Chương 1
“Kể cho anh nghe về lần đầu tiên hai người chơi cờ cùng nhau ở công viên đi.” Ánh sáng từ ngọn nến cắt ngang khuôn mặt Jameson, nhưng ngay cả trong ánh sáng yếu ớt như vậy, tôi vẫn có thể thấy rõ tia lấp lánh ánh lên trong đôi mắt màu xanh đậm của anh.
Không thứ gì - và không một ai - có thể nghi ngờ dòng máu chảy trong người Jameson Hawthorne.
“Ngay sau đám tang của mẹ em,” tôi đáp. “Một vài ngày, hoặc có lẽ là khoảng một tuần.”
Hai chúng tôi đang ở trong đường hầm bên dưới Nhà Hawthorne - chỉ hai chúng tôi, ở nơi mà không ai có thể nghe thấy. Chưa đầy một tháng kể từ ngày đầu tiên tôi bước chân vào điền trang vùng Texas nguy nga, tráng lệ này và chưa đến một tuần kể từ khi chúng tôi tìm ra lời giải đáp cho bí ẩn tại sao tôi lại được đưa đến đây.
Đấy là nếu như chúng tôi thực sự tìm ra lời giải.
“Mẹ của em và em thường đi dạo trong công viên.” Tôi nhắm mắt lại để có thể tập trung hoàn toàn vào những chi tiết, thay vì xúc cảm mãnh liệt mà Jameson khóa chặt vào từng từ tôi nói ra. “Bà ấy gọi đó là trò Đi lòng vòng không mục đích.” Tôi kìm nén bản thân trước những dòng ký ức ùa về, rồi chầm chậm mở mắt. “Vài ngày sau đám tang, lần đầu tiên em đến công viên mà không có mẹ. Lúc đến gần hồ, em thấy một đám người rất đông đang tụ tập ở đó. Một người đàn ông đang nằm trên vỉa hè, mắt nhắm nghiền, cả người được trùm một tấm chăn rách rưới.”
“Vô gia cư.” Jameson đã được nghe kể về điều này trước đây, nhưng ánh nhìn chú mục vào tôi của anh chưa bao giờ dao động.
“Mọi người đều nghĩ ông ấy đã chết, hoặc ngất đi vì say xỉn. Nhưng rồi ông ấy ngồi thẳng dậy. Em nhìn thấy một viên cảnh sát băng qua đám đông, đi về phía ông ấy.”
“Nhưng em đã đến chỗ ông ấy trước,” Jameson kết thúc câu nói hộ tôi, mắt anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, môi cong lên thành nụ cười. “Và em đã đề nghị ông ấy cùng em chơi cờ.”
Lúc đó, tôi không hề nghĩ Harry sẽ đồng ý, chứ đừng nói đến việc ông ấy sẽ thắng.
“Sau đó, em và ông ấy chơi cờ cùng nhau mỗi tuần,” tôi kể tiếp. “Có khi là hai hoặc ba lần một tuần. Ông ấy chưa bao giờ nói với em điều gì ngoài cái tên của mình.”
Tên thật của ông ấy còn chẳng phải là Harry. Ông ấy đã nói dối. Và đó là lý do lúc này tôi đang ở trong đường hầm cùng Jameson Hawthome. Cũng là lý do tại sao anh lại bắt đầu nhìn tôi như thể tôi là một bí ẩn, một câu đố mà chỉ anh mới có thể giải được.
Việc tỷ phú Tobias Hawthorne để lại tài sản cho một người lạ quen biết đứa con trai “đã chết” của ông không thể là một sự trùng hợp được.
“Em có chắc đó là Toby không?” Jameson hỏi, bầu không khí giữa chúng tôi đã thay đổi.
Dạo gần đây, tôi thường không chắc điều gì cả. Ba tuần trước, tôi vẫn là một cô gái bình thưởng, nghèo rớt mùng tơi, phải cố đến tuyệt vọng để có tiền học cấp ba, kiếm học bổng và thoát khỏi tình cảnh thực tại. Rồi đột nhiên, tôi nhận được một lá thư nói rằng một trong những người đàn ông giàu có nhất nước đã qua đời và trong di chúc ông để lại có tên tôi. Tobias Hawthorne đã để lại cho tôi hàng tỷ đô-la, gần như toàn bộ tài sản của ông ấy - và tôi cũng không biết vì sao lại thế. Jameson và tôi đã mất hai tuần để giải những câu đố và manh mối mà ông lão để lại. Tại sao lại là tôi? Vì tên của tôi. Vì ngày tôi được sinh ra. Vì Tobias Hawthorne đã đánh cược mọi thứ vào một thứ ít có khả năng thành công rằng bằng cách nào đó tôi có thể kéo gia đình đã tan vỡ của ông trở lại.
