Chương 2
Ninh Thanh Nam đã đợi ở bến tàu từ lâu.
Dù cách một khoảng xa, tôi vẫn có thể thấy được ánh mắt giết người từ trong ánh mắt của anh ta.
Thấy Ninh Uyển xuống du thuyền, Ninh Thanh Nam lạnh lùng bước tới nắm chặt cổ tay cô ta:
"Ninh Uyển, anh nhớ em đã nói với anh là tối nay em sẽ ở nhà luyện múa mà?"
Môi Ninh Uyển sợ đến trắng bệch, giọng run rẩy: "Là... là chị bảo em đến."
Đến nước này rồi mà còn muốn đổ oan cho tôi ư?
Ánh mắt Ninh Thanh Nam lướt qua tôi, không hề che giấu sự chán ghét.
Cũng đúng thôi, nếu trong lòng anh ta thực sự xem tôi là em gái ruột, thì đã không dung túng cho Ninh Uyển bắt nạt tôi như thế.
Tôi giả vờ như không thấy gì, bình tĩnh biện hộ: "Uyển Uyển, sao em lại có thể nói dối anh cả như vậy? Rõ ràng là em đã cầu xin Lương Mục đưa em lên thuyền mà."
Quả nhiên, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Ninh Thanh Nam lại càng sa sầm xuống.
Chưa đợi Ninh Uyển phản bác, tôi lại lên tiếng: "Khi lên thuyền, chị còn thoáng thấy Lương Mục gửi tin nhắn cho em, nói là để trợ lý trực tiếp đưa em đến phòng suite, anh ta sẽ đợi em ở đó."
Mắt Ninh Thanh Nam đỏ ngầu như muốn nứt ra, anh ta tiện tay giật lấy điện thoại của cô ta để kiểm tra tin nhắn.
"Anh nghe em giải thích, không phải như vậy! Là Ninh Tiêu vu oan cho em..."
Chưa dứt lời, Ninh Thanh Nam đã dí điếu thuốc đang cháy vào cánh tay Ninh Uyển.
Một tiếng "xì" vang lên, mùi khét lẹt lan tỏa trong không khí.
Ninh Uyển đau đớn kêu lên xé lòng.
Một bóng người đột nhiên xông ra, đẩy tôi sang một bên rồi vội vàng đỡ lấy cô ta.
Lương Mục đau lòng tột độ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cho dù cô ấy không phải con gái ruột của nhà họ Ninh, tôi cũng không cho phép các người ngược đãi cô ấy!"
Anh ta càng che chở, Ninh Thanh Nam lại càng cười ngông cuồng.
Tôi hiểu rõ tính cách của Ninh Thanh Nam, vẻ mặt anh ta cười càng rạng rỡ bao nhiêu, thì lòng dạ lại càng độc ác bấy nhiêu.
Anh ta có một khao khát kiểm soát Ninh Uyển đến mức bất thường..
Tuyệt đối không được để bất kỳ ai chạm vào dù chỉ một sợi tóc!
Bây giờ người đàn ông trước mặt này, lại dám động đến món đồ chơi của anh ta.
Tôi theo bản năng lùi lại.
Giây tiếp theo, Lương Mục đã bị đánh ngã xuống đất, máu mũi đỏ tươi chảy dài.
Ninh Uyển tỉnh táo lại, vội vàng níu lấy cánh tay Ninh Thanh Nam vội vàng chứng minh sự trong sạch:
"Anh Nam, là anh ta cứ bám lấy em, em không có quan hệ gì với anh ta, em đã hứa với anh sẽ không yêu đương."
Ninh Thanh Nam dùng ngón tay vuốt nhẹ tóc cô ta, lau sạch vết máu, động tác có một sự dịu dàng pha lẫn bạo lực.
"Em và Ninh Tiêu về trước đi, nhớ bôi thuốc vào cánh tay."
Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô ta không hề liếc nhìn Lương Mục một cái.
Tôi xem kịch đến nghiền, vẻ mặt kinh ngạc và tuyệt vọng của Lương Mục thực sự khiến tôi sảng khoái.
Trước khi rời khỏi, trong tầm mắt tôi thấp thoáng bóng vệ sĩ đang vây chặt người kia.
Phía sau vang lên tiếng ẩu đả nặng nề.
Đêm đó sau khi Ninh Thanh Nam trở về, anh ta đã đến phòng Ninh Uyển.
Biệt thự cách âm rất tốt, tuy không nghe thấy tiếng động gì, nhưng tôi cũng đoán được đại khái.
