← Quay lại trang sách

Chương 79

Cuối cùng họ cũng để Oren vào gặp tôi.

“Quả bom được giấu bên trong động cơ của máy bay - các chuyên viên khám nghiệm hiện trường cho rằng nó đã ở đó nhiều ngày trước và được kích hoạt từ xa.” Vết thương chạy dọc một bên hàm và mu bàn tay của Oren đã hồi phục một phần. “Chắc hẳn kẻ kích nổ đã tính toán sai thời gian. Chỉ cần bước thêm hai bước nữa, cháu sẽ chết.” Ông trầm giọng. “Hai trong số người của chú đã không qua khỏi.”

Cảm giác tội lỗi nặng nề gặm nhấm tâm trí tôi, đâm thẳng vào tim tôi như một cây kim bằng băng mỏng. Tôi cảm thấy trĩu nặng đến tái tê. “Cháu xin lỗi.”

Oren không bảo tôi đừng nói vậy. Ông cũng không nói rằng nếu tôi không khăng khăng đòi đến Tháp canh Rockaway thì những người đó sẽ không chết.

“Chờ đã...” Tôi nhìn thẳng vào ông ấy. “Chú vừa nói quả bom được gài vào máy bay nhiều ngày trước khi phát nổ. Vậy thì nhà Rooney...” - lý do khiến chúng tôi phải mang theo nhiều vệ sĩ bảo vệ bên mình - “họ không phải là những người đã...”

“Không,” Oren xác nhận.

Ai đó đã gài quả bom vào đó. “Nó chắc chắn được gài vào sau khi chúng ta đến True North.” Tôi đang cố gắng xử lý chuyện này một cách lý trí, cố gắng nhìn nó từ xa mà không nghĩ về lửa, sét và nỗi đau . “Người đàn ông ở True North, người chuyên gia đó...” Giọng tôi nghẹn lại trong cổ họng. “Ông ta làm việc cho ai ạ?”

Trước khi Oren kịp trả lời, tôi nghe thấy âm thanh giày cao gót quen thuộc nện lên sàn gỗ. Alisa xuất hiện ở cửa. Chị bước qua ngưỡng cửa. Khi nhìn thấy tôi, chị vươn tay ra nắm lấy viền của một bộ áo giáp gần đó, chặt tới mức các khớp ngón tay trắng bệch. “Tạ ơn Chúa,” chị lẩm bẩm, rồi nhắm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh và mở mắt ra lần nữa. “Cảm ơn vì đã bảo người của ông lánh đi.”

Câu đó nhằm vào Oren, không phải tôi.

“Cô có năm phút,” ông lạnh lùng nói.

Vẻ tổn thương xẹt qua những đường nét trên gương mặt của Alisa. Tôi nhớ lại những gì mà Max nói. Alisa đã đưa tôi trở lại đây mà không xin phép. Trong lúc tính mạng của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, chị lại hành động chỉ để bảo toàn quyền thừa kế của tôi.

“Đừng nhìn chị như vậy,” Alisa nói - lần này là nói với tôi. “Có hiệu quả mà, phải không?”

Tôi vẫn ở đây. Vẫn sống sờ sờ. Và tôi vẫn là tỷ phú.

“Chị đã trả giá vì chuyện này, em thân yêu ạ.” Alisa nhìn tôi chăm chú. “Chị đã phải trả giá bằng cả gia đình này. Nhưng nó có hiệu quả. ”

Tôi không biết phải nói gì. “Cảnh sát điều tra vụ nổ bom đến đâu rồi ạ?” Tôi hỏi. “Họ đã biết ai...”

“Hôm qua họ đã bắt giữ người rồi,” giọng của Alisa trở nên sắc bén hơn, đặc biệt nghiêm túc. Chị ấy vẫn vậy. “Thủ phạm thực hiện vụ này chắc chắn phải là dân chuyên, nhưng cảnh sát đã lần ra kẻ chủ mưu đứng sau là Skye Hawthorne và...” Chị ấy ý tứ ngập ngừng, nhưng chỉ trong giây lát. “Ricky Grambs.”

Đáp án không có gì gây ngạc nhiên lắm. Đáng lẽ ra nó cũng chẳng mấy quan trọng đối với tôi, nhưng trong một vài giây ngắn ngủi, tôi đã nhìn thấy hình ảnh bản thân mình hồi bốn tuổi. Ricky nâng tôi lên và công kênh tôi trên vai mình.

Tôi nuốt nước bọt. “Tên của ông ta xuất hiện trên giấy khai sinh của em. Nếu em chết, ông ta và Libby sẽ trở thành người thừa kế tài sản của em.” Vẫn là bài hát đó, chỉ là nó được Skye Hawthorne trình bày với một cao độ khác.

“Có một chuyện nữa mà em nên biết,” Alisa nhẹ nhàng nói. “Đã có kết quả kiểm tra DNA mà em yêu cầu.”

Đương nhiên là vậy rồi. Tôi đã bất tỉnh nguyên một tuần. “Em biết,” tôi nói. “Ricky không phải bố của em.”

Alisa bước đến đứng cạnh giường của tôi. “Vấn đề là ở đó, Avery. Ông ấy là bố của em.”