← Quay lại trang sách

Chương 1

Trong tám năm, tôi đã tận mắt chứng kiến vô số cô gái xuyên hồn vào cơ thể mình.

Họ vì để lật đổ cô tiểu thư giả mạo kia, họ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tranh giành, đấu đá, tính kế lẫn nhau nhưng cuối cùng, tất cả đều thất bại, kết cục là mất mạng một cách thê thảm.

Khi người thế thân cuối cùng bị tiểu thư giả đẩy xuống biển sâu cho cá mập ăn.

Tôi mang theo bí mật của cô ta và nhà họ Ninh, cuối cùng cũng đã chen vào được cơ thể của mình.

...

Khi được người ta kéo lên thuyền từ dưới nước biển, cảm giác ngạt thở khiến tim tôi không ngừng co thắt và run rẩy..

Đây là lần thứ hai tôi đối mặt với tử thần trong gang tấc.

Ninh Uyển kích động lao tới ôm chầm lấy tôi, gương mặt tràn đầy vẻ quan tâm giả dối:

"Chị ơi, tất cả đều là lỗi của em, chị có đánh có mắng gì em cũng không oán trách nửa lời, nhưng nếu chị trút giận lên anh Lương Mục, thì chị có hơi nhỏ nhen rồi đấy."

Quần áo trên người tôi vì ngâm nước mà ướt sũng, dính sát vào người lộ rõ màu da, sau khi bị cô ta vò nát lại càng thêm lộn xộn không thể tả.

Cảm giác thực và ảo đan xen khiến trong lòng tôi giật mình.

Tôi đã trở về rồi sao?

Lúc này, đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm, khoang mũi càng thêm đau rát, tôi đưa tay vẫy vẫy định gượng dậy.

Tôi rõ ràng không dùng chút sức lực nào, vậy mà Ninh Uyển đã ngã nhào xuống đất như bị tôi đẩy mạnh.

Cô ta gần như ngay lập tức đỏ hoe mắt, giọng run rẩy xin lỗi tôi.

Lương Mục lạnh lùng nhìn tôi, cúi xuống nhẹ nhàng che chở cô ta, lại quay sang dạy dỗ tôi:

"Cô chẳng qua chỉ rơi xuống biển thôi, còn Uyển Uyển suýt nữa thì đã mất đôi giày múa mà cô ấy yêu quý nhất."

Một câu nói ngu ngốc đến khó tin kéo tôi tỉnh hẳn.

Tôi ngước mắt nhìn kẻ chủ mưu đang tỏ vẻ tủi thân tột độ, cơ thể tôi lại bắt đầu hưng phấn run rẩy.

Tám năm rồi, tôi hết lần này đến lần khác nhìn những người thế thân chiếm dụng cơ thể của tôi và cùng Ninh Uyển tranh giành tình cảm.

Những thế thân đó có người thì trong sáng thuần khiết, có người thì quyến rũ yêu mị, chiêu trò đủ kiểu, nhưng kết cục của họ đều giống nhau – chết thảm dưới tay người khác.

Thật ngu ngốc, đàn ông thì có gì đáng để tranh giành chứ?

Tôi dịu giọng lại: "Em không sao chứ em gái? Là chị không cẩn thận, đợi lát nữa thuyền cập bến rồi chị đền cho em mười chiếc váy được không?"

Ninh Uyển kinh ngạc mở to mắt, đối với hành vi bất thường này của tôi, cô ta tỏ ra như gặp ma.

Nhưng tôi lại bị vẻ mặt này của cô ta làm cho vui vẻ.

Lần trước khi Ninh Thanh Nam cầm roi ngựa định đánh cô ta, cô ta cũng hoảng hốt y như thế.

Tám năm trước, tôi được gia đình họ Ninh – một trong những gia đinh giàu nhất cả nước tìm thấy.

