Chương 2
Sau khi trò cá cược của chúng tôi bắt đầu, Jameson bước về một hướng trong đường hầm, còn tôi cũng tự chọn cho mình một hướng khác. Nhà Hawthorne quá nguy nga, dàn trải và rộng lớn đến mức dù đã ở đây ba tuần nhưng tôi vẫn chưa khám phá hết mọi ngóc ngách. Khéo phải tốn cả vài năm trời mới có thể đi hết được nơi này nhưng vẫn khó lòng biết được mọi hang cùng ngõ hẻm, những lối đi bí mật, những hộc bàn ẩn giấu và chưa kể đến vô số những đường hầm ngầm dưới lòng đất.
Thật may mắn khi tôi là một đứa sáng dạ. Từ dưới phòng tập thể dục ở chái nhà, tôi bước vào một đường hầm chạy dưới phòng nhạc. Tôi băng qua bên dưới phòng tắm nắng, trèo lên một cầu thang bí mật dẫn vào Phòng Lớn, nơi tôi thấy Nash Hawthorne đang thoải mái dựa người vào lò sưởi đá. Chờ đợi.
“Chào nhóc.” Nash không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi bất thình lình xuất hiện. Trên thực tế, người cháu trai cả của nhà Hawthorne mang đến cho tôi cảm giác rằng dù cả dinh thự này có đổ sập thì anh ấy vẫn sẽ thong dong dựa người vào lò sưởi. Nash Hawthorne có khi còn ngả mũ cao bồi để nghênh chào Thần Chết ấy chứ.
“Chào anh,” tôi đáp lời.
“Anh đoán là em chưa gặp Grayson?” Nash hỏi, chất giọng đặc sệt vùng Texas của anh khiến câu hỏi nghe có phần lười biếng.
Dù vậy, nó cũng không thể làm dịu đi sức ảnh hưởng của điều mà anh ấy vừa nói. “Chưa ạ.” Tôi trả lời ngắn gọn và cố giữ vẻ mặt lạnh lùng. Grayson Hawthorne và tôi đã lâu không còn thân thiết với nhau.
“Vậy thì anh đoán là em chưa hay biết gì về cuộc trò chuyện giữa Gray và mẹ của bọn anh trước khi bà ấy chuyển ra ngoài rồi?”
Skye Hawthorne, con gái út của Tobias Hawthorne, mẹ của bốn cháu trai nhà Hawthorne, người từng cố sát hại tôi. Kẻ thực sự làm chuyện đó đã bị tống vào tù, nhưng Skye cũng bị ép rời khỏi Nhà Hawthorne. Grayson chính là người đã làm chuyện đó. Anh sẽ luôn bảo vệ em, anh đã nói với tôi như thế. Nhưng chuyện này... chúng ta... Nó không thể xảy ra được, Avery ạ.
“Em không biết gì hết,” tôi thẳng thừng trả lời.
“Không nghĩ ra đấy.” Nash nháy mắt với tôi. “Chị gái và luật sư của em đang tìm em đấy. Chái Đông.” Câu nói vừa rồi là câu nói chứa nhiều hàm ý nhất mà tôi từng nghe. Luật sư của tôi là vị hôn phu cũ của anh ấy, còn chị gái tôi là...
Tôi không rõ mối quan hệ thực sự giữa Libby và Nash Hawthorne là gì.
“Cảm ơn anh,” tôi đáp, nhưng khi bước lên cầu thang ngoằn nghoèo dẫn về chái Đông của Nhà Hawthorne, tôi không có ý định đi tìm Libby. Hay Alisa. Tôi đã cá cược với Jameson rồi, và tôi phải giành chiến thắng. Điểm đến đầu tiên của tôi sẽ là phòng làm việc của Tobias Hawthorne.
Trong phòng làm việc có một chiếc bàn bằng sỗ gụ. Đằng sau nó là bức tường treo đầy cúp, bằng sáng chế và những cuốn sách có đề họ Hawthorne trên gáy - một lời nhắc nhở trực quan đầy ngoạn mục về sự không tầm thường của những người cháu trai trong gia tộc Hawthorne. Họ được trao cho mọi cơ hội và ông lão kỳ vọng rằng bốn đứa cháu trai của mình sẽ trở thành những bậc kỳ tài. Nhưng mục đích của tôi đến đây không phải để ngắm nhìn những chiếc cúp đó.
