← Quay lại trang sách

Chương 37

“Tôi để lại cho con gái Skye Hawthorne chiếc la bàn của tôi, hy vọng nó luôn biết hướng bắc thực sự [1] là hướng nào.” Sáng hôm sau, tôi chạy ngay đến chỗ Max, không thể kìm chế được bản thân. “Phần về chiếc la bàn và hướng bắc đều có trong cả hai bản di chúc của Tobias Hawthorne. Bản cũ hơn được viết cách đây hai mươi năm. Các manh mối được nhắc đến trong bản di chúc đó chắc chắn không phải dành cho các cháu trai nhà Hawthorne - ban đầu không phải thế.” Nếu những dòng di chúc đó và ngôi nhà tôi được thừa kế ở Colorado có mối liên hệ với nhau thì thông điệp đó rõ ràng đang ám chỉ đến Skye. “Trò chơi này dành cho các con gái của Tobias Hawthorne.”

“Các con gái, số nhiều ư?” Max hỏi lại.

“Ông già cũng để lại di chúc cho Zara.” Đầu óc tôi quay cuồng khi cố gắng nhớ lại từ ngữ chính xác được dùng trong đó. “Tôi để lại cho con gái Zara chiếc nhẫn cưới của tôi, hy vọng nó sẽ yêu trọn vẹn và kiên định như cách tôi yêu mẹ nó.”

Nếu đây cũng là một manh mối thì sao?

“Một mảnh ghép trong câu đố này là True North,” tôi nói. “Nếu còn một mảnh ghép khác nữa thì chắc hẳn nó phải có liên quan đến chiếc nhẫn kia.”

“Vậy thì trước hết, chúng ta sẽ đi Colorado, sau đó sẽ tự mình đánh cắp chiếc nhẫn,” Max hùng hồn nói.

Nghe thật hấp dẫn. Tôi muốn được nhìn tận mắt True North. Tôi muốn đến đó. Tôi muốn được trải nghiệm thế giới mới mà tập tài liệu kia đã mở ra trước mắt tôi, dù chỉ là một phần rất nhỏ thôi cũng được. “Tớ không thể,” tôi thất vọng nói. “Tớ không thể đi đâu cả. Tớ phải ở yên tại đây trong vòng một năm thì mới chính thức được nhận quyền thừa kế.”

“Cậu vẫn đi học mà,” Max chỉ ra. “Vậy nên, rõ ràng là cậu không cần phải ở trong Nhà Hawthorne suốt hai mươi bốn giờ một ngày.” Cậu ấy cười toe toét. “Ôi Avery, cô bạn tỷ phú của tôi ơi, cậu nghĩ bay đến Colorado bằng chuyên cơ thì sẽ mất bao nhiêu thời gian chứ?”

Tôi gọi cho Alisa, và chị ấy có mặt trong vòng một tiếng sau đó.

“Khi bản di chúc nói rằng em sẽ phải sống ở Nhà Hawthorne trong vòng một năm, chính xác thì điều đó có nghĩa là gì vậy ạ? Sống trong Nhà Hawthorne bao hàm những gì?”

“Tại sao em lại hỏi vậy?” Alisa hỏi lại, khẽ chớp mắt.

“Max và em đang xem tập tài liệu mà chị đã đưa cho em. Tập tài liệu về tất cả những ngôi nhà nghỉ dưỡng đó.”

“Tuyệt đối không được,” Oren nói vọng vào từ ngưỡng cửa. “Làm thế quá nguy hiểm.”

“Chị đồng tình với ý kiến đó,” Alisa nói chắc nịch. “Nhưng chị vẫn có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của em: Phụ lục của bản di chúc đã nói rất rõ rằng em có thể rời khỏi Nhà Hawthorne không quá ba đêm mỗi tháng.”

“Vậy là bọn em có thể đến Colorado,” Max vui vẻ reo lên.

“Không thể được,” Oren nói với cậu ấy.

“Xét tới tình hình đang bị đe dọa ở đây, chị đồng ý.” Alisa ném cho tôi ánh nhìn thương hiệu của mình một cách gay gắt nhất từ trước đến giờ. “Điều gì sẽ xảy ra khi hoàn cảnh ngăn cản em trở về nhà đúng giờ?”

