Chương 78 & 79
Chiếc vimana chở nặng trĩu cất cánh khỏi đỉnh Kim tự tháp Thái Dương bay vào bầu trời đêm, mang những người sống sótđến nơi an toàn.
Josh Newman đứng ngay nơi con tàu vừa đậu, giơ bàn tay phải lên chào tạm biệt. Cậu chăm chú nhìn khi Sophie, vớiScathach và Joan hai người đỡ hai bên, đưa tay lên ấn mấy ngón tay vào mặt kính. Bây giờ cô bé đã nín khóc, cô bé khôngcòn nước mắt nữa.
Một giải cứu thế giới...
Josh ngồi xếp bằng ngay giữa kim tự tháp. Lần tay xuống dưới bộ giáp, cậu rút ra cuốn Codex mà Tsagaglalal đã traolúc nãy. Cậu lật qua lật lại trong tay mình, cảm nhận lớp bìa kim loại bóng láng và mát lạnh chạm vào da thịt. Phầncuối cuốn sách bật mở, bìa sách lởm chởm cho thấy những trang giấy bị xé ra, chỗ cậu sẽ xé trong thời gian mười ngànnăm tới.
Cúi gằm đầu, Josh lấy ra mấy trang giấy bị xé lâu nay vẫn đeo nơi cổ. Cậu đặt chúng lên cuốn sách, len trở vào đúngchỗ. Những trang giấy cổ xưa chuyển đổi, những sợi mỏng như chỉ xuất hiện, đan dệt và quấn chúng vào nhau như những consâu, chữa cuốn Codex liền lại, nguyên vẹn như cũ.
Sau đó, mở cuốn sách ngẫu nhiên, Josh đặt ngón trỏ trên trang giấy và quan sát từng từ trong các ngôn ngữ bất tậnxoắn vặn dưới móng tay mình. Và khi nó cuộn tròn trước mặt, cậu đọc được lịch sử thế giới sau biến cố Nhận chìm.
Trong những ngày, những tuần sắp tới, Sophie và các người khác sẽ tập hợp những người sống sót lại, dẫn dắt họ rờikhỏi hòn đảo tách biệt này, đưa họ đi vào thế giới.
Cư dân của Danu Talis, Elder và loài người, sẽ theo Aten và Virginia Dare, một Elder và một con người, qua phía bênkia quả địa cầu. Trong hết thảy vùng đất xung quanh, hai người sẽ gầy dựng nên các thuộc địa, lớn mạnh thành những quốcgia hùng cường đến một ngày kia sẽ thống trị cả trái đất này.
Sophie và Virginia, cùng với Joan và Scathach sẽ được cho là những tên tuổi được tôn sùng như những vị nữ thần, thầydạy, và cứu tinh của loài người.
Và trong thời đó, Sophie Newman, sau nhiều chuyến phiêu lưu, sẽ tìm được cách hướng dẫn những người bất tử khácxuyên qua hàng loạt các cổng tuyến nối tiếp trở về nhà vào thời của họ, đến được San Prancisco, nơi mọi sự bắt đầu.
Josh gấp cuốn Codex lại, nhét xuống bên dưới bộ giáp. Cậu không muốn đọc nữa. Chưa muốn. Cậu sẽ phải giữ cuốn sáchnày an toàn suốt chín ngàn rưỡi năm, cho tới khi cậu bán nó cho một anh bán sách người Pháp nghèo không một xu dínhtúi.
Một hủy diệt thế giới.
Danu Talis phải lụi tàn để thế giới hiện đại vươn lên.
Và Josh sẽ hủy diệt nó.
Bốn thanh kiếm cổ xưa nằm trên đất trước mặt cậu. Abraham đã bảo cậu rằng đây là bốn thanh kiếm sẽ ban cho cậu sứcmạnh, tất cả những gì cậu phải làm là cầm chúng trong tay và tập trung năng lượng ngay lúc này đây đang dồn lên kim tựtháp.
Cậu chỉ phải nhặt chúng lên.
Abraham nói cậu có quyền lựa chọn. Nhưng Josh biết cậu không có lựa chọn nào hết, thật sự là không. Nếu cậu khônglàm việc này, chị gái cậu cùng mọi người khác sẽ chết, và cậu không cho phép điều đó xảy ra đâu.
Cậu ngồi xuống, xếp bốn thanh kiếm trước mặt mình.
Nhưng cái nào, có theo trật tự không?
