Chương 78
Thứ đầu tiên mà tôi cảm nhận được là áp lực đè nặng lên ngực mình. Cảm giác như thể có khối bê tông xỉ than đang kìm hãm tôi lại. Tôi vật lộn với sức nặng của nó, và rồi như chiếc công tắc được bật mở, mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi bắt đầu kêu gào. Mắt tôi mở lớn.
Thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là một cỗ máy, sau đó là vô vàn các loại ống. Rất nhiều ống cắm vào người tôi.
Mình đang ở trong bệnh viện, tôi nghĩ, nhưng sau đó cảnh vật bài trí xung quanh tôi bắt đầu thu vào tầm mắt và tôi nhận ra rằng đây không phải là phòng ở bệnh viện. Đây là phòng của tôi. Ở Nhà Hawthorne.
Từng giây trôi qua chậm như mật mía. Tôi cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể dứt những cái ống ra khỏi cơ thể mình. Ký ức đọng lại trong tôi. Giọng nói của Jameson - và của cả Grayson. Tia sét, lửa và...
Đã có một quả bom nổ.
Một màn hình gần đó bắt đầu phát ra những âm thanh giống như còi báo động, tôi còn chưa kịp nhận ra đó là gì thì một người phụ nữ khoác áo bác sĩ màu trắng đã lao vào phòng. Khi tôi nhận ra bà ấy, cứ ngỡ mình vẫn đang nằm mơ.
“Bác sĩ Liu?”
“Chào mừng cháu trở lại, Avery,” Mẹ của Max nghiêm mặt nhìn tôi. “Cô cần cháu nằm xuống và thở.”
♖
Tôi được vỗ về, động viên và được cho uống một liều thuốc giảm đau. Khi bác sĩ Liu để Libby và Max vào phòng thăm tôi, tôi cảm thấy hết sức bối rối.
“Cô cho con bé uống ít thuốc giảm đau morphine rồi,” tôi nghe thấy bác sĩ Liu dặn dò Libby. “Nếu con bé muốn ngủ thì cứ để con bé ngủ nhé.”
Max tiến lại gần giường tôi một cách rất dè dặt, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy ngập ngừng đến vậy.
“Mẹ cậu ở đây,” tôi nói.
“Chính xác,” Max trả lời, rồi ngồi xuống cạnh giường.
“Ở Nhà Hawthorne.”
“Rất tốt,” Max nói. “Bây giờ, hãy nói cho tớ biết năm nay là năm bao nhiêu, ai là tổng thống và chàng trai nào nhà Hawthorne cậu sẽ làm tình cùng trước.”
“Maxine!” Giọng của bác sĩ Liu nghe như thể cô ấy mới chính là người đang phải chịu đựng cơn đau đầu như búa bổ.
“Con xin lỗi, thưa mẹ,” Max nói rồi quay lại phía tôi. “Tớ đã gọi cho mẹ khi Alisa đưa cậu về đây. Quý cô Luật sư gần như đã phải ‘đánh cắp’ cậu đang trong tình trạng hôn mê từ bệnh viện ở Oregon. Tất cả mọi người đều giận điên lên vì chuyện đó. Chúng tớ sẽ không để chị ấy tự ý chọn bác sĩ cho cậu đâu. Chúng tớ cần một người mà chúng tớ có thể tin tưởng. Dù đã bị từ mặt, nhưng tớ đâu có ngốc. Tớ đã gọi điện và thế là bác sĩ Liu vĩ đại đã đến đây.”
“Không ai từ mặt con cả,” mẹ của Max nghiêm nghị nói.
“Con nhớ rõ rành rành là mình đã bị từ mặt rồi,” Max phản bác. “Tạm coi là thế đi ạ.”
Nếu bạn nói với tôi rằng một vài giờ trước, Max và mẹ của cậu ấy ở trong cùng một phòng và việc này không gây đau đớn hay khó xử, hay khó xử một cách đau đớn thì đừng hòng mà tôi tin mấy lời đó.
Một vài giờ trước. Tâm trí tôi bám riết lấy suy nghĩ đó và tôi nhận ra một sự thật hiển nhiên: Nếu Alisa có đủ thời gian để đánh cắp tôi ra khỏi bệnh viện, Max cũng có đủ thời gian để gọi cho mẹ cậu ấy thì...
“Tớ đã bất tỉnh bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
Max không trả lời, không trả lời ngay lập tức. Cậu ấy quay lại nhìn mẹ mình và bà ấy gật đầu. Max mở miệng, nhưng Libby đã giành nói trước. “Bảy ngày.”
“Nguyên một tuần ư?”
Libby đã nhuộm lại tóc - không phải một màu, mà là rất nhiều màu. Tôi nghĩ đến điều mà chị ấy nói về sinh nhật chín tuổi của mình. Về những chiếc cupcake mà mẹ tôi đã nướng cho chị ấy và những dải màu cầu vồng mà chị ấy đã kẹp lên tóc. Tôi tự hỏi Libby đã dành bao nhiêu thời gian trong đời mình để cố gắng có lại được khoảnh khắc hoàn hảo đó.
“Họ nói với chị rằng em có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa,” giọng của Libby run rẩy.
“Em ổn mà,” tôi đáp, nhưng sau đó tôi chợt nhận ra là chính tôi cũng không chắc điều đó có thật không. Tôi trộm nhìn bác sĩ Liu.
“Cơ thể cháu đang hồi phục rất tốt,” bà trả lời tôi. “Hôn mê là do tác động của thuốc. Chúng ta đã cố gắng đánh thức cháu dậy vào hai ngày trước, nhưng có một vài vết phù ngoài ý muốn xuất hiện trong não cháu. Bây giờ thì tất cả đều đã nằm trong tầm kiểm soát.”
Tôi nhìn qua vai bà về phía ngưỡng cửa. “Những người khác biết chưa ạ?” Tôi hỏi. “Biết cháu tỉnh dậy rồi ấy? Các anh ấy biết chưa ạ?”
Bác sĩ Liu đi đến bên cạnh giường tôi. “Cháu cứ từ từ từng bước một.”