“Em phải đi học vào thứ Hai mà,” tôi lập luận. “Hôm nay là thứ Bảy. Em sẽ chỉ ra khỏi nhà một đêm thôi. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian lắm.”

“Nếu trời nổi bão thì sao?” Alisa phản bác. “Hoặc nếu em bị thương thì sao? Sai một li đi một dặm, Avery ạ. Em sẽ mất tất cả.”

“Chị cũng thế.”

Tôi nhìn lại ngưỡng cửa thì thấy một người lạ đang đứng ở đó. Một người phụ nữ tóc nâu, mặc quần kaki và áo cánh màu trắng. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra người phụ nữ đó. “Libby?” Chị gái tôi đã nhuộm tóc thành màu nâu trầm. Đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy chị gái mình với màu tóc tự nhiên. “Tết tóc kiểu Pháp ư?” Tôi kinh hoàng hỏi. “Đã có chuyện gì xảy ra thế?”

Libby đảo mắt. “Em cứ làm như chị bị bắt cóc rồi bị ép phải tết tóc không bằng.”

“Thật thế sao?” Tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.

Libby quay lại phía Alisa. “Cô vừa nói là cô không thể cho phép em gái tôi làm gì cơ?”

“Đi Colorado ạ,” Max trả lời. “Avery sở hữu một ngôi nhà ở đó, nhưng những người trông giữ cậu ấy ở đây nghĩ quyết định đi đến đó là một rủi ro quá lớn.”

“Thực sự thì họ đâu có quyền quyết định, phải không?” Libby hướng ánh nhìn xuống đất, nhưng giọng nói của chị vẫn rất vững vàng. “Cho đến lúc Avery được giải phóng, tôi vẫn là người giám hộ của con bé.”

“Và tôi là người kiểm soát tài sản của con bé,” Alisa đáp trả. “Bao gồm cả máy bay.”

Tôi liếc nhìn Max. “Em đoán là bọn em vẫn có thể đáp một chuyến bay thương mại.”

“Không được,” Alisa và Oren đồng thanh.

“Hai người có bao giờ nghĩ Avery thực sự cần được nghỉ ngơi không?” Libby nâng cằm lên. “Thoát khỏi...” Giọng chị ấy nghẹn ứ trong cổ họng. “Tất cả những chuyện này?”

Tôi cảm thấy tội lỗi, vì tôi không hề bị tất cả những chuyện này làm cho điêu đứng. Tôi ở đây rất ổn. Nhưng Libby thì không. Tôi có thể nhận ra điều đó qua giọng điệu của chị ấy. Trong khi tôi được thừa kế thì chị ấy lại mất đi tất cả. Công việc. Bạn bè. Tự do đi lại ngoài đường mà không cần vệ sĩ. “Libby...”

Chị ấy không để tôi nói tiếp. “Em đã đúng về Ricky, Ave ạ.” Chị lắc đầu. “Và Skye. Em đã đúng, còn chị quá ngu ngốc nên không nhận ra.”

“Chị không ngu ngốc,” tôi phản ứng dữ dội.

Libby chạm tay vào đuôi bím tóc kiểu Pháp của mình. “Skye Hawthorne đã hỏi rằng chị nghĩ thẩm phán sẽ đánh giá ai là người đáng tin cậy hơn: Ricky trong diện mạo mới, tốt đẹp hơn hay là chị.”

Hóa ra đó là lý do chị ấy nhuộm tóc. Hóa ra đó là lý do chị ấy ăn vận như thế này. “Chị không cần phải làm thế,” tôi nói. “Chị không...”

“Có chứ,” Libby nhẹ nhàng ngắt lời tôi. “Chị cần phải làm thế. Em là em gái của chị. Chăm sóc em là nhiệm vụ mà chị phải làm.” Libby quay lại phía Alisa, mắt sáng rực. “Nếu em gái tôi cần nghỉ ngơi thì cô và cái công ty luật tỷ đô chết tiệt kia sẽ phải tìm cách để phục tùng con bé.”

Trong nguyên gốc tác giả sử dụng từ “true north”, trùng với tên của ngôi nhà đuợc nhắc đến ở chương trước.