Bất chợt cậu nhớ lời Dee đã nói với mình. Cậu buột miệng thốt ra những lời ấy. “Khi nào nghi ngờ, hãy cứ làm theonhững gì trái tim mách bảo. Lời nói có thể giả tạo, hình ảnh và âm thanh có thể bị xuyên tạc. Nhưng cái này...” Cậu vỗvỗ vào ngực, bên trên trái tim mình. “Cái này luôn luôn đúng.”
Không chần chừ, bàn tay trái cậu ngay lập tức với lấy thanh Clarent, Hỏa Kiếm. Cậu cảm thấy sức nóng rùng rùng củalưỡi kiếm cổ xưa khi nó đằm xuống trong lòng bàn tay cậu, và thoáng thắc mắc về nguồn gốc của những Thanh kiếm Quyềnlực này. Không thành vấn đề, cậu nghĩ, trong tương lai mình tha hồ có nhiều thời gian nghiên cứu tìm tòi.
Dùng bàn tay phải, cậu với lấy thanh Joyeuse, Địa Kiếm, đặt vào bàn tay trái. Nó vừa tựa lên đầu thanh Clarent, tứcthì vỡ ra thành đất khô và bụi nhuyễn, kêu xì xì khi bị hút vào Hỏa Kiếm.
Thanh Clarent bắt đầu lóe rực ánh sáng nóng đỏ, Josh ngửi thấy mùi thịt cháy. Da thịt của chính cậu.
Luồng điện cậu bắt đầu bốc ra khỏi người như làn hơi nước nhuốm hương cam.
Nhanh tay cậu ấn Durendal lên đầu Clarent. Thanh Khí Kiếm nhanh chóng tan thành làn sương trắng và bốc hơi trên lưỡikiếm duy nhất.
Và cuối cùng là Excalibur, Băng Kiếm.
Josh nhấc nó lên bằng bàn tay phải, cầm một lát, biết rằng ngay khi cậu ráp chúng vào với nhau, mọi thứ sẽ thay đổi,rồi cậu bật cười. Mọi thứ đã thay đổi rồi còn gì. Đã thay đổi cách đây lâu lắm.
Josh đứng lên, thanh Clarent trong tay trái, Excalibur tay phải. Cậu giữ cả hai thanh kiếm ở trên cao và toàn bộkhối kim tự tháp gào rống lên như một con quái thú khổng lồ. Sau đó cậu cùng đưa hai bàn tay ra trước mặt, ấn Băng Kiếmvào Clarent. Một tiếng nổ vang, hơi nước phủ lên bàn tay trái cậu. Bốn Thanh kiếm Quyền lực - Hỏa, Địa, Khí và Băng kếthợp lại tạo thành sức mạnh thứ năm: Aether, cháy xuyên qua người cậu, đổ đầy kiến thức vào cậu, và cùng với kiến thứclà sức mạnh bao la không thể tưởng, hàng trăm thiên niên kỉ lịch sử và hiểu biết ngập tràn qua người cậu.
Cậu biết hết mọi thứ!
Luồng điện của cậu thật dữ dội, một ngọn giáo cứng kết bằng ánh sáng màu da cam cháy sáng lóa vọt cao lên khắp tầngtrời.
Josh nhìn bàn tay mình. Cả bốn thanh kiếm đá bây giờ không còn nữa. Chúng đã bị nuốt lẫn vào nhau, trở nên một thanhkim loại duy nhất, từ từ tan chảy thành da thịt cậu, tra khít vào, hóa ra một phần con người cậu, uốn cong, xoắn bện,cuộn tròn thành một chiếc móc câu dẹp bằng kim loại.
Một cơn đau ập đến, cơn đau chưa từng nếm trải bao giờ. Cậu thét một tiếng thật lớn, âm thanh bắt đầu là nỗi đau đớnnhưng kết thúc lại là tiếng reo mừng chiến thắng, khi cậu giơ cao chiếc móc câu sáng bạc hướng lên trời. Cậu có thể cảmnhận nguồn năng lượng không thể tin nổi đang tụ hội trong khối kim tự tháp này, lắc nó rung dữ dội, như chực chờ đượcgiải phóng. Cậu sẽ xé hòn đảo này thành từng mảnh và sẽ phá hủy thế giới của các Elder, và chính trong giây phút đó,mang sự sống cho thế giới con người.