Liên tục mấy ngày sau đều có tiệc tối, tôi đi cùng bố mẹ.
Tôi cố gắng giữ trạng thái tốt nhất, tìm cách làm quen trong giới thương nghiệp, mọi lời nói, cử chỉ đều đã diễn tập hàng ngàn lần trong đầu để không mắc sai sót.
Bố Ninh rất hài lòng với tôi, khen tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, còn phá lệ tặng cho tôi một công ty nhỏ.
Rất nhanh, Ninh Uyển đã biết chuyện này.
Cô ta là con nuôi được mang về sau khi tôi mất tích, nhưng đã gắn bó với ba mẹ ruột của tôi nhiều năm, tình cảm rất sâu đậm.
Nhà họ Ninh cũng chẳng để tâm chuyện nuôi thêm một đứa con gái.
Cô ta thuận lý thành chương trở thành em gái của tôi.
Ninh Uyển nũng nịu dựa vào lòng mẹ ruột, chớp chớp mắt nói cô ta cũng đã lớn, muốn cùng chị học quản lý công ty, sau này có thể giúp bố mẹ lo liệu.
Tôi biết, cô ta lại định cướp đồ của tôi.
Suốt tám năm, tôi tận mắt chứng kiến bản tính đố kỵ ăn sâu vào xương tủy của cô ta.
Bất kể là của tôi, dù là cổ phần tài sản, hay thậm chí là một con chó.
Cô ta đều muốn giật lấy từ tay tôi.
Dù sao trong mắt cô ta, sự xuất hiện của tôi chính là mối nguy hiểm vĩnh viễn của cô ta.
Mẹ Ninh mỉm cười đồng ý, còn khẽ nhéo má trắng mịn của Ninh Uyển, nhưng khi tay buông xuống, chiếc nhẫn lại vô tình móc vào cổ áo cô ta..
Theo cổ áo mở ra, những vết bầm lớn hiện rõ trên chiếc cổ trắng ngần.
Những dấu vết xanh đỏ lẫn lộn hiện ra không chút che giấu.
Sắc mặt của mẹ Ninh trở nên kỳ lạ: "Uyển Uyển, trên cổ con là gì vậy?"
Ninh Uyển lập tức hoảng hốt kéo cổ áo, ấp úng nói là bị dị ứng.
Tôi đặt tách cà phê xuống, từ đầu kia của ghế sofa đi tới, giả vờ kinh ngạc:
"Em gái, em có bạn trai rồi à?"
Ninh Uyển hung hăng trừng mắt lườm tôi một cái, lúc quay đầu lại đã lập tức chuyển sang vẻ mặt dịu dàng.
"Mấy hôm trước con múa bị trẹo cổ, con sợ mẹ lo nên không nói cho mẹ biết."
Một người phụ nữ có thể làm phu nhân của nhà tài phiệt, ắt hẳn là người tài giỏi trong số người tài, không dễ bị lừa như vậy.
Chuyện nam nữ đó, làm sao có thể thoát khỏi mắt bà được.
Là một người ở địa vị cao, bà dù có cưng chiều con gái đến đâu, cũng không thể chịu đựng được việc bị coi như kẻ ngốc.
Bà không tin lời Ninh Uyển, nhưng cũng không vạch trần ngay tại chỗ: "Vậy thì gần đây cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công ty cứ để Ninh Tiêu làm là được rồi."
Ninh Uyển còn muốn nói gì đó, mẹ Ninh xua tay nói mệt rồi.
Không xin được thứ mình muốn, mắt Ninh Uyển ươn ướt, nhỏ giọng ngồi bên cạnh nức nở:
"Mẹ ơi, mẹ có phải không yêu con nữa không?"
Mẹ Ninh thở dài, nói không có ý đó, bảo cô ta đừng nghĩ nhiều.
Tiếng khóc của Ninh Uyển dần lớn hơn, không ngừng: "Con biết mình không phải con ruột, không nên đòi hỏi giống chị, con đi là được rồi phải không?."
Miệng nói như vậy, nhưng chân cô ta lại không hề nhúc nhích.
Dưới sự che đậy của tiếng khóc, cô ta không chú ý đến tiếng mở khóa.
Tôi quay đầu lại liền thấy bố Ninh dẫn một người đàn ông khí thế hiên ngang xuất hiện trong phòng khách.
Bố Ninh nghiêm nghị đứng tại chỗ, khí thế lạnh lùng khiến tôi cũng phải e sợ.