Họ nói tôi là tiểu thư thật, nhưng trên đường đưa tôi về nhà, một chiếc xe chạy ngang qua đã tông vào khiến tôi bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi lại lơ lửng giữa không trung..

Cơ thể tôi trên giường bệnh tỉnh dậy, nhưng trong đó là linh hồn của người khác. Và từ đó, cô ta thay tôi trở về nhà họ Ninh, sống cuộc đời của một tiểu thư thật.

Tiểu thư thật và tiểu thư giả từ trước đến nay luôn đối đầu như nước với lửa, sau khi cô tiểu thư giả cướp đi tất cả những gì thuộc về cô ấy, cô ta đã âm mưu hại chết cô ấy.

Mặc dù đó không phải là trải nghiệm của chính tôi, nhưng khi chứng kiến tất cả những điều này, lòng tôi cũng đau như rơi xuống vực sâu.

Ngay khi tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, thời gian lại quay trở lại ngày tôi bị tai nạn xe hơi và đang được cấp cứu trong bệnh viện.

Cứ thế lặp đi lặp lại tám lần, thất bại tám lần, bị giết tám lần.

Nhưng tôi cũng không phải không thu hoạch được gì, những người thay thế đó sở dĩ đấu không lại Ninh Uyển, là vì có người thật sự chống lưng cho cô ta, con trai cả của gia đình họ Ninh, Ninh Thanh Nam.

Ninh Uyển tuy không phải là người tốt đẹp gì, nhưng Ninh Thanh Nam cũng là một kẻ biến thái thực sự.

...

Chuyến đi hôm nay vốn để chúc mừng Lương Mục đoạt được danh hiệu Ảnh đế.

Người cuối cùng sử dụng cơ thể tôi đã mượn danh tiểu thư nhà tài phiệt để có được quyền sử dụng du thuyền hạng sang.

Thế thân của tôi vì muốn lấy lòng Lương Mục, người mà trái tim từ lâu đã nghiêng về phía Ninh Uyển, nên đã tự tay tổ chức tiệc mừng công.

Kết quả là chính mình không những không ngăn được Ninh Uyển, mà còn bị cô ta đẩy xuống biển.

Vốn đã là một tình thế tuyệt vọng, tôi đã thất vọng chờ đợi bắt đầu lại lần nữa, không ngờ lại có một niềm vui bất ngờ.

Sau khi tôi trở về cơ thể của mình, việc đầu tiên tôi làm là ra lệnh quay thuyền về bờ.

Lương Mục nheo mắt lộ vẻ không vui: "Chẳng qua chỉ nói cô vài câu, cô liền muốn phá hỏng tiệc mừng công của tôi? Bây giờ quay thuyền về, sau này mặt mũi của tôi để đâu?"

Liên quan gì đến tôi, tôi thầm nghĩ.

Ninh Uyển nghi ngờ nhìn tôi, cũng lên tiếng thăm dò: "Chị, anh Lương Mục đoạt được ảnh đế chị không vui sao? Đây là chị đã dốc lòng trang trí, bao nhiêu khách mời còn đang đợi chơi..."

Tôi bước về phía cô ta một bước, Ninh Uyển lập tức sợ hãi lùi lại.

Thấy vậy Lương Mục càng thêm bực bội, gằn giọng quát tôi đừng dọa cô ta.

Tôi vô tội xua tay, cười vô cùng ngây thơ: “Vừa nãy em đã gọi điện cho anh cả rồi.”

Ninh Uyển lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt đột ngột thay đổi.

“Chị nói là em thấy chị rơi xuống nước nên sợ hãi quá, là anh ấy bảo em quay về ngay.”

Ninh Uyển khẽ run người một cách không thể nhận ra, nhưng không qua được mắt tôi.

Tôi chậm rãi bước đến gần, nhìn thấy tay cô ta siết chặt vạt áo đến trắng bệch vì hoảng loạn.

"Ninh Thanh Nam đang đợi em ở bến tàu đấy, em có vui không?"