Hoặc ít nhất thì đó là kết luận của riêng chúng tôi về trò chơi của ông lão dựa trên các manh mối được đưa ra.
“Em chắc chắn,” tôi khẳng định với Jameson. “Toby còn sống. Nếu ông ngoại anh biết điều đó - và theo em thì khả năng cao là ông biết - thì chúng ta phải nghĩ theo hướng là ông chọn em vì em biết Toby hoặc bằng cách nào đó, ông đã vạch ra kế hoạch kéo chúng ta lại với nhau ngay từ đầu.”
Nếu có một điều mà tôi nhìn nhận được từ vị tỷ phú đã khuất Tobias Hawthorne thì đó chính là khả năng điều khiển gần như mọi thứ và thao túng bất cứ ai. Ông yêu thích những câu đố, đố chữ và cả các trò chơi.
Cũng giống như Jameson.
“Nếu ngày đó ở công viên không phải là lần đầu tiên em gặp chú anh thì sao?” Jameson tiến một bước về phía tôi, từ người anh, năng lượng xấu xa tỏa ra khắp nơi. “Thử nghĩ về chuyện đó mà xem, Người thừa kế. Em từng nói rằng lần duy nhất ông ngoại anh gặp em là khi em sáu tuổi và ông gặp em trong một nhà hàng mà mẹ em làm phục vụ. Ông biết họ tên đầy đủ của em.”
Avery Kylie Grambs khi sắp xếp lại thứ tự các chữ cái sẽ trở thành A Very Risky Gamble (một canh bạc rất rủi ro). Cái tên mà một người như Tobias Hawthorne sẽ khắc sâu vào tiềm thức của mình.
“Đúng thế,” tôi đáp. Jameson hiện đang ở rất gần tôi. Quá gần mới đúng. Đàn ông trong gia tộc Hawthorne ai ai cũng có ma lực. Thu hút sự chú ý của mọi người một cách kỳ lạ. Họ có tầm ảnh hưởng lên tất cả và Jameson rất giỏi sử dụng sức mạnh đó để có được điều mình muốn. Hiện tại, anh ấy đang muốn một thứ ở tôi.
“Tại sao ông anh, một tỷ phú Texas có cả tá đầu bếp riêng sẵn sàng phục vụ, lại đến dùng bữa ở một nhà hàng nhỏ, không tiếng tăm, tọa lạc tại một thị trấn nhỏ của bang Connecticut cơ chứ?”
Tâm trí tôi bắt đầu chạy đua. “Anh nghĩ ông anh đang tìm kiếm thứ gì đó ư?”
Jameson nở nụ cười không mấy thẳng thắn. “Hoặc một ai đó. Có khi nào ông đến đó để tìm Toby và tình cờ gặp em không?”
Có gì đó kỳ lạ trong cách anh nhấn mạnh từ em . Như thể tôi chính là ai đó trong câu chuyện giả tưởng của mình. Như thể tôi có liên quan đến chuyện này. Nhưng trước đó, Jameson và tôi từng nghĩ theo hướng này rồi. “Tất cả mọi thứ khác chỉ để đánh lạc hướng thôi ư?” Tôi hỏi, tránh né ánh nhìn của anh. “Tên của em. Sự thật rằng ngày Emily qua đời trùng với sinh nhật em. Câu đố mà ông ngoại anh để lại cho chúng ta - tất cả chỉ là dối trá?”
Jameson không hề có phản ứng trước cái tên Emily. Trong nỗi đau quằn quại ẩn giấu của bí mật, không gì có thể khiến anh xao nhãng, kể cả cô ấy. “Một lời nói dối,” Jameson nhắc lại. “Hoặc một hành động tung hỏa mù.”
Anh đưa tay gạt một sợi tóc ra khỏi mặt tôi. Mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi đều chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ. Tôi lùi lại. “Đừng nhìn em như vậy,” tôi nghiêm túc nói với anh.
“Như thế nào cơ?” Anh vặc lại.
Tôi khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm đáp trả. “Khi muốn thứ gì đó, anh sẽ tự động trở nên quyến rũ.”
“Người thừa kế à, em làm anh tổn thương đấy.” Jameson có nụ cười nhếch mép đẹp hơn bất kỳ ai. “Anh chỉ muốn em lục lại chút thông tin từ ngân hàng trí nhớ của em thôi mà. Ông ngoại anh là người luôn suy nghĩ đa chiều. Ông chắc hẳn phải có nhiều hơn một lý do trong việc lựa chọn em. Ông vẫn thường nói với anh rằng tại sao lại phải dùng một hòn đá để giết hai con chim, trong khi chúng ta có thể giết tận mười hai con chim chỉ bằng hòn đá đó.”
