Chương 34
Tôi đuổi theo Libby ra ngoài và thấy Nash đã ở đó. “Thôi nào, cưng,” anh ấy thì thầm. “Quay vào trong thôi. Em đâu có làm gì sai.”
Libby ngẩng đầu lên và nhìn thấy tôi đứng phía sau Nash. “Xin lỗi, Ave. Khi thấy bà ấy ngã xuống, chị đã vô thức hành động như vậy.” Trước khi cuộc sống của chúng tôi bị đảo lộn, Libby từng làm điều dưỡng ở một viện dưỡng lão. Chị ấy mặt ủ mày chau, nói tiếp, “Hóa ra đây chính là điều mà Alisa ám chỉ khi cô ấy bảo chị đừng gây sự chú ý vào tối nay.”
“Cô ấy bảo em gì cơ?” Nash nói, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm.
Libby nhún vai.
“Chị đâu biết trước được là mẹ của Rebecca sẽ bùng nổ như thế chứ,” tôi an ủi Libby, sau đó liếc nhìn về phía Nash đang thở dài.
“Bà ấy là con gái nhà Laughlin. Lớn lên trong dinh thự này. Trước khi anh được sinh ra, bà ấy đã chơi thân với Skye được mười lăm năm rồi. Từ những gì mà anh biết thì mối quan hệ giữa ông bà L và cô con gái của họ lúc nào cũng có chút căng thẳng. Sau khi họ mất Emily...” Nash lắc đầu. “Bà ấy đã đổ tội cho gia đình anh.”
Cả Jameson và Grayson đều có mặt trong đêm Emily qua đời.
“Bà ấy nói tất cả những đứa con của bà ấy đều qua đời,” tôi lẩm bẩm. Mãi sau tôi mới hiểu hành động nhìn thẳng vào Rebecca - đứa con gái còn sống của bà - khi nói những lời đó.
“Sẩy thai.” Nash khẽ nói. “Bà ấy và chồng đều đã đứng tuổi khi họ muốn có con. Bà Laughlin từng kể họ đã mất rất nhiều đứa con trước khi có Emily.”
Nếu cứ tiếp tục nghĩ về chuyện này thì tôi sẽ chuyển sang thương cảm cho Rebecca Laughlin mất. “Chị ổn không?” Tôi quay sang hỏi Libby.
Chị ấy gật đầu và nhìn về phía Nash. “Anh có thể cho bọn em vài phút nói chuyện riêng không?”
Sau khi nhìn chị tôi lần cuối cùng, Nash bỏ đi, còn Libby quay lại phía tôi, “Avery, em đã nói gì với bố thế?”
Tôi sẽ không nói chuyện này với chị ấy. “Không có gì đâu ạ.”
“Chị hiểu rồi,” Libby nói với tôi. “Em ghét ông ấy, và em có quyền làm thế. Ừm, chuyện với Skye có vẻ hơi kỳ cục, nhưng...”
“Kỳ cục,” tôi nhắc lại. “Libby, bà ấy từng cố giết em đấy!” Tôi mất đúng ba giây để nhận ra mình vừa làm gì.
Libby nhìn tôi chằm chằm. “Cái gì? Khi nào cơ?” Libby biết Skye chuyển ra ngoài - nhưng chị ấy không biết lý do. “Em đã báo cảnh sát chưa?” Chị ấy gặng hỏi.
“Chuyện phức tạp lắm ạ,” tôi tránh né. Tôi đang cố tìm cách giải thích lời hứa của tôi với Grayson, nhưng Libby đã không cho tôi một giây nào để làm thế.
“Nhưng chị thì không,” chị ấy khẽ thốt lên, cằm nhô ra.
Lúc đầu, tôi chẳng hiểu chị muốn nói gì. “Gì cơ ạ?”
“Chị không phức tạp,” Libby nói rõ hơn. “Đó là em nghĩ vậy. Em lúc nào cũng nghĩ như thế. Chị lạc quan và quá tin người. Chị không học đại học. Cách nghĩ của chị và em không hề giống nhau. Chị cho mọi người quá nhiều cơ hội. Chị thật ngây thơ...”
“Sao chị lại nghĩ thế?” Tôi hỏi.
Mái tóc màu xanh lam rũ xuống, ôm lấy khuôn mặt khi Libby cúi xuống. “Quên đi,” chị ấy nói. “Chị đã ký vào các giấy tờ liên quan đến thủ tục giải phóng. Sớm thôi, em sẽ chính thức không phải nghe lời chị. Hay bố. Hay bất kỳ ai khác nữa.” Giọng chị ấy nghẹn lại. “Đó là điều em muốn, phải không?”
Tôi không hề đòi hỏi được giải phóng. Tất cả là ý của Alisa, nhưng tôi cũng tự nhận thấy có lẽ đó là một hướng đi đúng đắn. “Lib, chuyện không như vậy đâu.” Trước khi tôi kịp nói thêm điều gì khác, điện thoại tôi đổ chuông.
Người gọi đến là Jameson.
Tôi ngẩng lên nhìn Libby, rồi nói, “Em phải nghe cuộc điện thoại này. Nhưng...”
Libby chỉ lắc đầu. “Em hãy làm điều em cần phải làm, Ave ạ... còn chị sẽ cố gắng không gây thêm phiền toái nữa.”