← Quay lại trang sách

Chương 35

“A lô?”

Đầu dây bên kia im lặng mất một lúc. “Avery?”

Chỉ trong tích tắc, tôi nhận ra ngay giọng nói trầm ấm đó. Không phải Jameson.

“Grayson?” Anh ấy chưa bao giờ gọi điện thoại cho tôi. “Có chuyện gì xảy ra ư? Anh...”

“Jameson thách anh gọi.”

Không có gì - thực sự là không có gì như nghĩa đen - trong câu nói đó quan trọng cả. “Jameson gì cơ ạ?”

“Jameson khi nào, Jameson ở đâu, Jameson là ai ?” Jameson ở bên ngoài nói vọng vào, giọng của anh ngân nga như tiếng nhạc nhưng lại đậm màu triết lý.

“Anh có bật loa ngoài không thế?” Tôi hỏi. “Mà Jameson say đấy à?”

“Nó làm sao mà say được,” Grayson đáp, giọng có vẻ rất bất bình. “Nó chẳng từ chối mấy trò thách thức bao giờ.”

Grayson không hề nói chậm, cũng không hề líu lưỡi. Giọng nói của anh quấn quýt, vương vấn xung quanh tôi - nhưng tôi chợt nhận ra Grayson có thể cũng đã say rồi.

“Để em đoán nhé,” tôi nói. “Các anh đang chơi Uống hay Luống cuống.”

“Em thực sự giỏi đoán mọi thứ đấy,” Grayson say xỉn đáp. “Em có nghĩ là ông già biết em có khả năng đó không?” Giọng anh vang lên khe khẽ, gần giống như một lời thú nhận. “Em có nghĩ ông biết em là... em không?”

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng ngã uỵch. Có một khoảng im lặng rất dài, và rồi một trong hai người họ - tôi cá là Jameson - bắt đầu phá lên cười.

“Bọn anh phải đi đây,” Grayson nghiêm túc nói, nhưng khi cúp điện thoại, có vẻ như anh đã bấm nhầm nút, bởi vì tôi vẫn có thể nghe thấy hai người họ nói chuyện.

“Em nghĩ cả hai chúng ta đều đồng ý là...” Jameson nói, “đã đến lúc phải chuyển trò Uống hay Luống cuống thành trò Uống hay Nói thật rồi.”

Người tốt có lẽ sẽ cúp máy ngay sau đó, nhưng tôi đã tăng âm lượng điện thoại lên hết cỡ.

“Anh đã nói gì với Avery vào đêm chúng ta giải được câu đố của ông già?” Tôi nghe thấy tiếng Jameson hỏi.

Grayson không nói gì với tôi vào đêm đó cả. Nhưng hôm sau, sau khi bỏ mặc Skye tự đi con đường của riêng bà, anh đã nói với tôi rất nhiều. Anh sẽ luôn bảo vệ em. Nhưng chuyện đó... chúng ta... Nó không thể xảy ra được, Avery ạ.

“Bởi vì ngay sau đó,” Jameson tiếp tục, “em ấy đã đến đường hầm với em.”

Grayson cũng bắt đầu nói gì đó - tôi không thể nghe được - nhưng sau đó, anh ấy ngừng lại. “Cánh cửa,” Grayson nói, lần này rõ như ban ngày. Giọng của anh ấy nghe có vẻ rất ngạc nhiên.

Tôi nhận ra có ai đó đang ở ngoài cửa. Một loạt những âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên. Và rồi tôi nghe thấy tiếng bố của Grayson.

Lúc đầu, tôi hoàn toàn không thể nghe ra những lời họ đang trao đổi với nhau, nhưng thỉnh thoảng, khi cuộc trò chuyện ở gần điện thoại hơn, hoặc điện thoại được đưa gần đến chỗ họ, tôi lại nghe được toàn bộ.

“Rõ ràng là ông ấy không hề thấy ngạc nhiên khi thấy anh.” Đó là giọng của Grayson. Anh đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

“Tôi đã từ hai bàn tay trắng mà gây dựng nên ba công ty khác nhau. Tôi sẽ chẳng thể đạt được những thứ mà tôi đã đạt được nếu không chú ý đến những hậu quả có thể sẽ xảy ra. Những rủi ro tiềm ẩn. Thành thật mà nói, chàng trai trẻ à, tôi đã nghĩ Skye phải kể cho cậu nghe chuyện này từ rất nhiều năm trước rồi cơ.”

Bụng tôi quặn thắt. Grayson tội nghiệp. Bố anh ấy coi anh ấy là một rủi ro.

“Ông đã có gia đình khi Skye mang thai tôi.” Giọng của Grayson đều đều - như vậy lại càng nguy hiểm hơn. “Giờ ông vẫn có gia đình. Thậm chí còn có con. Tôi không nghĩ ông thấy vui khi tôi có mặt trên cõi đời này, vậy nên hãy giải quyết chuyện này thật gọn ghẽ, được chứ?”