Có thứ gì đó trong giọng nói và cách anh nhìn tôi dễ dàng cuốn tôi vào đó. Những khả năng. Bí ẩn. Chính bản thân anh.
Nhưng tôi không phải kiểu người sẽ mắc cùng một sai lầm hai lần. “Anh cũng có thể phán đoán sai mà.” Tôi quay đi không nhìn anh nữa. “Nếu ông ngoại anh không biết Toby còn sống thì sao? Nếu Toby mới là người nhận ra ông lão đang theo dõi em thì thế nào? Vẫn cân nhắc để lại toàn bộ tài sản cho em ư?”
Harry mà tôi biết là một tay chơi cờ rất cừ khôi. Có lẽ ngày hôm đó ở công viên không phải là một sự trùng hợp. Có lẽ ông đi tìm tôi thật.
“Chúng ta đã bỏ lỡ thứ gì đó,” Jameson nói, đứng sát ngay sau lưng tôi. “Hoặc có khi,” anh thì thầm, giọng nói dội thẳng vào chóp đầu tôi, “em đang giấu giếm chuyện gì đó.”
Anh nói không hẳn sai. Tôi đã được dạy rằng không nên ngửa mọi quân bài có trong tay lên bàn - và Jameson Winchester Hawthorne thậm chí còn không thèm giả vờ mình là người đáng tin cậy.
“Anh có thể nhìn thấu mọi chuyện, Người thừa kế ạ.” Tôi có thể nghe rõ nụ cười khúc khích, méo mó của anh ấy vang lên trong đầu mình. “Nếu em đã muốn chơi như vậy thì tại sao chúng ta không làm nó trở nên thú vị hơn nữa nhỉ?”
Tôi quay lại đối mặt với anh. Khi ánh mắt của chúng tôi giao nhau, thật khó lòng quên được cảm giác lúc Jameson hôn một cô gái. Không hề do dự, không hề dịu dàng và không hề thật, tôi vẫn luôn nhắc nhở bản thân điều đó. Với anh, tôi chỉ là một câu đố mà anh cần phải giải, một công cụ để anh mặc sức sử dụng cho đến khi đạt được mục đích của mình. Đến giờ phút này, tôi vẫn chỉ là một phần trong câu đố hóc búa mà thôi.
“Không phải thứ gì cũng là trò chơi,” tôi nói.
“Có khi đó mới chính là vấn đề đấy,” Jameson phản bác, mắt sáng rực. “Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta cứ lượn lờ trong những đường hầm này hết ngày này sang ngày khác, lặp đi lặp lại mà chẳng thu được gì. Bởi vì đây không phải trò chơi. Vả lại. Trò chơi thì luôn có luật lệ và có người chiến thắng. Người thừa kế ạ, có lẽ thứ mà anh và em cần để phá giải bí ẩn của Tobias Hawthorne là một chút động lực.”
“Động lực thế nào cơ?” Tôi nheo mắt nhìn anh ấy.
“Một trò cá cược thì sao?” Jameson nhướn lông mày. “Nếu anh tìm ra lời giải trước, em phải tha thứ và bỏ qua phán xét sai lầm nho nho của anh sau khi chúng ta giải mã được bí ẩn Khu rừng Đen.”
Khu rừng Đen là nơi chúng tôi đã phát hiện ra sự thật rằng bạn gái cũ đã mất của anh đã ra đi vào đúng sinh nhật tôi. Đó cũng là thời điểm mà chúng tôi nhận ra Tobias Hawthorne không lựa chọn tôi vì tôi đặc biệt. Ông ấy chọn tôi vì tương lai của ông và gia đình ông.
Ngay sau đó, Jameson tiếp tục dội cho tôi một gáo nước lạnh.
“Còn nếu em thắng,” tôi đáp lời, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đậm của anh ấy, “anh sẽ phải quên chuyện chúng ta từng hôn nhau đi và đừng bao giờ quyến rũ em hôn anh thêm lần nào nữa.”
Tôi không tin anh ấy, nhưng tôi cũng không tin chính mình khi ở bên cạnh anh.
“Được thôi, Người thừa kế.” Jameson tiến một bước về phía trước. Đứng ngay bên cạnh, anh ấy ghé sát môi vào tai tôi và thì thầm, “Trò chơi bắt đầu.”