“Tạm biệt, Sophie,” Josh Newman nói, sau đó Marethyu thọc chiếc móc câu xuống kim tự tháp dưới chân mình. Và cậu lớntiếng nói những lời cuối cùng đọc được trong cuốn Codex.
“Hôm nay, tôi trở thành Thần Chết, kẻ hủy diệt các thế giới.”
CHƯƠNG 79
Tay trong tay, Nicholas và Perenelle Flamel chầm chậm thả bộ quanh hòn đảo. Họ đã già không thể tin nổi, dấu tíchcủa mỗi một năm trong sáu trăm năm cuộc đời khắc vào da thịt vào xương cốt họ.
Mặt trời đang mọc ở trời đông, một cơn gió lạnh giá thổi quất ra Thái Bình Dương, quét bay hết mùi hôi hám cuối cùngcủa lớp sương mù, mùi thịt khét, gỗ cháy, và đá tan chảy. Bầu không khí một lần nữa lại bắt đầu ngửi thấy mùi muối tinhsạch.
Họ đi bộ ngang qua bến tàu, lần theo đường mòn Agave Trail lượn quanh hòn đảo, gần như đến đúng điểm lúc nãy họ lênbờ cách đây chưa đầy mười hai tiếng. Băng ghế dài ẩm ướt, Nicholas cúi xuống lấy ống tay áo lau sạch rồi mới đểPerenelle ngồi.
Nicholas ngồi cạnh Perenelle, bà tựa vào người ông. Ông vòng tay ôm vợ, cảm nhận khung xương mảnh dẻ và thanh tú ấydưới bàn tay mình. Ngay phía trước họ, thành phố San Francisco hiện ra mờ mờ như bóng ma trên nền trời đầu giờ bìnhminh.
“Chẳng có con nhân ngư nào ư?” Perenelle hỏi.
“Không có Nereus để giữ chúng ở đây, chúng có lí do gì mà ở lại chứ.”
“Tốt, chí ít thì thành phố vẫn còn đứng vững,” Perenelle nói bằng tiếng Pháp, giọng bà như sợi chỉ lưa thưa. “Tôi cóthể thấy là không có khói bay lên trời.”
Nicholas nhìn qua phải rồi qua trái. “Và cây cầu không bị hư gãy. Thật là một dấu hiệu tốt.”
“Prometheus và Niten đã không khiến chúng ta thất vọng. Hẳn họ còn sống sót,” bà nói. “Chắc chắn tôi hi vọng thế,”bà nói thêm rất chân thành. “Đêm nay chúng ta mất mát quá nhiều người tốt rồi.”
“Họ đã dâng tặng cả mạng sống để làm điều họ tin là đúng,” ông nhắc bà. “Họ đã dâng tặng mạng sống chính mình đểnhiều người khác được sống và thế giới còn tiếp diễn. Không có sự hi sinh nào lớn lao hơn. Và nếu sáng hôm nay thànhphố vẫn tồn tại, thì hóa ra họ đã chết không vô ích chút nào.”
“Còn chúng ta thì sao, Nicholas? Chúng ta có luôn làm điều đúng không?”
“Có lẽ không,” ông dịu dàng nói. “Nhưng chúng ta luôn làm những gì mình tin là đúng. Thế có giống nhau khôngnhỉ?”
“Vừa mới nãy tôi đã tự hỏi không biết lâu nay chúng ta có nên tìm kiếm cặp song sinh huyền thoại như thế không.”
“Mà nếu không tìm, thì chắc chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy Sophie và Josh,” Nicholas nói một cách giản dị. “Từ giâyphút tôi mua cuốn sách của Abraham, đời của chúng ta đã trở nên một cuộc hành trình dẫn chúng ta đến nơi này và lúcnày. Đó là định mệnh của chúng ta, đâu ai trốn được định mệnh của chính mình.”
“Tôi thắc mắc không biết cặp song sinh giờ đang ở đâu?” bà thầm thì. “Tôi muốn biết... biết trước khi đến hồi kết.Tôi cần biết rằng hai đứa vẫn sống sót.”
“Chúng sẽ an toàn mà,” ông nói đầy vẻ tự tin. “Tôi phải tin điều đó bởi vì thế giới này vẫn tiếp diễn đấy thôi.”
Perenelle gật gù. “Chắc mình nói đúng.” Bà tựa cằm lên cánh tay Nicholas. “Thật yên bình,” bà nói. “Trên đảo sángnay yên tĩnh quá.”