Thay vào đó, tôi ngồi xuống sau bàn làm việc và kéo mở ngăn kéo bí mật mà tôi đã khám phá ra không lâu trước đây. Trong đó có một kẹp tài liệu. Bên trong kẹp tài liệu chứa rất nhiều ảnh của tôi. Vô số ảnh và phác thảo từ nhiều năm về trước. Sau cuộc gặp gỡ định mệnh ở nhà hàng, Tobias Hawthorne đã âm thầm lưu giữ những thông tin về tôi. Tất cả chỉ bởi vì cái tên của tôi ư? Hay ông ấy có động cơ nào khác?
Tôi lướt ngón tay cái qua những bức ảnh và lấy ra hai trong số chúng. Jameson nói đúng, khi chúng tôi trò chuyện trong đường hầm. Tôi đã giữ bí mật một vài chuyện. Tôi từng chụp ảnh với Toby hai lần, nhưng cả hai lần đó, nhiếp ảnh gia chỉ chụp được phía sau đầu của người đàn ông xuất hiện bên cạnh tôi.
Tobias Hawthorne có thể nhận ra Toby từ phía sau không? “Harry” có phát giác ra việc chúng tôi bị chụp lén và cố tình quay đầu tránh ống kính máy ảnh không?
Nhưng những manh mối này cũng không mở ra gì nhiều. Tất cả tư liệu đều chứng minh được một điều Tobias Hawthorne đã theo dõi tôi trước khi “Harry” xuất hiện rất nhiều năm. Tôi lướt ngón tay cái qua những bức ảnh chụp bản sao giấy khai sinh của mình. Chữ ký của mẹ tôi trông thật gọn gàng, còn của bố tôi thì pha trộn giữa nét chữ thảo và chữ in. Tobias Hawthorne đánh dấu lên chữ ký của bố tôi và ngày sinh của tôi.
18/10. Tôi biết ý nghĩa của nó. Cả Jameson và Grayson đều đem lòng yêu một cô gái mang tên Emily Laughlin. Cái chết của cô ấy - vào ngày 18 tháng Mười - đã khiến họ tan nát cõi lòng. Bằng cách nào đó, ông lão có ý định để tôi mang họ trở về thực tại. Nhưng tại sao Tobias Hawthorne lại đánh dấu lên chữ ký của bố tôi? Ricky Grambs là một kẻ thất bại. Ông ta thậm chí còn chẳng thèm bắt máy khi mẹ tôi qua đời. Nếu để ông ta nuôi dưỡng tôi, khéo có khi tôi bị tống vào trại trẻ mồ côi từ lâu rồi. Nhìn chằm chằm vào chữ ký của Ricky, tôi ép lý trí của mình nghĩ ra lý do Tobias Hawthorne đánh dấu lên nó.
Nhưng chẳng nghĩ ra gì cả.
Trong sâu thẳm tâm trí mình, tôi nghe thấy giọng của mẹ vang vọng. Mẹ có một bí mật về ngày con được sinh ra, bà đã nói với tôi điều này từ rất lâu rồi, trước cả khi Tobias Hawthorne ghi tên tôi vào di chúc của ông ấy.
Dù điều bà ấy muốn ám chỉ là gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ đoán ra được, bởi bà đã ra đi mãi mãi. Điều duy nhất mà tôi chắc chắn là tôi không phải người nhà Hawthorne. Nếu chữ ký của bố tôi trên giấy khai sinh vẫn chưa đủ để chứng minh điều đó thì kết quả kiểm tra DNA đã khẳng định chắc chắn rằng tôi không hề mang trong mình dòng máu của gia tộc Hawthorne.
Tại sao Toby lại tìm tôi? Ông ấy có ý định tìm tôi thật không? Tôi nghĩ đến điều mà Jameson nói, về chuyện ông ngoại của anh giết mười hai con chim chỉ bằng một hòn đá. Trở lại với những thông tin trong kẹp tài liệu, tôi cố lục tìm vài mảnh ghép có ý nghĩa. Tôi chưa phát hiện ra gì nhỉ? Chắc hẳn phải có gì đó...
