← Quay lại trang sách

Chương 38

Oren và Alisa đồng ý để tôi đến True North vào cuối tuần. Bay đi vào sáng nay và bay về vào tối Chủ nhật - chỉ một đêm duy nhất được ở ngoài. Oren sẽ mang theo một nhóm sáu vệ sĩ. Alisa cũng sẽ đi cùng để chụp vài “bức ảnh chân thực” mà Landon có thể cung cấp cho giới báo chí. Lịch trình chỉ cho tôi chưa đến ba mươi sáu tiếng để tìm hiểu thứ mà Tobias Hawthorne để lại cho con gái mình tại True North - và tôi sẽ không đời nào nói cho Alisa biết tôi đang tìm kiếm nó.

Trên đường đến sân bay, tôi đã nhắn tin cho Jameson. Một lần nữa. Tôi tự nhắc nhở bản thân rằng mình không việc gì phải lo lắng cho anh ấy và Grayson. Họ có say xỉn hay nôn nao vì uống quá nhiều rượu hay đang lần theo một manh mối mới mà không có tôi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi lắm. Tôi chỉ nhắn cho họ biết tôi đang đi đâu - và tại sao tôi lại làm thế.

Vài phút sau, tôi nhận được tin nhắn. Nhưng không phải tin nhắn phản hồi của Jameson, mà là Xander. Gặp cậu ở máy bay nhé.

“Được thôi,” tôi lẩm bẩm. “Cậu ấy chắc chắn đã gắn một loại thiết bị giám sát vào điện thoại của Jameson.”

Max nhướn mày nhìn tôi. “Hoặc điện thoại của cậu.”

“Tớ nghiêm túc thề rằng tớ không giám sát bất cứ người nào không có chung ít nhất hai mươi lăm phần trăm DNA với tớ.” Trong thế giới của Xander, như vậy được coi là một lời chào. “Và tớ có một tin tuyệt vời, rằng cả Rebecca và Thea đều sẽ đi cùng chúng ta trong chuyến dạo chơi đến Colorado đầy lý thú này.”

Max liếc xéo về phía tôi. “Chúng ta có vui vẻ khi ‘Rebecca’ và ‘Thea’ đến không?” Cậu ấy đánh dấu những cái tên bằng dấu ngoặc kép, như thể chúng chỉ là những bí danh, mặc dù tôi chắc chắn từng nhắc đến hai cái tên đó với cậu ấy.

“Cam chịu thôi chứ biết sao giờ,” tôi vừa trả lời Max vừa lườm Xander.

Cậu ấy từng nói với tôi rằng Grayson và Jameson nhiều lần bắt cặp với nhau trong các trò chơi của ông già. Họ cũng có thói quen chơi hai mang để lừa gạt nhau, nhưng với Xander, việc các anh trai của cậu ấy đến gặp Sheffield Grayson mà không có mặt cậu ấy có thể được coi là một hành động bắt cặp với nhau khác.

Tôi thực sự không thể trách cậu ấy việc tự ý nhồi nhét đội của cậu ấy lên máy bay.

“Maxine.” Xander nở nụ cười quyến rũ nhất của mình với người bạn thân nhất của tôi. “Không có ai có thể khiến tớ ngưỡng mộ hơn một người con gái biết sử dụng những câu trích dẫn trong ngoặc kép một cách phóng khoáng. Tớ có thể hỏi cậu rằng cậu cảm thấy như thế nào về những con rô-bốt thỉnh thoảng sẽ phát nổ?”

Bên trong máy bay - chuyên cơ riêng của tôi - có hai mươi ghế ngồi sang trọng và trông giống một phòng chờ hạng thương gia cao cấp hơn là một phương tiện đi lại. Đội vệ sĩ ngồi gần phía trước, và phía sau họ, Alisa và Libby ngồi trên những chiếc ghế da đối diện với một cái bàn có bề mặt làm bằng đá hoa cương. Nash, người cũng theo cùng, nằm dài trên hai chiếc ghế ở phía bên kia của chiếc bàn, đối mặt với Libby và Alisa. Thật kỳ cục. Nhưng ít nhất thì sự căng thẳng có thể sẽ khiến ba người bọn họ bận rộn, tạo điều kiện cho đám nhóc chưa đủ mười chín tuổi bọn tôi có thể bắt tay ngay vào việc ở phía sau máy bay.

Một chiếc bàn mặt đá hoa cương đặt giữa hai ghế sô pha dài phủ da lộn. Max và tôi ngồi ở một bên. Xander, Rebecca và Thea ngồi ở bên còn lại. Một đĩa bánh nướng được đặt trên chiếc bàn ngăn giữa chúng tôi, nhưng tôi chú ý đến “đội” của Xander hơn. Có gì đó trong cách Rebecca nghiêng người về phía Thea khiến tôi đặt nghi vấn về biểu cảm mà tôi đã nhìn thấy trên khuôn mặt của Rebecca vào đêm diễn ra buổi đấu giá trước đó.

“Chúng tớ không biết mình đang tìm kiếm thứ gì.” Xander cố gắng thấp giọng nhất có thể để những người lớn ở phía trước máy bay không thể nghe thấy. “Nhưng chúng tớ biết ông già đã để lại thứ đó cho Skye. Nó sẽ ở bên trong hoặc một nơi rất gần ngôi nhà đó, và có thể tên của Skye sẽ được viết trên đó.”