“Không có con mòng biển nào. Bầy quỷ sứ kia hoặc đã ăn thịt chúng hoặc đã làm chúng sợ mà đi mất rồi. Chúng sẽ quaylại thôi.”
Cỏ xạc xào trong cơn gió nhẹ, từng đợt sóng vỗ khẽ vào đá theo nhịp điệu dịu dàng. Perenelle nhắm mắt. “Mặt trờithật ấm áp,” bà nói thầm.
Nicholas áp một bên mặt lên đỉnh đầu bà. “Rất ấm áp. Sẽ là một ngày rực rỡ đây.”
Khi họ ngồi đó, vầng mặt trời chầm chậm nhô lên chân trời, chiếu ánh sáng màu vàng kim dọc theo cầu Vịnh, làm chiếccầu sáng bừng. Thành phố San Francisco dần tỉnh giấc, trong không khí nghe có tiếng xe cộ văng vẳng, thật êm tai.
“Mình biết lúc nào tôi cũng yêu thương mình,” Nicholas nhẹ nhàng nói.
Im lặng kéo dài, sau đó Perenelle đáp trong tiếng thì thào, “tôi biết điều đó mà. Và mình có biết tôi yêu mình lắmkhông?”
Ông gật đầu. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó dù chỉ một giây.”
“Tôi muốn được chôn cất ở Paris,” Perenelle chợt nói. “Trong những ngôi mộ trống đó chúng ta đã chuẩn bị cho chínhmình trọn ngần ấy năm rồi còn gì.”
“Có quan trọng chúng ta nằm ở đâu không, miễn chúng ta ở cùng nhau là được chứ nhỉ?” Nicholas vừa hỏi, vừa nhắmmắt.
“Tất nhiên là không quan trọng,” bà nói, và đôi mắt cũng khép lại.
Một bóng người xuất hiện trước đôi vợ chồng.
Họ mở bừng mắt chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo có đôi mắt màu xanh lơ đứng bên trên họ. Ông ta quấnmình trong tấm áo choàng da dài có mũ trùm. Mặt trời ở phía sau, ném gương mặt đang đội mũ trùm của ông vào vùng tối.Nửa vòng kim loại chiếu sáng lung linh thế chỗ cho bàn tay trái.
“Tôi tự hỏi không biết ông có đến không,” Nicholas Flamel nói khẽ.
“Từ những năm xa xưa tôi đã có mặt ở đó vào thời điểm khởi đầu khi bán cho ông cuốn sách và khiến ông lên đường thamgia vào cuộc hành trình vĩ đại này. Việc đó chỉ ăn khớp khi tôi trở lại vào thời điểm kết thúc thôi.”
“Ông là ai?” Nhà Giả Kim hỏi.
Người đàn ông có bàn tay móc câu kéo chiếc mũ trùm xuống. Ông ta cúi mình trước Nicholas và Perenelle, cầm hai tayhọ trong tay mình và nhìn sâu vào mặt họ. “Hai người biết tôi mà,” ông ta nói.
Nicholas dò xét gương mặt có những vết thẹo và đường nhăn của người đàn ông trẻ tuổi, còn Perenelle với tới rà ràmấy ngón tay lên cằm, lần theo độ phẳng của vầng trán và độ cong của xương gò má. “Josh, Josh Newman?”
“Hai người từng biết tôi với cái tên Josh Newman,” ông ta nói rất đỗi dịu dàng. “Nhưng đó là trước khi xảy ra biếncố này,” ông ta giơ chiếc móc câu lên, “một câu chuyện hết sức dài.”
“Còn Sophie thì sao?”
“Một đêm đi qua đời người, là gần bảy trăm năm trôi qua cuộc đời cô ấy, nhưng cô ấy không hề già. Cô ấy có rất nhiềucuộc phiêu lưu qua bao nhiêu năm tháng, nhưng sáng hôm nay đã trở lại với San Francisco an toàn và mạnh khỏe bên dìAgnes.”
“Còn ông, Josh. Còn ông thì sao?”
“Josh không còn nữa. Bây giờ tôi là Marethyu. Tôi là Thần Chết, và tôi có mặt ở đây để đưa hai người về quê nhà.”Chiếc móc câu của ông động đậy và một đường vòng cung màu vàng kim hiện ra bên trên băng ghế. Không khí chợt ngửi thấymùi hương cam, ông ta nhoẻn cười. “Hai người vừa nhắc đến Paris còn gì, phải không nào?”
Cổng tuyến mở ra, rồi nhấp nháy biến mất.