Trước khi tay nắm cửa bị ai đó vặn mở, tôi đã kịp nghe thấy tiếng gõ cửa thông báo. Tôi nhanh chóng vơ vội đống ảnh và nhét chúng trở lại ngăn kéo bí mật.
“Em đây rồi.” Alisa Ortega, luật sự, là hình mẫu cho sự chuyên nghiệp. Chị ấy nhuớn lông mày đúng “thương hiệu” Alisa của mình. “Chị nghĩ em đã quên trò chơi rồi, đúng chứ?”
“Trò chơi,” tôi nhắc lại, không chắc chị ấy đang nhắc đến trò chơi nào. Kể từ giây phút đầu tiên bước chân qua ngưỡng cửa Nhà Hawthorne, tôi đã có cảm giác mình đang chơi một trò chơi rồi.
“Trận đấu bóng bầu dục ấy,” Alisa giải thích rõ hơn, và lại hướng ánh nhìn đặc trưng mà chỉ Alisa mới có về phía tôi. “Phần hai trong lịch trình ra mắt giới thượng lưu Texas của em. Sau sự kiện chuyển ra khỏi Nhà Hawthome của Skye, hình ảnh bên ngoài của em càng quan trọng hơn bao giờ hết. Chúng ta phải nắm quyền kiểm soát câu chuyện. Đây là câu chuyện của Cô bé Lọ Lem, chứ không phải một vụ bê bối. Em phải đóng vai Cô bé Lọ Lem ở nơi công cộng. Thường xuyên và thuyết phục nhất có thể, hãy bắt đầu bằng việc tận dụng vỏ bọc chủ nhân của em vào tối nay.”
Vỏ bọc chủ nhân. Tâm trí tôi lách cách hoạt động trở lại. “Trận đấu [1] ,” tôi lặp lại, dần hiểu ra điều Alisa đang muốn nói. “Là trận đấu bóng trong khuôn khổ Giải Bóng bầu dục Quốc gia NFL. Em đang tài trợ cho một đội bóng bầu dục nhỉ?”
Thông tin đó đủ bất ngờ để khiến tôi sững sờ đến độ phân tán thành công suy nghĩ của bản thân khỏi một phần thông tin khác mà Alisa đã nhắc đến cùng lúc - thông tin về Skye. Theo thỏa thuận giữa tôi và Grayson, tôi không được nói với ai về việc mẹ anh ấy tham gia vào âm mưu sát hại tôi. Đổi lại, anh ấy sẽ xử lý chuyện này êm thấm.
Và anh ấy đã làm y như đã hứa.
“Có bốn mươi tám ghế trong phòng dành cho các chủ sở hữu đội bóng,” Alisa chuyển sang chế độ thuyết giảng. “Sơ đồ chỗ ngồi đã được sắp xếp trước hàng tháng trời. Chỉ dành riêng cho khách VIP. Đây không chỉ đơn thuần là một trận đấu bóng bầu dục, mà còn là cách người ta mua ghế ngồi giữa hàng chục bàn khác nhau. Vé mời là thứ mọi người săn đón, kể cả các chính trị gia, người nổi tiếng và các giám đốc điều hành. Chị đã nhờ Oren kiểm tra danh sách khách mời tối nay và chúng ta sẽ có riêng một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp giúp chúng ta giành lấy những cơ hội chụp ảnh chiến lược. Landon cũng đã soạn thông cáo báo chí để tuyên bố trước khi trận đấu diễn ra một tiếng. Điều duy nhất phải lo là...” Alisa ý nhị.
Tôi khịt mũi. “Em ấy hả?”
“Đây là câu chuyện về Cô bé Lọ Lem,” Alisa nhắc nhở tôi. “Em nghĩ Cô bé Lọ Lem sẽ mặc gì để đi xem trận đấu NFL đầu tiên mà cô ấy được mời đến?”
Đây chắc hẳn là một câu hỏi mẹo.
“Mặc kiểu này ư?” Libby xuất hiện ngoài ngưỡng cửa. Chị ấy đang mặc áo thi đấu Lone Stars, đeo khăn choàng, găng tay cùng màu và mang một đôi bốt cũng tiệp màu với trang phục nốt. Mái tóc xanh của chị được tết thành bím và cột lại bằng những dải ruy băng xanh và vàng.