“Chúng ta có gì khác để tiến thêm một bước không?” Rebecca hỏi. “Có câu từ cụ thể nào xuất hiện trong manh mối trước đó không?”

“Rất tốt, Padawan [1] trẻ!” Xander gật đầu với cô ấy.

“Đừng nhắc đến thứ gì liên quan đến Chiến tranh giữa các vì sao nữa,” Thea phản pháo. “Nghe các cậu nói chuyện như mấy đứa lập dị làm tớ lại lên cơn đau nửa đầu rồi đây này.”

“Cậu biết tớ đang trích dẫn từ phim Chiến tranh giữa các vì sao. ” Xander nhìn cô ấy một cách đắc thắng. “Tớ thắng rồi!”

“Xin lỗi nhé,” Rebecca nói với tôi và Max. “Họ lúc nào cũng vậy.”

Tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng tôi đang được chứng kiến cảnh ba người họ bên nhau trước đây. Điện thoại của Rebecca đổ chuông, và cô ấy cúi xuống. Mái tóc đỏ đậm của cô ấy che đi khuôn mặt trắng trẻo. Tôi gần như có thể nhìn thấy cô ấy đang dần thu mình lại.

“Mọi việc vẫn ổn cả chứ?” Tôi hỏi. Tôi băn khoăn không biết có phải mẹ cô ấy là người gọi đến không.

“Ổn,” Rebecca đáp lời sau làn tóc rủ xuống gần như che hết cả khuôn mặt.

Cô ấy không hề ổn. Đó chẳng phải là một bí mật. Tôi đã biết vậy từ đêm ở trong đường hầm, khi cô ấy thú nhận mọi chuyện. Tôi chỉ đang cố gắng không quan tâm đến nó mà thôi.

Với một vẻ mặt kiên quyết, Thea giật lấy chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông. “Điện thoại của Rebecca,” cô ấy trả lời, áp nó lên tai. “Thea nghe.”

Rebecca ngẩng phắt đầu dậy. “Thea!”

“Mọi thứ đều ổn, thưa ông Laughlin!” Thea dang một tay ra ngăn không cho Rebecca giật lại điện thoại. “Bex đang gà gật rồi ạ. Ông biết lên máy bay là cậu ấy như thế nào mà.” Thea vặn người để cản Rebecca lần nữa. “Chắc chắn rồi ạ. Cháu sẽ nhắn lại cho cậu ấy. Ông giữ sức khỏe ạ. Tạm biệt ông.”

Thea cúp máy và quay mặt sang nhìn Rebecca. “Ông cậu chúc chúng ta có chuyến đi vui vẻ. Ông nói sẽ chăm sóc cho mẹ cậu. Còn giờ...” Thea nhét điện thoại xuống dưới bàn và quay sang phía chúng tôi. “Rebecca đã hỏi về câu từ xuất hiện trong manh mối nhỉ?”

Max chọc khuỷu tay vào người tôi. “Khi bay bằng máy bay riêng, chúng ta có thể nói chuyện điện thoại!”

Tôi không trả lời, vì tôi vừa mới nhận ra là Xander từ nãy đến giờ chưa nói một lời nào. Cậu ấy không phản hồi lại câu hỏi đầu tiên của Rebecca, vậy tôi sẽ làm thế. “Một cái la bàn. Manh mối chỉ dẫn chúng ta tìm đến True North nằm trong phần di chúc để lại một chiếc la bàn cho Skye của Tobias Hawthorne.”

“Ô,” Thea ngây thơ thốt lên. “Giống như chiếc la bàn cổ mà Xander đang giấu trong túi của cậu ấy ư?”

Xander quắc mắt nhìn cô ấy. Max với lấy đĩa bánh ngọt và nhét vào miệng Xander một chiếc bánh sừng bò. “Định giấu bọn tớ hả?” Cậu ấy gặng hỏi.

“Tớ thấy tình bạn mới chớm nở của chúng ta đã đến giai đoạn chia nhau bánh sừng bò rồi đấy,” Xander nói với Max. “Tớ rất hài lòng.”

“Cậu đang giấu giếm,” tôi buộc tội. “Cậu có trong tay chiếc la bàn mà ông già để lại cho Skye ư?”

Xander nhún vai. “Người nhà Hawthorne luôn có sự chuẩn bị.” Và đây là trò chơi của cậu ấy.

“Tớ có thể xem nó không?” Tôi hỏi. Xander miễn cưỡng đưa tôi chiếc la bàn. Tôi mở nó ra và nhìn chằm chằm vào mặt trước. Thiết kế của chiếc la bàn vô cùng đơn giản, chẳng hề giống một món đồ đắt tiền chút nào.

Có tiếng điện thoại rung - lần này không phải của Rebecca. Mà là của tôi. Tôi nhìn vào màn hình thì thấy cuối cùng Jameson cũng chịu trả lời.

Tin nhắn của anh ấy chỉ dài vỏn vẹn bốn từ: Gặp em ở đó.

Padawan là một Jedi tập sự, người sau này sẽ trở thành Jedi bảo vệ thiên hà khỏi những lực lượng hắc ám trong Chiến tranh giữa các vì sao.