“Sao cậu không đi thẳng vào vấn đề và nói với tôi tại sao cậu lại có mặt ở đây nhỉ?” Đó là một lời đề nghị. Một mệnh lệnh. “Gần đây cậu mới bị tước quyền thừa kế. Về mặt tài chính mà nói, cậu có thể đang nhận ra là cậu cũng có những... nhu cầu nhất định chăng?”

“Ông nghĩ chúng tôi đến đây vì tiền sao?” Đó là giọng của Jameson.

“Tôi nhận ra lời giải thích đơn giản nhất thường cũng là lời giải thích chính xác nhất. Nếu cậu đến đây vì tiền chu cấp...”

“Tôi không cần.”

Toàn bộ cơ thể tôi đều căng thẳng. Tôi có thể mường tượng hình ảnh của Grayson hiện lên rõ mồn một trong tâm trí mình, từng múi cơ trên cơ thể anh căng lên, nhưng biểu cảm thì vẫn bình thường và lạnh lùng. Hối lộ. Hăm dọa. Mua chuộc. Grayson đã được nuôi dạy trở thành người đáng để người khác phải nể sợ. Việc anh ấy nhắc đến vợ của người đàn ông đó chắc hẳn phải có lý do.

“Vì những lý do mà tôi sẽ không chia sẻ với ông,” anh nói, “tôi đến đây để tìm hiểu chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước trên Đảo Hawthorne.”

Khi mục đích của chuyến viếng thăm được nói ra mà chỉ nhận lại sự im lặng bao trùm, tôi biết Sheffield Grayson cũng bất ngờ trước những điều mình nghe thấy. “Vậy ư, ngay bây giờ?”

“Dựa trên những gì biết được từ một số nguồn đáng tin cậy, tôi tin những gì mà báo chí công bố về thảm kịch này, có thể nói là... chưa đầy đủ.”

“Nguồn tin nào thế?”

Tôi thực sự có thể mường tượng ra tiếng cười của Grayson. “Tôi sẽ đưa ra một thỏa thuận với ông. Ông nói cho tôi biết điều mà tin tức không nhắc đến, tôi sẽ nói cho ông điều mà nguồn tin của tôi tiết lộ về Colin.”

Khi tên cháu trai của mình được nhắc đến, giọng của Sheffield Grayson đột ngột thấp xuống, khiến tôi không thể nghe thấy gì nữa. Nhưng dù ông ta có nói gì, Grayson vẫn rất thận trọng đáp lại.

“Ông ngoại là người đàn ông đáng kính nhất mà tôi từng biết.”

“Hãy nói câu đó với Kaylie Rooney,” giọng Sheffield một lần nữa vang lên - bùng nổ. “Cậu nghĩ ai là người đã nhét câu chuyện đó vào miệng đám nhà báo? Ai là kẻ đã dập tắt mọi tin tức mà người đàn ông đó cho rằng không tốt cho gia đình ông ta?”

Câu trả lời của Grayson bị ngắt quãng. Có lẽ anh ấy đã quay đi nơi khác.

“Toby Hawthorne, thằng nhãi chết tiệt ấy.” Giọng của Sheffield lai vang lên. “Không có chút tôn trọng nào dành cho luật pháp, hay cả với những giới hạn của bản thân. Thằng đó có biết quan tâm đến ai ngoài chính bản thân nó đâu.”

“Colin thì không như vậy?” Jameson châm chọc. Và điều đó đã có hiệu quả.

“Colin lúc đó đang phải vật lộn trải qua một giai đoạn khó khăn, nhưng thằng bé chắc chắn sẽ thoát ra được. Tôi sẽ lôi nó ra khỏi đó. Nó còn cả cuộc đời phía trước.”

Một lần nữa, câu trả lời bị ngắt quãng.

“Con bé nhà Rooney đáng lẽ không nên có mặt ở đó!” Sheffield bùng nổ. “Con bé đó là tội phạm. Bố mẹ nó cũng thế. Rặt một lũ đầu trộm đuôi cướp. Cả họ nhà nó, anh chị em họ, ông bà, cô dì chú bác, đều là tội phạm hết.”

“Nhưng vụ hỏa hoạn không phải do cô ấy.” Giọng của Grayson bây giờ đã to và rõ hơn. “Ông ám chỉ hơi nhiều rồi đấy.”

“Cậu có biết là tôi đã phải mất bao nhiêu tiền để thuê thám tử tư tìm câu trả lời thật không?” Sheffield cáu kỉnh. “Có lẽ cũng chỉ là một phần nhỏ so với số tiền mà ông của cậu trả cho cảnh sát để chôn vùi những bản báo cáo của họ thôi. Vụ hỏa hoạn trên Đảo Hawthorme hoàn toàn không phải là một vụ tai nạn. Nó là hành động cố ý phóng hỏa đấy - người đã mua chất dẫn cháy chính là chú của cậu, Toby.”