói bằng tiếng Pháp. “Hai đứa nhỏ cần có giây phút ở bên nhau.”
Sophie đang khóc. “Josh, chúng ta mạnh mẽ, chúng ta có thể làm cái gì đó nữa mà...”
“Chị biết đâu là điều phải làm,” cậu nói đơn giản. “Đó là lí do tại sao chúng ta ở đây. Đó là lí do tại sao tất cả chúng ta có mặt ở đây. Chúng ta được đưa tới đây để làm một việc này. Đây là điều chúng ta sinh ra để làm. Đây là số mệnh của chúng ta.”
“Chị nên là người thực hiện việc đó,” cô bé nài nỉ. “Chị lớn hơn.”
“Không, không phải chị.” Cậu mỉm cười. “Không còn thế nữa đâu. Em lớn hơn chị gần ba mươi ngàn tuổi đấy nhé. Mà chị lại đang bị thương. Còn em thì không.” Bây giờ nước mắt đã giàn giụa trên mặt cậu, nhưng cậu không cảm nhận. “Vả lại, em nghĩ công việc của chị còn khó khăn hơn.” Cậu ôm chầm lấy cô bé. “Hãy để em làm việc này,” cậu nói, “và nếu có thể, em sẽ đến tìm chị.”
“Hứa nhé?”
“Em hứa. Nào, giờ thì đi đi,” cậu nài nỉ.
“Chị sẽ không bao giờ quên em,” Sophie thì thầm.
“Em sẽ luôn nhớ chị,” Josh hứa.
CHƯƠNG 77
Areop Enap đã thức tỉnh.
Tám con mắt màu thâm tím nhìn vào Nhà Giả Kim, lần lượt mỗi con nháy một cái. Mặc dầu Areop Enap có thân hình củamột con nhện khổng lồ, nhưng gắn vào giữa thân mình ấy là một cái đầu thật lớn, gần như là đầu người. Cái đầu trơn lángvà tròn vo, không tai, không mũi, chỉ có một đường rạch nằm ngang chàng thay cho cái miệng. Như của loài tarantula, mấycon mắt nhỏ xíu của bà nằm sát đỉnh đầu. Bên dưới lớp vỏ mỏng, cái miệng thật của Lão Nhện há ra và hai cái răng nanhdài như ngọn giáo lòi ra. “Hầu như chắc chắn là bây giờ ông nên đi đi thôi,” bà ta nói bằng một giọng ngọt ngào đángngạc nhiên.
Nicholas bò toài đi chỗ khác đúng ngay lúc Areop Enap nhô thẳng lên.
Con Karkinos khổng lồ.
Còn Areop Enap chắc nặng.
Khi lần đầu tiên Perenelle chạm trán với sinh vật này, tuy Lão Nhện to lớn, nhưng bà ta lớn lên trong một lớp vỏ bảovệ. Bà ta duỗi thẳng người, thân mình đồ sộ của bà ta bung ra khỏi lớp vỏ bằng bùn. Areop Enap dễ dàng có kích thướclớn gấp hai lần con cua kia. Những sợi tóc tím ngắt to cỡ ngón tay trên tấm lưng rộng của bà đong đưa qua lại.
“Tôi đang ngửi thấy mùi của Quetzalcoatl và mụ kì quái đầu mèo trong sương mù.” Bà quay sang nhìn xuống Perenelle.“Quý bà, bà có thể vui lòng giải thích chuyện gì đang diễn ra không?”
Nữ Phù Thủy chỉ tay. “Con cua kia đang cố ăn thịt bà đó. Nó vừa ăn thịt Xolotl xong. Chúng tôi cần bà, Lão Nhệnạ.”
Sinh vật rùng mình. “Tôi đã chờ cả đời mới nghe được như thế.”
Sau đó bà ta nhảy thẳng lên trên không và đáp xuống trên đầu con Karkinos, dồn nó xuống đất. Con cua kêu ré lên, bậtcái càng to tướng kêu tanh tách, ngoạm một miếng nhà, phun vụn đá ra khắp nơi. Areop Enap phóng một cái vòi nhọn sắcnhư dao cạo cắm vào lưng con cua, nó đông cứng, rồi bắt đầu co giật dữ dội. Thình lình, những sợi chỉ màu trắng nở bungra bao quanh hai cái càng, niêm chúng ngậm lại, và mấy cái chân to lớn của Lão Nhện động đậy, nhấc con cua lên khỏiđất, quay nó vòng vòng, nhanh đến hoa cả mắt, hoàn toàn quấn nó trong những sợi xám mỏng như tơ mau chóng dày lên thànhmột cái túi trắng phồng to. Toàn bộ quá trình ấy mất chưa đầy một phút.
“Tôi sẽ để dành món đó cho lần sau,” Areop Enap nói. “Tôi khá đói rồi.”
Từ từ, gần như khéo léo, bà ta thu mình trước Perenelle, mọi con mắt chăm chăm nhìn bà bình thản. “Tôi ngủ bao lâurồi?”
“Vài ngày.”
“À. Nhưng khi tôi nhìn bà, tôi thấy bà đã già hơn hồi đó.”
“Thật là một tuần lễ bận rộn,” Perenelle lầm bầm. “Bà nhớ Nicholas, chồng tôi chứ.”
“Tôi nhớ ông ta đã thả cả một ngọn núi trên người tôi.”
“Những người đi theo bà sắp sửa hiến tế vợ tôi cho một ngọn núi lửa cơ mà,” Nicholas nói. “Mà đó chỉ là một ngọn núinhỏ chứ mấy.”
“Đúng đấy.” Areop Enap đi quanh phòng, dừng lại một chút cúi sát tới Machiavelli đang ôm đầu Billy the Kid vào lòngmình. Tay người Ý bướng bỉnh nhìn trừng trừng vào con nhện to tướng.
Mũi Billy giật giật, rồi mắt răng rắc mở ra. Anh ta liếc lên cái đầu gần như là của người nhưng lại có tám con mắt.“Tôi đoán đây không phải là một cơn ác mộng chứ,” anh ta nói khò khè.
“Không phải đâu,” Machiavelli nói.
“Tôi e là như thế,” Billy nói, và nhắm mắt lại. Sau đó lại mở bừng ra. “Thế có nghĩa là chúng ta đã thắng phảikhông?”
“Đã thắng,” Machiavelli nói khẽ. “Mặc dù quả thật là cái giá quá đắt.”
Areop Enap lựa đường quay trở lại bên Nicholas và Perenelle. “Vậy là tôi vẫn còn ở trên hòn đảo nơi mà Dee nhốt giữlũ quỷ sứ. Tôi có thể ngửi thấy mùi quái thú trong không khí bẩn thỉu này.”
“Không còn nhiều như trước nữa,” Nicholas nói. “Bọn chúng đã tàn sát lẫn nhau suốt đêm.”
“Vậy thì tôi phải đi dọn dẹp đây,” Areop Enap vừa nói, vừa quay người hấp tấp đi ra ngoài tòa nhà. “Chúng ta khôngmuốn bất kì con nào trong số đó cố lội vào bờ.”
“Nói cho bà ấy về mấy con kì lân đi,” Billy lầm bầm.
Con nhện đông cứng người lại.
“Có lẽ còn mấy con kì lân monokerata chạy long nhong đấy,” Machiavelli nói.
“Có sừng hay không?” Areop Enap hỏi.
“Có chứ.”
“Cứng và giòn nữa rồi. Món ưa thích của tôi.”