Alisa cố nở một nụ cười gượng. “Ừ,” chị ấy nói với tôi. “Kiểu vậy, nhưng phải bỏ son môi, sơn móng tay màu đen và vòng choker đi.” Libby có thể được coi là cô gái theo phong cách Gothic ma mị có tính cách vui vẻ nhất trên đời này. Nhưng Alisa không phải là người hâm mộ nhiệt thành phong cách thời trang mà chị gái tôi theo đuổi. “Như chị đã nói,” Alisa tiếp tục nhấn mạnh, “tối nay rất quan trọng. Trong khi Avery đóng vai Cô bé Lọ Lem trước ống kính, chị sẽ đi vòng quanh chuyện trò với các vị khách và xác định chỗ đứng của họ.”
“Chỗ đứng của họ ở cái gì cơ ạ?” Tôi hỏi. Tôi đã được dẫn đi dẫn lại rằng bản di chúc của Tobias Hawthorme rất cứng rắn. Theo tôi được biết, gia tộc Hawthorne đã từ bỏ việc cố gắng chống lại nó rồi.
“Có thêm vài người chơi quyền lực đứng về phía em cũng không tổn hại gì,” Alisa nói. “Và chúng ta cũng muốn các đồng minh của mình dễ thở.”
“Hy vọng là tôi không làm ngắt quãng cuộc thảo luận.” Nash giả bộ như thể tình cờ gặp ba chúng tôi, như thể anh ấy không phải là người đã nhắc nhở tôi rằng Alisa và Libby đang tìm tôi. “Em cứ tiếp tục đi, Lee-Lee,” anh ấy nói với luật sư của tôi. “Em đang nói gì đó về chuyện dễ thở nhỉ?”
“Chúng ta cần cho mọi người thấy Avery không xuất hiện ở đây để làm mọi sự rối tinh rối mù lên.” Alisa tránh nhìn thẳng vào Nash, giống như một người tránh nhìn trực tiếp vào ánh mặt trời. “Ông ngoại của anh có rất nhiều quỹ đầu tư, đối tác làm ăn và các mối quan hệ chính trị. Những thứ này cần được cẩn trọng cân bằng.”
“Ý của cô ấy khi nói thế là cô ấy cần mọi người nghĩ McNamara, Ortega và Jones có thể hoàn toàn kiểm soát được tình hình,” Nash nói với tôi.
Kiểm soát được tình hình? Tôi nghĩ thầm. Hay là tôi? Tôi không thích ý tưởng trở thành con rối của bất kỳ ai. Về mặt lý thuyết, ít nhất thì công ty luật là đơn vị phải làm việc dưới sự kiểm soát của tôi.
Tôi chợt nảy ra một ý. “Alisa? Chị còn nhớ em từng yêu cầu chị tặng tiền cho một trong số những người bạn của em không?”
“Harry phải không?” Alisa đáp, nhưng tôi có cảm giác sự chú ý của chị ấy đang bị phân làm ba hướng: câu hỏi của tôi, kế hoạch lớn của chị ấy cho tối nay và cách hai cánh môi của Nash nhếch lên khi trông thấy trang phục của Libby.
Tôi không hề muốn luật sư của mình tiếp tục chú ý đến cách người tình cũ của chị ấy nhìn chị gái tôi. “Vâng, chị có thể tặng tiền cho ông ấy giúp em được không?” Tôi hỏi. Cách đơn giản nhất để có được câu trả lời là lần theo dấu của Toby trước khi Jameson làm vậy.
Alisa rời mắt khỏi Libby và Nash. “Thật không may,” chị ấy nhanh nhẹn đáp lời, “người của chị vẫn chưa tìm ra dấu vết của Harry.”
Ý nghĩ đó cuồn cuộn chảy trong đầu tôi. Toby Hawthorne đã xuất hiện ở công viên một vài ngày sau khi mẹ tôi qua đời, và chưa đầy một tháng sau khi tôi rời đi, ông ấy cũng mất tích.
“Còn bây giờ,” Alisa nói, chắp tay trước ngực, “về tủ quần áo của em...”
Trong tiếng Anh, “game” vừa có nghĩa là trò chơi, vừa có nghĩa là trận đấu.